Đoạt súng trốn đi?
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Ngược lại là Cù Sĩ Vinh có chút không chịu phục, phản bác:
- Hiện tại Long Chính Tiết ngồi chung thuyền với chúng ta, dù hắn muốn nhảy xuống, cũng không có dễ dàng như vậy. Dù sao ai cũng biết rõ, chúng ta là do Long Chủ tịch mời tới, nếu chúng ta xảy ra chuyện vậy thì hắn đẹp mặt sao?
Ý tứ của Cù Sĩ Vinh rất rõ ràng, đó là lôi Long Chính Tiết xuống nước, dù sao chuyện đã thành như vậy, bọn họ đã không thể thoát khỏi liên quan thì Long Chính Tiết cũng đừng mong tốt đẹp.
- Ý nghĩ này không được.
Cù Hữu Nghĩa nghe xong, lập tức lắc đầu:
- Con cũng quá xem thường quan viên trong nước, dù chỉ huyện lệnh hay thái thú cũng đã có quyền hành rất lớn, huống chi chủ tịch một tỉnh có năng lực đến bao nhiêu, nếu thật sự nhắm trúng Long Chính Tiết nổi giận thì con cảm thấy chúng ta có thể đươc chỗ tốt nào?
Tổ hợp giữa Cù Hữu Nghĩa cùng Long Chính Tiết là dựa trên lợi ích. Long Chính Tiết cần danh, Cù Hữu Nghĩa được lợi, nhưng nếu như nói hành vi của Cù Hữu Nghĩa ảnh hưởng đến tiền cảnh con đường làm quan của Long Chính Tiết thì hắn tuyệt đối sẽ ra taynghiêm khắc đả kích, đây là không thể nghi ngờ.
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy phải làm thế nào mới tốt? Cù Sĩ Vinh hỏi ngược lại.
- Biện pháp chắc chắn sẽ có, tiền có thể thông thần ah......
Cù Hữu Nghĩa suy nghĩ một hồi liền thấp giọng nói.
Cù Hữu Nghĩa nghĩ hồi lâu thấy chuyện này vẫn phải ra tay từ cục cảnh sát thành phố Đông Sơn mới đúng sách, đơn giản là tống vào ít tiền mà thôi.
Với hiểu biết của hắn về hệ thống cảnh sát thì chỉ cần mình chịu dùng nhiều tiền thì chắc sẽ có người động tâm. Đến lúc đó giải cứu người ra, hủy xong chứng cứ thì dù có người muốn ra tay cũng không có cách gì.
Hắn suy đi nghĩ lại, rốt cục xác định phương án hành động, sau đó gọi trợ thủ đến, hai người nhỏ to bàn luận một hồi rồi mới sai đi.
- Để tao trực tiếp cầm 500 vạn hối lộ, cũng không tin không có người không động tâm! Cù Hữu Nghĩa sau khi làm xong chuyện mới hung hăng nói.
****************
Có tổng cộng sáu người tới Đông Sơn tự trộm bảo, đều là thủ hạ của Cù Hữu Nghĩa, hơn nữa còn theo hắn nhiều năm.
Dù sao loại chuyện này người biết không thể quá nhiều, hơn nữa động thủ cũng cần người tin cậy, cho nên mấy người này sau khi bị cảnh sát bắt cũng không khai ra gì bất lợi với Cù Hữu Nghĩa.
Từ thời gian nhập cảnh thì sáu người bọn họ không có liên hệ trực tiếp với Cù Hữu Nghĩa nhưng nếu điều tra kỹ hành tung của Cù Hữu Nghĩa thì chắc chắn sẽ có.
Hiện tại bọn họ đều bị giam giữ tại một căn phòng trong cục cảnh sát thành phố. Tuy cảnh sát còn chưa triển khai thẩm vấn nhưng đã phái người triển khai canh giữ, về phần ảnh chụp cũng được cất giữ ở phòng bên cạnh, còn chưa bị người trên thành phố lấy đi.
Nghiêm khắc mà nói, chuyện này cũng không phải bị phán án tử gì, còn phải chờ chuyên gia giám định số văn vật mà bọn họ trộm ra mới có thể tiến hành xác định tội danh.
Nếu như nói số văn vật này không đáng tiền thì hành vi của bọn họ tối đa cũng chỉ bị cảnh cáo một phen mà thôi, chưa đến mức nghiêm trọng.
Chỉ là mấy người bọn họ không hề an tâm bởi vì bọn họ không biết số văn vật đào lên có lai lịch như thế nào?
- Lão đại, tôi cuối cùng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, những vật kia tuy đều nhìn là thật nhưng giống như mới chôn vào đất...
- Lão Tứ, anh nói cũng có một chút đạo lý, lúc ấy tối như bưng, chúng ta cũng không cẩn thận lưu ý nhìn xem, hiện tại nhớ tới, thật đúng là có chút không đúng.
- Nhưng có người nào rảnh rỗi tới mức đem chôn mấy thứ đó vùi để cho người đào?
Bên trong trại tạm giam, mấy tên thủ hạ của Cù Hữu Nghĩa ngồi vây quanh cùng một chỗ, thảo luận chuyện vừa phát sinh.
Thật sự là vì người của cục cảnh sát thành phố Đông Sơn tới quá là nhanh, giống như là ôm cây đợi thỏ, không khỏi làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ là có người cố tình đặt bẫy.
- Cũng không phải cái đại sự gì, Cù lão bản sẽ cứu chúng ta, hơn nữa chúng ta đều có hộ chiếu Cảng đảo, bên đại lục cũng không có cách gì bắt.
Lão đại an ủi.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy một cảnh sát đi vào quát lớn:
- Không cho phép nói lung tung, ngoan ngoãn cho tôi!
Bất quá lúc hắn quay người rời đi thì ném vào một mẩu giấy.
Mấy người thấy vậy cũng có chút nghi ngờ, lão đại mở ra thấy bên trong có một đoạn cưa ngắn, còn có mấy chữ, đúng là Cù Hữu Nghĩa tự tay viết.
- Cù lão bản nói như thế nào?
- Nói là bảo chúng ta nghĩ cách chạy đi, ông ấy đã mua chuộc được giám thị, tạo cơ hội cho chúng ta...
Lão đại đọc xong, lập tức có chút chần chờ.
Chuyện vốn không coi là lớn nhưng nếu chạy đi mà vạn nhất không thành công thì coi như lớn chuyện, chưa chừng còn bị cảnh sát trực tiếp nổ súng bắn chết?
Mạo hiểm như vậy có đáng giá hay không, trong lòng lão đại cũng không dám chắc.
- Cù lão bản còn nói muốn chúng ta lấy hết chứng cứ, vậy thì đối phương sẽ không làm được gì...
Lão đại đọc lại, cảm thấy an tâm hơn.
Bọn họ đi theo Cù Hữu Nghĩa nhiều năm, tự nhiên rất rõ ràng quan hệ cá nhân không bình thường giữa Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa. Nhất là lúc này Long Chính Tiết đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Hà Đông, đối với bọn họ càng là một lá bùa hộ mệnh linh nghiệm.
Nếu như Cù Hữu Nghĩa cùng Long Chính Tiết đã bàn bạc qua thì bọn họ thật sự không cần lo lắng, chỉ cần làm êm đẹp là được.
- Đã như vậy thì làm chứ sao.
Mọi người nghị luận một hồi, rốt cục hạ quyết tâm.
Mấy người bắt đầu phân công, có hai người hát mấy bài vớ vẩn để át tiếng chưa sắt, những người khác thay phiên cưa khóa sắt, đến khi trời tối thì cưa xong.
Kỳ quái là cả một thời gian như vậy không hề có cảnh sát nào đến kiểm tra, điều này khiến bọn họ càng cảm thấy là Cù Hữu Nghĩa bỏ tiền ra sắp xếp hết thảy.
- Đúng có tiền là xong, nếu như không phải bọn họ sợ trách nhiệm thì chắc đã ném chìa khóa cho luôn!
Sau khi mấy người đi ra, lão đại thầm nói.
Bọn họ nhìn quanh một phen, liền phát hiện trong hành lang cũng không có ai, ngược lại bên căn tin có đèn, chắc là mấy người tăng ca đi ăn cơm.
- Động tác nhanh một chút, lấy hết chứng cứ ở phòng bên cạnh đi!
Lão đại hô một tiếng, sau đó mấy người liền trèo xuống từ ban công, bắt đầu tìm kiếm chứng cứ.
- Đã tìm được rồi!
Có người rất nhanh liền phát hiện ảnh mà cảnh sát chụp tại hiện trường, ngoài ra còn có mấy thứ “văn vật” đem về từ đó.
- Đem ảnh chụp tiêu hủy, văn vật thì cho vào túi đem về.
Lão đại phân phó.
Có người lập tức tìm được bật lửa, sau đó đem ảnh chụp đốt cháy, người khác thì đem mấy món “văn vật” cho vào túi.
- Lão đại, bên cảnh sát quản lý thật sự là quá lỏng lẻo, súng ngắn cũng để ở trong phòng......
Một người lập tức phát hiện tình huống mới.
- Hừ, thật đúng là như vậy......
Lão đại nhìn thoáng qua, cũng có chút kinh ngạc nói:
- Đều nói nội địa quản lý súng ống rất nghiêm khắc, tao thấy cũng không phải.
- Chắc là chủ quan thôi, bọn họ cũng không nghĩ đến lại có người động thủ trong đồn cảnh sát.
Có người nói.
- Mang đi, có gì ngoài ý muốn thì cũng có thứ dùng.
Lão đại phân phó một tiếng, bảo người mang số súng kia đi theo.
Cũng có người của cục cảnh sát thành phố tới nhưng dường như không có ai chú ý tới bọn họ, dù sao người trong này cũng rất nhiều.
Nhưng bọn họ vừa ra tới cổng chính thì cảnh vệ liền lập tức chặn lại:
- Đang làm gì?! Đứng lại!
- Đi mau!
Lão đại nói khẽ với mọi người nói một câu, bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Đã đến chỗ này thì bọn họlàm sao có thể dừng lại?
Cảnh vệ thấy bộ dạng khả nghi của bọn họ, hơn nữa không nghe hiệu lệnh, lập tức liền nâng súng quát:
- Đứng lại! Bằng không thì tôi sẽ nổ súng!
- Khốn kiếp!
Tên cầm súng bên cạnh lão đại vốn tính tình nóng nảy, thấy cảnh vệ nâng súng cũng đỏ mắt rút súng ra:
- Mày có súng thì tao không có súng à?!
Hắn bóp cò súng, chợt nghe một tiếng súng vang lên rồi người cảnh vệ té xuống.
- Đi mau, phiền toái rồi!
Sự tình xảy ra đột nhiên, lão đại cũng ngây người, nhưng ván đã đóng thuyền, chỉ có thể xông tới.
Cũng may là đã tới sát cổng, bọn họ chỉ cần lẩn vào nhà dân thì không ai có thể tìm ra.
Hơn nữa, hiện tại cảnh sát còn chưa kịp điều tra ra thân phận của bọn họ, người chết thì không thể đối chứng, không ai có thể bắt giữ.
Đúng lúc này, rốt cục có người phát hiện dị thường, chỉ thấy có cảnh sát chạy về bên này, hơn nữa nhao nhao quát to:
- Đánh lén cảnh sát, giết người!
- Khốn kiếp!
Lão đại mắng một tiếng rồi chạy ra ngoài.
- Hiện tại Long Chính Tiết ngồi chung thuyền với chúng ta, dù hắn muốn nhảy xuống, cũng không có dễ dàng như vậy. Dù sao ai cũng biết rõ, chúng ta là do Long Chủ tịch mời tới, nếu chúng ta xảy ra chuyện vậy thì hắn đẹp mặt sao?
Ý tứ của Cù Sĩ Vinh rất rõ ràng, đó là lôi Long Chính Tiết xuống nước, dù sao chuyện đã thành như vậy, bọn họ đã không thể thoát khỏi liên quan thì Long Chính Tiết cũng đừng mong tốt đẹp.
- Ý nghĩ này không được.
Cù Hữu Nghĩa nghe xong, lập tức lắc đầu:
- Con cũng quá xem thường quan viên trong nước, dù chỉ huyện lệnh hay thái thú cũng đã có quyền hành rất lớn, huống chi chủ tịch một tỉnh có năng lực đến bao nhiêu, nếu thật sự nhắm trúng Long Chính Tiết nổi giận thì con cảm thấy chúng ta có thể đươc chỗ tốt nào?
Tổ hợp giữa Cù Hữu Nghĩa cùng Long Chính Tiết là dựa trên lợi ích. Long Chính Tiết cần danh, Cù Hữu Nghĩa được lợi, nhưng nếu như nói hành vi của Cù Hữu Nghĩa ảnh hưởng đến tiền cảnh con đường làm quan của Long Chính Tiết thì hắn tuyệt đối sẽ ra taynghiêm khắc đả kích, đây là không thể nghi ngờ.
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy phải làm thế nào mới tốt? Cù Sĩ Vinh hỏi ngược lại.
- Biện pháp chắc chắn sẽ có, tiền có thể thông thần ah......
Cù Hữu Nghĩa suy nghĩ một hồi liền thấp giọng nói.
Cù Hữu Nghĩa nghĩ hồi lâu thấy chuyện này vẫn phải ra tay từ cục cảnh sát thành phố Đông Sơn mới đúng sách, đơn giản là tống vào ít tiền mà thôi.
Với hiểu biết của hắn về hệ thống cảnh sát thì chỉ cần mình chịu dùng nhiều tiền thì chắc sẽ có người động tâm. Đến lúc đó giải cứu người ra, hủy xong chứng cứ thì dù có người muốn ra tay cũng không có cách gì.
Hắn suy đi nghĩ lại, rốt cục xác định phương án hành động, sau đó gọi trợ thủ đến, hai người nhỏ to bàn luận một hồi rồi mới sai đi.
- Để tao trực tiếp cầm 500 vạn hối lộ, cũng không tin không có người không động tâm! Cù Hữu Nghĩa sau khi làm xong chuyện mới hung hăng nói.
****************
Có tổng cộng sáu người tới Đông Sơn tự trộm bảo, đều là thủ hạ của Cù Hữu Nghĩa, hơn nữa còn theo hắn nhiều năm.
Dù sao loại chuyện này người biết không thể quá nhiều, hơn nữa động thủ cũng cần người tin cậy, cho nên mấy người này sau khi bị cảnh sát bắt cũng không khai ra gì bất lợi với Cù Hữu Nghĩa.
Từ thời gian nhập cảnh thì sáu người bọn họ không có liên hệ trực tiếp với Cù Hữu Nghĩa nhưng nếu điều tra kỹ hành tung của Cù Hữu Nghĩa thì chắc chắn sẽ có.
Hiện tại bọn họ đều bị giam giữ tại một căn phòng trong cục cảnh sát thành phố. Tuy cảnh sát còn chưa triển khai thẩm vấn nhưng đã phái người triển khai canh giữ, về phần ảnh chụp cũng được cất giữ ở phòng bên cạnh, còn chưa bị người trên thành phố lấy đi.
Nghiêm khắc mà nói, chuyện này cũng không phải bị phán án tử gì, còn phải chờ chuyên gia giám định số văn vật mà bọn họ trộm ra mới có thể tiến hành xác định tội danh.
Nếu như nói số văn vật này không đáng tiền thì hành vi của bọn họ tối đa cũng chỉ bị cảnh cáo một phen mà thôi, chưa đến mức nghiêm trọng.
Chỉ là mấy người bọn họ không hề an tâm bởi vì bọn họ không biết số văn vật đào lên có lai lịch như thế nào?
- Lão đại, tôi cuối cùng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, những vật kia tuy đều nhìn là thật nhưng giống như mới chôn vào đất...
- Lão Tứ, anh nói cũng có một chút đạo lý, lúc ấy tối như bưng, chúng ta cũng không cẩn thận lưu ý nhìn xem, hiện tại nhớ tới, thật đúng là có chút không đúng.
- Nhưng có người nào rảnh rỗi tới mức đem chôn mấy thứ đó vùi để cho người đào?
Bên trong trại tạm giam, mấy tên thủ hạ của Cù Hữu Nghĩa ngồi vây quanh cùng một chỗ, thảo luận chuyện vừa phát sinh.
Thật sự là vì người của cục cảnh sát thành phố Đông Sơn tới quá là nhanh, giống như là ôm cây đợi thỏ, không khỏi làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ là có người cố tình đặt bẫy.
- Cũng không phải cái đại sự gì, Cù lão bản sẽ cứu chúng ta, hơn nữa chúng ta đều có hộ chiếu Cảng đảo, bên đại lục cũng không có cách gì bắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão đại an ủi.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy một cảnh sát đi vào quát lớn:
- Không cho phép nói lung tung, ngoan ngoãn cho tôi!
Bất quá lúc hắn quay người rời đi thì ném vào một mẩu giấy.
Mấy người thấy vậy cũng có chút nghi ngờ, lão đại mở ra thấy bên trong có một đoạn cưa ngắn, còn có mấy chữ, đúng là Cù Hữu Nghĩa tự tay viết.
- Cù lão bản nói như thế nào?
- Nói là bảo chúng ta nghĩ cách chạy đi, ông ấy đã mua chuộc được giám thị, tạo cơ hội cho chúng ta...
Lão đại đọc xong, lập tức có chút chần chờ.
Chuyện vốn không coi là lớn nhưng nếu chạy đi mà vạn nhất không thành công thì coi như lớn chuyện, chưa chừng còn bị cảnh sát trực tiếp nổ súng bắn chết?
Mạo hiểm như vậy có đáng giá hay không, trong lòng lão đại cũng không dám chắc.
- Cù lão bản còn nói muốn chúng ta lấy hết chứng cứ, vậy thì đối phương sẽ không làm được gì...
Lão đại đọc lại, cảm thấy an tâm hơn.
Bọn họ đi theo Cù Hữu Nghĩa nhiều năm, tự nhiên rất rõ ràng quan hệ cá nhân không bình thường giữa Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa. Nhất là lúc này Long Chính Tiết đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Hà Đông, đối với bọn họ càng là một lá bùa hộ mệnh linh nghiệm.
Nếu như Cù Hữu Nghĩa cùng Long Chính Tiết đã bàn bạc qua thì bọn họ thật sự không cần lo lắng, chỉ cần làm êm đẹp là được.
- Đã như vậy thì làm chứ sao.
Mọi người nghị luận một hồi, rốt cục hạ quyết tâm.
Mấy người bắt đầu phân công, có hai người hát mấy bài vớ vẩn để át tiếng chưa sắt, những người khác thay phiên cưa khóa sắt, đến khi trời tối thì cưa xong.
Kỳ quái là cả một thời gian như vậy không hề có cảnh sát nào đến kiểm tra, điều này khiến bọn họ càng cảm thấy là Cù Hữu Nghĩa bỏ tiền ra sắp xếp hết thảy.
- Đúng có tiền là xong, nếu như không phải bọn họ sợ trách nhiệm thì chắc đã ném chìa khóa cho luôn!
Sau khi mấy người đi ra, lão đại thầm nói.
Bọn họ nhìn quanh một phen, liền phát hiện trong hành lang cũng không có ai, ngược lại bên căn tin có đèn, chắc là mấy người tăng ca đi ăn cơm.
- Động tác nhanh một chút, lấy hết chứng cứ ở phòng bên cạnh đi!
Lão đại hô một tiếng, sau đó mấy người liền trèo xuống từ ban công, bắt đầu tìm kiếm chứng cứ.
- Đã tìm được rồi!
Có người rất nhanh liền phát hiện ảnh mà cảnh sát chụp tại hiện trường, ngoài ra còn có mấy thứ “văn vật” đem về từ đó.
- Đem ảnh chụp tiêu hủy, văn vật thì cho vào túi đem về.
Lão đại phân phó.
Có người lập tức tìm được bật lửa, sau đó đem ảnh chụp đốt cháy, người khác thì đem mấy món “văn vật” cho vào túi.
- Lão đại, bên cảnh sát quản lý thật sự là quá lỏng lẻo, súng ngắn cũng để ở trong phòng......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người lập tức phát hiện tình huống mới.
- Hừ, thật đúng là như vậy......
Lão đại nhìn thoáng qua, cũng có chút kinh ngạc nói:
- Đều nói nội địa quản lý súng ống rất nghiêm khắc, tao thấy cũng không phải.
- Chắc là chủ quan thôi, bọn họ cũng không nghĩ đến lại có người động thủ trong đồn cảnh sát.
Có người nói.
- Mang đi, có gì ngoài ý muốn thì cũng có thứ dùng.
Lão đại phân phó một tiếng, bảo người mang số súng kia đi theo.
Cũng có người của cục cảnh sát thành phố tới nhưng dường như không có ai chú ý tới bọn họ, dù sao người trong này cũng rất nhiều.
Nhưng bọn họ vừa ra tới cổng chính thì cảnh vệ liền lập tức chặn lại:
- Đang làm gì?! Đứng lại!
- Đi mau!
Lão đại nói khẽ với mọi người nói một câu, bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Đã đến chỗ này thì bọn họlàm sao có thể dừng lại?
Cảnh vệ thấy bộ dạng khả nghi của bọn họ, hơn nữa không nghe hiệu lệnh, lập tức liền nâng súng quát:
- Đứng lại! Bằng không thì tôi sẽ nổ súng!
- Khốn kiếp!
Tên cầm súng bên cạnh lão đại vốn tính tình nóng nảy, thấy cảnh vệ nâng súng cũng đỏ mắt rút súng ra:
- Mày có súng thì tao không có súng à?!
Hắn bóp cò súng, chợt nghe một tiếng súng vang lên rồi người cảnh vệ té xuống.
- Đi mau, phiền toái rồi!
Sự tình xảy ra đột nhiên, lão đại cũng ngây người, nhưng ván đã đóng thuyền, chỉ có thể xông tới.
Cũng may là đã tới sát cổng, bọn họ chỉ cần lẩn vào nhà dân thì không ai có thể tìm ra.
Hơn nữa, hiện tại cảnh sát còn chưa kịp điều tra ra thân phận của bọn họ, người chết thì không thể đối chứng, không ai có thể bắt giữ.
Đúng lúc này, rốt cục có người phát hiện dị thường, chỉ thấy có cảnh sát chạy về bên này, hơn nữa nhao nhao quát to:
- Đánh lén cảnh sát, giết người!
- Khốn kiếp!
Lão đại mắng một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro