Quan Môn

Chân tướng

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Buổi tối, ánh đèn bên trong Diệp gia đại trạch sáng ngời.

Ở bên ngoài sân viện, nơi hành lang giả cổ gấp khúc, dưới gốc cây già khô héo, trên mặt ghế mây tre đã sớm mài đến bóng lóng, hai vị lão gia tử, Diệp Tử Bình, còn có Diệp Khai, bốn người ngồi vây quanh, nấu rượu ngâm trà, cùng nhau trò chuyện.

Nhân viên phục vụ thỉnh thoảng đi tới đi lui, thêm trà châm nước cho họ, hoặc bưng lên điểm tâm, có vẻ bận rộn không ngớt.

Bác sĩ chuyên chủ trị dinh dưỡng sức khỏe thỉnh thoảng đi tới nhắc nhở hai vị lão giả nên khắc chế, không thể uống rượu quá nhiều.

- Hôm nay cao hứng, uống vài chén là được thôi.

Diệp lão gia tử khoát tay ý bảo không sao.

Bác sĩ có chút khó xử, chỉ thấy Diệp Khai khẽ vươn tay cầm bình rượu đặt tới trước mặt mình, sau đó nhìn bác sĩ nói:

- Không sao đâu, tôi xem chừng là được rồi.

Bác sĩ gật nhẹ đầu, lặng lẽ lui xuống, hắn biết rõ phân lượng của Diệp Khai trong lòng hai vị lão gia tử không nhẹ, hơn nữa cháu trai trời sinh đã là khắc tinh của ông nội, hắn đã nói vậy đương nhiên là hiệu quả hơn lời nói của bác sĩ rất nhiều.

- Thân ở địa vị cao thì thế nào, còn không phải là bị người quản được gắt gao sao, ngay cả ngụm rượu cũng không thể uống?

Diệp lão gia tử lắc đầu, có chút mất hứng nói.

- Cái này thì có gì chứ, vài chục năm rồi, sớm đã thói quen.

Nhị lão gia tử ngược lại có vẻ thản nhiên.

Lại nói tới năm đó Diệp lão gia tử xếp bút nghiên theo việc binh đao, tham gia kháng Nhật, đi lên con đường cách mạng, cả đời chinh chiến binh nhung, đi trong nước lửa, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ đạt được hồi báo, lúc trước trong ý nghĩ chỉ bất quá là một lòng nhiệt huyết mà thôi.

Thế nhưng về sau, từ sau khi lập nước hắn đổi nghề làm công tác kiến thiết kinh tế, đồng dạng cũng đầu nhập toàn bộ tinh lực, thật khó tìm được một ngày nhàn rỗi.

Chỉ là về sau phát sinh quá nhiều chuyện, nhiệt huyết trong lòng đã sớm mài mòn, chuyển biến thành một thân quyền mưu cùng khổ nhọc công việc, đây là chuyện ngày xưa hắn cũng chưa từng nghĩ qua.

Mỗi khi nghĩ tới những điều mà làm cho người phải trầm tư, Diệp lão gia tử luôn cân nhắc làm sao mới có thể tránh lặp lại bi kịch trong dĩ vãng? Làm cho cả quốc gia đi lên quỹ đạo, lại có thể làm cho dân chúng thật sự giàu có?

Chính bởi vì như thế, năm đó sau khi đồng chí Phương Hòa đưa ra ý kiến cải cách, Diệp lão gia tử liền dốc lực duy trì hắn, đem sự nghiệp này phổ biến đi ra, bây giờ nhìn lại hiệu quả đương nhiên là không tệ, so sánh với Xô Viết cũng đã biết ai giỏi ai kém.

Xét việc này, Diệp lão gia tử thật tâm hi vọng trong lúc mình còn tại chức, thúc đẩy cải cách thể chế chính trị, nhưng theo tình huống trước mắt mà xem, độ khó quá lớn, khó khăn trùng trùng điệp điệp, phổ biến không được, nhưng ở trung gian có thể làm chút ít công việc trước tiên, tỷ như đề án mở rộng Cục chính trị trung ương, trên thực tế không bàn mà hợp ý hắn, nếu không Diệp lão gia tử tuyệt đối sẽ không vì tiền đồ của một đứa con trai Diệp Tử Bình mà lại làm ra chuyện kinh động lớn lao muốn đem Cục chính trị trung ương mở rộng thành chế độ chín người quản lý.

Chuyện nước chuyện nhà, bên nào nặng bên nào nhẹ, Diệp lão gia tử làm sao lại phân không rõ ràng đây?

Hiện tại Diệp Tử Bình vẫn có chút kinh hồn bạt vía, sau khi biết được con trai bị Trần Kiến Chương phái người ám sát, trong lòng của hắn hoảng sợ, tuy hiện tại nhìn thấy con mình đang vững vàng bình an ngồi ngay đối diện, nhưng nghe hắn kể lại tình hình khẩn trương lúc đó, trong lòng Diệp Tử Bình cảm thấy thật sự sợ hãi.

- Chuyện này ngàn vạn lần không được nhắc tới trước mặt mẹ của con, đoán chừng mẹ của con sẽ không chịu nổi khi nghe chuyện như vậy.

Diệp Tử Bình không ngừng dặn dò con trai.

- Con hiểu được, chuyện ám sát cũng không nên nói ra, dù sao hiện tại con không sao, lại không có tổn thương gì khác.

Diệp Khai cũng hiểu rõ đạo lý bên trong, lại nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cho dù có người hỏi tới, cũng có thể kiên quyết phủ nhận.

Chuyện liên quan tới cao tầng cùng con cháu thế gia, vẫn luôn tương đối mẫn cảm, tỷ như chuyện của Diệp Khai, nếu như truyền ra ngoài để cho truyền thông nước ngoài hay biết, nhất định sẽ gây xôn xao, sẽ việc cớ công kích quốc nội không ngừng.

Cũng là một bộ phận thuộc đoàn thể lợi ích đặc quyền, Diệp Khai đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý bên trong, có một số việc có thể làm nhưng không thích hợp đem ra ngoài nói loạn, làm như vậy sẽ bị toàn bộ người trong hội phản kháng.

Cho nên sự kiện Trần gia đánh lén, nhất định phải tận lực che lấp, làm nhạt, cuối cùng cũng sẽ giống như rất nhiều sự kiện, chậm rãi bị chôn vùi trong con sông lịch sử, trở thành một trong những chuyện không đáng tin trong thật nhiều sự kiện lịch sử đã xảy ra.

- Nhưng mà, vì sao Trần Kiến Chương muốn giết con vậy?

Diệp Tử Bình cau mày hỏi.

Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử đối với chuyện này cũng phi thường kinh ngạc, rốt cục Diệp Khai đã làm sự tình gì làm cho Trần Kiến Chương phải động lực lượng của Bộ tình báo quân đội tiến hành ám sát hắn?

- Chuyện này có chút quan hệ tới hai đứa cháu trai của Trần gia…

Diệp Khai cười khổ một tiếng, không thể không đem chân tướng sự tình tinh tế giải thích một phen với người nhà.

- Trần gia thật sự là vận số đã hết, sinh ra hai tên nghiệp chướng như vậy!

Nhị lão gia tử ghét ác như cừu, sau khi nghe xong liên tục hừ lạnh, hiển nhiên là đối với hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Võ chán ghét tới cực điểm.

Diệp Tử Bình nghe xong cũng cau chặt mày, trong lòng tự nhủ Trần gia giáo dục con cháu thật sự rất có vấn đề.

Diệp lão gia tử ngược lại lắc đầu nói:

- Loại chuyện này tuy thật hiếm thấy, nhưng trước kia không phải chưa từng nghe nói qua. Truy nguyên nguồn gốc, vẫn là một ít đồng chí lãnh đạo trong Đảng đối với thân thuộc của mình quản thúc bất lực, hơn nữa chính bản thân tu dưỡng cũng phát sinh một vài vấn đề, trong nước là một xã hội nhân tình, quan hệ qua lại rắc rối phức tạp, tự bên trong đã có hiện tượng đáng ghê tởm nảy sinh, cho nên những chuyện tương tự xảy ra không ngớt, vì vậy chúng ta vẫn luôn một mực thúc đẩy trị nước theo pháp, chỉ là theo tình hình trước mắt mà xem, còn có rất nhiều công việc phải làm.

- Cháu lại cảm thấy đây là vấn đề nhân phẩm cùng vấn đề về huyết thống.

Diệp Khai ở một bên chen lời nói chuyện phiếm:

- Ông nội xem chẳng hạn như trong nhà chúng ta, tuy ông nội cùng nhị gia gia không có thời gian chú ý đến con cháu, nhưng nhà chúng ta cũng không thấy xuất hiện loại con cháu cùng hung cực ác gì, hay là dám làm ra chuyện khiến nhân thần công phẫn đâu.

Diệp lão gia tử cười mà không nói, nhị lão gia tử chỉ lo uống trà, Diệp Tử Bình ngược lại nhíu mày, có chút không vui phê bình Diệp Khai:

- Còn nói nữa sao, nếu như con chịu ngoan ngoãn, sao lại cứ chạy tới loại địa phương như Đế Hào đây? Nếu như con không đi chỗ đó, cũng sẽ không dẫn xuất ra nhiều chuyện phiền toái đến như thế đi? Hiện tại cha phải nói cho rõ ràng, sau này không cho phép đến Đế Hào nữa, thành thành thật thật đi học đi, trước tiên ứng phó cho xong kỳ thi đại học, nếu để cho cha biết con tiếp tục ra ngoài chạy bậy, coi chừng cha đánh nát cái mông của con!

- Ông nội, nhị gia gia, có người muốn đập nát bờ mông của cháu nội hai ông, hai ông không đứng ra quản quản một chút sao?

Diệp Khai lập tức lớn tiếng kêu to lên.

- Không phải là còn chưa đánh nát sao, đợi sau khi đánh rồi thì xử lý cũng không muộn.

Diệp lão gia tử bưng chén rượu nhấp nhẹ một hớp, vẻ mặt thản nhiên nói.

- Hắc, cháu xem như đã nhìn rõ ràng, mọi người đều nói bờ mông quyết định đại não, bờ mông của ai thì người đó khẩn trương, quả là thế ah!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai cũng đùa giỡn, có chủ tâm muốn trêu chọc hai vị lão gia tử vui vẻ.

Chuyện nước bận rộn, hai vị lão gia tử khó có được thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, tự nhiên phải làm cho bọn họ vui vẻ nhiều hơn một ít.

- Bờ mông quyết định đại não, lập trường quyết định thái độ, hắc, tiểu Khai ngược lại thật biết học xong liền dùng, ví von này thật sự là không tệ.

Nhị lão gia tử nghe xong, có chút khen ngợi nói.

- Nhị thúc cũng đừng khoa trương nó làm gì, nếu còn khen nó coi chừng cái đuôi của nó lại nhếch lên, bất lợi cho chúng ta quản thúc.

Diệp Tử Bình nói ra.

Ông cháu cha con ngồi vây quanh trong sân viện, uống trà chuyện phiếm.

Nói tóm lại lần này Trần gia thông qua con đường âm thầm hướng Diệp lão gia tử biểu thị ra ý tứ chịu thua, cũng nguyện ý làm ra nhượng bộ nhất định, chỉ cầu có thể xử lý chuyện của Trần Kiến Chương trong âm thầm, không cần làm cho người người oán trách khiến tất cả mọi người đều không thể xuống đài.

- Sự kiện của Trần Kiến Chương là một sự kiện cô lập, không có bất cứ quan hệ nào với Trần gia cùng Diệp gia.

Diệp lão gia tử khi nhắc tới việc này cũng đã đưa ra kết luận, hơn nữa còn nói ra.

- Về cách nói này, đồng chí Giang Thành cùng những đồng chí khác đều đã tán thành, đồng thời cũng sẽ tiến hành truyền đạt với các ủy viên Cục chính trị trung ương cùng các ủy viên trung ương, bên Cố ủy xem như xong, nếu các lão đồng chí biết được lại gây ra một phen mưa gió.

- Dạ.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, thầm nghĩ thì ra là thế, trách không được không để cho hắn nhắc lại chuyện bị tập kích.

Nhưng trong lần giao phong này, tất cả mọi người đều có chỗ thu hoạch, nhân số ủy viên trung ương gia tăng, sang năm khi mở đại hội Đảng mới có thể chứng thực, nhưng vấn đề Diệp Tử Bình nhập Cục lại đang sớm bắt tay vào tiến hành, đơn giản là trước tiên tiến vào, đợi sang năm tổ chức đại hội sẽ chứng thực là có thể.

Loại cách làm sớm nhận sự thật sau đó mới chính thức tuyên bố công văn tuy không gặp nhiều nhưng vẫn đi thông, đơn giản chỉ là một vấn đề hợp lý chương trình mà thôi, chỉ cần là bên trong Cục chính trị trung ương đã đạt thành ý kiến nhất trí, sẽ không còn tồn tại bao nhiêu chướng ngại.

- Cha, ngày đó bàn việc với đồng chí Hồng Chính như thế nào?

Diệp Khai lại nhắc tới chuyện này.

Đối với buổi hẹn gặp mặt với đồng chí Hồng Chính ngày hôm đó bản thân Diệp Khai cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, chỉ là lúc ấy hắn bị người tập kích, có thể còn sống trở về cũng đã không tệ, ngược lại cũng không có biện pháp nào khác.

- Cũng không tệ lắm, trong một vài vấn đề chúng ta đã đạt thành nhận thức chung.

Diệp Tử Bình nhìn con trai, cười đáp.

Lần này nguyện vọng lớn nhất của Diệp Khai là thúc đẩy cha mình Diệp Tử Bình nhập Cục, cũng đảm nhiệm chức bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, đề danh này đương nhiên phải do người khác nói ra mới tốt, cũng không thể do chính bản thân mình cùng phe phái của mình nói ra, tôi muốn làm bí thư thành ủy thành phố Minh Châu đi?

Cho nên nếu do đồng chí Hồng Chính đưa ra ý kiến đề cử bí thư thành ủy Minh Châu mới, sẽ lộ ra vẻ phi thường trọng yếu, hôm nay thoạt nhìn chuyện này xem như đã thực sự đàm phán xong xuôi rồi, Diệp Khai cũng thả lỏng tâm tư.

Hiện tại sự tình kiến thiết nhà máy đóng tàu cỡ lớn tại Minh Châu đã trở nên cấp bách, tranh thủ trong vòng vài ngày phải được phê duyệt xuống, tránh khỏi việc ngày sau khi Diệp Tử Bình đã trở thành bí thư thành ủy Minh Châu thì con trai lại tới địa bàn của cha mình kiếm ăn, làm vậy sẽ để cho người khác có cảm giác khó chịu.

Đương nhiên chuyện này ít nhất vẫn còn vài tháng thời gian thao tác, ngược lại cũng không thể nóng lòng trong nhất thời.

Tuy mọi người đang nói chuyện phiếm, chủ đề cũng không liên quan tới quốc gia đại sự, chỉ là vấn đề quyết sách trọng đại phương hướng ngày sau của Diệp gia, tuy không nhiều lắm nhưng từng lời như châu ngọc, ngồi mãi tới hơn tám giờ tối mới nghe thư ký báo lại, chú Lê đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0