Quan Môn

Cảnh sát tập kích

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Nhưng Diệp Khai cười không được bao lâu liền nhận được điện thoại của bố- Diệp Tử Bình

- Con đang ở đâu vậy? Sao mà ồn ào thế?

Diệp Tử Bình hỏi, ông ta nghe thấy tiếng nhạc ồn ào, liền cau mày tỏ vẻ bất mãn.

- Ồ, con đang đi hát cùng bạn .

Diệp Khai trả lời, hắn gật đầu cùng với Ninh Sương, lúc sau cầm điện thoại đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cái ghế, đứng ở ngoài hành lang đỉnh đầu.

Bên này có một cái cửa sổ, chỉ cần mở nhẹ cánh cửa, Diệp Khai có thể đứng ở đây gọi điện thoại.

- Ừm, có chút chuyện, muốn con ra ngoài xử lí chút.

Diệp Tử Bình nói trong điện thoại có vẻ do dự.

- Làm sao vậy?

Diệp Khai ngạc nhiên hỏi lại.

- Ông ngoại con gần đây không được khỏe, ông lại không muốn gặp ta, mẹ con cũng có tâm kết, cho nên, ta muốn con đi thăm ông trước rồi lại tính tiếp.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.

- Chuyện này…

Diệp Khai nghe xong có chút do dự.

Đối với ông ngoại Mạnh Vân Sơn, ấn tường của Diệp Khai cũng rất nhạt nhòa bởi vì, vốn dĩ nhà họ Diệp và nhà họ Mạnh không có qua lại gì cả.

Mạnh gia mặc dù không phải gia đình chính trị lớn gì nhưng kinh tế thì tiềm ẩn, 2 người em của Mạnh Chiêu Hoa mẹ Diệp Khai đều đảm nhiệm chức vụ trọng yêu trong hệ thống tài chính, ở tỉnh Giang Trung này có thanh danh khá tốt, sức ảnh hưởng khá lớn.

Ông ngoại Diệp Kha cũng chính là Mạnh lão gia Mạnh Vân Sơn, chính là một Đại Nho đương thời, nổi tiếng là Quốc học đại sư.

Chỉ có điều, nền văn học quốc gia ngày nay đã không còn hưng thịnh như trước, kém xa hai năm sau quốc học như vậy, bị người ta làm cho nóng lên, tùy tiện đén mức một người giáo sư chạy đến giảnh hai ba câu đều có thể suy tôn làm quốc học đại sư thời điểm đó quốc học căn bản dã bị tao đạp đầy thương tích rồi, từ đầu đến cuối đã bị biến thành vật buôn bán rồi.

Cũng chính vì sau này, quốc học bị thương nghiệp hóa và lợi ích hóa, thế cho nên đã tạo ra một cái tên mới, kẻ khuyển nho.

Tất nhiên, Mạnh Vân Sơn Mạnh lão gia không phải là khuyển nho, mọi người vẫn tôn kính tôn ông làm quốc học đại sư.

Năm đó, cho dù là Thái tổ làm quốc, lấy gia pháp đàn áp nho gia, thậm chí còn thêm điều luật cấm nho gia trong suốt mười năm liền, lão gia Mạnh Vân Sơn vẫn không hề buông tha cho hành vi cùng tín niệm thường ngày vì bất kỳ lý do nào. Một nhân vật như vậy thật sự đáng tốn kính.

Nhưng một ông lão như vậy thường rất cố chấp.

Ấn tượng của Mạnh lão gia Mạnh Vân Sơn với Diệp Tử Bình không phải không tốt, ông cho rằng, ông gả con gái cho kẻ lừa đảo đi rồi.

Lúc mới đầu, đệ tử của Mạnh lão gia cũng chính là Tô Định Phương tỉnh trưởng tỉnh Giang Trung bây giờ, lớn hơn Diệp Tử Bình ba tuổi, cũng xuất thân trong gia đình đại hộ nhân gia ở Kinh thành, cha hắn khi còn sống còn giữ chức bộ trưởng bộ nông nghiệp, năm đó, đã từng có ý định cùng Mạnh gia kết thân, kết quả là bị Diệp Tử Bình nhanh tay đoạt trước, chiếm lấy Mạnh Chiêu Hoa, đem chuyện này giao cho giảo hoàng. Tô Định Phương vì chuyện này mà cứ canh cánh trong lòng, chuyện này kết oán.

Mạnh gia tuy không phải là chính trị hào phu nhưng lại là thư hương môn đệ, nhân khẩu cũng nhiều hơn so với Diệp gia rất nhiều.

Hơn nữa, cha của Tô Định Phương cũng là người cùng quê trong tỉnh Giang Trung, năm đó, tương giao giữa hai nhà không phải là hời hợt mà tương đối sâu sắc.

Mạnh lão gia và Tô lão gia tương giao rất tâm đầu ý hợp, Tô Định Phương lại là đệ tử mà Mạnh lão gia rất quý trọng, cho nên , hai vị lão gia có ý định kết thân cho con cái, kết quả thì con trai thứ ba của Diệp gia đột nhiên xuất hiện, như liễu ôm góc tường, cứ thế mà ôm được người đẹp.

Vì chuyện này mà Mạnh lão gia tự thấy không còn mặt mũi nào nữa, cho nên, quan hệ với Diệp gia cũng chẳng ra sao, Diệp gia và Mạnh ra rất ít khi qua lại thăm hỏi, Mạnh Chiêu Hoa cũng rất nhiều năm không trở lại quê hương rồi.

Lại nói về sau, Diệp Tử Bình nhờ vào thế lực của Diệp gia, từng bước đi lên, cuối cùng, ở tuổi bốn mốt trở thành ủy viên cục chính trị, thư kí thị ủy Minh Châu, có thể nói là công thành danh toại, là nhân vật lớn trên hang vạn người, từng bước có mặt trong danh sách lãnh đạo quốc gia.

Mà, Tô Định Phương cũng dựa vào sức lực của bản thân và sự ủng hộ của gia tộc cũng từng bước đặt chân lên địa vị bây giờ, trở thành một tỉnh trưởng, quan chức cấp bộ.

Mặc dù nhiều năm đã qua đi, Diệp Khai đã mười chín tuổi rồi, nhưng câu chuyện này vẫn chưa được giải quyết, quan hệ giữa hai cha con vẫn như cũ, chưa được hòa giải

- Tin này là do ai báo cho ba vậy?

Diệp Khai suy nghĩ 1 lúc, lại hỏi lại Diệp Tử Bình.

Hai nhà đã rất lâu rồi không qua lại thăm hỏi nhau, như vậy Diệp Khai đương nhiên là rất ngạc nhiên muốn biết nguồn tin này có từ đâu.

- Là cậu của con Mạnh Thanh Xuyên báo tin đến. Cậu ấy và mẹ con có gọi điện qua lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Tử Bình trả lời.

- Dù sao thì cũng về Giang Trung một lần, con sẽ đi thay ba mẹ xem tình hình thế nào.

Diệp Khai đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút do dự.

Mạnh lão gia cuối cùng trong tình trạng thế nào thật ra trong lòng Diệp Khai chưa nghĩ đến, nếu như ông đuổi mình ra ngoài, vậy thì chẳng còn mặt mũi gì nữa rồi.

Nhưng nghĩ lại, hắn lại thấy chuyện này khả năng xảy ra không lớn, Mạnh lão gia Mạnh Vân Sơn nếu được tôn là quốc học đại sư thì hàm dưỡng cũng có chút ít, những chuyện như thế này coi như là năm đó có chuets oán khí cho đến hôm nay đa qua bao nhiêu năm rồi, vậy cũng nên cho qua đi rồi.

Hơn nữa, mình cũng đã xem như là cháu ngoại, tốt xấu gì ông cũng giữ thể diện cho mình chứ.

Dù thế nào đi nữa, mình cũng nên đi trước xem thực hư thế nào vẫn là quyết định hợp lí nhất.

Diệp Khai nghe xong điện thoại, đang định quay về thì liền nghe hấy có tiếng động lớn, âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, hắn liền đi xuống dưới xem xét, liền phát hiện thấy năm sáu xe cảnh sát đang mở cửa vào, ước chừng có khoảng hơn hai mươi tên cảnh sát nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống, đi thẳng vào bên trong đại sảnh hoàng sắc niên hoa.

- Haha, quả nhiên là có hoạt động.

Diệp Khai nhìn thấy nhưng không thấy kì lạ. Hắn đã sớm đoán được nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này mà.

Kim Sắc Niên Hoa là nơi như thế nào? có thể là nơi ăn chơi giải trí ở tỉnh Giang Trung nhưng không phải là nơi có thể dựa dẫm.

Nếu như cảnh sát tùy tiện xông vào điều tra, vậy thì còn khách nào dám đến đây chơi bời nữa không?

Người thông minh xem một cái là biết ngay đây là một lần hành động có dự tính.

- Tô Thiếu, lần này tuyệt đối không được để bọn chúng đẹp mắt

A Phát nói với Tô Tỉnh:

- Tôi đã gọi đích thân Dư Minh đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố sẽ mang đội đến đây, đầu tiên sẽ cho tên tiểu tử họ Diệp kia một trận, dám tranh giành nữ nhân của Tô Thiếu chúng ta, chán sống rồi sao?

- Sẽ không có vấn đề gì đâu, tên tiểu tử kia cũng không giống người bình thường.

Việc của Tô Tỉnh xảy ra trước mắt, ở đây cũng có một chút lo lắng

Nhưng Diệp Khai cười không được bao lâu liền nhận được điện thoại của bố- Diệp Tử Bình

- Con đang ở đâu vậy? Sao mà ồn ào thế?

Diệp Tử Bình hỏi, ông ta nghe thấy tiếng nhạc ồn ào, liền cau mày tỏ vẻ bất mãn.

- Ồ, con đang đi hát cùng bạn .

Diệp Khai trả lời, hắn gật đầu cùng với Ninh Sương, lúc sau cầm điện thoại đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cái ghế, đứng ở ngoài hành lang đỉnh đầu.

Bên này có một cái cửa sổ, chỉ cần mở nhẹ cánh cửa, Diệp Khai có thể đứng ở đây gọi điện thoại.

- Ừm, có chút chuyện, muốn con ra ngoài xử lí chút.

Diệp Tử Bình nói trong điện thoại có vẻ do dự.

- Làm sao vậy?

Diệp Khai ngạc nhiên hỏi lại.

- Ông ngoại con gần đây không được khỏe, ông lại không muốn gặp ta, mẹ con cũng có tâm kết, cho nên, ta muốn con đi thăm ông trước rồi lại tính tiếp.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.

- Chuyện này…

Diệp Khai nghe xong có chút do dự.

Đối với ông ngoại Mạnh Vân Sơn, ấn tường của Diệp Khai cũng rất nhạt nhòa bởi vì, vốn dĩ nhà họ Diệp và nhà họ Mạnh không có qua lại gì cả.

Mạnh gia mặc dù không phải gia đình chính trị lớn gì nhưng kinh tế thì tiềm ẩn, 2 người em của Mạnh Chiêu Hoa mẹ Diệp Khai đều đảm nhiệm chức vụ trọng yêu trong hệ thống tài chính, ở tỉnh Giang Trung này có thanh danh khá tốt, sức ảnh hưởng khá lớn.

Ông ngoại Diệp Kha cũng chính là Mạnh lão gia Mạnh Vân Sơn, chính là một Đại Nho đương thời, nổi tiếng là Quốc học đại sư.

Chỉ có điều, nền văn học quốc gia ngày nay đã không còn hưng thịnh như trước, kém xa hai năm sau quốc học như vậy, bị người ta làm cho nóng lên, tùy tiện đén mức một người giáo sư chạy đến giảnh hai ba câu đều có thể suy tôn làm quốc học đại sư thời điểm đó quốc học căn bản dã bị tao đạp đầy thương tích rồi, từ đầu đến cuối đã bị biến thành vật buôn bán rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng chính vì sau này, quốc học bị thương nghiệp hóa và lợi ích hóa, thế cho nên đã tạo ra một cái tên mới, kẻ khuyển nho.

Tất nhiên, Mạnh Vân Sơn Mạnh lão gia không phải là khuyển nho, mọi người vẫn tôn kính tôn ông làm quốc học đại sư.

Năm đó, cho dù là Thái tổ làm quốc, lấy gia pháp đàn áp nho gia, thậm chí còn thêm điều luật cấm nho gia trong suốt mười năm liền, lão gia Mạnh Vân Sơn vẫn không hề buông tha cho hành vi cùng tín niệm thường ngày vì bất kỳ lý do nào. Một nhân vật như vậy thật sự đáng tốn kính.

Nhưng một ông lão như vậy thường rất cố chấp.

Ấn tượng của Mạnh lão gia Mạnh Vân Sơn với Diệp Tử Bình không phải không tốt, ông cho rằng, ông gả con gái cho kẻ lừa đảo đi rồi.

Lúc mới đầu, đệ tử của Mạnh lão gia cũng chính là Tô Định Phương tỉnh trưởng tỉnh Giang Trung bây giờ, lớn hơn Diệp Tử Bình ba tuổi, cũng xuất thân trong gia đình đại hộ nhân gia ở Kinh thành, cha hắn khi còn sống còn giữ chức bộ trưởng bộ nông nghiệp, năm đó, đã từng có ý định cùng Mạnh gia kết thân, kết quả là bị Diệp Tử Bình nhanh tay đoạt trước, chiếm lấy Mạnh Chiêu Hoa, đem chuyện này giao cho giảo hoàng. Tô Định Phương vì chuyện này mà cứ canh cánh trong lòng, chuyện này kết oán.

Mạnh gia tuy không phải là chính trị hào phu nhưng lại là thư hương môn đệ, nhân khẩu cũng nhiều hơn so với Diệp gia rất nhiều.

Hơn nữa, cha của Tô Định Phương cũng là người cùng quê trong tỉnh Giang Trung, năm đó, tương giao giữa hai nhà không phải là hời hợt mà tương đối sâu sắc.

Mạnh lão gia và Tô lão gia tương giao rất tâm đầu ý hợp, Tô Định Phương lại là đệ tử mà Mạnh lão gia rất quý trọng, cho nên , hai vị lão gia có ý định kết thân cho con cái, kết quả thì con trai thứ ba của Diệp gia đột nhiên xuất hiện, như liễu ôm góc tường, cứ thế mà ôm được người đẹp.

Vì chuyện này mà Mạnh lão gia tự thấy không còn mặt mũi nào nữa, cho nên, quan hệ với Diệp gia cũng chẳng ra sao, Diệp gia và Mạnh ra rất ít khi qua lại thăm hỏi, Mạnh Chiêu Hoa cũng rất nhiều năm không trở lại quê hương rồi.

Lại nói về sau, Diệp Tử Bình nhờ vào thế lực của Diệp gia, từng bước đi lên, cuối cùng, ở tuổi bốn mốt trở thành ủy viên cục chính trị, thư kí thị ủy Minh Châu, có thể nói là công thành danh toại, là nhân vật lớn trên hang vạn người, từng bước có mặt trong danh sách lãnh đạo quốc gia.

Mà, Tô Định Phương cũng dựa vào sức lực của bản thân và sự ủng hộ của gia tộc cũng từng bước đặt chân lên địa vị bây giờ, trở thành một tỉnh trưởng, quan chức cấp bộ.

Mặc dù nhiều năm đã qua đi, Diệp Khai đã mười chín tuổi rồi, nhưng câu chuyện này vẫn chưa được giải quyết, quan hệ giữa hai cha con vẫn như cũ, chưa được hòa giải

- Tin này là do ai báo cho ba vậy?

Diệp Khai suy nghĩ 1 lúc, lại hỏi lại Diệp Tử Bình.

Hai nhà đã rất lâu rồi không qua lại thăm hỏi nhau, như vậy Diệp Khai đương nhiên là rất ngạc nhiên muốn biết nguồn tin này có từ đâu.

- Là cậu của con Mạnh Thanh Xuyên báo tin đến. Cậu ấy và mẹ con có gọi điện qua lại.

Diệp Tử Bình trả lời.

- Dù sao thì cũng về Giang Trung một lần, con sẽ đi thay ba mẹ xem tình hình thế nào.

Diệp Khai đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút do dự.

Mạnh lão gia cuối cùng trong tình trạng thế nào thật ra trong lòng Diệp Khai chưa nghĩ đến, nếu như ông đuổi mình ra ngoài, vậy thì chẳng còn mặt mũi gì nữa rồi.

Nhưng nghĩ lại, hắn lại thấy chuyện này khả năng xảy ra không lớn, Mạnh lão gia Mạnh Vân Sơn nếu được tôn là quốc học đại sư thì hàm dưỡng cũng có chút ít, những chuyện như thế này coi như là năm đó có chuets oán khí cho đến hôm nay đa qua bao nhiêu năm rồi, vậy cũng nên cho qua đi rồi.

Hơn nữa, mình cũng đã xem như là cháu ngoại, tốt xấu gì ông cũng giữ thể diện cho mình chứ.

Dù thế nào đi nữa, mình cũng nên đi trước xem thực hư thế nào vẫn là quyết định hợp lí nhất.

Diệp Khai nghe xong điện thoại, đang định quay về thì liền nghe hấy có tiếng động lớn, âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, hắn liền đi xuống dưới xem xét, liền phát hiện thấy năm sáu xe cảnh sát đang mở cửa vào, ước chừng có khoảng hơn hai mươi tên cảnh sát nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống, đi thẳng vào bên trong đại sảnh hoàng sắc niên hoa.

- Haha, quả nhiên là có hoạt động.

Diệp Khai nhìn thấy nhưng không thấy kì lạ. Hắn đã sớm đoán được nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này mà.

Kim Sắc Niên Hoa là nơi như thế nào? có thể là nơi ăn chơi giải trí ở tỉnh Giang Trung nhưng không phải là nơi có thể dựa dẫm.

Nếu như cảnh sát tùy tiện xông vào điều tra, vậy thì còn khách nào dám đến đây chơi bời nữa không?

Người thông minh xem một cái là biết ngay đây là một lần hành động có dự tính.

- Tô Thiếu, lần này tuyệt đối không được để bọn chúng đẹp mắt

A Phát nói với Tô Tỉnh:

- Tôi đã gọi đích thân Dư Minh đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố sẽ mang đội đến đây, đầu tiên sẽ cho tên tiểu tử họ Diệp kia một trận, dám tranh giành nữ nhân của Tô Thiếu chúng ta, chán sống rồi sao?

- Sẽ không có vấn đề gì đâu, tên tiểu tử kia cũng không giống người bình thường.

Việc của Tô Tỉnh xảy ra trước mắt, ở đây cũng có một chút lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0