Quan Môn

Giả phượng hư hoàng

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Lúc Diệp Khai nhìn qua cửa sổ máy bay thì thấy thảm thực vật xanh dày, hồ nước lấp lánh ở giữa như một viên ngọc.

Từ kinh thành bay thẳng đến Paris chừng mười một giờ. Cảnh vật biến hóa từ cánh đồng hoang vu đến sa mạc, lại đến biển cả, lại đến sơn mạch dòng sông, cuối cùng rốt cuộc hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle

Sân bay này là sân bay trung tâm thứ hai của Châu Âu, sau sân bay Heathrow của Anh quốc, nằm ở đông bắc Paris hai mươi lăm km.

Diệp Khai và Nam Cung Vân đi cùng trên một máy bay, còn thủ hạ đi trên máy bay khác tới đây trước hai ngày để chuẩn bị.

- Kỳ thật tôi cũng không thích Paris, quá rối loạn.

Nam Cung Vân nói với Diệp Khai.

- Loạn một chút cũng tốt, rối loạn mới có cơ hội làm một số chuyện, hơn nữa xảy ra chuyện cũng càng dễ dàng thu thập tàn cuộc.

Diệp Khai hồi đáp.

Hắn vuốt vuốt lỗ tai của mình để tiêu trừ khí áp gây khó chịu.

Lại nói tiếp, bay liên tục hơn mười giờ đồng hồ kỳ thật cũng không quá mệt nhọc với người trẻ tuổi như họ, lại còn là ở khoang hạng nhất thì hoàn cảnh càng thêm tiện nghi, giảm bớt mỏi mệt.

Hai người sau khi ra khỏi lối đi thì đã thấy người đứng ở bên ngoài nghênh đón.

Người này không phải là thủ hạ của Diệp Khai, cũng không phải thủ hạ của Nam Cung Vân mà là nhân viên công tác của đại sứ quán đã nhận được thông tri trú pháp .

Hô Tiên Vĩnh hơn 40 tuổi, dáng người vừa phải, nhìn rất khôn khéo, là tham tán của đại sứ quán, một thân phận khác là nhân viên của tổng cục tình báo ở Châu Âu.

Tổng cục tình báo ở Châu Âu có bảy nhân viên chủ chốt, phụ trách công tác tình báo bên này. Bọn họ báo cáo định kỳ về nước.

Đương nhiên, về mặt đãi ngộ thì bọn họ được hưởng đãi ngộ cấp Cục, thân phận nhân viên sứ quán là để thuận lợi làm việc.

Mặc dù nói tất cả mọi người sẽ không chỉ trích lẫn nhau nhưng tình huống thực tế là như thế, đại sứ quán kỳ thật là chỗ tai mắt tình báo của các quốc gia xâm nhập, ngoại trừ một số công tác ngoại giao vãng lai thì chức năng quan trọng nhất của bọn họ là sưu tập, phân tích tình báo thậm chí tình báo quân sự của quốc gia đối phương. Có chút lúc cần thiết, cũng không loại trừ ra tay chủ động để hoàn thành những công việc này.

Nhìn lại tấm ảnh trong tay, Hô Tiên Vĩnh xác định một nam một nữ đang đi tới là người mà mình cần tiếp ứng. Hắn cùng hai gã thủ hạ bước ra nghênh đón.

- Diệp tiên sinh đúng không?

Hô Tiên Vĩnh nói với Diệp Khai:

- Tôi là tham tán đại sứ quán Hô Tiên Vĩnh, phụng mệnh tới nghênh đón hai vị.

- Vất vả rồi.

Diệp Khai gật gật đầu, cũng không nói nhiều.

Cả đám đi ra ngoài bãi đậu xe, lên xe của đại sứ quán rồi chạy về thẳng nơi ở.

- Diệp tiên sinh có muốn gặp đại sứ?

Hô Tiên Vĩnh hỏi.

- Chuyện này không cần thiết, nếu như công tác thuận lợi thì về nước rồi nói sau.

Diệp Khai khoát tay chặn lại nói.

Mục đích chủ yếu tới đây lần này của hắn là vì nghênh đón Nam Cung Kinh Hồng về nước, những chuyện khác chỉ là phụ. Dù nói cấp bậc của đại sứ ngoại giao cũng rất cao, nhưng trong mắt hắn còn phải kém một chút, hiện tại cũng không có thời gian hoàn thành lễ tiết.

Diệp Khai sở dĩ sẽ đồng ý Hô Tiên Vĩnh tới đón vì Hô Tiên Vĩnh là người của tổng cục tình báo, xem như nội bộ. Bằng không mà nói, hắn thà rằng cùng Nam Cung Vân tự đi xe về.

Tuy Diệp Khai cũng không nguyện ý gặp đại sứ nhưng hắn vẫn ở trong đại sứ quán, chủ yếu là vì an toàn hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thu xếp xong hành lý, Diệp Khai hỏi Nam Cung Vân:

- Có muốn liên hệ trước với Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh?

- Vậy cũng chưa cần, chúng ta kín đáo qua đó rồi nói.

Nam Cung Vân hồi đáp.

Theo Nam Cung Vân nói, vị tổ phụ truyền kỳ này của cô ta cũng không thích công cụ truyền tin hiện đại, cho nên điện thoại cũng là một trong những thứ bài xích. Nếu như điện thoại liên lạc với Nam Cung Kinh Hồng bị người khác biết thì chẳng những bị truy sát mà đám người đồng mưu trong gia tộc cũng bị vạ lây.

- Chuyện trong nhà cô cũng phức tạp đấy......

Diệp Khai sau khi nghe, có chút cảm khái lắc đầu nói.

- Đối với một đại gia tộc mà nói, cái này không coi là công việc mới mẻ gì.

Nam Cung Vân ngược lại rất thản nhiên:

- Nếu như lão Diệp gia cũng có thể kéo dài trên trăm năm phồn thịnh, như vậy đồng dạng gặp phải vấn đề Nam Cung thế gia hiện tại gặp phải.

Diệp Khai nghe xong, nhẹ gật đầu.

Hắn cũng không cảm giác lão Diệp gia cao minh hơn bao nhiêu so với người khác, trên thực tế đúng như Nam Cung Vân nói, một gia tộc khổng lồ sau khi gặp phải vấn đề thì khó khăn càng gia tăng gấp bội. Điều này cũng như thay đổi vương triều, hoàn toàn không bị ý thức chủ quan quyết định. Bất kỳ một triều đại nào đều sẽ có kinh nghiệm quật khởi, hưng thịnh, nội loạn suy bại, diệt vong, gia tộc cũng có đạo lý đồng dạng.

Tựa như Nam Cung thế gia như vậy, nếu như năm đó bọn họ không chạy ra hải ngoại thì hiện tại đã sớm không có Nam Cung thế gia truyền thừa ngàn năm.

Đồng dạng, Diệp Khai cảm thấy chuyện Nam Cung Kinh Hồng muốn trở về cũng vì thấy được Nam Cung thế gia tuy có tốc độ phát triển nhanh nhưng thực sự gặp phải một số nguy cơ, cho nên không thể không, làm ra lựa chọn như vậy.

Nếu không có như thế, với tài trí của Nam Cung Kinh Hồng hoàn toàn không cần chịu cực khổ như vậy, dù sao với một lão nhân gần trăm tuổi thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện ah,.

- Chúng ta ở cùng một phòng sao?

Nam Cung Vân nhìn chiếc giường lớn trong phòng, quay đầu hỏi Diệp Khai.

- Cái này hiển nhiên, chúng ta lấy danh nghĩa vợ chồng, đương nhiên phải ở một gian phòng, hơn nữa, phòng bên đại sứ quán ở đây cũng không phải rất rộng.

Diệp Khai gật đầu hồi đáp.

- Tôi cảm thấy anh an bài vẫn tương đối cẩn thận đấy.

Nam Cung Vân bình luận.

Diệp Khai lần này tới đây cũng không sử dụng thân phận thực của hắn, Nam Cung Vân cũng giống như vậy. Sau vài ngày có giấy chứng nhận bọn họ tới từ Paris, qua mắt các phương diện theo dõi.

Phải nói, nhìn từ an bài tất cả mọi chuyện, Diệp Khai vẫn phải động đầu óc.

- Nói như thế nào đây, tận lực giảm bớt các phương diện quấy nhiễu a, có chút phiền phức, tốt nhất vẫn nên tránh đi.

Diệp Khai nói:

- Nếu như người của lão Diệp gia và Nam Cung đại tiểu thư đồng thời xuất hiện tại Paris, các bên nhất định sẽ nghe tin lập tức hành động, đến lúc đó sẽ có rất nhiều phiền toái.

- Phải nói, những người có bối cảnh chính phủ thâm hậu ở phương diện này vẫn có nhiều ưu thế, tùy tiện có thể làm ra một thân phận giả hợp pháp.

Nam Cung Vân có chút cảm khái nói:

- Tuy chúng tôi đồng dạng có thể làm được điểm này nhưng cần trả một cái giá lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ha ha, cũng là vì công tác mà thôi............

Diệp Khai cười cười, không đánh giá chuyện này.

Hai người đang lúc nói chuyện thì nghe có người gõ cửa.

Diệp Khai đi ra mở cửa thì thấy là một nhân viên công tác của sứ quán:

- Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, buổi tối sứ quán có một tiệc rượu, cung cấp tiệc đứng, đến lúc đó những khách nhân có thể tùy ý lấy dùng, đương nhiên, nếu như hai người muốn ăn đồ Trung Quốc cũng có thể đi nhà ăn nhỏ bên kia dùng cơm.

- Cảm ơn.

Diệp Khai gật đầu biểu thị cảm tạ, sau đó đóng cửa lại.

- Buổi tối có tiệc rượu ah.

Nam Cung Vân hỏi.

- Đúng vậy a , cảm giác tiệc rượu thật rất kịp thời......

Diệp Khai nhíu mày:

- Giống như chuẩn bị cho chúng ta.

- Anh đa tâm thôi.

Nam Cung Vân cười cười nói:

- Tiệc rượu bên trong đại sứ quán tuy không tổ chức mỗi ngày nhưng tần suất tuyệt đối là rất cao, trên thực tế mọi người nói chuyện cũng hoàn thành trong tiệc rượu.

- Cô nói cũng có đạo lý.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong nội tâm cũng nghĩ mình nên đi ăn tiệc đứng hay sang nhà ăn nhỏ?

Suy nghĩ một chút, Diệp Khai quyết định đi dự tiệc đứng, dù sao ở đó thì mọi người không chỉ để ăn.

Bởi thế nên đồ ăn ở tiệc rượu có thể miễn phí cung cấp, còn sang nhà ăn thì là tiền của mình.

Hai người trong phòng thương nghị sắp xếp hành trình kế tiếp cho đến khi trời sẩm tối.

Diệp Khai nắm tay Nam Cung Vân tới chỗ tiệc rượu trong đại sứ quán. Nếu như có người quen ở đây sẽ thấy khuôn mặt của Diệp Khai cùng Nam Cung Vân khác với bình thường, tuy vẫn đồng dạng nhưng không phải Diệp Khai cùng Nam Cung Vân mà bọn họ quen biết.

- Thuật dịch dung của nhà cô thật đúng là có chút cảm giác Quỷ Phủ Thần Công.

Diệp Khai nói với Nam Cung Vân.

Lúc nhìn vào gương, Diệp Khai thấy bản thân như đã hơn 30 tuổi, còn Nam Cung Vân thì hơi nhỏ hơn một ít, chỉ là phong cách đã thay đổi, giống như một người vợ dịu dàng bên cạnh chồng.

- Anh thân yêu, chúng ta ăn cái gì, hay là tới gặp đám quyền quý của Paris trước? giọng nói của Nam Cung Vân lúc này cũng có một ít biến hóa, trở nên nhu hòa.

Diệp Khai nghe giọng này của Nam Cung Vân, trong khoảng thời gian ngắn thấy không thật quen.

Rất hiển nhiên, bởi như vậy, đoán chừng đại đa số mọi người sẽ coi Nam Cung Vân là một cô gái đến từ Đài đảo.

- Ha ha.

Tuy Diệp Khai cũng có chút nhập vai nhưng chỉ là học theo trên phim. Nếu nói thêm với Nam Cung Vân vài câu thì chắc sẽ bị mọi người phát hiện.

Cũng may người mà hắn muốn sắm vai có thể trầm mặc, chỉ cần không lên tiếng thì cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0