Hành động!
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Loài hoa anh túc này rất dễ
sống, càng dễ trồng hơn hoa màu, chỉ cần đem hạt rắc khắp nơi sẽ biến
thành một mảnh đất tràn ngập hoa anh túc, hơn nữa cũng không cần phải
chăm sóc.
Nếu không như thế cũng không khả năng cả một khe núi lớn đều tràn đầy hoa anh túc như thế.
Cam Tĩnh cầm cameras đeo trên cổ bắt đầu quay chụp cảnh bên dưới, đây đều là chứng cớ, phải bảo lưu lại sau này làm bằng chứng sẽ càng có sức thuyết phục.
Diệp Khai nhìn đồng hồ, đã là năm giờ bốn mươi lăm.
Hắn lấy ra điện thoại, nhìn thấy có tín hiệu liền gọi cho Mộc Uyển Dung.
- Mộc bí thư, có quấy rầy cô đang ngủ hay không?
Diệp Khai dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói.
- Không có chuyện gì, tôi đã thức, đang chuẩn bị cho bộ đội võ cảnh an bài nhiệm vụ!
Mộc Uyển Dung cười đáp.
Chuyện lớn như vậy Mộc Uyển Dung đương nhiên không có khả năng còn ngủ được, trên thực tế tối hôm qua nàng cũng không ngủ bao lâu đã sớm thức giấc, sau đó suy nghĩ chuyện này.
Mặc dù nói vận dụng bộ đội võ cảnh là sự tình thuộc bổn phận của bí thư thành ủy như nàng, nhưng nàng cùng Diệp Khai lách qua nhóm ủy viên thường ủy tựa hồ đã mang ý tứ chuyên quyền độc đoán, nếu sự tình làm thành thì tự nhiên ai cũng tốt, nhưng nếu như xảy ra vấn đề sẽ rất dễ dàng bị người nắm được yếu điểm tiến hành công kích.
- Mộc bí thư cứ yên tâm an bài đi, sự tình đã được thẩm tra!
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung trong điện thoại.
- Anh đã an bài người đi qua?
Mộc Uyển Dung nghe được có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Ha ha, hiện tại tôi đang ở Tây Câu.
Diệp Khai cười đáp:
- Hiện tại ánh nắng mặt trời đã chiếu vào trong sơn cốc, đưa mắt nhìn xuống cảnh sắc vô cùng mê người, thứ này tuy là tai họa nhưng loài hoa này xác thực là xinh đẹp vô cùng. Chờ sau khi chúng ta khống chế xong bên này cô có thể đến ngắm phong cảnh một chút xem!
- Được!
Mộc Uyển Dung lên tiếng:
- Hiện tại tôi thông tri bộ đội võ cảnh, để cho bọn họ lập tức xuất phát!
- Tốt, sau khi họ chạy tới bảo họ trực tiếp liên hệ với tôi!
Diệp Khai nói.
Hai người ước định xong, Diệp Khai ngồi xuống trên đỉnh núi.
Thời gian còn sớm, đợi khi bộ đội võ cảnh chạy tới bên này có lẽ chưa tới chín giờ, lúc này là thời điểm mà mọi người đang thư giãn nhất, trong xí nghiệp công nhân viên cũng đang xử lý việc vặt vãnh, là cơ hội tốt cho bọn họ hành động.
- Trước làm chút đồ vật gì ăn đi, chờ họ tới hẳn phải ba giờ sau!
Diệp Khai nói với mọi người.
Tuy hiện tại là đầu tháng tám nhưng trên đỉnh núi thời gian này cũng có chút lạnh lẽo, may là họ chuẩn bị rất đầy đủ, thật nhanh đã lấy ra lều vải, chỉ vài phút đã dựng xong lều đủ cho bảy tám người nghỉ ngơi.
Hai người ở bên ngoài nhóm lửa, mấy người bên trong đã làm xong thịt xiên gác lên nướng, không bao lâu hương thơm đã nhẹ nhàng bay ra.
Lý Hải cầm bình rượu đổ ra một ít phân cho mọi người uống.
- Uống rượu ăn thịt xong xuống đánh cho thống khoái!
Diệp Khai giơ cao ly giấy nói với mọi người.
- Tốt!
Mọi người cùng nhau nâng ly, sau đó bắt đầu ăn uống.
Diệp Khai ăn xong lại ôm súng tiểu liên đi ra ngoài nhìn xuống núi.
Lúc này mặt trời đã lên cao, từ nơi này nhìn sang có thể chứng kiến trong sơn cốc tựa hồ có khói bếp thăng lên, hiển nhiên là những người gieo trồng thuốc phiện đang nấu nướng điểm tâm, nhìn vào phạm vi khói bếp có khá nhiều, sắc mặt hắn không khỏi có chút thành ngưng trọng.
- Nhị thiếu gia, đang nhìn gì đấy?
Lý Hải đi tới thấp giọng hỏi.
- Anh nhìn xem, người bên dưới đoán chừng không ít đâu…
Diệp Khai có chút lo lắng chỉ xuống bên dưới nói với hắn.
Ban đầu Diệp Khai cho rằng nơi này vắng vẻ như vậy nhiều lắm thì có khoảng mười người ở lại mà thôi, nhưng bây giờ nhìn phạm vi khói bếp ít nhất phải ba bốn mươi người.
Hắn để Mộc Uyển Dung triệu tập bộ đội võ cảnh khoảng chừng gần hai mươi người, muốn đối phó nhiều người như vậy xác thực là có vẻ không đủ.
- Cũng không nhất định có nhiều người như vậy.
Lý Hải phân tích với Diệp Khai:
- Cho dù trong này có ba bốn mươi người, nhưng tôi nghĩ đại bộ phận là người phụ trách gieo trồng cùng thu hoạch, đối phương không có khả năng có quá nhiều lực lượng võ trang, mười người có được đã là cực hạn, bằng không mà nói chỉ là quản lý cũng đã thành vấn đề, trang bị vũ khí của bọn hắn không khả năng so sánh được với chúng ta!
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, thừa nhận lời của Lý Hải rất có đạo lý.
Nơi này dù sao không phải Tam Giác Vàng, những băng nhóm buôn thuốc phiện kia ngay cả máy bay chiến đấu F16 còn có thể lái ra, suy đoán bên này có được một ít súng máy bán tự động 56 thức đã xuất ngũ cũng đã thấy rất kinh người rồi.
Đương nhiên, cũng không bài trừ bọn hắn có được chút ít vũ khí tiên tiến, nhưng sẽ không nhiều lắm.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Cam Tĩnh đang cầm kính viễn vọng quan sát sơn cốc xa xa.
Từ trên cao nhìn xuống ngược lại nhìn thấy rất rõ ràng, một lúc sau Cam Tĩnh chạy qua:
- Nhị thiếu gia, bọn hắn cầm quả nhiên là loại bán tự động 56 thức!
- Quả nhiên là lạc hậu!
Diệp Khai nghe xong liền nói.
- Nhị thiếu gia, bán tự động 56 thức cũng không lạc hậu đâu!
Lý Hải nói.
- Sao lại nói vậy?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Súng bán tự động 56 thức ở trong nước thời kỳ niên đại 50 phỏng chế theo kỹ thuật súng trường SKS của Xô Viết làm ra, độ chuẩn xác xạ kích tương đối cao, lúc ấy một bộ binh lục quân điển hình phối trí là hai cây súng tự động 56 thức (phỏng chế theo AK), hai cây súng máy 56 thức (phỏng chế RPD), bảy cây súng máy bán tự động 56 thức.
Trong một đoạn thời gian rất dài, ở trong nước lấy toàn dân giai binh làm tư tưởng chỉ đạo, quân đội cường điệu tác dụng súng trường truyền thống, cho nên chiến sĩ bộ binh vẫn luôn dùng súng máy bán tự động 56 thức làm chủ.
Về sau khi tác chiến với Ấn Độ chủ yếu chọn dùng súng máy bán tự động 56 thức, hiệu quả rất tốt, đem trang bị của Ấn Độ toàn diện khống chế.
Nhưng từ những năm 80, loại trang bị này đã nửa chính thức rút lui, từ từ bị 81 thức thay thế, dần dần lui ra khỏi bộ đội, chỉ lưu lại chút ít 56 thức với tư cách dùng trong lễ tân danh dự, ngoài ra dùng trong một ít trường quân sự khi huấn luyện cùng dân binh trong bộ đội cũng có thể nhìn thấy nó.
Đồng thời súng máy bán tự động 56 thức từng bán ra trong thị trường dân dụng nước Mỹ, là loại súng trường có danh khí rất lớn, ở dân gian Mỹ được xưng là – Phương bắc SKS.
- Thì ra là thế…
Diệp Khai trước kia luôn cho rằng súng càng lâu năm thì càng lạc hậu, nghe xong lời giải thích của Lý Hải mới hiểu được không chỉ là như thế.
- Về sau đối với cuộc chiến phản kích bởi vì tác chiến rừng nhiệt đới, cho nên bán tự động 56 không chiếm ưu thế, vì vậy mới phát triển ra 81 thức.
Lý Hải nói với Diệp Khai:
- Đương nhiên, hiện giờ có thể sử dụng được nhiều loại vũ khí rồi, chúng ta cũng đã sử dụng một ít vũ khí của người ngoại quốc.
Diệp Khai gật đầu, trên thực tế súng tiểu liên hắn ôm trong tay cũng không phải sản phẩm trong nước.
Mọi người đợi trên đỉnh núi thêm một giờ, nhận được điện thoại của trung tá Hà Quý Điền thuộc bộ đội võ cảnh, báo tin họ đã chạy tới gần núi Tây Câu.
- Trung tá Hà Quý Điền, hiện tại căn cứ theo mệnh lệnh của Mộc bí thư, anh cần tiếp nhận chỉ huy của tôi!
Diệp Khai nói với hắn:
- Hiện tại bên trong núi Tây Câu toàn bộ đều gieo trồng hoa anh túc bất hợp pháp, lối vào đã bị công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh khống chế, anh cho người phong tỏa cửa vào, sau đó nhanh chóng tấn công, đem toàn bộ những phần tử hiềm nghi kiên quyết xử lý!
Trung tá Hà Quý Điền nghe xong lập tức kinh ngạc.
Lúc này hắn mới ý thức được Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai điều động họ tới đây không phải xử lý sự tình chủ tịch thành phố bị vây đánh, mà là xuất kỳ bất ý tấn công bắt giữ nhóm buôn thuốc phiện trong núi Tây Câu huyện Phương Thạch.
- Thỉnh thủ trưởng yên tâm, chúng tôi cam đoan hoàn toàn nhiệm vụ!
Trung tá Hà Quý Điền lập tức biểu thị quyết tâm.
- Được, rất tốt, chú ý khống chế tốt cục diện, giảm bớt thương vong!
Diệp Khai gật đầu nói:
- Chúng tôi ở đây cũng có sáu bảy người, đều đã mặc áo chống đạn cảnh dụng, đeo nón bảo hiểm, từ trên đỉnh núi sơn cốc phối hợp các anh, mọi người nhìn cho rõ ràng, đừng phát sinh sự việc ngộ thương người một nhà!
- Minh bạch, thỉnh thủ trưởng yên tâm!
Hà Quý Điền lập tức cam đoan.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai nhìn đồng hồ, ngày 3 tháng 8, 8:40 phút sáng.
- Bắt đầu hành động!
Diệp Khai trầm giọng nói với mọi người.
Lý Hải xông lên trước tiên, từ trên đỉnh núi bắt đầu trượt xuống.
Mặc dù có câu nói lên núi dễ xuống núi khó, nhưng đối với những người từng được huấn luyện nghiêm chỉnh mà nói xuống núi cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ cần nắm chắc tốt tiết tấu, thân thể nhẹ nhàng liền có thể đi xuống.
Nhóm của bọn họ có bảy người, trong tay cầm súng tiểu liên, linh hoạt lách qua giữa những tảng đá, chỉ một phút sau đã đi xuống tới sơn cốc.
Mà vào lúc này bọn họ đã nghe được trong sơn cốc truyền tới thanh âm tiếng chuông điện, còn có loa phóng thanh gọi ăn cơm.
- Hắc, thật đúng lúc, đuổi được xảo!
Diệp Khai nghe được thanh âm lập tức nở nụ cười.
Thật hiển nhiên trong lúc đám người kia tập trung ăn cơm, lực lượng cảnh giới bên ngoài sẽ giảm xuống thấp nhất, lúc này hành động không chút sơ hở!
Bảy người khom lưng xuyên qua tảng lớn hoa anh túc, nhanh chóng hướng từng dãy nhà gỗ vọt tới, cự ly còn cách vài thước đã nghe được tiếng súng đầu tiên truyền đến.
Nhóm bộ đội võ cảnh đánh tới cửa lớn đã cùng cảnh vệ công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh xảy ra bắn nhau!
Nếu không như thế cũng không khả năng cả một khe núi lớn đều tràn đầy hoa anh túc như thế.
Cam Tĩnh cầm cameras đeo trên cổ bắt đầu quay chụp cảnh bên dưới, đây đều là chứng cớ, phải bảo lưu lại sau này làm bằng chứng sẽ càng có sức thuyết phục.
Diệp Khai nhìn đồng hồ, đã là năm giờ bốn mươi lăm.
Hắn lấy ra điện thoại, nhìn thấy có tín hiệu liền gọi cho Mộc Uyển Dung.
- Mộc bí thư, có quấy rầy cô đang ngủ hay không?
Diệp Khai dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói.
- Không có chuyện gì, tôi đã thức, đang chuẩn bị cho bộ đội võ cảnh an bài nhiệm vụ!
Mộc Uyển Dung cười đáp.
Chuyện lớn như vậy Mộc Uyển Dung đương nhiên không có khả năng còn ngủ được, trên thực tế tối hôm qua nàng cũng không ngủ bao lâu đã sớm thức giấc, sau đó suy nghĩ chuyện này.
Mặc dù nói vận dụng bộ đội võ cảnh là sự tình thuộc bổn phận của bí thư thành ủy như nàng, nhưng nàng cùng Diệp Khai lách qua nhóm ủy viên thường ủy tựa hồ đã mang ý tứ chuyên quyền độc đoán, nếu sự tình làm thành thì tự nhiên ai cũng tốt, nhưng nếu như xảy ra vấn đề sẽ rất dễ dàng bị người nắm được yếu điểm tiến hành công kích.
- Mộc bí thư cứ yên tâm an bài đi, sự tình đã được thẩm tra!
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung trong điện thoại.
- Anh đã an bài người đi qua?
Mộc Uyển Dung nghe được có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Ha ha, hiện tại tôi đang ở Tây Câu.
Diệp Khai cười đáp:
- Hiện tại ánh nắng mặt trời đã chiếu vào trong sơn cốc, đưa mắt nhìn xuống cảnh sắc vô cùng mê người, thứ này tuy là tai họa nhưng loài hoa này xác thực là xinh đẹp vô cùng. Chờ sau khi chúng ta khống chế xong bên này cô có thể đến ngắm phong cảnh một chút xem!
- Được!
Mộc Uyển Dung lên tiếng:
- Hiện tại tôi thông tri bộ đội võ cảnh, để cho bọn họ lập tức xuất phát!
- Tốt, sau khi họ chạy tới bảo họ trực tiếp liên hệ với tôi!
Diệp Khai nói.
Hai người ước định xong, Diệp Khai ngồi xuống trên đỉnh núi.
Thời gian còn sớm, đợi khi bộ đội võ cảnh chạy tới bên này có lẽ chưa tới chín giờ, lúc này là thời điểm mà mọi người đang thư giãn nhất, trong xí nghiệp công nhân viên cũng đang xử lý việc vặt vãnh, là cơ hội tốt cho bọn họ hành động.
- Trước làm chút đồ vật gì ăn đi, chờ họ tới hẳn phải ba giờ sau!
Diệp Khai nói với mọi người.
Tuy hiện tại là đầu tháng tám nhưng trên đỉnh núi thời gian này cũng có chút lạnh lẽo, may là họ chuẩn bị rất đầy đủ, thật nhanh đã lấy ra lều vải, chỉ vài phút đã dựng xong lều đủ cho bảy tám người nghỉ ngơi.
Hai người ở bên ngoài nhóm lửa, mấy người bên trong đã làm xong thịt xiên gác lên nướng, không bao lâu hương thơm đã nhẹ nhàng bay ra.
Lý Hải cầm bình rượu đổ ra một ít phân cho mọi người uống.
- Uống rượu ăn thịt xong xuống đánh cho thống khoái!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai giơ cao ly giấy nói với mọi người.
- Tốt!
Mọi người cùng nhau nâng ly, sau đó bắt đầu ăn uống.
Diệp Khai ăn xong lại ôm súng tiểu liên đi ra ngoài nhìn xuống núi.
Lúc này mặt trời đã lên cao, từ nơi này nhìn sang có thể chứng kiến trong sơn cốc tựa hồ có khói bếp thăng lên, hiển nhiên là những người gieo trồng thuốc phiện đang nấu nướng điểm tâm, nhìn vào phạm vi khói bếp có khá nhiều, sắc mặt hắn không khỏi có chút thành ngưng trọng.
- Nhị thiếu gia, đang nhìn gì đấy?
Lý Hải đi tới thấp giọng hỏi.
- Anh nhìn xem, người bên dưới đoán chừng không ít đâu…
Diệp Khai có chút lo lắng chỉ xuống bên dưới nói với hắn.
Ban đầu Diệp Khai cho rằng nơi này vắng vẻ như vậy nhiều lắm thì có khoảng mười người ở lại mà thôi, nhưng bây giờ nhìn phạm vi khói bếp ít nhất phải ba bốn mươi người.
Hắn để Mộc Uyển Dung triệu tập bộ đội võ cảnh khoảng chừng gần hai mươi người, muốn đối phó nhiều người như vậy xác thực là có vẻ không đủ.
- Cũng không nhất định có nhiều người như vậy.
Lý Hải phân tích với Diệp Khai:
- Cho dù trong này có ba bốn mươi người, nhưng tôi nghĩ đại bộ phận là người phụ trách gieo trồng cùng thu hoạch, đối phương không có khả năng có quá nhiều lực lượng võ trang, mười người có được đã là cực hạn, bằng không mà nói chỉ là quản lý cũng đã thành vấn đề, trang bị vũ khí của bọn hắn không khả năng so sánh được với chúng ta!
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, thừa nhận lời của Lý Hải rất có đạo lý.
Nơi này dù sao không phải Tam Giác Vàng, những băng nhóm buôn thuốc phiện kia ngay cả máy bay chiến đấu F16 còn có thể lái ra, suy đoán bên này có được một ít súng máy bán tự động 56 thức đã xuất ngũ cũng đã thấy rất kinh người rồi.
Đương nhiên, cũng không bài trừ bọn hắn có được chút ít vũ khí tiên tiến, nhưng sẽ không nhiều lắm.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Cam Tĩnh đang cầm kính viễn vọng quan sát sơn cốc xa xa.
Từ trên cao nhìn xuống ngược lại nhìn thấy rất rõ ràng, một lúc sau Cam Tĩnh chạy qua:
- Nhị thiếu gia, bọn hắn cầm quả nhiên là loại bán tự động 56 thức!
- Quả nhiên là lạc hậu!
Diệp Khai nghe xong liền nói.
- Nhị thiếu gia, bán tự động 56 thức cũng không lạc hậu đâu!
Lý Hải nói.
- Sao lại nói vậy?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Súng bán tự động 56 thức ở trong nước thời kỳ niên đại 50 phỏng chế theo kỹ thuật súng trường SKS của Xô Viết làm ra, độ chuẩn xác xạ kích tương đối cao, lúc ấy một bộ binh lục quân điển hình phối trí là hai cây súng tự động 56 thức (phỏng chế theo AK), hai cây súng máy 56 thức (phỏng chế RPD), bảy cây súng máy bán tự động 56 thức.
Trong một đoạn thời gian rất dài, ở trong nước lấy toàn dân giai binh làm tư tưởng chỉ đạo, quân đội cường điệu tác dụng súng trường truyền thống, cho nên chiến sĩ bộ binh vẫn luôn dùng súng máy bán tự động 56 thức làm chủ.
Về sau khi tác chiến với Ấn Độ chủ yếu chọn dùng súng máy bán tự động 56 thức, hiệu quả rất tốt, đem trang bị của Ấn Độ toàn diện khống chế.
Nhưng từ những năm 80, loại trang bị này đã nửa chính thức rút lui, từ từ bị 81 thức thay thế, dần dần lui ra khỏi bộ đội, chỉ lưu lại chút ít 56 thức với tư cách dùng trong lễ tân danh dự, ngoài ra dùng trong một ít trường quân sự khi huấn luyện cùng dân binh trong bộ đội cũng có thể nhìn thấy nó.
Đồng thời súng máy bán tự động 56 thức từng bán ra trong thị trường dân dụng nước Mỹ, là loại súng trường có danh khí rất lớn, ở dân gian Mỹ được xưng là – Phương bắc SKS.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thì ra là thế…
Diệp Khai trước kia luôn cho rằng súng càng lâu năm thì càng lạc hậu, nghe xong lời giải thích của Lý Hải mới hiểu được không chỉ là như thế.
- Về sau đối với cuộc chiến phản kích bởi vì tác chiến rừng nhiệt đới, cho nên bán tự động 56 không chiếm ưu thế, vì vậy mới phát triển ra 81 thức.
Lý Hải nói với Diệp Khai:
- Đương nhiên, hiện giờ có thể sử dụng được nhiều loại vũ khí rồi, chúng ta cũng đã sử dụng một ít vũ khí của người ngoại quốc.
Diệp Khai gật đầu, trên thực tế súng tiểu liên hắn ôm trong tay cũng không phải sản phẩm trong nước.
Mọi người đợi trên đỉnh núi thêm một giờ, nhận được điện thoại của trung tá Hà Quý Điền thuộc bộ đội võ cảnh, báo tin họ đã chạy tới gần núi Tây Câu.
- Trung tá Hà Quý Điền, hiện tại căn cứ theo mệnh lệnh của Mộc bí thư, anh cần tiếp nhận chỉ huy của tôi!
Diệp Khai nói với hắn:
- Hiện tại bên trong núi Tây Câu toàn bộ đều gieo trồng hoa anh túc bất hợp pháp, lối vào đã bị công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh khống chế, anh cho người phong tỏa cửa vào, sau đó nhanh chóng tấn công, đem toàn bộ những phần tử hiềm nghi kiên quyết xử lý!
Trung tá Hà Quý Điền nghe xong lập tức kinh ngạc.
Lúc này hắn mới ý thức được Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai điều động họ tới đây không phải xử lý sự tình chủ tịch thành phố bị vây đánh, mà là xuất kỳ bất ý tấn công bắt giữ nhóm buôn thuốc phiện trong núi Tây Câu huyện Phương Thạch.
- Thỉnh thủ trưởng yên tâm, chúng tôi cam đoan hoàn toàn nhiệm vụ!
Trung tá Hà Quý Điền lập tức biểu thị quyết tâm.
- Được, rất tốt, chú ý khống chế tốt cục diện, giảm bớt thương vong!
Diệp Khai gật đầu nói:
- Chúng tôi ở đây cũng có sáu bảy người, đều đã mặc áo chống đạn cảnh dụng, đeo nón bảo hiểm, từ trên đỉnh núi sơn cốc phối hợp các anh, mọi người nhìn cho rõ ràng, đừng phát sinh sự việc ngộ thương người một nhà!
- Minh bạch, thỉnh thủ trưởng yên tâm!
Hà Quý Điền lập tức cam đoan.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai nhìn đồng hồ, ngày 3 tháng 8, 8:40 phút sáng.
- Bắt đầu hành động!
Diệp Khai trầm giọng nói với mọi người.
Lý Hải xông lên trước tiên, từ trên đỉnh núi bắt đầu trượt xuống.
Mặc dù có câu nói lên núi dễ xuống núi khó, nhưng đối với những người từng được huấn luyện nghiêm chỉnh mà nói xuống núi cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ cần nắm chắc tốt tiết tấu, thân thể nhẹ nhàng liền có thể đi xuống.
Nhóm của bọn họ có bảy người, trong tay cầm súng tiểu liên, linh hoạt lách qua giữa những tảng đá, chỉ một phút sau đã đi xuống tới sơn cốc.
Mà vào lúc này bọn họ đã nghe được trong sơn cốc truyền tới thanh âm tiếng chuông điện, còn có loa phóng thanh gọi ăn cơm.
- Hắc, thật đúng lúc, đuổi được xảo!
Diệp Khai nghe được thanh âm lập tức nở nụ cười.
Thật hiển nhiên trong lúc đám người kia tập trung ăn cơm, lực lượng cảnh giới bên ngoài sẽ giảm xuống thấp nhất, lúc này hành động không chút sơ hở!
Bảy người khom lưng xuyên qua tảng lớn hoa anh túc, nhanh chóng hướng từng dãy nhà gỗ vọt tới, cự ly còn cách vài thước đã nghe được tiếng súng đầu tiên truyền đến.
Nhóm bộ đội võ cảnh đánh tới cửa lớn đã cùng cảnh vệ công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh xảy ra bắn nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro