Quan Môn

Cù đại thiếu bi kịch.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Trong lòng Cù Sĩ Vinh có chút giận dữ, mở ra đèn lớn trong phòng đi tới bên giường thô lỗ lật qua một nữ nhân, tách hai đùi nàng ra liếc mắt nhìn kỹ ngay lập tức trong lòng liền rét lạnh.

Bên ngoài có chút không thấy rõ, hắn dùng tay vạch ra xem, quả nhiên bên trong có dấu hiệu không sạch sẽ.

- Cút hết cho tôi!

Cù Sĩ Vinh vô cùng căm tức, đá mỗi người một cước, đem hai nhân viên matxa đạp xuống giường.

- Mặc lại quần áo tử tế cút đi!

Hắn rút ra một xấp tiền ném xuống đất.

Hai nữ nhân viên matxa đang ngủ ngon lành mơ mơ màng màng bị khách nhân đạp xuống giường, đang định bão nổi liền nhìn thấy Cù Sĩ Vinh ném tiền dưới đất, lúc này mới nén giận nhặt tiền mặc quần áo rời khỏi phòng.

Sau khi đuổi đi hai nữ nhân viên matxa, Cù Sĩ Vinh có chút buồn rầu.

Nếu như đang ở Hong Kong những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên dễ dàng xử lý, nhưng hiện tại đang ở đại lục, hắn không quen thuộc tình huống nơi này, chỉ nghe nói bệnh viện đại lục cũng khá chính quy, chính mình có khả năng bị nhiễm bệnh không sạch sẽ, phải tranh thủ thời gian cứu chữa.

Nếu không câu thông tốt với họ sẽ làm chậm trễ bệnh tình, muốn trị liệu cũng vô cùng phiền toái.

Trọng yếu nhất chính là Cù Sĩ Vinh không hi vọng chuyện của mình bị tiết lộ ra ngoài, nếu không với tư cách là công tử chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong đi đại lục bị nhiễm bệnh tình dục, đoán chừng tin tức này sẽ thật nhanh quay về tới Hong Kong, như vậy sẽ ảnh hưởng mặt mũi rất lớn, tương lai về nhà còn không bị đám bạn bè cười chê đến chết.

Cù đại thiếu cảm giác mình không chịu nổi nhục nhã như vậy, cho nên hắn bắt đầu suy nghĩ trước tiên tìm phòng khám bệnh tư nhân, đem chuyện này xử lý một chút, sau đó tìm lý do quay về Hong Kong đi tìm bác sĩ riêng của mình xử lý đại phiền toái hôm nay.

Nghĩ tới chuyện này, hắn bắt đầu rửa mặt, dùng nước sát trùng rửa sạch thân thể một lát, mặc dù có chút đau nhức nhưng vì bảo hiểm vẫn phải ráng nhẫn nhịn.

Hắn tìm một chiếc kính râm đeo lên, sau đó đi ra khỏi phòng tìm một bảo tiêu cùng đi ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khách sạn Long Thành vừa tới buổi tối khách tới dùng cơm cũng thật nhiều, đại sảnh lầu một cùng lầu hai đều kín người hết chỗ.

Cù đại thiếu vừa đi ra thang máy, liền nhìn thấy một bàn dưới lầu một nằm gần sát cửa vào có một nữ tử đeo kính râm, thần sắc chuyên chú lật xem báo chí trong rổ, thần thái ưu nhã làm người gặp qua liền khó quên.

- Mộc Uyển Dung, nàng cũng lại đây ăn cơm?

Cù đại thiếu nhìn thấy trong lòng lập tức khẽ động.

Đối với Mộc Uyển Dung hiện tại Cù Sĩ Vinh đã lý giải đầy đủ tình huống của nàng, biết rõ nữ nhân này không dễ đối phó, cho dù là Long Chính Tiết dưới tình huống điều kiện không chính đáng cũng không khả năng làm ra chuyện gì đối phó với một nữ chủ tịch thành phố cấp chính sảnh.

Cù đại thiếu mặc dù có tiền, nhưng nếu muốn động thủ với quan viên đại lục cũng phải suy nghĩ lại thực lực của chính mình, nhìn xem bản thân mình có được năng lực nắm bắt vị nữ chủ tịch thành phố cấp chính sảnh xinh đẹp này hay không.

Cù đại thiếu rất muốn đi qua tiếp cận nàng, nhưng cảm giác đau đớn trong đũng quần khiến cho hắn không cách nào bình tĩnh xuống, vì vậy đành phải lưu luyến nhìn thoáng qua bên kia, cẩn thận chậm rãi đi ra cửa khách sạn.

- Phanh…

Cù đại thiếu bỗng nhiên phát giác chính mình giống như vừa va chạm phải người nào, thân thể thoáng chốc liền mất đi thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch thật sự là quá mức bóng loáng, mặc dù hiện tại không khí khô ráo không bị trượt, nhưng đối với người đã bị mất đi thăng bằng ngã ngửa ra sau mà nói độ trơn bóng như vậy xác thực là nguy hiểm.

Hắn chỉ cảm thấy đầu mình vang lên thanh âm ông ông, trước mắt tuôn ra đom đóm, vừa rồi bị ngã làm cho hắn nếm nhiều đau khổ, thân thể không quá cảm giác nhưng đầu thì bị chấn động không thôi.

Hơn nửa ngày Cù đại thiếu mới nương theo trợ giúp của bảo tiêu ngồi dậy, trong đầu vẫn có chút chóng mặt, nhìn khách nhân vừa va chạm đang đứng đối diện có chút lúng túng không biết nên làm sao, Cù đại thiếu đang muốn quát mắng hắn bỗng nhiên liền phát hiện bên chỗ Mộc Uyển Dung đột nhiên xuất hiện một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi thật nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Mộc Uyển Dung, hai người đã bắt đầu trò chuyện với nhau, theo biểu lộ trên mặt Mộc Uyển Dung nàng phi thường quen thuộc nam tử trẻ tuổi kia.

- Diệp Khai?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cù đại thiếu vẫn còn có chút bổn sự, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng ngay lập tức liền nhận ra thân phận của Diệp Khai, không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Hiện tại vừa nhắc tới Diệp Khai, trong nội tâm Cù đại thiếu thật hận muốn bốc ra lửa.

Nghĩ tới sự tình lúc gặp tại thủ đô, lại nhìn thấy Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung đang cười nói, trong nội tâm Cù đại thiếu vô cùng khó chịu, hắn yêu thích những nữ nhân có vẻ thành thục mị lực, đây cũng không phải là tin tức gì xa lạ, rất nhiều người đều biết rõ, cho nên khi gặp được nữ tử thành thục tài trí như Mộc Uyển Dung hắn đương nhiên đã sản sinh ra thật nhiều vọng tưởng.

Thế nhưng lúc nào cũng nhìn thấy Diệp Khai ở chung với Mộc Uyển Dung, cùng ra cùng vào, làm cho hắn không tìm ra được cơ hội hạ thủ với Mộc Uyển Dung, điều này làm Cù đại thiếu cảm thấy phi thường phiền muộn.

Nếu không như thế hắn cũng không khả năng ở thủ đô đáp ứng chủ nhiệm văn phòng đại diện Loan Anh đáp ứng cho nàng ba mươi triệu tài chính phát triển chỉ cần nàng có thể thiết kế được Mộc Uyển Dung.

Bây giờ nhìn lại Loan Anh cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, Mộc Uyển Dung đã về tới Long Thành, lại là chủ tịch một thành phố, địa vị cao thượng, bên cạnh có rất nhiều người đi theo, Loan Anh chỉ là một chủ nhiệm văn phòng cấp phó sảnh làm sao có khả năng xếp đặt thiết kế Mộc Uyển Dung, trừ phi Mộc Uyển Dung đi tới thủ đô.

Nhưng thời cơ như vậy phải đợi cho tới lúc nào?

Cù đại thiếu nhìn bóng lưng của Diệp Khai, lại nhìn lúm đồng tiền của Mộc Uyển Dung, trong nội tâm vạn phần xoắn xuýt, vẻ mặt không ngừng nghiến răng.

- Tiên sinh, ngài thấy thế nào, có cần đi bệnh viện nhìn xem?

Đúng lúc này khách nhân đứng gần bên cẩn thận lên tiếng hỏi.

Nhắc tới vị khách nhân kia trong lòng cũng oán hận, đối phương đi đường không có mắt, nghiêng đầu nhìn ra nơi khác, đụng trúng hắn mới bước vào cửa, khiến cho hắn cũng cảm thấy thật khó chịu, chỉ có điều đối phương tự nhiên té lăn trên mặt đất mà đầu còn đập dưới sàn nghe được cả thanh âm, hiển nhiên là bị té thật nặng.

Khách nhân cũng thật sự lo lắng người trẻ tuổi này sẽ phát sinh chuyện gì không hay, đến lúc đó thực sự sẽ thành phiền toái.

- Bỏ đi bỏ đi, không có chuyện gì…

Lúc này trong nội tâm Cù đại thiếu đang tràn đầy bóng dáng của Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm vào bên kia, làm sao nghĩ tới dây dưa gì với vị khách kia, chỉ phất phất tay như đuổi ruồi đem khách nhân xua đuổi sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0