Chờ đợi thời cơ
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
- Không gấp.
Diệp Khai nói rất nhanh đến nỗi lồng ngực hõm xuống.
Bùi Quân Thu nghe xong cũng thấy khâm phục Diệp Khai. Không ngờ tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh như vậy, dù sau khi bị ám sát vẫn có thể tỉnh táo, quả nhiên tướng môn hổ tử.
Câu tiếp theo của Diệp Khai lại khiến Bùi Quân Thu ỉu xìu, hóa ra là vì một việc nhỏ.
- Không gấp, chuẩn bị chút đồ ăn đi, bụng đói quá rồi.
Diệp Khai tội nghiệp nói.
Cho dù hôn mê suốt cả đêm, thân thể lúc này vẫn đang yếu nhưng Diệp Khai biết thương thế của mình đã không còn đáng ngại, sức yếu cũng chủ yếu là nhịn đói quá lâu.
Ngày hôm qua, lúc Mai Hiểu Lan khám thương cho hắn tuy có dùng thuốc nhưng lại không có điều kiện nhét thêm thứ gì, trong cơ thể của hắn chỉ còn lại chút dinh dưỡng ít ỏi. Qua hơn mười hai tiếng đồng hồ, Diệp Khai dĩ nhiên đói đến lòi mắt.
- Là tôi sơ suất, cậu nhắc tôi cũng mới thấy bụng sôi lên rồi.
Bùi Quân Thu đứng lên, đưa tay sờ lên người Diệp Khai, thấy không hề phát hiện gì dù bên trong bị thương, bất giác lạ lùng.
Theo như lời của Mai Hiểu Lan thì thương thế của Diệp Khai cần ít nhất nửa tháng mới dần hồi phục.Nào ngờ chỉ qua một đêm Diệp Khai đã hồi phục nhanh như vậy, gần như bình thường.
- Bùi tổng, cô có ý kiếm chác hả.
Diệp Khai bị Bùi Quân Thu sờ soạng liền kêu toáng.
Hắn vốn đã bị Bùi Quân Thu lột sạch quần áo, lúc này lại vừa sáng. Diệp Khai nghỉ ngơi đủ, dĩ nhiên xuất hiện “chào cờ” buổi sáng của đám thanh niên mới lớn.
Lúc này bị Bùi Quân Thu kích thích lập tức dựng lều vải lên.
Bùi Quân Thu cũng bị cây cột dựng lên làm hoảng sợ. Nhưng thần kinh của Bùi đại tiểu thư vốn rất vững vàng, còn dùng tay nhéo đùi hắn cho đến khi hắn kêu lên oai oái mới cười nhạt bỏ đi chuẩn bị đồ ăn.
- Bà chằn này thật đáng sợ.
Diệp Khai lè lưỡi.
Vẫn nói thiếu nữ không bằng phụ nữ, phụ nữ không bằng quả phụ. Dù Bùi Quân Thu mới chỉ là một quả phụ về mặt tâm lý, kỳ thật mới chỉ là phụ nữ chưa trải qua nhân tình, dù đã nếm dưa leo nhưng vẫn chưa hoan ái chính thức, vẫn có sự khác biệt.
Điều này cũng không ảnh hưởng Bùi Quân Thu trở thành tiểu nữ ác ma với cái sừng dài sau lưng, phong cách hành sự của nàng cũng rất khiến Diệp Khai hãi hùng. Tuy xinh đẹp nhưng động tác thật khiến người kích động, bình thường khó có thể tiếp nhận.
Nhân lúc Bùi Quân Thu đi chuẩn bị đồ ăn, Diệp Khai bắt đầu suy nghĩ rất nhanh, phân tích tình thế bây giờ.
Lúc xảy ra tai nạn xe ngày hôm qua, Diệp Khai đã gọi điện thoại báo cho chú Lê. Chú Lê cũng phái người tới kiểm tra xem vì sao phanh không ăn, chuyện mình mất tích vì bị ám sát dĩ nhiên sẽ được người của chú Lê biết đầu tiên, điều này sẽ khiến các bên liên quan chấn động.
Với sự nhạy cảm của hai vị lão gia tử xuất thân chiến tướng của Diệp gia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội trả đũa Trần gia.
Chắc tình thế hiện giờ trong kinh thành đã vì chuyện này mà loạn hết cả lên.
Pháp bảo chiến thắng của Diệp lão gia tử vẫn là loạn trung thủ thắng, dùng trong đấu tranh chính trị cũng không mất hữu dụng. Cơ hội như vậy đủ để khiến hai vị lão gia tử của Diệp gia tìm được lý do cực kỳ thích hợp để tiến hành chèn ép toàn diện Trần gia.
Tuy Diệp Khai không cách nào suy đoán ra phương hướng động thủ của Diệp lão gia tử nhưng tin tưởng ông của mình sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Bằng không mà nói, Diệp lão gia tử cũng không có khả năng ngồi trên vị trí hôm nay.
Thời cơ thủ thắng tới rất nhanh nhưng công tác chuẩn bị của song phương lại diễn ra rất nhiều.
Diệp Khai bị người ám sát bên đường chắc chắn sẽ không dấu được ai. Diệp lão gia tử lấy lý do này để nhắm vào lão Trần gia là cực kỳ đầy đủ, dù đồng chí Giang Thành có muốn cầu ổn định cũng không cách nào ngăn cản lão Diệp gia đòi công đạo cho Diệp Khai.
Phân tích một phen xong xuôi, Diệp Khai cảm thấy hai chữ “không gấp” của mình rất đắc địa.
Chỉ cần hắn không lộ mặt, Diệp gia có thể dùng thế lôi đình vạn quân, một lần hành động triệt để thanh trừ các điểm yếu của lão Trần gia mà vẫn được mọi người đồng tình. Dù sao thì cháu ruột người ta cũng bị ám sát sống không thấy người, chết không thấy xác, còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn? Người ta dựa vào lòng căm phẫn, phản kích là hợp lý.
Đã như vầy, Diệp Khai đương nhiên không nên sớm lộ mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà.
Lực lượng hệ thống tình báo của Trần gia cũng không kém Diệp gia, có thể nói càng tốt hơn. Nghe lén điện thoại chỉ là đồ chơi cho con nít, một khi để bọn họ biết được mình gọi về nhà thì rất dễ dàng xác định được phạm vi hắn đang ở, tiến tới quay giáo một kích.
Diệp Khai cũng không muốn vì mình xuất hiện lại khiến cho cục diện đang tốt đẹp lại trôi theo dòng nước.
Theo như suy tính lúc trước, lần này để đẩy cha mình Diệp Tử Bình vào cục chính trị, còn tiến vào thành phố Minh Châu cần trả giá tương đối nhưng giờ ma xui quỷ khiến lão Trần gia làm ra chuyện ám sát ngu xuẩn, lập tức làm cho tình thế đại biến.
Chỉ cần là lão Diệp gia cắn chặt lấy việc này thì đủ để lão Trần gia bị ép làm ra nhượng bộ lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai sướng run, dù thiếu chút nữa bị bắn chết nhưng thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, hắn thật mong chờ những diễn biến sắp tới.
Dù hắn không bắt liên lạc được với hai vị lão gia tử nhưng hắn rất tin tưởng hai vị lão gia tử có thể phán đoán chính xác, tiến tới giành thắng lợi lớn nhất cho lão Diệp gia. Đây cũng là một loại tín nhiệm với trí tuệ chính trị đối với hai vị lão gia tử.
- Ăn sáng nào.
Bùi Quân Thu bưng một cái mâm nhỏ đi vào, trên đó đặt hai chén súp trứng, còn có sáu cái bánh bao có nhân lớn nóng hôi hổi, hương thơm tỏa ra khiến Diệp Khai nháy mắt lia lịa.
Bởi vì là trong nhà, Bùi Quân Thu chỉ mặc một bộ áo ngủ vừa khít lấy người, bên trên hơi rộng, giữa chiết eo rồi ôm lấy đôi chân dài.
Diệp Khai cầm lấy một cái bãnh bao, vừa định đưa lên miệng thì thấy ánh mặt trời chiếu vào người của Bùi Quân Thu, bên dưới lớp áo ngủ cũng không thấy dấu hiệu gì của nội y, thậm chí còn thấy núm vú nhỏ của nàng nhô lên, bất giác trợn mắt ngoạm cả một miếng bánh bao lớn.
- Cậu nhìn cái gì đấy, đồ nhóc con.
Bùi Quân Thu thấy thế ngượng ngùng quát lớn.
Chuyện này cũng rất lạ, sau khi xảy ra chuyện dưa leo lần trước thì cảm giác của Bùi Quân Thu đối với Diệp Khai rất phức tạp. Nàng vẫn luôn xấu hổ vì đã từng phơi bày thân thể trước mặt hắn, thậm chí còn bị chấm mút qua, giờ vừa nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khai nhìn chằm chằm vào ngực mình rồi lại ngoạm cả miếng báng bao sao không đoán được ý nghĩ của hắn?
Dù thần kinh của Bùi Quân Thu vững đến mấy thì cũng chưa phải là quả phụ chân chính, dưới áp lực tinh thần mạnh mẽ của Diệp Khai thì nàng vẫn không chịu nổi.
- Bánh bao lớn quá, rất đàn hồi, thơm, ăn ngon.
Diệp Khai cười hì hì cắn bánh bao, hàm hàm hồ hồ nói.
- Lăn đi.
Bùi Quân Thu tức giận đáp.
Trong sáu cái bánh bao thì có tới năm cái chui vào bụng của Diệp Khai, Bùi Quân Thu chỉ ăn một cái, phần lớn thời gian đều là Bùi Quân Thu ngồi một chỗ nhìn Diệp Khai ăn.
Diệp Khai làm một mạch như gió cuốn mây tan, uống hết chén súp trứng vẫn chưa thỏa mãn nấc một cái, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn đói.
- Nhìn cậu ăn không khác con heo nhỏ trong máng.
Bùi Quân Thu không quên đùa giỡn Diệp Khai một câu.
- Nếu tôi là heo nhỏ thì cô chẳng phải là cái kia?
Diệp Khai chỉ nói nửa câu, dĩ nhiên không thể nói thẳng Bùi Quân Thu là heo mẹ, bằng không nàng tuyệt đối sẽ trở mặt.
ở chung với một phụ nữ quen, ngươi nói nàng lẳng lơ không sao nhưng nếu nói nàng là heo mẹ thì dù nàng tốt tính đến mấy cũng sẽ giận tím mặt. Câu này rất có tính vũ nhục nhân cách, nhưng ám chỉ lại không ảnh hưởng toàn cục.
Quả nhiên, Bùi Quân Thu tuy tức giận gõ đầu Diệp Khai hai cái nhưng cũng không thật sự trở mặt.
- Cô giúp tôi tìm hiểu bên lão Trần gia thế nào,
Diệp Khai dày mặt.
Bùi Quân Thu nguýt hắn một cái:
- Diệp Nhị thiếu, cậu quá đáng thật. Cậu trốn trên giường cháu dâu Trần gia, được người ta hầu hạ ăn uống còn muốn tính toán bố chồng người ta, có ai vô sỉ hơn không?
- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đâu vô sỉ như vậy, thật sự.
Diệp Khai ra vẻ vô tội, nghiêm túc nhìn Bùi Quân Thu:
- Tôi chỉ muốn nắm được động thái của cả hai nhà. Đợi đến lúc bọn họ không thể nhìn mặt nhau thì đột nhiên thần binh trời giáng xuất hiện trước mặt cho bọn họ biết. Hòa bình là chuyện quan trọng đến mức nào chứ.
- Cậu thật vô sỉ.
Bùi Quân Thu mắng cho Diệp Khai một câu rồi mới quay người đi gọi điện thoại.
Nếu có người muốn biết động thái của lão Trần gia thì không còn ai thích hợp hơn Bùi Quân Thu thích hợp hơn, nàng chỉ cần gọi mấy cú điện thoại là đã nắm được thế cục hiện giờ của lão Trần gia.
- Trần Kiến Chương ám sát cậu đã bị người của Ủy ban kỷ luật quân đội bắt đi, hiện giờ lão Trần gia gà bay chó chạy, đang tìm hết cách gỡ tội.
Bùi Quân Thu tìm hiểu qua một vòng rồi nói với với Diệp Khai vẻ kỳ lạ:
- Nhưng nghe nói lý do bắt Trần Kiến Chương không phải là ám sát cậu mà thông đồng với gián điệp Đài Loan, bán đứng cơ mật quân sự quốc gia.
- Chuyện này rất bình thường, không ai lại lấy tư làm công, đem lên bàn đàm luận, đây đâu phải hành vi của chính trị gia lão luyện.
Diệp Khai cười đáp, trong lòng nghĩ mình nên xuất hiện lúc nào thì phù hợp?
Diệp Khai nói rất nhanh đến nỗi lồng ngực hõm xuống.
Bùi Quân Thu nghe xong cũng thấy khâm phục Diệp Khai. Không ngờ tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh như vậy, dù sau khi bị ám sát vẫn có thể tỉnh táo, quả nhiên tướng môn hổ tử.
Câu tiếp theo của Diệp Khai lại khiến Bùi Quân Thu ỉu xìu, hóa ra là vì một việc nhỏ.
- Không gấp, chuẩn bị chút đồ ăn đi, bụng đói quá rồi.
Diệp Khai tội nghiệp nói.
Cho dù hôn mê suốt cả đêm, thân thể lúc này vẫn đang yếu nhưng Diệp Khai biết thương thế của mình đã không còn đáng ngại, sức yếu cũng chủ yếu là nhịn đói quá lâu.
Ngày hôm qua, lúc Mai Hiểu Lan khám thương cho hắn tuy có dùng thuốc nhưng lại không có điều kiện nhét thêm thứ gì, trong cơ thể của hắn chỉ còn lại chút dinh dưỡng ít ỏi. Qua hơn mười hai tiếng đồng hồ, Diệp Khai dĩ nhiên đói đến lòi mắt.
- Là tôi sơ suất, cậu nhắc tôi cũng mới thấy bụng sôi lên rồi.
Bùi Quân Thu đứng lên, đưa tay sờ lên người Diệp Khai, thấy không hề phát hiện gì dù bên trong bị thương, bất giác lạ lùng.
Theo như lời của Mai Hiểu Lan thì thương thế của Diệp Khai cần ít nhất nửa tháng mới dần hồi phục.Nào ngờ chỉ qua một đêm Diệp Khai đã hồi phục nhanh như vậy, gần như bình thường.
- Bùi tổng, cô có ý kiếm chác hả.
Diệp Khai bị Bùi Quân Thu sờ soạng liền kêu toáng.
Hắn vốn đã bị Bùi Quân Thu lột sạch quần áo, lúc này lại vừa sáng. Diệp Khai nghỉ ngơi đủ, dĩ nhiên xuất hiện “chào cờ” buổi sáng của đám thanh niên mới lớn.
Lúc này bị Bùi Quân Thu kích thích lập tức dựng lều vải lên.
Bùi Quân Thu cũng bị cây cột dựng lên làm hoảng sợ. Nhưng thần kinh của Bùi đại tiểu thư vốn rất vững vàng, còn dùng tay nhéo đùi hắn cho đến khi hắn kêu lên oai oái mới cười nhạt bỏ đi chuẩn bị đồ ăn.
- Bà chằn này thật đáng sợ.
Diệp Khai lè lưỡi.
Vẫn nói thiếu nữ không bằng phụ nữ, phụ nữ không bằng quả phụ. Dù Bùi Quân Thu mới chỉ là một quả phụ về mặt tâm lý, kỳ thật mới chỉ là phụ nữ chưa trải qua nhân tình, dù đã nếm dưa leo nhưng vẫn chưa hoan ái chính thức, vẫn có sự khác biệt.
Điều này cũng không ảnh hưởng Bùi Quân Thu trở thành tiểu nữ ác ma với cái sừng dài sau lưng, phong cách hành sự của nàng cũng rất khiến Diệp Khai hãi hùng. Tuy xinh đẹp nhưng động tác thật khiến người kích động, bình thường khó có thể tiếp nhận.
Nhân lúc Bùi Quân Thu đi chuẩn bị đồ ăn, Diệp Khai bắt đầu suy nghĩ rất nhanh, phân tích tình thế bây giờ.
Lúc xảy ra tai nạn xe ngày hôm qua, Diệp Khai đã gọi điện thoại báo cho chú Lê. Chú Lê cũng phái người tới kiểm tra xem vì sao phanh không ăn, chuyện mình mất tích vì bị ám sát dĩ nhiên sẽ được người của chú Lê biết đầu tiên, điều này sẽ khiến các bên liên quan chấn động.
Với sự nhạy cảm của hai vị lão gia tử xuất thân chiến tướng của Diệp gia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội trả đũa Trần gia.
Chắc tình thế hiện giờ trong kinh thành đã vì chuyện này mà loạn hết cả lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Pháp bảo chiến thắng của Diệp lão gia tử vẫn là loạn trung thủ thắng, dùng trong đấu tranh chính trị cũng không mất hữu dụng. Cơ hội như vậy đủ để khiến hai vị lão gia tử của Diệp gia tìm được lý do cực kỳ thích hợp để tiến hành chèn ép toàn diện Trần gia.
Tuy Diệp Khai không cách nào suy đoán ra phương hướng động thủ của Diệp lão gia tử nhưng tin tưởng ông của mình sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Bằng không mà nói, Diệp lão gia tử cũng không có khả năng ngồi trên vị trí hôm nay.
Thời cơ thủ thắng tới rất nhanh nhưng công tác chuẩn bị của song phương lại diễn ra rất nhiều.
Diệp Khai bị người ám sát bên đường chắc chắn sẽ không dấu được ai. Diệp lão gia tử lấy lý do này để nhắm vào lão Trần gia là cực kỳ đầy đủ, dù đồng chí Giang Thành có muốn cầu ổn định cũng không cách nào ngăn cản lão Diệp gia đòi công đạo cho Diệp Khai.
Phân tích một phen xong xuôi, Diệp Khai cảm thấy hai chữ “không gấp” của mình rất đắc địa.
Chỉ cần hắn không lộ mặt, Diệp gia có thể dùng thế lôi đình vạn quân, một lần hành động triệt để thanh trừ các điểm yếu của lão Trần gia mà vẫn được mọi người đồng tình. Dù sao thì cháu ruột người ta cũng bị ám sát sống không thấy người, chết không thấy xác, còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn? Người ta dựa vào lòng căm phẫn, phản kích là hợp lý.
Đã như vầy, Diệp Khai đương nhiên không nên sớm lộ mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà.
Lực lượng hệ thống tình báo của Trần gia cũng không kém Diệp gia, có thể nói càng tốt hơn. Nghe lén điện thoại chỉ là đồ chơi cho con nít, một khi để bọn họ biết được mình gọi về nhà thì rất dễ dàng xác định được phạm vi hắn đang ở, tiến tới quay giáo một kích.
Diệp Khai cũng không muốn vì mình xuất hiện lại khiến cho cục diện đang tốt đẹp lại trôi theo dòng nước.
Theo như suy tính lúc trước, lần này để đẩy cha mình Diệp Tử Bình vào cục chính trị, còn tiến vào thành phố Minh Châu cần trả giá tương đối nhưng giờ ma xui quỷ khiến lão Trần gia làm ra chuyện ám sát ngu xuẩn, lập tức làm cho tình thế đại biến.
Chỉ cần là lão Diệp gia cắn chặt lấy việc này thì đủ để lão Trần gia bị ép làm ra nhượng bộ lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai sướng run, dù thiếu chút nữa bị bắn chết nhưng thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, hắn thật mong chờ những diễn biến sắp tới.
Dù hắn không bắt liên lạc được với hai vị lão gia tử nhưng hắn rất tin tưởng hai vị lão gia tử có thể phán đoán chính xác, tiến tới giành thắng lợi lớn nhất cho lão Diệp gia. Đây cũng là một loại tín nhiệm với trí tuệ chính trị đối với hai vị lão gia tử.
- Ăn sáng nào.
Bùi Quân Thu bưng một cái mâm nhỏ đi vào, trên đó đặt hai chén súp trứng, còn có sáu cái bánh bao có nhân lớn nóng hôi hổi, hương thơm tỏa ra khiến Diệp Khai nháy mắt lia lịa.
Bởi vì là trong nhà, Bùi Quân Thu chỉ mặc một bộ áo ngủ vừa khít lấy người, bên trên hơi rộng, giữa chiết eo rồi ôm lấy đôi chân dài.
Diệp Khai cầm lấy một cái bãnh bao, vừa định đưa lên miệng thì thấy ánh mặt trời chiếu vào người của Bùi Quân Thu, bên dưới lớp áo ngủ cũng không thấy dấu hiệu gì của nội y, thậm chí còn thấy núm vú nhỏ của nàng nhô lên, bất giác trợn mắt ngoạm cả một miếng bánh bao lớn.
- Cậu nhìn cái gì đấy, đồ nhóc con.
Bùi Quân Thu thấy thế ngượng ngùng quát lớn.
Chuyện này cũng rất lạ, sau khi xảy ra chuyện dưa leo lần trước thì cảm giác của Bùi Quân Thu đối với Diệp Khai rất phức tạp. Nàng vẫn luôn xấu hổ vì đã từng phơi bày thân thể trước mặt hắn, thậm chí còn bị chấm mút qua, giờ vừa nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khai nhìn chằm chằm vào ngực mình rồi lại ngoạm cả miếng báng bao sao không đoán được ý nghĩ của hắn?
Dù thần kinh của Bùi Quân Thu vững đến mấy thì cũng chưa phải là quả phụ chân chính, dưới áp lực tinh thần mạnh mẽ của Diệp Khai thì nàng vẫn không chịu nổi.
- Bánh bao lớn quá, rất đàn hồi, thơm, ăn ngon.
Diệp Khai cười hì hì cắn bánh bao, hàm hàm hồ hồ nói.
- Lăn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Quân Thu tức giận đáp.
Trong sáu cái bánh bao thì có tới năm cái chui vào bụng của Diệp Khai, Bùi Quân Thu chỉ ăn một cái, phần lớn thời gian đều là Bùi Quân Thu ngồi một chỗ nhìn Diệp Khai ăn.
Diệp Khai làm một mạch như gió cuốn mây tan, uống hết chén súp trứng vẫn chưa thỏa mãn nấc một cái, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn đói.
- Nhìn cậu ăn không khác con heo nhỏ trong máng.
Bùi Quân Thu không quên đùa giỡn Diệp Khai một câu.
- Nếu tôi là heo nhỏ thì cô chẳng phải là cái kia?
Diệp Khai chỉ nói nửa câu, dĩ nhiên không thể nói thẳng Bùi Quân Thu là heo mẹ, bằng không nàng tuyệt đối sẽ trở mặt.
ở chung với một phụ nữ quen, ngươi nói nàng lẳng lơ không sao nhưng nếu nói nàng là heo mẹ thì dù nàng tốt tính đến mấy cũng sẽ giận tím mặt. Câu này rất có tính vũ nhục nhân cách, nhưng ám chỉ lại không ảnh hưởng toàn cục.
Quả nhiên, Bùi Quân Thu tuy tức giận gõ đầu Diệp Khai hai cái nhưng cũng không thật sự trở mặt.
- Cô giúp tôi tìm hiểu bên lão Trần gia thế nào,
Diệp Khai dày mặt.
Bùi Quân Thu nguýt hắn một cái:
- Diệp Nhị thiếu, cậu quá đáng thật. Cậu trốn trên giường cháu dâu Trần gia, được người ta hầu hạ ăn uống còn muốn tính toán bố chồng người ta, có ai vô sỉ hơn không?
- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đâu vô sỉ như vậy, thật sự.
Diệp Khai ra vẻ vô tội, nghiêm túc nhìn Bùi Quân Thu:
- Tôi chỉ muốn nắm được động thái của cả hai nhà. Đợi đến lúc bọn họ không thể nhìn mặt nhau thì đột nhiên thần binh trời giáng xuất hiện trước mặt cho bọn họ biết. Hòa bình là chuyện quan trọng đến mức nào chứ.
- Cậu thật vô sỉ.
Bùi Quân Thu mắng cho Diệp Khai một câu rồi mới quay người đi gọi điện thoại.
Nếu có người muốn biết động thái của lão Trần gia thì không còn ai thích hợp hơn Bùi Quân Thu thích hợp hơn, nàng chỉ cần gọi mấy cú điện thoại là đã nắm được thế cục hiện giờ của lão Trần gia.
- Trần Kiến Chương ám sát cậu đã bị người của Ủy ban kỷ luật quân đội bắt đi, hiện giờ lão Trần gia gà bay chó chạy, đang tìm hết cách gỡ tội.
Bùi Quân Thu tìm hiểu qua một vòng rồi nói với với Diệp Khai vẻ kỳ lạ:
- Nhưng nghe nói lý do bắt Trần Kiến Chương không phải là ám sát cậu mà thông đồng với gián điệp Đài Loan, bán đứng cơ mật quân sự quốc gia.
- Chuyện này rất bình thường, không ai lại lấy tư làm công, đem lên bàn đàm luận, đây đâu phải hành vi của chính trị gia lão luyện.
Diệp Khai cười đáp, trong lòng nghĩ mình nên xuất hiện lúc nào thì phù hợp?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro