Đâm lao phải theo lao
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Thanh âm không phải rất lớn, nhưng rất êm tai.
Mọi người quay qua thì thây Ngô Mộng Linh đang dìu trợ lý của cô đi tới.
“Không sai, đương sự ở đây, vừa hỏi liền biết thị phi đúng sai.” Ngư Thức Phàm thấy, nhất thời cười nói.
Ông thấy Lâm Tiên Giác muốn cứng rắn bắt Diệp Khai, cũng phi thường sốt ruột. Dù sao người ở quân khu nghe lệnh của Lâm Tiên Giác hơn rất nhiều so với ông. Nhất là bộ đội chiến đấu càng là bộ hạ thiết thân của Lâm Tiên Giác.
Nếu Lâm Tiên Giác thật muốn cứng rắn, Ngư Thức Phàm quả thật vô lực ngăn cản, chờ sau này tìm người giải quyết thì mất đi tiên cơ, có chút không kịp .
Nhưng giờ người bị hại đột nhiên đứng ra, khiến cho Ngư Thức Phàm cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Ông cũng không tin tưởng Diệp Khai làm ra chuyện tổn hại thanh danh, dù sao lão Diệp gia gốc lớn rễ sâu. Nếu Diệp Khai không phải tài năng chính trị thì trong nhà chắc gì đã đem hắn làm thị trưởng lẫn tướng quân.
Theo cảm giác, Ngư Thức Phàm nhận định chuyện này chính là do đứa con Lâm Hiểu Phàm của Lâm Tiên Giác làm ra. Diệp Khai bất quá là may mắn gặp dịp, xuất thủ cứu Ngô Mộng Linh mà thôi, kết quả liền cùng Lâm Hiểu Phàm nổi lên xung đột, thậm chí động súng.
Lâm Tiên Giác trong lòng cũng trầm xuống, nhìn ra được Ngô Mộng Linh tuyệt đối đứng về phía Diệp Khai. Chuyện đêm nay không hề nghi ngờ, thằng con Lâm Hiểu Phàm của ông ta gây chuyện trước mới dẫn tới song phương xung đột, xảy ra bắn nhau.
Duy nhất có thể xem xét là con của ông ta trúng đạn, đám bộ đội đặc chủng bị thương. Nếu lấy chuyện này ra làm văn thì may ra có thể nhẹ tội.
Ngay tại lúc Lâm Tiên Giác lo lắng có cần xuất thủ hay không, ngăn Ngô Mộng Linh lại không cho cô ta khai ra bất lợi cho con mình thì Lâm Hiểu Phàm đã kêu toáng.
“Hai người bọn họ là một! Bọn họ làm con mắc mưu. Hiện tại bị cắn ngược lại nên ra mặt hãm hại!” Lâm Hiểu Phàm cũng có vài phần nhanh trí, lúc này lập tức nghĩ tới biện pháp giải quyết.
Lâm Tiên Giác nghe xong, nhất thời tinh thần chấn động, thầm nói con mình vẫn có tâm cơ , trong nháy mắt đã nghĩ ra lý do tốt như vậy.
Chuyện này có thể suy diễn như sau, Ngô Mộng Linh diễn xong, ra toilet gặp Diệp Khai, hai người do dự, ỡm ờ. Kết quả đám Lâm Hiểu Phàm đụng phải, tưởng Diệp Khai đùa giỡn Ngô Mộng Linh liền xuất thủ ngăn cản, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Ngô Mộng Linh cũng không có nói ra chân tướng, ngược lại lựa chọn xem náo nhiệt.
Cho nên, tình thế lập tức liền thăng cấp .
Cuối cùng Diệp Khai rút súng bắn Lâm Hiểu Phàm, hơn nữa đánh bị thương bộ hạ của hắn.
Đợi cho bọn họ chạy tới, Ngô Mộng Linh lo lắng Diệp Khai bị bắt nên mới đứng ra giải vây.
Sắp xếp như vậy nghe ra cũng có vẻ hợp lý.
Lâm Tiên Giác nghĩ thông suốt điểm này, không khỏi âm thầm khen ngợi. Chỉ cần thiết lập án theo chiều hướng này vậy thì con mình không hề phải chịu trách nhiệm, ngược lại Diệp Khai phải liên lụy không nhẹ, dù sao bên hắn bắn súng, con mình bị thương, ai cũng không thể phủ nhận chuyện này.
“Sự thật không phải như thế!” Ngô Mộng Linh căm tức bác bỏ nói.
Tuy rằng cô chỉ là diễn viên, nhưng ở trong đoàn văn công nhiều năm nên có quân hàm trung tá.
Phải biết rằng thời đó tướng quân ca sĩ còn chưa nhiều, thậm chí đại tá cũng chưa có, chỉ là chuyện những năm sau này. Hiện giờ một diễn viên quân hàm trung tá rất hiếm có.
Hơn nữa, cô là diễn viên đoàn văn công quân khu phương Nam, bên Giang Hoài bắt nạt còn ra thể thống gì?
Cho dù là trên vấn đề mặt mũi thì quân khu phương Nam cũng không khả năng để cho cấp dưới của mình bị người vũ nhục, quân hàm của bọn họ chính là thượng tướng hoặc là trung tướng, một thiếu tướng quân khu như Lâm Tiên Giác sao có thể so?
Nhưng hiện tại là ở địa bàn của người ta nên không thể dựa vào.
“Cô câm miệng! Còn chưa tới phiên cô nói chuyện!” Lâm Tiên Giác thực kiêu ngạo cảnh cáo.
Binh phỉ binh phỉ, tham gia quân ngũ trên cơ bản đều có một cỗ phỉ khí, đương nhiên , ngươi muốn nói là tâm huyết cũng không sai, chỉ là cách nói bất đồng mà thôi, nhất thể hai mặt, thực chất không quá phân biệt.
“Lâm Tiên Giác, ông to mồm làm gì, thực cho tôi là quả hồng mềm dễ nắn vậy sao?” Phía sau, Diệp Khai rốt cục mở miệng, một câu đi ra có thể đem Lâm Tiên Giác tức chết đi được,“Đừng tưởng rằng một tư lệnh quân khu tỉnh là có thể hò hét trước mặt tôi, lúc tôi đeo quân hàm thiếu tướng thì ông mới chỉ là đại tá!”
Diệp Khai nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc ngẩn ngơ.
Cái gì, chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là thiếu tướng?!
Đám quân nhân đương trường đều cảm thấy bất khả tư nghị, cũng không quá tin tưởng, phải biết rằng trong quân bao nhiêu người phấn đấu cả đời vẫn dừng ở vị trí đại tá, rốt cuộc không thể thăng lên cho đến khi về hưu. Muốn lên tướng còn phải nhờ vào phúc khí tổ tiên.
Chính ủy Ngư Thức Phàm nghe xong, cũng có chút sững sờ, thật ra ông không rõ ràng lắm, còn có chuyện này?
Lâm Tiên Giác cũng sững sờ, không biết Diệp Khai nói là thật sự hoặc là giả ?
Diệp Khai là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, điểm này Lâm Tiên Giác cùng Ngư Thức Phàm đều rõ ràng, nhưng thời điểm mà Diệp Khai nhận quân hàm thì bọn họ thật sự không biết.
Dù sao chuyện Diệp Khai được trao quân hàm là chuyện bí mật. Lúc ấy cũng chỉ có vài vị ủy viên cục chính trị chứng kiến mà thôi, nhiều nhất còn thêm vài vị đại lão của quân ủy. Những người khác ngay cả nghe nói đều không có nghe nói qua, càng miễn chính mắt gặp qua .
Trên thực tế, Diệp Khai sau khi được trao quân hàm cũng không thường xuyên mặc quân trang.
Lúc ấy ý muốn của hắn là kín đáo làm việc. Nhưng giờ đã là thị trưởng cấp trưởng ban rồi nên cũng không cần quá cố kỵ. Dù sao nhất thời hắn cũng chưa thể lên cấp phó tỉnh nên kiêu ngạo một chút cũng không có quan hệ quá lớn.
Không kể đến chuyện Diệp Khai cùng Lâm Tiên Giác đều nhận quân hàm thiếu tướng cùng năm nhưng thời điểm Diệp Khai trao quân hàm là trao bí mật, quả thật sớm hơn thời gian trao quân hàm cho Lâm Tiên Giác, cho nên Diệp Khai nói như vậy cũng không sai.
Sớm một ngày cũng là sớm, theo thời gian trao quân hàm thì đúng là Diệp Khai trở thành tướng quân sớm hơn Lâm Tiên Giác.
Bất quá người ở đương trường không quá tin tưởng chuyện này, hàng năm trao quân hàm tướng quân chỉ có mấy người, chưa từng có nghe nói qua tướng quân chưa đến hai mươi tuổi.
Phía sau, chính ủy Ngư Thức Phàm nói,“Diệp tướng quân thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ, quân hàm là thủ trưởng trung ương tự mình trao tặng, đây là quân sự cơ mật, người ngoài không thể hiểu hết, nhưng cấp bậc trên thiếu tướng biết đến không ít.”
Ông nói như vậy, mọi người bán tín bán nghi, dù sao Ngư Thức Phàm là chính ủy, đồng dạng cũng là thiếu tướng, với những vấn đề như vậy sẽ không dám nói lung tung.
“Cục cảnh vệ trung ương là làm cái gì?” Cũng có người không biết nội tình , mờ mịt hỏi.
“Xuẩn! Cục cảnh vệ trung ương chính cái gọi là bộ đội 8341, trực tiếp chịu quyền chỉ huy của thủ trưởng số một, chuyên môn phụ trách bảo vệ ủy viên trung ương, ngay cả ủy viên cục chính trị cũng không thể chỉ hủy được bọn họ....” Lập tức có người giải thích nói.
“Cừ thật, vậy chẳng phải là oai hơn cả tư lệnh chúng ta?” Nhất thời có người kinh hô.
Với thân phận này của Diệp Khai, người ngoài nghe ra không khác đại nội thị vệ phó tổng quản, hoặc là chỉ huy Cẩm Y vệ, danh hào dọa người. Quan trọng hơn đây là cận thân thiên tử, tùy thời có thể ngự tiền hành tẩu.
Thân phận như vậy, suy nghĩ một chút đều đã cảm thấy phi thường lợi hại.
Không nghĩ tới, phong ba đêm nay lại khiến cho mọi người tận mắt chứng kiến một người ngưu bức như vậy.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, chính cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản a, trước mắt thế cục còn phải là tư lệnh Lâm Tiên Giác định đoạt.
Bất quá Lâm Tiên Giác bị Diệp Khai chỉnh như vậy, sắc cũng trở nên cực kỳ khó coi. Nhất là chính ủy Ngư Thức Phàm lại ở một bên châm ngòi thổi gió, chỉ sợ mọi người không biết thân phận Diệp Khai.
Hiện tại cho dù ông ta có thể bắt Diệp Khai cũng tránh không được để lộ tiếng gió, nói hắn lấy hạ phạm thượng.
Dù sao, thân phận Diệp Khai bất đồng, cho dù cùng cấp bậc với hắn nhưng trực thuộc lãnh đạo trung ương, đừng nói hắn chỉ là một thiếu tướng tư lệnh quân khu, cho dù tư lệnh đại quân khu cũng không dám sơ suất ra tay.
Muốn bắt Diệp Khai có thể không khó nhưng sẽ là sự kiện chính trị phi thường nghiêm trọng.
Lâm Tiên Giác đảo qua bộ hạ mình thấy đều có nét do dự, tuy rằng còn cầm súng nhưng đã không còn tự tin.
Thực hiển nhiên, sau khi thân phận Diệp Khai được sáng tỏ, lập tức chấn nhiếp toàn trường. Ai cũng không thể đối nghịch với trung ương, bọn họ chỉ có một mạng, ai dám đi theo Lâm Tiên Giác khư khư cố chấp?
Nhưng hiện tại, chân tướng như thế nào đã không hề trọng yếu , Lâm Tiên Giác chỉ có bắt Diệp Khai mới bảo hộ được con, thậm chí địa vị của ông ta.
Nếu không, trận phong ba đêm nay có thể nhấn cả nhà ông ta vạn kiếp bất phục.
Nhưng có chính ủy Ngư Thức Phàm ở đây, còn có nhiều người như vậy chứng kiến, ông ta thật sự có thể chỉ huy bộ hạ bắt Diệp Khai sao? Cho dù bắt được cũng là của khoai lang bỏng tay.
Lâm Tiên Giác không khỏi có chút cảm giác đâm lao phải theo lao, nếu không thành chẳng phải chỉ có cách đem Diệp Khai giết diệt khẩu?
Mọi người quay qua thì thây Ngô Mộng Linh đang dìu trợ lý của cô đi tới.
“Không sai, đương sự ở đây, vừa hỏi liền biết thị phi đúng sai.” Ngư Thức Phàm thấy, nhất thời cười nói.
Ông thấy Lâm Tiên Giác muốn cứng rắn bắt Diệp Khai, cũng phi thường sốt ruột. Dù sao người ở quân khu nghe lệnh của Lâm Tiên Giác hơn rất nhiều so với ông. Nhất là bộ đội chiến đấu càng là bộ hạ thiết thân của Lâm Tiên Giác.
Nếu Lâm Tiên Giác thật muốn cứng rắn, Ngư Thức Phàm quả thật vô lực ngăn cản, chờ sau này tìm người giải quyết thì mất đi tiên cơ, có chút không kịp .
Nhưng giờ người bị hại đột nhiên đứng ra, khiến cho Ngư Thức Phàm cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Ông cũng không tin tưởng Diệp Khai làm ra chuyện tổn hại thanh danh, dù sao lão Diệp gia gốc lớn rễ sâu. Nếu Diệp Khai không phải tài năng chính trị thì trong nhà chắc gì đã đem hắn làm thị trưởng lẫn tướng quân.
Theo cảm giác, Ngư Thức Phàm nhận định chuyện này chính là do đứa con Lâm Hiểu Phàm của Lâm Tiên Giác làm ra. Diệp Khai bất quá là may mắn gặp dịp, xuất thủ cứu Ngô Mộng Linh mà thôi, kết quả liền cùng Lâm Hiểu Phàm nổi lên xung đột, thậm chí động súng.
Lâm Tiên Giác trong lòng cũng trầm xuống, nhìn ra được Ngô Mộng Linh tuyệt đối đứng về phía Diệp Khai. Chuyện đêm nay không hề nghi ngờ, thằng con Lâm Hiểu Phàm của ông ta gây chuyện trước mới dẫn tới song phương xung đột, xảy ra bắn nhau.
Duy nhất có thể xem xét là con của ông ta trúng đạn, đám bộ đội đặc chủng bị thương. Nếu lấy chuyện này ra làm văn thì may ra có thể nhẹ tội.
Ngay tại lúc Lâm Tiên Giác lo lắng có cần xuất thủ hay không, ngăn Ngô Mộng Linh lại không cho cô ta khai ra bất lợi cho con mình thì Lâm Hiểu Phàm đã kêu toáng.
“Hai người bọn họ là một! Bọn họ làm con mắc mưu. Hiện tại bị cắn ngược lại nên ra mặt hãm hại!” Lâm Hiểu Phàm cũng có vài phần nhanh trí, lúc này lập tức nghĩ tới biện pháp giải quyết.
Lâm Tiên Giác nghe xong, nhất thời tinh thần chấn động, thầm nói con mình vẫn có tâm cơ , trong nháy mắt đã nghĩ ra lý do tốt như vậy.
Chuyện này có thể suy diễn như sau, Ngô Mộng Linh diễn xong, ra toilet gặp Diệp Khai, hai người do dự, ỡm ờ. Kết quả đám Lâm Hiểu Phàm đụng phải, tưởng Diệp Khai đùa giỡn Ngô Mộng Linh liền xuất thủ ngăn cản, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Ngô Mộng Linh cũng không có nói ra chân tướng, ngược lại lựa chọn xem náo nhiệt.
Cho nên, tình thế lập tức liền thăng cấp .
Cuối cùng Diệp Khai rút súng bắn Lâm Hiểu Phàm, hơn nữa đánh bị thương bộ hạ của hắn.
Đợi cho bọn họ chạy tới, Ngô Mộng Linh lo lắng Diệp Khai bị bắt nên mới đứng ra giải vây.
Sắp xếp như vậy nghe ra cũng có vẻ hợp lý.
Lâm Tiên Giác nghĩ thông suốt điểm này, không khỏi âm thầm khen ngợi. Chỉ cần thiết lập án theo chiều hướng này vậy thì con mình không hề phải chịu trách nhiệm, ngược lại Diệp Khai phải liên lụy không nhẹ, dù sao bên hắn bắn súng, con mình bị thương, ai cũng không thể phủ nhận chuyện này.
“Sự thật không phải như thế!” Ngô Mộng Linh căm tức bác bỏ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng cô chỉ là diễn viên, nhưng ở trong đoàn văn công nhiều năm nên có quân hàm trung tá.
Phải biết rằng thời đó tướng quân ca sĩ còn chưa nhiều, thậm chí đại tá cũng chưa có, chỉ là chuyện những năm sau này. Hiện giờ một diễn viên quân hàm trung tá rất hiếm có.
Hơn nữa, cô là diễn viên đoàn văn công quân khu phương Nam, bên Giang Hoài bắt nạt còn ra thể thống gì?
Cho dù là trên vấn đề mặt mũi thì quân khu phương Nam cũng không khả năng để cho cấp dưới của mình bị người vũ nhục, quân hàm của bọn họ chính là thượng tướng hoặc là trung tướng, một thiếu tướng quân khu như Lâm Tiên Giác sao có thể so?
Nhưng hiện tại là ở địa bàn của người ta nên không thể dựa vào.
“Cô câm miệng! Còn chưa tới phiên cô nói chuyện!” Lâm Tiên Giác thực kiêu ngạo cảnh cáo.
Binh phỉ binh phỉ, tham gia quân ngũ trên cơ bản đều có một cỗ phỉ khí, đương nhiên , ngươi muốn nói là tâm huyết cũng không sai, chỉ là cách nói bất đồng mà thôi, nhất thể hai mặt, thực chất không quá phân biệt.
“Lâm Tiên Giác, ông to mồm làm gì, thực cho tôi là quả hồng mềm dễ nắn vậy sao?” Phía sau, Diệp Khai rốt cục mở miệng, một câu đi ra có thể đem Lâm Tiên Giác tức chết đi được,“Đừng tưởng rằng một tư lệnh quân khu tỉnh là có thể hò hét trước mặt tôi, lúc tôi đeo quân hàm thiếu tướng thì ông mới chỉ là đại tá!”
Diệp Khai nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc ngẩn ngơ.
Cái gì, chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là thiếu tướng?!
Đám quân nhân đương trường đều cảm thấy bất khả tư nghị, cũng không quá tin tưởng, phải biết rằng trong quân bao nhiêu người phấn đấu cả đời vẫn dừng ở vị trí đại tá, rốt cuộc không thể thăng lên cho đến khi về hưu. Muốn lên tướng còn phải nhờ vào phúc khí tổ tiên.
Chính ủy Ngư Thức Phàm nghe xong, cũng có chút sững sờ, thật ra ông không rõ ràng lắm, còn có chuyện này?
Lâm Tiên Giác cũng sững sờ, không biết Diệp Khai nói là thật sự hoặc là giả ?
Diệp Khai là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, điểm này Lâm Tiên Giác cùng Ngư Thức Phàm đều rõ ràng, nhưng thời điểm mà Diệp Khai nhận quân hàm thì bọn họ thật sự không biết.
Dù sao chuyện Diệp Khai được trao quân hàm là chuyện bí mật. Lúc ấy cũng chỉ có vài vị ủy viên cục chính trị chứng kiến mà thôi, nhiều nhất còn thêm vài vị đại lão của quân ủy. Những người khác ngay cả nghe nói đều không có nghe nói qua, càng miễn chính mắt gặp qua .
Trên thực tế, Diệp Khai sau khi được trao quân hàm cũng không thường xuyên mặc quân trang.
Lúc ấy ý muốn của hắn là kín đáo làm việc. Nhưng giờ đã là thị trưởng cấp trưởng ban rồi nên cũng không cần quá cố kỵ. Dù sao nhất thời hắn cũng chưa thể lên cấp phó tỉnh nên kiêu ngạo một chút cũng không có quan hệ quá lớn.
Không kể đến chuyện Diệp Khai cùng Lâm Tiên Giác đều nhận quân hàm thiếu tướng cùng năm nhưng thời điểm Diệp Khai trao quân hàm là trao bí mật, quả thật sớm hơn thời gian trao quân hàm cho Lâm Tiên Giác, cho nên Diệp Khai nói như vậy cũng không sai.
Sớm một ngày cũng là sớm, theo thời gian trao quân hàm thì đúng là Diệp Khai trở thành tướng quân sớm hơn Lâm Tiên Giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất quá người ở đương trường không quá tin tưởng chuyện này, hàng năm trao quân hàm tướng quân chỉ có mấy người, chưa từng có nghe nói qua tướng quân chưa đến hai mươi tuổi.
Phía sau, chính ủy Ngư Thức Phàm nói,“Diệp tướng quân thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ, quân hàm là thủ trưởng trung ương tự mình trao tặng, đây là quân sự cơ mật, người ngoài không thể hiểu hết, nhưng cấp bậc trên thiếu tướng biết đến không ít.”
Ông nói như vậy, mọi người bán tín bán nghi, dù sao Ngư Thức Phàm là chính ủy, đồng dạng cũng là thiếu tướng, với những vấn đề như vậy sẽ không dám nói lung tung.
“Cục cảnh vệ trung ương là làm cái gì?” Cũng có người không biết nội tình , mờ mịt hỏi.
“Xuẩn! Cục cảnh vệ trung ương chính cái gọi là bộ đội 8341, trực tiếp chịu quyền chỉ huy của thủ trưởng số một, chuyên môn phụ trách bảo vệ ủy viên trung ương, ngay cả ủy viên cục chính trị cũng không thể chỉ hủy được bọn họ....” Lập tức có người giải thích nói.
“Cừ thật, vậy chẳng phải là oai hơn cả tư lệnh chúng ta?” Nhất thời có người kinh hô.
Với thân phận này của Diệp Khai, người ngoài nghe ra không khác đại nội thị vệ phó tổng quản, hoặc là chỉ huy Cẩm Y vệ, danh hào dọa người. Quan trọng hơn đây là cận thân thiên tử, tùy thời có thể ngự tiền hành tẩu.
Thân phận như vậy, suy nghĩ một chút đều đã cảm thấy phi thường lợi hại.
Không nghĩ tới, phong ba đêm nay lại khiến cho mọi người tận mắt chứng kiến một người ngưu bức như vậy.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, chính cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản a, trước mắt thế cục còn phải là tư lệnh Lâm Tiên Giác định đoạt.
Bất quá Lâm Tiên Giác bị Diệp Khai chỉnh như vậy, sắc cũng trở nên cực kỳ khó coi. Nhất là chính ủy Ngư Thức Phàm lại ở một bên châm ngòi thổi gió, chỉ sợ mọi người không biết thân phận Diệp Khai.
Hiện tại cho dù ông ta có thể bắt Diệp Khai cũng tránh không được để lộ tiếng gió, nói hắn lấy hạ phạm thượng.
Dù sao, thân phận Diệp Khai bất đồng, cho dù cùng cấp bậc với hắn nhưng trực thuộc lãnh đạo trung ương, đừng nói hắn chỉ là một thiếu tướng tư lệnh quân khu, cho dù tư lệnh đại quân khu cũng không dám sơ suất ra tay.
Muốn bắt Diệp Khai có thể không khó nhưng sẽ là sự kiện chính trị phi thường nghiêm trọng.
Lâm Tiên Giác đảo qua bộ hạ mình thấy đều có nét do dự, tuy rằng còn cầm súng nhưng đã không còn tự tin.
Thực hiển nhiên, sau khi thân phận Diệp Khai được sáng tỏ, lập tức chấn nhiếp toàn trường. Ai cũng không thể đối nghịch với trung ương, bọn họ chỉ có một mạng, ai dám đi theo Lâm Tiên Giác khư khư cố chấp?
Nhưng hiện tại, chân tướng như thế nào đã không hề trọng yếu , Lâm Tiên Giác chỉ có bắt Diệp Khai mới bảo hộ được con, thậm chí địa vị của ông ta.
Nếu không, trận phong ba đêm nay có thể nhấn cả nhà ông ta vạn kiếp bất phục.
Nhưng có chính ủy Ngư Thức Phàm ở đây, còn có nhiều người như vậy chứng kiến, ông ta thật sự có thể chỉ huy bộ hạ bắt Diệp Khai sao? Cho dù bắt được cũng là của khoai lang bỏng tay.
Lâm Tiên Giác không khỏi có chút cảm giác đâm lao phải theo lao, nếu không thành chẳng phải chỉ có cách đem Diệp Khai giết diệt khẩu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro