Quan Môn

Kỳ thật lòng anh vẫn không tính quá đen tối.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Kỳ thật người bình thường cũng sẽ không hiểu được, hắn tại sao lại đi trợ giúp một cán bộ thậm chí còn chưa quen thuộc, cũng không phải là nằm trong phe cánh gì cả, hơn nữa còn là người mới gặp mặt một hai lần. Điều này nếu để cho Niếp Vân Phi nghe thấy thì hẳn cũng sẽ hoài nghi.

- Kỳ thật chuyện này rất đơn giản.

Diệp Khai suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thứ nhất, ông chính là cán bộ duy nhất ở thành phố Lăng Thành lại không bị Thiệu Giang Bình nắm thóp.

Tề Vũ Thanh nghe xong, lập tức sững sờ, không ngờ tới Diệp Khai lại nói ra những lời như thế.

Quả thật trong số cán bộ ở thành phố Lăng Thành thì có rất ít cán bộ không chịu quan hệ thân mật với Thiệu Giang Bình, Tề Vũ Thanh hắn xem như là một ngoại lệ.

Chuyện Thiệu Giang Bình ở Lăng Cương, thật ra những người lãnh đạo ở thành phố Lăng Thành trên cơ bản đều biết rõ ràng, thế nhưng biết rõ thì là biết rõ, bọn họ cũng lại hiểu được một vấn đề khác, chính là Thiệu Giang Bình làm thế chính là có nỗi khổ tâm của riêng hắn.

Lăng Cương muốn phát triển thì không thể rời khỏi sự ủng hộ của địa phương. Mà bắt đầu từ khi Lăng Cương phát triển thì càng không thể không có sự ủng hộ của thành phố cùng sự ủng hộ của các lãnh đạo cấp tỉnh. Không nói những thứ khác, chỉ cần cấp trên có một nhân vật lớn xuống dưới, muốn chọc thủng hắn thì Thiệu Giang Bình cũng chẳng thế ngăn lại được.

Thế nhưng tình hình bên này cũng rõ ràng rồi, một khi có người muốn thay đổi thì không chỉ có bản thân Thiệu Giang Bình bị tổn hại, mà toàn bộ đám dây xích móc nối đó đều bị ảnh hưởng.

Thiệu Giang Bình để tự bảo vệ mình mà bất đắc dĩ mới làm ra chuyện móc nối như thế. Tuy rằng nói là quá phận, nhưng thật ra hắn cũng không làm chuyện gì, chỉ là xây ba gian phòng vàng mà thôi, cái này không thể nói là hắn tham ô, cũng không thể nói là hắn chuẩn bị để tiêu xài.

Cho nên về nhiều mặt mà nói thì mọi người cũng không cho rằng vấn đề của Lăng Cương lớn lắm.

Đây cũng là tuy rằng Tề Vũ Thanh giữ mình trong sạch, không bị Thiệu Giang Bình lôi kéo, thực sự không cảm thấy vấn đề của Thiệu Giang Bình có ảnh hưởng gì tới sự phát triển của Lăng Cương, cho nên hắn cũng không chú ý đặc biệt gì tới Thiệu Giang Bình.

Tối đa thì cũng chỉ là đứng xa mà trông, chỉ là duy trì quan hệ làm việc mà thôi.

- Như thế thì thứ hai là gì chứ?

Tề Vũ Thanh lại hỏi.

- Điểm thứ hai, chính là ông hiểu được lấy đại cục làm trọng.

Diệp Khai nói tiếp:

- Vấn dề của thành phố Lăng Thành rõ ràng rồi, mà vấn đề của Lăng Cương cũng có liên quan tới thành phố Lăng Thành, nếu xử lý không tốt thì vấn đề bảo lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ. Chỉ là vì suy nghĩ cho đại cục phát triển kinh tế, hiện tại thật sự không phải là thời điểm đẩy đám cán bộ trụ cột vào ngõ cụt, cho nên ông ẩn nhẫn vẫn có đạo lý.

Tề Vũ Thanh nghe xong lời này, không khỏi trong lòng có chút hổ thẹn, sợ “ném chuột vỡ bình” đúng là tâm bệnh của hắn.

Chỉ có điều vấn đề bên thành phố Lăng Thành này còn chưa ảnh hưởng nghiêm trọng tới dân sinh, các hạng mục công tác cũng đều làm rất tốt. Nếu như có thể bảo trì được hiện trạng thì Tề Vũ Thanh cho rằng vẫn có thể chịu được, cho nên hắn cũng không chủ động khơi mào phong ba “trong sạch hóa bộ máy cán bộ chính trị”, chỉ là đang đợi thời cơ chín muồi liền động thủ lần nữa, không nghĩ tới lại được Diệp Khai tán thưởng.

- Ông chiến thắng được tham vọng, biết phân chia cái gì nặng nhẹ, nhân phẩm cũng không tệ, cho nên tôi mới có thể giúp ông một tay.

Diệp Khai nhìn Tề Vũ Thanh rồi nói:

- Đương nhiên, ông vẫn còn có khuyết điểm chứ, thủ đoạn vẫn hơi mềm yếu một chút, liên tưởng tới trước kia ông vốn xuất thân là thư ký, đây là điều khó tránh khỏi được. Nhưng mà sau này chú ý nâng cao nhiều hơn về phương diện này, đây cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Nghe Diệp Khai nói xong, Tề Vũ Thanh không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái.

Mặc dù nói Diệp Khai trẻ tuổi, thế nhưng thấy hắn nói chuyện, làm việc cùng tư duy cho thấy, xác thật là đáng giá bản thân thật sự bội phục.

Con cháu lão Diệp gia, thật sự là không giống người bình thường mà.

Diệp Khai tuyển dụng nhân tài, nhưng thật ra đúng là có tính khuynh hướng.

Tính cách quá mức kiên cường thì hắn cũng sẽ không biết dùng, nếu quá giòn thì dễ gẫy, không tốt, mà nếu tính cách quá mức âm nhu thì cũng sẽ không dùng, nếu âm nhu thì lại càng dễ gần với quỷ đạo, cũng không nên, tính quá âm hiểm thì càng dễ trở mặt.

Cho nên hắn vấn tương đối coi trọng những cán bộ có năng lực, tính cách lại trầm ồn thật thà, nhất là những cán bộ có cảm giác phụ thuộc thật nhiều vào mình.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, tôi thật vất vả lắm mới kéo anh lên được, kết quả anh lại quay mông chạy tới trận doanh của người khác, thế thì xem như là chuyện gì đây chứ? Ăn cây táo rào cây sung hay sao?

Nhất định là không thể để những tình huống như thế xảy ra được. Đoán chừng toàn bộ đội ngũ của Diệp hệ đều sẽ chung tay tiêu diệt tên đó đi mất, đây là vấn đề về nguyên tắc, quyết định không thể cho phép chuyện này xảy ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ thật với Diệp Khai mà nói, nhân tài trên chốn quan trường cũng chẳng thiếu, nhưng cán bộ có năng lực lại có cách nghĩ riêng thì đúng là lúc nào cũng thiếu. Cũng ví dụ là những người mà hắn đi đề bật này, trong tương lai nhất định bọn họ sẽ có được chỗ cắm dùi.

Hiện tại thứ mà hắn thiếu thốn nhất chính là nhân tài kinh doanh kinh tế thấy hiểu tình hình kinh tế trong nước, giống như nhân vật Thiệu Giang Bình của Lăng Cương vậy, có đủ thủ đoạn, cùng có năng lực, cũng có chí tiến thủ.

Cho nên, cho dù Thiệu Giang Bình còn tồn tại mấy vấn dề, hắn cũng sẽ không lôi Thiệu Giang Bình đi ra, mà rửa cho sạch sẽ xong thì sẽ ủy thác trách nhiệm.

Điều kiện tiên quyết chính là Thiệu Giang Bình phải Diệp Khai nói gì nghe nấy, phải biểu hiện đủ trung tâm.

Nếu như nói nhân tài trong tay mình lại không tận tâm tận lực làm việc cho mình thì còn cần bọn họ làm cái gì chứ?

Sau khi Diệp Khai tách tvt ra, lại gặp Thiệu Giang Bình ở ngay tại nhà khách của Lăng Cương.

Thiệu Giang Bình vừa mới tới, thoáng một cái đã quỳ xuống trước mặt Diệp Khai.

- Làm cái gì thế chứ? Mau đứng lên đi.

Diệp Khai xem xét, lập tức có chút chóng mặt, tranh thủ thời gian quát bảo ngưng lại nói.

Tuy rằng Diệp Khai hắn quả nhiên cũng có chút bá vương chi khí, thế nhưng cán bộ cấp trưởng ban chạy vào, lại quỳ xuống dập đầu thì hình như cũng là hơi quá rồi. Huống hồ, Diệp Khai vẫn có kế hoạch dùng Thiệu Giang Bình đấy, đương nhiên không thể nhìn thấy hắn hồ đồ như thế.

Trong lòng Thiệu Giang Bình giờ toàn là suy tính, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.

Nếu như không phải ngộ ra được câu nói mà Vạn Phương Phương nói với hắn, không chừng cho tới giờ hắn vẫn còn đang vắt nát óc ra mà suy nghĩ xem tìm cách nào để thoát thân ấy.

Từ những cử chỉ hai ngày nay từ khi Diệp Khai đi vào Lăng Thành có thể thấy được vị Bí thư Diệp này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng không dễ dàng bị che mắt được.

Nếu Quốc hội đã cử hắn tới tra xét việc này, điều này nói rõ rằng hắn hoàn toàn có năng lực có thể điều tra ra được manh mối gì đó.

Thiệu Giang Bình tuy rằng đã từng nghĩ tới rất nhiều phương án để ứng biến, nhưng đều lần lượt tự phủ định đi từng cái. Sau đó thì thậm chí còn buông xuôi rồi. Trừ phi là bí quá hóa liều, bằng không mà nói thì thật sự đúng là chạy không thoát nổi nguy cơ lần này.

- Bí thư Diệp, nhất định anh phải cứu tôi!

Thiệu Giang Bình đơn giản chỉ dập đầu mấy cái, sau đó liền quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng dậy.

- Nếu anh không đứng lên thì tôi cũng sẽ không giúp anh đâu.

Diệp Khai ngược lại lại bị hành vi như vậy làm cho không biết làm sao, đành phải uy hiếp như thế.

Thiệu Giang Bình nghe xong lập tức cảm thấy có hi vọng, tranh thủ thời gian bò lên, thành thành thật thật đứng ở một bên.

- Kỳ thật vấn đề của anh, tôi đã nắm giữ cũng gần như toàn bộ rồi.

Diệp Khai bưng chén trà bên cạnh lên, uống một ngụm trà, sau đó mới lên tiếng:

- Tổng thể mà nói, ngoại trừ ba cái kho vàng kia, cũng không có hành vi tiêu xài hoang phí nghiêm trọng, cũng khá là tận tâm với hoạt động kinh doanh sản xuất của xí nghiệp. Phản ứng tổng thể của những người công nhân bên dưới cũng là không mong anh bị tóm mất, ảnh hưởng tới con đường làm ăn của mọi người.

Lúc Thiệu Giang Bình nghe thấy Diệp Khai nói đã nắm giữ được tình hình của hắn, đúng là không thể nào tin được.

Nhưng mà khi nghe thấy Diệp Khai nói tới ba cái kho vàng kia, sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi, không nghĩ tới Diệp Khai ngay cả chuyện này cũng biết rõ ràng rồi, thế thì thật đúng là không có chuyện gì mà hắn không tra ra được cả.

Thiệu Giang Bình đặt mông ngồi xuống ghế, toàn thân bủn rủn vô lực, không nghĩ tới bản thân hắn khổ cực nhiều năm như thế, tích lũy chút gia nghiệp, trong bỗng chốc lại rơi được vào trong lòng bàn tay Diệp Khai.

Nói cách khác thì Diệp Khai kia căn bản chẳng cần sự phối hợp của hắn, cho dù muốn chém giết róc thịt hắn cũng chỉ là việc đơn giản mà thôi.

- Bí thư Diệp, tôi…

Thiệu Giang Bình phát hiện chính hắn không biết phải nói lời nào, họng khô khốc không phát ra được tiếng, từng thanh âm chan chất… hắn tranh thủ cầm lấy chén trà bên cạnh, uống ừng ực mấy ngụm, lúc này mới thấy đỡ hơn một chút.

- Anh đúng là rất biết cách giày vò người khác mà, tôi giờ cũng thấy có chút hiếu kỳ, nhiều vàng thỏi như thế, anh làm sao có thể thấy được chứ?

Diệp Khai đúng là vô cùng hiếu kỳ chuyện này.

Lén lút biển thủ mấy trăm triệu thì cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, thế nhưng trong khoảng thời gian mấy năm này lại tích lũy được những chừng đó vàng, quả thật là làm cho Diệp Khai cảm thấy hiếu kỳ, cho nên hắn mới có ý muốn hỏi Thiệu Giang Bình một tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- kỳ thật chuyện này cũng đơn giản…

Thiệu Giang Bình giải thích nói:

- vật liêu thép luôn xuất nhập thường xuyên, số lượng kim ngạch đều rất lớn, nếu tôi lấy một khoản tiền đó ở ngân hàng thì rất dễ bị lộ, chỉ cần hơi tra một chút những ghi chép giao dịch ở ngân hàng là có thể nắm giữ được rõ ràng tột cùng là tôi lấy đi bao nhiêu lợi nhuận trong đó.

- Cho nên anh dứt khoát đổi sang lấy hiện vật?

Diệp Khai nghe xong liền hiểu ngay.

Thiệu Giang Bình nhẹ gật đầu,

- Rất nhiều sản phẩm do Lăng Cương sản xuất đều rất được hoan nghênh mà, lợi nhuận trên thị trường cấp hai cũng rất cao, cho nên rất được đám thương gia yêu thích, toàn bộ đều là tính tiền mặt cả, tôi chỉ cần thêm vào đó chút yêu cầu thì cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.

Diệp Khai nghe xong, cũng là có chút giật mình, không nghĩ tới Thiệu Giang Bình lại phát triển Lăng Cương tới như thế.

Phải biết rằng những xí nghiệp hiện tại muốn kết toán thì cũng chẳng phải là thuận lợi gì, nhất là các khoản nợ tam giác là vấn đề khá nghiêm trọng. Thiệu Giang Bình có thể nhất định dùng tiền mặt để tính tiền, điều này xác thực đúng là nguyên nhân quan trọng mà Lăng Cương có thể sống sốt được trong khốn cảnh mà không bị chuyện các khoản nợ tam giác ảnh hưởng tới. Nếu như không phải Thiệu Giang Bình nhìn xa trông rộng thì hiện tại Lăng Cương thì sợ cũng chẳng khấm khá gì.

- Nói cách khác, nếu như ba căn phòng vàng này không bị lộ thì không ai có thể chính thức nắm thóp được anh.

Diệp Khai gật đầu nói.

Thiệu Giang Bình làm tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn như thế, hoạt động vui chơi giải trí chút cũng chẳng tính là cái gì, mấy chuyện như thế đều có thể dễ dàng thấy được ở một số xí nghiệp bình thường khác. Hơn nữa lại ở một xí nghiệp nhà nước có lợi nhuận kinh người thì đúng lại càng không coi là gì.

Nếu như có người nào nắm được chút điểm yếu nào đó của Thiệu Giang Bình mà gây hấn thì cũng chẳng có người nào tin phục.

- Tôi tự nhận chuyện này làm được vô cùng cẩn mật, không nghĩ tới lại vẫn bị lãnh đạo phát hiện, đây có thể đúng là số mệnh của tôi rồi.

Thiệu Giang Bình thở dài nói, trong lòng hắn bây giờ thật sự là có chút bội phục với những gì Vạn Phương Phương tiên đoán rồi.

- Có người đã sớm tiên đoán được điều này, hơn nữa còn nói tôi sẽ gặp được minh chủ, xem ra quả đúng là như thế, từ nay về sau, Bí thư Diệp chính là minh chủ của tôi, ngài có dặn dò gì, tôi đều thành thật chấp hành.

Cho tới bây giờ, Thiệu Giang Bình xem như hoàn toàn chịu phục rồi, hắn chỉ có chút lo lắng không biết Diệp Khai có tiếp nhận hắn quy hàng hay không thôi, hơn nữa lại còn phải bảo vệ hắn nữa.

Diệp Khai còn trẻ như thế, thật sự có đủ khả năng làm chủ việc lớn như thế sao, lại còn bảo vệ được Thiệu Giang Bình hay sao/

Đối với chuyện này, trong lòng Thiệu Giang Bình đúng là cũng không nắm chắc được, chỉ là gần như hắn nắm được cọng rơm cuối cùng, đánh bạc xem Vạn Phương Phương có phải là đã lừa hắn hay không thôi.

Hắn tự nhận cũng đối xử không tệ với Vạn Phương Phương rồi, trong việc sống còn như thế, Vạn Phương Phương chắc cũng sẽ không lừa hắn.

- Thôi bỏ đi, thấy anh có vẻ có thành ý như thế, tôi cũng không làm khó dễ anh làm gì, tôi tiếp nhận anh rồi.

Diệp Khai phất phất tay nói.

- Cảm ơn ông chủ!

Thiệu Giang Bình nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Chỉ cần là Diệp Khai đã khẳng định trả lời thuyết phục, thế thì chuyện này cuối cùng cũng có thể chấm dứt rồi.

- Nhưng mà anh cũng không thể không bị sao được.

Diệp Khai nói:

- Sau này lấy ra một cái chương trình, anh theo đó mà nhìn một chút, căn cứ vào tình huống đó mà điều trần, cuối cùng xử lý mạnh yếu ra sao thì tôi sẽ khống chế cho anh. Nhưng anh không thể kiêm nhiệm được chức vụ Bí thư đảng ủy Lăng Cương nữa rồi. Ba căn phòng chứa vàng này chính là tai họa ngầm, anh báo cáo lại toàn bộ tình huống cho cảnh vệ Lý Hải của tôi một chút, thật rõ ràng kỹ càng, sau đó anh ta sẽ thay anh xử lý cho sạch sẽ.

- Số lượng vàng quá lớn, có thể làm ảnh hưởng tới…

Thiệu Giang Bình có chút lo lắng.

- Sớm biết số vàng như thế là quá lớn, anh còn cất giấu nhiều vàng như thế, không phải là tự tìm chết cho mình thì là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0