Dấu hiệu tốt
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Lúc Diệp Khai xuống máy bay thì bên cạnh chỉ có thư ký Đường Mộc.
Về phần đám cảnh vệ thì đi sau hoặc là đi lấy hành lý.
Diệp Khai đi ra ngoài làm việc trên cơ bản có thư ký và đội cảnh vệ. Điều này dĩ nhiên là vì thực tế cần nhưng cũng bởi vì hắn rất dễ dàng gặp chuyện không may, thường xuyên có nhằm vào âm mưu của hắn phát sinh, không thể không lâm vào.
Chuyến bay lần này cũng không quá thoải mái.
Bởi vì đây là đường bay địa phương nên máy bay khá nhỏ, bay khá xóc. Trên đường bay lại gặp thời tiết xấu, phi công dường như xuất thân máy bay chiến đấu nên biểu diễn vài kỹ năng khiến có vài hành khách không chịu nổi nôn thốc tháo.
Qua một phen như vậy, tâm trạng mọi người dĩ nhiên đều không được tốt, Diệp Khai cũng không thể ngoại lệ.
Dù sao mục đích lần này đến Giang Hoài của hắn không phải đơn thuần, vừa muốn giải quyết chuyện nợ nần của Đông Sơn, vừa muốn làm thay chuyện của bí thư Kỷ ủy Lâm Viễn Hành, thông qua Tùng Hoa thực nghiệp bắt đám quan viên tham nhũng.
Theo đạo lý thì đây cũng không hẳn là chuyện mà hắn phải quan tâm, nhất là bên bí thư Lâm Viễn Hành, hắn cũng không còn là cán bộ của Kỷ ủy.
Chẳng qua bởi vì lúc trước bí thư Lâm Viễn Hành từng duy trì hắn rất nhiều, cho dù là hiện tại cũng có thái độ đồng dạng, cho nên hắn cũng không thể qua sông chặt cầu, chỗ có thể giúp được thì phải giúp.
Bất quá hắn cũng không quá rõ chuyện xấu bên tỉnh Giang Hoài, không biết nông sâu thế nào, đây rõ ràng là một nhiệm vụ khó khăn.
Cũng may lại có cơ hội để hắn nhúng tay, Tùng Hoa thực nghiệp này có quan hệ rất sâu với nghiệp quan, không thể nghi ngờ chính là đột phá khẩu với quan trường tham nhũng của tỉnh Giang Hoài.
Chỉ cần làm rõ vấn đề của Tùng Hoa thực nghiệp thì chuyện của hắn cũng dễ dàng giải quyết.
Chuện tiếp theo mà Diệp Khai phải làm cũng đơn giản, chính là làm rõ những cán bộ lãnh đạo nào liên quan đến Tùng Hoa thực nghiệp? Sau đó sẽ do bên Kỷ ủy tiếp nhận, không cần hắn phải cố sức.
Đương nhiên, cho dù là chỉ mục tiêu này cũng không phải dễ dàng như vậy. Tác chiến sân khách, bên cạnh hắn không có thế lực nào có thể dựa vào.
“ Đường xa gánh nặng a!” Diệp Khai nhìn bầu trời đầy mây, không khỏi phát ra một câu cảm khái.
Thời tiết tỉnh Giang Hoài cũng không khiến Diệp Khai vui vẻ. Ví dụ như nói cuối thu khí sảng, giờ tới đụng phải thời tiết ẩm ương này khiến hắn thấy thật khó chịu, bất giác nhíu mày.
Bất quá ngay vào lúc hắn xuất hiện tại cửa đại sảnh thì bỗng nhiên có một tia nắng mặt trời xuyên phá tầng mây, bao trùm lấy người hắn.
“Di?” Diệp Khai nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi thấy biến hóa như vậy.“Không nghĩ tới bên này thời tiết thật đúng là quái dị, trong âm u lại có tình, chẳng lẽ dự báo gì đó?”
Mặc kệ nói như thế nào, biến hóa như vậy vẫn làm cho Diệp Khai vui vẻ.
Đôi khi, Diệp Khai cũng tin cái gọi là thiên nhiên biến hóa chính là là thiên nhân giao cảm, thiên tượng có biến vậy nhân sự cũng có biến hóa tương ứng, nhìn qua lần này hắn đến Giang Hoài có dự báo tốt.
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Diệp Khai sáng lên, cả người hắn lồng lộng dưới ánh mặt trời chiếu vào, hoàn toàn là hình tượng kinh điển có thể miểu sát tuyệt đại bộ phận nữ sinh.
“Rất đẹp trai!”
Ba cô gái ngây ra, lúc này các cô không còn tâm trạng nào xem ai là Diệp thị trưởng, trong mắt chỉ có hình ảnh Diệp Khai bao phủ dưới ánh mặt trời.
Từ cái nhìn của các cô, bao phủ chung quanh Diệp Khai là vầng sáng, như một bức tượng thần khiến người ta nhìn vào, tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Không thể không thừa nhận, hiệu quả từ ánh sáng thiên nhiên còn mạnh hơn cả ánh đèn chiếu vào trên sân khấu.
Trần Nhiên dẫn đội hình tới nghênh đón thấy vậy cũng sửng sốt một chút.
Bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng, tuy rằng trong lòng hâm mộ ghen tị hận nhưng vẫn biết rõ giờ cần phải làm gì.
Nhìn Diệp Khai đang đi về phía bọn họ, Trần Nhiên cũng đoán được người trẻ tuổi này mục tiêu nghênh đón?
Vì thế Trần Nhiên liền dẫn cả đám đi ra vài bước đón Diệp Khai, khách khí dò hỏi,“Xin hỏi là Diệp thị trưởng sao?”
“Diệp Khai.” Diệp Khai gật đầu, chỉ mấy tấm biển nói,“Nếu tôi nhìn lầm vậy thì chắc là tôi, ngoại trừ còn có Diệp thị trưởng khác của Đông Sơn, vừa vặn lại ngồi cùng máy bay đến Giang Hoài.”
“Thật sự là Diệp thị trưởng a, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Trần Nhiên nghe xong, nhất thời cười giả lả,“Chúng tôi là đại biểu cổ đông của Tùng Hoa thực nghiệp đến đây nghênh đón Diệp thị trưởng, Diệp thị trưởng một đường vất vả .”
Tuy rằng sớm đã có như vậy chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc đám Trần Nhiên thực sự giáp mặt với Diệp Khai vẫn bị chấn động, thực sự là quá trẻ.
Vào lúc bọn họ còn ở độ tuổi của Diệp Khai thì chắc còn trong trường học?
Không nghĩ tới người ta lúc này đã là cán bộ cấp trưởng ban, giữa người với người sao mà cách biệt quá lớn.
Trần Nhiên chào hỏi Diệp Khai xong, những người khác nhất thời cũng đều xông tới, ba cô gái tặng hoa cho Diệp Khai giống như nghi thức của lãnh đạo quốc gia.
Diệp Khai tuy rằng là lại đây đòi nợ nhưng thấy bộ dạng nhiệt tình của người ta như vậy, hơn nữa dáng vẻ ba cô gái tặng hoa cũng được nên không từ chối, nhận lấy ba bó hoa rồi đưa cho thư ký Đường Mộc đi sau.
Vì thế Đường Mộc liền ôm một đống hoa lớn, hí hửng đi theo sau Diệp Khai, thầm nói Diệp thị trưởng quả nhiên là đại nhân vật a, cho dù là lần đầu đến Giang Hoài cũng có một đám người đến lấy lòng xã giao.
Bọn họ cười nói ồn ào ở đại sảnh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt các hành khách khác, nhất là thấy tấm biểu ngữ màu đỏ giơ cao kia cũng hiểu được là có một vị thị trưởng quang lâm .
Bất quá mọi người trong lòng cũng thấy tò mò, dù sao đây là thành phố vân thu tỉnh lỵ của Giang Hoài, mà Giang Hoài là tỉnh bài danh trong toàn bộ địa khu vùng duyên hải, tổng sản lượng kinh tế khá lớn, địa vị chính trị cao, đôi khi bí thư tỉnh ủy cũng do ủy viên cục chính trị kiêm nhiệm.
Cho dù bí thư tỉnh ủy hiện giờ của Giang Hoài không phải ủy viên cục chính trị thì thành phố Vân Thu là tỉnh lỵ, bí thư thành ủy đều là cán bộ cao cấp của tỉnh.
Ở loại địa phương này, một tiểu thị trưởng căn bản không có tư cách tiếp đón long trọng như vậy?
Hơn nữa, nếu như một cán bộ đã lăn lộn lão luyện trong quan trường cũng không nguyện ý phô trương quá lớn, dù sao sẽ có ảnh hưởng. Nếu xui xẻo bị một cán bộ lãnh đạo nhìn thấy, trong lòng không vui, như vậy quan lộ của vị thị trưởng này cũng sắp đến điểm cuối cùng.
Cho nên mọi người cảm giác hoạt động chào đón này có chút ngầm chơi nhau.
“Các vị khách khí .” Diệp Khai xã giao một hai câu.
Hắn tự nhiên cũng thấy được biểu ngữ kia, cũng biết ở loại địa phương này xuất hiện tình huống như vậy, muốn nói không có chút điểm cổ quái là không có khả năng. Dù sao sân bay người đến người đi, cho tới bây giờ sẽ không thiếu phóng viên, trường diện như vậy gặp phải người hiếu kỳ sớm đã chụp ảnh.
Chỉ là ở lập trường như hắn không hệ sợ loại tiểu tiết này, dù sao hắn gốc rễ sâu dày, chỉ nhìn lực ảnh hưởng của hệ thống tuyên truyền thì những công kích nhỏ nhặt không hề có tác dụng.
Bất quá Diệp Khai vẫn thấy phản cảm với hành động này của đám người Tùng Hoa thực nghiệp. Nghĩ đến công việc sắp tới, Diệp Khai tạm thời ghi nợ chuyện này.
Nhưng chuyện này vẫn để cho một vị lãnh đạo thấy được.
Một vị phó tỉnh trưởng tên là Đổng Thu Bình, phụ trách công tác nông nghiệp công thương, nông nghiệp của tỉnh Giang Hoài vừa lúc tới đây đón người thân thấy được này cảnh tượng, không khỏi có chút phê bình.
Bất quá ông suy nghĩ một chút, tựa hồ tron mười mấy thị trưởng của tỉnh Giang Hoài cũng không có họ Diệp, lại nghĩ chuyến bay này tới từ Giang Trung nên vị Diệp thị trưởng này là cán bộ ngoài tỉnh nên không nói gì thêm.
Chỉ là ông không nói nhưng người thân ông lấy được, nhìn qua cửa kính xe thấy cảnh tượng phong quang kia, hâm mộ nói,“Cũng là làm quan, sao ra cửa đã có người tiếp đón vậy.”
Tuy rằng người thân ông không nói gì nhưng ngụ ý rõ ràng, ông xem người ta cũng là thị trưởng nhưng phong quang như vậy, anh cũng là phó thị trưởng mà âm thầm quá.
“Cấp trên có yêu cầu, phải giảm thiểu chuyện tiếp đón rầm rộ, càng cấm phô trương như vậy, người này phỏng chừng không phải cán bộ Giang Hoài cho nên mới không kiêng kỵ. Nhưng nếu để người của Kỷ ủy nhìn thấy vậy thì phiền toái.” Giọng của Đổng Thu Bình vẫn bình thản, nhưng chỉ là người quen của ông cũng biết Đổng phó tỉnh trưởng hiển nhiên là có chút mất hứng .
Nếu người này là cán bộ Giang Hoài chắc chắn sẽ bị Đổng phó tỉnh trưởng đứng ra hung hăng phê bình hắn một phen.
Bên kia, tâm trạng của Trần Nhiên cũng vui vẻ, bởi vì nhìn ra được Diệp thị trưởng có vẻ vừa lòng với sự tiếp đón.
“Đây là một dấu hiệu tốt!” Trần Nhiên thầm nghĩ.
Về phần đám cảnh vệ thì đi sau hoặc là đi lấy hành lý.
Diệp Khai đi ra ngoài làm việc trên cơ bản có thư ký và đội cảnh vệ. Điều này dĩ nhiên là vì thực tế cần nhưng cũng bởi vì hắn rất dễ dàng gặp chuyện không may, thường xuyên có nhằm vào âm mưu của hắn phát sinh, không thể không lâm vào.
Chuyến bay lần này cũng không quá thoải mái.
Bởi vì đây là đường bay địa phương nên máy bay khá nhỏ, bay khá xóc. Trên đường bay lại gặp thời tiết xấu, phi công dường như xuất thân máy bay chiến đấu nên biểu diễn vài kỹ năng khiến có vài hành khách không chịu nổi nôn thốc tháo.
Qua một phen như vậy, tâm trạng mọi người dĩ nhiên đều không được tốt, Diệp Khai cũng không thể ngoại lệ.
Dù sao mục đích lần này đến Giang Hoài của hắn không phải đơn thuần, vừa muốn giải quyết chuyện nợ nần của Đông Sơn, vừa muốn làm thay chuyện của bí thư Kỷ ủy Lâm Viễn Hành, thông qua Tùng Hoa thực nghiệp bắt đám quan viên tham nhũng.
Theo đạo lý thì đây cũng không hẳn là chuyện mà hắn phải quan tâm, nhất là bên bí thư Lâm Viễn Hành, hắn cũng không còn là cán bộ của Kỷ ủy.
Chẳng qua bởi vì lúc trước bí thư Lâm Viễn Hành từng duy trì hắn rất nhiều, cho dù là hiện tại cũng có thái độ đồng dạng, cho nên hắn cũng không thể qua sông chặt cầu, chỗ có thể giúp được thì phải giúp.
Bất quá hắn cũng không quá rõ chuyện xấu bên tỉnh Giang Hoài, không biết nông sâu thế nào, đây rõ ràng là một nhiệm vụ khó khăn.
Cũng may lại có cơ hội để hắn nhúng tay, Tùng Hoa thực nghiệp này có quan hệ rất sâu với nghiệp quan, không thể nghi ngờ chính là đột phá khẩu với quan trường tham nhũng của tỉnh Giang Hoài.
Chỉ cần làm rõ vấn đề của Tùng Hoa thực nghiệp thì chuyện của hắn cũng dễ dàng giải quyết.
Chuện tiếp theo mà Diệp Khai phải làm cũng đơn giản, chính là làm rõ những cán bộ lãnh đạo nào liên quan đến Tùng Hoa thực nghiệp? Sau đó sẽ do bên Kỷ ủy tiếp nhận, không cần hắn phải cố sức.
Đương nhiên, cho dù là chỉ mục tiêu này cũng không phải dễ dàng như vậy. Tác chiến sân khách, bên cạnh hắn không có thế lực nào có thể dựa vào.
“ Đường xa gánh nặng a!” Diệp Khai nhìn bầu trời đầy mây, không khỏi phát ra một câu cảm khái.
Thời tiết tỉnh Giang Hoài cũng không khiến Diệp Khai vui vẻ. Ví dụ như nói cuối thu khí sảng, giờ tới đụng phải thời tiết ẩm ương này khiến hắn thấy thật khó chịu, bất giác nhíu mày.
Bất quá ngay vào lúc hắn xuất hiện tại cửa đại sảnh thì bỗng nhiên có một tia nắng mặt trời xuyên phá tầng mây, bao trùm lấy người hắn.
“Di?” Diệp Khai nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi thấy biến hóa như vậy.“Không nghĩ tới bên này thời tiết thật đúng là quái dị, trong âm u lại có tình, chẳng lẽ dự báo gì đó?”
Mặc kệ nói như thế nào, biến hóa như vậy vẫn làm cho Diệp Khai vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi khi, Diệp Khai cũng tin cái gọi là thiên nhiên biến hóa chính là là thiên nhân giao cảm, thiên tượng có biến vậy nhân sự cũng có biến hóa tương ứng, nhìn qua lần này hắn đến Giang Hoài có dự báo tốt.
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Diệp Khai sáng lên, cả người hắn lồng lộng dưới ánh mặt trời chiếu vào, hoàn toàn là hình tượng kinh điển có thể miểu sát tuyệt đại bộ phận nữ sinh.
“Rất đẹp trai!”
Ba cô gái ngây ra, lúc này các cô không còn tâm trạng nào xem ai là Diệp thị trưởng, trong mắt chỉ có hình ảnh Diệp Khai bao phủ dưới ánh mặt trời.
Từ cái nhìn của các cô, bao phủ chung quanh Diệp Khai là vầng sáng, như một bức tượng thần khiến người ta nhìn vào, tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Không thể không thừa nhận, hiệu quả từ ánh sáng thiên nhiên còn mạnh hơn cả ánh đèn chiếu vào trên sân khấu.
Trần Nhiên dẫn đội hình tới nghênh đón thấy vậy cũng sửng sốt một chút.
Bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng, tuy rằng trong lòng hâm mộ ghen tị hận nhưng vẫn biết rõ giờ cần phải làm gì.
Nhìn Diệp Khai đang đi về phía bọn họ, Trần Nhiên cũng đoán được người trẻ tuổi này mục tiêu nghênh đón?
Vì thế Trần Nhiên liền dẫn cả đám đi ra vài bước đón Diệp Khai, khách khí dò hỏi,“Xin hỏi là Diệp thị trưởng sao?”
“Diệp Khai.” Diệp Khai gật đầu, chỉ mấy tấm biển nói,“Nếu tôi nhìn lầm vậy thì chắc là tôi, ngoại trừ còn có Diệp thị trưởng khác của Đông Sơn, vừa vặn lại ngồi cùng máy bay đến Giang Hoài.”
“Thật sự là Diệp thị trưởng a, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Trần Nhiên nghe xong, nhất thời cười giả lả,“Chúng tôi là đại biểu cổ đông của Tùng Hoa thực nghiệp đến đây nghênh đón Diệp thị trưởng, Diệp thị trưởng một đường vất vả .”
Tuy rằng sớm đã có như vậy chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc đám Trần Nhiên thực sự giáp mặt với Diệp Khai vẫn bị chấn động, thực sự là quá trẻ.
Vào lúc bọn họ còn ở độ tuổi của Diệp Khai thì chắc còn trong trường học?
Không nghĩ tới người ta lúc này đã là cán bộ cấp trưởng ban, giữa người với người sao mà cách biệt quá lớn.
Trần Nhiên chào hỏi Diệp Khai xong, những người khác nhất thời cũng đều xông tới, ba cô gái tặng hoa cho Diệp Khai giống như nghi thức của lãnh đạo quốc gia.
Diệp Khai tuy rằng là lại đây đòi nợ nhưng thấy bộ dạng nhiệt tình của người ta như vậy, hơn nữa dáng vẻ ba cô gái tặng hoa cũng được nên không từ chối, nhận lấy ba bó hoa rồi đưa cho thư ký Đường Mộc đi sau.
Vì thế Đường Mộc liền ôm một đống hoa lớn, hí hửng đi theo sau Diệp Khai, thầm nói Diệp thị trưởng quả nhiên là đại nhân vật a, cho dù là lần đầu đến Giang Hoài cũng có một đám người đến lấy lòng xã giao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ cười nói ồn ào ở đại sảnh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt các hành khách khác, nhất là thấy tấm biểu ngữ màu đỏ giơ cao kia cũng hiểu được là có một vị thị trưởng quang lâm .
Bất quá mọi người trong lòng cũng thấy tò mò, dù sao đây là thành phố vân thu tỉnh lỵ của Giang Hoài, mà Giang Hoài là tỉnh bài danh trong toàn bộ địa khu vùng duyên hải, tổng sản lượng kinh tế khá lớn, địa vị chính trị cao, đôi khi bí thư tỉnh ủy cũng do ủy viên cục chính trị kiêm nhiệm.
Cho dù bí thư tỉnh ủy hiện giờ của Giang Hoài không phải ủy viên cục chính trị thì thành phố Vân Thu là tỉnh lỵ, bí thư thành ủy đều là cán bộ cao cấp của tỉnh.
Ở loại địa phương này, một tiểu thị trưởng căn bản không có tư cách tiếp đón long trọng như vậy?
Hơn nữa, nếu như một cán bộ đã lăn lộn lão luyện trong quan trường cũng không nguyện ý phô trương quá lớn, dù sao sẽ có ảnh hưởng. Nếu xui xẻo bị một cán bộ lãnh đạo nhìn thấy, trong lòng không vui, như vậy quan lộ của vị thị trưởng này cũng sắp đến điểm cuối cùng.
Cho nên mọi người cảm giác hoạt động chào đón này có chút ngầm chơi nhau.
“Các vị khách khí .” Diệp Khai xã giao một hai câu.
Hắn tự nhiên cũng thấy được biểu ngữ kia, cũng biết ở loại địa phương này xuất hiện tình huống như vậy, muốn nói không có chút điểm cổ quái là không có khả năng. Dù sao sân bay người đến người đi, cho tới bây giờ sẽ không thiếu phóng viên, trường diện như vậy gặp phải người hiếu kỳ sớm đã chụp ảnh.
Chỉ là ở lập trường như hắn không hệ sợ loại tiểu tiết này, dù sao hắn gốc rễ sâu dày, chỉ nhìn lực ảnh hưởng của hệ thống tuyên truyền thì những công kích nhỏ nhặt không hề có tác dụng.
Bất quá Diệp Khai vẫn thấy phản cảm với hành động này của đám người Tùng Hoa thực nghiệp. Nghĩ đến công việc sắp tới, Diệp Khai tạm thời ghi nợ chuyện này.
Nhưng chuyện này vẫn để cho một vị lãnh đạo thấy được.
Một vị phó tỉnh trưởng tên là Đổng Thu Bình, phụ trách công tác nông nghiệp công thương, nông nghiệp của tỉnh Giang Hoài vừa lúc tới đây đón người thân thấy được này cảnh tượng, không khỏi có chút phê bình.
Bất quá ông suy nghĩ một chút, tựa hồ tron mười mấy thị trưởng của tỉnh Giang Hoài cũng không có họ Diệp, lại nghĩ chuyến bay này tới từ Giang Trung nên vị Diệp thị trưởng này là cán bộ ngoài tỉnh nên không nói gì thêm.
Chỉ là ông không nói nhưng người thân ông lấy được, nhìn qua cửa kính xe thấy cảnh tượng phong quang kia, hâm mộ nói,“Cũng là làm quan, sao ra cửa đã có người tiếp đón vậy.”
Tuy rằng người thân ông không nói gì nhưng ngụ ý rõ ràng, ông xem người ta cũng là thị trưởng nhưng phong quang như vậy, anh cũng là phó thị trưởng mà âm thầm quá.
“Cấp trên có yêu cầu, phải giảm thiểu chuyện tiếp đón rầm rộ, càng cấm phô trương như vậy, người này phỏng chừng không phải cán bộ Giang Hoài cho nên mới không kiêng kỵ. Nhưng nếu để người của Kỷ ủy nhìn thấy vậy thì phiền toái.” Giọng của Đổng Thu Bình vẫn bình thản, nhưng chỉ là người quen của ông cũng biết Đổng phó tỉnh trưởng hiển nhiên là có chút mất hứng .
Nếu người này là cán bộ Giang Hoài chắc chắn sẽ bị Đổng phó tỉnh trưởng đứng ra hung hăng phê bình hắn một phen.
Bên kia, tâm trạng của Trần Nhiên cũng vui vẻ, bởi vì nhìn ra được Diệp thị trưởng có vẻ vừa lòng với sự tiếp đón.
“Đây là một dấu hiệu tốt!” Trần Nhiên thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro