Quan Môn

Đừng nghĩ thôn trưởng không phải là cán bộ

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Đã lấy được Diệp lão gia tử trao quyền, trong lòng Diệp Khai cũng có chút cảm giác thỏa thuê mãn nguyện.

Ở trong ấn tượng của hắn, ngành sản xuất thông tin cùng máy vi tính là hai ngành kiếm tiền rất lớn, nhưng cụ thể làm sao đi thao tác mới thích hợp, vẫn cần phải cẩn thận suy tính lại một phen.

Ba thành thị long đầu trong hai ngành nghiệp này chính là thủ đô, Minh Châu cùng Giang Khẩu.

Hiện tại Giang Trung vẫn còn nằm trong giai đoạn tập tễnh cất bước trong hai hành nghiệp này, theo thị trường quốc tế phát triển ngày càng mạnh mẽ, bên trong quốc nội cũng có rất nhiều lực lượng bản thổ cùng những người du học về bắt đầu quy mô gia nhập vào thành phố, đây cũng nhờ hoàn cảnh chính trị trong nước chuyển biến tốt hơn nên tình thế kinh tế đã có chuyển cơ thật rõ ràng.

Tình thế tại thủ đô phức tạp, Diệp Khai cũng không muốn gióng trống khua chiêng làm chuyện gì đó trong thủ đô, hắn thầm nghĩ muốn ở thủ đô mở nghiệp giải trí cùng ăn uống mà thôi, về phần bên Giang Khẩu tuy thật nhiều tiểu xí nghiệp nhưng lực lực kỹ thuật nghiên cứu chỉ là bình thường, cộng thêm hình thức phát triển cũng không thuộc loại mà Diệp Khai hi vọng nhìn thấy.

Cho nên Diệp Khai lựa chọn Minh Châu làm nơi đột phá ngành sản xuất thông tin cùng máy vi tính của Diệp gia, kế hoạch sẽ phát triển tại thành phố Minh Châu, cũng giúp cho Diệp Khai có được bảo đảm trong thể chế.

Trên thực tế, thành phố Minh Châu từ những năm 80 phát triển cho tới nay tựa hồ trong nước cũng không có được mấy nơi, những thành phố có thể làm cho người ta cảm thấy quen tai thật sự là rất ít.

Nhưng khi tiến vào thập niên 90, do thương nhân tri thức kinh doanh kiểu xí nghiệp mới đã vượt qua hai lần cơ hội phát triển tuyệt hảo.

Một lần là trước sự kiện Nam Môn, bắt lấy ngành sản xuất mới sinh ra khi kinh tế trong nước thay đổi, còn ó một lần là cơn nước lớn do kỹ thuật internet sinh ra mang tới cơ hội tài phú cho giới tri thức. Máy vi tính phát triển mang tới cơ hội cực lớn cho thủ đô, cơn sóng này khiến ngành pc hưng thịnh, cộng thêm Vương Tuyển lập công trong phương diện chế tạo đĩa từ, mà Minh Châu lại không thấy phát triển trong ngành này cũng là việc lạ.

Nhóm tri thức thương nhân chia thành hai loại, một loại là phát triển mạnh trong lĩnh vực sản nghiệp truyền thống, năng lực sinh tồn mạnh mẽ, dựa vào mẫn cảm chính trị mượn mấy lần chính sách đại biến của nước cộng hòa hoàn thành được món tiền dự trữ đầu tiên, hoặc là trong quá trình phát triển xí nghiệp lại đúng mực suy tính tương đương phù hợp.

Trên thực tế, đồng chí Giang Thành với tư cách đã leo lên thần đàn cũng có tâm muốn bồi dưỡng kỹ thuật xí nghiệp dân doanh, năm đó khi hắn còn ở tại Minh Châu có một xí nghiệp làm công tác văn hóa đã an bài thị sát tiếp đãi.

Lúc ấy đồng chí Giang Thành ngồi vào vị trí chủ tịch của mình, đội ngũ quản lý ngồi xuống hai bên, bên tay trái là đội ngũ quản lý có bối cảnh thạc sĩ văn sử triết khoa chính quy, bên tay phải là đội ngũ quản lý xuất thân từ sinh vật vật lý.

Vị tổng giám đốc xí nghiệp kia cực kỳ đồng ý với chính sách phát triển khoa học kỹ thuật của quốc gia, cho rằng trong nước cũng nên tới thời đại phần tử trí thức có được tài phú. Lúc ấy đồng chí Giang Thành thấy hắn ứng đối vừa vặn, tuổi trẻ thanh xuân, học thức chỉnh chu, không khỏi có ấn tượng sâu khắc nên sinh hảo cảm.

Đương nhiên trong tay những người này cũng không có được số tiền vốn lưu động nhiều bao nhiêu, bọn họ khổ tâm ứng đối lãnh đạo như thế đương nhiên là có ý muốn nhờ thanh danh đồng chí Giang Thành chế tạo sự nghiệp cho chính mình.

Trong thương nói thương, phần đông hạng mục tài chính đều là cho vay không cần trả, chỉ cần anh có bản lĩnh lấy được tiền từ phía chính phủ là được.

Nhưng loại người này về sau muốn trở thành châu báu cũng không nhiều, cho người cảm giác như không cốt khí.

Một loại khác là thương nhân mới phát triển sản nghiệp mới, căn bản là thần thoại chế tạo ra sản nghiệp internet cùng đầu tư mạo hiểm quốc tế, trong bọn họ đại đa số là vô tâm trồng liễu liễu mọc đầy, chẳng hạn như Dịch Thiếu Thiệu, Diệc Ba (du học), Huề Trình, Trầm Nam, Bằng Quý Khi(bản thổ), Thịnh Đại, Trần Thiên Kiều.

Có người đánh giá bọn họ là những người có sạch sẽ nhất trong quốc nội, tính chất tăng trưởng tài phú bạo tạc của họ có nguồn gốc từ năng lượng bên ngoài.

Thương nhân loại này rất thích ứng sinh tồn trong đại đô thị, cùng khả năng nắm giữ vốn liếng tri thức quốc tế, trực tiếp nối kết với giới kinh doanh quốc tế là đặc sắc tươi sáng nhất của bọn họ, hình thức kinh tế cùng loại, lý niệm truyền thừa kinh thương, tài chính phát triển đều đến từ con đường đầu tư quốc tế.

Sự xuất hiện của bọn họ sẽ đem lĩnh vực công nghệ cao truyền xuống dưới, về sau đại lục nhờ vậy mà đã có được nhân tài kiệt xuất cho chính mình.

Nhưng bất kể nói như thế nào, nếu như không có sản nghiệp do kỹ thuật cách mạng mang đến, không có kinh tế biến cách mang tới ngành sản xuất mới, sẽ không có cánh cửa sổ cho những vị thương nhân kia bước ra ngoài.

Mà theo thời đại diễn biến, loại xu hướng của những cơ hội này dần biến mất, sau khi thời gian dần qua cửa sổ bị đóng lại, muốn thông qua tri thức tạo tài phú khả năng đã trở nên rất nhỏ.

Không hiện ra thủy triều biến cách kỹ thuật mới, thanh niên có văn hóa chẳng khác gì loài hoa bách hợp hoang dã, phải lặng yên chờ đợi mùa xuân đến.

Diệp Khai lo lắng những chuyện này, trong nội tâm đại khái đã làm xong định vị cho xí nghiệp của mình tại thành phố Minh Châu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại có thể nói cánh cửa sổ của thời gian vẫn còn đang ngừng lại tại cánh cửa sổ thứ nhất, thành phố Minh Châu hiện tại đang ở trong thời kỳ kiết thiết đại quy mô, nói thật ra hoàn cảnh phát triển cũng không được khá lắm, hơn nữa giá cả đất đai tại Minh Châu cũng là một vấn đề rất trọng yếu, thành phẩm đầu nhập có chút quá cao.

Diệp Khai cũng có cân nhắc qua, chính mình tốt xấu cũng là thôn trưởng Thánh Vương thôn, hôm nay bên kia đã có được một mảnh địa phương rất lớn có thể lợi dụng được, nếu như khai mở một xí nghiệp viên khu công nghệ cao gì đấy, cự ly cách thành phố Minh Châu cũng không xa, đồng thời còn có thể hưởng thụ điều kiện chính sách ưu đãi đặc thù cho vùng núi, hẳn là lựa chọn không tệ.

Nếu có thể đem Thánh Vương thôn tạo thành viên khu xí nghiệp công nghệ cao, như vậy sinh hoạt của các thôn dân sẽ như nước lên thì thuyền lên, cũng có khả năng ở trong tỉnh Giang Trung sáng tạo một thôn có công nghệ cao nổi danh trong lịch sử!

So sánh mà nói, Trung Quan thôn chính là một siêu thị máy tính, Hoa Tây thôn bất quá là mượn danh mục xí nghiệp hương trấn mà phát triển khách du lịch, Diệp Khai ngược lại là muốn để cho Thánh Vương thôn biến thành Silicon Valley của nước cộng hòa, trở thành viên khu công nghệ cao chân chính.

Chỉ là tuy mục tiêu này thật rộng lớn, nhưng cụ thể muốn bắt đầu thực hiện đều phải cần có thời gian, hơn nữa còn cần đầu nhập tài chính cũng rất nhiều, đương nhiên một khi viên khu khoa học kỹ thuật bắt đầu phát triển, đủ khả năng sáng tạo lợi nhuận, vậy không chỉ đơn giản là mười tỷ hay trăm tỷ, có khả năng thúc đẩy sinh trưởng là những ngành sản xuất mới!

Diệp Khai đang ngồi trong xe của Diệp lão gia tử đi thẳng vào trong đại nội.

Bởi vì hắn cũng không có thân phận chính thức, mặc dù nói đang là một thôn trưởng, nhưng thôn trưởng ở tầng quyền lực cao nhất của nước cộng hòa thật sự là một chức vị vô nghĩa vô cùng, thôn trưởng có thể tính toán là cán bộ sao? Điều này thực sự là không tốt định dạng.

Nhưng không ai có thể bỏ qua được tác dụng trọng đại mà một thôn trưởng phát ra, dù sao đây là đại biểu dân tuyển cơ sở nhất trong dân, nói tới cũng là một loại người có thể thể hiện đầy đủ ý dân nhất.

- Đúng rồi, hình như nhà chúng ta có một thân thích bà con xa, tự xưng là mới làm ra cống hiến lớn nhất cho văn minh thế giới.

Diệp lão gia tử bỗng nhiên nói với Diệp Khai.

- Là thứ gì vậy?

Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ, khẩu khí của người này có chút lớn quá nha, không phải là kẻ lừa gạt thì là thiên tài chân chính, hắn thật sự là chưa từng được nghe nói qua trong thân thích của Diệp gia từng xuất hiện qua nhân tài công nghệ cao gì, chớ nói chi là còn có cống hiến văn minh lớn nhất cho thế giới.

- Cụ thể là thứ gì thì ông cũng không rõ ràng lắm, nhưng lần trước khi gặp ông có để lại danh thiếp của hắn, vẫn ném bên trong xe đó.

Diệp lão gia tử gọi thư ký mở ra lấy một tờ danh thiếp, bên trong có ghi lại tên của người họ hàng xa kia, Diệp Cảnh Thăng.

- Đồng tông cùng họ ah…

Diệp Khai thấy danh thiếp thì cười cười, liền gọi điện thoại đi qua.

- Xin chào, tôi là Diệp Cảnh Thăng!

Thanh âm đối diện có mùi vị như người làm việc cơ quan.

- Tôi là Diệp Khai.

Diệp Khai đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm:

- Anh nói với ông nội tôi về cống hiến văn minh lớn nhất gì đó, rốt cục là vật gì?

- Nguyên lai là Diệp nhị thiếu, ha ha…

Đối phương hiển nhiên biết rõ thân phận của Diệp Khai, hắn có chút ngại ngùng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Thật chê cười thật chê cười, vật đó sao…là máy chơi mạt chược tự động thôi!

Diệp Khai nghe xong ngay lập tức thật lâu không lên tiếng, thứ này ngược lại cũng có thể xem là đại cống hiến cho văn minh thế giới thật rồi, đã thể hiện văn hóa truyền thống lại nối đường ray cùng khoa học kỹ thuật mới nhất, hơn nữa còn có nhu cầu thị trường rộng lớn, hắc.

Diệp Khai cúp điện thoại, nhìn Diệp lão gia tử nói:

- Vị này thật là một nhân tài!

Diệp lão gia tử cũng đã nghe đối thoại giữa Diệp Khai cùng Diệp Cảnh Thăng, sắc mặt lập tức đen thui, đây là người nào ah, còn dám tự xưng là nhân tài công nghệ cao du học mới về, làm ra máy chơi mạt chược mà cũng dám xưng là hạng mục công nghệ cao hay sao?

- Cháu nói là thật đấy…

Diệp Khai cười nói với Diệp lão gia tử:

- Kỹ thuật công nghệ cao đơn thuần kỳ thật rất buồn tẻ, nhưng có thể đem ngành sản xuất truyền thống kết hợp cùng kỹ thuật công nghệ cao, cũng phải cần một ít ý nghĩ thiên tài đến tiến hành quy hoạch, vị thân thích này của chúng ta, tuy không tính là đại tài, nhưng tiểu thông minh vẫn có, ít nhất hắn làm được điểm này thôi.

Xe của hai người tiến vào đại nội, dừng lại, Diệp lão gia tử dẫn theo Diệp Khai trực tiếp đi tới phòng làm việc của hắn.

Lại qua một lát, xe của nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình cũng lần lượt chạy đến.

Theo thời gian trôi qua, các ủy viên thường ủy cùng ủy viên Cục chính trị lần lượt đi tới, có chừng hơn hai mươi vị cùng tham gia hội nghị hôm nay, quy mô thật lớn, nhưng ảnh hưởng lại phi thường sâu xa.

Bởi vì ngày hôm nay trong hội nghị xuất hiện một người không thuộc ủy viên thường ủy Cục chính trị, không thuộc ủy viên Cục chính trị, thậm chí cũng không phải cán bộ quốc gia trong biên chế, Diệp Khai Diệp thôn trưởng!

Đương nhiên, đầu tiên mở hội nghị đều là thảo luận những phương châm chính sách quan trọng, Diệp Khai đương nhiên là không thể tham gia.

Đợi sau khi hội nghị mở được hơn một giờ, trên cơ bản không còn chuyện gì khác, chủ nhiệm văn phòng trung ương Ông Thanh Nguyên vẻ mặt hòa khí đi ra tìm Diệp Khai đang ngồi trong phòng nghỉ uống trà ăn điểm tâm, nói:

- Tiểu Diệp, các vị lãnh đạo gọi cậu đi qua nói chuyện.

- Dạ.

Diệp Khau lau miệng, đứng lên, cùng Ông Thanh Nguyên đi vào trong phòng họp.

- Tiểu Diệp…

- Tiểu Khai…

- Vóc dáng lại cao hơn rồi…

Các ủy viên thường ủy cùng ủy viên Cục chính trị trung ương đều nhận thức Diệp Khai không ít, thậm chí còn có rất nhiều người từng ôm hắn khi còn bé, bởi vậy sau khi gặp được Diệp Khai, đều cười hì hì nói chuyện cùng hắn.

Diệp Khai lần lượt chào từng người, rốt cục đi tới trên ghế dành cho mình, đứng thẳng, lại khom người xuống chào mọi người, sau đó lại làm ra vẻ nghiêm túc nói ra:

- Chào chư vị thúc thúc bá bá, các lão gia tử, lời ong tiếng ve trước tiên không nên nhắc tới, thỉnh mọi người bảo trì yên lặng, đừng xem thôn trưởng không phải cán bộ, tiểu Diệp này dầu gì cũng là đại biểu cho cơ sở dân ý!

Hắn thốt ra lời này, mọi người lập tức bật cười lớn, mà ngay cả năm vị ủy viên thường ủy Cục chính trị cũng khẽ nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0