Quan Môn

Bắn súng..

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Tập đoàn tài chính Singapore có mối quan hệ không hề ít mới giới chính trị trong nước, từ trước khi cải cách mở cửa thì đã có nhiều lui tới, hiện tại tuy không còn như trước nhưng ảnh hưởng tới ngành nghề tài chính vẫn tương đối lớn. Tuy bọn họ nhân số khá ít, nhưng cơ bản đều là nhân tinh, trong tình hình quốc nội thiếu nhân tài quản lý tài chính như bây giờ, cao tầng cũng không thể không nể trọng đám người đó.

Mà kinh doanh nghiệp vụ tài chính cho một quốc gia, nhất là thị trường lớn như nội địa, thu nhập khổng lồ tới mức mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.

Đối với thị trường tài chính quốc nội, chút lợi nhuận Diệp Khai cướp được ở hải ngoại kia thật đúng như mưa bụi.

Hơn nữa điều đáng nhắc tới là thị trường tài chính quốc nội này vẫn đang ở trước sự phát triển mạnh mẽ, tương lai không thể nào cân nhắc được.

- Chúng ta cũng nên dần dần hình thành đoàn đội phục vụ tài chính của mình, tranh thủ phát triển đại hình hóa và quốc tế hóa, chẳng qua chuyện này không dễ làm, phải nhờ Tổng giám đốc Dư nỗ lực nhiều hơn rồi.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.

- Tôi cảm thấy thứ tôi cần học tập còn rất nhiều...

Nghe Diệp Khai nói xong, Chung Ly Dư cũng thấy hơi đau đầu.

Mặc dù Diệp Khai hoàn toàn tin tưởng cô ta, cũng cho cô chính sách rất thoải mái, nguồn tài chính cả trăm triệu đô la đều ở trong tay cô, có thể nói là trong nước không có người thứ hai có được tiền tài quyền thế như vậy, nhưng muốn đạt tới mục tiêu mà Diệp Khai đặt ra thì không phải chuyện dễ dàng.

Vấn đề bồi dưỡng và dự trữ nhân tài cũng đủ để khiến Chung Ly Dư đau đầu không thôi.

Không có gắng sức mười năm thì khó mà đạt được mục tiêu này.

Ba người đi đến bên một bàn bắn súng, Lê Đại gọi một câu, một phục vụ sinh bên cạnh tới hướng dẫn cho Diệp Khai và Chung Ly Dư cách sử dụng thiết bị này, tính toán kết quả cuối cùng như thế nào...

- Có vẻ không tệ, chúng ta thử một ván xem sao.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.

- Ok.

Chung Ly Dư gật đầu.

Chẳng qua súng này với súng thật vẫn có khác biệt, khoảng cách mười mét, phát súng đầu tiên của Diệp Khai liền trượt, ngay cả bia ngắm cũng không tới, mà Chung Ly Dư lại bắn trúng vòng số 7, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

- Độ chính xác của nhị thiếu có vẻ không tốt nhỉ.

Lê Đại đứng nhìn liền cười nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Theo dạng này mà tiếp tục thì Diệp Khai nhất định sẽ thua, vì phát thứ hai Chung Ly Dư đã bắn trúng vòng số 8.

- Thứ này khác với súng mà tôi dùng...

Diệp Khai cảm thấy hơi mất mặt, cười khan một tiếng rồi nói.

Sòng bạc dùng bia điện tử mà quốc tế công nhận, cho nên tỉ số hiện lên rất rõ.

Súng này nén khí để bắn ra đạn chì, phần lớn là dùng khí carbon diocide nên có vẻ ổn định và an toàn.

Lê Đại nói với Diệp Khai:

- Trong đại hội thể dục thể thao, hạng mục súng hơi thường với hạng mục súng lục đường kính miệng nhỏ khác nhau ở điểm, súng lục miệng nhỏ thường dùng đạn 0.22 tấc Anh, lấy thuốc đốt làm động lực, độ chính xác cao hơn súng lục bình thường. Mà súng lục hơi dùng khí nén làm động lực, đạn được nhét vào chỉ là đầu đạn, thường dùng trong trận đấu là đạn có đường chính 4.5 mm.

Chính là bởi vì dùng khí nén làm động lực nên tầm bắn của súng lục hơi tương đối ngắn, mười mét, nếu xa hơn thì khó mà cam đoan độ chính xác được.

Diệp Khai nghe xong thì gật đầu, điều chỉnh tư thế rồi bắn ra phát thứ hai.

Kết quả lại không tệ, trúng vòng số 9. Đám người đứng xem bên cạnh đều kinh ngạc rầm rì, tân thủ mà bắn được thành tích này đúng là kinh người.

Dĩ nhiên, không thể bỏ qua khả năng mèo mù vớ cá rán.

Ngộ tính của Chung Ly Dư dường như rất không tệ, mấy phát sau đều ổn định, đại đa số đều ở giữa vòng 6 và 9, đáng tiếc là không trúng vòng 10, nhưng với một người không dùng súng lục hơi thì thành tích này đã là quá tốt.

Tốc độ bắn của Diệp Khai không nhanh, nhưng lúc này như đã đụng tới bí quyết, hắn không ngừng điều chỉnh tư thế của mình, phát thứ ba lại trúng hồng tâm, bắn ra thành tích cao nhất là vòng 9 điểm 10, ngay lập tức kéo tới những tiếng kinh hô.

- Ha ha, ăn may...

Diệp Khai và Lê Đại cười to, không để trong lòng.

Nhưng những vị khách đang bắn các bàn bên cạnh đều dừng lại, sang xem trận đấu giữa bọn họ.

Trong hạng mục bắn súng hơi chính quy, nam là sáu mươi phát, nữ là bốn mươi phát, phải bắn xong trong thời gian quy định.

Diệp Khai và Chung Ly Dư chơi cho vui, đương nhiên sẽ không bắn nhiều như vậy, cho nên bọn họ giới hạn mười phát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó Diệp Khai bắn dường như không ổn định chút nào, lại bắn trượt, sau đó bắn trúng vòng mười, loại trạng thái không ổn định này khiến người ta phải lắc đầu.

Nhưng giữa các vị khách vây xem thì có hai vị nhìn thấy mà vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ nhìn ra là Diệp Khai giả bắn trượt.

Kế tiếp thành tích của Chung Ly Dư trên cơ bản là ổn định ở xung quanh vòng 9, Diệp Khai liền cười khen cô ta, nói nếu Tổng giám đốc Dư mà huấn luyện có hệ thống thì ba năm nữa là có thể tham gia Thế vận hội Olimpic rồi.

- Chuyện này, có thể suy xét.

Chung Ly Dư nghe xong thì lại có vẻ hứng thú.

Lê Đại liền nói:

- Lời đề nghị của nhị thiếu không tệ, kỳ thật hạng mục bắn súng này nếu có điều kiện huấn luyện thì chẳng có gì khác với tham gia đội tuyển quốc gia cả, chủ yếu là tâm tính có thể nắm chắc hay không mà thôi. Tổng giám đốc Dư gặp nhiều, chắc chắn là làm tốt hơn đám người kia rất nhiều. Hơn nữa nữ giới bản thân đã có đặc điểm dẻo dai, tuyển thủ nam khó mà có ưu thế sánh bằng được.

- Nghe anh nói thế, tôi lại thấy hứng thú đấy.

Chung Ly Dư cười nói.

- Bắn súng thực ra cũng không tệ, có thể điều hòa áp lực về thể xác và tinh thần.

Diệp Khai cũng không coi chuyện này là vui đùa, hắn cực kỳ coi trọng tình hình cuộc sống của Chung Ly Dư, vì thế bèn nói:

- Lê Đại anh quan tâm chút, tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp chỉ điểm Tổng giám đốc Dư một chút, không cần lúc nào cũng phải tập, mỗi tuần một hai ngày là được rồi, một mặt có thể giảm bớt áp lực từ công việc, mặt khác coi như nuôi dưỡng sở thích, có khi ngày nào đó thật sự bồi dưỡng ra một vị quán quân Olimpic cho lão Diệp gia chúng ta ấy chứ.

- Điều này cũng không khó, chỉ là đến lúc đó danh ngạch khá cạnh tranh đấy.

Lê Đại nhắc nhở:

- Hảo thủ trong nước không hề ít, nhưng có thể xuất biên thì chỉ có vài người, đôi khi không phải thành tích tốt là có thể được.

- Cũng không sao, đến lúc đó chiếm danh ngạch của nước khác là được, ta không đi cướp với bọn họ làm gì.

Diệp Khai trả lời.

Suy nghĩ của Diệp Khai cũng rất đơn giản, nếu trình độ Chung Ly Dư thực sự đạt đến cấp tuyển thủ Olimpic, đương nhiên phải ủng hộ cô ấy đi chơi một hồi, chính là giới thể dục thể thao trong nước cũng có cách loại đấu đá tranh giành, nếu bọn họ không chịu thì hoàn toàn có thể để Chung Ly Dư lấy thân phận tuyển thủ Hồng Kông hay Singapore hay Malaysia xuất hiện.

Mặc dù không thể làm vẻ vang cho nước mình, nhưng có thể hoàn thành giấc mơ nổi trội vượt bậc cho cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0