Quan Môn

Anh làm giả dưới cầu Thiên Kiều đi?

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Mọi người ngồi xuống trước đã, có lẽ lão gia tử phải một lát nữa mới tỉnh được.

Diệp Tử Ngọc nói với mọi người.

Nơi này là địa bàn của bà, đương nhiên phải nghe theo sắp xếp của bà.

Mọi người nói chuyện trong chốc lát, con trai của đại cô là La Kiến Thành cùng con gái của cô út Lý Mộng Phàm đều đến thăm ông ngoại, gặp được anh họ Diệp Khai tự nhiên phải chào hỏi vấn an.

La Kiến Thành đã được mười chín tuổi, theo tuổi tác chỉ kém hơn Diệp Khai nửa tháng, nhưng tính tình hoàn toàn khác biệt, có thể nói là ăn chơi hoàn toàn, việc học hành cũng chênh lệch rất nhiều, hiện tại tuy đang học hệ Trung văn trong đại học Bắc Thanh nhưng trên thực tế là cứng rắn nhét vào, trong nội tâm mọi người đều hiểu thật rõ ràng.

Đại cô cùng dượng đối với đứa con trai này cảm thấy có chút đau đầu, mặc dù nói bọn họ đều là cán bộ cao cấp, nhưng chính bởi vì ngày thường công việc bận rộn, cho nên đối với việc giáo dục con cái thả lỏng rất nhiều, hiện tại La Kiến Thành trở nên như vậy trong lòng hai người họ cũng có chút áy náy.

Nhưng cũng may La Kiến Thành chỉ là có chút ương ngạnh mà thôi, còn chưa tới mức làm ra chuyện khiến người căm phẫn.

Về phần con gái Lý Mộng Phàm của cô út năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, qua kỳ nghỉ hè đã lên lớp 11, dáng vóc duyên dáng yêu kiều, đã là một cô thiếu nữ.

Cô út Diệp Tử Dung cùng dượng út Lý Dịch Thần đều là nhân vật tướng mạo xuất chúng, sinh ra con gái cũng rất xinh đẹp, kỳ thật người trong nhà đối với cô bé này đều vô cùng sủng ái.

Tuy Lý Mộng Phàm không tránh được chút ít bệnh công chúa, nhưng trên cơ bản xem như có khí chất tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong trường học cũng là thần tượng của thật nhiều thiếu niên nam nữ.

Vốn tuổi tác của La Kiến Thành cùng Diệp Khai sàng sàng nhau, tính nết cũng gần gũi, trước kia chơi chung tương đắc, chỉ là Diệp Khai đột nhiên thay đổi tính tình, rõ ràng hoàn toàn xoay người, đã bỏ rơi La Kiến Thành thật xa phía sau, hiện tại La Kiến Thành cũng thấy có chút phiền muộn, bởi vì đại cô cùng dượng mỗi khi giáo huấn hắn đều đem Diệp Khai ra khen ngợi làm gương mẫu.

La Kiến Thành thật sự là phiền não, trong lòng luôn tự nhủ lúc trước khi Diệp Khai chơi chung với hắn ở bên ngoài, sao mọi người đã quên đi?

Đây gọi là tắm trắng liền bỏ hết dĩ vãng, Diệp Khai hiện tại một bước lên trời, không còn bị người tiếp tục chế nhạo.

Trong lúc nói chuyện, La Kiến Thành chợt nhắc tới cảnh vệ bên ngoài.

- Thủ vệ thật đúng là nghiêm, con gọi điện thoại cho mẹ cũng không được, sau đó vệ sĩ trưởng của ông ngoại gọi điện thoại mới phái người đưa con vào.

La Kiến Thành cùng Lý Mộng Phàm cùng nhau chạy tới, chỉ là đi tới cửa đã bị ngăn cản, mặc dù hắn lái xe có biển số của Quốc Vụ Viện nhưng cũng không thể vào trong được.

- Lão gia tử bị bệnh, lực lượng bảo an đương nhiên là cần tăng cường.

Diệp Tử Ngọc nói.

- Lão nhị vào bằng cách nào vậy?

La Kiến Thành thấy được Chung Ly Dư ở bên cạnh Diệp Khai, lập tức cảm giác kinh diễm, nhưng hắn đã được nghe nói cô gái này là nữ nhân của Diệp Khai, cho nên cũng không nhìn nhiều, vì vậy nhìn Diệp Khai dò hỏi.

- Cái gì mà lão nhị, gọi bằng nhị ca!

Dượng cả La Hoa có chút bất mãn dạy dỗ.

Đối với đứa con trai này, trong lòng La Hoa có chút bực mình, tốt xấu hắn cũng là nhân vật có thanh danh trong Quốc Vụ Viện, là chuyên gia tài chính kinh tế, khi Quốc Vụ Viện chế định một ít chính sách trọng yếu thậm chí cũng phải thỉnh giáo những người như bọn họ, bên trong phòng làm việc cũng không có bao nhiêu người, mỗi người đều là nhân vật quyền uy trong lĩnh vực, đáng tiếc giáo dục con trai có chút thất bại, điểm này làm La Hoa cảm thấy trong lòng phiền muộn không vui.

Trái lại Diệp gia Diệp Kiến Hoan cùng Diệp Khai, một người theo kinh thương, một người theo chính, đều hỗn ra bộ dáng.

Nhất là Diệp Khai, mười chín tuổi đã được cao tầng xem trọng, làm tới chủ nhiệm quản ủy hội cấp phó sảnh, cứ tiếp tục phát triển như vậy, tương lai vào trung ương khẳng định là Diệp Khai không cần nghi ngờ.

Cho nên đối với việc con trai không biết lớn nhỏ gọi Diệp Khai là lão nhị, La Hoa theo bản năng liền trách cứ.

Ngược lại Diệp Khai chỉ cười cười nói:

- Không có chuyện gì, hai đứa con hơn kém nhau chỉ vài ngày, huống chi bình thường cháu gặp đại ca cũng đều gọi anh ấy là lão đại, anh em trong nhà nói thế nào cũng không sao cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La Kiến Thành nhìn cha mình, ý tứ nói cha xem Diệp Khai thậm chí cũng không so đo, cha nói cha là một trưởng bối quản nhiều như vậy làm gì?

- Không có quy củ, không thành châu báu. Lớn hơn một ngày cũng là lớn hơn!

La Hoa hừ một tiếng nói.

Lý Mộng Phàm xác thực rất ưa thích Chung Ly Dư, cảm thấy nàng đã có dáng người, lại có tướng mạo còn có khí chất, cách ăn mặc cũng phi thường mới mẻ, nhìn không thấy xa hoa lãng phí, nhưng lại đem ưu thế của nàng phát huy hoàn toàn đầy đủ, nhìn vào cao quý như một vị nữ vương.

Vì vậy Lý Mộng Phàm đứng cạnh bên Chung Ly Dư trò chuyện, Chung Ly Dư cũng rất ưa thích cô em gái họ của chồng, liền mở xách tay lấy ra một vòng cổ bằng kim cương đeo lên cổ cho nàng.

- Cảm ơn chị dâu!

Lý Mộng Phàm chứng kiến vòng cổ kim cương óng ánh sáng chói, cảm thấy phi thường ưa thích, liền ôm Chung Ly Dư hôn một cái, sau đó chạy tới chỗ Diệp Tử Dung khoe khoang trang sức mới của mình.

- A, đây là kim cương Nam Phi thứ thiệt!

Diệp Tử Dung không phải là tiểu nha đầu như Lý Mộng Phàm, bà là người biết hàng, vừa nhìn vào liền biết được giá trị của vòng cổ mà Chung Ly Dư đưa tặng, không khỏi có chút kinh ngạc.

- Chỉ sợ phải hơn trăm ngàn đi?

Diệp Tử Ngọc tác phong quân nhân, đối với những trang sức cũng không quá để ý, cho nên suy đoán như thế.

Diệp Tử Dung lắc đầu nói:

- Kim cương Nam Phi, lớn như vậy, đoán chừng phải mấy triệu trở lên, đây là còn chưa tính tới phẩm chất kim cương cùng thiết kế vòng cổ đó. Tiểu Phàm, lễ vật này thật quá quý trọng rồi, con không thể nhận!

- Không có chuyện gì, cô út, chính mình không nói người khác làm sao biết đây là kim cương Nam Phi đúng không?

Diệp Khai cười khoát tay nói, hắn tương đối tán dương khả năng xử sự của Chung Ly Dư, vừa gặp mặt liền có thể đem vật giá trị tặng qua lôi kéo người trong nhà.

Nhưng không ngờ Diệp Tử Dung là người biết hàng, tự nhiên biết được lễ vật của Chung Ly Dư quý trọng thế nào.

- Thật sự là kim cương Nam Phi sao, chị dâu, có lễ vật cho em không vậy?

La Kiến Thành nhìn vào thật đỏ mắt, lập tức liền tụ lại.

- Ah, chỗ anh có vài món, chính em chọn một thứ phù hợp đi.

Chung Ly Dư chỉ có trang sức vật phẩm nữ tính, đương nhiên không thích hợp La Kiến Thành, nhưng trong túi Diệp Khai có chút thứ tốt, vì vậy Diệp Khai nhìn hắn nói.

La Kiến Thành nghe xong cũng không khách khí, tiếp nhận túi của Diệp Khai, bắt đầu xem xét, bên trong có vài trương chi phiếu, tiền mặt có một ít, sau đó còn có vài ban chỉ (nhẫn ngọc) xanh mơn mởn.

- Thứ này đáng giá sao?

La Kiến Thành lấy ra một ban chỉ nhìn Diệp Khai dò hỏi.

- Xem như đáng giá, em có thể tuyển hai cái.

Diệp Khai nhìn thoáng qua, lại trả lời.

Mấy trưởng bối nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, ý tứ của Diệp Khai rất rõ ràng, giá trị của hai ban chỉ bằng vòng cổ kim cương Nam Phi của Chung Ly Dư tặng cho Lý Mộng Phàm, thoạt nhìn mấy ban chỉ kia cũng rất có lai lịch.

La Kiến Thành nghe xong thật cao hứng, tuyển ra hai ban chỉ có bề ngoài đẹp nhất đeo lên ngón cái của mình, so sánh xem thứ nào tốt hơn một ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Loại màu sắc đặc biệt sáng kỳ thật giá trị thấp nhất, em chọn thêm đi.

Diệp Khai nói với La Kiến Thành.

- Vậy sao, làm em còn tưởng là đáng tiền nhất.

La Kiến Thành cũng không chọn lựa, tiện tay cầm lên một cái, khi rút chiếc nhẫn trên tay bỏ vào trong túi, liền phát hiện chứng nhận quân quan.

- Ồ?

La Kiến Thành lấy ra giấy chứng nhận, có chút kỳ lạ nói:

- Nhị ca, anh còn làm một chứng nhân quân quan sao!

Mở ra xem xét, ngược lại hoảng sợ, La Kiến Thành nhìn Diệp Khai không khỏi giơ lên ngón cái:

- Lão nhị quả nhiên gan dạ hơn người, ngay chứng nhận tướng quân cũng dám giả tạo! Nếu như bị người phát hiện, sẽ bị trực tiếp đưa ra tòa án quân sự xử lý rồi!

Nhưng Lý Mộng Phàm lại xì mũi xem thường nói:

- Chứng nhận sĩ quan của nhà chúng ta còn cần giả tạo sao?

Lời nàng nói xác thực là chuẩn xác, Diệp gia thiếu thứ gì? Chuyện này thì không cần phải nói, nhưng muốn làm một chứng nhận sĩ quan thật sự là cần làm giả hay sao? Tuyệt đối là không cần!

Nhưng sau khi nàng nhận lấy giấy chứng nhân quân quan, nhìn thoáng qua, lập tức cũng trợn tròn mắt, qua hồi lâu mới hỏi:

- Nhị ca, anh làm chứng nhận này dưới Thiên Kiều sao? Thiếu tướng, lá gan anh ghê gớm thật, nếu ông ngoại mà biết sẽ lấy gậy gõ anh đấy!

Hiện tại kinh tế trong thủ đô phát triển cực nhanh, muốn xử lý giấy chứng nhận cũng rất nhanh, bởi vì thị trường hưng thịnh, mọi người cũng yêu cầu đủ loại bằng cấp, cho nên việc làm giấy chứng nhận giả tạo cũng theo thời mà sinh, chỉ cần bỏ ra trên dưới trăm đồng là có thể làm được giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học trọng điểm.

Nếu như ở những phương diện khác còn có yêu cầu, khách hàng yêu cầu chính là bảo đảm thu nhập của đám người làm giấy tờ giả, cho nên chứng nhận sĩ quan, chứng nhận bác sĩ vân vân đều cũng làm giả rất nhiều.

Lúc này Lý Mộng Phàm nhìn thấy được trên giấy chứng nhận sĩ quan của Diệp Khai viết cấp bậc thiếu tướng, đương nhiên là tỏ vẻ hoài nghi.

Từ lúc nào trong nhà lại xuất hiện thêm một viên thiếu tướng?

Hơn nữa nàng vô cùng rõ ràng chuyện này vốn không thể nào, dù sao chỉ cần quan quân cấp bậc đại tá tấn chức phải thông qua thủ trưởng số một Quân ủy ký lệnh xuống dưới, nhìn chữ ký của thủ trưởng số một trên giấy chứng nhận, Lý Mộng Phàm cảm thấy có phải là Diệp Khai tự mình giả chữ ký hay không?

Nhưng Lý Mộng Phàm cũng không dám chắc chữ ký của thủ trưởng số một có hình dáng thế nào, cho nên nàng đem giấy chứng nhận sĩ quan của Diệp Khai đưa cho Lý Dịch Thần.

- Cha, nhị ca làm một giấy chứng nhận sĩ quan giả mạo đây này!

- Thiếu tướng?

Lý Dịch Thần xem xong lập tức bị tạc nổ đầu óc lên chín tầng mây, Diệp Khai còn trẻ như vậy cầm giấy chứng nhận sĩ quan cấp thiếu tướng còn không sợ bị người nhìn ra là giả mạo hay sao, nếu muốn giả tạo dùng chức thiếu tá còn thấy cao hơn bình thường rồi.

Nhưng Lý Dịch Thần rất nhanh liền phát hiện vấn đề, giấy chứng nhận sĩ quan chẳng những làm được thật tinh xảo, rất chính quy, hơn nữa chữ ký của thủ trưởng số một Quân ủy cũng không phải là in ấn lại mà là dùng bút máy ký tên.

Theo bút tích nhìn lại, thật sự như là đồng chí Giang Thành tự tay ký tên nha!

Lý Dịch Thần là phó bộ trưởng Bộ ngoại giao, thường xuyên liên hệ với đồng chí Giang Thành, bên trên phát xuống văn kiện cũng có thật nhiều chữ ký của đồng chí Giang Thành, tự nhiên là tương đối quen thuộc.

- Chứng nhận quan quân này là thật sự?

Lý Dịch Thần có chút khó thể tin nhìn Diệp Khai như muốn chứng thực.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0