Đại sư phụ cho gọi.
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Đối với Diệp Khai, Diệp lão gia tử phi thường yêu thích, mà Diệp Khai xác thực là không làm cho ông thất vọng.
Trong nhà có rất nhiều chuyện nếu như không có Diệp Khai thì không khả năng thao tác được hoàn mỹ như vậy, mà Diệp Tử Bình cũng không khả năng sớm tiến vào trung tâm quyền lực của quốc gia.
Lúc này mà xem, trong toàn bộ Diệp gia, ngay cả đời thứ ba cũng đã thể hiện ra giá trị tồn tại của mình trên võ đài chính trị, hơn nữa đối với cục diện chính trị càng ngày càng thêm có lực ảnh hưởng trọng yếu.
Hôm nay Diệp lão gia tử đương nhiên là không hề tức giận, ông chỉ làm tư thái mà thôi.
Dù sao ở trước mặt của ông, đồng chí Hồng Chính cũng cần phải cân nhắc một ít, không tiện tỏ thái độ, cho nên Diệp lão gia tử mới làm ra thái độ không hài lòng với lời nói của cháu trai, bứt ra rời đi, lưu lại hai người tự mình thương thảo, nhờ vậy mà giảm đi không ít việc.
Quả nhiên Diệp Khai cùng đồng chí Hồng Chính câu thông rất tốt, cũng đã nhận được trao quyền, nếu quả thật đúng như mong muốn, đem sự tình tại Lăng Cương giải quyết thật tốt, chuyện này đối với toàn bộ xí nghiệp quốc hữu cần thay đổi chế độ mà nói đều là một án lệ phi thường hữu ích.
- Nhưng mà chuyện kia ông vẫn còn phải nói cháu đấy.
Diệp lão gia tử nghiêm mặt nói:
- Sao cháu có thể to gan như vậy, trực tiếp đem chuyện của Thiệu Giang Bình khiêng ra rồi? Vấn đề mấy trăm triệu đồng, không phải việc nhỏ, cháu làm như vậy tuy suy tính rộng lớn, theo đại cục mà giảng thì phù hợp, nhưng nếu rơi vào trong mắt người có ý chí, đó là vấn đề khá nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của cháu.
Nghe xong Diệp lão gia tử phê bình, Diệp Khai liên tục gật đầu, bộ dạng phi thường thành khẩn.
- Ông nội nói rất đúng, chuyện này xác thực tồn tại phong hiểm nhất định.
Diệp Khai nói ra:
- Nhưng cũng có một chỗ tốt, nếu như Lăng Cương thay đổi chế độ thành công, quả thật có thể tạo ra tác dụng dẫn đầu cho những xí nghiệp khác, đối với việc thúc đẩy thay đổi chế độ xí nghiệp, chỗ tốt rất nhiều, cũng có thể giúp nhiều xí nghiệp giảm bớt được đường đi quanh co.
- Ân, ông xem trọng cháu, ở trong đại sự cháu chưa bao giờ hồ đồ.
Diệp lão gia tử gật đầu nói:
- Tận tâm mà làm, buông tay đi làm! Những lão gia hỏa như chúng ta ở sau lưng ủng hộ cháu…
Cơm trưa ở chỗ Diệp lão gia tử cũng thật đơn giản, bởi vì vừa rồi đồng chí Hồng Chính có ý tứ muốn ở lại cùng dùng cơm, nên món cá trắm sốt đậu hoa là tạm thời thêm vào, ngoài ra có hai món rau, một món thịt hầm cách thủy, một món súp cá tươi.
Về phần món chính là cơm, còn có một chút điểm tâm làm thật tinh xảo.
- Ăn với ông chút cơm đi, tay nghề đầu bếp ở đây vẫn rất tốt.
Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.
- Dạ!
Diệp Khai gật đầu cười nói:
- Lần trước đến đại nội, ăn cơm hộp, lần này xem như được nếm chút thức ăn ngon.
Diệp lão gia tử nghe được lại cười nói:
- Nói nghe giống như cháu rất đáng thương vậy, vậy thì hôm nay ăn cho no đi.
Nhưng phải nói thức ăn trong đại nội xác thực làm rất tinh xảo, tuy Diệp Khai có thói quen ăn thịt cá nhưng ăn món rau canh nơi này vẫn cảm thấy rất có hương vị, về phần món thịt hầm cách thủy, chính là khẩu vị của hắn, một mình hắn cơ hồ ăn hết phân nửa.
- Nhắc tới lại nói, chuyện tại Lăng Cương lần này cháu thu xếp vẫn tương đối ổn thỏa.
Diệp lão gia tử đưa ra lời bình:
- Mặc dù nói vấn đề của Thiệu Giang Bình cũng khá nghiêm trọng, thế nhưng đem so sánh với đại cục Lăng Cương vẫn có thể xử lý chậm rãi một chút, cho nên báo cáo của cháu vẫn được khẳng định.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nguyên nhân chủ yếu hắn làm như vậy là vì không muốn vấn đề của Lăng Cương thoáng chút bị bộc lộ ra, cá nhân Thiệu Giang Bình mặc dù có vấn đề, thế nhưng hắn thực sự có năng lực, nếu cân nhắc vấn đề ở tầng sâu hơn, nguyên nhân tạo thành chính là do thể chế.
Nếu như không thể thay đổi thể chế xí nghiệp nhà nước, chuyện tương tự như vụ án của Thiệu Giang Bình còn có thể tiếp tục phát sinh.
- Đương nhiên, nếu cháu làm việc chỉ làm một nửa thì ông cũng không hài lòng.
Diệp lão gia tử còn nói thêm:
- Cháu có thể làm được tình trạng sau khi phát hiện ra vấn đề thì lập tức nghĩ ra được biện pháp, việc này ông xem trọng, cũng hi vọng cháu đem chuyện này thuận lợi giải quyết hết, đừng dây dưa.
Bữa cơm này cũng không được trôi chảy thoải mái.
Trong khoảng thời gian chưa đầy nửa giờ, Diệp lão gia tử phải tiếp ba cuộc điện thoại trọng yếu, đều là công việc cần thiết giải quyết.
Diệp Khai ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng không khỏi có chút cảm khái, bởi vì có câu nói, làm lãnh đạo của một quốc gia lớn như vậy, xác thực là không dễ làm.
Trên thực tế những người lãnh đạo cao tầng không có ai có được thời gian riêng cho chính mình.
- Cần thay đổi thể chế không chỉ là xí nghiệp nhà nước.
Diệp Khai bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
- Ân?
Diệp lão gia tử nghe xong lời hắn nói, thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại tiếp tục ăn cơm, không nhắc lại chuyện này.
…
Rời khỏi nơi ở của Diệp lão gia tử, liền nhìn thấy có người ở bên ngoài chờ hắn.
- Diệp phó cục trưởng, cuối cùng đợi được anh đi ra!
- Chào Lâm cục trưởng!
Diệp Khai nhìn thấy được người lãnh đạo trực tiếp của mình tướng quân Lâm Uy không khỏi nở nụ cười, sau đó hướng hắn chào theo nghi thức quân đội.
Tướng quân Lâm Uy cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì dáng tươi cười của Diệp Khai có chút lạ lùng.
Hắn tự nhiên không biết chồng cũ của Mộc Uyển Dung cũng được gọi là Lâm Uy, còn bị Diệp Khai thu thập một trận, hơn nữa còn cho đội nón xanh!
Dù sao trên đời này người trùng tên trùng họ có rất nhiều, tên của hắn thật sự quá mức đại chúng hóa.
- Đồng chí Diệp Khai, đi, đến chỗ tôi trò chuyện.
Tướng quân Lâm Uy nói với Diệp Khai.
- Được!
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
Hai người cùng nhau đi qua, lên một chiếc xe, sau đó lái vào sâu trong đại nội.
- Sao Lâm cục trưởng lại đột nhiên đến tìm tôi nói chuyện?
Diệp Khai lên xe, cũng có chút tò mò hỏi.
- Còn không phải bởi vì anh ở bên ngoài lạm dụng danh hào Cục cảnh vệ trung ương, hiện tại có chút lời trách cứ đã đưa tới chỗ của tôi.
Tướng quân Lâm Uy cũng không khách khí, trực tiếp phàn nàn với Diệp Khai.
- Thao, tôi biết ngay là có chuyện như vậy mà!
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút tức giận hô lên.
Loại chuyện này Diệp Khai đã sớm dự liệu được.
Nhưng có thể đem chuyện này bẩm báo lên chỗ tướng quân Lâm Uy, vậy đã đủ nói rõ lực lượng của đối phương cũng không xem là nhỏ, bằng không mà nói, cửa vào của Cục cảnh vệ trung ương nằm ở đâu cũng không ai biết, làm sao mà chạy tới cáo trạng?
- Rốt cục là tên đui mù nào vậy?
Diệp Khai mắng vài câu, liền hỏi rõ nguồn gốc.
Nếu biết người nào đi tố cáo bôi đen hắn, Diệp Khai mới tốt quay về thu thập, luôn cho bọn hắn ghi nhớ thật sâu mới khá, tránh khỏi bọn họ dám đi tìm Diệp nhị thiếu gây phiền toái.
- Là người nào, tôi nghĩ Diệp phó cục trưởng hiểu rõ trong lòng rồi phải không?
Lâm Uy cười nói:
- Không ngờ người ta đi tố cáo anh, anh còn muốn trả đũa trở về hay sao?
- Tôi thật sự muốn trả đũa trở về đâu!
Diệp Khai hừ một tiếng nói.
Kỳ thật đối với Lâm Uy, Diệp Khai cũng khó thể nói gì, bởi vì giữa Lâm Uy cùng Diệp lão gia tử bọn họ có quan hệ sâu xa, là xuất thân từ đội ngũ Diệp hệ, cho nên Diệp Khai ở trước mặt của hắn ngược lại không cần che giấu ý tứ, muốn nói gì thì nói, trực tiếp nói thẳng ra.
- Suy nghĩ một chút thì còn được, nhưng nếu muốn trả thù trở về thì không ổn.
Lâm Uy nói ra:
- Những chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn lao, hơn nữa đều là đối phương có vấn đề trước, cho nên tôi cũng không nói gì, chỉ nhắc anh sau này ở bên ngoài nếu không có chuyện gì thì đừng nên bại lộ thân phận trong Cục cảnh vệ của mình, tránh khỏi việc người ta viện lý do làm khó, anh phải biết có những đôi mắt của một số người lúc nào cũng đang ngó chừng anh chằm chằm, nên ít gây phiền toái một chút, đối với anh mới có lợi!
- Được, tôi cảm ơn trước.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, cảm tạ tướng quân Lâm Uy.
- Nhưng hôm nay tìm tôi đến hẳn không phải là chú đi?
- Ân, là đại sư phụ, ông nghe nói anh đã đến đại nội, thuận đường muốn gặp mặt anh một chút.
Lâm Uy nói với Diệp Khai:
- Hơn nữa vừa lúc Tạ Quân Ngọc quay về vấn an lão nhân gia, trong chốc lát cùng anh trở về đều thật thuận tiện, tránh khỏi việc người của chúng tôi chạy đi hai chuyến thôi.
- Tạ Quân Ngọc cũng đã tới?
Diệp Khai nghe xong có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, hai ngày nữa là sinh nhật của đại sư phụ, hàng năm vào ngày này đồ tử đồ tôn của ông cũng luôn về thăm ông.
Lâm Uy trả lời.
- Ah…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ như vậy thì hơi khó khăn.
Đồ tử đồ tôn của đại sư phụ trên cơ bản đều là cao thủ, hơn nữa đều xuất thân từ Cục cảnh vệ, thậm chí có người sau khi rời khỏi vẫn cùng Cục cảnh vệ bảo trì liên hệ chặt chẽ, nếu không phải nguyên nhân này bọn họ muốn đi vào đại nội thăm đại sư phụ thật sự là không được dễ dàng.
Có thể thấy được bất kể là ở địa phương nào, có được quan hệ nhân mạch của mình làm việc thật sự là thuận tiện hơn rất nhiều.
Đại nội đề phòng sâm nghiêm, đối với những người kia mà nói cũng như giẫm trên đất bằng, ra vào không ngại.
- Cũng không đơn giản như ý nghĩ của anh đâu…
Lâm Uy nhìn thấy bộ dáng của Diệp Khai, lại nói với hắn:
- Bọn họ đi vào là dùng lối đi khác, sẽ không chạy qua bên này.
Hai người trò chuyện trên xe một lát, xe đi qua thật nhiều khu rừng cổ mộc nho nhỏ, chạy tới gần một khu kiến trúc cung điện, sau đó lại xuyên qua thật nhiều sân viên, đi vào bên trong.
- Tôi không vào đâu, nghiêm khắc mà nói tôi cũng không có quan hệ gì trực tiếp với đại sư phụ!
Lâm Uy đưa Diệp Khai tới cửa ra vào, lại chào tạm biệt.
- Cũng được, sống chung một chỗ với vị thủ trưởng như ngài, áp lực thật quá lớn.
Diệp Khai cười cười nói.
Kỳ thật hắn chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng nếu nghiêm túc mà nói, hiện tại Lâm Uy có quân hàm trung tướng, nhưng quyền lực thực tế xác thực rất lớn, dù sao sức chiến đấu của toàn bộ Cục cảnh vệ trung ương thật sự cường hãn, nếu như trong tay có được võ trang tương ứng, có thể nói muốn ghép thành một sư đoàn cũng còn dư thừa.
Cỗ lực lượng này nếu vận dụng thích hợp chẳng hạn như chiến đấu trên thành thị đường phố hiệu quả sẽ phi thường kinh người.
Cũng chính bởi vì như thế, có Cục cảnh vệ tọa trấn đại nội mọi người mới có cảm giác yên tâm.
Khi Diệp Khai đi vào, liền nhìn thấy trong sân đã có hơn mười người trẻ tuổi, có vài vị chừng trên dưới bốn mươi, đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.
Nhìn thấy Diệp Khai đi tới, mọi người chỉ liếc mắt nhìn hắn, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt.
Diệp Khai cũng không nhận ra bọn họ, vì vậy lại chậm rãi đi thẳng vào trong.
Khi đi tới bậc thang, muốn đi vào, đã có người ngăn cản hắn.
- Anh là ai, nơi này không thể tùy tiện ra vào!
Một người trẻ tuổi hơn hai mươi nhìn hắn nói.
- Tôi là Diệp Khai, đại sư phụ tìm tôi.
Diệp Khai nhìn hắn, lạnh nhạt đáp.
- Ah, anh chính là Diệp Khai…
Đối phương nhìn nhìn hắn, sau đó lại nói:
- Vậy anh vào đi, đại sư phụ đang chờ anh.
Diệp Khai gật gật đầu, đi thẳng vào trong.
Những người ở bên ngoài nhìn theo bóng lưng Diệp Khai, bắt đầu xì xào bàn tán.
- Đại sư phụ tìm hắn làm gì?
- Hắn cũng không phải người của chúng ta!
- Nghe nói thật có lai lịch đấy, hình như tiểu Tạ biết rõ ràng.
- Tôi nghe nói tiểu Tạ xem trọng hắn, có phải giữa họ có chút ý tứ kia hay không?
Thính lực của Diệp Khai rất tốt, đương nhiên nghe được những lời nghị luận kia, nhưng hắn cũng không có ý kiến gì với loại chuyện này, không để ý tới lời bàn tán bát quái của họ, sau khi vào phòng liền nhìn thấy trong phòng có vài vị lão nhân chừng năm sáu mươi tuổi đang ngồi, mỗi người tinh thần đầy đủ, trong ánh mắt thần quang lập lòe, hiển nhiên đều là người có công phu.
- Cảm giác thật giống như khai mở võ lâm đại hội vậy!
Trong lòng Diệp Khai thầm nói.
Bởi vì hắn vừa mới đi vào, liền cảm nhận được áp lực khá lớn, ánh mắt những vị kia thật lăng lệ ác liệt, tinh khí lộ ra ngoài, làm Diệp Khai có cảm giác như bị vài thanh dao găm gác ngang cổ mình.
Nếu như không phải tố chất tâm lý của hắn thật tốt, đoán chừng đã bị hù dọa hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Cũng may tinh thần của Diệp Khai thật đủ mạnh mẽ, kinh nghiệm nhiều, chỉ thoáng nhíu mày tiếp tục đi qua.
- Ồ?
- Chàng trai rất có định lực!
Những người trong phòng lập tức có chút kinh ngạc.
- Chàng trai, cậu tới làm gì? Nơi này không phải người bình thường có thể đi vào đâu.
Một lão nhân chợt lên tiếng nói.
- Đại sư phụ tìm tôi, tôi cũng không biết là chuyện gì.
Diệp Khai liếc mắt nhìn người nọ đáp lại một câu.
Người kia có chút hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, đang định nói chuyện, chợt nghe bên trong có người lên tiếng:
- Diệp Khai đã đến, vào đi!
Đây chính là thanh âm của đại sư phụ, mọi người nghe xong lập tức không ai lên tiếng, chỉ có chút hồ nghi nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai đi vào, chỉ thấy trong phòng sáng lên, cửa sổ mở ra, lúc này ánh mặt trời chiếu vào phi thường sáng ngời.
Đại sư phụ đang ngồi xếp bằng trên giường, thần sắc thản nhiên, bộ dáng như cao nhân đắc đạo.
Nhắc tới đối với đại sư phụ Diệp Khai cũng chưa hiểu rõ được tinh tường, chỉ biết Tạ Quân Ngọc được xem như đệ tử quan môn của hắn.
Chuyện lần trước chính hắn cũng không hiểu quá rõ ràng, không rõ vì sao đại sư phụ lại có vẻ xem trọng hắn, còn để cho Tạ Quân Ngọc đi theo hắn.
Nếu không phải đại sư phụ cho phép thì người tâm cao khí ngạo như Tạ Quân Ngọc chưa hẳn đã chịu thuận theo đối với hắn như vậy.
- Chào đại sư phụ, nghe tướng quân Lâm Uy nói hai ngày nữa là sinh nhật của đại sư phụ rồi, lần này cháu tới thật vội vàng nên đi hai tay không, thật là ngại ngùng…
Diệp Khai tiến lên hành lễ, sau đó có chút áy náy tỏ vẻ.
Trong nhà có rất nhiều chuyện nếu như không có Diệp Khai thì không khả năng thao tác được hoàn mỹ như vậy, mà Diệp Tử Bình cũng không khả năng sớm tiến vào trung tâm quyền lực của quốc gia.
Lúc này mà xem, trong toàn bộ Diệp gia, ngay cả đời thứ ba cũng đã thể hiện ra giá trị tồn tại của mình trên võ đài chính trị, hơn nữa đối với cục diện chính trị càng ngày càng thêm có lực ảnh hưởng trọng yếu.
Hôm nay Diệp lão gia tử đương nhiên là không hề tức giận, ông chỉ làm tư thái mà thôi.
Dù sao ở trước mặt của ông, đồng chí Hồng Chính cũng cần phải cân nhắc một ít, không tiện tỏ thái độ, cho nên Diệp lão gia tử mới làm ra thái độ không hài lòng với lời nói của cháu trai, bứt ra rời đi, lưu lại hai người tự mình thương thảo, nhờ vậy mà giảm đi không ít việc.
Quả nhiên Diệp Khai cùng đồng chí Hồng Chính câu thông rất tốt, cũng đã nhận được trao quyền, nếu quả thật đúng như mong muốn, đem sự tình tại Lăng Cương giải quyết thật tốt, chuyện này đối với toàn bộ xí nghiệp quốc hữu cần thay đổi chế độ mà nói đều là một án lệ phi thường hữu ích.
- Nhưng mà chuyện kia ông vẫn còn phải nói cháu đấy.
Diệp lão gia tử nghiêm mặt nói:
- Sao cháu có thể to gan như vậy, trực tiếp đem chuyện của Thiệu Giang Bình khiêng ra rồi? Vấn đề mấy trăm triệu đồng, không phải việc nhỏ, cháu làm như vậy tuy suy tính rộng lớn, theo đại cục mà giảng thì phù hợp, nhưng nếu rơi vào trong mắt người có ý chí, đó là vấn đề khá nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của cháu.
Nghe xong Diệp lão gia tử phê bình, Diệp Khai liên tục gật đầu, bộ dạng phi thường thành khẩn.
- Ông nội nói rất đúng, chuyện này xác thực tồn tại phong hiểm nhất định.
Diệp Khai nói ra:
- Nhưng cũng có một chỗ tốt, nếu như Lăng Cương thay đổi chế độ thành công, quả thật có thể tạo ra tác dụng dẫn đầu cho những xí nghiệp khác, đối với việc thúc đẩy thay đổi chế độ xí nghiệp, chỗ tốt rất nhiều, cũng có thể giúp nhiều xí nghiệp giảm bớt được đường đi quanh co.
- Ân, ông xem trọng cháu, ở trong đại sự cháu chưa bao giờ hồ đồ.
Diệp lão gia tử gật đầu nói:
- Tận tâm mà làm, buông tay đi làm! Những lão gia hỏa như chúng ta ở sau lưng ủng hộ cháu…
Cơm trưa ở chỗ Diệp lão gia tử cũng thật đơn giản, bởi vì vừa rồi đồng chí Hồng Chính có ý tứ muốn ở lại cùng dùng cơm, nên món cá trắm sốt đậu hoa là tạm thời thêm vào, ngoài ra có hai món rau, một món thịt hầm cách thủy, một món súp cá tươi.
Về phần món chính là cơm, còn có một chút điểm tâm làm thật tinh xảo.
- Ăn với ông chút cơm đi, tay nghề đầu bếp ở đây vẫn rất tốt.
Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.
- Dạ!
Diệp Khai gật đầu cười nói:
- Lần trước đến đại nội, ăn cơm hộp, lần này xem như được nếm chút thức ăn ngon.
Diệp lão gia tử nghe được lại cười nói:
- Nói nghe giống như cháu rất đáng thương vậy, vậy thì hôm nay ăn cho no đi.
Nhưng phải nói thức ăn trong đại nội xác thực làm rất tinh xảo, tuy Diệp Khai có thói quen ăn thịt cá nhưng ăn món rau canh nơi này vẫn cảm thấy rất có hương vị, về phần món thịt hầm cách thủy, chính là khẩu vị của hắn, một mình hắn cơ hồ ăn hết phân nửa.
- Nhắc tới lại nói, chuyện tại Lăng Cương lần này cháu thu xếp vẫn tương đối ổn thỏa.
Diệp lão gia tử đưa ra lời bình:
- Mặc dù nói vấn đề của Thiệu Giang Bình cũng khá nghiêm trọng, thế nhưng đem so sánh với đại cục Lăng Cương vẫn có thể xử lý chậm rãi một chút, cho nên báo cáo của cháu vẫn được khẳng định.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nguyên nhân chủ yếu hắn làm như vậy là vì không muốn vấn đề của Lăng Cương thoáng chút bị bộc lộ ra, cá nhân Thiệu Giang Bình mặc dù có vấn đề, thế nhưng hắn thực sự có năng lực, nếu cân nhắc vấn đề ở tầng sâu hơn, nguyên nhân tạo thành chính là do thể chế.
Nếu như không thể thay đổi thể chế xí nghiệp nhà nước, chuyện tương tự như vụ án của Thiệu Giang Bình còn có thể tiếp tục phát sinh.
- Đương nhiên, nếu cháu làm việc chỉ làm một nửa thì ông cũng không hài lòng.
Diệp lão gia tử còn nói thêm:
- Cháu có thể làm được tình trạng sau khi phát hiện ra vấn đề thì lập tức nghĩ ra được biện pháp, việc này ông xem trọng, cũng hi vọng cháu đem chuyện này thuận lợi giải quyết hết, đừng dây dưa.
Bữa cơm này cũng không được trôi chảy thoải mái.
Trong khoảng thời gian chưa đầy nửa giờ, Diệp lão gia tử phải tiếp ba cuộc điện thoại trọng yếu, đều là công việc cần thiết giải quyết.
Diệp Khai ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng không khỏi có chút cảm khái, bởi vì có câu nói, làm lãnh đạo của một quốc gia lớn như vậy, xác thực là không dễ làm.
Trên thực tế những người lãnh đạo cao tầng không có ai có được thời gian riêng cho chính mình.
- Cần thay đổi thể chế không chỉ là xí nghiệp nhà nước.
Diệp Khai bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
- Ân?
Diệp lão gia tử nghe xong lời hắn nói, thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại tiếp tục ăn cơm, không nhắc lại chuyện này.
…
Rời khỏi nơi ở của Diệp lão gia tử, liền nhìn thấy có người ở bên ngoài chờ hắn.
- Diệp phó cục trưởng, cuối cùng đợi được anh đi ra!
- Chào Lâm cục trưởng!
Diệp Khai nhìn thấy được người lãnh đạo trực tiếp của mình tướng quân Lâm Uy không khỏi nở nụ cười, sau đó hướng hắn chào theo nghi thức quân đội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tướng quân Lâm Uy cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì dáng tươi cười của Diệp Khai có chút lạ lùng.
Hắn tự nhiên không biết chồng cũ của Mộc Uyển Dung cũng được gọi là Lâm Uy, còn bị Diệp Khai thu thập một trận, hơn nữa còn cho đội nón xanh!
Dù sao trên đời này người trùng tên trùng họ có rất nhiều, tên của hắn thật sự quá mức đại chúng hóa.
- Đồng chí Diệp Khai, đi, đến chỗ tôi trò chuyện.
Tướng quân Lâm Uy nói với Diệp Khai.
- Được!
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
Hai người cùng nhau đi qua, lên một chiếc xe, sau đó lái vào sâu trong đại nội.
- Sao Lâm cục trưởng lại đột nhiên đến tìm tôi nói chuyện?
Diệp Khai lên xe, cũng có chút tò mò hỏi.
- Còn không phải bởi vì anh ở bên ngoài lạm dụng danh hào Cục cảnh vệ trung ương, hiện tại có chút lời trách cứ đã đưa tới chỗ của tôi.
Tướng quân Lâm Uy cũng không khách khí, trực tiếp phàn nàn với Diệp Khai.
- Thao, tôi biết ngay là có chuyện như vậy mà!
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút tức giận hô lên.
Loại chuyện này Diệp Khai đã sớm dự liệu được.
Nhưng có thể đem chuyện này bẩm báo lên chỗ tướng quân Lâm Uy, vậy đã đủ nói rõ lực lượng của đối phương cũng không xem là nhỏ, bằng không mà nói, cửa vào của Cục cảnh vệ trung ương nằm ở đâu cũng không ai biết, làm sao mà chạy tới cáo trạng?
- Rốt cục là tên đui mù nào vậy?
Diệp Khai mắng vài câu, liền hỏi rõ nguồn gốc.
Nếu biết người nào đi tố cáo bôi đen hắn, Diệp Khai mới tốt quay về thu thập, luôn cho bọn hắn ghi nhớ thật sâu mới khá, tránh khỏi bọn họ dám đi tìm Diệp nhị thiếu gây phiền toái.
- Là người nào, tôi nghĩ Diệp phó cục trưởng hiểu rõ trong lòng rồi phải không?
Lâm Uy cười nói:
- Không ngờ người ta đi tố cáo anh, anh còn muốn trả đũa trở về hay sao?
- Tôi thật sự muốn trả đũa trở về đâu!
Diệp Khai hừ một tiếng nói.
Kỳ thật đối với Lâm Uy, Diệp Khai cũng khó thể nói gì, bởi vì giữa Lâm Uy cùng Diệp lão gia tử bọn họ có quan hệ sâu xa, là xuất thân từ đội ngũ Diệp hệ, cho nên Diệp Khai ở trước mặt của hắn ngược lại không cần che giấu ý tứ, muốn nói gì thì nói, trực tiếp nói thẳng ra.
- Suy nghĩ một chút thì còn được, nhưng nếu muốn trả thù trở về thì không ổn.
Lâm Uy nói ra:
- Những chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn lao, hơn nữa đều là đối phương có vấn đề trước, cho nên tôi cũng không nói gì, chỉ nhắc anh sau này ở bên ngoài nếu không có chuyện gì thì đừng nên bại lộ thân phận trong Cục cảnh vệ của mình, tránh khỏi việc người ta viện lý do làm khó, anh phải biết có những đôi mắt của một số người lúc nào cũng đang ngó chừng anh chằm chằm, nên ít gây phiền toái một chút, đối với anh mới có lợi!
- Được, tôi cảm ơn trước.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, cảm tạ tướng quân Lâm Uy.
- Nhưng hôm nay tìm tôi đến hẳn không phải là chú đi?
- Ân, là đại sư phụ, ông nghe nói anh đã đến đại nội, thuận đường muốn gặp mặt anh một chút.
Lâm Uy nói với Diệp Khai:
- Hơn nữa vừa lúc Tạ Quân Ngọc quay về vấn an lão nhân gia, trong chốc lát cùng anh trở về đều thật thuận tiện, tránh khỏi việc người của chúng tôi chạy đi hai chuyến thôi.
- Tạ Quân Ngọc cũng đã tới?
Diệp Khai nghe xong có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, hai ngày nữa là sinh nhật của đại sư phụ, hàng năm vào ngày này đồ tử đồ tôn của ông cũng luôn về thăm ông.
Lâm Uy trả lời.
- Ah…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ như vậy thì hơi khó khăn.
Đồ tử đồ tôn của đại sư phụ trên cơ bản đều là cao thủ, hơn nữa đều xuất thân từ Cục cảnh vệ, thậm chí có người sau khi rời khỏi vẫn cùng Cục cảnh vệ bảo trì liên hệ chặt chẽ, nếu không phải nguyên nhân này bọn họ muốn đi vào đại nội thăm đại sư phụ thật sự là không được dễ dàng.
Có thể thấy được bất kể là ở địa phương nào, có được quan hệ nhân mạch của mình làm việc thật sự là thuận tiện hơn rất nhiều.
Đại nội đề phòng sâm nghiêm, đối với những người kia mà nói cũng như giẫm trên đất bằng, ra vào không ngại.
- Cũng không đơn giản như ý nghĩ của anh đâu…
Lâm Uy nhìn thấy bộ dáng của Diệp Khai, lại nói với hắn:
- Bọn họ đi vào là dùng lối đi khác, sẽ không chạy qua bên này.
Hai người trò chuyện trên xe một lát, xe đi qua thật nhiều khu rừng cổ mộc nho nhỏ, chạy tới gần một khu kiến trúc cung điện, sau đó lại xuyên qua thật nhiều sân viên, đi vào bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi không vào đâu, nghiêm khắc mà nói tôi cũng không có quan hệ gì trực tiếp với đại sư phụ!
Lâm Uy đưa Diệp Khai tới cửa ra vào, lại chào tạm biệt.
- Cũng được, sống chung một chỗ với vị thủ trưởng như ngài, áp lực thật quá lớn.
Diệp Khai cười cười nói.
Kỳ thật hắn chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng nếu nghiêm túc mà nói, hiện tại Lâm Uy có quân hàm trung tướng, nhưng quyền lực thực tế xác thực rất lớn, dù sao sức chiến đấu của toàn bộ Cục cảnh vệ trung ương thật sự cường hãn, nếu như trong tay có được võ trang tương ứng, có thể nói muốn ghép thành một sư đoàn cũng còn dư thừa.
Cỗ lực lượng này nếu vận dụng thích hợp chẳng hạn như chiến đấu trên thành thị đường phố hiệu quả sẽ phi thường kinh người.
Cũng chính bởi vì như thế, có Cục cảnh vệ tọa trấn đại nội mọi người mới có cảm giác yên tâm.
Khi Diệp Khai đi vào, liền nhìn thấy trong sân đã có hơn mười người trẻ tuổi, có vài vị chừng trên dưới bốn mươi, đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.
Nhìn thấy Diệp Khai đi tới, mọi người chỉ liếc mắt nhìn hắn, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt.
Diệp Khai cũng không nhận ra bọn họ, vì vậy lại chậm rãi đi thẳng vào trong.
Khi đi tới bậc thang, muốn đi vào, đã có người ngăn cản hắn.
- Anh là ai, nơi này không thể tùy tiện ra vào!
Một người trẻ tuổi hơn hai mươi nhìn hắn nói.
- Tôi là Diệp Khai, đại sư phụ tìm tôi.
Diệp Khai nhìn hắn, lạnh nhạt đáp.
- Ah, anh chính là Diệp Khai…
Đối phương nhìn nhìn hắn, sau đó lại nói:
- Vậy anh vào đi, đại sư phụ đang chờ anh.
Diệp Khai gật gật đầu, đi thẳng vào trong.
Những người ở bên ngoài nhìn theo bóng lưng Diệp Khai, bắt đầu xì xào bàn tán.
- Đại sư phụ tìm hắn làm gì?
- Hắn cũng không phải người của chúng ta!
- Nghe nói thật có lai lịch đấy, hình như tiểu Tạ biết rõ ràng.
- Tôi nghe nói tiểu Tạ xem trọng hắn, có phải giữa họ có chút ý tứ kia hay không?
Thính lực của Diệp Khai rất tốt, đương nhiên nghe được những lời nghị luận kia, nhưng hắn cũng không có ý kiến gì với loại chuyện này, không để ý tới lời bàn tán bát quái của họ, sau khi vào phòng liền nhìn thấy trong phòng có vài vị lão nhân chừng năm sáu mươi tuổi đang ngồi, mỗi người tinh thần đầy đủ, trong ánh mắt thần quang lập lòe, hiển nhiên đều là người có công phu.
- Cảm giác thật giống như khai mở võ lâm đại hội vậy!
Trong lòng Diệp Khai thầm nói.
Bởi vì hắn vừa mới đi vào, liền cảm nhận được áp lực khá lớn, ánh mắt những vị kia thật lăng lệ ác liệt, tinh khí lộ ra ngoài, làm Diệp Khai có cảm giác như bị vài thanh dao găm gác ngang cổ mình.
Nếu như không phải tố chất tâm lý của hắn thật tốt, đoán chừng đã bị hù dọa hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Cũng may tinh thần của Diệp Khai thật đủ mạnh mẽ, kinh nghiệm nhiều, chỉ thoáng nhíu mày tiếp tục đi qua.
- Ồ?
- Chàng trai rất có định lực!
Những người trong phòng lập tức có chút kinh ngạc.
- Chàng trai, cậu tới làm gì? Nơi này không phải người bình thường có thể đi vào đâu.
Một lão nhân chợt lên tiếng nói.
- Đại sư phụ tìm tôi, tôi cũng không biết là chuyện gì.
Diệp Khai liếc mắt nhìn người nọ đáp lại một câu.
Người kia có chút hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, đang định nói chuyện, chợt nghe bên trong có người lên tiếng:
- Diệp Khai đã đến, vào đi!
Đây chính là thanh âm của đại sư phụ, mọi người nghe xong lập tức không ai lên tiếng, chỉ có chút hồ nghi nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai đi vào, chỉ thấy trong phòng sáng lên, cửa sổ mở ra, lúc này ánh mặt trời chiếu vào phi thường sáng ngời.
Đại sư phụ đang ngồi xếp bằng trên giường, thần sắc thản nhiên, bộ dáng như cao nhân đắc đạo.
Nhắc tới đối với đại sư phụ Diệp Khai cũng chưa hiểu rõ được tinh tường, chỉ biết Tạ Quân Ngọc được xem như đệ tử quan môn của hắn.
Chuyện lần trước chính hắn cũng không hiểu quá rõ ràng, không rõ vì sao đại sư phụ lại có vẻ xem trọng hắn, còn để cho Tạ Quân Ngọc đi theo hắn.
Nếu không phải đại sư phụ cho phép thì người tâm cao khí ngạo như Tạ Quân Ngọc chưa hẳn đã chịu thuận theo đối với hắn như vậy.
- Chào đại sư phụ, nghe tướng quân Lâm Uy nói hai ngày nữa là sinh nhật của đại sư phụ rồi, lần này cháu tới thật vội vàng nên đi hai tay không, thật là ngại ngùng…
Diệp Khai tiến lên hành lễ, sau đó có chút áy náy tỏ vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro