Quan Môn

Con của Lâm Tiên Giác

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

“Phanh......”

Một thanh âm trầm đục vang lên, người trẻ tuổi lui về phía sau ba bước.

Lý Hải xuất thủ, một quyền đánh ra đẩy lui đối phương.

“Cư nhiên là cao thủ?!” Công phu quyền cước của người trẻ tuổi dường như cũng không tệ, bị một quyền của Lý Hải bức lui nhưng cũng không giật mình bao nhiêu, chỉ nhìn Lý Hải vẻ hơi bất ngờ.

“ Lộ số của bộ đội đặc chủng.” Lý Hải cũng nhỏ giọng nói với Diệp Khai, nói rõ chi tiết của đối phương.

Diệp Khai gật gật đầu, cúi xuống cùng với Ngô Mộng Linh nâng người phụ nữ kia lên.

“Cám ơn a.” Ngô Mộng Linh phi thường cảm kích nói.

Tuy rằng cô không rõ ràng lai lịch người thanh niên này nhưng xem qua là người tốt. Nếu Ngô Mộng Linh không phải một mình đi ra thì cũng không đụng phải đám này. Dù sao thân phận cô cũng khác, quân tịch có khi không đáng giá một đồng tiền, nhưng đôi khi quả thật lại là một đạo bùa hộ mệnh.

Nếu không có phân lượng thì người bình thường muốn đối phó quân nhân thuần túy là chính mình muốn chết.

“Không cần khách khí, cô hát hay lắm, tiến bộ hơn trước kia.” Diệp Khai thuận miệng đáp.

Ngô Mộng Linh nghe xong cũng thấy tò mò, chẳng lẽ nói người thanh niên này là fan hâm mộ của mình?

Trên thực tế, cô rất rõ ràng, fan hâm mộ của mình có trong cả nước, dù người thanh niên này có mê thì cũng không phải là chuyện gì lạ.

Duy nhất cảm thấy kỳ quá chính là lai lịch của Diệp Khai, phải biết rằng Ngô Mộng Linh vào Nam ra Bắc vài năm như vậy cũng thấy qua đại trường diện. Vừa rồi cô nhìn bộ dạng của Lý Hải cũng biết hắn xuất thân cảnh vệ, đứng bên cạnh người trẻ tuổi như vậy tự nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Bên kia, Lý Hải cùng người trẻ tuổi đã đánh qua hơn mười quyền.

Công phu quyền cước của người trẻ tuổi rất được, lui tới vững vàng, nhìn ra có căn bản, đánh ngang tay với Lý Hải.

Diệp Khai nhìn vào cảm thấy có chút ngoài ý muốn .

Công phu Lý Hải trong đám cảnh vệ tuy rằng không thể nói là nổi tiếng nhưng cũng là nhất đẳng. Nếu không phải là cao thủ từ cục cảnh vệ trung ương ra thì Lý Hải trên cơ bản không có đối thủ.

Đương nhiên , so với công phu quyền cước thì tạo nghề về phần súng ống của đám Lý Hải cao hơn.

Cho dù như thế thì cũng không thể xem thường kỹ thuật bác đấu của bọn họ.

Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này tuy rằng nhân phẩm không tốt, biểu hiện bắt nạt đàn bà con gái nhưng công phu quả thật không tệ, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương..

“Thủ hạ của anh rất lợi hại a!” Ngô Mộng Linh nhìn hai người đánh nhau, không khỏi có chút kinh ngạc nói với Diệp Khai.

“Bình thường thôi, so với người bình thường quả thật lợi hại hơn, gặp cao thủ vẫn là không đủ xem .” Diệp Khai nói cũng là lời nói thật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy tên đằng sau bắt đầu xáp lại.

“Tiểu tử, mày ở đâu ra mà dám phá hỏng chuyện tốt của Lâm thiếu, chán sống sao?” Một người trong đó nhìn chằm chằm Diệp Khai mắng.

“Lăn.” Diệp Khai tự nhiên chướng mắt đám tiểu lâu la này, thấp giọng mắng một câu, uy thế tẫn hiển.

Hắn vừa mắng như vậy nhưng bên đối phương cũng mặc kệ ,“Các huynh đệ, động thủ bắt hắn!”

Năm sáu người lập tức liền xông tới, thi triển quyền cước đối với Diệp Khai.

Bọn chúng rất rõ ràng thói quen của Lâm thiếu, hắn đã ra tay là như thằng điên, căn bản không cho ai hỗ trợ.

Cho nên, bọn họ cảm thấy, khi dễ Diệp Khai đứng một mình chắc thoải mái hơn, ít nhất đuổi thằng nhãi này ra rồi khống chế Ngô Mộng Linh, coi như là một công lao.

Nhưng thực đáng tiếc, Diệp Khai cũng không phải là quả hồng mềm để nắn bóp.

“Bang bang bang bang bang bang......”

Cơ hồ chỉ ở trong nháy mắt, vài tiếng trầm đục liên tiếp vang lên.

Tiếp theo nghe tiếng người kêu ý ới, năm sáu tên giờ nằm rạp ra đất, không biết bị thương thế nào.

“A?!” Lúc này, Ngô Mộng Linh mới hô lên kinh ngạc.

Cố há hốc mồm Diệp Khai, không tin vào những gì mình nhìn thấy.

Vào lúc sáu tên ập đến, cô thấy hai chân Diệp Khai luân phiên đá ra ngoài với một góc độ cực kỳ tinh chuẩn vào chỗ yếu hại của đối phương khiến cả đám trong nháy mắt liền mất đi năng lực hành động.

Ngô Mộng Linh không khỏi mơ hồ, giữa Diệp Khai cùng Lý Hải thì cuối cùng ai mới là cảnh vệ?

Cô chưa từng nhìn thấy qua ông chủ lại còn lợi hại hơn cả bảo vệ, thật là lần đầu chứng kiến.

Người trẻ tuổi bên kia đang liều mạng với Lý Hải, sau một đòn liền tách ra, hiển nhiên vẫn là lực lượng ngang nhau.

Bất quá sau khi bọn họ tách thì kinh hãi nhìn sang bên này, hiển nhiên không ngờ mấy người như vậy lại bị Diệp Khai đánh ngã.

“ Mày dám đánh bị thương người khác trong đại viện quân khu?!” Người trẻ tuổi hết hồn hét lên, quờ tay ra phía sau.

“Súng!” Ngô Mộng Linh đứng bên cạnh ở một góc có thể nhìn thấy người trẻ tuổi rút khẩu súng lục sau lưng.

Theo tiếng hét của Ngô Mộng Linh, người trẻ tuổi đã vung khẩu súng lên nhắm ngay Diệp Khai.

Người trẻ tuổi có thân phận đặc thù trong quân khu tỉnh, dĩ nhiên không cần sợ hãi.

Suy nghĩ của hắn kỳ thật cũng rất đơn giản, trong khi chưa rõ thân phận đối phương thì ai cướp được tiên cơ thì sẽ giành thắng lợi. Đầu tiên cứ bắt giữ đối phương, chuyện sau này xử lý cũng không muộn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở trong quân đã lâu, lại có ngọn núi vững chắc để dựa vào, cái này làm cho tính cách của hắn không sợ trời không sợ đất, nhất quán tới nay cũng đều là làm như vậy .

Huống chi, hiện tại Diệp Khai quả thật đả thương sáu gã thủ hạ của hắn. Đám này đều là quân nhân, hắn rút súng ra dường như cũng không có gì không hợp lý hợp pháp. Vì tự vệ cũng tốt, vì cứu người cũng tốt, vì bảo vệ quân khu an toàn cũng tốt, chỉ cần là hắn thắng, sau này ấn cho đối phương tội danh nào đều không có vấn đề.

Sân nhà tác chiến, tất cả đều thuận lợi cho hắn vì có thể tạo ra mọi chứng cứ.

Đáng tiếc là động tác của hắn nhanh nhưng của đối phương còn nhanh hơn.

Lý Hải cũng rút súng ra khỏi vỏ, tiếng súng nhanh hơn hắn một chút. Viên đạn của người trẻ tuổi vừa mới ra khỏi vỏ thì viên đạn của Lý Hải đã chuẩn xác bắn trúng cổ tay hắn khiến viên đạn lệch đi, khẩu súng văng ra rơi xuống đất.

“Ngươi dám tập kích sỹ quan?!” Cổ tay người trẻ tuổi máu tươi đầm đìa, hắn không nhìn tới khẩu súng, khiếp hãi hỏi Lý Hải.

“ Sỹ quan tính là gì, sỹ quan chết trong tay tao cũng không phải một hai người.” Lý Hải chìa ngay súng vào đầu người trẻ tuổi đầu, lạnh lùng hồi đáp.

Giọng hắn tràn ngập máu tươi nhưng cũng là tình hình thực tế.

Không nói trước kia làm bộ đội đặc chủng, từ sau khi đi theo Diệp Khai đã gặp qua quá nhiều nguy hiểm, người chết trong tay hắn đủ kiểu sĩ quan ta lẫn địch.

“ Sao mày dám?” Người trẻ tuổi tựa hồ không dám tin, ở trong quân khu tỉnh lại có người dám nổ súng vào hắn, chuyện này đảo điên nhận thức của hắn.

Diệp Khai bên cạnh hắc một tiếng nói,“ Đó là còn giữ mạng mày đấy, nếu viên đạn mày bắn ra thật sự trúng tao thì đừng nói mạng mày, cho dù cả nhà máy cũng đi theo chôn cùng .”

“Rốt cuộc bọn mày là loại người nào?” Người trẻ tuổi nghe Diệp Khai nói vậy, trực giác báo cho hắn biết chuyện đêm nay không tầm thường, kinh nghi bất định hỏi.

“ Mày hỏi muộn quá.” Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp,“Bất quá, cho dù là mày hỏi sớm thì tao cũng không cần trả lời. Với loại người ỷ thế hiếp người, tao không có gì phải hòa nhã. Nếu mày nghe lời tao, bồi thường tiền thuốc cho vị nữ sĩ này, hơn nữa tới chỗ cảnh vệ tự thú thì đã không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.”

“Không có khả năng, rất nhanh nữa mày sẽ biết gặp phải nhiều phiền toái !” Người trẻ tuổi vẫn mạnh miệng, tuy rằng bị thương nhưng không chịu thua khẩu khí.

“ Giờ mày mới gặp phiền rồi, Lý Hải, báo cho Lâm tư lệnh, bên này có người ý đồ bắt cóc tiểu thư Ngô Mộng Linh. Sau khi chúng ta can thiệp thì đối phương nổ súng, bị chúng ta bắt giữ, hiện tại tạm thời giao cho quân khu trông giữ, về phần xử lý như thế nào thì chờ tôi có thời gian nói sau.” Diệp Khai ra lệnh cho Lý Hải.

“Ha ha ha ha......” Người trẻ tuổi hình như là nghe được cái gì buồn cười, ngẩng mặt lên trời cười ha hả,“Bảo người của quân khu đến bắt tao, mày có nhầm không, chẳng lẽ mày không biết tao là ai?”

“Có cái gì mà kiêu ngạo , cho dù mày là con của Lâm Tiên Giác mà ông ta phải bắt mày thì mày nghĩ thân phận mày còn quan trọng?” Diệp Khai khinh bỉ nhìn hắn nói,“ Người trong xó bếp chưa thấy qua thế diện, ăn được mấy bát cơm khô nên không biết mình có bao nhiêu năng lực .”

Người trẻ tuổi nghe xong nhất thời ngẩn ngơ như bị đánh trúng huyệt.

“Như thế nào, nhìn mày nghệt ra như đại tiện vậy, chẳng lẽ mày thật là con của Lâm Tiên Giác?” Diệp Khai thấy vẻ mặt đối phương như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.

Diệp Khai lúc này cũng hiểu được, có thể ở hoành hành ngang ngược trong quân khu, còn dám xuống tay với Ngô Mộng Linh hiển nhiên là lão đại bên này. Như vậy trừ bỏ con của Lâm Tiên Giác vậy thì thật đúng là không có vài người, có thể như vậy.

Hắn cố nhiên không cần sợ Lâm Tiên Giác, chỉ là đột nhiên xảy ra chuyện không dễ xử lý.

Nói như thế nào, Lâm Tiên Giác vẫn là đứng đầu quân khu, mình hiện giờ còn ở nhờ địa bàn người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0