Đột nhiên tập kích
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Hắn lớn từng tuổi này chưa
từng bị một hạng người vô danh vũ nhục thẳng vào mặt như thế bao giờ,
trước kia cho dù cãi nhau cùng nhóm ủy viên thường vụ Cục chính trị
trung ương, cũng đều nói chuyện đàng hoàng, từ lúc nào nhảy ra một người lại dám chạy tới trong địa bàn của hắn không chút kiêng nể nói bậy về
vùng quản hạt của hắn?
Tính cách bao che khuyết điểm của Diệp Khai vẫn rất mạnh, hiện tại hắn là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, dĩ nhiên là buộc chặt danh dự cùng thành phố, như vậy có người nói bậy về địa phương này, chẳng khác gì chỉ thẳng vào mặt hắn mắng nhiếc.
Đối với người như vậy, Diệp Khai nhất định không hề có chút sắc mặt tốt.
- Người kia là ai vậy?
Diệp Khai bị mất mặt, sắc mặt trầm như nước, ngữ khí có chút bất thiện hỏi.
Nhóm cán bộ thành phố Đông Sơn không nhận ra vị Đổng thư ký trưởng kia, cũng có thể là nhận thức nhưng không có đảm lượng nói ra, cho nên đều trầm mặc, nhưng những người của Sở nông nghiệp tỉnh thì không cách nào giả câm vờ điếc, chỉ là thân phận của bọn họ hơi thấp nên không thuận tiện dẫn kiến hai người.
Ngưu Lãm Sơn nằm trên giường bệnh trong lòng tự nhủ vị Đổng thư ký trưởng kia nói chuyện không biết nhìn trước sau, làm người vô cùng xấu hổ, nhưng hắn không thể không lên tiếng giới thiệu:
- Vị này là phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh đồng chí Đổng Siêu Toàn, vị này chính là chủ tịch thành phố Đông Sơn đồng chí Diệp Khai, hai người khả năng chưa từng gặp mặt nhau ah!
Nguyên lai chỉ là phó thư ký trưởng, Diệp Khai nghe xong trong nội tâm thầm gật đầu.
Thư ký trưởng của Tỉnh ủy hoặc Ủy ban tỉnh, kỳ thật chỉ là cấp chính sảnh mà thôi, chỉ có điều thư ký trưởng của Tỉnh ủy bởi vì cần gia nhập hội thường ủy Tỉnh ủy, cho nên cấp bậc là phó tỉnh bộ cấp, cao hơn một đầu.
Như vậy Đổng Siêu Toàn là phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, giỏi lắm thì chỉ là cán bộ cấp phó sảnh mà thôi, xem biểu lộ của hắn khi đi tới Đông Sơn, không biết còn tưởng rằng hắn là chủ tịch tỉnh.
- Nguyên lai là Đổng phó thư ký trưởng, hạnh ngộ, tôi là Diệp Khai!
Lúc này Diệp Khai nhìn hắn đã có chút nhìn từ trên xuống, rất hiển nhiên không đem phó thư ký trưởng kia vào trong mắt.
Đổng phó thư ký trưởng ngược lại là kinh hãi, không nghĩ tới Diệp Khai đang đứng ngay trước mặt, đối với vị chủ tịch thành phố cấp chính sảnh luôn làm cho người ta tức lộn ruột kia Đổng Siêu Toàn vẫn có chút sợ hãi, dù sao nếu không có quan hệ căn bản không thể đi tới được vị trí này.
Chỉ là Đổng Siêu Toàn suy nghĩ lại cũng không cảm thấy quá lo lắng, hắn là phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, mặc dù nói cấp bậc kém hơn Diệp Khai một chút, nhưng quan viên Ủy ban tỉnh chống lại quan viên địa phương, trong nội tâm luôn cảm thấy có chút ưu thế đấy.
Đây cũng giống như bên trong Bộ ủy của thủ đô, một trưởng phòng cũng dám không lưu mặt mũi cho một phó chủ tịch tỉnh.
- Nguyên lai là Diệp quyền chủ tịch!
Đổng Siêu Toàn nói một câu như thế cũng không nói thêm gì nữa.
Lời này của hắn rõ ràng là đối chọi với Diệp Khai gay gắt, Diệp Khai cố ý cường điệu hắn là phó thư ký trưởng, như vậy Đổng Siêu Toàn tự nhiên cũng cường điệu trở lại là quyền chủ tịch, ai cũng như nhau thôi.
Dù sao tuy cấp bậc của Diệp Khai cao hơn một chút, nhưng không phải người lãnh đạo trực tiếp của hắn, có gì phải sợ sao?
Diệp Khai liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói với Ngưu Lãm Sơn:
- Ngưu tổ trưởng nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi cáo từ trước!
Sau khi nói xong Diệp Khai dẫn theo người của mình rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn nhóm cán bộ thành phố Đông Sơn rời đi, Ngưu Lãm Sơn mới nói với Đổng Siêu Toàn:
- Đổng thư ký trưởng, anh làm gì cần theo chân bọn họ so đo sao? Vị Diệp chủ tịch kia cũng không dễ chọc tới, không cần vì chút việc nhỏ mà phải gây cãi với người ta.
- Sao vậy, rõ ràng là trách nhiệm của bọn hắn mới khiến cho anh bị thương ở đây, nói vài câu không được hay sao?
Đổng Siêu Toàn không hề cho rằng mình làm việc không có đạo lý.
- Ai…chuyện này là ngoài ý muốn mà thôi…
Ngưu Lãm Sơn lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với cách làm của Đổng Siêu Toàn.
Tuy cấp bậc hai người như nhau, nhưng phương diện thực quyền vẫn có chút khác nhau, dù sao Ngưu Lãm Sơn chỉ là một tuần thị viên cấp phó sảnh, quyền lực trong tay có hạn, mà Đổng Siêu Toàn là phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, mặc dù nói chuyên phục vụ cho lãnh đạo, nhưng có nội dung phân công quản lý cụ thể, so sánh với Ngưu Lãm Sơn tự nhiên là vượt hơn một chút.
- Sao có thể nói là ngoài ý muốn đây chứ? Cho dù là ngoài ý muốn, vậy cũng là trách nhiệm của thành phố Đông Sơn, ít nhất bọn hắn không an bài tốt cho anh, cho nên mới xảy ra chuyện!
Đổng Siêu Toàn nếu đã dám chống lại với Diệp Khai, như vậy cũng không sợ nói thêm vài lời khó nghe, châm ngòi quan hệ giữa Ngưu Lãm Sơn cùng cán bộ thành phố Đông Sơn.
- Hắc…
Tuy Ngưu Lãm Sơn không biết vì sao Đổng Siêu Toàn không khách khí với cán bộ thành phố Đông Sơn, nhưng hắn hiển nhiên là người hiểu chuyện, biết rõ vì sao mình bị tai nạn, cũng không thể oán được lên đầu Diệp Khai.
Bởi vậy Ngưu Lãm Sơn vẫn bảo trì trầm mặc, dù sao lời nói của Đổng Siêu Toàn hắn không tiện phản đối, nhưng cũng không hề tỏ vẻ nhận đồng.
Sau lưng Đổng Siêu Toàn đi theo hai nhân viên công tác của Ủy ban tỉnh, mang tới giỏ trái cây bày sang bên bàn.
Nhìn lẵng hoa cùng giỏ trái cây, Đổng Siêu Toàn cười nói:
- Nếu lão Ngưu ông đang ở trong tỉnh, tổn thương như vậy khẳng định không thu được nhiều quà tặng như thế!
- Đó là khẳng định thôi, tôi chỉ là một nhân viên nhàn tản, nơi nào lại có người chú ý tới tôi?
Khi Ngưu Lãm Sơn nói lời này, trong mũi còn có chút hừ nhẹ không hài lòng.
Hắn nói xác thực không giả, là một tuần thị viên cấp phó sảnh nhàn tản, bình thường hắn hưởng đãi ngộ chờ về hưu, không có cơ hội tiếp xúc hạch tâm quyền lực, đoán chừng trong Sở nông nghiệp tỉnh cũng không bao nhiêu người nhận ra hắn, làm sao có cơ hội thu lễ vật?
Lần này làm tổ trưởng tổ kiểm tra đến khảo sát thành phố Đông Sơn, ngược lại là một cơ hội xuất đầu lộ diện, cũng làm cho hắn hưởng thụ đủ đãi ngộ mà hắn nên có.
Nhưng Ngưu Lãm Sơn vẫn nghi hoặc vì sao Đổng Siêu Toàn lại đến đây.
- Đổng thư ký trưởng, sao đột nhiên anh lại đến Đông Sơn? Nếu anh nói là riêng tới thăm tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng đâu.
Quan hệ giữa Ngưu Lãm Sơn cùng Đổng Siêu Toàn không tệ, nhưng không tới mức để cho hắn đặc biệt từ Long Thành chạy tới thăm hỏi Ngưu Lãm Sơn.
Huống chi chuyện Ngưu Lãm Sơn bị tai nạn nằm viện hắn cũng không báo với ai ngoài tổ kiểm tra đi cùng, Đổng Siêu Toàn lại biết việc này khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Ha ha, vậy anh nói tôi đến làm gì chứ?
Đổng Siêu Toàn cười hỏi ngược lại.
Hắn cũng biết Ngưu Lãm Sơn sẽ không tin tưởng hắn đến thăm mình, chỉ là bên trong có chút vấn đề bất tiện nói với Ngưu Lãm Sơn.
- Chẳng lẽ anh theo chân lãnh đạo cùng tới?
Đầu óc của Ngưu Lãm Sơn không chút hồ đồ, lập tức liền nghĩ tới vấn đề này, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Hắc hắc, lão Ngưu đúng là lão Ngưu, thật sự bị anh đoán trúng!
Đổng Siêu Toàn cười đáp.
Ngưu Lãm Sơn nghe xong trong lòng có vài phần kinh ngạc, không nghĩ tới lãnh đạo trong tỉnh lại vụng trộm đi tới Đông Sơn, xem ra Diệp Khai hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bằng không mà nói hắn làm sao không biết được thân phận của Đổng Siêu Toàn?
Trong tỉnh có ý tứ gì khi làm vậy, rốt cục là vì sao đây?
Chẳng lẽ có người nào đó không hài lòng với công tác của thành phố Đông Sơn, cho nên muốn xuống bới lông tìm vết?
Ngưu Lãm Sơn ngẫm nghĩ, cảm thấy phỏng đoán của mình hẳn là không sai, nếu không như thế không cần phải giấu diếm lãnh đạo Đông Sơn đi…
- Phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong thành phố Đông Sơn?
Sau khi đi ra bệnh viện, thư ký Đường Mộc có chút kỳ quái nói.
- Có lẽ là quan hệ riêng tư giữa Đổng Siêu Toàn cùng Ngưu Lãm Sơn cũng tốt đi.
Điền Lực Bình suy đoán.
Diệp Khai sờ sờ cằm, cảm thấy suy đoán này không quá tin cậy, cho dù quan hệ riêng tư tốt đẹp, cũng không cần vì chút chuyện liền bỏ công tác ở Ủy ban tỉnh chạy tới Đông Sơn chỉ vì thăm hỏi Ngưu Lãm Sơn.
- Hắc, nhất định là Long Chính Tiết đã đến!
Diệp Khai lập tức nghĩ ra điểm này.
Nhưng vừa nghĩ vậy Diệp Khai cũng cảm thấy có chút mất hứng, Long chủ tịch tỉnh tuy chức quyền cao, nhưng lúc trước vốn đã nói rõ ràng là muốn tới Đông Sơn khảo sát, vậy thì làm theo quy củ đi, không ngờ sau khi thông tri địa phương rồi thì lại lén lút chạy tới trước, cuối cùng là ý tứ gì đây?
Lừa dối, giương đông kích tây?
Là một cán bộ cao cấp, làm vậy thật là không giống ai.
Suy nghĩ chuyện này, nhóm người Diệp Khai lại quay về Ủy ban thành phố.
- Đường Mộc, thông tri các đơn vị của thành phố, nói lãnh đạo trong tỉnh đã ngầm đến đây, để mọi người kiểm điểm công tác một chút, nhìn xem có địa phương nào sơ hở, sửa sang lại tài liệu, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra cùng chất vấn!
Diệp Khai vừa trở về liền ra lệnh cho Đường Mộc.
- Dạ, lãnh đạo, tôi đi thông tri!
Đường Mộc nghe xong liền ứng tiếng.
Hắn cũng là người thông minh, theo phản ứng của Diệp Khai lập tức liên tưởng đến trong tỉnh đã có lãnh đạo đi tới Đông Sơn.
Sự tình Diệp Khai mâu thuẫn với chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết hắn cũng biết một ít, nhưng không hề nghĩ tới Long Chính Tiết lại lén lút đến thành phố Đông Sơn.
Nếu không phải ở trong bệnh viện gặp được phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Đổng Siêu Toàn, đoán chừng lúc này ai cũng nghĩ Long Chính Tiết còn đang ở tỉnh thành, còn chưa xuất phát.
Hiện tại đã bị Diệp Khai khám phá nội tình, bên Đông Sơn cần phải chuẩn bị nhiều hơn, tùy thời ứng phó vị quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết kia.
Sự vụ của Ủy ban thành phố luôn bận rộn, cần phải chú ý nhiều vấn đề chi tiết, nếu không được chuẩn bị sẵn sàng bị lãnh đạo tra hỏi sẽ dễ dàng sai lầm, cho nên cần nhắc nhở những bộ môn dưới tay từ giờ trở đi nhất định phải chuẩn bị tinh thần, tùy thời ứng phó vị lãnh đạo trong tỉnh đột nhiên chạy đến.
- Vị Long chủ tịch kia, thật đúng là đến không chút thiện ý đâu…
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này không khỏi hừ lạnh một câu, sắc mặt phi thường khó xem.
Tính cách bao che khuyết điểm của Diệp Khai vẫn rất mạnh, hiện tại hắn là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, dĩ nhiên là buộc chặt danh dự cùng thành phố, như vậy có người nói bậy về địa phương này, chẳng khác gì chỉ thẳng vào mặt hắn mắng nhiếc.
Đối với người như vậy, Diệp Khai nhất định không hề có chút sắc mặt tốt.
- Người kia là ai vậy?
Diệp Khai bị mất mặt, sắc mặt trầm như nước, ngữ khí có chút bất thiện hỏi.
Nhóm cán bộ thành phố Đông Sơn không nhận ra vị Đổng thư ký trưởng kia, cũng có thể là nhận thức nhưng không có đảm lượng nói ra, cho nên đều trầm mặc, nhưng những người của Sở nông nghiệp tỉnh thì không cách nào giả câm vờ điếc, chỉ là thân phận của bọn họ hơi thấp nên không thuận tiện dẫn kiến hai người.
Ngưu Lãm Sơn nằm trên giường bệnh trong lòng tự nhủ vị Đổng thư ký trưởng kia nói chuyện không biết nhìn trước sau, làm người vô cùng xấu hổ, nhưng hắn không thể không lên tiếng giới thiệu:
- Vị này là phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh đồng chí Đổng Siêu Toàn, vị này chính là chủ tịch thành phố Đông Sơn đồng chí Diệp Khai, hai người khả năng chưa từng gặp mặt nhau ah!
Nguyên lai chỉ là phó thư ký trưởng, Diệp Khai nghe xong trong nội tâm thầm gật đầu.
Thư ký trưởng của Tỉnh ủy hoặc Ủy ban tỉnh, kỳ thật chỉ là cấp chính sảnh mà thôi, chỉ có điều thư ký trưởng của Tỉnh ủy bởi vì cần gia nhập hội thường ủy Tỉnh ủy, cho nên cấp bậc là phó tỉnh bộ cấp, cao hơn một đầu.
Như vậy Đổng Siêu Toàn là phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, giỏi lắm thì chỉ là cán bộ cấp phó sảnh mà thôi, xem biểu lộ của hắn khi đi tới Đông Sơn, không biết còn tưởng rằng hắn là chủ tịch tỉnh.
- Nguyên lai là Đổng phó thư ký trưởng, hạnh ngộ, tôi là Diệp Khai!
Lúc này Diệp Khai nhìn hắn đã có chút nhìn từ trên xuống, rất hiển nhiên không đem phó thư ký trưởng kia vào trong mắt.
Đổng phó thư ký trưởng ngược lại là kinh hãi, không nghĩ tới Diệp Khai đang đứng ngay trước mặt, đối với vị chủ tịch thành phố cấp chính sảnh luôn làm cho người ta tức lộn ruột kia Đổng Siêu Toàn vẫn có chút sợ hãi, dù sao nếu không có quan hệ căn bản không thể đi tới được vị trí này.
Chỉ là Đổng Siêu Toàn suy nghĩ lại cũng không cảm thấy quá lo lắng, hắn là phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, mặc dù nói cấp bậc kém hơn Diệp Khai một chút, nhưng quan viên Ủy ban tỉnh chống lại quan viên địa phương, trong nội tâm luôn cảm thấy có chút ưu thế đấy.
Đây cũng giống như bên trong Bộ ủy của thủ đô, một trưởng phòng cũng dám không lưu mặt mũi cho một phó chủ tịch tỉnh.
- Nguyên lai là Diệp quyền chủ tịch!
Đổng Siêu Toàn nói một câu như thế cũng không nói thêm gì nữa.
Lời này của hắn rõ ràng là đối chọi với Diệp Khai gay gắt, Diệp Khai cố ý cường điệu hắn là phó thư ký trưởng, như vậy Đổng Siêu Toàn tự nhiên cũng cường điệu trở lại là quyền chủ tịch, ai cũng như nhau thôi.
Dù sao tuy cấp bậc của Diệp Khai cao hơn một chút, nhưng không phải người lãnh đạo trực tiếp của hắn, có gì phải sợ sao?
Diệp Khai liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói với Ngưu Lãm Sơn:
- Ngưu tổ trưởng nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi cáo từ trước!
Sau khi nói xong Diệp Khai dẫn theo người của mình rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn nhóm cán bộ thành phố Đông Sơn rời đi, Ngưu Lãm Sơn mới nói với Đổng Siêu Toàn:
- Đổng thư ký trưởng, anh làm gì cần theo chân bọn họ so đo sao? Vị Diệp chủ tịch kia cũng không dễ chọc tới, không cần vì chút việc nhỏ mà phải gây cãi với người ta.
- Sao vậy, rõ ràng là trách nhiệm của bọn hắn mới khiến cho anh bị thương ở đây, nói vài câu không được hay sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Siêu Toàn không hề cho rằng mình làm việc không có đạo lý.
- Ai…chuyện này là ngoài ý muốn mà thôi…
Ngưu Lãm Sơn lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với cách làm của Đổng Siêu Toàn.
Tuy cấp bậc hai người như nhau, nhưng phương diện thực quyền vẫn có chút khác nhau, dù sao Ngưu Lãm Sơn chỉ là một tuần thị viên cấp phó sảnh, quyền lực trong tay có hạn, mà Đổng Siêu Toàn là phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, mặc dù nói chuyên phục vụ cho lãnh đạo, nhưng có nội dung phân công quản lý cụ thể, so sánh với Ngưu Lãm Sơn tự nhiên là vượt hơn một chút.
- Sao có thể nói là ngoài ý muốn đây chứ? Cho dù là ngoài ý muốn, vậy cũng là trách nhiệm của thành phố Đông Sơn, ít nhất bọn hắn không an bài tốt cho anh, cho nên mới xảy ra chuyện!
Đổng Siêu Toàn nếu đã dám chống lại với Diệp Khai, như vậy cũng không sợ nói thêm vài lời khó nghe, châm ngòi quan hệ giữa Ngưu Lãm Sơn cùng cán bộ thành phố Đông Sơn.
- Hắc…
Tuy Ngưu Lãm Sơn không biết vì sao Đổng Siêu Toàn không khách khí với cán bộ thành phố Đông Sơn, nhưng hắn hiển nhiên là người hiểu chuyện, biết rõ vì sao mình bị tai nạn, cũng không thể oán được lên đầu Diệp Khai.
Bởi vậy Ngưu Lãm Sơn vẫn bảo trì trầm mặc, dù sao lời nói của Đổng Siêu Toàn hắn không tiện phản đối, nhưng cũng không hề tỏ vẻ nhận đồng.
Sau lưng Đổng Siêu Toàn đi theo hai nhân viên công tác của Ủy ban tỉnh, mang tới giỏ trái cây bày sang bên bàn.
Nhìn lẵng hoa cùng giỏ trái cây, Đổng Siêu Toàn cười nói:
- Nếu lão Ngưu ông đang ở trong tỉnh, tổn thương như vậy khẳng định không thu được nhiều quà tặng như thế!
- Đó là khẳng định thôi, tôi chỉ là một nhân viên nhàn tản, nơi nào lại có người chú ý tới tôi?
Khi Ngưu Lãm Sơn nói lời này, trong mũi còn có chút hừ nhẹ không hài lòng.
Hắn nói xác thực không giả, là một tuần thị viên cấp phó sảnh nhàn tản, bình thường hắn hưởng đãi ngộ chờ về hưu, không có cơ hội tiếp xúc hạch tâm quyền lực, đoán chừng trong Sở nông nghiệp tỉnh cũng không bao nhiêu người nhận ra hắn, làm sao có cơ hội thu lễ vật?
Lần này làm tổ trưởng tổ kiểm tra đến khảo sát thành phố Đông Sơn, ngược lại là một cơ hội xuất đầu lộ diện, cũng làm cho hắn hưởng thụ đủ đãi ngộ mà hắn nên có.
Nhưng Ngưu Lãm Sơn vẫn nghi hoặc vì sao Đổng Siêu Toàn lại đến đây.
- Đổng thư ký trưởng, sao đột nhiên anh lại đến Đông Sơn? Nếu anh nói là riêng tới thăm tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng đâu.
Quan hệ giữa Ngưu Lãm Sơn cùng Đổng Siêu Toàn không tệ, nhưng không tới mức để cho hắn đặc biệt từ Long Thành chạy tới thăm hỏi Ngưu Lãm Sơn.
Huống chi chuyện Ngưu Lãm Sơn bị tai nạn nằm viện hắn cũng không báo với ai ngoài tổ kiểm tra đi cùng, Đổng Siêu Toàn lại biết việc này khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Ha ha, vậy anh nói tôi đến làm gì chứ?
Đổng Siêu Toàn cười hỏi ngược lại.
Hắn cũng biết Ngưu Lãm Sơn sẽ không tin tưởng hắn đến thăm mình, chỉ là bên trong có chút vấn đề bất tiện nói với Ngưu Lãm Sơn.
- Chẳng lẽ anh theo chân lãnh đạo cùng tới?
Đầu óc của Ngưu Lãm Sơn không chút hồ đồ, lập tức liền nghĩ tới vấn đề này, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Hắc hắc, lão Ngưu đúng là lão Ngưu, thật sự bị anh đoán trúng!
Đổng Siêu Toàn cười đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưu Lãm Sơn nghe xong trong lòng có vài phần kinh ngạc, không nghĩ tới lãnh đạo trong tỉnh lại vụng trộm đi tới Đông Sơn, xem ra Diệp Khai hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bằng không mà nói hắn làm sao không biết được thân phận của Đổng Siêu Toàn?
Trong tỉnh có ý tứ gì khi làm vậy, rốt cục là vì sao đây?
Chẳng lẽ có người nào đó không hài lòng với công tác của thành phố Đông Sơn, cho nên muốn xuống bới lông tìm vết?
Ngưu Lãm Sơn ngẫm nghĩ, cảm thấy phỏng đoán của mình hẳn là không sai, nếu không như thế không cần phải giấu diếm lãnh đạo Đông Sơn đi…
- Phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong thành phố Đông Sơn?
Sau khi đi ra bệnh viện, thư ký Đường Mộc có chút kỳ quái nói.
- Có lẽ là quan hệ riêng tư giữa Đổng Siêu Toàn cùng Ngưu Lãm Sơn cũng tốt đi.
Điền Lực Bình suy đoán.
Diệp Khai sờ sờ cằm, cảm thấy suy đoán này không quá tin cậy, cho dù quan hệ riêng tư tốt đẹp, cũng không cần vì chút chuyện liền bỏ công tác ở Ủy ban tỉnh chạy tới Đông Sơn chỉ vì thăm hỏi Ngưu Lãm Sơn.
- Hắc, nhất định là Long Chính Tiết đã đến!
Diệp Khai lập tức nghĩ ra điểm này.
Nhưng vừa nghĩ vậy Diệp Khai cũng cảm thấy có chút mất hứng, Long chủ tịch tỉnh tuy chức quyền cao, nhưng lúc trước vốn đã nói rõ ràng là muốn tới Đông Sơn khảo sát, vậy thì làm theo quy củ đi, không ngờ sau khi thông tri địa phương rồi thì lại lén lút chạy tới trước, cuối cùng là ý tứ gì đây?
Lừa dối, giương đông kích tây?
Là một cán bộ cao cấp, làm vậy thật là không giống ai.
Suy nghĩ chuyện này, nhóm người Diệp Khai lại quay về Ủy ban thành phố.
- Đường Mộc, thông tri các đơn vị của thành phố, nói lãnh đạo trong tỉnh đã ngầm đến đây, để mọi người kiểm điểm công tác một chút, nhìn xem có địa phương nào sơ hở, sửa sang lại tài liệu, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra cùng chất vấn!
Diệp Khai vừa trở về liền ra lệnh cho Đường Mộc.
- Dạ, lãnh đạo, tôi đi thông tri!
Đường Mộc nghe xong liền ứng tiếng.
Hắn cũng là người thông minh, theo phản ứng của Diệp Khai lập tức liên tưởng đến trong tỉnh đã có lãnh đạo đi tới Đông Sơn.
Sự tình Diệp Khai mâu thuẫn với chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết hắn cũng biết một ít, nhưng không hề nghĩ tới Long Chính Tiết lại lén lút đến thành phố Đông Sơn.
Nếu không phải ở trong bệnh viện gặp được phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Đổng Siêu Toàn, đoán chừng lúc này ai cũng nghĩ Long Chính Tiết còn đang ở tỉnh thành, còn chưa xuất phát.
Hiện tại đã bị Diệp Khai khám phá nội tình, bên Đông Sơn cần phải chuẩn bị nhiều hơn, tùy thời ứng phó vị quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết kia.
Sự vụ của Ủy ban thành phố luôn bận rộn, cần phải chú ý nhiều vấn đề chi tiết, nếu không được chuẩn bị sẵn sàng bị lãnh đạo tra hỏi sẽ dễ dàng sai lầm, cho nên cần nhắc nhở những bộ môn dưới tay từ giờ trở đi nhất định phải chuẩn bị tinh thần, tùy thời ứng phó vị lãnh đạo trong tỉnh đột nhiên chạy đến.
- Vị Long chủ tịch kia, thật đúng là đến không chút thiện ý đâu…
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này không khỏi hừ lạnh một câu, sắc mặt phi thường khó xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro