Quan Môn

Có phải là chịu thua thiệt rồi hay không?

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Sau khi đi vào bên trong, xem chừng còn phải bàn bạc một số điều kiện với Diệp Khai, Tô Định Phương đương nhiên cũng không hy vọng có người cùng ở dó, nếu không bị truyền ra ngoài, chẳng phải là mất đi uy danh của Chủ tịch tỉnh như lão hay sao?

Tô Định Phương chụp lấy một chiếc áo chống đạn rồi mặc vào trên lưng, sau đi chậm rãi đi vào bên trong Kim Sắc Niên Hoa, rồi bước lên lầu.

Bên đầu bậc thang trên đó đã có vệ sĩ của Diệp Khai chờ sẵn, sau khi thấy lão ta liền dẫn lão đi vào.

Tô Định Phương đi vào cửa liền thấy cậu con trai Tô Tỉnh của mình đang ngồi xổm trong góc, lại thấy Diệp Khai đang ngồi trên ghế hai chân bắt chép, liền không khỏi tức giận nói:

- Rốt cuộc là mày muốn thế nào?

Tô Định Phương vừa vào cửa, liền thấy cậu con trai Tô Tỉnh đang ngồi xổm trong góc, còn có Dương Khai đang ngồi vắt chéo hai chân lên ghế, không khỏi giận dự nói:

- Rốt cuộc là mày muốn thế nào?

Dương Khai ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng lên nghênh đón.

Chứng kiến dáng vẻ tức sùi bọt mép của Tô Định Phương, trong lòng Dương Khai lại rất vui vẻ. Lão già Tô Định Phương đó không ít lần gây phiền toái cho Dương Khai, hôm nay cuối cùng cũng đề cho hắn nắm được thóp, Dương Khai đương nhiên phải trả miếng lại chứ.

- Chủ tịch tỉnh Tô nóng nảy quá rồi, ngồi xuống đi rồi nói chuyện.

Dương Khai chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói:

- Con trai ông vu oan cho tôi, muốn dí tôi vào chỗ chết, hiện tại người nên nối điên lên là tôi chứ chẳng phải hắn đâu.

Tô Định Phương nhìn thoáng qua Tô Tỉnh đang núp trong góc, lập tức trong lòng tràn đầy lửa giận.

Làm sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc tới thế cơ chứ?

Tính ra, Tô Tỉnh còn nhiều hơn Dương Khai mấy tuổi, nhưng nhìn cách Dương Khai làm việc, quả thực còn gian xảo hơn cả hồ ly tinh nữa.

Tô Định Phương rất hoài nghi chuyện này hôm nay là do Dương Khai cố ý tạo nên, nếu không có mưu tính gì thì sao hắn lại cùng xuất hiện với Tô Tỉnh cơ chứ?

- Tô Tỉnh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?

Tô Định Phương quyết định hỏi lại con trai của mình trước.

Tô Tỉnh liếc nhìn ông bố rồi cúi đầu không nói được lời nào, Dương Khai đã lấy được cả bảng tưởng trình lẫn bằng chứng rồi. Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay cả đám học sinh cùng thầy cô giáo cũng đã nhìn thấy rõ ràng, cho dù hắn có bịa ra câu nói dối nào cũng chẳng cứu vãn được gì.

- Đưa băng ghi âm cùng băng ghi hình cho Chủ tịch tỉnh xem qua,

Dương Khai nói.

Lập tức liền có một tay vệ sĩ cầm băng ghi hình cùng băng ghi âm đưa ra.

Trong phòng có một chiếc TV màn hình lớn, lúc này nhìn thấy rõ ràng mọi việc làm cho Tô Định Phương giận tới mức lục phủ ngũ tạng đều sắp bốc cháy, không nhịn được liền hung hăng đi tới, đạp mấy cước vào người Tô Tỉnh, làm cho hắn co lại một góc mà kêu thảm.

Về phần tên tài xế A Phát kia thì sớm đã bị khống chế, bị còng tay vào bệ cửa sổ.

- Rốt cuộc là anh muốn sao đây?

Tô Định Phương ngồi xuống, cố gắng trấn tĩnh tinh thần, sau đó lại hỏi lại Dương Khai.

- Nếu công tử nhà ông còn ở trong nước, tôi rất lo sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của bạn tôi, sợ cô ấy sẽ không muốn tới trường.

Dương Khai chậm rãi nói:

- Tôi cảm thấy, hay là cho cậu ra xuất ngoại thì tốt hơn, cũng tránh việc cậu ta gây phiền phức cho ông.

- Được, tôi liền sắp xếp cho nó xuất ngoại, đi Úc nha.

Tô Định Phương nghe xong liền thở dài một hơi.

Chỉ cần con trai lão thoát khỏi hang hùm miệng cọp, sau này có cơ hội liền từ từ tính sổ với Dương Khai sau. Nếu muốn quyết tâm gây phiền phức cho Dương Khai thi đúng là có rất nhiều cách.

Nhẫn nhịn nóng giận lần này đổi lại sự bình an cho cậu con trai, Tô Định Phương vẫn còn có chút kiên nhẫn này.

- Còn có, ông lại để cho Hoắc Đông gây khó dễ cho tôi, đúng là coi thường người quá đáng rồi. Sau này bảo lão ta ngoan ngoãn một chút, nếu không lúc nào tôi cũng có thể trở mặt được.

Dương Khai còn nói thêm:

- Vùng Thánh Vương mới giải phóng đều là do một tay tôi vận tác, không được để cho bất luận kẻ nào tới gây khó dễ.

- Được.

- Tôi liền gọi điện thoại cho Hoắc Đông, thông báo một tiếng cho hắn ta, sau này hắn chỉ để ý tới chuyện công tác đảng mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Định Phương cắn răng đáp ứng.

Chuyện này, Tô Định Phương cũng tính toán kỹ rồi. trước mắt đáp ứng cũng chưa tính gì, đến lúc đó nếu Hoắc Đông không nghe lời mình, cũng chỉ cần nói rằng, Chủ tịch tỉnh cũng không thể một tay che trời được, các đồng chí ở địa phương cũng có cách nghĩ của cá nhân họ, đó cũng là chuyện rất bình thường.

- Chủ tịch tỉnh Tô đúng là người thống khoái, vậy thì nên trấn an một số giáo viên, cùng học sinh kia, còn có một số quan chức trong tỉnh một chút, dẹp yên chuyện này đi thì có lợi cho tất cả mọi người.

Dương Khai gật đầu nói.

- Được, cậu còn gì muốn nói không?

Tô Định Phương hỏi.

Dương Khai khoát tay áo, có ý khinh thường nói;

- Tôi là cái loại người gì chứ? Chỉ cần trông nom con ông tốt là được. Nhưng mà thằng này dám bẫy tôi, đương nhiên là không thể buông tha rồi, tôi mang tên này đi.

Người mà Dương Khai đang nhắc tới này, đương nhiên là lái xe A Phát của Tô Tỉnh. Tay này vô cùng âm hiểm, Dương Khai đương nhiên là không thể buông tha cho gã rồi. Gã cũng chẳng có chỗ dựa là một Chủ tịch tỉnh như Tô Tỉnh kia.

- Người này, không tiện giao cho anh.

Tô Định Phương lại không muốn đáp ứng điều kiện này, nhíu mày nói:

- Bố gã là một thương nhân có danh vọng, có sức ảnh hưởng rất lớn trong thành phố Trữ Châu, nếu con có lão bị bắt thì tôi cũng không biết ăn nói ra sao với người ta.

- Có gì mà khó a khói nói?

Dương Khai cười một tiếng nói:

- Có chuyện gì thì bảo lão trực tiếp tới tìm tôi, người của Cục cảnh sát trung ương bắt người còn cần phải nói trước với mấy ông quan tỉnh các người sao?

- Cục cảnh sát trung ương cho dù là địa vị cao cả, nhưng dùng quyền công làm việc tư đúng là không đúng.

Tô Định Phương cả giận nói:

- Nếu cậu cứ một mực làm thế, tôi sẽ có khả năng phản ánh vấn đề này với đồng chí ở Giang Thành này!

- Tôi sợ hay sao?

Dương Khai cười lạnh một tiếng nói,

- Quan hệ của tôi với đồng chí Giang Thành còn gần gũi hơn ông nhiều, quân hàm Thiếu tướng này là chính ông ấy đeo lên cho tôi đó! Cục cảnh sát trung ương tuy rằng địa vị cao cả, nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ bắt bẻ người khác. Lúc này đây con ông tự tiện leo lên đầu tôi, tự mình chuốc lấy rắc rối. Thật sự coi chúng tôi sẽ mặc kệ cho mấy người vuốt ve hay sao?

Gia sản của lão Diệp đương nhiên là không để mặc người muốn làm gì thì làm. Trên thực tế không riêng gì lão Diệp, ngay cả bản thân Dương Khai hiện giờ cũng thế. Thân phận Thiếu tướng, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương cũng đủ làm đại bộ phận lãnh đạo cấp tính run sợ rồi.

Với tư cách là cơ quan đặc biệt chỉ nghe theo lãnh đạo của thủ trưởng cao nhất, cục cảnh sát trung ương thật sự có địa vị độc lập.

Bình thường bọn họ sẽ không đi gây sự, nhưng nếu quả thật muốn đi bắt nạt người khác thì chỉ cần không có lí do chính đáng thì dù là thủ trưởng số một cũng không có khả năng hủy nhiệm vụ bọn họ.

Dù sao, vấn đề an toàn của các lãnh đạo trung ương đều la do bọn họ đảm nhiệm, nếu như nói ngay cả quyền lợi của đám Thị vệ Đại nội như bọn họ mà còn không được đảm bảo thì làm sao có thể khiến cho bọn họ thật lòng làm việc hay trả giá vào những giây phút sinh tử chứ?

Trong đầu Tô Định Phương chuyển , rồi nói:

- Đưa hết băng ghi hình cũng băng ghi âm cho tôi.

- Không có vấn đề gì,

Dương Khai gật đầu đồng ý.

Thủ hạ lập tức đưa băng ghi hình với băng ghi âm tới, đặt lên trên mặt bàn.

Tô Định Phương lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, lại rút ra một cái bật lửa ở bên trong, châm lửa.

Lão kéo một cái khay inox đựng trái cây tới, để hết băng ghi hình cùng băng ghi âm vào trong. Sau đó, hắn lấy một chai Whiskey trên mặt bàn, đổ nguyên một bình rượu đó vào trong khay.

- Công tác thu hút đầu tư ở vùng mới giải phóng Thánh Vương tiến hành ra sao rồi?

Tô Định Phương vừa hỏi, vừa dùng cái bật lửa đốt hết các thứ trong khay rượu, chỉ thấy mâm lập tức bốc lửa, ngọn lửa cao chừng một thước, băng ghi hình cùng băng ghi âm tập tứ cháy ra, tỏa ra mùi gay mũi.

Tô Định Phương lại hoàn toàn không để ý tới cái mùi khó ngửi này, lại ngồi dựa lưng lên ghế, hỏi chuyện làm ăn của Dương Khai.

Chuyện cụ thể chưa tính, chỉ xác định được mấy dự án lớn. Đoán chừng trước mắt trong năm nay, tổng kim ngạch thu hút đầu tư có thể đột phá mức năm trăm triệu đó.

Dương Khai thuận miệng trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn vô cùng coi thường động tác này của Tô Định Phương, dường như đây là một việc rất bình thường.

- À, năm trăm triệu, cũng không tệ lắm nhỉ. Nhưng mà với tư cách là một khu nghiên cứu kỹ thuật cao của quốc gia, trọng trách của các cậu còn rất nặng.

Lúc nói những câu này, trên mặt Tô Định Phương đã khôi phục lại chút uy nghiêm của Chủ tịch tỉnh

- Đúng vậy, nhưng mà tiến cảnh phát triển của mấy cái xí nghiệp chỗ tôi rất tốt, đoán chừng sang năm có thể đạt được hơn hai tỷ giá trị sản lượng, lợi nhuận và thuế sẽ vượt qua hai trăm triệu.

Dương Khai thuận miệng hồi đáp:

- Hôm nay còn có mấy hạng mục đang lê kế hoạch, đoán chừng năm sau thì số này sẽ trở mình đứng lên, lợi nhuận và thuế sẽ vượt qua hơn một tỷ.

Tô Định Phương đương nhiên là không nói chuyện vô nghĩa với hắn trong tình trạng này, nhưng cũng bị thủ bút của Dương Khai làm cho hoảng sợ.

Kim ngạch đầu tư đều là có thể bốc hơi, nhưng nếu nói lợi nhuận thuế bao nhiêu đó, đây chính là thứ không thể làm giả được. Dương Khai rõ ràng có lòng tin rằng năm sau sẽ nộp được kim ngạch thuế tới hơn một tỷ, với thân phận của hắn mà nói, tuyệt đối không phải là người si nói mộng đâu.

Tình hình kinh tế trong nước có thể nói là rất xoàng. Có ưu thế, có ủng hộ rõ ràng, nếu Dương Khai có thể thật sự nâng kim ngạch cùng lợi nhuận, thuế của khu mới giải phóng Thánh Vương lên thành hơn một tỷ, như vậy với năng lực của hắn, khu mới giải phóng Thánh Vương có khả năng lớn sẽ trở thành một khu công nghệ cao mới phát triển cấp quốc gia rồi.

Không chừng Dương Khai có thể làm được thành dự án lớn nhất cả nước!

Nếu là nói như thế, sau này mà còn muốn chèn ép Dương Khai thì càng khó tìm cơ hội hơn nhiều.

Trong lòng Tô Định Phương nghĩ tới chuyện này, không khỏi có chút thất thần. Trong lúc đó chợt thấy ngón tay hơi đau, lúc này mới phát hiện đầu thuốc đã cháy lan tới cả đầu ngón tay.

Lão lấy đầu mẩu thuốc di vào bên trong cái khay đựng trái cây, liền phát hiện đám băng bên trong đã biến thành một đống tro tàn, những cái băng nhựa thậm chí còn biến thành từng đám nhựa cứng màu đen, mà đám phụ kiện bằng kim loại cùng bị cháy tới biến dạng cả ra,

- Cùng đi ra ngoài đi, đoán chừng bên ngoài chờ cũng sốt ruột lắm rồi.

Tô Định Phương nhìn đống tro tàn kia liền đứng lên nói.

- Được rồi, cũng ở đây lâu quá rồi, làm ảnh hưởng việc buôn bán của người ta.

Dương Khai nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hai tên vệ sĩ kéo tên A Phát từ trên cửa sổ xuống, lại đổi lại còng tay hắn vào cùng tay mình.

Lúc này Tô Tỉnh đi từ trong góc ra, cúi đầu theo Tô Định Phương ra ngoài.

- Đổi hết quần áo của chúng ta đi.

Dương Khai nói với mọi người ở đó.

Vì vậy, lúc đám người bên ngoài chứng kiến đám Tô Định Phương cùng Dương Khai xuất hiện, chỉ thấy một đám quan nhấn, dù người thấp nhất cũng là cấp bậc thiêu tá, vây quanh một chàng thanh niên mặt mũi sáng sủa bước ra khỏi Kim Sắc Niên Hoa.

Tô Định Phương không nói gì thêm, liền dẫn theo con trai ngồi vào trong xe rời đi.

Dương Khai ngược lại là rất có hứng thù quan sát nét mặt của mọi người ở đây, lại bắt tay với tư lệnh quân khu Vệ Chiêu Thành, dường như là tỏ vẻ hòa khí.

Chỉ là một tên vệ sĩ của Dương Khai lặng lẽ hỏi:

- Cậu hai à, cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cho tay Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương cùng thằng con trai Tô Tỉnh của ông ta như thế sao? Có phải là có chút thiệt thòi hay không?

- Anh thấy tôi giống loại người nhẫn nhịn chịu thiệt sao?

Diệp Khai cười cười nói.

Cho tới nay, Diệp Khai đấu đá với người khác sẽ chưa từng có kinh nghiệm nhận thiệt thòi, đối với kẻ thù tiềm ẩn Tô Đôn Phương của Diệp lão gia, hắn đương nhiên là không có khả năng chiếm lấy toàn bộ ưu thế mà lại nhẹ nhàng buông tha cho hắn như vậy.

- Nhưng là bây giờ Tô Tỉnh cũng đã bị Tô Định Phương mang đi rồi, cậu hai à, cậu có yêu cầu lão già đó bồi thường cái gì thực chất không, sao thế nào tôi cũng không cảm thấy ra là chúng ta thẳng cuộc nha.

Có vệ sĩ khác nói.

Mọi người cảm thấy lúc này Diệp Khai đang nắm con bài giá trị nhất chính là Tô Tỉnh.

Tô Tỉnh cùng tên lái xe A Phát này thông đồng với nhau, ý định vu oan cho bọn người Diệp Khai, thế lại còn có sự phối hợp của đám cảnh sát Trữ Châu nữa, việc này sau khi bị bại lộ thì tình hình đang vô cùng có lợi cho Diệp Khai, chỉ cần là nắm chặt chuyện này, không chịu bỏ qua, tin chắc rằng Tô Định Phương nhất định sẽ không thể không đáp ứng toàn bộ điều kiện của hắn.

Nhưng mà nhìn mấy yêu cầu mà Diệp Khai đưa ra xem, trên cơ bản đều là những điều kiện chẳng ra đâu với đâu cả, có thể nói là đã buông tha cho hai cha còn Tô Tỉnh cùng Tô Định Phương một cách quá nhẹ nhàng. Điều này làm cho người khác thấy quá khó hiểu.

- Có một số việc các anh không hiểu.

Diệp Khai cười lắc đầu nói...

Bên trên đấu đá, bên dưới làm sao mà hiểu được chứ?

Diệp Khai nếu đưa ra quá nhiều điều kiện đối với Tô Định Phương, đoán chừng một khi lão già họ Tô kia điên cuồng lên, biết đâu lại trực tiếp hi sinh con trai của mình mà đấu đá với Diệp Khai tới cùng. Nếu như thế, cho dù là Diệp Khai có thắng thì cũng chẳng có được ích lợi gì đáng kể.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0