Quan Môn

Hôm nay hắn phải chết!

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Diệp Khai lái xe đi, vẫn dùng chiếc Porsche.

Mặc dù với hoàn cảnh gia đình của Diệp Khai hiện giờ thì có thể mua được bất kỳ chiếc xe nào nhưng không biết làm sao mà hắn coi như tương đối ít nổi danh trong số con cháu thế gia đỏ đời thứ ba, cũng không có nhu cầu thu thập xe xịn mĩ nữ. Nguyên tắc về xe của hắn là có thể sử dụng là được, đối với nữ nhân là thà thiếu không ẩu.

Suy nghĩ một chút thì thấy nguyên tắc này cũng có đạo lý. Mĩ nữ trên đời rất nhiếu, nếu ngươi cứ gặp một người yêu một người, thậm chí nghĩ cách thu nhập hậu cung vậy thì quá nhiều rồi! Muốn thu cũng không phải không thể, ít nhất cũng phải thu những người đáng thu, sẽ không đứng núi này trông núi nọ, nếu không như Phan Kim Liên cũng thu vào vậy thì đầy chẳng phải mọc mấy cái sừng?

Diệp Khai nhất định ưa thích mĩ nữ, không phải chỉ nói miệng hay khác người.

Chỉ là Diệp Khai cũng biết thân phận của mình mẫn cảm, trêu hoa ghẹo bướm là cực kỳ không sáng suốt. Nữ nhân giống như Bùi Quân Thu đúng là câu hồn đoạt phách, dáng người cực chuẩn, đường cong lả lướt, khó được chính là tràn ngập hương vị nữ nhân, lại giảo hoạt như hồ, đem nam nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Nữ nhân như vậy lại là con dâu của lão Trần gia, hơn nữa còn thủ tiết.

Ngươi đùa nghịch phải nàng chẳng phải sẽ khiến lão Trần gia điên cuồng trả thù?

Nếu Diệp Khai thật sự phạm vào chuyện này, dù quan tòa là thường vụ trung ương thì lão Diệp gia cũng chỉ có thể nén giận, tìm không ra lý do phản bác. Vì thế Diệp Khai luôn giữ mình tỉnh táo với chuyện này.

Đế đô đầu tháng tư đã có thể thấy một chút sắc xuân, tuy ngẫn nhiên cũng có bão cát nhưng trăm hoa đua nở, cảnh trí bừng bừng sức sống.

Diệp Khai lái xe ra ngoài được mấy kim thì men theo con sông đào hộ thành chạy về phía tây, định gặp cha rồi cùng tới chỗ đồng chí Hồng Chính.

Phía trước có một đoạn đường đang thi công, mặt đường bị đào nham nhở, chỉ còn một lối đi hẹp, mỗi lần xe chạy qua đều khiến bụi vàng bốc lên mù trời.

Diệp Khai kéo cửa kính lên, trong đầu nghĩ mấy năm này đế đô xây dựng rầm rộ nhưng tốc độ xây dựng vẫn chưa theo kịp tốc độ mở rộng. Ấn tượng như trong vài chục năm qua chưa hề gián đoạn công việc xây dựng.

Diệp Khai lái xe tới, chỉ thấy phía trước có một vũng nước cạn, mỗi lần xe chạy qua đều bắn lên.

Lúc Diệp Khai lái qua thấy có người đi bên cạnh nên khẽ đạp phanh xe để tránh nước bắn lên.

Không ngờ sau khi hắn đạp phanh xe thì vẫn thấy không có gì thay đổi!

Diệp Khai hơi ngạc nhiên, giẫm lại phanh xe nhưng tình trạng vẫn như cũ!

Hắn chuyển sang dùng phanh tay nhưng xe vẫn không có bất kỳ phản ứng.

- Chuyện gì?! Sao lại phát sinh thế này?! Diệp Khai tái người, chiếc xe đã vọt qua vũng nước khiến màn nước bắn lên người qua đường.

- Anh có biết lái xe hay không?!

Mấy người qua đường bị bắn ướt đẫm, giơ ngón tay cái lên chửi ầm lên.

Diệp Khai không có thời gian để ý. Hắn ý thức được đã có chuyện không hay, phanh xe đã trục trặc thì làm sao phải trong thời gian ngắn nhất dừng xe lại.

Hắn sang số đầu, muốn lợi dụng tốc độ thấp để phanh lại nhưng vẫn không có hiệu quả, tựa hồ chiếc xe này đã biến thành một chiếc xe không cách nào dừng lại.

Diệp Khai nỗ lực trấn tĩnh,. Hắn nhớ lại vừa rồi đi qua thấy có một đống cát lớn, có thể giảm tốc độ xe nên cua một vòng lớn trở lại theo đường cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiếc xe vẫn giữ tốc độ cao nên khi cua lại tiếp tục hất lên một màn nước. Mấy người qua đường còn đang lo lau chùi vết bẩn lúc nãy, ai dè xe của Diệp Khai lại chơi đòn hồi mã thương!

- Khốn kiếp! Thằng này điên chắc?!

Mấy người nhao nhao tránh né, cũng không phải chỉ vì sợ dơ vì đã dơ sẵn, bọn họ lo bị chiếc Porsche điên này đâm phải!

Còn đang nhốn nháo thì mọi người kinh ngạc thấy chiếc xe thể thao đã phóng thẳng vào đống cát. Bánh xe quay tròn cuộn lên bụi mù.

Có không ít công nhân đang thi công gần đó thấy một màn như vậy đều há hốc mồm miệng.

Dù sao tai nạn đã xảy ra, bọn họ cũng không thể bàng quan. Mấy công nhân cầm xẻng chạy tới, thấy xe Diệp Khai chui vào trong cát liền dùng xẻng đào cát rồi mở cửa lôi hắn ra.

Diệp Khai lập cập bò ra, vẫn chưa hết bàng hoàng.

Hắn còn chưa rõ ràng tại sao sinh chuyện như vậy. Nếu không phải gặp phải vũng nước đọng thì hắn cũng sẽ không giảm tốc độ mà tình huống sẽ xuất hiện khi chạy đến chỗ đông người.

Lúc đó xác suất đâm phải người là rất lớn. Dù hắn may mắn không việc gì thì chắc cũng sẽ đâm chết cả đống người.

Gây nên tai nạn liên hoàn ở chỗ này, lại thêm cả án mạng thì dù hắn là con cháu lão Diệp gia cũng không thể thoát khỏi chế tài luật pháp. Thao tác thỏa đáng có thể thoát được hình luật nhưng sau này coi như vô vọng theo quan lộ.

- Sao xe có chuyện như vậy?

Diệp Khai ngoại trừ cảm giác tái sinh còn tràn ngập nghi ngờ.

Xe Porsche vốn rất an toàn, nếu không Diệp Khai cũng sẽ không dùng lâu như vậy. Hơn nữa xe hắn bảo dưỡng rất cẩn thận, thường xuyên có người kiểm tra tu sửa, không thể xuất hiện tình huống như vậy!

Diệp Khai thật sự không cách nào chấp nhận chuyện vừa xảy ra, cảm thấy rất kỳ lạ!

Xe tốt như vậy lại xuất hiện vấn đề thì chính là do nhân tố con người!

Diệp Khai dựa vào xe, rút một điếu thuốc đặc biệt đưa lên miệng châm lửa.

Bình thường, Diệp Khai không hút thuốc nhưng trên người lẫn trên xe hắn có không ít thứ này. Giờ đột nhiên gặp chuyện lớn nên nhịn không được muốn hút.

Qua vài phút, Diệp Khai trấn tĩnh lại. Hắn lấy ra hai bao thuốc đưa cho mấy công nhân rồi gọi điện thoại cho đội xử lý sự cố, đồng thời gọi điện thoại cho chú Lê kể lại mọi chuyện.

- Xe để lại đó, cháu về trước đi. Chờ một chút chú sẽ phái người đến kiểm tra xem có phải kẻ nào là nguyên nhân làm phanh không nhạy.

Chú Lê dặn qua điện thoại.

Chú Lê cũng không cho rằng chuyện này nghiêm trọng, có thể là do nhân tố ngẫu nhiên. Tuy xe thể thao tốt nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng bị trục trặc tạm thời.

Hết thảy còn phải chờ chuyên gia xem xét mới có thể đem ra kết luận.

Hơn nữa chú Lê cũng không cho rằng sẽ có người nhằm vào Diệp Khai, bố trí cái bẫy chết người như vậy. Hắn mới chỉ là một cậu học sinh cấp 3 mà thôi, chưa giao thiệp gì nhiều với bên ngoài, ai lại muốn hạ độc thủ với hắn? Hơn nữa mức độ xếp đặt thiết kế tai nạn xe cộ như vậy phức tạp hơn trực tiếp phái sát thủ bắn lén hơn nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai nghe xong sắp xếp của chú Lê cũng hiểu là do bản thân quá lo lắng.

Hắn đi đến mấy người qua đường đã bị tạt nước ướt, bồi thường cho mỗi người thỏa đáng, lại áy náy xin lỗi vì phanh xe không nhạy nên mới xảy ra chuyện...

Mọi người thấy thái độ hắn thành khẩn, lại vui mừng vì có đền bù, hơn nữa chuyện có nguyên nhân nên cũng không nói gì nữa.

Diệp Khai xử lý xong xuôi thì quay lại đi về. Hắn định đi qua đoạn đường này sẽ bắt một chiếc taxi về nhà tắm rửa thay quần áo.

Vừa qua một phen kinh hiểm, du không bị thương nhưng cũng khiến hắn dính đầy bụi cát, cả người nhếch nhác, dĩ nhiên không thể cứ thế đi gặp đồng chí Hồng Chính.

Hắn đi một mạch vẫn không thấy chiếc taxi nào. Chắc bọn họ biết bên này sửa đường nên đã lách qua, trên đường đều là những người không quen đường.

Vì vậy Diệp Khai đành phải cuốc bộ một đoạn dài.

Cũng may chưa đến mùa hè, tuy trong không khí có mùi vị khang khác nhưng cũng không đến nỗi không chịu được.

Diệp Khai nhìn dòng nước sông đào chảy rì rì, cảm thấy chất lượng nước ở đây rất kém, không thể nhìn thấy đáy, cũng chẳng biết là có cá hay không?

Nghe nói chính phủ đã tiến hành khảo sát, dự định nạo vét lại sông đào để làm trong nước, ít nhất cũng không biến nó thành con sông chết.

Dĩ nhiên nếu muốn thực hiện dự án này thì phải bỏ ra số tiền rất lớn.

Diệp Khai còn đang cuốc bộ thì trên một chiếc xe tải vẫn một mực bám theo hắn đang có người gọi điện thoại:

- Hành động đã thất bại, đối tượng khi thấy phanh không nhạy đã lợi dụng đống cát tiến hành đỗ xe, xe lâm vào đống cát nhưng bản thân bình yên vô sự.

- Hiện tại hắn thế nào rồi?

Bên kia hỏi.

- Đang đi trở về, đại khái là muốn bắt một chiếc taxi.

Người trong xe tải suy đoán.

- Đường này không dễ bắt xe đâu.

Bên kia cười lạnh:

- Anh tiếp tục giám thị hắn, đừng cho hắn chạy. Tôi sẽ phái mấy người chờ hắn chỗ đường giao, thượng cấp nói, hôm nay hắn phải chết!

- Tuân lệnh!

Người trong xe tải nghe xong lập tức lên tiếng, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên không biết người thiếu niên bộ dạng còn như học sinh kia đắc tôi gì mà lại bị ra tay độc ác như vậy, thật là khiến người khó có thể tin.

Tuy bọn họ từng chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài tương đối nhiều nhưng trong nước lại rất ít.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0