Diệp Khai đổi tính thâm trầm
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
- Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Biểu lộ Nhị lão gia tử cũng trở nên nghiêm túc lên.
Diệp Tử Sơ còn chưa có mở miệng, Diệp Khai cũng đã bắt đầu tiến hành suy luận rồi.
Theo đạo lý, kế toán một xí nghiệp phá sản có thể biết cái gì để đến nỗi bị giết?
Hành hung sát nhân, còn muốn ngụy trang thành tự sát, có thể là hai khả năng, thứ nhất là ân oán cá nhân, thứ hai vì giết người diệt khẩu, theo tình huống Hồ Vĩ Quân thì khả năng giết người diệt khẩu cao hơn một chút.
Vì vậy Diệp Khai lại hỏ:
- Vị chiến hữu họ Hồ kia của bác hai trước kia làm kế toán ở xí nghiệp nào? Xí nghiệp này làm sao phá sản? Trong này chắc có ẩn tình gì đó?
- Tiểu Khai nói không sai, nghe nói Hồ Vĩ Quân cũng vì nắm giữ một số bí mật của lãnh đạo cấu kết xã hội đen tuồn của cải, tài sản của xí nghiệp với giá thấp để lấy tiền mặt, bởi vậy lọt vào diệt khẩu.
Diệp Tử Sơ nhìn Diệp Khai có chút khen ngợi, sau đó mới lên tiếng.
- Đã nói như vậy, địa phương sao không triển khai điều tra?
Nhị lão gia tử nghe xong, hỏi:
- Chẳng lẽ nói, sức nặng trung tướng tham mưu trưởng của cháu cũng không đủ?
- Sức nặng trung tướng tham mưu trưởng, hắc, thật đúng là có một chút không đủ đấy.
Diệp Tử Sơ cười lạnh một tiếng:
- Với tư cách tướng lãnh quân đội, cháu không thể đi can thiệp chuyện địa phương. Mà vụ án này rất có thể có lãnh đạo cao tầng thành phố An Bình dính vào nên cháu chỉ nói qua, cũng không ai chịu thực sự tiến hành.
- Cho nên cháu trở về kinh cầu viện?
Nhị lão gia tử hỏi.
- Cháu theo con đường bình thường, hướng tổ chức báo cáo, thỉnh cầu giải quyết vấn đề, vậy được chưa? Diệp Tử Sơ hỏi.
Diệp Tử Sơ băn khoăn cũng là có nguyên nhân, quân đội tựu là quân đội, nên rời xa chính trị, nếu quân nhân tham gia vào chính sự ắt có hiềm nghi, như vậy hắn chỉ có cách báo cáo lên trên, thông qua con đường bình thường đem việc này giải quyết.
Nhị lão gia tử suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này tuy là cá nhân nhưng nếu như đã liên lụy đến vấn đề quân nhân xuất ngũ phục viên và chuyển nghề thì đáng giá quân ủy chú ý.
- Nói như vậy, chú chỉ có thể đem chuyện này báo lên cục chính trị.
Nhị lão gia tử nghĩ thoáng qua rồi quyết định chủ ý.
Nếu như quân ủy phó thủ trưởng chỉ nói về chuyện một cá nhân thì dĩ nhiên độ mạnh yếu hiển nhiên không đủ, nhưng nếu nói thành vấn đề chung thì không hề cùng dạng rồi.
Hôm nay xí nghiệp quốc hữu phá sản, vấn đề công nhân thất bại không ngừng phát sinh, Nhị lão gia tử quan tâm vấn đề quân nhân xuất ngũ cũng phù hợp thân phận quân ủy phó thủ trưởng.
Dù sao, nếu như cuộc sống của những người này không thể bảo đảm, như vậy sau này còn có người nào nguyện ý tòng quân nhập ngũ, bảo vệ quốc gia sao? Vấn đề này xác thực vô cùng nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu cùng lực ngưng tụ quân đội, không thể không làm cho các vị đại lão cảm thấy sầu lo.
- Một ví dụ không đủ điển hình, quân ủy cần tìm càng nhiều ví dụ cùng loại ở cả nước mới càng có sức thuyết phục.
Diệp Khai đề nghị.
- Tiểu Khai nói rất có lý......
Diệp Tử Sơ gật đầu nói:
- Cháu sưu tập mười mấy ví dụ điển hình bên quân khu Liêu Đông, chắc lão đại bên kia cũng cũng rất thuận tiện làm những chuyện này, về phần nói địa phương khác, tình huống không hoàn toàn giống nhau, chú hai tổng hợp xử lý.
Đại quân khu Đông Nam là địa bàn của lão đại Diệp Tử Kiện, bản thân ông lại là tư lệnh, xử lý loại chuyện này tự nhiên là việc rất nhỏ, trên thực tế Liêu Đông và Đông Nam xem như hai khu vực trọng điểm thay đổi chế độ xí nghiệp nhà nước, cho nên những chuyện tương tự không ít, về phần nói mấy đại quân khu trong nước khác khẳng định cũng sẽ ồn tại những vấn đề này, chỉ nhiều hay ít mà thôi.
Nhị lão gia tử gật đầu:
- Ừ, nên triển khai vững chắc.
Nếu như chỉ là số liệu của hai quân khu, chỉ sợ sẽ khiến người cho rằng lão Diệp gia vừa muốn mượn cơ hội gây ấn tượng, mặc dù nói những điều này đều là sự thật, cho nên Nhị lão gia tử hi vọng việc này làm hợp tình hợp lý một ít.
- Chỉ là bởi như vậy, điều tra nội tình cái chết của Hồ Vĩ Quân sẽ kéo ra càng lâu, vấn đề lại càng khó khăn điều tra tinh tường.
Diệp Tử Sơ đột nhiên lại nhíu mày, có chút bận tâm nói.
Hồ Vĩ Quân là lão chiến hữu, bởi vì tàn tật không thể không xuất ngũ sớm, nhưng bây giờ thoạt nhìn, cuộc sống sau khi rời quân đội cũng không như ý, lại sớm qua đời, còn có khả năng bị người diệt khẩu, điều này khiến Diệp Tử Sơ cảm thấy rất không bình tĩnh.
Diệp Tử Bình nghe xong nói với nhị ca Diệp Tử Sơ:
- Người đã chết không thể phục sinh, sớm một chút hay muộn một chút giải quyết vấn đề, không có gì khác nhau, chỉ là anh nên tìm được vợ và con gái của hắn, cần chữa bệnh thì chữa bệnh, cần giáo dục thì giáo dục, cũng không thể để cho hắn chết không nhắm mắt. Những chuyện khác, đều có những thủ đoạn khác.
- Lão Tứ nói anh mới thấy sơ sót điểm này.
Diệp Tử Sơ gật đầu.
Mọi người thương nghị một hồi, chủ đề vây quanh thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, đối với một vài vấn đề tồn tại đều đưa ra không ít nghi vấn, cho rằng trong đó rò động rất nhiều, vấn đề cũng rất nghiêm trọng, tài sản quốc hữu xói mòn không nhỏ.
Qua một hồi, Diệp lão gia tử cũng trở về.
Diệp lão gia tử tinh thần còn tốt, gần đây công tác coi như thuận lợi, kỳ thật ông hiện tại chính yếu nhất chính là một cái biểu tượng mang tính tồn tại, công tác cụ thể độ khó không lớn, phần lớn là một số hoạt động giao tiếp hay chỉ đạo.
Đương nhiên, kỳ thật lúc đưa ra ý kiến chỉ đạo quốc sách cần cân nhắc rất nhiều, khảo nghiệm trí tuệ chấp chính cùng kinh nghiệm công tác, Diệp lão gia tử cả đời liên tục chiến đấu ở các chiến trường, công tác cũng là như thế, ứng phó thành thạo.
Bất quá gần đây, chuyện cao tầng cũng tương đối nhiều, chẳng những là chuyện làm ăn quấn thân, không được nhàn rỗi, có một số lục đục với nhau cũng không cho người sống yên ổn, cho nên tóc Diệp lão gia tử lại bạc đi rất nhiều, cách vài ngày đều cần nhuộm đen.
Diệp lão gia tử lại nghe Diệp Tử Sơ nói lại một lần thì thận trọng:
- Chuyện này là đáng giá chú ý, lão Nhị phản ánh tình huống này rất trọng yếu. Trên thực tế chúng ta muốn quan tâm không chỉ là vấn đề xuất ngũ quân nhân phục viên và chuyển nghề thất bại, đối với vấn đề công nhân viên chức thất bại bình thường cũng phải bảo trì đầy đủ chú ý. Những người này đã không có công tác, đã không có bát cơm, phải sinh tồn như thế nào ở trong xã hội, chỉ dựa vào chút tiền bồi thường là tuyệt đối không đủ, bên chính quyền nên làm ra chỉ đạo, cung cấp một ít cơ hội công việc cho bọn họ.
Diệp Tử Bình nghe xong nói:
- Chuyện này không dễ làm.
Hắn là bí thư thành phố Minh Châu, xí nghiệp quốc hữu thành phố Minh Châu phần đông cũng tồn tại vấn đề như vậy, cho nên nhận thức của ông sâu hơn mọi người.
- Mấu chốt là rất nhiều người quan niệm chuyển biến, không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Diệp Tử Bình đưa ra trọng điểm vấn đề:
- Đại bộ phận công nhân thất bại đều tìm kiếm đường ra, thế nhưng thật muốn thích ứng xã hội này cần thời gian quá độ khá lâu, mà có một bộ phận công nhân thất bại còn nghĩ đến một ngày kia xí nghiệp có thể phục sinh, một lần nữa khởi công, một lần nữa vào cương vị, trên thực tế tình huống như vậy vạn không được một.
- Trong lòng còn có tưởng tượng là không được, thế nhưng mà có nhiều chỗ vì trấn an công nhân nên không chịu đem tình huống chân thật của xí nghiệp nói thẳng khiến bọn họ không tỉnh, trên thực tế là hại người ah.
Diệp lão gia tử nghe xong, có chút cảm khái nói.
Nếu như tuyệt ý nghĩ này, hoặc là tất cả mọi người tìm việc làm mới nuôi sống gia đình, nhưng nếu cho một cái lý do chờ đợi, như vậy rất nhiều người đều vì vậy mà phí thời gian.
- Thành phố Minh Châu gần đây đang làm trung tâm giới thiệu việc làm, đưa ra chỉ đạo đối với công nhân thất bại, tuyên bố thu nhận tin tức công nhân và nhu cầu việc làm, hiệu quả còn có thể, chúng ta ý định tiếp tục mở rộng xuống dưới.
Diệp Tử Bình nói.
- Cái này hay, có thời gian nói rõ để cho mọi người tham khảo.
Diệp lão gia tử gật đầu nói.
Trên thực tế, cao tầng trung ương đối với vấn đề này cũng rất thận trọng.
Công nhân cùng nông dân còn có điều bất đồng, nông dân ít nhất còn có thổ địa của mình, ăn uống không lo, nhưng là với tư cách giai cấp vô sản thuần túy thì công nhân đã không có công tác, đã không có tiền lương thu nhập, lập tức biến thành thành nghèo rớt mùng tơi, gây mất ổn định xã hội.
Cho nên cao tầng cũng rất hi vọng các nơi có thể tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn.
- Tiểu Khai như thế nào không nói chuyện nhiều?
Diệp lão gia tử thấy Diệp Khai ngồi ở một bên cũng có chút tò mò hỏi.
Bình thường đàm luận những chuyện này, cảm xúc Diệp Khai luôn cao nhất, hôm nay có chút kì quái, rõ ràng ngồi ở chỗ kia, cũng không nhiều lời, chỉ là ngẫu nhiên vài câu mà thôi.
Cái này lại để cho Diệp lão gia tử cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cháu trai vì sao đột nhiên thâm trầm?
Diệp Tử Bình đáp thay:
- Tiểu Khai nói có chuyện trọng yếu hơn muốn trình bay, con cũng không rõ trong hồ lô của nó bán cái gì?
- Ah, chuyện trọng yếu hơn?
Diệp lão gia tử lập lại một câu, đã cảm thấy chuyện này có cân nhắc, chuyện mà Diệp Khai cảm thấy quan trọng vậy thì tuyệt đối không phải là nhỏ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Khai, hắn quay đầu nói với Hà Tình:
- Cô lên tầng nghỉ trước đi, đây là chuyện nhà lão Diệp gia, cô không tiện nghe.
Hà Tình khẽ gật đầu, sau đó hướng mọi người cáo từ, đi lên lầu.
Biểu lộ Nhị lão gia tử cũng trở nên nghiêm túc lên.
Diệp Tử Sơ còn chưa có mở miệng, Diệp Khai cũng đã bắt đầu tiến hành suy luận rồi.
Theo đạo lý, kế toán một xí nghiệp phá sản có thể biết cái gì để đến nỗi bị giết?
Hành hung sát nhân, còn muốn ngụy trang thành tự sát, có thể là hai khả năng, thứ nhất là ân oán cá nhân, thứ hai vì giết người diệt khẩu, theo tình huống Hồ Vĩ Quân thì khả năng giết người diệt khẩu cao hơn một chút.
Vì vậy Diệp Khai lại hỏ:
- Vị chiến hữu họ Hồ kia của bác hai trước kia làm kế toán ở xí nghiệp nào? Xí nghiệp này làm sao phá sản? Trong này chắc có ẩn tình gì đó?
- Tiểu Khai nói không sai, nghe nói Hồ Vĩ Quân cũng vì nắm giữ một số bí mật của lãnh đạo cấu kết xã hội đen tuồn của cải, tài sản của xí nghiệp với giá thấp để lấy tiền mặt, bởi vậy lọt vào diệt khẩu.
Diệp Tử Sơ nhìn Diệp Khai có chút khen ngợi, sau đó mới lên tiếng.
- Đã nói như vậy, địa phương sao không triển khai điều tra?
Nhị lão gia tử nghe xong, hỏi:
- Chẳng lẽ nói, sức nặng trung tướng tham mưu trưởng của cháu cũng không đủ?
- Sức nặng trung tướng tham mưu trưởng, hắc, thật đúng là có một chút không đủ đấy.
Diệp Tử Sơ cười lạnh một tiếng:
- Với tư cách tướng lãnh quân đội, cháu không thể đi can thiệp chuyện địa phương. Mà vụ án này rất có thể có lãnh đạo cao tầng thành phố An Bình dính vào nên cháu chỉ nói qua, cũng không ai chịu thực sự tiến hành.
- Cho nên cháu trở về kinh cầu viện?
Nhị lão gia tử hỏi.
- Cháu theo con đường bình thường, hướng tổ chức báo cáo, thỉnh cầu giải quyết vấn đề, vậy được chưa? Diệp Tử Sơ hỏi.
Diệp Tử Sơ băn khoăn cũng là có nguyên nhân, quân đội tựu là quân đội, nên rời xa chính trị, nếu quân nhân tham gia vào chính sự ắt có hiềm nghi, như vậy hắn chỉ có cách báo cáo lên trên, thông qua con đường bình thường đem việc này giải quyết.
Nhị lão gia tử suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này tuy là cá nhân nhưng nếu như đã liên lụy đến vấn đề quân nhân xuất ngũ phục viên và chuyển nghề thì đáng giá quân ủy chú ý.
- Nói như vậy, chú chỉ có thể đem chuyện này báo lên cục chính trị.
Nhị lão gia tử nghĩ thoáng qua rồi quyết định chủ ý.
Nếu như quân ủy phó thủ trưởng chỉ nói về chuyện một cá nhân thì dĩ nhiên độ mạnh yếu hiển nhiên không đủ, nhưng nếu nói thành vấn đề chung thì không hề cùng dạng rồi.
Hôm nay xí nghiệp quốc hữu phá sản, vấn đề công nhân thất bại không ngừng phát sinh, Nhị lão gia tử quan tâm vấn đề quân nhân xuất ngũ cũng phù hợp thân phận quân ủy phó thủ trưởng.
Dù sao, nếu như cuộc sống của những người này không thể bảo đảm, như vậy sau này còn có người nào nguyện ý tòng quân nhập ngũ, bảo vệ quốc gia sao? Vấn đề này xác thực vô cùng nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu cùng lực ngưng tụ quân đội, không thể không làm cho các vị đại lão cảm thấy sầu lo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Một ví dụ không đủ điển hình, quân ủy cần tìm càng nhiều ví dụ cùng loại ở cả nước mới càng có sức thuyết phục.
Diệp Khai đề nghị.
- Tiểu Khai nói rất có lý......
Diệp Tử Sơ gật đầu nói:
- Cháu sưu tập mười mấy ví dụ điển hình bên quân khu Liêu Đông, chắc lão đại bên kia cũng cũng rất thuận tiện làm những chuyện này, về phần nói địa phương khác, tình huống không hoàn toàn giống nhau, chú hai tổng hợp xử lý.
Đại quân khu Đông Nam là địa bàn của lão đại Diệp Tử Kiện, bản thân ông lại là tư lệnh, xử lý loại chuyện này tự nhiên là việc rất nhỏ, trên thực tế Liêu Đông và Đông Nam xem như hai khu vực trọng điểm thay đổi chế độ xí nghiệp nhà nước, cho nên những chuyện tương tự không ít, về phần nói mấy đại quân khu trong nước khác khẳng định cũng sẽ ồn tại những vấn đề này, chỉ nhiều hay ít mà thôi.
Nhị lão gia tử gật đầu:
- Ừ, nên triển khai vững chắc.
Nếu như chỉ là số liệu của hai quân khu, chỉ sợ sẽ khiến người cho rằng lão Diệp gia vừa muốn mượn cơ hội gây ấn tượng, mặc dù nói những điều này đều là sự thật, cho nên Nhị lão gia tử hi vọng việc này làm hợp tình hợp lý một ít.
- Chỉ là bởi như vậy, điều tra nội tình cái chết của Hồ Vĩ Quân sẽ kéo ra càng lâu, vấn đề lại càng khó khăn điều tra tinh tường.
Diệp Tử Sơ đột nhiên lại nhíu mày, có chút bận tâm nói.
Hồ Vĩ Quân là lão chiến hữu, bởi vì tàn tật không thể không xuất ngũ sớm, nhưng bây giờ thoạt nhìn, cuộc sống sau khi rời quân đội cũng không như ý, lại sớm qua đời, còn có khả năng bị người diệt khẩu, điều này khiến Diệp Tử Sơ cảm thấy rất không bình tĩnh.
Diệp Tử Bình nghe xong nói với nhị ca Diệp Tử Sơ:
- Người đã chết không thể phục sinh, sớm một chút hay muộn một chút giải quyết vấn đề, không có gì khác nhau, chỉ là anh nên tìm được vợ và con gái của hắn, cần chữa bệnh thì chữa bệnh, cần giáo dục thì giáo dục, cũng không thể để cho hắn chết không nhắm mắt. Những chuyện khác, đều có những thủ đoạn khác.
- Lão Tứ nói anh mới thấy sơ sót điểm này.
Diệp Tử Sơ gật đầu.
Mọi người thương nghị một hồi, chủ đề vây quanh thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, đối với một vài vấn đề tồn tại đều đưa ra không ít nghi vấn, cho rằng trong đó rò động rất nhiều, vấn đề cũng rất nghiêm trọng, tài sản quốc hữu xói mòn không nhỏ.
Qua một hồi, Diệp lão gia tử cũng trở về.
Diệp lão gia tử tinh thần còn tốt, gần đây công tác coi như thuận lợi, kỳ thật ông hiện tại chính yếu nhất chính là một cái biểu tượng mang tính tồn tại, công tác cụ thể độ khó không lớn, phần lớn là một số hoạt động giao tiếp hay chỉ đạo.
Đương nhiên, kỳ thật lúc đưa ra ý kiến chỉ đạo quốc sách cần cân nhắc rất nhiều, khảo nghiệm trí tuệ chấp chính cùng kinh nghiệm công tác, Diệp lão gia tử cả đời liên tục chiến đấu ở các chiến trường, công tác cũng là như thế, ứng phó thành thạo.
Bất quá gần đây, chuyện cao tầng cũng tương đối nhiều, chẳng những là chuyện làm ăn quấn thân, không được nhàn rỗi, có một số lục đục với nhau cũng không cho người sống yên ổn, cho nên tóc Diệp lão gia tử lại bạc đi rất nhiều, cách vài ngày đều cần nhuộm đen.
Diệp lão gia tử lại nghe Diệp Tử Sơ nói lại một lần thì thận trọng:
- Chuyện này là đáng giá chú ý, lão Nhị phản ánh tình huống này rất trọng yếu. Trên thực tế chúng ta muốn quan tâm không chỉ là vấn đề xuất ngũ quân nhân phục viên và chuyển nghề thất bại, đối với vấn đề công nhân viên chức thất bại bình thường cũng phải bảo trì đầy đủ chú ý. Những người này đã không có công tác, đã không có bát cơm, phải sinh tồn như thế nào ở trong xã hội, chỉ dựa vào chút tiền bồi thường là tuyệt đối không đủ, bên chính quyền nên làm ra chỉ đạo, cung cấp một ít cơ hội công việc cho bọn họ.
Diệp Tử Bình nghe xong nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chuyện này không dễ làm.
Hắn là bí thư thành phố Minh Châu, xí nghiệp quốc hữu thành phố Minh Châu phần đông cũng tồn tại vấn đề như vậy, cho nên nhận thức của ông sâu hơn mọi người.
- Mấu chốt là rất nhiều người quan niệm chuyển biến, không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Diệp Tử Bình đưa ra trọng điểm vấn đề:
- Đại bộ phận công nhân thất bại đều tìm kiếm đường ra, thế nhưng thật muốn thích ứng xã hội này cần thời gian quá độ khá lâu, mà có một bộ phận công nhân thất bại còn nghĩ đến một ngày kia xí nghiệp có thể phục sinh, một lần nữa khởi công, một lần nữa vào cương vị, trên thực tế tình huống như vậy vạn không được một.
- Trong lòng còn có tưởng tượng là không được, thế nhưng mà có nhiều chỗ vì trấn an công nhân nên không chịu đem tình huống chân thật của xí nghiệp nói thẳng khiến bọn họ không tỉnh, trên thực tế là hại người ah.
Diệp lão gia tử nghe xong, có chút cảm khái nói.
Nếu như tuyệt ý nghĩ này, hoặc là tất cả mọi người tìm việc làm mới nuôi sống gia đình, nhưng nếu cho một cái lý do chờ đợi, như vậy rất nhiều người đều vì vậy mà phí thời gian.
- Thành phố Minh Châu gần đây đang làm trung tâm giới thiệu việc làm, đưa ra chỉ đạo đối với công nhân thất bại, tuyên bố thu nhận tin tức công nhân và nhu cầu việc làm, hiệu quả còn có thể, chúng ta ý định tiếp tục mở rộng xuống dưới.
Diệp Tử Bình nói.
- Cái này hay, có thời gian nói rõ để cho mọi người tham khảo.
Diệp lão gia tử gật đầu nói.
Trên thực tế, cao tầng trung ương đối với vấn đề này cũng rất thận trọng.
Công nhân cùng nông dân còn có điều bất đồng, nông dân ít nhất còn có thổ địa của mình, ăn uống không lo, nhưng là với tư cách giai cấp vô sản thuần túy thì công nhân đã không có công tác, đã không có tiền lương thu nhập, lập tức biến thành thành nghèo rớt mùng tơi, gây mất ổn định xã hội.
Cho nên cao tầng cũng rất hi vọng các nơi có thể tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn.
- Tiểu Khai như thế nào không nói chuyện nhiều?
Diệp lão gia tử thấy Diệp Khai ngồi ở một bên cũng có chút tò mò hỏi.
Bình thường đàm luận những chuyện này, cảm xúc Diệp Khai luôn cao nhất, hôm nay có chút kì quái, rõ ràng ngồi ở chỗ kia, cũng không nhiều lời, chỉ là ngẫu nhiên vài câu mà thôi.
Cái này lại để cho Diệp lão gia tử cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cháu trai vì sao đột nhiên thâm trầm?
Diệp Tử Bình đáp thay:
- Tiểu Khai nói có chuyện trọng yếu hơn muốn trình bay, con cũng không rõ trong hồ lô của nó bán cái gì?
- Ah, chuyện trọng yếu hơn?
Diệp lão gia tử lập lại một câu, đã cảm thấy chuyện này có cân nhắc, chuyện mà Diệp Khai cảm thấy quan trọng vậy thì tuyệt đối không phải là nhỏ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Khai, hắn quay đầu nói với Hà Tình:
- Cô lên tầng nghỉ trước đi, đây là chuyện nhà lão Diệp gia, cô không tiện nghe.
Hà Tình khẽ gật đầu, sau đó hướng mọi người cáo từ, đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro