Không đành lòng.
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Trên thực tế mọi người hỗn trong quan trường, trên cơ bản đều có chỗ dựa của mình, nhưng chỗ dựa tự nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng lúc làm việc không nhất định càng nhiều càng tốt rồi, con rận nhiều sẽ không cắn người, chỗ dựa của anh quá nhiều, đến lúc đó mọi người chỉ muốn ngồi yên nhìn xem tình hình thế nào, không chịu ra tay sẽ là chuyện phiền toái, cho nên chỗ dựa đáng tin mới là tốt nhất.
Tuy Tề Vũ Thanh không phải là chỗ dựa lớn nhất của Cảnh Xuân Lâm, nhưng hai người ở chung thời gian khá dài, tiếp xúc cũng mật thiết, quan hệ này người bên ngoài không thể so sánh, trông cậy vào hắn càng đáng tin cậy hơn một ít.
- Giữa tôi cùng Thiệu Giang Bình không có quan hệ gì đặc biệt.
Tuy Tề Vũ Thanh đang sầu lo, nhưng không đến nỗi không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cảnh Xuân Lâm, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Xuân Lâm, lại lắc đầu nói:
- Lăng Cương là Lăng Cương, Ủy ban là Ủy ban, nếu nói không tiếp xúc là chuyện không thể nào, nhưng có thể làm việc không sai lầm thì nên làm, tuy xí nghiệp hữu ích trong việc thu thuế, nhưng Ủy ban không thể để cho xí nghiệp nắm mũi dẫn đi, điều này nhất định phải cần kiên trì. Tuy hiện tại dùng việc kiến thiết kinh tế làm trung tâm, nhưng tác dụng chủ đạo của chính phủ vẫn luôn là mấu chốt, thứ tự này không thể lẫn lộn, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn!
Cảnh Xuân Lâm nghe được liên tục gật đầu.
Trên thực tế hắn cũng hiểu rõ tinh tường điểm này, nhìn xem quan hệ giữa chủ tịch thành phố cùng Lăng Cương nhiều bao nhiêu? Có thể bởi vì Thiệu Giang Bình xảy ra chuyện mà mang tới phiền toái lớn cho hắn hay không?
Nếu như vậy thì nên sớm làm chuẩn bị.
Thế nhưng chính hắn cũng biết lời nói của chủ tịch Tề Vũ Thanh là xác thực, quan hệ giữa xí nghiệp cùng Ủy ban thành phố không thể chặt đứt, nhưng chính phủ dẫn đạo xí nghiệp luôn phải chủ lưu, nếu như quan hệ đảo ngược vậy sẽ phiền toái.
Nếu chính phủ địa phương lưu lạc thành hậu viện của xí nghiệp, các quan viên chính phủ biến thành phụ thuộc của xí nghiệp, thậm chí là bị tiền tài đánh bại, biến thành ô dù kinh doanh không hợp pháp, như vậy toàn bộ cơ quan chính phủ sẽ xảy ra vấn đề.
Từ mấy câu này mà xem, ý nghĩ của Tề chủ tịch vẫn rất tinh tường, đoán chừng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tuy tâm tư Cảnh Xuân Lâm đã an định lại, thế nhưng trong lòng Tề Vũ Thanh vẫn có chút bất an.
Nếu như Diệp Khai thật sự là tới gây phiền toái, không nhắc tới hắn cùng Thiệu Giang Bình có lui tới gì hay không, cho dù không có lui tới nhưng người ta cố tình soi mói xương cốt bên trong trứng gà, đem lòng trắng lòng đỏ trộn lẫn nhau, bản thân hắn cũng sẽ có nỗi khổ nói không nên lời.
Vào thời điểm mấu chốt hiện tại lại xuất hiện chuyện như vậy, thật làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn ah!
- Tâm tình của vị Tề chủ tịch này tựa hồ không được thoải mái lắm.
Sau khi nhóm người Tề Vũ Thanh rời khỏi, Tống Tư Minh chợt nói.
Kể từ khi biết được thân phận của Diệp Khai, thái độ của Tống Tư Minh đã lập tức thay đổi, không chỉ phi thường tôn trọng Diệp Khai, đối với các đồng chí trong Ban kỷ luật thanh tra Long Thành đều phi thường khách khí.
Dù sao tiền đồ của Diệp Khai quá rộng lớn, không thể đo lường.
Những người đi theo Diệp Khai công tác tương lai đều là thuộc hạ của thái tử, tự nhiên không thể khinh thường. Tống Tư Minh biết mình ở lại công tác với Diệp Khai không khả năng quá dài, nhưng nếu trong thời gian này đem quan hệ xử lý được tốt, đối với ngày sau vẫn sẽ có trợ giúp.
Tuy rằng chưa chắc sẽ được Diệp Khai nhìn trúng, chỉ cần cùng thuộc hạ của hắn tiếp xúc nhiều hơn, xây dựng quan hệ tốt đẹp, xem như ngày sau có thêm chiêu số xoay sở.
Là một cán bộ trẻ tuổi nổi tiếng của Ban kỷ luật thanh tra trung ương, cấp phó sảnh chừng ba mươi tuổi, năng lực của Tống Tư Minh hiển nhiên là tương đối mạnh, từ trên người Tề Vũ Thanh hắn nhìn ra được vẻ lo âu nặng nề, mặc dù không thể hiện quá rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm giác ra được.
Hiện tại hắn có chút hoài nghi, vị Tề chủ tịch kia có liên lụy gì với vụ án của Thiệu Giang Bình hay không?
Dù sao quan hệ giữa Lăng Cương cùng thành phố Lăng Thành quá thân cận, nếu có liên lụy quan hệ cũng là chuyện rất bình thường, hắn cũng sẽ không tin tưởng giữa Tề Vũ Thanh cùng Thiệu Giang Bình thật sự không có liên hệ gì.
- Vị Tề chủ tịch kia hiện tại đang đứng trong thời kỳ mấu chốt tranh cấp phó tỉnh bộ, hiện tại chúng ta lại đi tới Lăng Thành, tâm tình của hắn đương nhiên là không được thoải mái.
Diệp Khai cười nói.
- Thì ra là thế!
Mọi người nghe xong nhất thời liền hiểu ra.
Có lẽ là do thời cơ đúng dịp, nhưng cũng không bài trừ có người lợi dụng cơ hội này để cho bọn họ chạy tới cấp ngột ngạt cho Tề Vũ Thanh, dù sao sự tình rõ ràng bày ra như thế, nên xử lý thế nào, khi nào thì xử lý vẫn có không gian thao tác rất lớn.
Bí thư Lâm Viễn Hành không khả năng chú ý tới những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy, cũng không thể vì một phó tỉnh bộ cấp nho nhỏ liền thay đổi kế hoạch của mình, cho nên loại chuyện này khẳng định không phải do hắn làm ra, chỉ có thể hoài nghi người nhận làm cụ thể lấy việc công làm việc tư lợi dụng chuyện này một chút, để đạt tới hiệu quả thuận tiện làm khó Tề Vũ Thanh một chút mà thôi.
Đương nhiên, bởi vì chiêu bài của Ban kỷ luật trung ương thật sự dùng quá tốt, cho nên mặc dù là Tề Vũ Thanh cảm thấy được chính hắn cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn vì chuyến đi của nhóm người Diệp Khai tới đây mà thấy lo lắng, bởi vì bọn họ đến đã nghiêm trọng ảnh hưởng con đường muốn tiến thân của Tề Vũ Thanh.
Ít nhất hắn cần phải đề phòng, một khi tổ công tác tìm phiền toái gì cho hắn, thật không dễ ứng phó.
Tinh lực của một người dù sao có hạn, nếu ở mặt này bỏ nhiều công phu thì thời gian hoạt động mặt trên sẽ ít đi, một vào một ra có thể bị người khác đem quả đào hái mất.
- Diệp bí thư, kế tiếp chúng ta làm sao tới an bài?
Tống Tư Minh hỏi.
- Việc này không vội, ngày mai nói sau, buổi tối vẫn dựa theo an bài trước đó của chúng ta, đi ăn cơm trước, sau đó mang theo mọi người đi thăm câu lạc bộ đêm của Lăng Thành một chút.
Diệp Khai cười nói.
Nhưng Dương Thuận Hinh liền tỏ vẻ, đó là địa phương của người trẻ tuổi, nàng sẽ không đi cùng.
- Cũng tốt.
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Tuổi tác của Dương Thuận Hinh quả thật đã hơi lớn một chút, hơn nữa còn là cán bộ nữ tính, đương nhiên không thích hợp đi những địa phương kia.
Những người khác trái lại rất hưng phấn, tuổi tác họ còn trẻ, khoảng chừng ba mươi, là thời gian tinh lực dồi dào, khó được cơ hội lãnh đạo chịu mang theo bọn họ đi tiêu phí, trong lòng đương nhiên là khá hoan nghênh.
Khó khăn chính là trong đội ngũ còn có ba vị cán bộ nữ tính tuổi trẻ, đối với chuyện này cũng có vẻ hứng thú, sôi nổi tỏ vẻ cần đoàn kết đi theo bước chân Diệp bí thư, cùng nhau thể nghiệm cuộc sống câu lạc bộ đêm như thế.
- Đi thì đi, không cần nhấc lên quan hệ với sinh hoạt tổ chức, đây chỉ là giải trí thuần túy mà thôi.
Diệp Khai nở nụ cười, nhưng hắn lại nói một câu:
- Đương nhiên, cuộc sống của câu lạc bộ đêm cũng có thể phản ánh phong tình cùng trình độ kinh tế của một địa phương, nếu như chúng ta nhìn kỹ một chút, hẳn là sẽ có thu hoạch.
- Diệp bí thư vừa nói như thế, ngay cả tôi cũng có chút động tâm.
Phó bí thư Dương Thuật Hinh cười tỏ vẻ.
Tống Tư Minh đối với việc này thật có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới bối cảnh của Diệp Khai, nhất thời cũng không nói gì thêm.
Cho dù có xảy ra chút vấn đề, còn có thể làm khó được Diệp Khai sao?
Hơn nữa chỉ bằng thân phận tổ công tác của Ban kỷ luật trung ương, cũng sẽ không có kẻ đui mù nào xông tới làm phiền.
- Được, đi ăn cơm trước, lãng phí nhiều thời gian như vậy đã sớm đói bụng.
Diệp Khai cười nói.
Khi bọn họ đi tới, sắc trời cũng sắp đen, cùng chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanh trò chuyện chừng hai mươi phút, hiện tại cũng đã tới giờ cơm.
Cơ hồ cùng một thời gian nhóm người Diệp Khai rời đi, trong khách sạn nổi danh tại Lăng Thành, trong Tề Vân Các, chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanh đang cùng một lão nhân ước chừng khoảng sáu mươi tuổi đang nói chuyện.
- Vũ Thanh, lần này người ra mặt đúng là đến không thiện ý ah!
Lão nhân nói.
Bên trong phòng, trên bàn bày bốn món ăn một món canh, nhưng nguyên liệu nấu ăn tinh xảo, nấu nướng kỹ lưỡng, vừa nhìn liền biết là do khách sạn tỉ mỉ chuẩn bị, bên trong phòng còn có hai nữ phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp đứng hai bên tùy thời cung cấp phục vụ.
Lão nhân là chỗ dựa trong tỉnh lớn nhất của Tề Vũ Thanh, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chu Hiền Minh.
Chu Hiền Minh thoạt nhìn có vẻ hơi già, kỳ thật chỉ khoảng năm mươi bảy tuổi, tới tuổi như Chu Hiền Minh còn muốn bước thêm lên trên cũng thật khó khăn, mặc dù nói có câu không có gì mà không thể, nhưng tuổi tác như vậy còn muốn hướng lên trên, không phải là không thể được, nhưng phó tỉnh bộ cấp còn muốn đi lên, đúng là phi thường gian nan.
Vị trí của hắn còn muốn lên phó bí thư không phải là chuyện đơn giản, về phần trông cậy vào chức chủ tịch tỉnh hoặc là bí thư tỉnh ủy, vậy quả thật là không thể nào, trừ phi mặt trên có người quyết tâm đề bạt hắn.
Nhưng theo xu thế đội ngũ cán bộ tuổi trẻ hóa, tuổi tác này của hắn còn muốn có cơ hội, thật sự là phi thường khó khăn.
Một câu nói, chiều hướng phát triển, không thể làm trái.
Nhưng lực ảnh hưởng của Chu Hiền Minh trong tỉnh cũng rất lớn, cho nên lần này muốn nâng đỡ thư ký cũ Tề Vũ Thanh bước lên cao, cho thêm đoạn đường, bảo hộ cho hắn lên vị trí phó tỉnh bộ cấp xem như có người kế thừa, những ngày sau đó còn phải xem biểu hiện của Tề Vũ Thanh.
- Lão lãnh đạo, lần này bọn họ đi xuống có vẻ kỳ quặc.
Tề Vũ Thanh nói.
Tiếp theo hắn đem lời nói của Diệp Khai nói cho Chu Hiền Minh nghe qua một lần, cũng đặc biệt vạch rõ ý tứ của nhóm người Diệp Khai chỉ tính toán lưu lại nơi này chừng mười ngày nửa tháng.
- Hắn thật sự nói như vậy? Vậy thì kỳ quái!
Chu Hiền Minh nghe xong quả nhiên có chút trầm ngâm.
Tuy rằng Chu Hiền Minh cũng không hiểu rõ ràng lần này mục đích thực sự của tổ công tác, nhưng hắn lại hiểu được rõ bất luận là trong tỉnh hay là trung ương, đều không hi vọng Lăng Cương lâm vào việc hỗn loạn trong quản lý, đem một xí nghiệp quốc hữu có lợi nhuận hàng năm lên tới bốn năm trăm triệu phá đổ, đây là chuyện không có gì đáng giá kiêu ngạo.
Phỏng chừng bên trên cũng không toàn bộ phủ định việc xử lý Thiệu Giang Bình.
Nhưng đúng như nỗi lo lắng của Tề Vũ Thanh, vạn nhất chuyện lần này là có người nhằm vào hắn mà đến, là vì muốn bám trụ bước tiến của Tề Vũ Thanh, nói vậy thì sẽ rất khó nói, một khi tổ công tác nắm chặt đuôi nhỏ của Thiệu Giang Bình, mượn lực đánh lực, làm Tề Vũ Thanh không rảnh lo chuyện riêng khác, như vậy cuộc tranh đấu chức phó tỉnh bộ cấp lần này Tề Vũ Thanh sẽ không còn phần thắng.
- Tôi cảm thấy cậu nên cùng vị Diệp bí thư kia khai thông một chút.
Chu Hiền Minh nghĩ nghĩ, lại nói:
- Tuổi còn trẻ đã có thể làm được vị trí này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể sánh bằng, một khi đã như vậy, cậu đem tư thế phóng thấp một chút thì có sao? Đại trượng phu phải có độ lượng dung người, trước mắt cần gấp nhất là cuộc tranh cấp phó tỉnh bộ, ngoài ra hết thảy đều phải vì nó mà nhường đường.
- Thế nhưng vị Diệp bí thư tuy rằng trẻ tuổi, nhưng chưa hẳn dễ sống chung đâu.
Tuy rằng Tề Vũ Thanh đồng ý với lời đề nghị của lãnh đạo, nhưng ở việc thao tác khâu nhỏ cảm thấy thật không dễ dàng.
- Hợp ý thôi!
Chu Hiền Minh khoát tay nói:
- Tuy rằng chúng ta không biết hắn thích gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, là Lăng Cương Thiệu Giang Bình! Nếu cậu có thể trong chuyện này làm một ít văn vẻ, nghĩ tới vị Diệp bí thư kia cũng không đến nỗi không nể tình.
- Nhưng mà…Lăng Cương là gốc rễ của Lăng Thành ah!
Tề Vũ Thanh hiểu được ý tứ của lão lãnh đạo, trong khoảnh khắc không biết nên lấy hay bỏ.
Tuy rằng sống qua nửa tháng này phi thường trọng yếu, nhưng nếu như Lăng Cương xảy ra vấn đề, vậy chịu khổ sẽ chỉ là mấy chục ngàn công nhân viên chức nhà máy, còn có người Lăng Thành sống dựa vào nhà máy.
Tề Vũ Thanh càng nghĩ càng thêm khó quyết định, vì mình thượng vị mà không bận tâm lợi ích của Lăng Thành.
- Ai, đã nói tới nước này, nên lấy hay bỏ cuối cùng cần chính cậu tới quyết định.
Chu Hiền Minh nhìn tiền nhiệm thư ký của mình, người này luôn được hắn phi thường coi trọng, trong lòng hơi có chút tiếc nuối.
Lòng dạ Tề Vũ Thanh còn chưa đủ ác độc, nếu không bước qua được bước này, ngày sau cho dù có thể thăng lên trên cũng chưa chắc có được phát triển tốt, dù sao ở quan trường sống không lý tưởng, da mặt dày, trái tim đen đây là bắt buộc, không thể thiếu khuyết.
Nếu không làm được điểm này, khi mất đi gốc rễ sống trong quan trường, phát triển cũng chỉ có hạn.
Tề Vũ Thanh ngồi nơi đó, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, hiển nhiên trong lòng đang đấu tranh kịch liệt, giữa việc giữ tròn địa vị của mình cùng lợi ích thiết thân của nhân dân Lăng Thành, phải làm ra một lựa chọn, hắn thật sự cảm thấy vô cùng gian nan.
Chu Hiền Minh nhìn Tề Vũ Thanh, âm thầm lắc đầu, đôi khi quá trọng cảm tình cũng không phải là chuyện gì tốt, giống như tình thế trước mắt, nếu thay đổi là một cán bộ tâm tư đủ tuyệt, quản nhân dân làm sao mà sinh hoạt, trước tiên đem vị trí của mình thăng lên trên rồi nói sau, tàn cuộc tự nhiên sẽ có người khác đi thu thập.
Chỉ cần mũ quan lấy tới tay, ai lại cần quản ngày tháng của ai sẽ qua như thế nào làm chi chứ?
- Những kẻ làm quan kia, bình thường ăn uống không ít, khi tới thời điểm mấu chốt thì trở mặt!
Tâm tình tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình cực độ phiền muộn.
Bởi vì nguyên nhân tổ công tác đã đến, hắn cũng muốn thông qua quan hệ đem chuyện này hóa giải tiêu tán là tốt nhất.
Thế nhưng chạy quan hệ suốt cả hai ngày cũng không thấy có chút dấu hiệu chuyển biến tình huống tốt đẹp một chút, thậm chí còn có ít người vừa thấy hắn thì giả vờ ngớ ngẩn cho qua, có người trực tiếp đóng cửa không gặp, thậm chí còn có người dứt khoát đoạn tuyệt không lui tới với hắn, toàn lực tự bảo vệ mình.
Tuy Tề Vũ Thanh không phải là chỗ dựa lớn nhất của Cảnh Xuân Lâm, nhưng hai người ở chung thời gian khá dài, tiếp xúc cũng mật thiết, quan hệ này người bên ngoài không thể so sánh, trông cậy vào hắn càng đáng tin cậy hơn một ít.
- Giữa tôi cùng Thiệu Giang Bình không có quan hệ gì đặc biệt.
Tuy Tề Vũ Thanh đang sầu lo, nhưng không đến nỗi không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cảnh Xuân Lâm, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Xuân Lâm, lại lắc đầu nói:
- Lăng Cương là Lăng Cương, Ủy ban là Ủy ban, nếu nói không tiếp xúc là chuyện không thể nào, nhưng có thể làm việc không sai lầm thì nên làm, tuy xí nghiệp hữu ích trong việc thu thuế, nhưng Ủy ban không thể để cho xí nghiệp nắm mũi dẫn đi, điều này nhất định phải cần kiên trì. Tuy hiện tại dùng việc kiến thiết kinh tế làm trung tâm, nhưng tác dụng chủ đạo của chính phủ vẫn luôn là mấu chốt, thứ tự này không thể lẫn lộn, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn!
Cảnh Xuân Lâm nghe được liên tục gật đầu.
Trên thực tế hắn cũng hiểu rõ tinh tường điểm này, nhìn xem quan hệ giữa chủ tịch thành phố cùng Lăng Cương nhiều bao nhiêu? Có thể bởi vì Thiệu Giang Bình xảy ra chuyện mà mang tới phiền toái lớn cho hắn hay không?
Nếu như vậy thì nên sớm làm chuẩn bị.
Thế nhưng chính hắn cũng biết lời nói của chủ tịch Tề Vũ Thanh là xác thực, quan hệ giữa xí nghiệp cùng Ủy ban thành phố không thể chặt đứt, nhưng chính phủ dẫn đạo xí nghiệp luôn phải chủ lưu, nếu như quan hệ đảo ngược vậy sẽ phiền toái.
Nếu chính phủ địa phương lưu lạc thành hậu viện của xí nghiệp, các quan viên chính phủ biến thành phụ thuộc của xí nghiệp, thậm chí là bị tiền tài đánh bại, biến thành ô dù kinh doanh không hợp pháp, như vậy toàn bộ cơ quan chính phủ sẽ xảy ra vấn đề.
Từ mấy câu này mà xem, ý nghĩ của Tề chủ tịch vẫn rất tinh tường, đoán chừng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tuy tâm tư Cảnh Xuân Lâm đã an định lại, thế nhưng trong lòng Tề Vũ Thanh vẫn có chút bất an.
Nếu như Diệp Khai thật sự là tới gây phiền toái, không nhắc tới hắn cùng Thiệu Giang Bình có lui tới gì hay không, cho dù không có lui tới nhưng người ta cố tình soi mói xương cốt bên trong trứng gà, đem lòng trắng lòng đỏ trộn lẫn nhau, bản thân hắn cũng sẽ có nỗi khổ nói không nên lời.
Vào thời điểm mấu chốt hiện tại lại xuất hiện chuyện như vậy, thật làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn ah!
- Tâm tình của vị Tề chủ tịch này tựa hồ không được thoải mái lắm.
Sau khi nhóm người Tề Vũ Thanh rời khỏi, Tống Tư Minh chợt nói.
Kể từ khi biết được thân phận của Diệp Khai, thái độ của Tống Tư Minh đã lập tức thay đổi, không chỉ phi thường tôn trọng Diệp Khai, đối với các đồng chí trong Ban kỷ luật thanh tra Long Thành đều phi thường khách khí.
Dù sao tiền đồ của Diệp Khai quá rộng lớn, không thể đo lường.
Những người đi theo Diệp Khai công tác tương lai đều là thuộc hạ của thái tử, tự nhiên không thể khinh thường. Tống Tư Minh biết mình ở lại công tác với Diệp Khai không khả năng quá dài, nhưng nếu trong thời gian này đem quan hệ xử lý được tốt, đối với ngày sau vẫn sẽ có trợ giúp.
Tuy rằng chưa chắc sẽ được Diệp Khai nhìn trúng, chỉ cần cùng thuộc hạ của hắn tiếp xúc nhiều hơn, xây dựng quan hệ tốt đẹp, xem như ngày sau có thêm chiêu số xoay sở.
Là một cán bộ trẻ tuổi nổi tiếng của Ban kỷ luật thanh tra trung ương, cấp phó sảnh chừng ba mươi tuổi, năng lực của Tống Tư Minh hiển nhiên là tương đối mạnh, từ trên người Tề Vũ Thanh hắn nhìn ra được vẻ lo âu nặng nề, mặc dù không thể hiện quá rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm giác ra được.
Hiện tại hắn có chút hoài nghi, vị Tề chủ tịch kia có liên lụy gì với vụ án của Thiệu Giang Bình hay không?
Dù sao quan hệ giữa Lăng Cương cùng thành phố Lăng Thành quá thân cận, nếu có liên lụy quan hệ cũng là chuyện rất bình thường, hắn cũng sẽ không tin tưởng giữa Tề Vũ Thanh cùng Thiệu Giang Bình thật sự không có liên hệ gì.
- Vị Tề chủ tịch kia hiện tại đang đứng trong thời kỳ mấu chốt tranh cấp phó tỉnh bộ, hiện tại chúng ta lại đi tới Lăng Thành, tâm tình của hắn đương nhiên là không được thoải mái.
Diệp Khai cười nói.
- Thì ra là thế!
Mọi người nghe xong nhất thời liền hiểu ra.
Có lẽ là do thời cơ đúng dịp, nhưng cũng không bài trừ có người lợi dụng cơ hội này để cho bọn họ chạy tới cấp ngột ngạt cho Tề Vũ Thanh, dù sao sự tình rõ ràng bày ra như thế, nên xử lý thế nào, khi nào thì xử lý vẫn có không gian thao tác rất lớn.
Bí thư Lâm Viễn Hành không khả năng chú ý tới những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy, cũng không thể vì một phó tỉnh bộ cấp nho nhỏ liền thay đổi kế hoạch của mình, cho nên loại chuyện này khẳng định không phải do hắn làm ra, chỉ có thể hoài nghi người nhận làm cụ thể lấy việc công làm việc tư lợi dụng chuyện này một chút, để đạt tới hiệu quả thuận tiện làm khó Tề Vũ Thanh một chút mà thôi.
Đương nhiên, bởi vì chiêu bài của Ban kỷ luật trung ương thật sự dùng quá tốt, cho nên mặc dù là Tề Vũ Thanh cảm thấy được chính hắn cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn vì chuyến đi của nhóm người Diệp Khai tới đây mà thấy lo lắng, bởi vì bọn họ đến đã nghiêm trọng ảnh hưởng con đường muốn tiến thân của Tề Vũ Thanh.
Ít nhất hắn cần phải đề phòng, một khi tổ công tác tìm phiền toái gì cho hắn, thật không dễ ứng phó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh lực của một người dù sao có hạn, nếu ở mặt này bỏ nhiều công phu thì thời gian hoạt động mặt trên sẽ ít đi, một vào một ra có thể bị người khác đem quả đào hái mất.
- Diệp bí thư, kế tiếp chúng ta làm sao tới an bài?
Tống Tư Minh hỏi.
- Việc này không vội, ngày mai nói sau, buổi tối vẫn dựa theo an bài trước đó của chúng ta, đi ăn cơm trước, sau đó mang theo mọi người đi thăm câu lạc bộ đêm của Lăng Thành một chút.
Diệp Khai cười nói.
Nhưng Dương Thuận Hinh liền tỏ vẻ, đó là địa phương của người trẻ tuổi, nàng sẽ không đi cùng.
- Cũng tốt.
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Tuổi tác của Dương Thuận Hinh quả thật đã hơi lớn một chút, hơn nữa còn là cán bộ nữ tính, đương nhiên không thích hợp đi những địa phương kia.
Những người khác trái lại rất hưng phấn, tuổi tác họ còn trẻ, khoảng chừng ba mươi, là thời gian tinh lực dồi dào, khó được cơ hội lãnh đạo chịu mang theo bọn họ đi tiêu phí, trong lòng đương nhiên là khá hoan nghênh.
Khó khăn chính là trong đội ngũ còn có ba vị cán bộ nữ tính tuổi trẻ, đối với chuyện này cũng có vẻ hứng thú, sôi nổi tỏ vẻ cần đoàn kết đi theo bước chân Diệp bí thư, cùng nhau thể nghiệm cuộc sống câu lạc bộ đêm như thế.
- Đi thì đi, không cần nhấc lên quan hệ với sinh hoạt tổ chức, đây chỉ là giải trí thuần túy mà thôi.
Diệp Khai nở nụ cười, nhưng hắn lại nói một câu:
- Đương nhiên, cuộc sống của câu lạc bộ đêm cũng có thể phản ánh phong tình cùng trình độ kinh tế của một địa phương, nếu như chúng ta nhìn kỹ một chút, hẳn là sẽ có thu hoạch.
- Diệp bí thư vừa nói như thế, ngay cả tôi cũng có chút động tâm.
Phó bí thư Dương Thuật Hinh cười tỏ vẻ.
Tống Tư Minh đối với việc này thật có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới bối cảnh của Diệp Khai, nhất thời cũng không nói gì thêm.
Cho dù có xảy ra chút vấn đề, còn có thể làm khó được Diệp Khai sao?
Hơn nữa chỉ bằng thân phận tổ công tác của Ban kỷ luật trung ương, cũng sẽ không có kẻ đui mù nào xông tới làm phiền.
- Được, đi ăn cơm trước, lãng phí nhiều thời gian như vậy đã sớm đói bụng.
Diệp Khai cười nói.
Khi bọn họ đi tới, sắc trời cũng sắp đen, cùng chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanh trò chuyện chừng hai mươi phút, hiện tại cũng đã tới giờ cơm.
Cơ hồ cùng một thời gian nhóm người Diệp Khai rời đi, trong khách sạn nổi danh tại Lăng Thành, trong Tề Vân Các, chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanh đang cùng một lão nhân ước chừng khoảng sáu mươi tuổi đang nói chuyện.
- Vũ Thanh, lần này người ra mặt đúng là đến không thiện ý ah!
Lão nhân nói.
Bên trong phòng, trên bàn bày bốn món ăn một món canh, nhưng nguyên liệu nấu ăn tinh xảo, nấu nướng kỹ lưỡng, vừa nhìn liền biết là do khách sạn tỉ mỉ chuẩn bị, bên trong phòng còn có hai nữ phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp đứng hai bên tùy thời cung cấp phục vụ.
Lão nhân là chỗ dựa trong tỉnh lớn nhất của Tề Vũ Thanh, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chu Hiền Minh.
Chu Hiền Minh thoạt nhìn có vẻ hơi già, kỳ thật chỉ khoảng năm mươi bảy tuổi, tới tuổi như Chu Hiền Minh còn muốn bước thêm lên trên cũng thật khó khăn, mặc dù nói có câu không có gì mà không thể, nhưng tuổi tác như vậy còn muốn hướng lên trên, không phải là không thể được, nhưng phó tỉnh bộ cấp còn muốn đi lên, đúng là phi thường gian nan.
Vị trí của hắn còn muốn lên phó bí thư không phải là chuyện đơn giản, về phần trông cậy vào chức chủ tịch tỉnh hoặc là bí thư tỉnh ủy, vậy quả thật là không thể nào, trừ phi mặt trên có người quyết tâm đề bạt hắn.
Nhưng theo xu thế đội ngũ cán bộ tuổi trẻ hóa, tuổi tác này của hắn còn muốn có cơ hội, thật sự là phi thường khó khăn.
Một câu nói, chiều hướng phát triển, không thể làm trái.
Nhưng lực ảnh hưởng của Chu Hiền Minh trong tỉnh cũng rất lớn, cho nên lần này muốn nâng đỡ thư ký cũ Tề Vũ Thanh bước lên cao, cho thêm đoạn đường, bảo hộ cho hắn lên vị trí phó tỉnh bộ cấp xem như có người kế thừa, những ngày sau đó còn phải xem biểu hiện của Tề Vũ Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lão lãnh đạo, lần này bọn họ đi xuống có vẻ kỳ quặc.
Tề Vũ Thanh nói.
Tiếp theo hắn đem lời nói của Diệp Khai nói cho Chu Hiền Minh nghe qua một lần, cũng đặc biệt vạch rõ ý tứ của nhóm người Diệp Khai chỉ tính toán lưu lại nơi này chừng mười ngày nửa tháng.
- Hắn thật sự nói như vậy? Vậy thì kỳ quái!
Chu Hiền Minh nghe xong quả nhiên có chút trầm ngâm.
Tuy rằng Chu Hiền Minh cũng không hiểu rõ ràng lần này mục đích thực sự của tổ công tác, nhưng hắn lại hiểu được rõ bất luận là trong tỉnh hay là trung ương, đều không hi vọng Lăng Cương lâm vào việc hỗn loạn trong quản lý, đem một xí nghiệp quốc hữu có lợi nhuận hàng năm lên tới bốn năm trăm triệu phá đổ, đây là chuyện không có gì đáng giá kiêu ngạo.
Phỏng chừng bên trên cũng không toàn bộ phủ định việc xử lý Thiệu Giang Bình.
Nhưng đúng như nỗi lo lắng của Tề Vũ Thanh, vạn nhất chuyện lần này là có người nhằm vào hắn mà đến, là vì muốn bám trụ bước tiến của Tề Vũ Thanh, nói vậy thì sẽ rất khó nói, một khi tổ công tác nắm chặt đuôi nhỏ của Thiệu Giang Bình, mượn lực đánh lực, làm Tề Vũ Thanh không rảnh lo chuyện riêng khác, như vậy cuộc tranh đấu chức phó tỉnh bộ cấp lần này Tề Vũ Thanh sẽ không còn phần thắng.
- Tôi cảm thấy cậu nên cùng vị Diệp bí thư kia khai thông một chút.
Chu Hiền Minh nghĩ nghĩ, lại nói:
- Tuổi còn trẻ đã có thể làm được vị trí này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể sánh bằng, một khi đã như vậy, cậu đem tư thế phóng thấp một chút thì có sao? Đại trượng phu phải có độ lượng dung người, trước mắt cần gấp nhất là cuộc tranh cấp phó tỉnh bộ, ngoài ra hết thảy đều phải vì nó mà nhường đường.
- Thế nhưng vị Diệp bí thư tuy rằng trẻ tuổi, nhưng chưa hẳn dễ sống chung đâu.
Tuy rằng Tề Vũ Thanh đồng ý với lời đề nghị của lãnh đạo, nhưng ở việc thao tác khâu nhỏ cảm thấy thật không dễ dàng.
- Hợp ý thôi!
Chu Hiền Minh khoát tay nói:
- Tuy rằng chúng ta không biết hắn thích gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, là Lăng Cương Thiệu Giang Bình! Nếu cậu có thể trong chuyện này làm một ít văn vẻ, nghĩ tới vị Diệp bí thư kia cũng không đến nỗi không nể tình.
- Nhưng mà…Lăng Cương là gốc rễ của Lăng Thành ah!
Tề Vũ Thanh hiểu được ý tứ của lão lãnh đạo, trong khoảnh khắc không biết nên lấy hay bỏ.
Tuy rằng sống qua nửa tháng này phi thường trọng yếu, nhưng nếu như Lăng Cương xảy ra vấn đề, vậy chịu khổ sẽ chỉ là mấy chục ngàn công nhân viên chức nhà máy, còn có người Lăng Thành sống dựa vào nhà máy.
Tề Vũ Thanh càng nghĩ càng thêm khó quyết định, vì mình thượng vị mà không bận tâm lợi ích của Lăng Thành.
- Ai, đã nói tới nước này, nên lấy hay bỏ cuối cùng cần chính cậu tới quyết định.
Chu Hiền Minh nhìn tiền nhiệm thư ký của mình, người này luôn được hắn phi thường coi trọng, trong lòng hơi có chút tiếc nuối.
Lòng dạ Tề Vũ Thanh còn chưa đủ ác độc, nếu không bước qua được bước này, ngày sau cho dù có thể thăng lên trên cũng chưa chắc có được phát triển tốt, dù sao ở quan trường sống không lý tưởng, da mặt dày, trái tim đen đây là bắt buộc, không thể thiếu khuyết.
Nếu không làm được điểm này, khi mất đi gốc rễ sống trong quan trường, phát triển cũng chỉ có hạn.
Tề Vũ Thanh ngồi nơi đó, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, hiển nhiên trong lòng đang đấu tranh kịch liệt, giữa việc giữ tròn địa vị của mình cùng lợi ích thiết thân của nhân dân Lăng Thành, phải làm ra một lựa chọn, hắn thật sự cảm thấy vô cùng gian nan.
Chu Hiền Minh nhìn Tề Vũ Thanh, âm thầm lắc đầu, đôi khi quá trọng cảm tình cũng không phải là chuyện gì tốt, giống như tình thế trước mắt, nếu thay đổi là một cán bộ tâm tư đủ tuyệt, quản nhân dân làm sao mà sinh hoạt, trước tiên đem vị trí của mình thăng lên trên rồi nói sau, tàn cuộc tự nhiên sẽ có người khác đi thu thập.
Chỉ cần mũ quan lấy tới tay, ai lại cần quản ngày tháng của ai sẽ qua như thế nào làm chi chứ?
- Những kẻ làm quan kia, bình thường ăn uống không ít, khi tới thời điểm mấu chốt thì trở mặt!
Tâm tình tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình cực độ phiền muộn.
Bởi vì nguyên nhân tổ công tác đã đến, hắn cũng muốn thông qua quan hệ đem chuyện này hóa giải tiêu tán là tốt nhất.
Thế nhưng chạy quan hệ suốt cả hai ngày cũng không thấy có chút dấu hiệu chuyển biến tình huống tốt đẹp một chút, thậm chí còn có ít người vừa thấy hắn thì giả vờ ngớ ngẩn cho qua, có người trực tiếp đóng cửa không gặp, thậm chí còn có người dứt khoát đoạn tuyệt không lui tới với hắn, toàn lực tự bảo vệ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro