Quan Môn

Đoán không ra tâm tư

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Tuy Sở Vân Tùng ngoài miệng nói Diệp Khai là người theo thuyết âm mưu tài chính, dường như không cho là đúng, nhưng trong lòng ông nghĩ gì thì không được biết rồi.

Chỉ là nghe xong Diệp Khai nói, đám trẻ tuổi đều có vẻ lo lắng, Diệp Khai thấy vậy âm thầm bật cười, trong lòng tự nhủ đúng là trẻ con dễ gạt, nói gì cũng tin.

Khó trách nói về sau cuốn “Chiến tranh tài chính” xuất bản lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy. Mấu chốt cũng bởi vì mọi người đối với tư bản tài chính rất không hiểu rõ, cho nên mới phải cảm thấy tư bản tài chính không gì làm không được, cho bọn họ là thần thánh.

Điều này cũng trực tiếp đưa đến coi tài phiệt là thế lực đứng sau mọi sự kiện lớn, không cách nào dẹp đi, thậm chí còn diễn sinh ra càng nhiều nhánh lý luận.

Thuyết âm mưu đúng là rất có thị trường, điểm này không thể nghi ngờ.

Ăn cơm tối xong, lão gia tử truyền lời bảo để cho Nam Cung Vân nghỉ ngơi trong đại viện của Sở gia, Diệp Khai cũng bị giữ lại, đầu tiên nói chuyện với Sở Vân Tùng.

Về phần nói những khách nhân khác thì không có cơ hội hưởng thụ đãi ngộ loại này, lần lượt ra về. Có thể ăn một bữa cơm ở Sở lão đã là chuyện cực kỳ vinh quang, tạm thời chưa thể đòi hỏi nhiều hơn.

- Phần tư liệu mà cô đưa cho Sở lão gia tử có bản sao không?

Diệp Khai đột nhiên hỏi Nam Cung Vân.

- Có.

Nam Cung Vân gật đầu hồi đáp.

- Cho tôi một phần.

Diệp Khai nói.

- Anh cũng cảm thấy hứng thú với nó? Nam Cung Vân có chút tò mò hỏi ngược lại.

Tron mắt cô ta, Sở lão gia tử vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn đối với lĩnh vực tài chính, cũng quan tâm rất nhiều với các thế lực tài chính trên thế giới nên dĩ nhiên cảm thấy hứng thú với tài liệu mà mình chuẩn bị. Nhưng Diệp Khai nên coi là chính khách, hắn cảm thấy hứng thú với thứ này thật sự là có chút làm cho người ngoài ý muốn.

- Tôi luôn cảm thấy hứng thú với những gì có giá trị.

Diệp Khai hồi đáp.

Hắn nhìn Nam Cung Vân, lại hỏi một câu: - Nếu như cô có bản sao thì đưa cho tôi một phần là được, tôi lo qua một hồi sẽ quên chuyện này.

Diệp Khai hôm nay sự vụ bận rộn, chuyện cần giải quyết rất nhiều. Hắn chắc chắn có hứng thú đối với tài liệu về tài chính mà Nam Cung thế gia nhiều năm qua tích lũy, nhưng cũng sẽ không dốc lòng nghiên cứu, chỉ là một loại hiếu kỳ mà thôi.

Nếu như bỏ qua một thời gian, có lẽ hắn sẽ thôi không quan tâm đến.

- Tạm thời không có, phải chờ lúc tôi trở về sao lại.

Nam Cung Vân hồi đáp.

- Vậy cũng không cần.

Trên lầu truyền đến thanh âm của Sở lão gia tử.

Sở lão gia tử đang được bác sĩ riêng dìu xuống.

- Cha.

- Gia gia.

Sở Vân Tùng cùng Sở Tĩnh Huyên, Diệp Khai lập tức đứng lên.

- Không có chuyện gì, ngồi xuống trò chuyện nha.

Sở lão gia tử khoát tay nói:

- Ông chỉ nhất thời hứng thú với những vật kia, giờ già rồi cũng không có bao nhiêu tâm tư nghiên cứu . Để đó rồi Tiểu Khai lấy về chính mình nhìn xem là được.

Ông vừa nói như vậy, thần sắ Nam Cung Vân có một ít biến hóa.

Rất hiển nhiên, Nam Cung thế gia đưa những tài liệu này cho Sở lão gia tử, coi như là hợp ý, dù sao với tư cách là đầu lĩnh tài chính thì Sở lão gia tử nhất định là cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này, cho nên Nam Cung Vân mới có tự tin lớn như vậy, cho rằng Sở lão gia tử nhìn thấy những vật này thì sẽ coi trọng Nam Cung thế gia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên thực tế, phản ứng của Sở lão gia tử cũng xác thực như là nàng đoán trước, có chút mất ăn mất ngủ.

Chỉ là Nam Cung Vân cũng không có nghĩ đến, chỉ là chừng ăn xong một bữa cơm, Sở lão gia tử đã dứt khỏi đống tư liệu kia, cũng không có hãm sâu trong đó.

Tuy cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, nhưng Nam Cung Vân không thể không thừa nhận, Sở lão gia tử định lực thâm hậu, không dễ dàng bị ngoại vật ảnh hưởng, xác thực người bình thường không thể so sánh.

- Cháu cũng chỉ là muốn tùy tiện nhìn xem mà thôi, kỳ thật cũng không coi là nhiều chuyện đại sự.

Diệp Khai thấy Sở lão gia tử lại đem phần tư liệu này đưa cho chính mình, không khỏi nở nụ cười:

- Có nó khi nghiên cứu một số chuyện xưa, phân tích tình thế tương lai sẽ dễ hơn.

- Ân.

Sở lão gia tử nhìn Diệp Khai liếc, hiển nhiên là rất hài lòng gật gật đầu.

Vô luận là Sở lão gia tử cũng tốt, Diệp Khai cũng tốt, đều là người thống lĩnh đại cục, bọn họ không có khả năng đem tinh lực lãng phí vào nghiên cứu thủ đoạn vận tác tư bản tài chính rườm rà như vậy.

Cho nên, đối với tư liệu Nam Cung Vân mang đến, đơn giản lật xem có thể nhưng nếu để vùi đầu nghiên cứu vậy thì không đáng, ngược lại sẽ ảnh hưởng phán đoán tới đại cục, cũng sẽ đem hiểu biết của mình giam vào vòng tròn nhỏ hẹp.

Những chuyện này, vốn cũng không phải là vấn đề mà những đại nhân vật như bọn họ phải thực hành.

Cũng bởi vì điểm này, Sở lão gia tử rất nhanh ra khỏi trầm mê, muốn đem những tài liệu này ném cho Diệp Khai, mà Diệp Khai cũng không phụ chỗ kỳ vọng của ông, một câu đã nói trúng huyền diệu trong đó.

- Một già một trẻ này, quả nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Nam Cung Vân thầm nghĩ trong lòng, nhân vật chính đàn trong nước quả nhiên đều là thế hệ đại năng, khó trách gia gia từng nói qua với mình không thể xem thường anh hùng thiên hạ.

Kỳ thật trước khi về nước, Nam Cung Vân cũng có vài phần ngạo khí, cho rằng trong nước tốc độ kinh tế phát triển chậm chạp, thành quả kiến thiết kinh tế cũng không đáng nhắc tới, thu nhập bình quân càng bị bỏ xa so với các nước lớn. Trong quốc gia như vậy, dù là con cháu cao quan thì kiến thức cũng cực kỳ hạn chế.

Thời gian đầu quay về nước, Nam Cung Vân cũng xác thực phát hiện suy nghĩ của mình là đúng, đám quan chức trong nước như ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết rất nông cạn về thế giới bên ngoài, kiến thức nông cạn vô cùng.

Nhưng sau đó một loạt hành động bị kiềm tỏa khiến cho Nam Cung Vân đã minh bạch một đạo lý, chỉ số thông minh những quan viên này cũng không kém, chỉ là bị giữ trong vòng nhỏ chưa ra ngoài được mà thôi.

Biểu hiện hôm nay của Sở lão gia tử cùng Diệp Khai càng làm cho Nam Cung Vân đầy đủ nhận thức đến điểm này.

Hai vị này đều là người tinh ah!

Sở lão gia tử sau khi đi xuống thì ngồi vào ghế sa ***, bảo mẫu rất nhanh bưng cháo tới.

Hiện giờ ông đã lớn tuổi, ăn uống cũng không nhiều, bình thường đều là cháo, chỉ là trong cháo có rất nhiều thứ bổ dưỡng dễ hấp thụ.

- Chuyện gia gia của cháu, ông sẽ nói một câu.

Sở lão gia tử nhìn Nam Cung Vân nói.

- Cảm ơn Sở lão.

Nam Cung Vân nghe xong, cuối cùng yên lòng.

Cô ta rất rõ ràng, chỉ cần là Sở lão gật đầu, chuyện này coi như đã có một cái công đạo.

Sở lão gia tử lại nhìn xem Diệp Khai nói:

- Gia gia và cha cháu chắc cũng có an bài a?

- Cũng có một ít an bài đấy.

Diệp Khai trung thực hồi đáp.

Dù sao Nam Cung thế gia đã đầu tư vào thành phố Minh Châu 1 tỷ Mĩ kim, giá này không thể bảo là nhỏ. Lão Diệp gia về phương diện này cũng biểu hiện tích cực, không có gì để người ta nói, nếu như không phản ứng gì mới là nghi vấn.

Sở lão gia tử gật đầu nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ân, vậy là tốt rồi.

Mặc dù nói Sở lão gia tử có được lực ảnh hưởng rất trọng yếu, thế nhưng nếu như không đủ đại nhân vật tiến hành phối hợp, ông cũng sẽ không đơn giản tỏ thái độ. Dù sao đối với nhân vật như ông thì mọi cử động đều có lực ảnh hưởng chính trị phi thường mẫn cảm, cho nên phải đạt được nguyên vẹn ủng hộ mới có thể tỏ thái độ.

- Lại nói tiếp, vậy cũng coi là sự kiện trọng đại của Mặt trận thống nhất.

Diệp Khai nghĩ nghĩ rồi nói:

- Có thể hay không lại để cho Tề Chủ tịch cảu Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỏ thái độ?

Chủ tịch Tế Thiếu Phong của Ủy ban Mặt trận tổ quốc là ủy viên cục chính trị, đồng thời cũng là một thành viên Đại tướng dưới cờ lão Sở gia, nếu có Sở lão gia tử lên tiếng, Tề Thiếu Phong nhất định là hết sức phối hợp chuyện này.

- Ông xem có thể.

Sở lão gia tử gật đầu đồng ý.

Mọi người cùng Sở lão gia tử ăn cơm xong liền từng người tán đi.

Sở Tĩnh Huyên an bài chỗ nghỉ cho Nam Cung Vân rồi dẫn Diệp Khai đi tới gian phòng của mình.

- Vì cái gì gia gia muốn lưu Nam Cung Vân trong nhà vậy?

Vừa vào phòng, Sở Tĩnh Huyên cũng có chút bất mãn bĩu môi nói.

Lão Sở gia rất ít lưu khách, chuẩn con rể giống như là Diệp Khai cũng rất ít có cơ hội ở lại, Nam Cung Vân có thể được đãi ngộ như vậy, xác thực là có chút vượt quá dự liệu của Sở Tĩnh Huyên.

Cô rất hoài nghi, Nam Cung Vân ngoại trừ mang đến cho Sở lão gia tử tư liệu thì rất có thể còn có vật gì đó, bằng không mà nói, Sở lão gia tử chưa hẳn nể mặt cô ta.

Nhưng loại chuyện này nếu như Sở lão gia tử không tự mình nói thì người khác cũng không rõ ràng nội tình như thế nào, tự nhiên không thể nào suy đoán.

- Đây chỉ là một vấn đề tư thế.

Diệp Khai nhận thức về vấn đề này hiển nhiên sâu hơn, hắn ôm Sở Tĩnh Huyên nằm trên giường lớn, giải thích:

- Ít nhất đêm nay sẽ truyền ra tin tức, nói Nam Cung Vân ở tại Vân Hải cư, loại đãi ngộ này thật là hiếm thấy đấy.

- Ah, nguyên lai là muốn tạo thế nha.

Hắn vừa nói như vậy, Sở Tĩnh Huyên lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

- Đúng vậy, chính là muốn tạo thế.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Nếu như không có một cái cớ nào, lão gia tử cũng bất tiện nói chuyện này. Những đại nhân vật làm việc luôn phải nghe ngóng phong thanh rồi mới có thể làm ra lựa chọn của mình.

- Xem ra có bộ dạng như vậy rồi.

Sở Tĩnh Huyên thở dài nói:

- Bất quá em thiệt tình không thích Nam Cung Vân, cô ta thoạt nhìn như hồ ly tinh, đám đàn ông tối nay nhìn cả vào cô ta.

Nói đến đây, Sở Tĩnh Huyên có chút không phục hừ một tiếng, cũng không biết là vì không quen nhìn Nam Cung Vân hay vì lực chú ý của người khác đều dồn vào cô ta?

- Ha ha, những thứ này ngược lại là chút việc nhỏ không đáng kể rồi......

Diệp Khai nghe xong, cười lắc đầu nói:

- Tối trọng yếu nhất là nhân lúc Nam Cung thế gia trở về, trong nước có thể nghênh đón một lớp thương gia hải ngoại đầu tư, nếu không có như thế, mấy lão gia tử cũng không có khả năng cảm thấy hứng thú, hơn nữa tự mình đứng ở trước sân khấu.

- Nha......

Sở Tĩnh Huyên sau khi nghe, có chút cảm khái gật gật đầu:

- Trong đó rất nhiều chuyện phức tạp, khó trách em không phải hạt giống đỏ, nhìn không thấu điểm này, tâm tư mấy người như anh thật sự là khó có thể suy đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0