Quan Môn

Con cua có lòng cầu tiến.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Cháu cũng không phải là hạng chuyên nịnh bợ như thế chứ?

Diệp Khai cười cười đáp lại.

- Còn nói sao, vừa mới trời vào thu, cua ngon cua ngọt sao không thấy anh mang cua tới chứ?

Niếp Vân Phi phàn nàn nói.

- Lúc trời vào thu, có bao nhiêu người muốn mang cua tới cho người chứ, thêm cháu cũng chẳng hơn bao nhiêu nha,

Diệp Khai cười nói.

- Tuy rằng có nhiều người mang tặng cua, nhưng anh thấy tôi dám nhận hay sao? Tôi cũng chẳng giống như bố của anh, một mình ở lại Minh Châu tiêu diêu tự tại.

Niếp Vân Phi liếc nhìn Diệp Khai, nói.

Diệp Khai gật đầu, đúng là có chuyện như thế, đứng dưới góc độ của Niếp Vân Phi mà nhìn vấn đề, người khác đưa cua tới tặng, cũng không phải là cua nữa, mà là từng bó phiền toái.

Những vật này, ông ta đương nhiên là có thể trốn đi bao nhiêu xa liền tận lưc trốn xa đi chừng đó.

Tuy rằng thân là bộ trưởng của trung ương, hưng mà ban ngành mà Niếp Vân Phi đang phụ trách này cũng không thể chuyên quyền độc đóa được. Dù sao không nói cán bộ cấp phó tỉnh trở lên, cho dù là cán bộ cấp trưởng ban, những người muốn nhúng tay vào không chỉ là mấy người của cục chính trị trung ương. Tất cả mọi người đều muốn tự mình bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, tăng thêm lực lượng cho vây cánh của bản thân mình.

Cho nên ông làm bộ trưởng của bộ phận này cũng chẳng dễ dàng gì.

Trái lại, ngược lại lại có chút hâm mộ Diệp Tử Bình ở tận Minh Châu xa xôi. Người ta ở bên đó nhưng thật sự là người đứng đầu, hơn nữa còn có thể ép những người khác. Bên đó phần lớn thời gian đều trôi qua nhẹ nhàng hơn nhiều.

- Thật ra cha con ở bên đó cũng chẳng phải dễ dàng gì, muốn phát triển kinh tế, những lãnh đạo đều đang nhìn chằm chằm. Với tư cách là thành thị trọng điểm phát triển trong thời kỳ mở cửa, ông ấy cũng có nhiều áp lực mà.

Diệp Khai liền nói.

- Ừm, cũng đều chẳng dễ dàng gì.

Niếp Vân Phi nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Đừng có ngắt lời, nói ra xem lần này anh lại tới làm gì. Nếu mang đống điều kiện gì đó tới, tôi cũng chẳng dám ăn cua của anh nữa đâu.

- Con cũng chẳng thích ăn cua gì, muốn ăn cũng phiền mà.

Diệp Khai nói:

- Người mà vừa rồi con mang tới, Niếp bá cũng nhìn thấy chứ?

- Ừm, thằng ranh nhà anh đúng là quá đào hoa nha, nhưng mà tôi thấy tuổi cô nàng hình như lớn hơn anh mấy tuổi cơ.

Niếp Vân Phi nói.

- Bác Niếp, Niếp bá bá, ánh mắt bác đây là có ý gì thế.

Diệp Khai lập tức kêu lên, nói:

- Đó là Chủ tịch thành phố Long Thành của chúng con, Mộc Uyển Dung. Chính là người mà lần trước con nói với bác muốn nâng lên cấp phó bộ đó. Cấp phó bộ nha!

Trước đó Diệp Khai xác thật cũng từng nói qua với Niếp Vân Phi về chuyện của Mộc Uyển Dung, chỉ là trước đó Niếp Vân Phi cũng chưa từng gặp mặt Mộc Uyển Dung, cho nên cũng không nhận ra cô.

- Cái gì mà phó bộ?

Niếp Vân Phi lập tức liền đổi sắc mặt nói:

- Anh mang tới mấy con cua, liền đổi lấy một cái chức phó bộ của tôi. Cuộc mua bán này đúng là thật có lợi nha! Mấy hôm trước anh không phải vừa mới gọi điện thoại nói với tôi ai ai đó cũng muốn lên chức phó bộ hay sao? Cái bộ tổ chức trung ương này cũng chẳng phải là nhà anh mở nha, dựa vào cái gì mà bao nhiêu việc tốt lại rơi hết xuống đầu anh cơ chứ? Hả?

- Đây không phải là còn có người ở đây sao?

Diệp Khai mặt dày làm lành nói.

- Tôi cũng chẳng phải là vạn năng nha.

Niếp Vân Phi xụ mặt ra, nói.

Nhưng mà tuy rằng ông ta xụ mặt, Diệp Khai vẫn không cảm thấy ông thật sự tức giận. Trái lại vẫn thấy tay ông cụ đều đặn xoa bụng, có tiết tấu đàng hoàng, biết rõ rằng tâm tình Bộ trưởng Niếp này cũng không tệ lắm.

- Bác Niếp, những người con đề cử đều là những người tốt đẹp nha, là cán bộ ưu tú cũng từng trải qua khảo nghiệm rồi. điều này người có thể nghiệm chứng mà.

Diệp Khai nói với Niếp Vân Phi.

- Ừm, điều này thì đúng.

Niếp Vân Phi nhẹ gật đầu, đồng ý nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nếu như anh đề cử cho tôi một người đống vớ va vớ vẩn không biết gì thì cánh cửa này cũng chẳng để cho anh vào dễ dàng như thế đâu. Anh tưởng cửa này dễ vào lắm chắc?

- Kỳ thật, Chủ tịch thành phố Mộc với tư cách là cán bộ nữ mà nói, thật sự đúng là không tệ, năng lực công tác mạnh, học thức cũng cao, một thân chính khí, vô cùng liêm khiết, xác thực là cán bộ tốt.

Diệp Khai nói với Niếp Vân Phi.

- Nếu là cán bộ tốt, tại sao lại phải học người khác chạy tới cửa quan luồn cúi chứ?

Niếp Vân Phi hừ một tiếng nói.

- Lòng cầu tiến thì lúc nào cũng phải có chứ, huống hồ hôm nay là con tự ý kiên quyết kéo cô ấy tới.

Diệp Khai nói.

- Lòng cầu tiến?

Niếp Vân Phi nói thầm một câu, hiển nhiên là cũng không thể đồng ý với cách nói của Diệp Khai.

Diệp Khai linh cơ khẽ động, lập tức cũng nhớ tới một việc, thế nên liền nói với Niếp Vân Phi:

- Niếp bá bá, hôm nay đi chợ mua cua, chứng kiến một việc rất thú vị, gây ấn tượng mạnh với con, người có muốn con kể cho người nghe một chút không?

- Nói đi, tôi vừa rồi cũng đâu phải là không cho anh nói chuyện đâu chứ.

Niếp Vân Phi gật đầu noi, trong lòng lại có chút tò mò, không biết thằng ranh Diệp Khai này lại chuẩn bị chiêu nào để lừa gạt người đây,

Đối với tình huống của Diệp Khai, Niếp Vân Phi vẫn vô cùng hiểu rõ. Dù sao quan hệ của lão với Diệp Tử Bình cũng vô cùng tốt, hai nhà cùng thường xuyên qua lại.

Thằng ranh Diệp Khai am hiểu việc tạo cơ hội bất ngờ, đây cũng là điều mà Niếp Vân Phi hiểu rõ. Không chỉ như thế, mặc dù là trong vòng lãnh đạo cao tầng, Diệp Khai cũng nổi tiếng về việc nhanh trí bách biến. Phàm là gặp được bất kỳ chuyện gì đột nhiên phát sinh, Diệp Khai luôn có thể là người đầu tiên suy nghĩ kỹ càng tới những cái lợi hại được mất, sau đó liền phát triển theo hướng có lợi cho thế cục của hắn.

Cho nên mọi người đều đã đồng quan điển, có chuyện gì cũng không thể đẻ bị Diệp Khai dụ được.

một khi trúng quỷ kế của hắn, thế thì cũng chỉ có thể dựa theo ý định của hắn, cứ thế mà đi tiếp thôi,

Niếp Vân Phi tuy rằng không sợ Diệp Khai nói cái gì, nhưng trong lòng cũng thầm phòng bị hắn một chút, tránh khỏi toàn bộ đều rơi vào trong bẫy của hắn.

- Hôm nay con đi chợ với Chủ tịch thành phố Mộc để chọn cua, lúc vừa đi tới bên cạnh gian hàng bán đồ thủy sản, liền thấy được rát nhiều thùng gỗ, mấy con cua đều bị người ta dùng dây buộc lại, đặt yên trong thùng. Mỗi một cái thùng đều lại có một loại giá riêng.

Diệp Khai nói với Niếp Vân Phi:

- Lúc chúng con đang định trả giá với ông chủ ở đó, lại thấy một con cua đang giãy giụa thoát khỏi cái dây buộc, đang gian nan trèo từ cái thùng có biển giá mười chín tệ tám con, trèo sang cái thùng được niêm yết giá hai mươi chín tệ tám con. Con thấy cảnh như thế, lập tức liền kinh ngạc rồi. ngay cả con cua đều có lòng cầu tiến như thế, muốn tăng giá trị bản thân mình lên bao nhiêu chứ đừng nói chúng ta dầu gì cũng là con người, cũng không thể nào tự coi nhẹ chính mình chứ?

- Cho nên con vẫn luôn kiên định tin tưởng, nhất định phải thể hiện được giá trị của bản thân, phải là quan lớn. Bác Niếp, Niếp bá bá, con nói cho bác biết, bây giờ mà bác cho con chức phó bộ trưởng, con cũn có lòng tin dám đảm nhận.

Mộc Uyển Dung cùng phu nhân của Niếp Vân Phi mang giỏ cua đi phòng bếp, lúc quay lại nghe thấy Diệp Khai đang nói chuyện với Niếp Vân Phi. Lại nói cái gì mà con cua cũng cầu tiến gì gì đó, nghe xong cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng tự nhủ thằng ranh này đúng là đầu óc linh hoạt, chuyện gì mà vào trong miệng hắn xong cũng đều thay đổi được hết.

- Hai người thật sự là đi chợ hả?

Phu nhân của Niếp Vân Phi cũng có chút kinh ngạc hỏi.

Tuy rằng là mang theo cua tới, nhưng bà vẫn tưởng rằng là cho người đi mua chứ, không nghĩ tới hai người đều là cán bộ cấp trưởng ban, rất hiếm khi có thể chạy tới chợ, thế mà lại đi chợ, tự tay cầm lấy mấy con cua tanh ngòm kia. Lại không nghĩ tới rằng Diệp Khai lại còn kể được một câu chuyện như thế, đúng là làm cho phu nhân của Niếp Vân Phi tưởng rằng chuyện này là Diệp Khai tự bịa ra.

- Thật sự là đi mà, cũng thật sự là có nhìn thấy con cua có lòng cầu tiến đó.

Mộc Uyển Dung cười, gật đầu đáp lại:

- Chỉ có điều, điều mà lúc ấy tôi nghĩ tớ đầu tiên chính là con cua ấy khá là tươi, vẫn còn khỏe thế, không nghĩ tới đồng chí Diệp Khai lại có nhiều cách nói như thế. Có vẻ như sự tư duy của đàn ông và đàn bà đúng là khác nhau mà.

- Ai nói là không phải đâu chứ…

Phu nhân của Niếp Vân Phi liền gật đầu đồng ý ói:

- Cho nên rất nhiều chuyện của lão Niếp, tôi thấy mà chẳng hiểu.

Nhưng mà khi hai người đi qua, chỉ thấy Niếp Vân Phi nghiêng đầu sang hỏi Mộc Uyển Dung:

- Chủ tịch thành phố Mộc, lúc các người đi vào cửa hàng, thật sự nhìn thấy có một con cua có lòng cầu tiến như thế sao?

- Đúng vậy, lúc đó tôi còn cảm thấy có chút hiếu kỳ, cái thùng gỗ đó sâu lắm, làm sao mà con cua đó lại có thể bò lên được.

Mộc Uyển Dung cho một đáp án khẳng định.

Niếp Vân Phi gật đầu, nói với Diệp Khai:

- Coi như anh không có lừa lão già này. Vậy thì như thế, anh nếu có thể tìm được con cua kia cho tôi, để cho tôi tận mắt nhìn thấy được lòng cầu tiến của con cua đó, chuyện này tôi liền ghi nhớ ở trong lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chuyện này là thật sao?

Diệp Khai nghe xong liền vui mừng, Niếp Vân Phi nói ghi nhớ chuyện này trong lòng, vậy cũng có nghĩ là thật sự ghi nhớ chuyện này. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, tuyệt đối sẽ sắp xếp cho Mộc Uyển Dung cơ hội lên vị trí thích hợp.

Đầu năm nay, các cán bộ trẻ tuổi xinh đẹp lại có bằng cấp thật dễ dàng được đề bạt. đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là bên trên có người quen. Mọi mặt của Mộc Uyển Dung đều khá làm người ta vừa lòng, liền xem xem Niếp Vân Phi có đồng ý giúp đỡ hay không thôi.

Dù sao, hắn với tư cách là bộ trưởng bộ tổ chức, mặt này đương nhiên có ưu thế. Chỉ cần chọn lấy một cái chức vụ trong lòng bàn tay thì đã có rất nhiều vị trí cấp phó bộ rồi.

- Tôi nói thì có khi nào mà không giữ lời sao?

Niếp Vân Phi hỏi ngược lại.

- Thế thì, quyết định thế nhé.

Diệp Khai lập tức cười nói với phu nhân của Niếp Vân Phi:

- Dì à, vừa rồi khi hai người mang cua đi, có thấy có con cua chỉ dùng một chiếc dây hồng buộc lên lưng thôi hay không?

- Có thấy, con đó đầu còn ngọ nguậy hơn hẳn mấy con khá, vì sao phải dùng dây lụa đỏ để buộc nó vào chứ?

Phu nhân của Niếp Vân Phi gật đầu đáp lại.

- Bác Niếp, con cua đó chính là con cua có lòng cầu tiến đó, nó đều cố gắng như thế, chúng ta còn không cho nó cơ hội hay sao?

Diệp Khai nói với Niếp Vân Phi.

- Anh đúng thật là chuẩn bị đầy đủ nha.

Niếp Vân Phi nhẹ gật đầu, trong lòng thầm thở dài. Thằng ranh này quả nhiên là một nhân tài, lại nói chuyện làm việc đều cẩn thận, lại đủ làm cho người ta tâm phục khẩu phục.

- Nhưng mà anh cũng phải nhìn lấy một điểm nữa.

Niếp Vân Phi lại nói với Diệp Khai:

- Con cua tuy là sang tới nơi rồi, cũng chẳng qua chỉ là nhảy từ một cái thùng gỗ này sang một cái thùng gỗ khác mà thôi, kết cục chờ sẵn nó cũng chính là bị cho vào nồi hấp. thế đời tàn khốc, cho dù là ta nâng nó lên, thì điều chờ đợi nó cũng chỉ là tiến vào một cái vỉ hấp cao cấp hơn thôi.

- Đã đều có kết cục là phải vào nồi hấp, vì sao không chọn một cái nồi hấp cao cấp hơn chứ?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

Niếp Vân Phi nhìn nhìn Diệp Khai, thật lâu mới cười nói:

- Được rồi, coi như không nói lại được anh.

Ngừng một chút, Niếp Vân Phi còn nói thêm:

- Người như anh mà để vào thời cổ đại, chắc cũng chính là hạt giống thuyết khách của Tô Tần Trương Nghi mất, cho dù cái chết đều có thể nói thành sống được.

- Thế thì vẫn chưa được, khả năng của con vẫn còn kém một chút.

Diệp Khai ngược lại rất khiếm tốn.

Trong nhà bếp của Niếp Vân Phi còn chưa bắt đầu làm việc, con cua đương nhiên cũng chưa được đưa vào vỉ hấp.

Mọi người ngồi chung một chỗ, liền không khỏi nói đến một số sự việc ở thành phố Long Thành. Niếp Vân Phi rất cẩn thận hỏi thăm công tác của Mộc Uyển Dung, cũng hỏi thăm một số động thái của Bí thư ns sau khi tới tỉnh Hà Đông.

Với tư cách là Bộ trưởng phụ trách tổ chức của trung ương, hay với tư cách là ủy viên của cục chính trị trung ương, Niếp Vân Phi vẫn luôn quan tâm tới công tác ở cơ sở. Ông cũng hi vọng từ trong câu nói của Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai có thể lấy được một chút số liệu trực tiếp về cơ sở. những thứ này có ích cho tình hình của ông, nhất là chuẩn xác hơn rất nhiều so với những văn bản báo cáo.

Sau đó Diệp Khai lại trò chuyện với Niếp Vân Phi về những điều tâm đắc của hắn trong chuyện phân chia chế độ thuế. Niếp Vân Phi nghe xong lại liên tục gật đầu, cho rằng chế độ trong sạch hóa tài khoản của bộ máy lãnh đạo kia đáng được nhân rộng lên.

-Hiện tại Long Thành đang là một tấm gương điển hình trong việc này, nếu có thể thuận thế phổ biến ra thì hiệu quả đúng là không tệ.

Niếp Vân Phi nói:

- Mấu chốt chính là vấn đề chấp hành mạnh hay yếu, nếu phía chấp hành làm không tốt thì cũng coi như là chế độ không tốt.

- Niếp bá bá nói rất đúng.

Diệp Khai tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của Niếp Vân Phi.

Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung ngồi ở chỗ Niếp Vân Phi khoảng chừng nửa giờ, liền đứng lên cáo từ.

Người ta với tư cách là lãnh đạo cấp cao, khó được có thời gian nhàn nhã nghỉ ngơ, bọn họ đương nhiên không thể quấy rầy trong thời gian dài.

Đợi tới khi bọn Diệp Khai rời đi, phu nhân của Niếp Vân Phi liền nói với Niếp Vân Phi:

- Thằng nhỏ này của lão Diệp gia, càng ngày càng khó lường nha. Chỉ mua con cua đều có thể nói thành được đống đạo lý lớn như thế. Tôi thấy đồng chí Tử Bình kia sao lại không có tài ăn nói như tế, tiểu Mạnh cũng chẳng phải là loại ăn nói khôn khéo như vậy, chẳng biết thằng nhỏ này là giống ai nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0