Chỉ sợ người ngoài biến thành người nhà
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Nhìn vẻ mặt Vương Lạc Đan có vẻ không quá cao hứng, tựa hồ có cảm xúc mâu thuẫn khi phải xuất hiện ở nơi đây.
Diệp Khai nhìn thấy được trong mắt, nhưng không nói gì, đoán chừng đây là chuyện nhà của lão Vương, hắn không cần phải pha trộn vào.
- Tiểu Đan, vị này chính là Diệp chủ nhiệm, hành động lần này con trực tiếp nghe theo lời chỉ huy của cậu ấy.
Vương tư lệnh nói với con gái.
- Ân?
- A?
Rất hiển nhiên biểu thị kinh ngạc với câu nói kia không chỉ riêng một mình Diệp Khai.
- Hành động gì vậy?
Vương Lạc Đan đầy vẻ nghi hoặc.
Vương tư lệnh nghiêm mặt nói:
- Thân là quân nhân, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói, cụ thể là hành động gì khi tới lúc tự nhiên sẽ nói rõ với con, hiện tại con xem như tiến vào trạng thái chiến tranh, đoạn tuyệt hết thảy liên lạc cùng bên ngoài, nghe theo chỉ lệnh của Bộ tư lệnh, hoặc là nghe theo chỉ lệnh của Diệp chủ nhiệm mà làm việc!
Vương tư lệnh vừa nói như vậy mặc dù Vương Lạc Đan có chút không tình nguyện nhưng cũng đành phải đáp ứng.
Dù sao Vương tư lệnh ngoại trừ là cha của nàng, còn là lãnh đạo cao nhất của nàng, dùng mệnh lệnh áp xuống thì nàng chỉ còn con đường phục tùng.
- Cần đi thời gian bao lâu?
Vương Lạc Đan vẫn không nhịn được hỏi một câu.
- Đây là cơ mật cao nhất, là do Quân ủy lập hồ sơ, không phải cha tùy tiện hù dọa con đâu.
Vương tư lệnh nghiêm nghị đáp.
Tuy Vương Lạc Đan cảm thấy có chút không tin, nhưng khi nhìn thấy trên vai người trung niên ngồi bên cạnh có hai ngôi sao vàng, chợt cảm thấy trong thời điểm này đại khái cha nàng sẽ không tùy tiện nói bừa cái gì mà mật lệnh Quân ủy, dù sao đối phương không phải thuộc biên chế hải quân mà là mặc quân phục của Bộ tổng tham tình báo.
Cho dù lá gan của Vương Hổ Thừa có lớn bao nhiêu, cũng không có khả năng ở trước mặt tổng tham trung tướng lại dám bịa đặt ra mật lệnh Quân ủy.
Vương Lạc Đan thấy không hỏi ra được tình huống rõ ràng, đành rầu rĩ ngồi yên nơi đó, cũng không nói chuyện.
Ngược lại Diệp Khai thoáng im lặng một lát, lại nhìn Vương Hổ Thừa dò hỏi:
- Vương tư lệnh, lần hành động này tràn đầy nguy hiểm, nếu để cho lệnh viện cùng đi…e rằng có chút không thích hợp lắm đi?
Ý của hắn đã rất rõ ràng, lần này đi Nga tiếp thu tàu ngầm hạt nhân chỉ là một nhiệm vụ, đồng thời hắn còn cần phải đi xác nhận tin tức căn cứ bí mật dưới đáy biển của Xô Viết cũ, nếu như tình huống là thật, chờ đợi hắn khả năng sẽ là một khảo nghiệm phi thường nghiêm trọng, dù sao muốn đem trụ sở dưới đáy biển dời về thật sự là càng thêm khó khăn phức tạp hơn là đi tiếp thu tàu ngầm hạt nhân rất nhiều.
Dưới loại tình huống này, chính hắn còn phải mạo hiểm cực lớn, chớ nói chi phải mang theo một cô gái cùng lên đường.
- Có nguy hiểm gì chứ…
Vương Hổ Thừa xua tay nói:
- Diệp lão đều có thể đem cháu trai của mình phái đi qua, chẳng lẽ con gái của tôi lại không nếm khổ được sao? Nếu nói là phong hiểm, hải quân chúng tôi chính là không sợ nhất điểm này!
Hắn nói như vậy cũng không phải khoa trương, trên thực tế phong hiểm của hải quân cũng đúng là lớn nhất so với các loại quân chủng khác.
Đồng hội đồng thuyền chính là khắc họa trọn vẹn cuộc sống của bọn họ, đồng sinh cộng tử là kết cục bi tráng nhất của họ.
Trong chiến tranh trên biển, nếu phải chết là toàn bộ người trên một thuyền, không ai chạy thoát, mà đối với quan quân trong tàu ngầm mà nói, khả năng có thể chạy trốn càng nhỏ hơn, cho nên tàu ngầm hạt nhân của Xô Viết cũ đã từng được gọi là quan tài kim loại di động dưới đáy đại dương. Ngoại trừ bởi vì sự cố phát sinh hơn nữa cũng vì nhân số trên tàu thật nhiều, cho nên đều được xưng là – người chế tạo quả phụ.
Trong những lần phát sinh tai nạn trên biển, không may đều là tàu ngầm hạt nhân, đến nay vẫn còn vài chiếc chìm dưới đáy biển không cách nào trục vớt.
Trong nước không phải chưa từng xảy ra những chuyện tương tự, cho nên Vương Hổ Thừa nói không sợ phong hiểm đã tỏ vẻ quyết tâm của hắn trong sự nghiệp hải phòng.
Nghe cha mình vừa nói như vậy, biểu tình Vương Lạc Đan hiện lên kinh dị, nhìn qua Diệp Khai, trong nội tâm suy đoán rốt cục hắn có địa vị gì? Có thể được cha nhắc tới Diệp lão, tuyệt đối không đơn giản.
Trong lòng Vương Lạc Đan thoáng suy đoán, liền nghĩ tới một cái tên, cùng một gia tộc hiển hách.
- Chẳng lẽ là Diệp nhị thiếu thanh danh vang dội nhất thủ đô?
Vương Lạc Đan cảm giác mình đã đoán được thân phận của Diệp Khai.
Kỳ thật tên của Diệp Khai cũng không nổi danh dưới dân chúng bình thường, nhưng trong cao tầng lại chẳng khác gì sét đánh bên tai.
Mặc dù Vương Lạc Đan là một nữ sĩ quan hải quân không thường quan tâm chính vụ, nàng cũng đã được nghe nói tới chuyện về Diệp Khai, mà trước đó không lâu cha nàng từng nhắc tới chuyện này, nói Diệp Khai là cán bộ phó sảnh cấp duy nhất được định ra trong hội nghị Cục chính trị trung ương, hơn nữa cũng là cán bộ cấp phó sảnh nhỏ tuổi nhất, năm nay chỉ mới mười chín tuổi.
Khi Vương Lạc Đan nghe nói tới việc này, còn xì mũi xem thường, cho rằng loại chuyện này thật sự là quá hoang đường, chẳng khác gì như một trò đùa.
Nhưng hôm nay khi nàng thật sự nhìn thấy Diệp Khai, vẫn cảm thấy có chút rung động, người trẻ tuổi ngồi trước mặt một trung tướng cùng thượng tướng, nhưng không hề tỏ vẻ e ngại mất tự nhiên chút nào, giống như chỉ là một bữa ăn gia đình bình thường nhất.
Nhìn từ điểm này là có thể nhìn ra tu dưỡng của Diệp Khai, quả nhiên là không kém.
- Anh là Diệp Khai Diệp chủ nhiệm?
Vương Lạc Đan nhịn không được hỏi.
- Tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai gật đầu thừa nhận.
Vương Lạc Đan ngồi thêm một lát lại cáo biệt rời đi.
Diệp Khai lại có chút cau mày hỏi thăm:
- Vương tư lệnh, chú đem con gái đổ tới chỗ cháu rốt cục có ý tứ gì vậy? Cháu xem giữa cha con của chú hình như có mâu thuẫn gì phải không?
- Con gái lớn thật khó câu thông ah, chỉ có thể cầm thân phận tới dọa nó mà thôi.
Vương tư lệnh lắc đầu, hiển nhiên là có nỗi khổ tâm.
Lê thúc cũng hỏi nguyên nhân bên trong, quan hệ giữa hắn cùng Vương Hổ Thừa không tệ lắm, những chuyện này hỏi sâu một chút cũng không sao.
Nguyên lai con gái Vương Lạc Đan của Vương tư lệnh gần đây hình như có bạn trai, chỉ là Vương tư lệnh không đồng ý, vì vậy cha con hai người bắt đầu mâu thuẫn.
- Lần này đi qua Nga, ít nhất cũng phải một hai tháng, tôi hi vọng ngoại trừ để tiểu Đan đi lịch lãm rèn luyện thuận tiện đem sự việc này kéo ra, nếu như có thể kéo được thất bại thì xem như ông trời đã phù hộ.
Vương tư lệnh giải thích.
- Nguyên lai là như vậy…
Diệp Khai nghe vậy gật nhẹ đầu.
Suy nghĩ lại cảm thấy việc này có chút khó giải quyết, con gái của Vương tư lệnh ngoại trừ chính bản thân hắn cũng không có ai dám thay hắn quản giáo, có tư cách quản cũng chỉ có chút ít vai vế chú bác trưởng bối, mà những người này cũng ngại thanh danh ỷ lớn hiếp nhỏ, bị người nói đi chia rẽ Vương Lạc Đan cùng bạn trai của nàng.
Cho nên Vương tư lệnh động chủ ý lên trên người Diệp Khai, muốn mượn nhiệm vụ lần này cho con gái giảm bớt nóng nảy, hắn cho rằng tình cảm giữa con mình cùng nam nhân kia chỉ là nhất thời nông nổi, chỉ cần kéo dài thêm thời gian, chuyện này xem như sẽ lạnh dần, tương lai con gái sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn.
- Chẳng lẽ nam nhân kia rất kém cỏi hay sao? Sao lại không được chú chào đón?
Diệp Khai hỏi.
- Kỳ thật điều kiện của nam nhân kia không tệ, nhưng lại là vấn đề về phương diện khác.
Vương Hổ Thừa lắc đầu nói.
Nguyên lai người đang theo đuổi Vương Lạc Đan năm nay hai mươi tám tuổi, đã có quân hàm trung tá, hiện tại đảm nhiệm chức hạm trưởng tàu chiến nào đó trong hải quân, là thuộc về quan quân trẻ trung phái trong hải quân, tiền đồ bừng sáng.
Chỉ là bên trong chuyện này lại có một vấn đề, viên quan quân kia đã kết hôn, hơn nữa hiện tại còn đang nháo ly hôn.
- Người như vậy tôi làm sao có thể đáp ứng cho tiểu Đan quen với hắn?
Sau khi Vương Hổ Thừa kể lại chuyện này, còn có chút tức giận nói.
- Ah, thì ra là thế.
Diệp Khai nghe xong lại gật nhẹ đầu.
Nếu như tình huống đúng như lời Vương tư lệnh đã nói, như vậy Diệp Khai cũng không nghĩ chuyện tình cảm này của Vương Lạc Đan sẽ có kết quả tốt, khó trách Vương tư lệnh mượn tên của hắn đến hù dọa con gái, còn muốn để cho nàng tham gia hành động bí mật lần này.
Vừa có thể lợi dụng kéo dài thời gian, vừa có thể đem chuyện tình cảm của con gái quấy nhiễu, lại giúp nàng làm ra cống hiến trong lần hành động bí mật này, thuận tiện tích lũy cho nàng chút vốn liếng chính trị, làm tốt con đường thăng chức trong tương lai, tính toán của Vương tư lệnh quả nhiên là đánh thật khôn khéo.
Diệp Khai không nhịn được thậm chí ngẫm nghĩ muốn hỏi thăm một tiếng, tổ tiên nhà lão Vương này từng làm thương nhân sao?
Lê thúc đoán chừng là biết rõ phiền não của Vương tư lệnh, cho nên xoa xoa cổ nói với Diệp Khai:
- Nếu như chú Vương đã có nhiều cố kỵ như vậy, cháu giúp chú ấy một phen đi, cũng đâu phải người ngoài.
Trong lòng Diệp Khai tự nhủ, làm loại chuyện này rõ ràng là đắc tội với người nha.
Kỳ thật là có đắc tội với người cũng không phải là chuyện gì lớn lao, đặt trên người Diệp Khai đúng thật là không xem vào đâu, chỉ là trong nội tâm Diệp Khai vẫn có một chút cố kỵ, lần này đi Nga liên quan trọng đại, mang theo một nhân tố không ổn định bên cạnh mình, thật sự là không quá phù hợp.
- Tiểu Đan khi làm việc vẫn rất biết trách nhiệm, điểm này không cần lo lắng.
Vương tư lệnh nhìn ra nỗi lo lắng của Diệp Khai, liền cam đoan với hắn.
- Được rồi, nếu chú Vương đã nói như vậy, cháu cũng không thể không đáp ứng.
Diệp Khai hiểu được lão Vương không chỉ muốn quấy nhiễu cảm tình của con gái, đồng thời cũng muốn trải đường cho tiền đồ ngày sau của nàng, vì vậy hắn chỉ đành đáp ứng.
Chỉ là Diệp Khai cũng có chút phiền não nho nhỏ, mang theo một nữ sĩ quan mỹ mạo đi chấp hành kế hoạch tuyệt mật, vạn nhấ tlaau ngày sinh tình, đem người ngoài biến thành người nhà, đến lúc đó thật có chút thẹn với lão Vương rồi, đây mới là chuyện làm cho hắn thấy đau đầu nhất.
Nhưng kế tiếp Vương tư lệnh lại khen ngợi con gái của mình một trận, nói Vương Lạc Đan từ mười bốn tuổi đã thi đậu học viện quản lý hải quân, chuyên môn học tập chuyên nghiệp quản lý tàu chiến, đối với những loại tàu hiện đại vô cùng quen thuộc, viễn siêu cả những quan quân bình thường, mà lại hiểu rõ về tàu ngầm hạt nhân Xô Viết, thật sự là đạt tiêu chuẩn cấp chuyên gia.
Về phần vị quan quân trẻ tuổi theo đuổi Vương Lạc Đan cũng là một nhân tài thật ưu tú, nếu không phải hắn đang nháo chuyện ly hôn, Vương tư lệnh còn có ý định trọng điểm bồi dưỡng hắn, nhưng hiện tại tình huống thật sự khó nói.
Ly hôn tuy là chỗ bẩn trong chính trị, nhưng không phải nhân tố trí mạng, mà hiện tại lại chưa thành công ly hôn, lại đi quấy nhiễu con gái bảo bối của Vương tư lệnh, vậy thì không được rồi.
Nói tóm lại hiện tại lão Vương phi thường căm tức viên sĩ quan kia, suy nghĩ sau khi Vương Lạc Đan đi theo Diệp Khai xuất phát, sẽ ra tay giáo huân tên tiểu tử kia một phen.
Con gái của hắn, há dễ dàng bị phao tới tay hay sao?
__________________
Diệp Khai nhìn thấy được trong mắt, nhưng không nói gì, đoán chừng đây là chuyện nhà của lão Vương, hắn không cần phải pha trộn vào.
- Tiểu Đan, vị này chính là Diệp chủ nhiệm, hành động lần này con trực tiếp nghe theo lời chỉ huy của cậu ấy.
Vương tư lệnh nói với con gái.
- Ân?
- A?
Rất hiển nhiên biểu thị kinh ngạc với câu nói kia không chỉ riêng một mình Diệp Khai.
- Hành động gì vậy?
Vương Lạc Đan đầy vẻ nghi hoặc.
Vương tư lệnh nghiêm mặt nói:
- Thân là quân nhân, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói, cụ thể là hành động gì khi tới lúc tự nhiên sẽ nói rõ với con, hiện tại con xem như tiến vào trạng thái chiến tranh, đoạn tuyệt hết thảy liên lạc cùng bên ngoài, nghe theo chỉ lệnh của Bộ tư lệnh, hoặc là nghe theo chỉ lệnh của Diệp chủ nhiệm mà làm việc!
Vương tư lệnh vừa nói như vậy mặc dù Vương Lạc Đan có chút không tình nguyện nhưng cũng đành phải đáp ứng.
Dù sao Vương tư lệnh ngoại trừ là cha của nàng, còn là lãnh đạo cao nhất của nàng, dùng mệnh lệnh áp xuống thì nàng chỉ còn con đường phục tùng.
- Cần đi thời gian bao lâu?
Vương Lạc Đan vẫn không nhịn được hỏi một câu.
- Đây là cơ mật cao nhất, là do Quân ủy lập hồ sơ, không phải cha tùy tiện hù dọa con đâu.
Vương tư lệnh nghiêm nghị đáp.
Tuy Vương Lạc Đan cảm thấy có chút không tin, nhưng khi nhìn thấy trên vai người trung niên ngồi bên cạnh có hai ngôi sao vàng, chợt cảm thấy trong thời điểm này đại khái cha nàng sẽ không tùy tiện nói bừa cái gì mà mật lệnh Quân ủy, dù sao đối phương không phải thuộc biên chế hải quân mà là mặc quân phục của Bộ tổng tham tình báo.
Cho dù lá gan của Vương Hổ Thừa có lớn bao nhiêu, cũng không có khả năng ở trước mặt tổng tham trung tướng lại dám bịa đặt ra mật lệnh Quân ủy.
Vương Lạc Đan thấy không hỏi ra được tình huống rõ ràng, đành rầu rĩ ngồi yên nơi đó, cũng không nói chuyện.
Ngược lại Diệp Khai thoáng im lặng một lát, lại nhìn Vương Hổ Thừa dò hỏi:
- Vương tư lệnh, lần hành động này tràn đầy nguy hiểm, nếu để cho lệnh viện cùng đi…e rằng có chút không thích hợp lắm đi?
Ý của hắn đã rất rõ ràng, lần này đi Nga tiếp thu tàu ngầm hạt nhân chỉ là một nhiệm vụ, đồng thời hắn còn cần phải đi xác nhận tin tức căn cứ bí mật dưới đáy biển của Xô Viết cũ, nếu như tình huống là thật, chờ đợi hắn khả năng sẽ là một khảo nghiệm phi thường nghiêm trọng, dù sao muốn đem trụ sở dưới đáy biển dời về thật sự là càng thêm khó khăn phức tạp hơn là đi tiếp thu tàu ngầm hạt nhân rất nhiều.
Dưới loại tình huống này, chính hắn còn phải mạo hiểm cực lớn, chớ nói chi phải mang theo một cô gái cùng lên đường.
- Có nguy hiểm gì chứ…
Vương Hổ Thừa xua tay nói:
- Diệp lão đều có thể đem cháu trai của mình phái đi qua, chẳng lẽ con gái của tôi lại không nếm khổ được sao? Nếu nói là phong hiểm, hải quân chúng tôi chính là không sợ nhất điểm này!
Hắn nói như vậy cũng không phải khoa trương, trên thực tế phong hiểm của hải quân cũng đúng là lớn nhất so với các loại quân chủng khác.
Đồng hội đồng thuyền chính là khắc họa trọn vẹn cuộc sống của bọn họ, đồng sinh cộng tử là kết cục bi tráng nhất của họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong chiến tranh trên biển, nếu phải chết là toàn bộ người trên một thuyền, không ai chạy thoát, mà đối với quan quân trong tàu ngầm mà nói, khả năng có thể chạy trốn càng nhỏ hơn, cho nên tàu ngầm hạt nhân của Xô Viết cũ đã từng được gọi là quan tài kim loại di động dưới đáy đại dương. Ngoại trừ bởi vì sự cố phát sinh hơn nữa cũng vì nhân số trên tàu thật nhiều, cho nên đều được xưng là – người chế tạo quả phụ.
Trong những lần phát sinh tai nạn trên biển, không may đều là tàu ngầm hạt nhân, đến nay vẫn còn vài chiếc chìm dưới đáy biển không cách nào trục vớt.
Trong nước không phải chưa từng xảy ra những chuyện tương tự, cho nên Vương Hổ Thừa nói không sợ phong hiểm đã tỏ vẻ quyết tâm của hắn trong sự nghiệp hải phòng.
Nghe cha mình vừa nói như vậy, biểu tình Vương Lạc Đan hiện lên kinh dị, nhìn qua Diệp Khai, trong nội tâm suy đoán rốt cục hắn có địa vị gì? Có thể được cha nhắc tới Diệp lão, tuyệt đối không đơn giản.
Trong lòng Vương Lạc Đan thoáng suy đoán, liền nghĩ tới một cái tên, cùng một gia tộc hiển hách.
- Chẳng lẽ là Diệp nhị thiếu thanh danh vang dội nhất thủ đô?
Vương Lạc Đan cảm giác mình đã đoán được thân phận của Diệp Khai.
Kỳ thật tên của Diệp Khai cũng không nổi danh dưới dân chúng bình thường, nhưng trong cao tầng lại chẳng khác gì sét đánh bên tai.
Mặc dù Vương Lạc Đan là một nữ sĩ quan hải quân không thường quan tâm chính vụ, nàng cũng đã được nghe nói tới chuyện về Diệp Khai, mà trước đó không lâu cha nàng từng nhắc tới chuyện này, nói Diệp Khai là cán bộ phó sảnh cấp duy nhất được định ra trong hội nghị Cục chính trị trung ương, hơn nữa cũng là cán bộ cấp phó sảnh nhỏ tuổi nhất, năm nay chỉ mới mười chín tuổi.
Khi Vương Lạc Đan nghe nói tới việc này, còn xì mũi xem thường, cho rằng loại chuyện này thật sự là quá hoang đường, chẳng khác gì như một trò đùa.
Nhưng hôm nay khi nàng thật sự nhìn thấy Diệp Khai, vẫn cảm thấy có chút rung động, người trẻ tuổi ngồi trước mặt một trung tướng cùng thượng tướng, nhưng không hề tỏ vẻ e ngại mất tự nhiên chút nào, giống như chỉ là một bữa ăn gia đình bình thường nhất.
Nhìn từ điểm này là có thể nhìn ra tu dưỡng của Diệp Khai, quả nhiên là không kém.
- Anh là Diệp Khai Diệp chủ nhiệm?
Vương Lạc Đan nhịn không được hỏi.
- Tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai gật đầu thừa nhận.
Vương Lạc Đan ngồi thêm một lát lại cáo biệt rời đi.
Diệp Khai lại có chút cau mày hỏi thăm:
- Vương tư lệnh, chú đem con gái đổ tới chỗ cháu rốt cục có ý tứ gì vậy? Cháu xem giữa cha con của chú hình như có mâu thuẫn gì phải không?
- Con gái lớn thật khó câu thông ah, chỉ có thể cầm thân phận tới dọa nó mà thôi.
Vương tư lệnh lắc đầu, hiển nhiên là có nỗi khổ tâm.
Lê thúc cũng hỏi nguyên nhân bên trong, quan hệ giữa hắn cùng Vương Hổ Thừa không tệ lắm, những chuyện này hỏi sâu một chút cũng không sao.
Nguyên lai con gái Vương Lạc Đan của Vương tư lệnh gần đây hình như có bạn trai, chỉ là Vương tư lệnh không đồng ý, vì vậy cha con hai người bắt đầu mâu thuẫn.
- Lần này đi qua Nga, ít nhất cũng phải một hai tháng, tôi hi vọng ngoại trừ để tiểu Đan đi lịch lãm rèn luyện thuận tiện đem sự việc này kéo ra, nếu như có thể kéo được thất bại thì xem như ông trời đã phù hộ.
Vương tư lệnh giải thích.
- Nguyên lai là như vậy…
Diệp Khai nghe vậy gật nhẹ đầu.
Suy nghĩ lại cảm thấy việc này có chút khó giải quyết, con gái của Vương tư lệnh ngoại trừ chính bản thân hắn cũng không có ai dám thay hắn quản giáo, có tư cách quản cũng chỉ có chút ít vai vế chú bác trưởng bối, mà những người này cũng ngại thanh danh ỷ lớn hiếp nhỏ, bị người nói đi chia rẽ Vương Lạc Đan cùng bạn trai của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên Vương tư lệnh động chủ ý lên trên người Diệp Khai, muốn mượn nhiệm vụ lần này cho con gái giảm bớt nóng nảy, hắn cho rằng tình cảm giữa con mình cùng nam nhân kia chỉ là nhất thời nông nổi, chỉ cần kéo dài thêm thời gian, chuyện này xem như sẽ lạnh dần, tương lai con gái sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn.
- Chẳng lẽ nam nhân kia rất kém cỏi hay sao? Sao lại không được chú chào đón?
Diệp Khai hỏi.
- Kỳ thật điều kiện của nam nhân kia không tệ, nhưng lại là vấn đề về phương diện khác.
Vương Hổ Thừa lắc đầu nói.
Nguyên lai người đang theo đuổi Vương Lạc Đan năm nay hai mươi tám tuổi, đã có quân hàm trung tá, hiện tại đảm nhiệm chức hạm trưởng tàu chiến nào đó trong hải quân, là thuộc về quan quân trẻ trung phái trong hải quân, tiền đồ bừng sáng.
Chỉ là bên trong chuyện này lại có một vấn đề, viên quan quân kia đã kết hôn, hơn nữa hiện tại còn đang nháo ly hôn.
- Người như vậy tôi làm sao có thể đáp ứng cho tiểu Đan quen với hắn?
Sau khi Vương Hổ Thừa kể lại chuyện này, còn có chút tức giận nói.
- Ah, thì ra là thế.
Diệp Khai nghe xong lại gật nhẹ đầu.
Nếu như tình huống đúng như lời Vương tư lệnh đã nói, như vậy Diệp Khai cũng không nghĩ chuyện tình cảm này của Vương Lạc Đan sẽ có kết quả tốt, khó trách Vương tư lệnh mượn tên của hắn đến hù dọa con gái, còn muốn để cho nàng tham gia hành động bí mật lần này.
Vừa có thể lợi dụng kéo dài thời gian, vừa có thể đem chuyện tình cảm của con gái quấy nhiễu, lại giúp nàng làm ra cống hiến trong lần hành động bí mật này, thuận tiện tích lũy cho nàng chút vốn liếng chính trị, làm tốt con đường thăng chức trong tương lai, tính toán của Vương tư lệnh quả nhiên là đánh thật khôn khéo.
Diệp Khai không nhịn được thậm chí ngẫm nghĩ muốn hỏi thăm một tiếng, tổ tiên nhà lão Vương này từng làm thương nhân sao?
Lê thúc đoán chừng là biết rõ phiền não của Vương tư lệnh, cho nên xoa xoa cổ nói với Diệp Khai:
- Nếu như chú Vương đã có nhiều cố kỵ như vậy, cháu giúp chú ấy một phen đi, cũng đâu phải người ngoài.
Trong lòng Diệp Khai tự nhủ, làm loại chuyện này rõ ràng là đắc tội với người nha.
Kỳ thật là có đắc tội với người cũng không phải là chuyện gì lớn lao, đặt trên người Diệp Khai đúng thật là không xem vào đâu, chỉ là trong nội tâm Diệp Khai vẫn có một chút cố kỵ, lần này đi Nga liên quan trọng đại, mang theo một nhân tố không ổn định bên cạnh mình, thật sự là không quá phù hợp.
- Tiểu Đan khi làm việc vẫn rất biết trách nhiệm, điểm này không cần lo lắng.
Vương tư lệnh nhìn ra nỗi lo lắng của Diệp Khai, liền cam đoan với hắn.
- Được rồi, nếu chú Vương đã nói như vậy, cháu cũng không thể không đáp ứng.
Diệp Khai hiểu được lão Vương không chỉ muốn quấy nhiễu cảm tình của con gái, đồng thời cũng muốn trải đường cho tiền đồ ngày sau của nàng, vì vậy hắn chỉ đành đáp ứng.
Chỉ là Diệp Khai cũng có chút phiền não nho nhỏ, mang theo một nữ sĩ quan mỹ mạo đi chấp hành kế hoạch tuyệt mật, vạn nhấ tlaau ngày sinh tình, đem người ngoài biến thành người nhà, đến lúc đó thật có chút thẹn với lão Vương rồi, đây mới là chuyện làm cho hắn thấy đau đầu nhất.
Nhưng kế tiếp Vương tư lệnh lại khen ngợi con gái của mình một trận, nói Vương Lạc Đan từ mười bốn tuổi đã thi đậu học viện quản lý hải quân, chuyên môn học tập chuyên nghiệp quản lý tàu chiến, đối với những loại tàu hiện đại vô cùng quen thuộc, viễn siêu cả những quan quân bình thường, mà lại hiểu rõ về tàu ngầm hạt nhân Xô Viết, thật sự là đạt tiêu chuẩn cấp chuyên gia.
Về phần vị quan quân trẻ tuổi theo đuổi Vương Lạc Đan cũng là một nhân tài thật ưu tú, nếu không phải hắn đang nháo chuyện ly hôn, Vương tư lệnh còn có ý định trọng điểm bồi dưỡng hắn, nhưng hiện tại tình huống thật sự khó nói.
Ly hôn tuy là chỗ bẩn trong chính trị, nhưng không phải nhân tố trí mạng, mà hiện tại lại chưa thành công ly hôn, lại đi quấy nhiễu con gái bảo bối của Vương tư lệnh, vậy thì không được rồi.
Nói tóm lại hiện tại lão Vương phi thường căm tức viên sĩ quan kia, suy nghĩ sau khi Vương Lạc Đan đi theo Diệp Khai xuất phát, sẽ ra tay giáo huân tên tiểu tử kia một phen.
Con gái của hắn, há dễ dàng bị phao tới tay hay sao?
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro