Cách nghĩ khác người.
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Nghĩ tới những vấn đề này, trong nội tâm Diệp Khai lại so đo, xem ra sự tình lần này không dễ xử lý, nếu như thuận theo thủy triều kéo Thiệu Giang Bình xuống cũng không có vấn đề gì, thậm chí đều là việc ai cũng vui vẻ, nhưng hậu quả làm như vậy, chẳng khác gì khiến Lăng Cương lại lâm vào nguy cơ lần nữa.
Nếu không có một nhân tài như Thiệu Giang Bình làm lãnh đạo, Lăng Cương chẳng khác gì những nhà máy khác, phải chờ đợi chính phủ nâng đỡ gian nan sống qua ngày.
Chuyện này, thật không dễ làm ah!
Tâm trạng của Diệp Khai khá là phức tạp, cũng không phải vì vấn đề của Thiệu Giang Bình không dễ dàng xử lý mà vì muốn cân nhắc toàn diện xem nấu xét xử Thiệu Giang Bình sẽ mang lại ảnh hưởng lớn tới thế nào cho thành phố Lăng Cương này, những xí nghiệp ở đây có chiu được đả kích trầm trọng như thế không?
Ở trong nước, những xí nghiệp nhà nước hiện tại có chung một chứng bệnh, chính là làm mơ hồ tài sản của xí nghiệp quốc hữu, chủ thể đứng quyền tài sản ảo, chỉnh thể chủ thể chủ thể có quyền sử dụng tài sản quốc hữu không đủ năng lực.
Những giám đốc xí nghiệp nhà nước, cùng quản lý, đốc công… là những người đại diện không hề có trách nhiệm. Tuy rằng họ có thể tùy ý thuyên chuyển tài sản của xí nghiệp, thậm chí là nắm giữ, khống chế toàn bộ quyền sinh quyền sát của đám công nhân trong nhà máy, nhưng mà trong mặt phân chia lợi ích thì lại jo chiếm được ưu thế, điều này đương nhiên là sức hấp dẫn không thể chối từ của đám quản lý xí nghiệp rồi.
Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng. (thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi lộc)
Không có sự kích thích của lợi ích cá nhân, đương nhiên sẽ không có người nhiệt tình làm việc. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng có những người vô tư dâng hiến như thế, nhưng theo tình hình thực tế thì có thể thấy được hoàn toàn vấn đề. Những người như thế lại thuộc hai hạng người, hoặc là năng lực tương đối thấp, hoặc là có toan tính khác, cách nghĩ cũng khác với người bình thường.
Tổng thể mà nói, thông qua những ví dụ thật sự mà chứng minh vấn đề, người mà đã có tinh thần dâng hiến, không cầu đáp lại, lại có năng lực vực xí nghiệp nhà nước lên thành hùng mạnh, thật sự đúng là vô cùng quý hiếm, chả khác nào “phượng mao lân giác”, không thể phân tích với tư cách xí nghiệp chủ lưu được.
Chỉ lấy riêng Thiệu Giang Bình của xí nghiệp Lăng Cương làm ví dụ để phân tích, hắn tuy rằng làm cho Lăng Cương trở nên thật hùng mạnh, thậm chí có khả năng trở thành xí nghiệp nội địa có năng lực lợi nhuận lớn nhất. Nhưng hắn làm thế cũng là có động lực cá nhân mà thôi, chính là trong quá trình làm cho Lăng Cương mạnh mẽ lên thì cũng lấy đi mấy trăm triệu làm tiền riêng rồi.
Diệp Khai cân nhắc tới những vấn đề này, liền cảm thấy xí nghiệp nhà nước không phải là không làm được, mà là phải giải quyết vấn đề tương tự như thế bằng cách nào. Muốn giải quyết vấn đề, không thể không cân nhắc tới một nhân tố đang tồn tại thật sự: rốt cuộc thì anh chia cho người quản lý bao nhiêu lợi nhuận mới có thể khiến cho họ thật lòng cống hiến chứ?
Vừa yêu cầu người ta phải trả giá mà không mong báo đáp, điều này nhất định không phù hợp với quy luật nhân tính của con người. Cũng vì thế mà các xí nghiệp nhà nước mới rối loạn, bởi vì ai ai cũng đều nghĩ sống không lý tưởng là được rồi, cho dù có liều sống liều chết mà làm việc, cuối cùng cũng chẳng biết là được lợi lộc gì hay không, hay lại tiện nghi thằng cha khốn nạn nào đó, tội gì mà phải khổ thế chứ, hà tất phải như thế đâu?
Đã có trả giá thì nên có hồi báo, đây mới thật sự là phân phối theo lao động. Mà đối với các xí nghiệp lớn mà nói thì giá trị của một người lãnh đạo có thể làm cho một xí nghiệp lớn phát triển lớn mạnh, tạo lập thêm càng nhiều lợi nhuận hơn nữa đương nhiên là không thể đánh đồng với những người công nhân bình thường được rồi.
Nếu cứ gượng ép hai thứ đó thành ngang bằng, chẳng những không hề khoa học, hơn nữa còn là không có đạo đức.
Nhân sinh mà ngang hàng, thì chính là ngang hàng trên ý nghĩa về nhân cách, cũng không phải là tương đương với những cống hiến mà cả hai có thể làm ra đối với xã hội. Nếu đã là như thế thì xã hội này cũng sẽ chẳng phát triển được, vì ai ai cũng giống nhau hết rồi.
Trong cái nhìn của Diệp Khai , con đường cải cách của các xí nghiệp trong nước chính là dân doanh hóa, phân chia cổ phần của xí nghiệp quốc hữu cho tư nhân, chỉ có như thế mới có thể đồng thời giải quyết hai mâu thuẫn giữa nhân tính cùng trả giá vì công hiến cho xã hội. Định ra rõ ràng quyền kinh doanh xí nghiệp cùng những quyền lợi, nghĩa vụ cần thiết, để cho bọn họ cố gắng làm việc cho xí nghiệp.
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình, Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh cũng chạy tới, lão đặc biệt tới tham gia cuộc họp này.
Dù sao tổ công tác của quốc hội tới làm việc là một chuyện lớn, chỉ có mỗi Bí thư Trưởng - Cảnh Xuân Lâm tới đi cùng thì không dủ thành ý, cho nên tuy rằng Chủ tịch như lão công vụ bề bọn, nhưng lúc cần vẫn phải chú ý tới tình hình bên này, thỉnh thoảng lại chạy tới gặp Diệp Khai một cái, ăn cùng bữa cơm hay gì gì đó, thế mới đủ để thể hiện sự tôn trọng của thành phố lăng Thành với tổ công tác của Quốc hội.
- Chủ tịch Tề công vụ bề bọn, không nhất định phải chú ý tới những lễ nghi rườm rà này.
Mấy người nói chuyện mấy câu xong, Diệp Khai cũng rất trực tiếp thể hiện thái độ của mình:
- Lúc này chúng tôi tới Lăng Cương, chủ yếu là làm số hoạt động nghiên cứu điều tra, kiểm tra một số vấn đề trong công tác quản lý sản xuất kinh doanh của Lăng Cương gần đây, thời gian cũng không quá lây, có Tổng giám đốc Thiệu sắp xếp người đi cùng là được rồi. Chủ tịch thành phố Tề cùng Bí thư Cảnh cũng không nhất thiết phải tới, nếu có chuyện gì cần liên lạc thì chúng ta cứ gọi điện thoại là được rồi.
- Nếu Bí thư Diệp đã nói như thế, vậy thì cứ làm như thế đi,
Tề Vũ Thanh thấy thái độ của Diệp Khai cũng chẳng giống như khách sáo, mà chính xác lão cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở mấy chuyện nghênh diện tiếp đón như thế này, hơn nữa còn phải tham gia mấy hoạt động vui chơi giải trí nữa, thế nên cũng dứt khoát đồng ý luôn.
Thiệu Giang Bình nghe thấy thế xong có chút kinh ngạc, không nghĩ tới yêu cầu của Diệp Khai lại đơn giản như thế, chỉ cần hắn sắp xếp mấy nhân viên công tác tới dẫn đường là được, điều này thật đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.
Tổ công tác của Quốc hội cử xuống điều tra thanh tra vấn đề gì thì làm sao dễ dàng buông tha như thế được cơ chứ? Cho dù là Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh đi nữa, thậm chí là đám cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố thì cũng chẳng dễ dối phó như thế. Đám người đó toàn bộ đều là những người giỏi giày vò kẻ khác, nếu không làm cho người ta bị giày vò tới mức gà bay chó chạy, tinh bì lực tẫn, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, tinh thần sụp đổ thì cũng không xứng danh cán bộ Ủy ban Kỷ luật Thanh tra nữa rồi!
- Cục trưởng Tống, Phó Bí thư Dương, các anh sắp xếp cụ thể, cũng có thể nói rõ cho hơn một chút cho các đồng chí Lăng Cương, lại để cho bọn họ đi sắp xếp thỏa đáng, chúng ta cững bớt đi nhiều sức lực.
Diệp Khai lại nói với Tống Tư Minh cùng Dương Thuận Hinh.
Mặc dù nói Diệp Khai là người phụ trách của tổ công tác lần này, nhưng những chuyện cụ thể thì hắn đương nhiên không bằng những người trong nghề, quen tay quen việc như Tống Tư Minh cùng Dương Thuận Hinh rồi. Cũng vì thế nên mấy chuyện cụ thể này đều là do bọn họ chuẩn bị lo liệu, Diệp Khai chỉ việc xét duyệt một chút phương án làm việc, sau đó cân đối giữa các phương diện mà điều chỉnh lại công tác, thi thoảng lại xem xét chút nữa là được.
Đây cũng là một cái lợi của việc làm lãnh đạo, đại cục bất loạn là được rồi, chi tiết cụ thể đã có rất nhiều phương pháp biến báo.
-Được, sau đây chúng tôi có một số công việc cần chuẩn bị…
Tống tư Minh nhẹ gật đầu, lấy ra lịch trình công tác đã chuẩn bị săn, phân ra cho mọi người, sau đó lại nói đơn giản lại một lần. Mọi chuyện đều được ghi ra rất rõ ràng, kể cả việc điều tra xét duyệt công nhân cán bộ của xí nghiệp, đối thoại cùng công nhân, đi thăm công xưởng cùng điều tra sổ sách… phương diện nào cũng đều ghi rất rõ là yêu cầu ai phối hợp, trên cơ bản là vừa xem là đủ hiểu.
Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh cũng thế, mà Bí thư Trưởng - Cảnh Xuân Lâm cũng thểm ngay cả Tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình cũng thế, những người này nhìn tờ sắp xếp công tác rõ ràng, lại tinh tường như thế xong đều lắp bắp kinh hãi.
Điều làm bọn họ giật mình không phải là phương án công tác khá cẩn thận, không dễ dàng giở trò quỷ, mà chính là tổ công tác lại có thể chuẩn bị những thứ này sớm như thế, thế mà lại còn để cho bọn họ biết hết.
Dù sao, nếu là để tăng sự tự nhiên, đột xuất thanh ra kiểm tra, đồng thời tạo áp lực tâm lý cho đối tượng bị thanh tra kiểm tra thì những nội dung làm việc này nên được giữ bí mật nghiêm khắc mới đúng.
Những cách làm việc thông thường thì là tôi nhớ tới chuyện gì thì tôi điều tra việc đó,sau dó trực tiếp gọi người tới phối hợp. Trước đó không nói tới nguyên nhân chỉ người tới phối hợp, điều kiện liền yêu cầu phối hợp cũng chẳng có gì…
Nhưng giờ thoạt nhìn, thế mà Diệp Khai là kẻ khá có chủ kiến nha, những điều bí mật như thế lại có thể rõ ràng cho mọi người cùng xem, lại còn chia ra cho họ mấy phần, cuối cùng là có ý gì chứ?
Thiệu Giang Bình nắm mấy tờ giấy này trên tay, trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng biết làm sao, không biết cách nghĩ thật sự của Diệp Khai rút cuộc là như thế nào?
Bí thư Trưởng - Cảnh Xuân Lâm cùng Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh cũng đều cảm thấy nghi hoặc, bọn họ cũng hiểu được cách làm của Diệp Khai là có chút khó tin. Theo lý mà nói thì là khác hoàn toàn phương thức làm việc bình thường của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra.
Cứ nói rõ ràng như thế, để cho đối phương phối hợp điều tra, có thể tra ra được cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ nói, lần này tổ công tác xuống đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, coi như cưỡi ngựa xem hoa, chạy ù qua sân khấu là hạ màn được rồi à? Nếu như thế thì cũng không nhất thiết phải điều những cán bộ có quy cách lớn như thế xuống chứ. Diệp Khai lại thật sự là cán bộ cấp trưởng ban, hơn nữa nghe nói còn là cán bộ mà bên trên vô cùng coi trọng.
Nếu như cuộc công tác lần này tới Lăng Cương chỉ là giả bộ mà thô thì có nhất định phải đưa nhân vật lớn như thế ra mặt hay không?
- Đối với sắp xếp lịch trình lần này, các vị có gì thắc mắc, hay có ý kiến gì sao?
Diệp Khai hỏi lại.
- Không có, tổ công tác đã chuẩn bị rất tường tận rồi.
Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh tuy rằng không hiểu rõ Diệp Khai muốn làm gì, nhưng là nếu nói về chương trình làm việc thì cũng không cố gắng gây chuyện làm gì, liền gật đầu đồng ý nói:
- Tuy rằng tôi cũng không biết rõ lắm về công việc của tổ Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, nhưng có thể thấy được Bí thư Diệp chuẩn bị thật sự khoa học, tôi hoàn toàn đồng ý.
Thiệu Giang Bình nhìn xong cũng gật đầu nói:
- Về phía Lăng Cương, nhất định sẽ hoàn toàn phối hợp,
Trên thực tế, Thiệu Giang Bình cảm thấy nếu thật là làm việc theo lịch trình sắp sẵn như thế thì tổ công tác tới lần này đúng thật không có khả năng điều tra ra được cái gì. Có lẽ sẽ có một số vấn đề nhỏ bé, những những vấn đề lớn thì nhất định không thể tra ra được.
Trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, không biết tại sao lại thấy thái độ buông lỏng này của Diệp Khai thật sự rất cổ quái.
Liên tưởng tới việc mình phải đi suốt đêm trong tỉnh thành để hoạt động, Thiệu Giang Bình cũng không cho rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Nếu thật đúng như Diệp Khai nói, bọn họ vì sao phải đồng thời tránh mình mà không chịu tham gia việc này chử?
- Có gì đó đáng ngờ! Trong này nhất định có gì đó cổ quái!
Thiệu Giang Bình nghĩ thầm trong lòng.
Diệp Khai đương nhiên có thể nhìn ra được toàn bộ người trong phòng này, thậm chí là cả cấp dưới của hắn cũng đều đang hoài nghi những sắp xếp của mình, chỉ là không có ai dám lên tiếng hỏi mà thôi.
Bởi vì với thành phố Lăng Thành, cùng Lăng Cương mà nói thì phương án này của hắn quá có lợi cho bọn họ rồi. Bọn họ đương nhiên là sẽ không phản đối. Mà những thành viên trong tổ công tác của mình phải tôn trọng người phụ trách như Diệp Khai , có vấn đề gì đi nữa thì không có khả năng đưa ra nghi vấn trước mặt người ngoài. Cũng vì thế, hiện tại liền không có ai lên tiếng, tình hình cũng cứ thế mà quyết định.
- Khả năng tất cả mọi người sẽ thấy lạ, vì sao mà tổ công tác lại rõ ràng, dễ nói chuyện như thế?
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Thật ra suy nghĩ của tôi không giống với những người bình thường. Công tác kiểm tra kỷ luật giám sát chưa hắn là phải chỉnh người, dọa người đây. Ở đây tôi muốn nói rõ ràng một chút, chính là tổ công tác của chúng tôi tới Lăng Cương làm việc chính là vì sự phát triển của Lăng Cương, chứ không phải là tới bởi móc soi xét ai, cho nên để bảo đảm công việc sản xuất của Lăng Cương được hoạt động như bình thường, tôi phải cân nhắc tới một số vấn đề quan trọng. Tôi hi vọng sau khi tổ công tác rời đi, Lăng Cương vấn có thể duy trì trạng thái phát triển tốc độ cao, đây mới là mục đích chúng tôi tới Lăng Cương!
Diệp Khai vừa nói làm cho mọi người đều cảm thấy hồ nghi.
Ub kttt đi xuống dưới, lại không phải là vì để giày vò người khác hay sao? Hắn lại khẳng định hai lần liền rằng sẽ không sửa trị người khác, rốt cuộc là thật hay là giả đây?
Tề Vũ Thanh cùng Thiệu Giang Bình nghe xong cũng chẳng hiểu ra sao, không biết Diệp Khai có ý định bày trò gì nữa, nhưng cứ theo ý đường đường chính chính của hắn thì hình như đã có cái khởi đầu khá ổn.
Về phần sau này tình hình sẽ trở thành ra sao, hiện tại ai cũng không thể nói rõ ràng được, cũng không có cách nào nắm chắc được.
Nếu không có một nhân tài như Thiệu Giang Bình làm lãnh đạo, Lăng Cương chẳng khác gì những nhà máy khác, phải chờ đợi chính phủ nâng đỡ gian nan sống qua ngày.
Chuyện này, thật không dễ làm ah!
Tâm trạng của Diệp Khai khá là phức tạp, cũng không phải vì vấn đề của Thiệu Giang Bình không dễ dàng xử lý mà vì muốn cân nhắc toàn diện xem nấu xét xử Thiệu Giang Bình sẽ mang lại ảnh hưởng lớn tới thế nào cho thành phố Lăng Cương này, những xí nghiệp ở đây có chiu được đả kích trầm trọng như thế không?
Ở trong nước, những xí nghiệp nhà nước hiện tại có chung một chứng bệnh, chính là làm mơ hồ tài sản của xí nghiệp quốc hữu, chủ thể đứng quyền tài sản ảo, chỉnh thể chủ thể chủ thể có quyền sử dụng tài sản quốc hữu không đủ năng lực.
Những giám đốc xí nghiệp nhà nước, cùng quản lý, đốc công… là những người đại diện không hề có trách nhiệm. Tuy rằng họ có thể tùy ý thuyên chuyển tài sản của xí nghiệp, thậm chí là nắm giữ, khống chế toàn bộ quyền sinh quyền sát của đám công nhân trong nhà máy, nhưng mà trong mặt phân chia lợi ích thì lại jo chiếm được ưu thế, điều này đương nhiên là sức hấp dẫn không thể chối từ của đám quản lý xí nghiệp rồi.
Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng. (thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi lộc)
Không có sự kích thích của lợi ích cá nhân, đương nhiên sẽ không có người nhiệt tình làm việc. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng có những người vô tư dâng hiến như thế, nhưng theo tình hình thực tế thì có thể thấy được hoàn toàn vấn đề. Những người như thế lại thuộc hai hạng người, hoặc là năng lực tương đối thấp, hoặc là có toan tính khác, cách nghĩ cũng khác với người bình thường.
Tổng thể mà nói, thông qua những ví dụ thật sự mà chứng minh vấn đề, người mà đã có tinh thần dâng hiến, không cầu đáp lại, lại có năng lực vực xí nghiệp nhà nước lên thành hùng mạnh, thật sự đúng là vô cùng quý hiếm, chả khác nào “phượng mao lân giác”, không thể phân tích với tư cách xí nghiệp chủ lưu được.
Chỉ lấy riêng Thiệu Giang Bình của xí nghiệp Lăng Cương làm ví dụ để phân tích, hắn tuy rằng làm cho Lăng Cương trở nên thật hùng mạnh, thậm chí có khả năng trở thành xí nghiệp nội địa có năng lực lợi nhuận lớn nhất. Nhưng hắn làm thế cũng là có động lực cá nhân mà thôi, chính là trong quá trình làm cho Lăng Cương mạnh mẽ lên thì cũng lấy đi mấy trăm triệu làm tiền riêng rồi.
Diệp Khai cân nhắc tới những vấn đề này, liền cảm thấy xí nghiệp nhà nước không phải là không làm được, mà là phải giải quyết vấn đề tương tự như thế bằng cách nào. Muốn giải quyết vấn đề, không thể không cân nhắc tới một nhân tố đang tồn tại thật sự: rốt cuộc thì anh chia cho người quản lý bao nhiêu lợi nhuận mới có thể khiến cho họ thật lòng cống hiến chứ?
Vừa yêu cầu người ta phải trả giá mà không mong báo đáp, điều này nhất định không phù hợp với quy luật nhân tính của con người. Cũng vì thế mà các xí nghiệp nhà nước mới rối loạn, bởi vì ai ai cũng đều nghĩ sống không lý tưởng là được rồi, cho dù có liều sống liều chết mà làm việc, cuối cùng cũng chẳng biết là được lợi lộc gì hay không, hay lại tiện nghi thằng cha khốn nạn nào đó, tội gì mà phải khổ thế chứ, hà tất phải như thế đâu?
Đã có trả giá thì nên có hồi báo, đây mới thật sự là phân phối theo lao động. Mà đối với các xí nghiệp lớn mà nói thì giá trị của một người lãnh đạo có thể làm cho một xí nghiệp lớn phát triển lớn mạnh, tạo lập thêm càng nhiều lợi nhuận hơn nữa đương nhiên là không thể đánh đồng với những người công nhân bình thường được rồi.
Nếu cứ gượng ép hai thứ đó thành ngang bằng, chẳng những không hề khoa học, hơn nữa còn là không có đạo đức.
Nhân sinh mà ngang hàng, thì chính là ngang hàng trên ý nghĩa về nhân cách, cũng không phải là tương đương với những cống hiến mà cả hai có thể làm ra đối với xã hội. Nếu đã là như thế thì xã hội này cũng sẽ chẳng phát triển được, vì ai ai cũng giống nhau hết rồi.
Trong cái nhìn của Diệp Khai , con đường cải cách của các xí nghiệp trong nước chính là dân doanh hóa, phân chia cổ phần của xí nghiệp quốc hữu cho tư nhân, chỉ có như thế mới có thể đồng thời giải quyết hai mâu thuẫn giữa nhân tính cùng trả giá vì công hiến cho xã hội. Định ra rõ ràng quyền kinh doanh xí nghiệp cùng những quyền lợi, nghĩa vụ cần thiết, để cho bọn họ cố gắng làm việc cho xí nghiệp.
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình, Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh cũng chạy tới, lão đặc biệt tới tham gia cuộc họp này.
Dù sao tổ công tác của quốc hội tới làm việc là một chuyện lớn, chỉ có mỗi Bí thư Trưởng - Cảnh Xuân Lâm tới đi cùng thì không dủ thành ý, cho nên tuy rằng Chủ tịch như lão công vụ bề bọn, nhưng lúc cần vẫn phải chú ý tới tình hình bên này, thỉnh thoảng lại chạy tới gặp Diệp Khai một cái, ăn cùng bữa cơm hay gì gì đó, thế mới đủ để thể hiện sự tôn trọng của thành phố lăng Thành với tổ công tác của Quốc hội.
- Chủ tịch Tề công vụ bề bọn, không nhất định phải chú ý tới những lễ nghi rườm rà này.
Mấy người nói chuyện mấy câu xong, Diệp Khai cũng rất trực tiếp thể hiện thái độ của mình:
- Lúc này chúng tôi tới Lăng Cương, chủ yếu là làm số hoạt động nghiên cứu điều tra, kiểm tra một số vấn đề trong công tác quản lý sản xuất kinh doanh của Lăng Cương gần đây, thời gian cũng không quá lây, có Tổng giám đốc Thiệu sắp xếp người đi cùng là được rồi. Chủ tịch thành phố Tề cùng Bí thư Cảnh cũng không nhất thiết phải tới, nếu có chuyện gì cần liên lạc thì chúng ta cứ gọi điện thoại là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu Bí thư Diệp đã nói như thế, vậy thì cứ làm như thế đi,
Tề Vũ Thanh thấy thái độ của Diệp Khai cũng chẳng giống như khách sáo, mà chính xác lão cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở mấy chuyện nghênh diện tiếp đón như thế này, hơn nữa còn phải tham gia mấy hoạt động vui chơi giải trí nữa, thế nên cũng dứt khoát đồng ý luôn.
Thiệu Giang Bình nghe thấy thế xong có chút kinh ngạc, không nghĩ tới yêu cầu của Diệp Khai lại đơn giản như thế, chỉ cần hắn sắp xếp mấy nhân viên công tác tới dẫn đường là được, điều này thật đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.
Tổ công tác của Quốc hội cử xuống điều tra thanh tra vấn đề gì thì làm sao dễ dàng buông tha như thế được cơ chứ? Cho dù là Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh đi nữa, thậm chí là đám cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố thì cũng chẳng dễ dối phó như thế. Đám người đó toàn bộ đều là những người giỏi giày vò kẻ khác, nếu không làm cho người ta bị giày vò tới mức gà bay chó chạy, tinh bì lực tẫn, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, tinh thần sụp đổ thì cũng không xứng danh cán bộ Ủy ban Kỷ luật Thanh tra nữa rồi!
- Cục trưởng Tống, Phó Bí thư Dương, các anh sắp xếp cụ thể, cũng có thể nói rõ cho hơn một chút cho các đồng chí Lăng Cương, lại để cho bọn họ đi sắp xếp thỏa đáng, chúng ta cững bớt đi nhiều sức lực.
Diệp Khai lại nói với Tống Tư Minh cùng Dương Thuận Hinh.
Mặc dù nói Diệp Khai là người phụ trách của tổ công tác lần này, nhưng những chuyện cụ thể thì hắn đương nhiên không bằng những người trong nghề, quen tay quen việc như Tống Tư Minh cùng Dương Thuận Hinh rồi. Cũng vì thế nên mấy chuyện cụ thể này đều là do bọn họ chuẩn bị lo liệu, Diệp Khai chỉ việc xét duyệt một chút phương án làm việc, sau đó cân đối giữa các phương diện mà điều chỉnh lại công tác, thi thoảng lại xem xét chút nữa là được.
Đây cũng là một cái lợi của việc làm lãnh đạo, đại cục bất loạn là được rồi, chi tiết cụ thể đã có rất nhiều phương pháp biến báo.
-Được, sau đây chúng tôi có một số công việc cần chuẩn bị…
Tống tư Minh nhẹ gật đầu, lấy ra lịch trình công tác đã chuẩn bị săn, phân ra cho mọi người, sau đó lại nói đơn giản lại một lần. Mọi chuyện đều được ghi ra rất rõ ràng, kể cả việc điều tra xét duyệt công nhân cán bộ của xí nghiệp, đối thoại cùng công nhân, đi thăm công xưởng cùng điều tra sổ sách… phương diện nào cũng đều ghi rất rõ là yêu cầu ai phối hợp, trên cơ bản là vừa xem là đủ hiểu.
Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh cũng thế, mà Bí thư Trưởng - Cảnh Xuân Lâm cũng thểm ngay cả Tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình cũng thế, những người này nhìn tờ sắp xếp công tác rõ ràng, lại tinh tường như thế xong đều lắp bắp kinh hãi.
Điều làm bọn họ giật mình không phải là phương án công tác khá cẩn thận, không dễ dàng giở trò quỷ, mà chính là tổ công tác lại có thể chuẩn bị những thứ này sớm như thế, thế mà lại còn để cho bọn họ biết hết.
Dù sao, nếu là để tăng sự tự nhiên, đột xuất thanh ra kiểm tra, đồng thời tạo áp lực tâm lý cho đối tượng bị thanh tra kiểm tra thì những nội dung làm việc này nên được giữ bí mật nghiêm khắc mới đúng.
Những cách làm việc thông thường thì là tôi nhớ tới chuyện gì thì tôi điều tra việc đó,sau dó trực tiếp gọi người tới phối hợp. Trước đó không nói tới nguyên nhân chỉ người tới phối hợp, điều kiện liền yêu cầu phối hợp cũng chẳng có gì…
Nhưng giờ thoạt nhìn, thế mà Diệp Khai là kẻ khá có chủ kiến nha, những điều bí mật như thế lại có thể rõ ràng cho mọi người cùng xem, lại còn chia ra cho họ mấy phần, cuối cùng là có ý gì chứ?
Thiệu Giang Bình nắm mấy tờ giấy này trên tay, trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng biết làm sao, không biết cách nghĩ thật sự của Diệp Khai rút cuộc là như thế nào?
Bí thư Trưởng - Cảnh Xuân Lâm cùng Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh cũng đều cảm thấy nghi hoặc, bọn họ cũng hiểu được cách làm của Diệp Khai là có chút khó tin. Theo lý mà nói thì là khác hoàn toàn phương thức làm việc bình thường của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra.
Cứ nói rõ ràng như thế, để cho đối phương phối hợp điều tra, có thể tra ra được cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ nói, lần này tổ công tác xuống đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, coi như cưỡi ngựa xem hoa, chạy ù qua sân khấu là hạ màn được rồi à? Nếu như thế thì cũng không nhất thiết phải điều những cán bộ có quy cách lớn như thế xuống chứ. Diệp Khai lại thật sự là cán bộ cấp trưởng ban, hơn nữa nghe nói còn là cán bộ mà bên trên vô cùng coi trọng.
Nếu như cuộc công tác lần này tới Lăng Cương chỉ là giả bộ mà thô thì có nhất định phải đưa nhân vật lớn như thế ra mặt hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đối với sắp xếp lịch trình lần này, các vị có gì thắc mắc, hay có ý kiến gì sao?
Diệp Khai hỏi lại.
- Không có, tổ công tác đã chuẩn bị rất tường tận rồi.
Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh tuy rằng không hiểu rõ Diệp Khai muốn làm gì, nhưng là nếu nói về chương trình làm việc thì cũng không cố gắng gây chuyện làm gì, liền gật đầu đồng ý nói:
- Tuy rằng tôi cũng không biết rõ lắm về công việc của tổ Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, nhưng có thể thấy được Bí thư Diệp chuẩn bị thật sự khoa học, tôi hoàn toàn đồng ý.
Thiệu Giang Bình nhìn xong cũng gật đầu nói:
- Về phía Lăng Cương, nhất định sẽ hoàn toàn phối hợp,
Trên thực tế, Thiệu Giang Bình cảm thấy nếu thật là làm việc theo lịch trình sắp sẵn như thế thì tổ công tác tới lần này đúng thật không có khả năng điều tra ra được cái gì. Có lẽ sẽ có một số vấn đề nhỏ bé, những những vấn đề lớn thì nhất định không thể tra ra được.
Trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, không biết tại sao lại thấy thái độ buông lỏng này của Diệp Khai thật sự rất cổ quái.
Liên tưởng tới việc mình phải đi suốt đêm trong tỉnh thành để hoạt động, Thiệu Giang Bình cũng không cho rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Nếu thật đúng như Diệp Khai nói, bọn họ vì sao phải đồng thời tránh mình mà không chịu tham gia việc này chử?
- Có gì đó đáng ngờ! Trong này nhất định có gì đó cổ quái!
Thiệu Giang Bình nghĩ thầm trong lòng.
Diệp Khai đương nhiên có thể nhìn ra được toàn bộ người trong phòng này, thậm chí là cả cấp dưới của hắn cũng đều đang hoài nghi những sắp xếp của mình, chỉ là không có ai dám lên tiếng hỏi mà thôi.
Bởi vì với thành phố Lăng Thành, cùng Lăng Cương mà nói thì phương án này của hắn quá có lợi cho bọn họ rồi. Bọn họ đương nhiên là sẽ không phản đối. Mà những thành viên trong tổ công tác của mình phải tôn trọng người phụ trách như Diệp Khai , có vấn đề gì đi nữa thì không có khả năng đưa ra nghi vấn trước mặt người ngoài. Cũng vì thế, hiện tại liền không có ai lên tiếng, tình hình cũng cứ thế mà quyết định.
- Khả năng tất cả mọi người sẽ thấy lạ, vì sao mà tổ công tác lại rõ ràng, dễ nói chuyện như thế?
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Thật ra suy nghĩ của tôi không giống với những người bình thường. Công tác kiểm tra kỷ luật giám sát chưa hắn là phải chỉnh người, dọa người đây. Ở đây tôi muốn nói rõ ràng một chút, chính là tổ công tác của chúng tôi tới Lăng Cương làm việc chính là vì sự phát triển của Lăng Cương, chứ không phải là tới bởi móc soi xét ai, cho nên để bảo đảm công việc sản xuất của Lăng Cương được hoạt động như bình thường, tôi phải cân nhắc tới một số vấn đề quan trọng. Tôi hi vọng sau khi tổ công tác rời đi, Lăng Cương vấn có thể duy trì trạng thái phát triển tốc độ cao, đây mới là mục đích chúng tôi tới Lăng Cương!
Diệp Khai vừa nói làm cho mọi người đều cảm thấy hồ nghi.
Ub kttt đi xuống dưới, lại không phải là vì để giày vò người khác hay sao? Hắn lại khẳng định hai lần liền rằng sẽ không sửa trị người khác, rốt cuộc là thật hay là giả đây?
Tề Vũ Thanh cùng Thiệu Giang Bình nghe xong cũng chẳng hiểu ra sao, không biết Diệp Khai có ý định bày trò gì nữa, nhưng cứ theo ý đường đường chính chính của hắn thì hình như đã có cái khởi đầu khá ổn.
Về phần sau này tình hình sẽ trở thành ra sao, hiện tại ai cũng không thể nói rõ ràng được, cũng không có cách nào nắm chắc được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro