Quan Môn

Bí sự.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Khó trách anh nói cho dù là người có tư chất bình thường, có được hai thân phận như vậy cũng đủ cơm áo không lo tới già, không chỉ nói năng lực của anh hơn người khác.

Vạn Phương Phương đã hiểu, vì cái gì khi nhìn thấy Diệp Khai thì có suy nghĩ muốn đưa tới cửa, thì ra Diệp Khai người ta có bối cảnh to lớn, chính là nhân tuyển hôn phu tốt nhất.

Chỉ có điều chính thức nhận ra thân phận Diệp Khai,Vạn Phương Phương cũng ý thức được một điểm, Diệp Khai là nhân vật như vậy nàng chỉ phụ thuộc mà thôi, muốn hoàn toàn bắt vào trong tay mình là không thể nào.

- Kỳ thật trong kinh thành người giống như tôi không ít.

Diệp Khai thấy hai nữ nhân thất thần, biết rõ thân phận của mình với các nàng mà nói là áp lực, vì vậy làm ra vẻ thoải mái.

- Nếu các cô đi tới kinh thành thì biết sẽ không là gì cả.

- Xem ra có cơ hội thì nên đi tới kinh thành một chuyến, thủy chung đứng ở Lăng thành này chính là ếch ngồi đáy giếng.

Vạn Phương Phương nghe Diệp Khai nói thì gật đầu đồng ý.

- Không phải cô nói đã mất đi thiên phú xem tướng rồi sao, coi như là đi kinh thành cũng chỉ nhìn thấy một đám hoàn khố mà thôi, chẳng lẽ còn có thể nhìn thấy người có năng lực đầy đường sao?

Diệp Khai cười nói.

Đối với Vạn Phương Phương nói trước đó, cái gì "phá tờ-rinh" thì không còn năng lực, Diệp Khai còn có chtus tin tưởng, bởi vì loại chuyện này không bình thường, không chừng cần phải lấy tấm thân trong trắng trao đổi, một khi xảy ra quan hệ với nam nhân, đột nhiên mất đi năng lực này cảm thấy kỳ quái.

- Thật có lỗi, thiên phú tốt như vậy tôi không có mất.

Vạn Phương Phương cười rộ lên, rất đắc ý nói.

- Tôi bây giờ cảm thấy cảm ứng khí cơ của mình dường như càng sâu sắc hơn, có lẽ là tướng thuật nhờ khí vận nên tăng lên đấy.

- Ách, không phải cô đã nói với Thiệu Giang Bình là sau khi quan hệ không còn năng lực sao?

Diệp Khai có chút hoài nghi mà hỏi thăm.

- Tôi gạt hắn không được sao?

Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai nói:

- Nếu không nói như thế, làm sao lưu lần đầu tiên cho anh?

Không nói Thiệu Giang Bình, nếu như có người nào lấy được lần đầu tiên của lão bà có lẽ lúc mới bắt đầu sẽ cảm thấy phi thường may mắn, nhưng thời gian lâu chưa hẳn không sinh ra cảm giác khác, đối mặt với lão bà thủ thân như ngọc mà bản thân mình lăng nhăng thì nên suy nghĩ thế nào đây?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rất hiển nhiên đây nhất là sẽ hổ thẹn với nàng.

Thiệu Giang Bình có thể làm cán bộ cấp chính sảnh, trong đó bộ phận rất lớn là công lao của Vạn Phương Phương, hắn làm sao dám cầm thiên phú của Vạn Phương Phương nói đùa?

Thậm chí Thiệu Giang Bình còn phái riêng hai bảo tiêu đi theo bảo vệ Vạn Phương Phương, chính là lo lắng thời điểm mình không có mặt, có người phá thân của nàng, như vậy thì hắn càng thống khổ hơn.

Nếu Diệp Khai trước kia hiểu qua tình huống của Vạn Phương Phương thì có lẽ không bình tĩnh như vậy, dù sao đây chính là quyết định vô cùng khó khăn, ngươi lựa chọn sự nghiệp hay là nữ nhân đây, còn nguyện ý hoan ái với nàng một lần, hủy diệt thiên phú của người ta?

Vấn đề này khó mà chọn được, Thiệu Giang Bình lựa chọn sự nghiệp, mà Diệp Khai không có lựa chọn, bởi vì hắn lúc ấy không rõ thiên phú xem tướng của Vạn Phương Phương, cho nên giảm đi rất nhiều phiền toái.

- Số phận của tôi thế nào?

Xu cát tị hung đối với bất cứ kẻ nào mà nói cũng là chuyện vô cùng tốt.

- Số phận của anh không cần phải xem, quá vượng!

Vạn Phương Phương nhìn cũng không thèm nhìn, tùy ý nói với Diệp Khai.

- Hơn nữa người như anh mà nói, vận mệnh bản thân tối tăm không rõ ràng, người như vậy tôi không nhìn được, nếu không anh không có chuyện gì mà tôi lại lo lắng mình chết sớm.

- Thực sự bất thường như vậy?

Diệp Khai nghe xong có chút tò mò hỏi thăm.

Vạn Phương Phương gật gật đầu, có chút thương cảm nói:

- Kỳ thật cha tôi cũng vì vọng đoán thiên cơ mới gặp vận rủi, sớm chết đi, loại chuyện này không thể nói mới tốt.

Diệp Khai lại hỏi vài câu, lúc này mới hiểu rõ, thì ra cha của Vạn Phương Phương năm đó chưa từng có danh tiếng gì, về sau giúp một nhân vật thần bí tính toán, kết quả phạm huý kiêng kị, vài năm sáu không thuận lợi, cuối cùng chết thảm đầu đường, xem như bị trời phạt.

Trước khi chết hắn nói rât nhiều chuyện với con gái, trong đó một chuyện là không được vọng động suy diễn thiên cơ, bởi vì chuyện này không chỉ vô cùng gian nan, cũng dễ dàng rước lấy tai hoạ cho mình.

- Cha cô năm đó suy tính cái gì?

Diệp Khai với chuyện này cảm thấy hứng thú.

- Năm đó cha tôi trợ giúp người kia suy tính vận mệnh, người này phản bội chạy trốn trên máy bay...

Vạn Phương Phương trả lời.

Diệp Khai nghe xong lập tức hít một hơi lãnh khí, trong lòng nói thì ra là gì, đúng là tự rước họa vào thân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại nhân vật này còn dám suy tính sao?

Cho dù người này năm đó không ngồi lên vị trí cao nhất, nhưng cũng dưới một người, trên vạn người, thiếu chút nữa trèo lên đỉnh rồi, suy tính vận mệnh của nhân vật như thế, xác thực là bản thân tìn chết, đúng là không tự lượng sức mình.

Người như vậy không chết ngay lúc đó đã là mạng lớn rồi.

- Như vậy chuyện của Thiệu Giang Bình là thế nào?

Diệp Khai ngừng một chút, rốt cục hỏi hắn chuyện đáng quan tâm.

Lúc này đã nói vào chuyện chính.

Với tư cách là người xử lý, Lâm Viễn Hành ủy thác hắn bản án này, Diệp Khai đương nhiên phải tận lực mà làm, chỉ có điều lúc này lại chuyện kỳ lạ như thế, gặp được nữ thần côn làm cho hắn bất ngờ.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất Vạn Phương Phương đối với Lăng Cương Thiệu Giang Bình rất hiểu, có nàng hổ trợ thì muốn làm rõ chuyện của Thiệu Giang Bình cũng trở nên dễ dàng.

Vạn Phương Phương cũng không có cảm thấy rất kỳ quái, đối với chuyện này lúc tối qua nàng đã có hứa hẹn với Diệp Khai, hiện tại có quan hệ thân mật với Diệp Khai thì không cần phải sợ.

- Kỳ thật, chuyện của Thiệu Giang Bình rất đơn giản, chẳng qua là thuận thế mà thôi.

Vạn Phương Phương nói tới chuyện này nhưng rất đơn giản.

- Thời gian của hắn tốt nhất, xuất hiện đúng thời sắt thép tăng giá mà thôi, mặc dù đối mặt với tổng giám đốc, chỉ cần không phải quá hoa mắt ù tai cũng sẽ làm được, thậm chí là thành tích tốt.

- Ah, lời này là thế nào?

Diệp Khai nghe Vạn Phương Phương nói thì cảm thấy hứng thú.

- Ngành sản xuất sắt thép kỳ thật là theo chân đại thế của quốc gia, chỉ cần hiểu đại thế một chút tự nhiên có thể nhìn ra được, Thiệu Giang Bình lúc tiếp nhận Lăng Cương, kỳ thật là thời điểm Lăng Cương tụt dốc, hắn lúc ấy tuy nhìn thì như nhặt ve chai, trên thực tế lại chiếm tiện nghi.

Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai nói ra.

Diệp Khai gật đầu.

Ngành sản xuất sắt thép gần đây là một ngành công nghiệp trụ cột của kinh tế quốc dân, cho nên quốc gia vô cùng xem trọng.

Thời điểm năm 90 là lúc phát đạt nhất, cho nên cần xây dựng rất nhiều, mà xây dựng cần sắt thép, quá đơn giản.

Nhưng mà sắt thép là ngành sản xuất đặc thù, chu kỳ đầu tư nó dài, quy mô đầu tư lại lớn, mà sản xuất sắt thép lại có quá nhiều rắc rối với cạnh tranh, phải cạnh tranh trong nước và ngoài nước, cho nên tỷ lệ rủi ro rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0