Quan Môn

Đảo khách thành chủ

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Đến sau Hà thiếu gia, viên cảnh sát liền cảm thấy động tác của mình quả thật là chậm.

Nếu nói đêm nay chỉ có Từ thiếu gia gặp phiền toái, như vậy hắn tới sớm hay muộn đều không có vấn đề gì, nhưng là hiện tại Hà thiếu gia có vấn đề vậy hoàn toàn bất đồng.

Hà thiếu gia là loại người nào, cha hắn là Hà Cương Dung, có thân ủy viên trung ương chạm vào bỏng tay.

Cho dù là ở bên trong kinh thành, Hà Cương Dung cũng là tồn tại không thể không làm người ta ngưỡng mộ, đám tiểu cảnh sát như bọn họ không thể bỏ qua đại nhân vật như vậy.

“ Nếu các anh không đến nhanh thì cửa sau của tôi đã bị chơi rồi!” Hà thiếu gia lúc này lại đứng lên, nổi giận đùng đùng nói với đám cảnh sát.

“Cao!” Viên cảnh sát nghe xong, nhất thời vẻ mặt ngạc nhiên.

Bất quá lập tức cả đám xúm lại miêu tả cho bọn họ vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, làm cho bọn họ rất nhanh hiểu được chuyện bi thảm phát sinh ở trên người Từ thiếu gia.

“Tại sao có thể như vậy?” Đám cảnh sát sau khi nghe xong sau, nhất thời cũng bị hoảng sợ.

Lúc Từ thiếu gia giãy dụa trên sàn, mọi người liền cảm thấy có chút kinh hãi. Lúc này Từ thiếu gia trên cơ bản đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, trên mặt lem luốc thứ gì đó không tiện nói.

Quay lại đám Diệp Khai, mấy cảnh sát biến sắc, bao vây thành vòng tròn.

“Là bọn họ......” Hà thiếu gia vẻ mặt giận dữ chỉ vào Diệp Khai, nói với cảnh sát, toát lên vẻ căm giận không thể ăn thịt tẩm da.

“Dám lấy tay chỉ vào tao, có tin tao chặt tay cho chó ăn không?!” Diệp Khai trừng mắt.

Hà thiếu gia nhất thời bị dọa đến giật mình, hiển nhiên vừa rồi bị Diệp Khai dọa cho vẫn còn sợ hãi

Bất quá đám cảnh sát lập tức hành động, viên cảnh sát cầm đầu quát,“Câm mồm! Dám ở trước mặt cảnh sát uy hiếp an toàn thân nhân người khác, anh muốn thế nào?!”

Tiếp theo hắn còn nói thêm,“ Giờ có người báo mấy người các anh cố ý thương tổn thân thể người khác, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật phạm tội rõ ràng, tình tiết nghiêm trọng, tôi hoài nghi các anh đều là phần tử nguy hiểm, hiện tại chính thức bắt tạm giam các anh, có gì vào cục cảnh sát nói!”

Hắn vừa nói thì đám cảnh sát dưới quyền đều động thủ, lấy ra còng tay sáng lóe muốn bắt hết đám Diệp Khai.

“Bắt hết bọn họ cho tôi!” Từ thiếu gia đang vật vã dưới sàn bỗng nhiên thanh tỉnh lại, thấy cảnh sát đã đến thì hét lớn,“Tôi muốn chơi cửa sau bọn họ!”

Đêm nay bỗng nhiên bị người chơi cửa sau, điều này làm cho Từ thiếu gia mất hết mặt mũi. Bình thường chỉ có hắn chơi cửa sau người khác, không nghĩ tới hôm nay bị người khác chơi lại, chuyện này thật sự làm Từ thiếu gia cảm giác sâu sắc thống hận, ánh mắt nhìn người trung niên tên là Minh ca chỉ muốn giết đi.

Đối với đám Diệp Khai, Từ thiếu gia lại hận không thể lập tức bắt hết để giải mối hận trong lòng.

Người trung niên tên là Minh ca nhất thời cũng bị hoảng sợ, chuyện này lớn rồi, vừa nãy cảm thấy trong tay đám Diệp Khai có súng nên trong lòng không hoảng hốt, nhưng hiện tại có cảnh sát tới đây, tình huống nhất thời liền nghịch chuyển, không khỏi âm thầm kêu khổ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sớm biết rằng như vậy thì hắn cần gì phải uổng làm tiểu nhân? Cứng rắn kháng cự một chút cũng sẽ trôi qua.

Nếu đám Diệp Khai dám động súng vậy sẽ không lặng lẽ trước mặt cảnh sát.

Hắn vừa nghĩ như vậy, thế cục trong phòng lại biến đổi

Đám cảnh sát vừa mới muốn động thủ liền phát hiện có chút không đúng, trước mặt xuất hiện rất nhiều họng súng tối om chỉ vào bọn họ.

Cả đám vừa ngồi lặng ngắt trong phòng, đang nghĩ đến gió sẽ xoay chiều nhưng giờ trước những họng súng tối om lại lặng ngắt như tờ

“Các ngươi muốn làm cái gì?!” Viên cảnh sát cầm đầu hoảng sợ, hoàn toàn thật không ngờ loại tình huống này.

Bọn họ đến thực vội vàng, lúc này lại là nửa đêm, đều lâm thời tụ tập, tự nhiên chưa kịp mang súng. Nguyên vốn bọn họ cho rằng chuyện không có gì, chỉ là hai bên đánh nhau bình thường, chỉ cần cảnh sát vừa ra mặt, sự tình tự nhiên liền bình ổn.

Nhưng không có nghĩ đến, đối phương lại có súng!

Cả đám biến sắc, trong lòng đều cảm thấy chuyện quá nghiêm trọng.

Dám dùng súng ở kinh thành sẽ không phải người bình thường, sợ nhất chính là đối phương liều mạng.

“Đừng nói nhảm với bọn họ, đã biết chuyện rồi thì xử lý đi” Diệp Khai đứng sau lưng nói với Lý Hải.

Cần giải quyết thế nào khi chuyện đã đến mức này thì trong lòng Lý Hải cũng hiểu rõ. Hắn đi theo Diệp Khai lâu như vậy, tự nhiên biết nguyên tắc của Diệp Khai, cũng rõ sau khi động đến con một ủy viên trung ương thì cần xử lý thế nào.

Bởi vậy Lý Hải gật gật đầu nói,“Nhị thiếu yên tâm, tôi biết nên xử lý như thế nào”

Diệp Khai gật gật đầu, sau đó liền mang theo Lăng Tiếu ra cửa

Sau khi hai người đi ra khỏi dạ trường, Lăng Tiếu hít một hơi không khí trong lành, tò mò hỏi Diệp Khai,“Sao các anh có súng nhanh thế? Các anh còn khống chế cả cảnh sát, chuyện này giải quyết thế nào?”

Tuy rằng Lăng Tiếu đã biết thân phận thực sự của Diệp Khai là cháu của Diệp Tương Kiền nhưng động súng trong kinh thành lại gặp phải cảnh sát, chuyện này không dễ xử lý.

Cô chỉ ngạc nhiên khi thấy Diệp Khai vẫn hết sức bình thản, chẳng lẽ hắn thực sự nắm chắc chính mình đứng về bên nắm đạo lý? Hoặc là hắn quyết định lấy quyền thế áp người?

Đối với vấn đề này, Lăng Tiếu quả thật không rõ.

“Vấn đề này thực dễ dàng giải quyết” Diệp Khai nhẹ nhàng nói với Lăng Tiếu, “Bọn anh đều có giấy phép sử dụng súng nên vấn đề đó không sao, về phần nói khống chế cảnh sát chỉ là vì điều tra rõ ràng vai trò của bọn họ trong chuyện này.”

Thấy Lăng Tiếu có chút khó hiểu, Diệp Khai liền giải thích nói,“ Con của Hà Cương Dung lẫn Từ Đại Kim tổ chức hoạt động như vậy khẳng định là có một số chuyện trái pháp luật. Chưa nói những chuyện khác, chỉ nói bao gái bao đánh bạc, tổ chức hút thuốc phiện, chuyện như vậy đã đủ đả kích, lại càng không muốn nói bọn họ còn tồn tại vấn đề phạm tội sâu hơn. Mà cảnh sát địa phương bảo đến là đến, điều này càng thuyết minh giữa hai người có sự cấu kết phải nghiêm trị”

“Nhưng các anh có thể quản đến cảnh sát sao?” Lăng Tiếu hỏi

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy rằng Lăng Tiếu biết nền tảng của Diệp Khai nhưng cũng không hình dung hắn có thể áp chế được cảnh sát kinh thành, phải biết rằng bọn họ là một ngành phi thường bao che khuyết điểm, chưa chắc nguyện ý công khai việc xấu trong nhà.

“Tự nhiên là quản được.” Diệp Khai cười cười nói,“Đám Lý Hải đã thu thập đủ bằng chứng phạm tội nên anh mới ra mặt. ”

“Nga” Lăng Tiếu nghe xong, tựa hồ có chút đăm chiêu.

Chưa được bao lâu, đám Lý Hải đã xong chuyện, lúc đi ra cầm theo một tập tài liệu dày đưa cho Diệp Khai.

“Nhị thiếu gia, đám này đúng là có chút không kiêng nể gì, đây là tư liệu ảnh mà chúng tôi vừa mới phát hiện. Bên trong có ghi lại rất nhiều chuyện của bọn chúng, thậm chí còn có một số nữ ngôi sao cũng dính vào, chắc là để lưu giữ chứng cứ để uy hiếp cũng bị chúng tôi tìm được rồi” Lý Hải báo cáo với Diệp Khai,“ Chuyện bọn chúng sử dụng và mua bán thuốc phiện cũng phát hiện rất nhiều, chứng cớ đầy đủ, sự thật minh xác”

“Đám cảnh sát địa phương liên hệ với bọn họ thế nào?” Diệp Khai lật tư liệu, thuận miệng hỏi một câu

“Tiếp xúc không xem như rất nhiều, nhưng địa phương coi như đảm đương ô dù cho bọ họ nên không thể tránh khỏi trách nhiệm.” Lý Hải hồi đáp

“Ân, cái này được rồi” Diệp Khai gật gật đầu nói,“Có mấy thứ này, tôi nghĩ muốn như thế nào ép buộc bọn họ đều có thể”

“Những người này làm sao bây giờ?” Lý Hải lại hỏi một câu

“Có thể giao cho bên cảnh sát thành phố xử lý” Diệp Khai suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Diệp Khai mặc dù có thân phận cục cảnh vệ trung ương, trong một số tình huống đặc biệt có thể tuỳ cơ ứng biến nhưng công việc chủ yếu của cục cảnh vệ trung ương cũng không phải quản mấy chuyện lặt vặt này. Nếu không phải chuyện chọc tới đầu của hắn thì Diệp Khai cũng không có khả năng nhúng tay việc này.

Cho nên chuyện này phải xử lý như thế nào vẫn nên giao cho cảnh sát địa phương.

Chẳng qua cũng có một điểm, nếu sự tình xử lý không thể làm người ta tin phục, vậy Diệp nhị thiếu còn có thể tiếp tục hỏi trách nhiệm, truy cứu nhân viên liên quan, điều này cũng là rõ ràng.

“Bên cảnh sát khẳng định không thể trêu vào ủy viên trung ương mà?” Lăng Tiếu hỏi,“ Sau khi bọn họ bị giam có phải rất nhanh lại đi ra , có lẽ ngay cả qua đêm cũng không cần?”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Diệp Khai nghe xong, có chút tò mò hỏi ngược lại

“ Chẳng phải trên phim đều như vậy sao?” Lăng Tiếu hồi đáp

“Không có đơn giản như vậy ......” Diệp Khai cười giải thích nói,“Chỉ cần có án thực sự, không ai có khả năng làm được quá phận, nhất là vụ án này là do anh đưa qua, em cảm thấy bọn họ có lá gan lớn như vậy để lừa anh?”

Lăng Tiếu nga một tiếng, có chút tò mò nói,“Mặt mũi anh lớn như vậy?”

Diệp Khai nghe xong liền cười, hắn cũng không nói cho Lăng Tiếu về thân phận cục cảnh vệ trung ương, khó trách Lăng Tiếu sẽ có hoài nghi. Trên thực tế cũng là như thế, bình thường lãnh đạo cấp địa hay thành phố đến kinh thành cầu thần bái phật còn không kịp, lại như thế nào khả năng gây chuyện thị phi?

Chuyện này cũng là gặp phải Diệp Khai có năng lực xử lý, nếu không chuyện đêm nay chỉ có thể để cho đám kia gây án mà thôi, không dậy nổi một chút bọt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0