Quan Môn

Gặp mặt lúc ăn cơm.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Bất quá bởi vì là Diệp Khai hắn động thủ, hắn tự nhiên không có khả năng đem Đường Tể Xuyên làm gì được cả, cho nên Uông Tình sẽ không để ý làm thêm chút loạn, lại khiến cho Đường Tể Xuyên lo lắng hãi hùng một hồi.

- Hù dọa ông ấy một chút thì có gì quan trọng chứ, ai bảo ông ấy đưa ta tới tương thân?

Uông Tình tỏ vẻ nói.

- Cha của cô nếu lấy lại tinh thần mà nói, khẳng định sẽ tìm cô tính sổ.

Diệp Khai cười nói.

- Kỳ thật những người làm quan như các ngươi, rất không có chút sức lực nào đấy.

Uông Tình phàn nàn nói:

- Là hơi có chút hư danh, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không lúc nào có nhà, nếu lúc trước không phải là vì cái này, đoán chừng mẹ ta cũng không ly hôn với ông ấy.

- Về phần cha mẹ của cô, sau này mỗi người có tái hôn không?

Diệp Khai cảm giác mình có chút bát quái rồi.

- Chuyện này cũng không có, tất cả đã qua rồi, bất quá có một thúc thúc đối với mẹ ta cực kỳ tốt, ta rất hoài nghi quan hệ của họ không bình thường.

Uông Tình nói ra:

- Anh không biết, mẹ của ta thoạt nhìn không giống như bốn mươi tuổi, khí chất rất tốt, không giống như cha tính tình thối của cha ta, hay nóng tính và tức giận.

- Há, bộ dạng như vậy a.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ tính tình của cô cũng không có gì đặc biệt.

- Đúng rồi.

Uông Tình chợt nhớ tới cái gì, liền kéo tay áo Diệp Khai truy hỏi:

- Vừa rồi anh nói chuyện với cha ta, nói anh là Thiếu tướng cái gì gì đó? Thật hay giả?

- Đương nhiên là giả rồi, làm giả chứng nhận ở Thiên Kiều, 20 khối tiền một cái, rất tiện nghi.

Diệp Khai không chút do dự tỏ vẻ nói:

- Về phần vấn đề này, căn bản liền không cần hỏi đấy, cô có từng thấy Tướng quân hai mươi tuổi sao?

- Hừ, trước kia ta còn chưa từng gặp qua người hai mươi tuổi làm cấp chánh sở.

Uông Tình hừ một tiếng nói.

Bất quá Uông Tình cân nhắc một chút, ngược lại là cảm thấy vị Thiếu tướng Diệp Khai này chưa hẳn là giả, chỉ là không biết Diệp gia bọn hắn dùng thủ đoạn gì, rõ ràng lại để cho Diệp Khai cứ như vậy “Văn võ song toàn” rồi? Suy nghĩ một chút sẽ cảm thấy trăm mối vẫn không có cách giải.

Hơn nữa, lấy thân phận phụ thân Đường Tể Xuyên của nàng, quay lại mà nói nhất định sẽ chứng thực được “Thiếu tướng Diệp Khai” này là thật hay giả, nếu như bị lừa gạt mà nói, cái tính tình thùng thuốc súng kia, có thể chịu được sao?

Nếu bên phía Đường Tể Xuyên không có động tĩnh, đã nói lên cái thân phận này của Diệp Khai đúng là không thể giả được đấy.

- Ai, anh mời ta đi ăn cơm đi.

Uông Tình nhìn Diệp Khai nói ra.

- …

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai nhìn Uông Tình, rất buồn bực tỏ vẻ nói:

- Tôi vừa mới ăn cơm.

Bất quá Diệp Khai vẫn lái xe đưa Uông Tình tới một quán cơm, tìm một chỗ ngồi xuống, rồi bảo nàng gọi món ăn.

Uông Tình cầm quyển menu tinh mỹ, chỉ trỏ vài món đồ ăn trên đó, sau đó lại muốn một chén nhỏ mỳ sợi dạng bạch tuyết, sau đó mới dừng tay lại.

- Có thể hay không gọi nhiều hơn?

Uông Tình hỏi Diệp Khai.

- Không có chuyện gì.

Diệp Khai đương nhiên sẽ không vì món tiền nhỏ này mà đau lòng, hắn phi thường quan tâm đề nghị:

- Ăn không hết, có thể gói mang về làm bữa tối.

- Anh để cho ta cầm cơm thừa về làm bữa tối hả…

Uông Tình rất không hài lòng trả lời một câu, sau đó liền có chút hăng hái đi nghiên cứu củ cải trắng và bí đỏ được điêu khắc cực kỳ xinh đẹp trên bàn ăn, giống như là đóa hoa trong hàng mỹ nghệ vậy.

Đây hoàn toàn chính là một cô gái nhà giàu chưa bao giờ trải qua rèn luyện gian nan khổ cực nha, trong nội tâm của Diệp Khai cho Uông Tình một cái định nghĩa, sau đó lại lấy nàng so với những nữ nhân của mình, phát hiện ra trong nhà nếu như có một nữ nhân như vậy mà nói…, đoán chừng sẽ có không ít phiền toái, không khỏi âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ tranh thủ thời gian chờ nàng ăn xong cơm chiều, liền đưa nàng về nhà.

Bất quá mới ăn chưa được bao lâu, Diệp Khai liền nhận được điện thoại của Sở đại tiểu thư gọi đến.

- Đang ở đâu?

Sở đại tiểu thư hỏi.

- Tiệm cơm.

Diệp Khai hồi đáp.

- Một người?

- Hai người.

- Nam hay nữ vậy?

- Nữ.

- Cô nam quả nữ ăn cơm cùng một chỗ, quan hệ rất tốt?

- Mới quen biết có vài ngày, nàng với cha nàng có mâu thuẫn với nhau, nàng xin ta một bữa cơm.

- Hảo tâm như vậy à?

- Hết cách rồi, cũng không thể cho là không biết được.

- Anh ngược lại là rất thành thật đấy, ngẩng đầu hướng sang bên phải mà xem, bàn lớn thứ ba.

Sở đại tiểu thư nói ra.

Diệp Khai cầm điện thoại, quay đầu nhìn sang bên phải, quả nhiên liền thấy Sở đại tiểu thư ngồi ở bàn lớn thứ ba, đang nhìn mình bật cười.

Trên đầu Diệp Khai lập tức đổ mồ hôi, may mắn không nói lung tung, bằng không mà nói, đã bị Sở đại tiểu thư bắt tại chỗ rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Sở đại tiểu thư, người đàn ông kia là ai?

Diệp Khai thấy nam tử ngồi đối diện với Sở Tịnh Huyên, lại hỏi.

- Hộ khách tới từ Hồng Kông, nói chuyện hợp tác về ngân hàng.

Sở Tịnh Huyên cười nói:

- Như thế nào, ghen tỵ?

Diệp Khai nhếch miệng nói:

- Đây không phải là nói nhảm sao, bao nhiêu nghiệp vụ, còn cần em tự mình mời người ta ăn cơm?

- Không chỉ là nghiệp vụ hợp tác, em muốn đem người này khai thác, đương nhiên là muốn tỏ vẻ coi trọng một ít.

Sở Tịnh Huyên nói ra:

- Bằng không anh cũng tới chào hỏi đi?

- Anh sẽ tới đây.

Diệp Khai gật đầu nói.

Sau khi hắn để điện thoại xuống, Uông Tình đang vùi đầu ăn cơm liền ngẩng đầu lên hỏi:

- Là vợ của anh, Sở đại tiểu thư?

- Là vị hôn thê.

Diệp Khai cải chính, sau đó còn nói:

- Muốn hay không cùng đi qua chào hỏi?

- Được rồi, ta đi qua mà nói, có vẻ như không có mặt mũi, giống như là một đứa trẻ vậy.

Uông Tình lắc đầu nói.

Ở trong Bắc Kinh lâu như vậy, lại là nhân vật có mặt mũi, đương nhiên Uông Tình biết rõ Diệp Khai còn có một vị hôn thê, chính là cháu gái của Sở lão gia tử, trước kia cũng đã gặp, nhưng mà không có thâm giao gì mà thôi.

Diệp Khai gật gật đầu, liền hướng về phía Sở Tịnh Huyên đi tới.

Hắn ngược lại là rất tự giác, trực tiếp kéo một cái ghế, liền dửng dung ngồi xuống.

Người đàn ông kia thấy thế, lập tức sửng sốt một chút, bộ dạng có chút không biết làm sao:

- Tiên sinh, đây là chỗ của chúng ta.

Diệp Khai cười không nói, nhìn nhìn hắn, khiến cho người đàn ông kia sợ hãi trong lòng, không biết có chỗ nào có cái gì không đúng hay sao?

- Ha ha, mọi người làm quen, đây là vị hôn phu của tôi Diệp Khai, đây là thủ tịch tài vụ Khâu Ngọc Sanh tiên sinh.

Sở Tịnh Huyên thấy bộ dạng cao thâm mạt trắc của Diệp Khai, khiến cho Khâu Ngọc Sanh không biết nói gì, liền liếc hắn một cái, sau đó làm người giới thiệu cho hai người.

- Nguyên lai là Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.

Khâu Ngọc Sanh nghe xong danh tự Diệp Khai, còn có Sở Tịnh Huyên nói là vị hôn phu gì gì đó, lập tức biết rõ thân phận của hắn, không khỏi lập tức đứng lên, khom người chào hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0