Dư luận đi trước
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
“Chuyện này không dễ xử lý.” Nam Cung Vân nhíu mày, nói với Diệp Khai.
Nam Cung Vân bay gấp từ Âu châu trở về, đại khái vì trên máy bay nghỉ ngơi không được tốt nên vẻ mặt lúc này khá uể oải, tuy nhiên ánh mắt vẫn sắc sảo, lập tức vạch rõ điểm xấu trong đó.
“Chuyện làm ăn của Nam Cung thế gia chúng ta vốn khắp thế giới, lần này anh làm như vậy, lợi dụng đất hiếm này mồi, đẩy chúng ta đổ lên trước sân khấu, em lo lắng sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn bên ngoài của gia tộc.” Nam Cung Vân nói,“Một khi bọn họ lợi dụng chức quyền, tiến hành chèn ép mạng lưới của Nam Cung thế gia ở các nơi vậy chúng ta tổn thất sẽ rất lớn.”
“Ân, đúng là tồn tại khả năng này.” Diệp Khai gật đầu đồng ý nói.
Nam Cung thế gia chủ yếu hoạt động hắc đạo, điểm này không hề nghi ngờ. Tuy những năm gần đây bọn họ cũng tiến hành một số hoạt động kinh doanh bình thường nhưng từ cốt tủy mà nói, bọn họ chính là một gia tộc không thể bước ra ngoài ánh sáng, thế lực hắc đạo của bọn họ thật sự làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối .
Một khi các quốc gia hải ngoại lợi dụng chuyện này, tiến hành trọng điểm đả kích mạng lưới quan hệ của Nam Cung thế gia vậy thì sẽ tạo thành tổn thất khá lớn đúng như lời của Nam Cung Vân.
“Nhưng chuyện này có quan hệ gì đến nhà em?” Diệp Khai không phân tích theo hướng của Nam Cung Vân mà hỏi lại một câu,“ Nhà em giờ đã lên bờ, về tới trong nước phát triển, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác.”
“Nhưng là......” Nam Cung Vân vốn muốn nói hai câu nhưng lập tức nghĩ đến ý thật sự của Diệp Khai không khỏi có chút kinh ngạc hỏi,“Ý của anh là nói để cho đám Nam Cung Lỗi đi chịu tiếng xấu thay cho người khác?”
“Ha ha.” Diệp Khai cười cười, tuy rằng không gật đầu thừa nhận, nhưng thái độ là thực rõ ràng .
Nam Cung Vân nghĩ thông suốt điểm này, không khỏi bội phục đối với thủ đoạn của Diệp Khai.
Từ lúc lực lượng của Nam Cung thế gia phân liệt, đám Nam Cung Lỗi liền tiếp nhận bộ phận hắc đạo của Nam Cung thế gia, lưu tại Âu châu phát triển. Theo ý nghĩa nào đó, Nam Cung thế gia trở về đại lục đã không còn gắn liền với Nam Cung thế gia lưu cư hải ngoại, ngăn cách hai bên là rất rõ ràng.
Sở dĩ hai bên không trở mặt vì Diệp Khai ra tay, làm cho mọi người đều có được thứ mình muốn. Nhưng hiện giờ không có lợi ích khống chế, Nam Cung Lỗi lãnh đạo thế lực hải ngoại đi theo phương hướng nào, quả thật là một ẩn số.
Mà căn cứ theo suy đoán của Diệp Khai, khả năng bọn họ hoàn toàn đổ theo phương Tây phương không thể nghi ngờ là lớn nhất .
Như vậy, Diệp Khai suy nghĩ cho lợi ích của Nam Cung thế gia ở đại lục, thuận tay đặt bẫy thế lực hải ngoại của Nam Cung Lỗi cũng là hợp lý.
“Nam Cung Lỗi đụng phải anh thật sự là xui xẻo tám đời.” Nam Cung Vân nghĩ tới vấn đề này, cũng có chút cảm khái nói.
“Không nói chuyện bọn họ, một số con đường tình báo của em cũng cần kinh doanh cho tốt, đừng để dính sâu vào chuyện này.” Diệp Khai nhắc nhở Nam Cung Vân.
Làm người nối nghiệp được Nam Cung thế gia trọng điểm bồi dưỡng, Nam Cung Vân cũng có tổ chức tình báo của mình. Vô luận là ở Âu châu hay là ở Mỹ Châu, đều có một số nhân thủ đắc lực, những người này không thuộc về gia tộc mà do nàng tự tay xây dựng nên không thuộc về bên Nam Cung Lỗi.
Ý tứ của Diệp Khai là muốn cô tiếp tục bảo trì ảnh hưởng thế lực này để lúc cần thiết có thể nhanh chóng hiểu biết chuẩn xác về hướng đi của thương giới và quân đội các nước Âu Mĩ Nhật.
“Chuyện này em vẫn xử lý, gần đây vừa đầu tư cho bọn họ hai triệu Mĩ kim để mở rộng nghiệp vụ các nước Âu Mĩ Nhật.” Nam Cung Vân trả lời Diệp Khai.
“Nếu như vậy, em mau chóng đăng ký thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn đi. Về vấn đề đất hiếm sẽ rất nhanh đưa ra nghị trình, chúng ta cần chỉnh hợp các phương diện tài nguyên, hình thành cục diện một nhà độc đại.” Diệp Khai nói.
Tình huống trong nước hiện giờ khá phức tạp, vấn đề về công nghiệp đất hiếm cũng rất nhiều.
Diệp Khai muốn một tay tiến hành chỉnh hợp đối với công nghiệp đất hiếm, tất nhiên cần phải có công cụ thích hợp, cho nên đăng kí công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên phải là hành động đầu tiên. Thông qua công ty này, có rất nhiều chuyện chính mình không tiện ra mặt giải quyết đều có thể công khai đi làm.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, ý kiến của cao tầng trong nước tạm thời thống nhất, nhưng một số thế lực có lợi ích trong công nghiệp đất hiếm không có khả năng dễ dàng buông bỏ quyền lực trong tay, nhất là lại để cho công ty bên dưới Diệp Khai tiếp nhận, chuyện bọn họ phản kháng cũng là có thể dự tính.
Đây là chuyện lớn quan hệ đến rất nhiều người, cho dù là đến lúc đó Nam Cung Vân có thể chỉnh hợp đại bộ phận thế lực, biến thành lực lượng công ty của mình nhưng chung quy sẽ có một số người không chịu buông tha. Xử lý những người này phải như thế nào cũng là vấn đề làm người ta đau đầu.
Cho nên, lấy hình thức công ty để xử lý vấn đề phức tạp này tốt hơn nhiều so với đem mâu thuẫn tập trung trên một người.
“Hiện tại em chỉ lo lắng là phản ứng của thế lực ngoại quốc.” Nam Cung Vân nhắc nhở Diệp Khai,“Bọn họ đối với đại lục kỳ thật là phi thường coi trọng, nhất là một khi xuất hiện biến hóa sinh ra ảnh hưởng trọng đại đối với bọn họ thì phản ứng sẽ phi thường mãnh liệt. Tầm quan trọng của đất hiếm đối với ngành sản xuất công nghệ cao là rõ ràng , em cảm thấy người Nhật Bản nhảy ra nói này nọ chỉ là bước đầu tiên, chắc chắn người Mĩ rất nhanh cũng muốn bắt đầu khoa tay múa chân.”
Trong nước tuy rằng là chính quyền chuyên chính nhưng cũng không thiếu người phát ngôn cho lợi ích của Mỹ hay Nhật Bản, tuy rằng những người này chưa bao giờ nói chính mình là Hán gian nhưng các loại hành vi của bọn họ đã sớm chứng thật điểm này.
Bởi vậy, một khi các ông chủ người Mĩ cùng Nhật Bản phát động, những người này hoặc là phất cờ hò reo, hoặc là mình trần ra trận, cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
Một khi những người này xông lên, hơn nữa mượn dùng truyền thông dư luận hình thành một số nhận thức sai lầm cho dân chúng thì có thể đủ hình thành lực ảnh hưởng nhất định, thậm chí ảnh hưởng đến hướng đi quyết sách tương lai của cao tầng.
“Đồng minh Mỹ Nhật quả thật kích động lòng người, trong nước cũng không thiếu người phát ngôn của bọn họ.” Diệp Khai cũng thừa nhận điểm này, nhưng hắn cũng không quá lo lắng,“ Đây cũng là cơ hội kiểm nghiệm một số cán bộ có thích hợp ở lại vị trí hiện tại hay không.”
“Nga?” Nam Cung Vân nghe xong, không khỏi nhìn Diệp Khai một cái, tuy rằng cảm thấy vẻ mặt của hắn phong khinh vân đạm, tựa hồ không có biến hóa gì, nhưng sát khí trong lời nói phi thường rõ ràng .
Thoạt nhìn, Diệp nhị thiếu lần này không chỉ muốn giải quyết sự hỗn loạn tạo thành tổn thất cho quốc gia trong công nghiệp đất hiếm, đồng thời còn muốn sờ vào lực lượng nội ứng của nước ngoài ở trong nước, quyết đoán như vậy không thể không làm người ta bội phục.
Đương nhiên , nếu không có thế lực to lớn của lão Diệp gia, không có lực ảnh hưởng trọng yếu của Diệp Khai đối với cao tầng, hắn cũng không khả năng làm được điểm này.
Dù sao, đối với những kẻ có thể tạo ra dư luận thì dù là cán bộ cấp tỉnh cũng không thể ép được bọn họ. Nếu phải đem ra công lý vậy lại càng không phải là một chuyện nhỏ, tùy thời đều có khả năng rước lấy phiền toái khá lớn.
Xuất phát từ yêu cầu dao sắc chặt đay rối, Nam Cung Vân nhanh chóng thành lập tổng công ty thương mại xuất nhập khẩu Hằng Viễn, đăng kí tài chính một triệu Mĩ kim, hơn nữa nhanh chóng đạt được độc quyền khai thác quyền cùng tự do đất hiếm của quốc gia.
Chuyện này mặc dù ở trong nước không có ai chú ý, nhưng lập tức tạo ra chấn động trên quốc tế. Một số hãng truyền thông quốc tế đều tỏ vẻ chú ý, cho rằng chính sách công nghiệp đất hiếm đại lục khả năng sẽ xuất hiện biến hóa khá lớn. Điểm này có lẽ sẽ thay đổi quan hệ cung cầu về đất hiếm trên quốc tế, tạo thành ảnh hưởng khá lớn với các ngành sản xuất công nghệ cao.
Thậm chí ngay cả người phát ngôn Nhà Trắng của Mỹ cũng lên tiếng, tỏ vẻ Nhà Trắng sẽ theo dõi chặt chẽ tiến trình cải cách công nghiệp đất hiếm của Trung Quốc, bảo đảm lợi ích quốc gia của Mĩ không chịu tổn hại.
Nhật Bản vốn đã sớm bắt đầu khởi động báo chí cùng truyền thông trong nước, tuyên truyền rằng hành động này sẽ gây tổn thất nặng nề cho nền kinh tế của họ, rất có cảm giác tai họa ngập đầu.
Lý Dịch Thần cũng gọi điện thoại cho Diệp Khai,“Diệp Khai a, động tĩnh gần đây về đất hiếm có lớn quá không? Các quốc gia phản ứng đều thực kịch liệt, nhất là người Nhật Bản cứ lên tiếng suốt, đại sứ quán Nhật Bản ngày nào cũng chạy tới chỗ dượng, thật phiền chết đi được.”
“Dượng à, chuyện của bọn họ là chuyện của bọn họ, bất quá chuyện này khẳng định là không cần để ý.” Diệp Khai cười cười nói,“Đối với vấn đề đất hiếm là chuyện nội bộ của chúng ta, chúng ta muốn bán bao nhiêu, bán bao nhiêu tiền là quyền của chúng ta, không vì áp lực quan hệ mà thay đổi, đây là nhận thức chung của cao tầng. Hơn nữa, người Nhật Bản mua được đất hiếm giá rẻ sẽ bán lại cho rất nhiều nơi, dượng cứ tìm cách ứng phó trì hoãn phản ứng bọn họ là được.”
“Dượng đương nhiên không cần quan tâm chuyện này, bất quá cháu cũng phải chú ý một chút, gần đây truyền thông Hongkong cũng có một số động tĩnh. Truyền thông Nam hệ có một số tiếng nói bất đồng, tỏ vẻ chuyện đất hiếm quan hệ tới sự phát triển của công nghiệp toàn thế giới, cũng nên thị trường hóa hoàn toàn. Về vấn đề này, chính phủ không nên đi ngược lại bánh xe lịch sử.” Lý Dịch Thần nói với Diệp Khai,“Loại thanh âm này càng ngày càng nhiều sẽ tạo cho chúng ta rất nhiều ảnh hưởng bất lợi.”
“Nga, thoạt nhìn hành động bọn họ vẫn có vẻ nhanh chóng ......” Diệp Khai nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói,“Trận địa dư luận cũng là cường hạng của chúng ta, nếu người ta đã bắt đầu chuẩn bị phát động dư luận quần chúng, như vậy chúng ta cũng không thể ngồi yên, bên bộ tuyên truyền là căn cứ cũ của chúng ta, nếu làm không xong việc nhỏ ấy chẳng phải là không có mặt mũi?”
“Ha ha, vậy phải hỏi cha cháu, binh mã chưa động, dư luận đi trước, ông ấy chẳng phải là người cũ của Bộ tuyên truyền sao .” Lý Dịch Thần nghe xong liền cười nói.
“Ha ha, dượng cứ chờ xem, cam đoan sẽ không cho dượng thất vọng .” Diệp Khai tỏ vẻ nói.
Đánh dư luận chiến gì chứ, Diệp Khai tối không sợ là chuyện phun nước miếng.
Nam Cung Vân bay gấp từ Âu châu trở về, đại khái vì trên máy bay nghỉ ngơi không được tốt nên vẻ mặt lúc này khá uể oải, tuy nhiên ánh mắt vẫn sắc sảo, lập tức vạch rõ điểm xấu trong đó.
“Chuyện làm ăn của Nam Cung thế gia chúng ta vốn khắp thế giới, lần này anh làm như vậy, lợi dụng đất hiếm này mồi, đẩy chúng ta đổ lên trước sân khấu, em lo lắng sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn bên ngoài của gia tộc.” Nam Cung Vân nói,“Một khi bọn họ lợi dụng chức quyền, tiến hành chèn ép mạng lưới của Nam Cung thế gia ở các nơi vậy chúng ta tổn thất sẽ rất lớn.”
“Ân, đúng là tồn tại khả năng này.” Diệp Khai gật đầu đồng ý nói.
Nam Cung thế gia chủ yếu hoạt động hắc đạo, điểm này không hề nghi ngờ. Tuy những năm gần đây bọn họ cũng tiến hành một số hoạt động kinh doanh bình thường nhưng từ cốt tủy mà nói, bọn họ chính là một gia tộc không thể bước ra ngoài ánh sáng, thế lực hắc đạo của bọn họ thật sự làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối .
Một khi các quốc gia hải ngoại lợi dụng chuyện này, tiến hành trọng điểm đả kích mạng lưới quan hệ của Nam Cung thế gia vậy thì sẽ tạo thành tổn thất khá lớn đúng như lời của Nam Cung Vân.
“Nhưng chuyện này có quan hệ gì đến nhà em?” Diệp Khai không phân tích theo hướng của Nam Cung Vân mà hỏi lại một câu,“ Nhà em giờ đã lên bờ, về tới trong nước phát triển, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác.”
“Nhưng là......” Nam Cung Vân vốn muốn nói hai câu nhưng lập tức nghĩ đến ý thật sự của Diệp Khai không khỏi có chút kinh ngạc hỏi,“Ý của anh là nói để cho đám Nam Cung Lỗi đi chịu tiếng xấu thay cho người khác?”
“Ha ha.” Diệp Khai cười cười, tuy rằng không gật đầu thừa nhận, nhưng thái độ là thực rõ ràng .
Nam Cung Vân nghĩ thông suốt điểm này, không khỏi bội phục đối với thủ đoạn của Diệp Khai.
Từ lúc lực lượng của Nam Cung thế gia phân liệt, đám Nam Cung Lỗi liền tiếp nhận bộ phận hắc đạo của Nam Cung thế gia, lưu tại Âu châu phát triển. Theo ý nghĩa nào đó, Nam Cung thế gia trở về đại lục đã không còn gắn liền với Nam Cung thế gia lưu cư hải ngoại, ngăn cách hai bên là rất rõ ràng.
Sở dĩ hai bên không trở mặt vì Diệp Khai ra tay, làm cho mọi người đều có được thứ mình muốn. Nhưng hiện giờ không có lợi ích khống chế, Nam Cung Lỗi lãnh đạo thế lực hải ngoại đi theo phương hướng nào, quả thật là một ẩn số.
Mà căn cứ theo suy đoán của Diệp Khai, khả năng bọn họ hoàn toàn đổ theo phương Tây phương không thể nghi ngờ là lớn nhất .
Như vậy, Diệp Khai suy nghĩ cho lợi ích của Nam Cung thế gia ở đại lục, thuận tay đặt bẫy thế lực hải ngoại của Nam Cung Lỗi cũng là hợp lý.
“Nam Cung Lỗi đụng phải anh thật sự là xui xẻo tám đời.” Nam Cung Vân nghĩ tới vấn đề này, cũng có chút cảm khái nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không nói chuyện bọn họ, một số con đường tình báo của em cũng cần kinh doanh cho tốt, đừng để dính sâu vào chuyện này.” Diệp Khai nhắc nhở Nam Cung Vân.
Làm người nối nghiệp được Nam Cung thế gia trọng điểm bồi dưỡng, Nam Cung Vân cũng có tổ chức tình báo của mình. Vô luận là ở Âu châu hay là ở Mỹ Châu, đều có một số nhân thủ đắc lực, những người này không thuộc về gia tộc mà do nàng tự tay xây dựng nên không thuộc về bên Nam Cung Lỗi.
Ý tứ của Diệp Khai là muốn cô tiếp tục bảo trì ảnh hưởng thế lực này để lúc cần thiết có thể nhanh chóng hiểu biết chuẩn xác về hướng đi của thương giới và quân đội các nước Âu Mĩ Nhật.
“Chuyện này em vẫn xử lý, gần đây vừa đầu tư cho bọn họ hai triệu Mĩ kim để mở rộng nghiệp vụ các nước Âu Mĩ Nhật.” Nam Cung Vân trả lời Diệp Khai.
“Nếu như vậy, em mau chóng đăng ký thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn đi. Về vấn đề đất hiếm sẽ rất nhanh đưa ra nghị trình, chúng ta cần chỉnh hợp các phương diện tài nguyên, hình thành cục diện một nhà độc đại.” Diệp Khai nói.
Tình huống trong nước hiện giờ khá phức tạp, vấn đề về công nghiệp đất hiếm cũng rất nhiều.
Diệp Khai muốn một tay tiến hành chỉnh hợp đối với công nghiệp đất hiếm, tất nhiên cần phải có công cụ thích hợp, cho nên đăng kí công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên phải là hành động đầu tiên. Thông qua công ty này, có rất nhiều chuyện chính mình không tiện ra mặt giải quyết đều có thể công khai đi làm.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, ý kiến của cao tầng trong nước tạm thời thống nhất, nhưng một số thế lực có lợi ích trong công nghiệp đất hiếm không có khả năng dễ dàng buông bỏ quyền lực trong tay, nhất là lại để cho công ty bên dưới Diệp Khai tiếp nhận, chuyện bọn họ phản kháng cũng là có thể dự tính.
Đây là chuyện lớn quan hệ đến rất nhiều người, cho dù là đến lúc đó Nam Cung Vân có thể chỉnh hợp đại bộ phận thế lực, biến thành lực lượng công ty của mình nhưng chung quy sẽ có một số người không chịu buông tha. Xử lý những người này phải như thế nào cũng là vấn đề làm người ta đau đầu.
Cho nên, lấy hình thức công ty để xử lý vấn đề phức tạp này tốt hơn nhiều so với đem mâu thuẫn tập trung trên một người.
“Hiện tại em chỉ lo lắng là phản ứng của thế lực ngoại quốc.” Nam Cung Vân nhắc nhở Diệp Khai,“Bọn họ đối với đại lục kỳ thật là phi thường coi trọng, nhất là một khi xuất hiện biến hóa sinh ra ảnh hưởng trọng đại đối với bọn họ thì phản ứng sẽ phi thường mãnh liệt. Tầm quan trọng của đất hiếm đối với ngành sản xuất công nghệ cao là rõ ràng , em cảm thấy người Nhật Bản nhảy ra nói này nọ chỉ là bước đầu tiên, chắc chắn người Mĩ rất nhanh cũng muốn bắt đầu khoa tay múa chân.”
Trong nước tuy rằng là chính quyền chuyên chính nhưng cũng không thiếu người phát ngôn cho lợi ích của Mỹ hay Nhật Bản, tuy rằng những người này chưa bao giờ nói chính mình là Hán gian nhưng các loại hành vi của bọn họ đã sớm chứng thật điểm này.
Bởi vậy, một khi các ông chủ người Mĩ cùng Nhật Bản phát động, những người này hoặc là phất cờ hò reo, hoặc là mình trần ra trận, cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
Một khi những người này xông lên, hơn nữa mượn dùng truyền thông dư luận hình thành một số nhận thức sai lầm cho dân chúng thì có thể đủ hình thành lực ảnh hưởng nhất định, thậm chí ảnh hưởng đến hướng đi quyết sách tương lai của cao tầng.
“Đồng minh Mỹ Nhật quả thật kích động lòng người, trong nước cũng không thiếu người phát ngôn của bọn họ.” Diệp Khai cũng thừa nhận điểm này, nhưng hắn cũng không quá lo lắng,“ Đây cũng là cơ hội kiểm nghiệm một số cán bộ có thích hợp ở lại vị trí hiện tại hay không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nga?” Nam Cung Vân nghe xong, không khỏi nhìn Diệp Khai một cái, tuy rằng cảm thấy vẻ mặt của hắn phong khinh vân đạm, tựa hồ không có biến hóa gì, nhưng sát khí trong lời nói phi thường rõ ràng .
Thoạt nhìn, Diệp nhị thiếu lần này không chỉ muốn giải quyết sự hỗn loạn tạo thành tổn thất cho quốc gia trong công nghiệp đất hiếm, đồng thời còn muốn sờ vào lực lượng nội ứng của nước ngoài ở trong nước, quyết đoán như vậy không thể không làm người ta bội phục.
Đương nhiên , nếu không có thế lực to lớn của lão Diệp gia, không có lực ảnh hưởng trọng yếu của Diệp Khai đối với cao tầng, hắn cũng không khả năng làm được điểm này.
Dù sao, đối với những kẻ có thể tạo ra dư luận thì dù là cán bộ cấp tỉnh cũng không thể ép được bọn họ. Nếu phải đem ra công lý vậy lại càng không phải là một chuyện nhỏ, tùy thời đều có khả năng rước lấy phiền toái khá lớn.
Xuất phát từ yêu cầu dao sắc chặt đay rối, Nam Cung Vân nhanh chóng thành lập tổng công ty thương mại xuất nhập khẩu Hằng Viễn, đăng kí tài chính một triệu Mĩ kim, hơn nữa nhanh chóng đạt được độc quyền khai thác quyền cùng tự do đất hiếm của quốc gia.
Chuyện này mặc dù ở trong nước không có ai chú ý, nhưng lập tức tạo ra chấn động trên quốc tế. Một số hãng truyền thông quốc tế đều tỏ vẻ chú ý, cho rằng chính sách công nghiệp đất hiếm đại lục khả năng sẽ xuất hiện biến hóa khá lớn. Điểm này có lẽ sẽ thay đổi quan hệ cung cầu về đất hiếm trên quốc tế, tạo thành ảnh hưởng khá lớn với các ngành sản xuất công nghệ cao.
Thậm chí ngay cả người phát ngôn Nhà Trắng của Mỹ cũng lên tiếng, tỏ vẻ Nhà Trắng sẽ theo dõi chặt chẽ tiến trình cải cách công nghiệp đất hiếm của Trung Quốc, bảo đảm lợi ích quốc gia của Mĩ không chịu tổn hại.
Nhật Bản vốn đã sớm bắt đầu khởi động báo chí cùng truyền thông trong nước, tuyên truyền rằng hành động này sẽ gây tổn thất nặng nề cho nền kinh tế của họ, rất có cảm giác tai họa ngập đầu.
Lý Dịch Thần cũng gọi điện thoại cho Diệp Khai,“Diệp Khai a, động tĩnh gần đây về đất hiếm có lớn quá không? Các quốc gia phản ứng đều thực kịch liệt, nhất là người Nhật Bản cứ lên tiếng suốt, đại sứ quán Nhật Bản ngày nào cũng chạy tới chỗ dượng, thật phiền chết đi được.”
“Dượng à, chuyện của bọn họ là chuyện của bọn họ, bất quá chuyện này khẳng định là không cần để ý.” Diệp Khai cười cười nói,“Đối với vấn đề đất hiếm là chuyện nội bộ của chúng ta, chúng ta muốn bán bao nhiêu, bán bao nhiêu tiền là quyền của chúng ta, không vì áp lực quan hệ mà thay đổi, đây là nhận thức chung của cao tầng. Hơn nữa, người Nhật Bản mua được đất hiếm giá rẻ sẽ bán lại cho rất nhiều nơi, dượng cứ tìm cách ứng phó trì hoãn phản ứng bọn họ là được.”
“Dượng đương nhiên không cần quan tâm chuyện này, bất quá cháu cũng phải chú ý một chút, gần đây truyền thông Hongkong cũng có một số động tĩnh. Truyền thông Nam hệ có một số tiếng nói bất đồng, tỏ vẻ chuyện đất hiếm quan hệ tới sự phát triển của công nghiệp toàn thế giới, cũng nên thị trường hóa hoàn toàn. Về vấn đề này, chính phủ không nên đi ngược lại bánh xe lịch sử.” Lý Dịch Thần nói với Diệp Khai,“Loại thanh âm này càng ngày càng nhiều sẽ tạo cho chúng ta rất nhiều ảnh hưởng bất lợi.”
“Nga, thoạt nhìn hành động bọn họ vẫn có vẻ nhanh chóng ......” Diệp Khai nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói,“Trận địa dư luận cũng là cường hạng của chúng ta, nếu người ta đã bắt đầu chuẩn bị phát động dư luận quần chúng, như vậy chúng ta cũng không thể ngồi yên, bên bộ tuyên truyền là căn cứ cũ của chúng ta, nếu làm không xong việc nhỏ ấy chẳng phải là không có mặt mũi?”
“Ha ha, vậy phải hỏi cha cháu, binh mã chưa động, dư luận đi trước, ông ấy chẳng phải là người cũ của Bộ tuyên truyền sao .” Lý Dịch Thần nghe xong liền cười nói.
“Ha ha, dượng cứ chờ xem, cam đoan sẽ không cho dượng thất vọng .” Diệp Khai tỏ vẻ nói.
Đánh dư luận chiến gì chứ, Diệp Khai tối không sợ là chuyện phun nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro