Cô không hiểu!
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
- Hắn yêu thích nữ sắc, nhưng vẫn biết khắc chế, tuyệt đối sẽ không đơn giản đi đụng những cô gái không an ổn.
Diệp Hiểu Nhàn nói ra:
- Vạn Phương Phương không chỉ đơn giản là nữ nhân của hắn, đồng thời cũng giúp hắn vơ vét những cô bé vị thành niên cung cấp cho hắn hưởng lạc.
- Cô bé vị thành niên?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ:
- Thiệu Giang Bình còn có loại ham mê này?
Diệp Hiểu Nhàn gật đầu nói:
- Có chút là tôi nghe Vạn Phương Phương ngẫu nhiên nói ra, có chút là tự mình quan sát mà ra, đại khái là không sai, khách sạn Nguyệt Hoa bình thường dựa vào tiêu phí của Lăng Cương cùng thành phố đến chi tiêu, nhưng đây chẳng qua là hiện tượng mặt ngoài. Trên thực tế chi tiêu chủ yếu của khách sạn Nguyệt Hoa là do Thiệu Giang Bình cung cấp tài chính vận tác, nghe nói Thiệu Giang Bình cùng một ít quan viên trong thành phố có quan hệ rất mật thiết, có thể ảnh hưởng đến quyết định của bọn hắn, đoán chừng đã có nhiều người đều bị hắn dụ dỗ.
- Lại có thể như vậy!
Diệp Khai đối với việc này không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ cảm khái người tố cáo với bí thư Lâm Viễn Hành, đoán chừng tình huống người kia nói hẳn là điều mà người tại Lăng Thành đều biết được.
Chỉ có điều người bình thường chỉ tin theo suy đoán vỉa hè, mà Diệp Hiểu Nhàn nói ra đều có căn cứ chính xác.
- Muốn lập công chuộc tội không?
Diệp Khai dùng tay vuốt nhẹ môi dưới của Diệp Hiểu Nhàn, đột nhiên hỏi.
Diệp Hiểu Nhàn trợn mắt nhìn hắn, rất hiển nhiên đối với hành động của Diệp Khai cảm thấy phi thường phẫn nộ, nhưng lại không có khả năng làm gì, hiện tại nàng chẳng khác gì miếng thịt đặt trên thớt, chỉ có thể bị Diệp Khai xâm lược, nàng cũng không muốn kích thích Diệp Khai tránh khỏi mang tới hậu quả mà bản thân nàng không cách nào thừa nhận.
- Cô dùng tư cách chứng nhân cung cấp một bảng tường trình, vấn đề trên người của cô tôi giúp cô rửa ráy sạch sẽ, sau đó tìm cho cô một công tác đầy đủ thể diện.
Diệp Khai nói với Diệp Hiểu Nhàn.
Diệp Hiểu Nhàn nghe xong, chỉ lắc đầu nói:
- Thế lực Thiệu Giang Bình rất lớn, anh không đấu lại hắn đâu, tuy anh thoạt nhìn giống như một lãnh đạo, nhưng anh phải biết lãnh đạo Lăng Thành trên cơ bản đều bị Thiệu Giang Bình khống chế, anh không có cơ hội thắng được hắn. Gần đây người điều tra Thiệu Giang Bình rất nhiều, nhưng đều thất bại xám xịt bỏ về, có người còn bị Thiệu Giang Bình cắn ngược, bị thành phố dùng đủ loại danh nghĩa xử lý!
- Tôi không phải cán bộ thành phố Lăng Thành!
Diệp Khai mỉm cười nói.
- Trong tỉnh cũng không được!
Diệp Hiểu Nhàn lắc đầu nói, hiển nhiên không tin tưởng Diệp Khai.
Đêm nay nàng đã tiết lộ quá nhiều tin tức, nếu để cho Thiệu Giang Bình biết được nàng đã bán rẻ Vạn Phương Phương cùng hắn, đoán chừng kết cục của Diệp Hiểu Nhàn sẽ thảm.
- Nếu như tôi không phải là người thành phố, mà cũng không phải người trong tỉnh thì sao?
Diệp Khai nhìn Diệp Hiểu Nhàn nở nụ cười.
- Chẳng lẽ anh còn do trung ương phái tới hay sao?
Diệp Hiểu Nhàn khinh thường liếc Diệp Khai, trong lòng tự nhủ người này cởi sạch cưỡi trên người mình như vậy, chẳng lẽ là cán bộ trung ương?
Loại khả năng này trực tiếp bị Diệp Hiểu Nhàn chối bỏ.
Theo nàng nhìn thấy, Diệp Khai cao lắm là làm đặc công gì đó mà thôi.
- Kỳ thật tôi là cán bộ do Ban kỷ luật trung ương phái tới.
Diệp Khai cảm thấy bị Diệp Hiểu Nhàn khinh thị, nói với nàng một câu.
Vẻ mặt Diệp Hiểu Nhàn cảnh giác nhìn Diệp Khai, không chịu tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn, nếu cán bộ Ban kỷ luật trung ương đều có bộ dáng như hắn, như vậy những hành vi của Thiệu Giang Bình tại Lăng Cương cũng không phải là tội lớn cùng hung cực ác gì nữa rồi.
- Không tin cũng được, tôi cũng không trông cậy cô tin tưởng cái gì!
Ngón tay Diệp Khai vuốt ve trên người Diệp Hiểu Nhàn vài lần, sau đó lại dời đi.
Sau đó cô gái cảm thấy trói buộc trên người mình đều được giải khai.
Chuyện nàng muốn làm đầu tiên chính là nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng dùng đôi tay có chút run rẩy đem quần lót kéo lên, sau đó luống cuống tay chân mặc váy, lại mang giày cùng áo khoác vào người.
Đợi sau khi nàng làm hết mọi việc, liền phát hiện Diệp Khai cũng đã mặc chỉnh tề, ngồi xuống sô pha đang bắt chéo chân nhìn nàng.
Diệp Hiểu Nhàn lén lút thu lại cây dao, cuối cùng thấy an lòng hơn một ít.
Nghĩ tới hành vi của Diệp Khai khi nãy, Diệp Hiểu Nhàn thật hận không thể vung ra dao găm đâm hắn thành con nhím, nhưng nghĩ lại bản thân mình không phải là đối thủ của những người này, đành xụ mặt dáng vẻ thật nhụt chí.
Diệp Hiểu Nhàn nhìn nhìn Diệp Khai, không cách nào hiểu được hắn có thể giấu súng nơi nào.
- Xong rồi?
Diệp Khai nhìn Diệp Hiểu Nhàn hỏi một câu, sau đó cũng không đợi nàng trả lời, nói tiếp:
- Xong rồi thì ngồi xuống, tôi có một số việc cần hỏi cô.
Diệp Hiểu Nhàn nghĩ tới mình còn sáu bảy huynh đệ đang nằm trong tay Diệp Khai, lập tức không dám lỗ mãng, đành ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, vẻ mặt ủy khuất như cô vợ nhỏ bị chọc giận.
- Cô nói nếu tôi muốn bắt xuống Vạn Phương Phương cùng khách sạn Nguyệt Hoa có thể lấy được chỗ hiểm của Thiệu Giang Bình hay không?
Diệp Khai hỏi.
- Cái gì?
Diệp Hiểu Nhàn nghe xong, vẻ mặt lập tức kinh hãi:
- Anh không phải nói thật đó chứ? Anh phải biết rằng các cán bộ Lăng Thành cũng không dám làm gì nơi này, bởi vì họ đều biết chỗ này là do Thiệu Giang Bình bảo kê đấy, bằng không mà nói Vạn Phương Phương có tư cách gì hoành hành vô kỵ tại thành phố Lăng Thành?
Không hề nghi ngờ lực ảnh hưởng của Thiệu Giang Bình trong thành phố Lăng Thành mạnh bao nhiêu, điều này Diệp Hiểu Nhàn hiểu thật tinh tường, lai lịch của Diệp Khai tuy nàng không biết rõ ràng, nhưng Diệp Hiểu Nhàn cũng không cho rằng chỉ là một tiểu tử như vậy là có thể đối phó được Thiệu Giang Bình mà ngay cả trong tỉnh cũng không muốn đi kinh động tới hắn.
Phải biết rằng chỗ dựa lớn nhất của Thiệu Giang Bình chính là hắn có thể khống chế Lăng Cương trong tay, đem lợi nhuận của một nhà máy thép từ một triệu một năm đạt lên tới cả trăm triệu, đây là việc mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Bất luận là ai, khi suy nghĩ tới chuyện này đều sẽ lo lắng ném chuột sợ vỡ bình.
Dù sao bắt giữ một cán bộ xí nghiệp cấp chính sảnh không khó khăn, nhưng nếu làm đổ vỡ cả Lăng Cương vậy thì được không bù mất, đây là quan hệ tới sinh hoạt của mấy chục ngàn công nhân, trong tỉnh cũng không muốn đi làm việc xuất lực nhưng còn tai hại như vậy.
Nếu như trung ương không biểu lộ thái độ, tuyệt đối sẽ không có người đi quan tâm vấn đề của Thiệu Giang Bình, bởi vì nguy hiểm quá lớn.
Đối với Thiệu Giang Bình mà nói Vạn Phương Phương cùng khách sạn Nguyệt Hoa là nghịch lân của hắn, tuy điều tra từ nơi này rất có thể sẽ phát hiện được vài vấn đề của Thiệu Giang Bình, nhưng nếu để Thiệu Giang Bình biết được nơi này xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, với quan hệ giữa hắn cùng cán bộ Lăng Thành, không chừng sẽ quay chung quanh khách sạn Nguyệt Hoa triển khai cuộc chiến tranh đoạt.
Nhóm người của Diệp Khai cùng đối chiến với Thiệu Giang Bình, Diệp Hiểu Nhàn không cho rằng Diệp Khai có thể thắng được trận đấu này.
Cường long không áp địa đầu xà, mặc dù có thể Diệp Khai đến từ Ban kỷ luật trung ương chăng nữa, nhưng chỉ với vài cây súng trong tay hắn, làm sao có thể đối địch với toàn bộ thể chế thành phố Lăng Thành?
- Tôi khuyên anh nên bỏ qua ý nghĩ này đi!
Tuy Diệp Hiểu Nhàn hận Diệp Khai thấu xương nhưng cân nhắc tới việc mình sẽ bị hắn liên lụy, cũng không khỏi thay hắn phân tích tình thế bây giờ:
- Ở tại Lăng Thành muốn đấu với Thiệu Giang Bình, anh không có bất kỳ ưu thế nào!
- Vậy thì không nhất định!
Diệp Khai cười nói, hắn cầm qua một cái ly đổ chút nước vào uống, sau đó lại hỏi:
- Vạn Phương Phương đang ở nơi này sao?
- Làm gì?
Diệp Hiểu Nhàn lập tức phi thường cảnh giác hỏi ngược lại:
- Tôi sẽ không bán đứng bạn bè!
Diệp Khai khoát tay, ngăn lời nàng nói:
- Tôi là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành tỉnh Hà Đông, cán bộ cấp chính sảnh, lần này đi tới Lăng Thành là vì nhận được lời nhờ vả của bí thư Ban kỷ luật trung ương Lâm Viễn Hành, chuyên môn đến tra vụ án của tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình, hôm nay tài liệu về Thiệu Giang Bình đã được đưa lên chỗ bí thư Lâm Viễn Hành, thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành cũng đã phê chỉ thị, tôi đi tới bất quá chỉ là tiên phong mà thôi, chuyện này nhất định phải được giải quyết trong thời gian ngắn nhất!
Diệp Hiểu Nhàn nghe xong há hốc miệng, thật lâu không cách nào khép lại, nàng cũng không biết lời nói của Diệp Khai là thật hay giả, nhưng nhìn bộ dáng của hắn tựa hồ lời này có chín phần đáng tin cậy, duy nhất làm cho nàng cảm thấy hoài nghi là nhân phẩm của Diệp Khai, dù sao trước đó một khắc nam nhân này còn trói nàng trên giường giở trò, có đáng giá tin tưởng hay không điểm này chính Diệp Hiểu Nhàn cũng nói không rõ ràng.
- Anh nói có thật hay không?
Diệp Hiểu Nhàn thì thào lẩm bẩm.
Đối với Diệp Khai, nàng thật sự không dám tin tưởng.
Diệp Khai ngược lại không hề để ý tới phản ứng của nàng, nói tiếp:
- Tôi đã xử lý thật nhiều cán bộ cấp chính sảnh lẫn phó sảnh, phó tỉnh cấp cũng không là vấn đề, một cán bộ xí nghiệp cấp chính sảnh thật không có việc gì lớn, chỉ có điều lần này tôi tới là tiên phong muốn thăm dò chi tiết về đối phương thật rõ ràng, tận lực tạo thành tổn thất nhỏ nhất cho thành phố Lăng Thành, cô gặp phải tôi xem như là vận khí của cô.
Nhìn nhìn Diệp Hiểu Nhàn còn đang ngẩn người, Diệp Khai lại nói một câu:
- Nếu như Vạn Phương Phương tiếp tục bán mạng cho Thiệu Giang Bình, kết quả thì Thiệu Giang Bình có chết hay không thì tôi không rõ ràng, nhưng nàng nhất định chỉ còn con đường chết, cô cũng không hi vọng bạn của mình làm người chịu tội thay đi?
- Chẳng lẽ tin lời của anh là có thể cam đoan Vạn Phương Phương không có chuyện?
Diệp Hiểu Nhàn có chút không tin.
- Muốn không có chuyện không phải là không có khả năng, nhưng độ khó quá lớn, trừ phi có biểu hiện lập công lớn mới được, điều này phải xem cô có lựa chọn được phương hướng chính xác hay không, phối hợp cùng chúng tôi khuyên nhủ Vạn Phương Phương, lạc đường biết quay lại, trở lại con đường chính đạo đi!
Diệp Khai nói.
- Anh có thể chứng minh mình thật sự là người của Ban kỷ luật trung ương sao?
Qua thật lâu sau, rốt cục Diệp Hiểu Nhàn lên tiếng hỏi.
Diệp Khai cười cười, hắn nói một hồi cuối cùng cũng làm cho Diệp Hiểu Nhàn tin được vài phần.
Hắn lấy ra một phần giấy chứng nhận, đưa cho Diệp Hiểu Nhàn:
- Tuy đồ vật của Ban kỷ luật trung ương không thể đưa cho cô xem, nhưng giấy chứng nhận này cô có thể tham khảo qua một chút.
Diệp Hiểu Nhàn cầm lấy quyển sổ nhỏ, mở ra xem xét, ngay lập tức liền hoảng sợ.
- Hiện tại cô cảm thấy thân phận của tôi đi đối phó một cán bộ xí nghiệp nho nhỏ cũng được xem là đại sự gì hay sao?
Diệp Khai không biết từ lúc nào rút điếu thuốc ra châm lửa, rít mạnh vài hơi còn phun khói vào mặt Diệp Hiểu Nhàn.
- Khục khục…
Diệp Hiểu Nhàn bị hun khói đến ho khan, nhưng không còn chút khí lực đi phản bác Diệp Khai.
Nàng thật hi vọng đây chỉ là giấy chứng nhận giả dối, nhưng theo tình huống hiện tại mà xem người muốn giả giấy tờ tựa hồ cũng không cần mang theo tới sáu gã bảo tiêu đều cầm súng, hơn nữa là loại vũ khí mạnh như mini đột kích.
Hiện tại Diệp Hiểu Nhàn đã tin tưởng, bởi vì nàng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
- Tôi thử xem…
Diệp Hiểu Nhàn rốt cục cúi đầu:
- Nhưng tôi muốn anh cam đoan an toàn của tôi, Thiệu Giang Bình có thế lực quá lớn tại Lăng Thành, cảnh sát thậm chí đều nghe theo lời hắn.
- Việc này thì cô không cần lo lắng, bên cảnh sát tự nhiên sẽ có người đi ước thúc, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, những việc khác tôi cam đoan!
Diệp Khai vung tay, phi thường đại khí nói.
- Kỳ thật Vạn Phương Phương cũng không có lựa chọn nào khác đâu…
Diệp Hiểu Nhàn thật thẳng thắn nói với Diệp Khai:
- Nếu như anh thật sự muốn giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất, vậy thì, chinh phục nàng đi!
- Chinh phục nàng?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ:
- Dùng phương pháp gì?
…
- Nhị thiếu gia, cậu xác định cô gái kia không lừa bịp chúng ta?
Lý Hải có chút nghi kỵ hỏi Diệp Khai.
- Phải, muốn lừa bịp chúng ta cũng phải có lá gan kia mới được.
Diệp Khai không tin Diệp Hiểu Nhàn có lá gan lớn như vậy.
Dù sao sau khi Diệp Khai bày tỏ rõ thân phận, Diệp Hiểu Nhàn đã sớm hiểu được phản kháng tuyệt đối không có kết cục gì tốt, nhất là các huynh đệ của nàng còn bị người của Diệp Khai khống chế, muốn thoát thân đương nhiên là phải nghe lời của Diệp Khai.
- Tôi chỉ cảm thấy nhị thiếu gia một mình xâm nhập hang hổ, có chút nguy hiểm…
Lý Hải biểu lộ vẻ lo lắng.
Diệp Khai cười nói:
- Kỳ thật cũng không phải việc gì lớn, chuyện lớn tôi từng thấy nhiều rồi, một Lăng Thành nho nhỏ có gì chứ? Huống hồ cũng không tính là xâm nhập hang hổ, chỉ là muốn uống chút rượu tìm việc vui mà thôi.
- Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu nên cẩn thận một ít tốt hơn.
Lý Hải nói với Diệp Khai:
- Vừa rồi tôi đã thẩm vấn mấy tên kia, đã nhận được một ít tình báo hữu dụng, biết rõ Thiệu Giang Bình xem trọng nữ nhân kia hơi đặc thù, nam nhân tiếp xúc với nàng luôn không có kết cục gì tốt, nếu như nhị thiếu gia thật muốn dùng thân mạo hiểm, nên cẩn thận một chút.
Khi Diệp Khai hù dọa Diệp Hiểu Nhàn, nhóm người Lý Hải cũng không hề nhàn rỗi, đã sớm thẩm vấn đám huynh đệ của nàng, dùng chút thủ đoạn đã làm đám người kia kinh hồn bạt vía.
Bởi vậy Lý Hải nhận được một ít tin tức hữu dụng, biết Thiệu Giang Bình ở tại Lăng Thành đúng là có thể một tay che trời.
Lần này Diệp Khai tỏ vẻ muốn đi tiếp xúc cùng Vạn Phương Phương, nghe nói Thiệu Giang Bình luôn rất kiêng kỵ chuyện này, tự nhiên là lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên Lý Hải không hi vọng Diệp Khai đi trêu chọc nữ nhân kia, đợi sau khi người trong ngành cùng đến, dùng hình thức bình thường đi xử lý công việc này là được, cần gì phải đi mạo hiểm?
- Anh không hiểu đâu.
Diệp nhị thiếu nhìn Lý Hải, lắc đầu nói.
Diệp Hiểu Nhàn nói ra:
- Vạn Phương Phương không chỉ đơn giản là nữ nhân của hắn, đồng thời cũng giúp hắn vơ vét những cô bé vị thành niên cung cấp cho hắn hưởng lạc.
- Cô bé vị thành niên?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ:
- Thiệu Giang Bình còn có loại ham mê này?
Diệp Hiểu Nhàn gật đầu nói:
- Có chút là tôi nghe Vạn Phương Phương ngẫu nhiên nói ra, có chút là tự mình quan sát mà ra, đại khái là không sai, khách sạn Nguyệt Hoa bình thường dựa vào tiêu phí của Lăng Cương cùng thành phố đến chi tiêu, nhưng đây chẳng qua là hiện tượng mặt ngoài. Trên thực tế chi tiêu chủ yếu của khách sạn Nguyệt Hoa là do Thiệu Giang Bình cung cấp tài chính vận tác, nghe nói Thiệu Giang Bình cùng một ít quan viên trong thành phố có quan hệ rất mật thiết, có thể ảnh hưởng đến quyết định của bọn hắn, đoán chừng đã có nhiều người đều bị hắn dụ dỗ.
- Lại có thể như vậy!
Diệp Khai đối với việc này không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ cảm khái người tố cáo với bí thư Lâm Viễn Hành, đoán chừng tình huống người kia nói hẳn là điều mà người tại Lăng Thành đều biết được.
Chỉ có điều người bình thường chỉ tin theo suy đoán vỉa hè, mà Diệp Hiểu Nhàn nói ra đều có căn cứ chính xác.
- Muốn lập công chuộc tội không?
Diệp Khai dùng tay vuốt nhẹ môi dưới của Diệp Hiểu Nhàn, đột nhiên hỏi.
Diệp Hiểu Nhàn trợn mắt nhìn hắn, rất hiển nhiên đối với hành động của Diệp Khai cảm thấy phi thường phẫn nộ, nhưng lại không có khả năng làm gì, hiện tại nàng chẳng khác gì miếng thịt đặt trên thớt, chỉ có thể bị Diệp Khai xâm lược, nàng cũng không muốn kích thích Diệp Khai tránh khỏi mang tới hậu quả mà bản thân nàng không cách nào thừa nhận.
- Cô dùng tư cách chứng nhân cung cấp một bảng tường trình, vấn đề trên người của cô tôi giúp cô rửa ráy sạch sẽ, sau đó tìm cho cô một công tác đầy đủ thể diện.
Diệp Khai nói với Diệp Hiểu Nhàn.
Diệp Hiểu Nhàn nghe xong, chỉ lắc đầu nói:
- Thế lực Thiệu Giang Bình rất lớn, anh không đấu lại hắn đâu, tuy anh thoạt nhìn giống như một lãnh đạo, nhưng anh phải biết lãnh đạo Lăng Thành trên cơ bản đều bị Thiệu Giang Bình khống chế, anh không có cơ hội thắng được hắn. Gần đây người điều tra Thiệu Giang Bình rất nhiều, nhưng đều thất bại xám xịt bỏ về, có người còn bị Thiệu Giang Bình cắn ngược, bị thành phố dùng đủ loại danh nghĩa xử lý!
- Tôi không phải cán bộ thành phố Lăng Thành!
Diệp Khai mỉm cười nói.
- Trong tỉnh cũng không được!
Diệp Hiểu Nhàn lắc đầu nói, hiển nhiên không tin tưởng Diệp Khai.
Đêm nay nàng đã tiết lộ quá nhiều tin tức, nếu để cho Thiệu Giang Bình biết được nàng đã bán rẻ Vạn Phương Phương cùng hắn, đoán chừng kết cục của Diệp Hiểu Nhàn sẽ thảm.
- Nếu như tôi không phải là người thành phố, mà cũng không phải người trong tỉnh thì sao?
Diệp Khai nhìn Diệp Hiểu Nhàn nở nụ cười.
- Chẳng lẽ anh còn do trung ương phái tới hay sao?
Diệp Hiểu Nhàn khinh thường liếc Diệp Khai, trong lòng tự nhủ người này cởi sạch cưỡi trên người mình như vậy, chẳng lẽ là cán bộ trung ương?
Loại khả năng này trực tiếp bị Diệp Hiểu Nhàn chối bỏ.
Theo nàng nhìn thấy, Diệp Khai cao lắm là làm đặc công gì đó mà thôi.
- Kỳ thật tôi là cán bộ do Ban kỷ luật trung ương phái tới.
Diệp Khai cảm thấy bị Diệp Hiểu Nhàn khinh thị, nói với nàng một câu.
Vẻ mặt Diệp Hiểu Nhàn cảnh giác nhìn Diệp Khai, không chịu tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn, nếu cán bộ Ban kỷ luật trung ương đều có bộ dáng như hắn, như vậy những hành vi của Thiệu Giang Bình tại Lăng Cương cũng không phải là tội lớn cùng hung cực ác gì nữa rồi.
- Không tin cũng được, tôi cũng không trông cậy cô tin tưởng cái gì!
Ngón tay Diệp Khai vuốt ve trên người Diệp Hiểu Nhàn vài lần, sau đó lại dời đi.
Sau đó cô gái cảm thấy trói buộc trên người mình đều được giải khai.
Chuyện nàng muốn làm đầu tiên chính là nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng dùng đôi tay có chút run rẩy đem quần lót kéo lên, sau đó luống cuống tay chân mặc váy, lại mang giày cùng áo khoác vào người.
Đợi sau khi nàng làm hết mọi việc, liền phát hiện Diệp Khai cũng đã mặc chỉnh tề, ngồi xuống sô pha đang bắt chéo chân nhìn nàng.
Diệp Hiểu Nhàn lén lút thu lại cây dao, cuối cùng thấy an lòng hơn một ít.
Nghĩ tới hành vi của Diệp Khai khi nãy, Diệp Hiểu Nhàn thật hận không thể vung ra dao găm đâm hắn thành con nhím, nhưng nghĩ lại bản thân mình không phải là đối thủ của những người này, đành xụ mặt dáng vẻ thật nhụt chí.
Diệp Hiểu Nhàn nhìn nhìn Diệp Khai, không cách nào hiểu được hắn có thể giấu súng nơi nào.
- Xong rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai nhìn Diệp Hiểu Nhàn hỏi một câu, sau đó cũng không đợi nàng trả lời, nói tiếp:
- Xong rồi thì ngồi xuống, tôi có một số việc cần hỏi cô.
Diệp Hiểu Nhàn nghĩ tới mình còn sáu bảy huynh đệ đang nằm trong tay Diệp Khai, lập tức không dám lỗ mãng, đành ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, vẻ mặt ủy khuất như cô vợ nhỏ bị chọc giận.
- Cô nói nếu tôi muốn bắt xuống Vạn Phương Phương cùng khách sạn Nguyệt Hoa có thể lấy được chỗ hiểm của Thiệu Giang Bình hay không?
Diệp Khai hỏi.
- Cái gì?
Diệp Hiểu Nhàn nghe xong, vẻ mặt lập tức kinh hãi:
- Anh không phải nói thật đó chứ? Anh phải biết rằng các cán bộ Lăng Thành cũng không dám làm gì nơi này, bởi vì họ đều biết chỗ này là do Thiệu Giang Bình bảo kê đấy, bằng không mà nói Vạn Phương Phương có tư cách gì hoành hành vô kỵ tại thành phố Lăng Thành?
Không hề nghi ngờ lực ảnh hưởng của Thiệu Giang Bình trong thành phố Lăng Thành mạnh bao nhiêu, điều này Diệp Hiểu Nhàn hiểu thật tinh tường, lai lịch của Diệp Khai tuy nàng không biết rõ ràng, nhưng Diệp Hiểu Nhàn cũng không cho rằng chỉ là một tiểu tử như vậy là có thể đối phó được Thiệu Giang Bình mà ngay cả trong tỉnh cũng không muốn đi kinh động tới hắn.
Phải biết rằng chỗ dựa lớn nhất của Thiệu Giang Bình chính là hắn có thể khống chế Lăng Cương trong tay, đem lợi nhuận của một nhà máy thép từ một triệu một năm đạt lên tới cả trăm triệu, đây là việc mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Bất luận là ai, khi suy nghĩ tới chuyện này đều sẽ lo lắng ném chuột sợ vỡ bình.
Dù sao bắt giữ một cán bộ xí nghiệp cấp chính sảnh không khó khăn, nhưng nếu làm đổ vỡ cả Lăng Cương vậy thì được không bù mất, đây là quan hệ tới sinh hoạt của mấy chục ngàn công nhân, trong tỉnh cũng không muốn đi làm việc xuất lực nhưng còn tai hại như vậy.
Nếu như trung ương không biểu lộ thái độ, tuyệt đối sẽ không có người đi quan tâm vấn đề của Thiệu Giang Bình, bởi vì nguy hiểm quá lớn.
Đối với Thiệu Giang Bình mà nói Vạn Phương Phương cùng khách sạn Nguyệt Hoa là nghịch lân của hắn, tuy điều tra từ nơi này rất có thể sẽ phát hiện được vài vấn đề của Thiệu Giang Bình, nhưng nếu để Thiệu Giang Bình biết được nơi này xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, với quan hệ giữa hắn cùng cán bộ Lăng Thành, không chừng sẽ quay chung quanh khách sạn Nguyệt Hoa triển khai cuộc chiến tranh đoạt.
Nhóm người của Diệp Khai cùng đối chiến với Thiệu Giang Bình, Diệp Hiểu Nhàn không cho rằng Diệp Khai có thể thắng được trận đấu này.
Cường long không áp địa đầu xà, mặc dù có thể Diệp Khai đến từ Ban kỷ luật trung ương chăng nữa, nhưng chỉ với vài cây súng trong tay hắn, làm sao có thể đối địch với toàn bộ thể chế thành phố Lăng Thành?
- Tôi khuyên anh nên bỏ qua ý nghĩ này đi!
Tuy Diệp Hiểu Nhàn hận Diệp Khai thấu xương nhưng cân nhắc tới việc mình sẽ bị hắn liên lụy, cũng không khỏi thay hắn phân tích tình thế bây giờ:
- Ở tại Lăng Thành muốn đấu với Thiệu Giang Bình, anh không có bất kỳ ưu thế nào!
- Vậy thì không nhất định!
Diệp Khai cười nói, hắn cầm qua một cái ly đổ chút nước vào uống, sau đó lại hỏi:
- Vạn Phương Phương đang ở nơi này sao?
- Làm gì?
Diệp Hiểu Nhàn lập tức phi thường cảnh giác hỏi ngược lại:
- Tôi sẽ không bán đứng bạn bè!
Diệp Khai khoát tay, ngăn lời nàng nói:
- Tôi là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành tỉnh Hà Đông, cán bộ cấp chính sảnh, lần này đi tới Lăng Thành là vì nhận được lời nhờ vả của bí thư Ban kỷ luật trung ương Lâm Viễn Hành, chuyên môn đến tra vụ án của tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình, hôm nay tài liệu về Thiệu Giang Bình đã được đưa lên chỗ bí thư Lâm Viễn Hành, thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành cũng đã phê chỉ thị, tôi đi tới bất quá chỉ là tiên phong mà thôi, chuyện này nhất định phải được giải quyết trong thời gian ngắn nhất!
Diệp Hiểu Nhàn nghe xong há hốc miệng, thật lâu không cách nào khép lại, nàng cũng không biết lời nói của Diệp Khai là thật hay giả, nhưng nhìn bộ dáng của hắn tựa hồ lời này có chín phần đáng tin cậy, duy nhất làm cho nàng cảm thấy hoài nghi là nhân phẩm của Diệp Khai, dù sao trước đó một khắc nam nhân này còn trói nàng trên giường giở trò, có đáng giá tin tưởng hay không điểm này chính Diệp Hiểu Nhàn cũng nói không rõ ràng.
- Anh nói có thật hay không?
Diệp Hiểu Nhàn thì thào lẩm bẩm.
Đối với Diệp Khai, nàng thật sự không dám tin tưởng.
Diệp Khai ngược lại không hề để ý tới phản ứng của nàng, nói tiếp:
- Tôi đã xử lý thật nhiều cán bộ cấp chính sảnh lẫn phó sảnh, phó tỉnh cấp cũng không là vấn đề, một cán bộ xí nghiệp cấp chính sảnh thật không có việc gì lớn, chỉ có điều lần này tôi tới là tiên phong muốn thăm dò chi tiết về đối phương thật rõ ràng, tận lực tạo thành tổn thất nhỏ nhất cho thành phố Lăng Thành, cô gặp phải tôi xem như là vận khí của cô.
Nhìn nhìn Diệp Hiểu Nhàn còn đang ngẩn người, Diệp Khai lại nói một câu:
- Nếu như Vạn Phương Phương tiếp tục bán mạng cho Thiệu Giang Bình, kết quả thì Thiệu Giang Bình có chết hay không thì tôi không rõ ràng, nhưng nàng nhất định chỉ còn con đường chết, cô cũng không hi vọng bạn của mình làm người chịu tội thay đi?
- Chẳng lẽ tin lời của anh là có thể cam đoan Vạn Phương Phương không có chuyện?
Diệp Hiểu Nhàn có chút không tin.
- Muốn không có chuyện không phải là không có khả năng, nhưng độ khó quá lớn, trừ phi có biểu hiện lập công lớn mới được, điều này phải xem cô có lựa chọn được phương hướng chính xác hay không, phối hợp cùng chúng tôi khuyên nhủ Vạn Phương Phương, lạc đường biết quay lại, trở lại con đường chính đạo đi!
Diệp Khai nói.
- Anh có thể chứng minh mình thật sự là người của Ban kỷ luật trung ương sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua thật lâu sau, rốt cục Diệp Hiểu Nhàn lên tiếng hỏi.
Diệp Khai cười cười, hắn nói một hồi cuối cùng cũng làm cho Diệp Hiểu Nhàn tin được vài phần.
Hắn lấy ra một phần giấy chứng nhận, đưa cho Diệp Hiểu Nhàn:
- Tuy đồ vật của Ban kỷ luật trung ương không thể đưa cho cô xem, nhưng giấy chứng nhận này cô có thể tham khảo qua một chút.
Diệp Hiểu Nhàn cầm lấy quyển sổ nhỏ, mở ra xem xét, ngay lập tức liền hoảng sợ.
- Hiện tại cô cảm thấy thân phận của tôi đi đối phó một cán bộ xí nghiệp nho nhỏ cũng được xem là đại sự gì hay sao?
Diệp Khai không biết từ lúc nào rút điếu thuốc ra châm lửa, rít mạnh vài hơi còn phun khói vào mặt Diệp Hiểu Nhàn.
- Khục khục…
Diệp Hiểu Nhàn bị hun khói đến ho khan, nhưng không còn chút khí lực đi phản bác Diệp Khai.
Nàng thật hi vọng đây chỉ là giấy chứng nhận giả dối, nhưng theo tình huống hiện tại mà xem người muốn giả giấy tờ tựa hồ cũng không cần mang theo tới sáu gã bảo tiêu đều cầm súng, hơn nữa là loại vũ khí mạnh như mini đột kích.
Hiện tại Diệp Hiểu Nhàn đã tin tưởng, bởi vì nàng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
- Tôi thử xem…
Diệp Hiểu Nhàn rốt cục cúi đầu:
- Nhưng tôi muốn anh cam đoan an toàn của tôi, Thiệu Giang Bình có thế lực quá lớn tại Lăng Thành, cảnh sát thậm chí đều nghe theo lời hắn.
- Việc này thì cô không cần lo lắng, bên cảnh sát tự nhiên sẽ có người đi ước thúc, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, những việc khác tôi cam đoan!
Diệp Khai vung tay, phi thường đại khí nói.
- Kỳ thật Vạn Phương Phương cũng không có lựa chọn nào khác đâu…
Diệp Hiểu Nhàn thật thẳng thắn nói với Diệp Khai:
- Nếu như anh thật sự muốn giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất, vậy thì, chinh phục nàng đi!
- Chinh phục nàng?
Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ:
- Dùng phương pháp gì?
…
- Nhị thiếu gia, cậu xác định cô gái kia không lừa bịp chúng ta?
Lý Hải có chút nghi kỵ hỏi Diệp Khai.
- Phải, muốn lừa bịp chúng ta cũng phải có lá gan kia mới được.
Diệp Khai không tin Diệp Hiểu Nhàn có lá gan lớn như vậy.
Dù sao sau khi Diệp Khai bày tỏ rõ thân phận, Diệp Hiểu Nhàn đã sớm hiểu được phản kháng tuyệt đối không có kết cục gì tốt, nhất là các huynh đệ của nàng còn bị người của Diệp Khai khống chế, muốn thoát thân đương nhiên là phải nghe lời của Diệp Khai.
- Tôi chỉ cảm thấy nhị thiếu gia một mình xâm nhập hang hổ, có chút nguy hiểm…
Lý Hải biểu lộ vẻ lo lắng.
Diệp Khai cười nói:
- Kỳ thật cũng không phải việc gì lớn, chuyện lớn tôi từng thấy nhiều rồi, một Lăng Thành nho nhỏ có gì chứ? Huống hồ cũng không tính là xâm nhập hang hổ, chỉ là muốn uống chút rượu tìm việc vui mà thôi.
- Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu nên cẩn thận một ít tốt hơn.
Lý Hải nói với Diệp Khai:
- Vừa rồi tôi đã thẩm vấn mấy tên kia, đã nhận được một ít tình báo hữu dụng, biết rõ Thiệu Giang Bình xem trọng nữ nhân kia hơi đặc thù, nam nhân tiếp xúc với nàng luôn không có kết cục gì tốt, nếu như nhị thiếu gia thật muốn dùng thân mạo hiểm, nên cẩn thận một chút.
Khi Diệp Khai hù dọa Diệp Hiểu Nhàn, nhóm người Lý Hải cũng không hề nhàn rỗi, đã sớm thẩm vấn đám huynh đệ của nàng, dùng chút thủ đoạn đã làm đám người kia kinh hồn bạt vía.
Bởi vậy Lý Hải nhận được một ít tin tức hữu dụng, biết Thiệu Giang Bình ở tại Lăng Thành đúng là có thể một tay che trời.
Lần này Diệp Khai tỏ vẻ muốn đi tiếp xúc cùng Vạn Phương Phương, nghe nói Thiệu Giang Bình luôn rất kiêng kỵ chuyện này, tự nhiên là lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên Lý Hải không hi vọng Diệp Khai đi trêu chọc nữ nhân kia, đợi sau khi người trong ngành cùng đến, dùng hình thức bình thường đi xử lý công việc này là được, cần gì phải đi mạo hiểm?
- Anh không hiểu đâu.
Diệp nhị thiếu nhìn Lý Hải, lắc đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro