Quan Môn

Cách cục không đủ?

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Cháu nào có ah, rõ ràng nhị gia gia quá sốt ruột đòi đi xem cháu cố gái thôi, cho nên mới gây ra hiểu lầm.

Diệp Khai tự nhiên không thừa nhận, lập tức kêu lên.

- Ai, bất kể nói thế nào, đây đều là đứa bé đầu tiên của đời thứ tư Diệp gia chúng ta.

Trong miệng nhị lão gia tử lẩm bẩm, tâm tình cũng có chút kích động, không nhìn ra được ông là đại nhân vật chấp chưởng Quân ủy, biểu hiện lúc này của ông chẳng khác gì một vị lão nhân nhận được tin vui của con cháu.

Sau đó nhị lão gia tử lại phàn nàn:

- Thiên Chính cũng bị mấy đứa mang theo hư mất, loại chuyện này còn gạt cả ông, đây đều là trách nhiệm của cháu.

- Vì sao lại là trách nhiệm của cháu?

Diệp Khai bất mãn hỏi.

- Tiểu Hoan nào có bổn sự kia, để cho Thiên Chính nghe theo lời nói của hắn? Đây rõ ràng là cháu khuyến khích Thiên Chính đi theo lừa dối, bằng không hắn làm sao có ý nghĩ như vậy?

Nhị lão gia tử phân tích nói.

Diệp Khai nghe xong lời này cũng không hề phản bác, dù sao Lê thúc xác thực là bị hắn kéo đi theo.

Nhưng hiện tại cũng tốt, cửa ải của nhị lão gia tử xem như đã thông qua được, chỉ chờ đợi tiêu diệt thêm từng bộ phận, chỉ cần thông qua Diệp lão gia tử, sự tình xem như đã qua, về phần bác cả Diệp Tử Kiện, ngược lại cũng không phải chuyện gì lớn.

Hai vị lão gia tử nếu đã thừa nhận sự thật, Diệp Tử Kiện cũng không khả năng nói thêm lời gì, tối đa là trách mắng Diệp Kiến Hoan vài câu, sau đó lại an ủi con dâu Trầm Tuyết mà thôi, đương nhiên, cụ thể nên giải quyết như thế nào cũng không cần Diệp Khai đi quan tâm.

Qua thêm giây lát, nhị lão gia tử cùng Diệp Khai đi vào trong phòng bệnh, lại ngắm nghía em bé một chút, sau đó nói chuyện với Tần Như Hinh.

Ánh sáng trong phòng khá tối, bởi vì cân nhắc ánh sáng kích thích ánh mắt của sản phụ cùng em bé, cho nên cửa sổ đều được kéo màn, mà ngọn đèn cũng dùng công suất nhỏ, nghe nói là vì phòng ngừa ảnh hưởng.

Nếu không phải như thế nhị lão gia tử cũng không tới mức xem Tần Như Hinh là Trầm Tuyết, dù sao tuy hai nàng đều rất đẹp nhưng gương mặt khác biệt thật rõ ràng.

- Tiểu Tần thị, không cần lo lắng, từ từ dưỡng sức, em bé rất đẹp!

Nhị lão gia tử tận khả năng bày ra thái độ mà mình cho rằng hòa ái nhất nói với Tần Như Hinh.

Chỉ là sau khi ông nói xong lời này, liền phát hiện sắc mặt của Tần Như Hinh cùng Diệp Kiến Hoan, thậm chí là Lê thúc đều có chút cổ quái.

- Ân? Ông còn nói sai cái gì sao?

Nhị lão gia tử thật hồ nghi hỏi, ông không khỏi nhìn qua Diệp Khai.

Diệp Khai không biết là chuyện gì xảy ra, hắn xòe hai tay tỏ vẻ mình không biết rõ tình hình.

Diệp Kiến Hoan có chút buồn cười nói:

- Nhị gia gia, vừa rồi ông nói câu đó Lê thúc cũng mới nói qua với Như Hinh.

- Vậy hôm nay ông chẳng khác gì diễn trò hề vậy?

Nhị lão gia tử nghe xong lập tức liền vỗ đùi nói.

- Ha ha, đứa nhỏ này phúc khí lớn thôi.

Diệp Khai lập tức cười tỏ vẻ:

- Vừa mới sinh ra nhị gia gia đường đường phó thủ trưởng Quân ủy lại vui vẻ chạy tới giả trang vai hề chọc cho con bé vui vẻ, như vậy tiền đồ ngày sau còn nhỏ sao?

Mọi người lập tức mỉm cười, ngược lại trong lòng Tần Như Hinh có chút kinh ngạc, mặc dù nàng biết tình huống của Diệp Kiến Hoan như không biết rõ lắm, không biết vị lão nhân có gương mặt hiền lành kia không ngờ chính là thượng tướng Diệp Tương Khôn chấp chưởng quyền hành của Quân ủy.

Nhắc tới phúc khí của đứa nhỏ này thật không bình thường, tuy nàng không cách nào chính thức gả vào Diệp gia, nhưng đứa bé lại thực sự được xem là đại tỷ đầu của đời thứ tư Diệp gia chân chính!

Dạo gần đây công việc của Diệp lão gia tử thật bề bộn, trên thực tế ông chưa từng có được thời gian rảnh rỗi, chỉ khác biệt ở chỗ bề bộn quá nhiều việc cùng không quá bề bộn mà thôi.

Sau khi tiến vào cuối tháng tư, công tác trọng điểm sắp tới đã chuyển dời qua quan hệ giữa hai bờ sông.

Vào cuối tháng, trong hiệp hội biển cùng tích cực thúc đẩy hai bên sông cùng nhau cố gắng, hội đàm lần thứ nhất được chính thức cử hành.

Đây là lần đầu gặp gỡ được trao quyền cho cơ cấu dân gian đầu tiên, cũng là lần tiếp xúc trao đổi đầu tiên của cao tầng nhân sĩ hai bờ sông trong suốt hơn bốn mươi năm qua.

Cho dù lần hội đàm này chỉ giới hạn dưới dân gian, kinh tế, sự vụ, công năng, nhưng ý nghĩa của nó đối với ảnh hưởng quan hệ giữa hai bờ sông đã khiến Đài đảo xem trọng cao độ cùng quốc tế thật chú ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ những năm 80 đến nay, theo chính sách hai bờ sông điều chỉnh, các loại trao đổi cùng kết giao tiến vào giai đoạn điều chỉnh phát triển đồng thời vấn đề tranh chấp về dân sự, buôn lậu, trộm cướp giữa hai bên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mở rộng, quan hệ giữa hai bờ sông phát triển tăng thêm thật nhiều khó khăn cùng phiền toái đều đang cần giải quyết cấp bách.

Tuy sau khi hiệp hội được thành lập, song phương đã nhiều lần tiến hành trao đổi về vấn đề kể trên, nhưng bởi vì cấp độ tiếp xúc khá thấp, chưa được trao quyền đầy đủ cùng ảnh hưởng bởi nguyên nhân chính trị cho nên tiến triển không lớn, nhất định phải có cơ hội cho người phụ trách tầng cấp cao hơn cùng nhau ngồi xuống tiến hành trao đổi mới có thể sớm ngày giải quyết những vấn đề này.

Từ xưa tới nay bên phương diện đại lục bởi vì giải quyết những vấn đề kia đã từng nhiều lần đề xướng thông qua tiếp xúc đàm phán giải quyết vấn đề cụ thể giữa hai bờ sông, trải qua gian khổ cố gắng thúc đẩy một lần hội đàm đầu tiên giữa đôi bên.

Những tư liệu hội đàm liên tục được truyền về cao tầng cung cấp cho họ tham khảo, làm ra được tác dụng tham khảo cho quyết sách sau này.

Trên thực tế Diệp lão gia tử thuộc về phái cứng rắn, cũng hi vọng sớm ngày thu hồi Đài đảo.

Chỉ là hiện tại lòng người đều có ý riêng, ai cũng không muốn gà nhà bôi mặt đá nhau, khởi lên gợn sóng, cho nên tất cả mọi người hi vọng thông qua phương thức hòa bình mà thực hiện mục tiêu tổ quốc thống nhất.

Với hội đàm lần này, rất hiển nhiên đã đưa tới độ cao chú ý, bởi vì hai bên tin tưởng cùng nhau hợp tác sẽ dẫn theo một tình cảnh tương lai tốt hơn.

Theo tình huống thực tế mà nói, việc hợp tác giữa đôi bên cũng phi thường tất yếu.

- Thủ trưởng, đồng chí Diệp Tương Khôn yêu cầu gặp mặt.

Thư ký đi vào phòng nói với Diệp lão gia tử.

- Ah…cho ông ấy vào!

Diệp lão gia tử gật đầu nói, trong nội tâm quả thật có chút hiếu kỳ, không biết nhị lão gia tử có chuyện gì nhất định phải tự mình tìm tới bàn việc với ông.

Nếu như không phải chuyện trọng yếu nhị lão gia tử bình thường sẽ không tới đại nội tìm ông, nhưng nếu là chuyện trọng yếu nhị lão gia tử cũng không khả năng chỉ bàn với một mình ông mà thôi.

Cho nên Diệp lão gia tử thoáng suy nghĩ liền hiểu đây nhất định là chuyện trong nhà.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của ông, khi nhị lão gia tử đi vào còn dẫn theo Diệp Khai cùng Lê thúc.

- Sao lại phô trương trận thế lớn như vậy?

Diệp lão gia tử không tiếp bọn họ trong văn phòng làm việc mà đi ra sân viện, vừa đi vừa trò chuyện, có thể tản bộ, xem như hoạt động thân thể một chút.

- Chuyện này…

Nhị lão gia tử há miệng, ngược lại không biết nên nói như thế nào.

Kỳ thật đối với đại ca Diệp Tương Kiền, ông cũng có chút sợ hãi.

Bởi vì có câu nói huynh trưởng như cha, năm xưa Diệp lão gia tử dìu dắt ông cùng nhau đi khắp đất nước, hai anh em phải trải qua những ngày tháng thật gian khổ mới có được ngày tốt lành hôm nay, hình tượng đại ca trong lòng ông cùng cha già đã mất sớm không có gì khác biệt, cho dù tuổi tác giữa hai anh em cũng không hơn kém nhau tới mười tuổi.

- Tiểu Khai, cháu nói!

Diệp lão gia tử mắt sáng như đuốc, lập tức tìm ra trọng điểm bên trong ba người.

Nếu không phải do Diệp Khai khuyến khích đoán chừng ba người không khả năng cùng nhau xuất hiện một lúc, cho nên Diệp lão gia tử lập tức liền có thể đoán được sự tình lần này có quan hệ tới Diệp Khai.

- Ông nội cháu bảo cháu nói kìa!

Nhị lão gia tử lập tức đem Diệp Khai đổ ra phía trước.

Vẻ mặt Diệp Khai lập tức khó xử, trong lòng tự nhủ nhị lão gia tử thật sự không đủ trượng nghĩa, loại chuyện này mà cũng buộc hắn ra mặt.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ đành kiên trì nhìn Diệp lão gia tử nói ra:

- Ông nội, chuyện này xác thực là khó nói, đại ca cháu tối hôm qua có thêm một đứa con gái, nhưng không phải do chị Trầm Tuyết sinh…

Diệp lão gia tử nghe xong trên mặt không chút biểu tình.

Diệp Khai cũng không đoán ra được trong lòng ông đang nghĩ như thế nào, chỉ đành nói tiếp:

- Chuyện này…tuy đại ca cháu làm có chút không đúng, nhưng đứa bé dù sao cũng là của Diệp gia chúng ta, nếu không nói cho lão nhân gia cũng không được tốt, cháu cảm thấy nên nói với ông nội thì tốt hơn.

Diệp lão gia tử nghe xong còn chưa nói lời nào, vẻ mặt cũng không chút dao động.

- Ý của cháu là trước kia mọi người cứ nghĩ đại ca có khả năng không có con nối dõi nha, bây giờ đột nhiên lại có hai đứa bé, cũng chỉ có thể nói là ông trời chiếu cố Diệp gia chúng ta, hẳn là chuyện vui thôi…

Lúc này Diệp Khai không cách nào suy đoán được tâm tư của Diệp lão gia tử, chỉ đành dựa theo ý nghĩ trước đó tiếp tục nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ là trong khoảnh khắc hắn cũng không biết nên nói thêm lời gì.

Nếu như nói Diệp lão gia tử giận dữ hoặc là có những phản ứng nào khác, như vậy Diệp Khai còn có lý do mà giải thích, nhưng hiện tại lão nhân gia không nói lời nào, thật làm cho hắn cảm thấy không biết nên làm sao mới đúng.

Dù sao diễn kịch một mình là khó khăn nhất.

- Nói xong rồi sao?

Diệp lão gia tử thấy Diệp Khai không nói tiếp, vì vậy chợt hỏi.

- Ách…

Diệp Khai gật nhẹ đầu.

- Đã sinh thì sinh, chẳng lẽ ông mất hứng thì có thể đem đứa bé nhét quay vào trong bụng mẹ nó hay sao?

Diệp lão gia tử lạnh nhạt đáp:

- Chuyện Diệp Kiến Hoan làm ra, lại để cho chính nó đi đau đầu là đủ rồi, vì sao lại nhấc lên hai lão đầu tử chúng ta, đoán chừng là nhị gia gia cũng bị cháu cứng rắn kéo tới đây đi? Còn có Thiên Chính, công tác của hắn bề bộn bao nhiêu, vì chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng giá kéo cả hắn chạy tới? Hai anh em tiểu tử ngươi làm việc vẫn còn không được dứt khoát, chỉ cần gọi điện thoại báo tin là được, còn làm ra vẻ như trời sập xuống, người hiểu chuyện thì có thể nói gia phong Diệp gia nghiêm cẩn, người không hiểu biết nhìn thấy còn tưởng nhà chúng ta xảy ra chuyện gì đại sự đâu!

- Hắc, tiểu Khai, ông đã nói khí độ của ông nội cháu rộng rãi, cháu còn không tin, hiện tại tin rồi?

Nhị lão gia tử ha ha cười, trong nội tâm kỳ thật cũng có chút xấu hổ, mặc dù Diệp lão gia tử mắng Diệp Khai không hiểu biết, nhưng ông đi theo Diệp Khai cùng nhau đến nói chuyện này khẳng định Diệp lão gia tử cũng có ý mắng luôn cả ông.

- Chú cũng không giỏi hơn nó bao nhiêu!

Quả nhiên Diệp lão gia tử cũng lườm em trai, hiển nhiên là không hài lòng.

Nhưng Diệp Khai bị lão gia tử mắng không hiểu biết cũng không chịu phục, hắn tỏ vẻ:

- Mọi người cũng chỉ lo lắng ông nội nghe xong tin tức này sẽ mất hứng, vạn nhất tức giận chẳng phải là phiền toái? Hơn nữa trong nhà thêm đời thứ tư, tuy là con gái nhưng cũng là đại sự của Diệp gia chúng ta, làm sao có thể không giảng một tiếng với ông nội đây? Cho dù công tác của ông nội bề bộn, không có thời gian thăm cháu cố gái, dù sao trong lòng biết rõ ông nội đã có thêm đứa chắt gái như vậy cũng tốt đi?

Diệp lão gia tử nghe xong lời nói của Diệp Khai, ngược lại gật nhẹ đầu:

- Phải, chuyện này nếu gạt ông thì không được!

Kỳ thật người tuổi già đối với con cháu đời sau đều mang theo tâm lý cưng chiều, tuy Diệp lão gia tử quốc sự bận rộn, không có thời gian, nhưng không có nghĩa ông không có hứng thú khi nghe được tin vui này.

Trên thực tế ông cũng rất muốn tận mắt đi xem cháu cố gái kia, chỉ là thân phận của ông quá mẫn cảm, bất tiện đích thân đến bệnh viện.

Hơn nữa bất kể nói như thế nào, Tần Như Hinh cũng không phải người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Diệp Kiến Hoan, trở ngại vấn đề mặt mũi của Trầm Tuyết nên Diệp lão gia tử cũng không tiện tỏ vẻ gì, tối đa là ra mặt nói vài câu lại để Diệp Khai chiếu cố Diệp Kiến Hoan, để cho bọn họ không quá lo lắng vì thái độ của người trong nhà mà thôi.

Bất kể nói như thế nào chuyện này cuối cùng đã được giải quyết.

- Cháu chuyển lời về cho ông, nói với tiểu tử Diệp Kiến Hoan, đã sinh con thì nên đối đãi tốt với con gái nhà người ta, không nên ồn ào gây ra thị phi. Về phần bên chỗ Trầm Tuyết cũng nên trấn an cho tốt, nếu khiến cho dấm chua đổ bậy bạ, đừng trách ông thu thập nó!

Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.

- Ai, cháu nhớ kỹ rồi!

Diệp Khai yên lòng, cuối cùng không nhục sứ mạng.

- Nếu đều đã đến thì ở lại ăn bữa cơm đi, thuận tiện nên uống chút rượu.

Diệp lão gia tử khiển trách mọi người một trận xong tâm tình ngược lại không tệ, chủ động gọi mọi người lưu lại ăn cơm.

Mọi người lập tức nở nụ cười, nếu Diệp lão gia tử phá lệ muốn uống rượu, vậy đã nói rõ tâm tình của ông không tệ, thoạt nhìn Diệp gia có thêm thành viên ảnh hưởng đối với Diệp lão gia tử vẫn rất tốt.

Tuy nhị lão gia tử đối với đồ ăn trong đại nội cũng không có nhiều chờ mong, nhưng đã thật lâu không có thời gian ăn cơm cùng đại ca, có một cơ hội cùng nhau ngồi uống rượu tâm tình đương nhiên là phi thường cao hứng.

Diệp Khai cuối cùng xem như được giải thoát, trong nội tâm hắn lại đang nghĩ ngợi, đợi tới khi con của mình xuất thế, không biết nên làm sao giải thích với người trong nhà bây giờ?

Đây cũng là một vấn đề thật đau đầu ah, mình lại không có người nào giúp đỡ nói chuyện!

- Đây là rượu ngon.

Nhị lão gia tử uống một hớp rượu, lập tức liền tỏ vẻ.

- Rượu Nguyên Tương đã bảo tồn mấy chục năm, đương nhiên là không tầm thường.

Diệp lão gia tử hồi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0