Quan Môn

Cha con gặp nhau.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Dùng đá lạnh cũng được…

Diệp Khai nói ra:

- Nhưng loại tình huống này anh biết được cách matxa trị liệu, chỉ cần gân cốt không vấn đề gì ngủ một đêm sẽ không sao nữa, chỉ là hôm nay không nên lộn xộn.

- Vậy em làm sao mà đi tắm rửa?

Sở Tĩnh Huyên có chút buồn bực nói.

- Chỉ một đêm không tắm cũng không sao đâu, hơn nữa em vẫn thơm như vậy…

Diệp Khai cười nói.

Sau đó Diệp Khai kéo thẳng chân cho Sở Tĩnh Huyên, vươn tay bắt đầu nhẹ nhàng matxa chân cho nàng.

Từ Huệ Chân nhìn vào lại cảm thấy Diệp Khai không giống như đang matxa mà lại giống như cố ý chiếm tiện nghi của con gái, điều này làm cho bà có chút không nhịn được, nhưng lại không tiện nói ra, đành bảo:

- Hai đứa ở đây, mẹ đi gọi bác sĩ!

Sau đó Từ Huệ Chân đi xuống lầu, đem thang lầu giẫm nghe thình thịch.

- Đều tại anh, mẹ của em nhất định là tức giận!

Sở Tĩnh Huyên có chút buồn bực nói.

- Chỉ đấm bóp cho em mà thôi, có cảm thấy khá hơn một chút hay không? Anh học với cao nhân đấy, trị liệu bị thương phi thường hữu hiệu.

Diệp Khai tin tưởng tràn đầy nói.

- Ồ, thật sự là kỳ quái, anh làm như vậy em lại thấy thoải mái nhiều hơn.

Sở Tĩnh Huyên giật giật cổ chân, cũng có chút kinh nghi nói:

- Diệp Khai, anh có thể đi làm thợ matxa được rồi.

- Đây là bởi vì anh đang ở cạnh em cho nên trị liệu kịp thời, nếu kéo lâu hơn thì sẽ phí công phu.

Diệp Khai giải thích:

- Giống như máu tích tụ, chỉ cần khai thông sẽ không còn cảm giác khó chịu.

- Anh nói cũng có đạo lý…

Sở Tĩnh Huyên nghiêng đầu nhìn Diệp Khai:

- Em phát hiện anh vẫn còn có chỗ thật hữu dụng, ít nhất sau này có bị trật chân cũng không cần mời bác sĩ.

- Đó là khẳng định, chân của vợ anh há có thể cho người khác sờ tới sờ lui.

Diệp Khai gật đầu đồng ý.

- Chuyên tâm matxa đi, nếu không em không thèm để ý tới anh!

Sở Tĩnh Huyên đang cảm thấy thật thoải mái, cảm thấy tay của Diệp Khai có vấn đề, không khỏi mở mắt tức giận oán trách.

- Không tự chủ được!

Diệp Khai xấu hổ cười nói.

- Ồ, nhanh như vậy đã hết sưng rồi sao?

Khi Từ Huệ Chân quay trở lại, liền phát hiện cổ chân bầm tím của con gái lúc này đã khôi phục lại gần như bình thường, không khỏi cảm thấy thật kinh ngạc.

- Diệp Khai vẫn rất có bản lĩnh đấy.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp, trong thanh âm có chút cảm giác tự hào.

Từ Huệ Chân không khỏi hoài nghi nhìn Diệp Khai, cảm thấy tiểu tử kia lại thật sự có chút bổn sự, loại chuyện xoa bóp matxa cũng không làm khó được hắn.

Cổ chân bị trật tuy không phải là vấn đề gì lớn, thế nhưng nếu muốn trong vòng một đêm khôi phục lại không phải là chuyện dễ dàng, giống như Diệp Khai chỉ tùy tiện sờ soạng vài cái lại có thể đem vấn đề giải quyết, thật sự là ít thấy.

Qua một lát bác sĩ mang theo hộp thuốc đi vào, cẩn thận kiểm tra cổ chân của Sở Tĩnh Huyên một chút, đưa ra kết luận:

- Vấn đề không lớn, ngay cả bầm tím cũng hết, xương cốt không có vấn đề gì, tôi nghĩ sẽ không ảnh hưởng tới nghi thức đính hôn ngày mai đâu.

- Vậy thì tốt rồi!

Từ Huệ Chân nghe xong rốt cục thấy yên lòng.

Bà cũng có một ít lo lắng, vạn nhất cổ chân con gái bị thương ngày mai khi cử hành nghi thức đính hôn cũng chỉ có thể ngồi mà làm, làm như vậy nói không chừng sẽ không tốt lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai nhà Diệp Sở vốn định dựa vào quan hệ thông gia lần này mà có ý tứ giúp đỡ thanh thế lẫn nhau, Sở lão gia tử cần có được lực lượng của Diệp gia trong chính đàn cùng quân đội ủng hộ, mà Diệp gia lại cần nhiều minh hữu trong ngành tài chính mà trước kia họ chưa bao giờ giao thiệp tới.

Sự hợp tác minh hữu bổ sung góc bù thế này mọi người đều lấy được lợi ích tối đa, cũng là tích cực nhất.

May là quan hệ giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên phát triển không tệ, giữa hai người hiện tại xem như nước chảy thành sông, trong nội tâm cũng không lưu lại cảm giác miễn cưỡng khó chịu, đây cũng là một việc vui mừng mà trưởng bối hai nhà đều muốn nhìn thấy.

Diệp Khai ôm Sở Tĩnh Huyên đi xuống lầu ăn cơm chiều, làm Sở lão gia tử cùng Sở Vân Tùng đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Tiểu Huyên bị trật chân!

Diệp Khai giải thích.

- Sao lại không cẩn thận như thế?

Sở Vân Tùng có chút ngạc nhiên nói.

- Có nghiêm trọng không?

Sở lão gia tử quan tâm hỏi.

- Vấn đề không lớn, nhưng tối nay cần tĩnh dưỡng không thể lộn xộn.

Diệp Khai lại đáp.

Sở Vân Tùng nghe xong không khỏi tán thưởng:

- Không nghĩ tới cháu còn biết matxa, thật sự làm người ta cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Nhưng hắn nghĩ lại Diệp Khai còn đang kiêm chức trong Cục cảnh vệ trung ương, điều này đủ nói rõ khả năng Diệp Khai quả thật có chỗ hơn người, bằng không mà nói trong cục cũng sẽ không tiếp nhận hắn. Dù sao nghe nói trong Cục cảnh vệ có không ít kỳ nhân dị sĩ, trên người còn có công phu.

Tiểu tử kia vì sao trên người đều là bí mật đây?

Sở Vân Tùng suy nghĩ, ngày nào đó nắm lấy Diệp Tử Bình hỏi thăm hắn một chút đứa con này làm sao nuôi đi ra?

Tuy Sở Tĩnh Huyên bị trật chân nhưng tâm tình rất tốt, không ngừng yêu cầu Diệp Khai gắp thức ăn cho nàng, nhìn vào có cảm giác thật sung sướng.

- Nha đầu ngốc này…

Sở Vân Tùng nhìn nàng âm thầm thở dài.

Diệp Khai ăn cơm tối tại Sở gia lại trò chuyện với Sở Tĩnh Huyên một lúc, tới hơn chín giờ tối mới ngồi xe đến sân bay đón Diệp Tử Bình cùng Mạnh Chiêu Hoa.

Máy bay từ Minh Châu bay tới thủ đô luôn rất thuận tiện, lộ trình chuyến bay chừng hai tiếng. Nếu Diệp Tử Bình ngồi chuyên cơ còn có thể rút ngắn thêm được nửa giờ.

Nói cách khác vừa ở trên máy bay chợp mắt được một chút thì đã tới thủ đô.

Quả nhiên đêm nay vợ chồng Diệp Tử Bình ngồi chuyên cơ quay về, vì chuyện con trai đính hôn hắn xem như đã chịu hưởng thụ đãi ngộ đặc thù này.

Công tác bảo vệ là do Cục cảnh vệ an bài, bởi như vậy Diệp Khai làm việc càng thêm thuận tiện, vì thế liền đi chung với nhân viên trong Cục, chỉ hàn huyên trong chốc lát thì chuyên cơ của Diệp Tử Bình đã hạ cánh.

- Con không có sao chứ?

Diệp Tử Bình vừa nhìn thấy Diệp Khai thì câu nói đầu tiên chính là câu hỏi này.

- Con không sao!

Diệp Khai liếc mắt nhìn Mạnh Chiêu Hoa, thầm nhủ loại chuyện này tốt hơn tránh cho bà biết rõ thì tốt hơn, nếu không lại làm cho bà thêm lo lắng.

Nhưng Diệp Tử Bình biết chuyện là việc đương nhiên, dù sao hắn là ủy viên Cục chính trị trung ương, chuyện này không khả năng giấu được hắn, cho dù hắn không ở tại thủ đô nhưng cũng phải có một phần tài liệu được đưa tới cho hắn, nhất là chuyện xảy ra lần này còn quan hệ tới lợi ích của con trai hắn, làm sao có thể giấu qua được?

- Không có chuyện gì thì tốt rồi, sau này ra vào càng nên cẩn thận!

Diệp Tử Bình nhìn nhìn con trai, trịnh trọng nhắc nhở.

- Con hiểu rõ!

Diệp Khai gật đầu đáp.

Mạnh Chiêu Hoa hiển nhiên không hay biết việc này, bà có chút cao hứng nhìn nhìn con trai, hỏi hắn có đi qua bên Sở gia hay không, chuyện bên kia xử lý như thế nào, ngày mai an bài ra làm sao?

- Đơn giản chỉ an bài một bữa tiệc khá lớn mà thôi, tối đa là mời thêm nghệ sĩ về ca hát chúc mừng, chỉ là thân phận của khách nhân thì khá cao!

Diệp Khai nhắc tới chuyện này cũng không nhiều hứng thú.

Mọi chuyện cần thiết đều do Diệp Kiến Hoan an bài, nghĩ tới ngoại trừ làm ra đại tràng diện, thật sự không thể nghĩ được Diệp Kiến Hoan còn có thể làm ra được trò gì mới hơn, dù sao sự tình liên quan tới vấn đề an toàn của nhiều nhân vật cao tầng đến tham dự, hắn cũng không khả năng làm ra quá nhiều trò phức tạp.

Mặc dù nói bọn họ ở khách sạn trong thủ đô, nhưng cũng là khách sạn do đại nội kinh doanh, chỉ có lãnh đạo tỉnh bộ cấp trở lên mới có tư cách vào ở lại.

Sau khi đến khách sạn, Mạnh Chiêu Hoa đã vội vàng gọi điện thoại, chỉ lo nói chuyện riêng của mình, Diệp Tử Bình nhân cơ hội này kéo Diệp Khai qua một bên hỏi thăm sự kiện bị ám sát hôm nay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Loại chuyện này thật sự làm người phiền nhiễu, chỉ có câu nói không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ, nếu cứ tiếp tục như vậy chức quan của con có làm cũng không còn ý nghĩa gì!

Diệp Khai tỏ vẻ.

Mặc dù nói hiện tại trong lòng Diệp Khai có vẻ thản nhiên, nhưng cũng không thể nói hắn hoàn toàn không cảm thấy kinh hãi, vào lúc núi lở xác thực thanh thế thật lớn, chẳng khác gì là thiên tai thực sự, Diệp Khai mỗi khi nhớ lại trong lòng còn thấy sợ hãi.

- Việc này con cũng đừng quá lo lắng, cao tầng sẽ xuất thủ!

Diệp Tử Bình an ủi con trai.

- Kế hoạch như thế nào?

Diệp Khai đối với sự kiện này vẫn rất quan tâm, dù sao là liên quan tới an toàn sinh mạng của chính mình.

- Việc này con không cần quản tới, qua thêm mấy ngày lưu tâm xem tin tức ti vi sẽ có đại động tác!

Diệp Tử Bình không chịu tiết lộ tình hình cụ thể tỉ mỉ, dù sao cấp bậc của Diệp Khai không đủ, không thể nói cho hắn biết quyết định của Cục chính trị trung ương.

Là người lãnh đạo cao cấp của đảng, Diệp Tử Bình chắc chắn sẽ không miệng rộng đi nói lung tung quyết định của trung ương, tuy Diệp Khai là con trai của hắn, nhưng cũng không thể thỏa hiệp.

Diệp Khai nghe được cũng không tiếp tục vặn hỏi, chỉ cảm thấy thật hứng thú với lời nói của Diệp Tử Bình, nghĩ tới cao tầng không biết sẽ dùng thủ pháp như thế nào quét sách những kẻ có ý đồ đen tối kia đây?

Trực tiếp bắt người sau đó xử lý công khai đoán chừng là khả năng không lớn.

Hiện tại ổn định đại cục, bất cứ chuyện gì cũng phải vây quanh mục tiêu này mà xử lý, cho nên Diệp Khai nhận định sự kiện này sẽ không giải quyết thông qua cách bình thường mà tiến hành, rất có thể là xử lý theo kiểu đặc biệt, dùng lực lượng quét sạch nhân tố không ổn định làm chủ, trên thủ đoạn có lẽ sẽ cực đoan hơn một chút.

Cũng chỉ có hành động theo xu thế lôi đình vạn quân mới có thể một lần làm nát vỡ thế lực của đối phương, đem lực phá hoại cùng lực ảnh hưởng giảm tới thấp nhất.

Nói tóm lại hẳn là sẽ không có quá trình công khai thẩm tra xử lý.

- Gần đây tình hình bên Minh Châu như thế nào?

Diệp Khai lại hỏi, hắn luôn phi thường quan tâm công việc của cha mình.

- Cũng không tệ lắm, xem như đã lên quỹ đạo rồi.

Diệp Tử Bình gật đầu đáp:

- Hiện tại chủ yếu là làm công tác cải tạo thành cũ, nhiệm vụ cơ sở khá nặng nề, Ủy ban thành phố thật bận rộn, cha chỉ có thể nắm vững xu hướng không để xảy ra sai lầm, so sánh mà nói thì nhẹ nhõm một ít, so sánh với thời điểm mới đến Minh Châu thì thời gian nhàn nhã nhiều hơn.

- Ah, vậy thì quá tốt!

Diệp Khai gật nhẹ đầu, hắn cũng biết mấy năm gần đây cũng là vừa tới nhiệm kỳ, việc phát triển kinh tế thành phố Minh Châu cũng đang nằm trong thời kỳ hoàng kim tốt nhất, cần chú ý là phương diện phân công cán bộ.

Chính bởi vì thành phố Minh Châu đã phát triển như lên xe tốc hành, cho nên các thế lực muốn đưa cán bộ đến Minh Châu mạ vàng cũng rất nhiều, những người này thậm chí chèn phá đầu đều muốn tới Minh Châu nhậm chức, đơn giản chỉ hi vọng trong chiến tích kinh tế bay cao kiếm cho mình một chén canh mà thôi.

Chuyện này cho dù Diệp Tử Bình muốn ngăn cản cũng không ngăn được, hắn không khả năng đem thành phố Minh Châu biến thành che trời, cần cân bằng các phương diện lực lượng, chỗ tốt thì mọi người phải cùng nhau chia sẻ, đương nhiên với tư cách là người đứng đầu, hơn nữa còn vây trong địa vị ưu thế tuyệt đối, sức nặng của Diệp Tử Bình đương nhiên là rất trọng yếu.

- Đã ngăn không được thì dẫn dụ tới, đóng cửa thả chó!

Diệp Khai nghe xong lời của Diệp Tử Bình thì lập tức nở nụ cười.

Trên thực tế hắn cảm thấy chuyện như vậy cũng không phải là đại sự.

Thành phố Minh Châu là nơi tốt, là nơi phồn hoa, tiền đồ tốt, là nơi mà các cán bộ đều muốn tới mạ vàng, huống hồ hoàn cảnh lại nhanh chóng phát triển, mười dặm thành phố có nhiều người nước ngoài cư ngụ lại sẽ tái hiện đời sau, sẽ trở thành thánh địa các quan chức muốn chạy tới đãi vàng.

Địa phương tốt như vậy nhất định cần hấp dẫn nhân tài ở các phương diện, kể cả đám quan chức.

Ý tứ của Diệp Khai cũng rất đơn giản, muốn ngăn trở những người kia chỉ là việc làm mất sức cũng không lợi ích, dễ dàng đắc tội thế lực các nơi, còn không bằng dẫn dụ bọn họ tới, sau đó xem xét biểu hiện trong khi làm việc của bọn họ.

Nếu như bọn họ biểu hiện tốt, vậy thì cứ đề bạt phân công như bình thường, nếu như biểu hiện không xong, hoặc là phạm tội gì đó, vậy thì cũng không thể trách Diệp bí thư ra tay ác độc vô tình, dù sao việc nắm giữ kiến thiết đội ngũ cán bộ là công việc chủ yếu của hắn, gặp những kẻ không biết sống chết, tự nhiên là không ngại hạ độc thủ.

Nếu như vậy mọi người cũng sẽ biến thành trung thực hơn.

Nói tóm lại, ý tứ của Diệp Khai vô cùng rõ ràng, muốn đến mạ vàng là được, nhưng anh phải có được bổn sự kia, nếu như muốn quét một mớ rồi đi, hoặc là tranh công lao của người khác chiếm về cho mình, thì anh nằm mộng đi thôi!

- Không tệ, con trai có tiến bộ, biết rõ tầm quan trọng của sách lược rồi!

Diệp Tử Bình nghe xong lập tức nở nụ cười.

Trên thực tế Diệp Tử Bình là ủy viên Cục chính trị, chìm đắm nhiều năm trong quan trường như vậy, làm sao lại không có chút thủ đoạn trong phương diện này? Chỉ là trước kia tính tình hắn bình thản, không biểu hiện quá nổi bật mà thôi.

Hiện tại đến thành phố Minh Châu, nắm quyền, nhất định phải làm ra chuyện, chấn nhiếp chư phương.

Còn những kẻ đụng vào họng súng cũng chỉ tự nhận mình không may, Diệp bí thư cũng không ngại nắm bắt bọn hắn xuống khai đao!

Sáng sớm ngày 26/6, Diệp Khai thức dậy rất sớm.

Hôm nay là ngày mà hắn đính hôn với Sở Tịnh Huyên, phải tiếp đón rất nhiều thân bằng hảo hữu, không thể không bày thế trận để chào đón mọi người.

Đầu tiên chính là công việc bảo vệ an toàn, đây là người của trung cục cảnh sát, còn có cảnh vệ của Diệp Khai, cùng với người của Quân tình bộ liên thủ phụ trách, chỉ mới tinh nhuệ đã hơn trăm người, mấy người Lê Đại cũng buông xuống mọi việc đang làm, mang theo một nhóm người phụ trách công việc bảo vệ vùng ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0