Quan Môn

Lấy hai quả dưa chuột đến

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Bị rắn độc cắn trúng, sắc mặt Tuyết Thiến thay đổi thật nhanh, từ vẻ mặt tro tàn sau đó phiếm lên chút màu xanh.

Hai cô gái mặc sườn xám hiển nhiên cũng đã có phương án, run rẩy mang tới huyết thanh giải độc dùng ống chích truyền vào trong cơ thể Tuyết Thiến, một thoáng sau màu xanh trên mặt nàng phai nhạt hơn một chút, nhưng độc tính vẫn không hoàn toàn tiêu trừ, môi phát khô, nhiệt độ cơ thể lại cấp tốc tăng cao.

- Con rắn này biến dị, tôi không thể thích ứng loại rắn độc này, đi tìm Bùi tiểu thư, nàng có biện pháp.

Tuyết Thiến run rẩy môi mấp máy nói, hiện tại thân thể nàng nóng rực, nhưng lại cảm giác mình lạnh tới mức như tiến vào hầm băng, phát lên sốt cao.

- Hai cô chiếu cố nàng, tôi đi tìm Bùi tiểu thư.

Diệp Khai đứng lên nói.

Nhìn thấy Tuyết Thiến bị rắn độc cắn phải, Diệp Khai cũng hoảng sợ, tự nhiên không muốn tiếp tục dây dưa ở nơi này, vội vàng đi tìm Bùi Quân Thu giải quyết xong chuyện này thì lập tức bứt ra rời đi, vạn nhất thật sự cắn chết người mình ở lại nơi này sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.

Cái gì? Nha nội hồng tam đại đêm xem cô gái múa rắn, cô gái không chịu nổi sát phạt mạng xuống suối vàng?

Nếu như bị người tuôn ra tin tức như vậy, cho dù có thể truy ra chân tướng sự thật nhưng chuyện xấu cũng sẽ bị người chụp lên đầu, không thể lấy xuống, đầu óc Diệp Khai rất rõ ràng, chuyện đêm nay Bùi Quân Thu kéo mình tới ăn canh rắn, xem múa rắn gì đó chưa chắc là thật lòng tiếp đãi, có lẽ còn có ý đồ ở phía sau, dù sao nàng là con dâu của Trần gia.

Diệp Khai từ bên trong phòng chạy nhanh ra, chuyển qua bên phải chừng hơn hai mươi thước nhìn thấy có một cánh cửa gỗ, chính là địa phương mà Bùi Quân Thu nói với hắn, hắn lập tức không suy nghĩ nhiều trực tiếp vung tay đấm thẳng vào cánh cửa.

- Ầm ầm ầm…

Diệp Khai đấm vài chục cái nhưng bên trong không có một chút phản ứng.

- Di? Chẳng lẽ không có người bên trong?

Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, vừa rồi Bùi Quân Thu nói mình còn có chuyện cần bàn với chú em nào đó, nói xong sẽ lập tức quay lại, mình đã xem xong tiết mục múa rắn rồi, hơn nữa Tuyết Thiến còn bị rắn cắn, nói thế nào cũng đã qua hai mươi mấy phút đồng hồ, Bùi Quân Thu còn chuyện gì mà chưa nói xong?

Sự tình liên quan tới tính mạng người, Diệp Khai cũng không thèm quan tâm chuyện khác, hướng cánh cửa bằng gỗ lim vận đủ sức lực hung hăng một cước đạp tới.

Cánh cửa bằng gỗ lim giá trị hơn trăm ngàn ầm ầm phá nát, biến thành gỗ vụn văng trên mặt đất.

Phỏng chừng nếu để cho Bùi Quân Thu thấy được sẽ bị đau lòng chết luôn đi.

Diệp Khai giẫm lên gỗ vụn đầy đất xông đi vào, trong lòng hắn cũng có một ít bồn chồn, hắn nghĩ nhiều lắm mình đá văng cửa gỗ mà thôi, không nghĩ tới cánh cửa nhìn chắc chắn như vậy lại bị phá thành mảnh nhỏ, hay là có người dùng loại sản phẩm thấp kém tới lừa gạt Bùi Quân Thu hay sao?

- Bùi tổng?

Diệp Khai cao giọng hô to đi nhanh vào, kết quả liền thấy được một màn làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Căn phòng thật lớn, khoảng chừng bốn mươi thước vuông, trên sàn trải thảm đỏ, trang hoàng cực kỳ tinh xảo, tràn ngập phong cách nữ tính, nghĩ đến là văn phòng của Bùi Quân Thu, bàn công tác bằng gỗ lim dài hơn hai thước, rộng hơn một thước, ghế bằng da thật cao cấp, có chút dáng vẻ như ngai vàng của đế vương.

Chẳng qua giờ khắc này trên bàn làm việc có thêm một ít thứ bất đồng.

Bùi Quân Thu bị người dùng vớ chân trói ngược tay ném trên bàn làm việc bằng gỗ lim, miệng bị băng dán che kín, trên mặt đầy nước mắt, đang không ngừng giãy dụa thân thể, bộ đồ ves chức nghiệp màu đen trên người đã bị người xé thành mảnh nhỏ, lộ ra áo sơ mi màu đỏ tím bên trong, đôi giày cao gót cũng đã văng mất một chiếc, không biết ném đi nơi nào.

- A?

Diệp Khai nhìn thấy một màn như vậy đương nhiên là vô cùng khiếp sợ.

- Ô ô…

Miệng Bùi Quân Thu tuy rằng bị dán kín, nhưng vẫn còn có thể phát ra chút âm thanh, nhìn thấy là Diệp Khai xuất hiện trong ánh mắt tràn ngập chờ mong cứu giúp, càng thêm ra sức vặn vẹo.

Diệp Khai xuất hiện không chỉ làm Bùi Quân Thu nhận được hi vọng, cũng đem hai nam tử trẻ tuổi trong phòng hù dọa.

Ngay bên cạnh bàn làm việc bằng gỗ lim, hai gã thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi lúc này đang tự cởi quần áo của mình ném sang bên, quần đã cởi được một nửa xuống tới chỗ đầu gối, dây nịt suy sụp lỏng loẹt, bởi vì Diệp Khai phá cửa xông vào nên động tác của hai người đều ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Khai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Trần Học Văn, Trần Học Võ?

Diệp Khai nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương cũng bị chấn động.

Ta kháo, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Trong đầu Diệp Khai nhất thời liên tục vận chuyển, rốt cục là cùng nhau thông gian hay là cưỡng hiếp hoặc là chơi trò tình ái ba người? Nhưng bất kể nói như thế nào cùng nhau hợp gian cũng không nói được đi? Tốt xấu Bùi Quân Thu là chị dâu của Trần Học Văn cùng Trần Học Võ, mặc dù đại ca của bọn hắn đã chết, nhưng tầng quan hệ này hoàn toàn không khả năng thay đổi.

Hai đứa cháu trai này của Trần gia thật ra có được can đảm làm ra chuyện này!

Bất quá Diệp Khai cũng không thể bài trừ một loại tình hình khác, nếu như Bùi Quân Thu không nhịn được tịch mịch, có lòng cùng hai em chồng chơi trò ngược s.m( bạo lực tình dục), thích tìm kiếm kích thích thì sao, chuyện này thật đúng là khó mà nói.

Nhưng hết thảy cũng chỉ là suy đoán, không làm ảnh hưởng tới lực phát huy sở trường của Diệp Khai Diệp nhị thiếu, hắn nhìn thấy hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Võ còn đang sững sờ, giận quát một tiếng:

- Hai tên không bằng cầm thú! Thế nhưng dám làm ra chuyện phát rồ này!

- Liên quan gì tới mày?

Trần Học Văn nhảy dựng lên vừa kéo quần vừa mắng to.

Diệp Khai làm sao cho hắn cơ hội thực hiện được, tung ra một cú đá đạp mạnh tới, Trần Học Văn còn chưa kịp kéo quần lên lập tức bị Diệp Khai đá trúng nhất thời kêu thảm té ngã trên mặt đất.

Diệp Khai đá ra một cước trúng ngay bụng Trần Học Văn, suýt chút nữa đá đứt luôn ruột của hắn, Trần Học Văn cong người lại như con tôm cuộn tròn trên mặt đất, gương mặt biến thành trắng bệch.

Trần Học Võ phản ứng nhanh hơn một chút, đã kịp kéo quần lên, bất chấp mặc áo xoay người muốn chạy ra cửa.

Diệp Khai vọt tới đưa tay túm tóc của hắn quay đầu tung ra hơn mười cú đấm, đấm đến mặt mũi hắn bầm dập ngay cả mẹ hắn cũng không thể nhận ra, cuối cùng lại đạp hắn một cước, đá trúng quả trứng bên dưới, đau đến mức Trần Học Võ ứa ra mồ hôi lạnh, kêu lên thảm thiết lăn lộn trên sàn nhà.

Lại cho hai anh em xui xẻo kia một chút giáo huấn, đập cho bọn hắn mặt mũi bầm dập kêu rên không ngừng, trong lòng Diệp Khai vô cùng thoải mái, còn hưng phấn hơn cho hắn ăn nhân sâm quả.

- Tiểu tử, tụi mày cũng có ngày hôm nay! Lúc trước dám đánh lén bổn thiếu gia, hôm nay cuối cùng đã báo trở lại!

Diệp Khai dùng danh nghĩa hiệp sĩ ánh trăng đem hai anh em hung hăng trừng phạt một trận, lúc này mới nhớ tới chính sự.

Tuyết Thiến bị rắn cắn còn đang chờ thuốc giải bên phòng kia đâu.

Vạn nhất kéo dài quá lâu làm ra tai nạn chết người sẽ không tốt thu thập cục diện.

- Bùi tổng?

Diệp Khai đi tới, chỉ thấy Bùi Quân Thu nằm ngang trên bàn làm việc tóc tai rối loạn, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, hắn quay đầu vừa nhìn liền thấy có một ly nước còn chưa uống hết nằm gần đó.

Kinh nghiệm phong phú nên Diệp Khai lập tức liền đoán ra, phỏng chừng hai cháu trai của Trần gia đã cho Bùi Quân Thu uống thuốc kích thích!

Diệp Khai tháo băng dán trên miệng Bùi Quân Thu, sau đó giúp nàng cởi trói, nhưng nàng bị trói quá chặt, không tiện cởi ra, hắn nhìn qua bên cạnh thấy trên mặt đất có con dao rọc giấy, nhất định là vừa rồi bị hai tên kia quét rơi xuống sàn, vì thế nhặt lên cắt đứt dây trói.

Bùi Quân Thu thoát khốn lập tức leo xuống bàn làm việc, chụp lên nghiên mực bằng đá bên cạnh liền hướng Trần Học Võ đang nằm trên sàn ném tới, trúng ngay vào thái dương, nhất thời máu tươi phun trào, văng ra khắp nơi, tiếp theo nàng liền vọt tới vung chân dùng chiếc giày cao gót còn lại oán hận giẫm lên hạ bộ của Trần Học Văn thêm mấy đá.

- A…

Trần Học Văn hét thảm một tiếng, lập tức trợn mắt bất tỉnh.

Chờ sau khi Bùi Quân Thu phát tiết đã đủ, hai cháu trai của Trần gia đã sắp hấp hối.

- Ti…

Diệp Khai ở bên cạnh nhìn thấy kinh tâm động phách, thầm nhủ ngàn vạn lần đừng chọc tới nữ nhân, khi nữ nhân nổi điên, thật đúng là không thể ngăn cản, hiện tại phỏng chừng quả trứng của Trần Học Văn đều bị đạp vỡ đi, vì vậy đau đến ngất xỉu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Súc sinh!

Bùi Quân Thu giận dữ mắng to một tiếng, sau đó nhào vào trong lòng Diệp Khai ô ô khóc lớn.

Ra vẻ không phải đang chơi đùa tình ái ba người hoặc là chơi s.m ah! Trong lòng Diệp Khai thầm nhủ một tiếng, rồi lại hỏi Bùi Quân Thu:

- Bùi tiểu thư, Tuyết Thiến bị rắn độc cắn, cần thuốc giải, nàng nói chỗ cô có thuốc!

- Ô ô…cái gì?

Bùi Quân Thu sưng đỏ mắt ngẩng đầu nức nở hỏi.

- Tuyết Thiến bị rắn cắn, đã sắp chết! Hiện tại cần thuốc giải!

Diệp Khai lớn tiếng nói.

- Làm sao anh không nói sớm?

Bùi Quân Thu kinh hãi vội vàng đứng thẳng dậy, lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn ra, căn bản không thể đi đường, ở trong thân thể nàng giống như có hàng vạn con kiến chui vào, biến thành yếu ớt khó nhịn:

- Tôi bị hai tên cháu trai kia hạ độc, không có khí lực! Thuốc giải rắn độc trong tủ bảo hiểm, anh giúp tôi lấy ra…

- Được!

Diệp Khai lên tiếng hỏi số mật mã, rất nhanh từ trong tủ bảo hiểm lấy ra thuốc giải rắn độc sau đó kéo Bùi Quân Thu đi sang phòng bên.

Lúc này thần trí của Tuyết Thiến đã có chút không rõ ràng, Diệp Khai vội vàng đem thuốc giải cho nàng dùng, sau đó lại tiêm thêm một ống huyết thanh chống nọc rắn độc, lúc này tình huống của Tuyết Thiến mới dần dần ổn định lại.

- Hai cô đưa Tuyết Thiến đến bệnh viện…

Bùi Quân Thu gọi hai thiếu nữ đưa Tuyết Thiến ra ngoài, sau đó lại gọi điện thoại cho bảo an:

- Hai vị thiếu gia đang ở trong phòng làm việc của tôi, các anh cho vài người tới đây đưa bọn họ tới bệnh viện đi!

Sau khi gây sức ép xong xuôi, Bùi Quân Thu đã có chút không thể duy trì, sắc mặt đỏ rừng rực, cảm giác giữa hai chân như có suối nước róc rách muốn tuôn xuống, khó chịu vô cùng, nhịn không được mắng to:

- Hai thằng nhóc đáng chết! Tôi hận không lập tức giết bọn hắn!

Trong lúc nói chuyện Bùi Quân Thu đã lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thân thể dựa vào trong lòng Diệp Khai, không ngừng cọ sát giãy dụa, muốn phát tiết cảm giác khó chịu trong người, đôi môi đỏ phun ra hương thơm làm cả Diệp Khai cũng thật khó chống đỡ.

- Mấu chốt là thân phận nàng quá mẫn cảm, không thể loạn lên giường ah!

Diệp Khai không dám nhận lấy củ khoai lang quá phỏng tay này.

Đang không biết phải làm sao, một thiếu nữ chợt đi vào, bộ dạng có chút sợ hãi hỏi thăm:

- Diệp Khai tiên sinh có ở đây không?

- Lâm Tư Vũ?

Diệp Khai nhìn nàng, thấy thiếu nữ kia vô cùng xinh đẹp nên gật gật đầu, liền nói với nàng:

- Lời vô nghĩa khoan hãy nói, nhanh chạy tới phòng bếp lấy tới hai quả dưa chuột mang vào đây!

- A?

Lâm Tư Vũ nghe xong nhất thời liền ngây dại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0