Cuộc gặp tình cờ ngày xuân.
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Có điều, năm mới Bùi Quân Thu phải về Hà Đông, trước đó còn vài việc ở công ty cần sắp xếp ổn thỏa, nên dù không muốn xa nhau cũng đành phải xa.
Sau khi tiễn Bùi Quân Thu đi, Diệp Khai mới thở phào một hơi.
Bùi Quân Thu quả thật rất khó rời. Mấy ngày qua, Diệp Khai ngoài ăn cơm, đi vệ sinh ra, thì gần như bị cô giữ chặt trên giường.
Cũng may thể chất Diệp Khai khá đặc biệt, không thì đã sớm thành vũng bùn rồi.
- Nếu gã chồng có danh không phận đó của Bùi Quân Thu không hy sinh trên chiến trường, thì sớm muộn cũng phải hy sinh trên giường. Cô gái Bạch Hổ quả đúng là khủng khiếp.
Diệp Khai thầm kinh ngạc tán thán.
Cảm giác như Bùi Quân Thu đã dồn hết mọi tình cảm dồn nén bao năm nay vào Diệp Khai trong mấy ngày qua.
Đây dĩ nhiên là chuyện rất đáng mừng, hơn nữa cả tinh thần và cơ thể đều được thỏa mãn, nhưng chuyện này nếu làm quá nhiều, thực sự khó mà chịu đựng nổi.
Mấy ngày nay Diệp Khai ăn khá nhiều, cũng có liên quan ít nhiều đến chuyện này.
Mùng hai mươi chín tháng chạp, Diệp Khai đến sân bay tiễn ông Phương.
Lần này ông Phương không bảo Diệp Khai đi cùng, còn bảo hắn ở lại thủ đô đón năm mới. Diệp Khai rất vui mừng vì việc này, tuy được đi cùng ông Phương cũng là một chuyện đáng ngưỡng mộ, nhưng với Diệp Khai mà nói, một hai lần là đủ rồi, ngày thường cũng chẳng cần gần gũi đến vậy, đó chẳng qua chỉ là một ý nghĩ tượng trưng mà thôi.
Công việc này ắt sẽ có người khác tranh làm.
Mấy ngày gần đây, cũng là lúc mọi người bận rộn nhất.
Đặc biệt là những nhân vật khá thân thiết với ông Diệp, cứ ra ra vào vào, lễ nghĩa quà cáp, cũng đều cần có người lưu tâm.
Hiện tại, mấy bậc cụ lão nhà họ Diệp chắc chắn đều không có thời gian tiếp khách. Bác cả Diệp Tử Kiện tuy ở thủ đô, nhưng thân là Tổng tham mưu trưởng cũng bận nhiều việc, không được rảnh rỗi. Bác hai Diệp Tử Sơ thì ở tít Liêu Đông. Bố Diệp Khai, Diệp Tử Bình lại ở Minh Châu, không lo được chuyện ở nhà.
Vì lý do này, các nhân vật bè phái của ông Diệp về cơ bản đều do Lý Dịch Thần, dượng của Diệp Khai tiếp đón. Ông là Phó bộ ngoại giao, xử lý chuyện này âu cũng thuận tay.
Diệp Khai do đang ở thủ đô, nên thi thoảng cũng tham gia, chào hỏi, trò chuyện vài câu với mấy đồng chí cùng phe phái.
Dẫu sao thì, với tư cách là người thừa kế di sản chính trị đời thứ ba của nhà họ Diệp, thân phận và địa vị của Diệp Khai cũng vô cùng quan trọng, nhất là hiện nay, khi hắn đã nắm trong tay những thành tựu đáng chú ý, các nhân vật quan trọng trong đảng phái cũng rất kỳ vọng ở hắn.
Ngạn ngữ nói rất đúng, phú không quá ba đời. Nhưng ở nước ngoài cũng chẳng thiếu những người phú quá ba đời, đó đều là những gia tộc hiển hách, cực kỳ giàu có, sức ảnh hưởng lan khắp toàn cầu.
Sức mạnh mà gia tộc phú qua ba đời tích lũy được là vô cùng mạnh.
Và gia tộc chính trị cũng tương tự. Thông thường, rất khó tiếp tục hiển hách đời thứ ba, có hai đời vinh quang, sức mạnh đã vô cùng ghê gớm rồi, sức ảnh hưởng có thể len lỏi vào đủ mọi tầng lớp trong xã hội. Nếu thế hệ thứ ba tiếp tục được như vậy, thì gia tộc này có khả năng sẽ trở thành cây trường xuân của chính trường trong nước. Dù cho đời sau không xuất chúng bao nhiêu, cũng sẽ giữ được một địa vị nhất định trên chính trường. Đây chính là ý nghĩa mang tính tượng trưng.
Hiện tại, nhìn từ biểu hiện của Diệp Khai, mọi người đều kinh ngạc nhận ra, đời thứ ba của nhà họ Diệp có lẽ là thế hệ bộc phát qua nhiều năm tích lũy. Xét từ chính trị hay kinh tế, hay những phương diện khác, đều không ai sánh bằng, điều này cũng khiến các lão đồng chí trong đảng phái vô cùng vui mừng.
Trong nội bộ một đảng phái, buộc phải có mấy ngọn núi cạnh tranh lẫn nhau, mới có thể duy trì sức sống nhất định. Những đảng phái thịnh mãi không suy trên chính trường, không có sức cạnh tranh, sẽ không thể chống cụ được sóng gió. Nhưng trong một đảng phái cũng cần có một lãnh tụ tinh thần, nếu không thì chẳng khác nào một chậu cát rời, không làm nên trò trống gì.
Đó chính là đạo lý rắn không thể không có đầu.
Tiếp khách qua mấy ngày, Diệp Khai cũng hơi lấy làm kinh ngạc về lực lượng bên ngoài của ông Diệp.
Ban đầu, hắn cũng không biết ông Diệp làm ăn thế nào mà lại nhiều người đáng tin ủng hộ ông đến vậy. Chẳng trách ông có thể ngồi vững một cách không lung lay trên vị trí Ủy ban thường vụ Trung ương. Dù cho mấy năm trước có nguy ngập đến đâu, vẫn cứ ngồi vững như bàn thạch.
Xem ra, lực lượng cấp cơ sở cũng rất quan trọng. Nếu trên nặng dưới nhẹ, thì cũng chẳng thể nắm vững đại cục.
- Tiểu Khai, cháu có kế hoạch gì cho năm mới không?
Bận bịu suốt mấy ngày, ông dượng Lý Dịch Thần cũng bắt đầu mệt mỏi rồi.
Hai người ngồi trên ghế sô pha tán gẫu.
- Cũng chẳng có kế hoạch gì ạ. Ngoài việc gọi điện cho các bậc trên chúc tết, thì chỉ đi uống rượu ăn nhậu với bạn bè thôi. Năm mới chẳng thế thì là gì nữa ạ?
Diệp Khai đáp.
- Chỉ ăn uống thôi thì không được, những mối quan hệ nên tạo lập thì phải cố lôi kéo càng sớm càng tốt.
Lý Dịch Thần cảm khái nói.
- Cháu nhìn ông đấy, bận rộn biết bao nhiêu năm, làm không ít việc lớn, việc nhỏ cũng không bỏ sót. Lực lượng của ông hết thay gốc này đến thay gốc kia, nhưng vẫn rất mạnh, đáng ngưỡng mộ đấy thôi.
- Ông bôn ba trên chính trường nhiều năm đến thế rồi. Trong số mấy người này, cũng có một vài nhân vật tài giỏi.
Diệp Khai cười đáp.
- Về mặt này thì kinh nghiệm của cháu còn ít, làm gì có ai chịu theo phe chứ?
Lý Dịch Thần nói vậy với hắn, ắt là ủng hộ Diệp Khai xây dựng tổ chức chính trị cho riêng mình. Nhưng đúng như Diệp Khai nói, trừ phi hắn tự mình một tay gầy dựng nên đảng phái, chứ không thì ai chịu ủng hộ một người còn trẻ như hắn làm lãnh đạo?
Dù cho bây giờ có nhân vật chính trị sẵn sàng góp sức, thì cũng chỉ chạy đến bên ngọn cờ vững chắc là ông Diệp thôi. Ít nhất thì cũng dựa dẫm vào ủy viên Cục trung chính như Diệp Tử Bình thì mới đúng. Dựa vào Diệp Khai thì làm được gì?
Thực ra thì không phải mọi người xem thường cán bộ cấp Chính sở trẻ tuổi nhất là hắn, mà vì Diệp Khai thực sự còn quá trẻ. Chẳng biết đợi đến khi hắn bước lên trung tâm quyền lực sẽ phải mất bao nhiêu năm. Đa phần bọn họ đều không còn trẻ, thực sự không thể đợi, mà cũng không thể hao tâm vào hắn được.
Dĩ nhiên, những thanh niên đồng lứa hoặc tuổi tác gần nhau, lại không ngại qua lại với Diệp Khai, nhằm chuẩn bị sẵn cho đường đi tương lai.
Bước chân của nắm mới đã đến. Mùng một tết, Diệp Khai chạy nguyên một ngày, liên lạc với các đại gia đình ở thủ đô. Hiện giờ, hắn cũng thuộc hàng lớp người sau khá nổi tiếng, mấy lão già, bà già này đều rất xem trọng hắn, chẳng thiếu những lão đồng chí hỏi hắn tình hình công tác ra sao, hôn nhân thế nào.
Lúc Diệp Khai đến thăm nhà họ Từ, đã gặp phải người mình không ngờ được.
Năm đó, ông Từ rút khỏi vị trí ủy viên Quốc hội, tuy đẳng cấp không cao mấy, nhưng cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Diệp, về cơ bản có thể xem là bè cánh bên ngoài của nhà họ Diệp, còn phẩm hạnh thì cũng rất tốt. Thế nên Diệp Khai nhận sự ủy thác của ông Diệp, đến nhà chúc tết.
Sau khi tiễn Bùi Quân Thu đi, Diệp Khai mới thở phào một hơi.
Bùi Quân Thu quả thật rất khó rời. Mấy ngày qua, Diệp Khai ngoài ăn cơm, đi vệ sinh ra, thì gần như bị cô giữ chặt trên giường.
Cũng may thể chất Diệp Khai khá đặc biệt, không thì đã sớm thành vũng bùn rồi.
- Nếu gã chồng có danh không phận đó của Bùi Quân Thu không hy sinh trên chiến trường, thì sớm muộn cũng phải hy sinh trên giường. Cô gái Bạch Hổ quả đúng là khủng khiếp.
Diệp Khai thầm kinh ngạc tán thán.
Cảm giác như Bùi Quân Thu đã dồn hết mọi tình cảm dồn nén bao năm nay vào Diệp Khai trong mấy ngày qua.
Đây dĩ nhiên là chuyện rất đáng mừng, hơn nữa cả tinh thần và cơ thể đều được thỏa mãn, nhưng chuyện này nếu làm quá nhiều, thực sự khó mà chịu đựng nổi.
Mấy ngày nay Diệp Khai ăn khá nhiều, cũng có liên quan ít nhiều đến chuyện này.
Mùng hai mươi chín tháng chạp, Diệp Khai đến sân bay tiễn ông Phương.
Lần này ông Phương không bảo Diệp Khai đi cùng, còn bảo hắn ở lại thủ đô đón năm mới. Diệp Khai rất vui mừng vì việc này, tuy được đi cùng ông Phương cũng là một chuyện đáng ngưỡng mộ, nhưng với Diệp Khai mà nói, một hai lần là đủ rồi, ngày thường cũng chẳng cần gần gũi đến vậy, đó chẳng qua chỉ là một ý nghĩ tượng trưng mà thôi.
Công việc này ắt sẽ có người khác tranh làm.
Mấy ngày gần đây, cũng là lúc mọi người bận rộn nhất.
Đặc biệt là những nhân vật khá thân thiết với ông Diệp, cứ ra ra vào vào, lễ nghĩa quà cáp, cũng đều cần có người lưu tâm.
Hiện tại, mấy bậc cụ lão nhà họ Diệp chắc chắn đều không có thời gian tiếp khách. Bác cả Diệp Tử Kiện tuy ở thủ đô, nhưng thân là Tổng tham mưu trưởng cũng bận nhiều việc, không được rảnh rỗi. Bác hai Diệp Tử Sơ thì ở tít Liêu Đông. Bố Diệp Khai, Diệp Tử Bình lại ở Minh Châu, không lo được chuyện ở nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì lý do này, các nhân vật bè phái của ông Diệp về cơ bản đều do Lý Dịch Thần, dượng của Diệp Khai tiếp đón. Ông là Phó bộ ngoại giao, xử lý chuyện này âu cũng thuận tay.
Diệp Khai do đang ở thủ đô, nên thi thoảng cũng tham gia, chào hỏi, trò chuyện vài câu với mấy đồng chí cùng phe phái.
Dẫu sao thì, với tư cách là người thừa kế di sản chính trị đời thứ ba của nhà họ Diệp, thân phận và địa vị của Diệp Khai cũng vô cùng quan trọng, nhất là hiện nay, khi hắn đã nắm trong tay những thành tựu đáng chú ý, các nhân vật quan trọng trong đảng phái cũng rất kỳ vọng ở hắn.
Ngạn ngữ nói rất đúng, phú không quá ba đời. Nhưng ở nước ngoài cũng chẳng thiếu những người phú quá ba đời, đó đều là những gia tộc hiển hách, cực kỳ giàu có, sức ảnh hưởng lan khắp toàn cầu.
Sức mạnh mà gia tộc phú qua ba đời tích lũy được là vô cùng mạnh.
Và gia tộc chính trị cũng tương tự. Thông thường, rất khó tiếp tục hiển hách đời thứ ba, có hai đời vinh quang, sức mạnh đã vô cùng ghê gớm rồi, sức ảnh hưởng có thể len lỏi vào đủ mọi tầng lớp trong xã hội. Nếu thế hệ thứ ba tiếp tục được như vậy, thì gia tộc này có khả năng sẽ trở thành cây trường xuân của chính trường trong nước. Dù cho đời sau không xuất chúng bao nhiêu, cũng sẽ giữ được một địa vị nhất định trên chính trường. Đây chính là ý nghĩa mang tính tượng trưng.
Hiện tại, nhìn từ biểu hiện của Diệp Khai, mọi người đều kinh ngạc nhận ra, đời thứ ba của nhà họ Diệp có lẽ là thế hệ bộc phát qua nhiều năm tích lũy. Xét từ chính trị hay kinh tế, hay những phương diện khác, đều không ai sánh bằng, điều này cũng khiến các lão đồng chí trong đảng phái vô cùng vui mừng.
Trong nội bộ một đảng phái, buộc phải có mấy ngọn núi cạnh tranh lẫn nhau, mới có thể duy trì sức sống nhất định. Những đảng phái thịnh mãi không suy trên chính trường, không có sức cạnh tranh, sẽ không thể chống cụ được sóng gió. Nhưng trong một đảng phái cũng cần có một lãnh tụ tinh thần, nếu không thì chẳng khác nào một chậu cát rời, không làm nên trò trống gì.
Đó chính là đạo lý rắn không thể không có đầu.
Tiếp khách qua mấy ngày, Diệp Khai cũng hơi lấy làm kinh ngạc về lực lượng bên ngoài của ông Diệp.
Ban đầu, hắn cũng không biết ông Diệp làm ăn thế nào mà lại nhiều người đáng tin ủng hộ ông đến vậy. Chẳng trách ông có thể ngồi vững một cách không lung lay trên vị trí Ủy ban thường vụ Trung ương. Dù cho mấy năm trước có nguy ngập đến đâu, vẫn cứ ngồi vững như bàn thạch.
Xem ra, lực lượng cấp cơ sở cũng rất quan trọng. Nếu trên nặng dưới nhẹ, thì cũng chẳng thể nắm vững đại cục.
- Tiểu Khai, cháu có kế hoạch gì cho năm mới không?
Bận bịu suốt mấy ngày, ông dượng Lý Dịch Thần cũng bắt đầu mệt mỏi rồi.
Hai người ngồi trên ghế sô pha tán gẫu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cũng chẳng có kế hoạch gì ạ. Ngoài việc gọi điện cho các bậc trên chúc tết, thì chỉ đi uống rượu ăn nhậu với bạn bè thôi. Năm mới chẳng thế thì là gì nữa ạ?
Diệp Khai đáp.
- Chỉ ăn uống thôi thì không được, những mối quan hệ nên tạo lập thì phải cố lôi kéo càng sớm càng tốt.
Lý Dịch Thần cảm khái nói.
- Cháu nhìn ông đấy, bận rộn biết bao nhiêu năm, làm không ít việc lớn, việc nhỏ cũng không bỏ sót. Lực lượng của ông hết thay gốc này đến thay gốc kia, nhưng vẫn rất mạnh, đáng ngưỡng mộ đấy thôi.
- Ông bôn ba trên chính trường nhiều năm đến thế rồi. Trong số mấy người này, cũng có một vài nhân vật tài giỏi.
Diệp Khai cười đáp.
- Về mặt này thì kinh nghiệm của cháu còn ít, làm gì có ai chịu theo phe chứ?
Lý Dịch Thần nói vậy với hắn, ắt là ủng hộ Diệp Khai xây dựng tổ chức chính trị cho riêng mình. Nhưng đúng như Diệp Khai nói, trừ phi hắn tự mình một tay gầy dựng nên đảng phái, chứ không thì ai chịu ủng hộ một người còn trẻ như hắn làm lãnh đạo?
Dù cho bây giờ có nhân vật chính trị sẵn sàng góp sức, thì cũng chỉ chạy đến bên ngọn cờ vững chắc là ông Diệp thôi. Ít nhất thì cũng dựa dẫm vào ủy viên Cục trung chính như Diệp Tử Bình thì mới đúng. Dựa vào Diệp Khai thì làm được gì?
Thực ra thì không phải mọi người xem thường cán bộ cấp Chính sở trẻ tuổi nhất là hắn, mà vì Diệp Khai thực sự còn quá trẻ. Chẳng biết đợi đến khi hắn bước lên trung tâm quyền lực sẽ phải mất bao nhiêu năm. Đa phần bọn họ đều không còn trẻ, thực sự không thể đợi, mà cũng không thể hao tâm vào hắn được.
Dĩ nhiên, những thanh niên đồng lứa hoặc tuổi tác gần nhau, lại không ngại qua lại với Diệp Khai, nhằm chuẩn bị sẵn cho đường đi tương lai.
Bước chân của nắm mới đã đến. Mùng một tết, Diệp Khai chạy nguyên một ngày, liên lạc với các đại gia đình ở thủ đô. Hiện giờ, hắn cũng thuộc hàng lớp người sau khá nổi tiếng, mấy lão già, bà già này đều rất xem trọng hắn, chẳng thiếu những lão đồng chí hỏi hắn tình hình công tác ra sao, hôn nhân thế nào.
Lúc Diệp Khai đến thăm nhà họ Từ, đã gặp phải người mình không ngờ được.
Năm đó, ông Từ rút khỏi vị trí ủy viên Quốc hội, tuy đẳng cấp không cao mấy, nhưng cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Diệp, về cơ bản có thể xem là bè cánh bên ngoài của nhà họ Diệp, còn phẩm hạnh thì cũng rất tốt. Thế nên Diệp Khai nhận sự ủy thác của ông Diệp, đến nhà chúc tết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro