Lê thúc đón máy bay
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
- Nhảy dù một bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc?
Khi Diệp Khai nhận được tin tức này, tuy tâm tình không được thoải mái nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Nghe nói do Long chủ tịch lấy tới từ thủ đô.
Mộc Uyển Dung nói trong điện thoại.
Nàng gọi điện cho Diệp Khai chủ yếu muốn hỏi chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tân nhậm bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc nhậm chức, ban lãnh đạo thành phố nhất định cần hoan nghênh, sau đó chính là vấn đề phân công tác, đương nhiên đây chỉ là những chuyện nhỏ, thật không khó khăn, nhưng trong đó có một vấn đề lớn nhất là nếu như bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc không tiến được hội thường ủy, như vậy chuyện này làm sao xử lý?
Nghĩ tới vấn đề này Mộc Uyển Dung liền cảm thấy đau đầu.
- Vấn đề này có một chỗ tốt.
Diệp Khai đã gặp được nhiều chuyện như vậy, cảm thấy không có gì phải khó xử, hắn trực tiếp tỏ vẻ:
- Hội nghị thường ủy cứ để cho hắn tới dự thính là được rồi!
Hiện tại danh ngạch ủy viên thường ủy không thể gia tăng, như vậy Mã Phi Minh là người đến sau cũng chỉ phải tiếp nhận hiện trạng, tạm thời chấp nhận tình trạng nửa vời, đợi sau khi có được danh ngạch nhìn lại xem có thể bổ sung được hay không.
Dù sao hiện tại Mã Phi Minh muốn tiến bước đúng chỗ là chuyện không thể nào.
- Long chủ tịch nhất định sẽ mất hứng!
Mộc Uyển Dung nói.
- Chuyện trong địa phương phải do địa phương căn cứ theo tình huống thực tế mà quyết định.
Diệp Khai tỏ vẻ:
- Tuy lão Long là quyền chủ tịch tỉnh, nhưng bàn tay cũng không duỗi ra được dài như vậy.
Nếu như bởi vì vấn đề danh ngạch ủy viên thường ủy mà khiến cho ban lãnh đạo thành phố Đông Sơn chia năm xẻ bảy, như vậy người khởi xướng như Long Chính Tiết cũng không né tránh được trách nhiệm, hắn hiểu rõ việc này làm sao có thể làm chuyện gì quá mức?
- Giang Hiểu Mai cũng là nhân tố không ổn định, hiện tại cục diện hội thường ủy thật không an ổn chút nào!
Mộc Uyển Dung lại phàn nàn.
- Giang Hiểu Mai…ti…
Diệp Khai nghe nàng nhắc tới Giang Hiểu Mai, liền nghĩ tới việc hôm nay mình giải vây cho cô ta nhưng thậm chí cô ta quay đi không thèm chào hỏi một tiếng, không khỏi có chút lắc đầu nói:
- Người này xác thực không tốt nắm chắc, đi một bước xem một bước thôi. Dù sao mọi người chưa quen thuộc lẫn nhau, hết thảy nên dùng công tác làm trọng!
Tuy Diệp Khai không hiểu rõ chi tiết về Giang Hiểu Mai, nhưng nếu như bộ trưởng trung tổ bộ Niếp Vân Phi đã tuyển nàng tới Đông Sơn, vậy thì nói rõ ngoại trừ Giang Hiểu Mai có được bối cảnh nhất định, năng lực công tác cũng không kém.
Yêu cầu của Diệp Khai kỳ thật rất đơn giản, là kẻ thù chính trị không sợ, chỉ cần chịu an tâm làm tốt công tác của mình là được rồi.
Nếu ngay cả lãnh đạo cũng không chịu phục tùng, muốn làm chủ nghĩa duy nhất, đồng thời trong công tác cũng không có năng lực gì nổi bật, nhiều lần gây cản trở tới mọi người, loại người như vậy Diệp Khai kiên quyết sẽ đem nàng đá ra khỏi Đông Sơn, cho dù là ủy viên thường ủy cũng không được.
- Về công trình trùng kiến Đông Sơn Tự, Long chủ tịch rất có ý nghĩ riêng…
Mộc Uyển Dung nói ra.
Khi Long Chính Tiết còn chưa nhậm chức ngay trong lúc gặp mặt lãnh đạo cấp thành phố tại thủ đô đã nhắc tới chuyện này, hơn nữa còn biểu thị hứng thú lớn đối với tập đoàn Vạn Hòa muốn đầu tư trùng kiến Đông Sơn Tự. Hôm nay đi tới thành phố Đông Sơn khảo sát công tác cũng đi cùng Cù Hữu Nghĩa, đủ nói rõ thật nhiều vấn đề.
Nhưng Mộc Uyển Dung cũng biết giữa Diệp Khai cùng Long Chính Tiết có mâu thuẫn, hắn vì phản đối chuyện này thậm chí còn kéo Bùi Quân Thu đến đầu tư, chống đối với Long Chính Tiết.
Cho nên hiện tại Mộc Uyển Dung cần cân nhắc một việc, vấn đề lựa chọn trùng kiến Đông Sơn Tự rốt cục cần giao cho ai?
- Chuyện này em không cần phát sầu, tạm thời kéo dài một thời gian, rất nhanh sẽ được giải quyết thôi!
Diệp Khai đối với chuyện này đã có tính trước.
Lần này mục đích thực sự của Cù Hữu Nghĩa là cái gì, Diệp Khai đã biết rõ ràng, biết rõ hắn hướng cái gì mà chạy tới, cho nên không chút nào lo lắng Cù Hữu Nghĩa sẽ không rơi vào bẫy, đơn giản chỉ cần đợi thời gian sớm hay muộn mà thôi.
- Anh có tính toán là được rồi!
Mộc Uyển Dung gật đầu đồng ý.
Tuy nàng không biết rõ Diệp Khai đã lưu lại chuẩn bị gì phía sau, nhưng nếu như Diệp Khai đã nói có biện pháp như vậy nhất định là đã có, điểm này Mộc Uyển Dung vẫn luôn tin tưởng.
- Đúng rồi, ngày mai anh phải trở lại thủ đô, về hội nghị hoan nghênh người mới anh sẽ không tham dự.
Diệp Khai báo với Mộc Uyển Dung.
- Quay về thủ đô, có chuyện gì?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi thăm.
- Là cha bảo anh về, khả năng có việc cần thiết!
Diệp Khai trả lời.
- Vậy cũng được.
Mộc Uyển Dung lại dặn dò một câu:
- Đi sớm về sớm!
- Ân, anh tận lực tranh thủ!
Diệp Khai gật đầu nói.
Đã đi tới cấp bậc như họ, tuy không nói là được tự do nhưng nếu không có yêu cầu đặc biệt hành động vẫn khá tự nhiên, chỉ cần bảo trì liên hệ là được, ngược lại không cần quá phiền toái.
Lần này Diệp Khai quay về thủ đô, trước đến Long Thành sau đó mới ngồi máy bay trở về.
Khác với dĩ vãng chính là bên người có thêm Nam Cung Vân.
Bởi vì biết rõ Diệp Khai cần dẫn nàng vào thủ đô nói chuyện, giải quyết vấn đề Nam Cung gia trở về, cho nên Nam Cung Vân đặc biệt xem trọng chuyện này, cố ý gọi nhân vật trọng yếu trong tổ chức của mình cùng tới, nghiên cứu chuyện này.
Vì muốn cường tráng thanh thế, Nam Cung Vân còn làm ra cả một dàn giáo tập đoàn đầu tư hải ngoại, dùng danh nghĩa khảo sát đầu tư thương vụ mà đi vào đại lục hoạt động.
Diệp Khai đối với chuyện này không có gì dị nghị, dù sao bọn họ có được một danh nghĩa chính thức thì khi hắn nói chuyện cũng càng thêm thuận tiện một ít.
Trong nước vẫn luôn có rất nhiều người ưa thích bộ tịch này, xem như là có được lý do chính đáng thôi.
- Trước tiên anh an bài tôi đi gặp ai?
Nam Cung Vân vừa lên máy bay liền đuổi theo Diệp Khai vặn hỏi.
- Xem tình huống thôi, cha tôi thì nhất định cần gặp cô đấy, dù sao một tỷ đô la đầu tư rơi lên Minh Châu rồi.
Diệp Khai suy nghĩ một thoáng nói ra:
- Trọng yếu nhất là nhất định phải được vài vị lão nhân gật đầu, thế nhưng tư cách của họ quá lão, địa vị rất cao, sợ là cô không có tư cách đủ đi gặp họ…
- Vậy làm sao bây giờ?
Nam Cung Vân hỏi.
Nàng cũng biết tình huống này xác thực tồn tại, nếu như là ông nội nàng Nam Cung Kinh Hồng quay về, mấy vị lão nhân gia có lẽ còn muốn gặp mặt, bởi vì địa vị của họ tương đương nhau, đều là những nhân vật truyền kỳ, địa vị chính trị cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.
Nhưng nàng chỉ là một vãn bối, không có được mặt mũi lớn như vậy, Diệp Khai có thể an bài được ủy viên Cục chính trị trung ương gặp nàng một lần đã xem như phi thường tận tình.
Kỳ thật được vị lãnh đạo nào tiếp kiến vẫn còn chờ đợi, trọng yếu nhất là chính nàng làm ra tác dụng người câu thông tin tức, có thể đem ý nguyện trở về của Nam Cung gia biểu đạt ra, sau đó thúc đẩy việc này là đã đủ.
- Tận lực tranh thủ cho cô một chút đi, hi vọng trong các ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương có thể có người gặp đoàn khảo sát thương vụ của cô một lần, xem như đem ý tứ của Nam Cung gia biểu đạt đi ra cho bên ngoài hay biết!
Diệp Khai hồi đáp.
Khả năng đồng chí Giang Thành chịu tiếp kiến thì không lớn rồi, Diệp lão gia tử tiếp kiến cũng không thuận tiện lắm, cho nên Diệp Khai suy nghĩ nếu trong mấy vị khác có thể tiếp kiến nhóm người Nam Cung Vân, đủ nói rõ vấn đề, dù sao nếu không đạt thành ý kiến nhất trí thì hành động này không cách nào làm được.
Diệp Khai suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu như là đồng chí Hồng Chính tiếp kiến Nam Cung Vân thì an bài càng dễ được người tiếp nhận.
Dù sao đồng chí Hồng Chính quản công tác kinh tế, hiện tại nhóm người Nam Cung Vân lấy danh nghĩa đầu tư mà đến, quy mô cực lớn, đồng chí Hồng Chính ra mặt xem như tỏ vẻ thái độ hoan nghênh rất đầy đủ.
Nếu là người khác ra mặt thì không dễ nói, thật làm cho bên ngoài có được lý giải sai lầm.
Chuyện này dù sao có chút mẫn cảm.
Diệp Khai buồn bực cúi đầu suy nghĩ một lát, trên cơ bản đã có được quyết định hành trình kế tiếp, có chút bất tri bất giác hắn đã ngủ thiếp đi, khi bị người đánh thức thì máy bay đã hạ cánh.
- Không ngờ tôi lại ngủ quên…
Diệp Khai cảm thấy có chút khó tin.
- Khả năng gần đây anh quá mệt mỏi đi?
Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai, trong lòng có chút cảm khái:
- Nhưng hoàn cảnh trên máy bay xác thực rất dễ làm người bị buồn ngủ.
Đoàn người đi ra sân bay, liền nhìn thấy có hơn mười chiếc xe con chờ bên ngoài, người đứng nơi đó không phải ai khác mà chính là Lê thúc.
- Lê thúc, lão nhân gia làm sao lại tới đây?
Diệp Khai nhìn thấy vô cùng kinh ngạc.
- Ha ha, tự nhiên không khả năng chỉ riêng tới đón cháu, đương nhiên là có chuyện cần làm rồi.
Lê thúc cười nói.
- Chào Lê thúc!
Nam Cung Vân nhìn thấy người trung niên ăn mặc thường phục kia, cũng không biết hắn là ai, vì vậy gọi theo cách xưng hô của Diệp Khai.
- Ha ha, khách khí, chào Nam Cung tiểu thư!
Lê thúc cười cười bắt tay Nam Cung Vân:
- Tôi tới, là vì có lão lãnh đạo nghe nói chuyện của các vị nên cố ý cho tôi tới an bài một cuộc gặp mặt mà thôi.
- Là gặp tôi hay là gặp chúng tôi?
Nam Cung Vân nghe xong có chút tò mò hỏi, còn dùng tay chỉ chỉ Diệp Khai lại chỉ chỉ vào mình.
- Cùng nhau đi thôi!
Lê thúc gật đầu nói:
- Như vậy trong lòng cô yên tâm hơn một chút!
Diệp Khai thấy Nam Cung Vân nghi hoặc, liền nói với nàng:
- Vị này chính là bộ trưởng Bộ tình báo thuộc Bộ tổng tham mưu Lê Thiên Chính, quân hàm trung tướng, tướng quân điển hình!
- Nguyên lai là Lê tướng quân, vãn bối kính đã lâu!
Nam Cung Vân nghe xong liền hiểu được thân phận của Lê thúc, không khỏi có chút cảm khái nói.
Nam Cung gia xuất thân ngành tình báo, tuy di cư hải ngoại nhưng cũng không thoát khỏi nghề này, là một trong những người thừa kế của Nam Cung gia, Nam Cung Vân đương nhiên biết rõ Bộ tình báo là dạng tồn tại thế nào, tự nhiên cũng trở nên kính nể.
Mọi người lên xe do Lê thúc mang tới, cùng nhau rời đi.
Khi Diệp Khai nhận được tin tức này, tuy tâm tình không được thoải mái nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Nghe nói do Long chủ tịch lấy tới từ thủ đô.
Mộc Uyển Dung nói trong điện thoại.
Nàng gọi điện cho Diệp Khai chủ yếu muốn hỏi chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tân nhậm bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc nhậm chức, ban lãnh đạo thành phố nhất định cần hoan nghênh, sau đó chính là vấn đề phân công tác, đương nhiên đây chỉ là những chuyện nhỏ, thật không khó khăn, nhưng trong đó có một vấn đề lớn nhất là nếu như bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc không tiến được hội thường ủy, như vậy chuyện này làm sao xử lý?
Nghĩ tới vấn đề này Mộc Uyển Dung liền cảm thấy đau đầu.
- Vấn đề này có một chỗ tốt.
Diệp Khai đã gặp được nhiều chuyện như vậy, cảm thấy không có gì phải khó xử, hắn trực tiếp tỏ vẻ:
- Hội nghị thường ủy cứ để cho hắn tới dự thính là được rồi!
Hiện tại danh ngạch ủy viên thường ủy không thể gia tăng, như vậy Mã Phi Minh là người đến sau cũng chỉ phải tiếp nhận hiện trạng, tạm thời chấp nhận tình trạng nửa vời, đợi sau khi có được danh ngạch nhìn lại xem có thể bổ sung được hay không.
Dù sao hiện tại Mã Phi Minh muốn tiến bước đúng chỗ là chuyện không thể nào.
- Long chủ tịch nhất định sẽ mất hứng!
Mộc Uyển Dung nói.
- Chuyện trong địa phương phải do địa phương căn cứ theo tình huống thực tế mà quyết định.
Diệp Khai tỏ vẻ:
- Tuy lão Long là quyền chủ tịch tỉnh, nhưng bàn tay cũng không duỗi ra được dài như vậy.
Nếu như bởi vì vấn đề danh ngạch ủy viên thường ủy mà khiến cho ban lãnh đạo thành phố Đông Sơn chia năm xẻ bảy, như vậy người khởi xướng như Long Chính Tiết cũng không né tránh được trách nhiệm, hắn hiểu rõ việc này làm sao có thể làm chuyện gì quá mức?
- Giang Hiểu Mai cũng là nhân tố không ổn định, hiện tại cục diện hội thường ủy thật không an ổn chút nào!
Mộc Uyển Dung lại phàn nàn.
- Giang Hiểu Mai…ti…
Diệp Khai nghe nàng nhắc tới Giang Hiểu Mai, liền nghĩ tới việc hôm nay mình giải vây cho cô ta nhưng thậm chí cô ta quay đi không thèm chào hỏi một tiếng, không khỏi có chút lắc đầu nói:
- Người này xác thực không tốt nắm chắc, đi một bước xem một bước thôi. Dù sao mọi người chưa quen thuộc lẫn nhau, hết thảy nên dùng công tác làm trọng!
Tuy Diệp Khai không hiểu rõ chi tiết về Giang Hiểu Mai, nhưng nếu như bộ trưởng trung tổ bộ Niếp Vân Phi đã tuyển nàng tới Đông Sơn, vậy thì nói rõ ngoại trừ Giang Hiểu Mai có được bối cảnh nhất định, năng lực công tác cũng không kém.
Yêu cầu của Diệp Khai kỳ thật rất đơn giản, là kẻ thù chính trị không sợ, chỉ cần chịu an tâm làm tốt công tác của mình là được rồi.
Nếu ngay cả lãnh đạo cũng không chịu phục tùng, muốn làm chủ nghĩa duy nhất, đồng thời trong công tác cũng không có năng lực gì nổi bật, nhiều lần gây cản trở tới mọi người, loại người như vậy Diệp Khai kiên quyết sẽ đem nàng đá ra khỏi Đông Sơn, cho dù là ủy viên thường ủy cũng không được.
- Về công trình trùng kiến Đông Sơn Tự, Long chủ tịch rất có ý nghĩ riêng…
Mộc Uyển Dung nói ra.
Khi Long Chính Tiết còn chưa nhậm chức ngay trong lúc gặp mặt lãnh đạo cấp thành phố tại thủ đô đã nhắc tới chuyện này, hơn nữa còn biểu thị hứng thú lớn đối với tập đoàn Vạn Hòa muốn đầu tư trùng kiến Đông Sơn Tự. Hôm nay đi tới thành phố Đông Sơn khảo sát công tác cũng đi cùng Cù Hữu Nghĩa, đủ nói rõ thật nhiều vấn đề.
Nhưng Mộc Uyển Dung cũng biết giữa Diệp Khai cùng Long Chính Tiết có mâu thuẫn, hắn vì phản đối chuyện này thậm chí còn kéo Bùi Quân Thu đến đầu tư, chống đối với Long Chính Tiết.
Cho nên hiện tại Mộc Uyển Dung cần cân nhắc một việc, vấn đề lựa chọn trùng kiến Đông Sơn Tự rốt cục cần giao cho ai?
- Chuyện này em không cần phát sầu, tạm thời kéo dài một thời gian, rất nhanh sẽ được giải quyết thôi!
Diệp Khai đối với chuyện này đã có tính trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này mục đích thực sự của Cù Hữu Nghĩa là cái gì, Diệp Khai đã biết rõ ràng, biết rõ hắn hướng cái gì mà chạy tới, cho nên không chút nào lo lắng Cù Hữu Nghĩa sẽ không rơi vào bẫy, đơn giản chỉ cần đợi thời gian sớm hay muộn mà thôi.
- Anh có tính toán là được rồi!
Mộc Uyển Dung gật đầu đồng ý.
Tuy nàng không biết rõ Diệp Khai đã lưu lại chuẩn bị gì phía sau, nhưng nếu như Diệp Khai đã nói có biện pháp như vậy nhất định là đã có, điểm này Mộc Uyển Dung vẫn luôn tin tưởng.
- Đúng rồi, ngày mai anh phải trở lại thủ đô, về hội nghị hoan nghênh người mới anh sẽ không tham dự.
Diệp Khai báo với Mộc Uyển Dung.
- Quay về thủ đô, có chuyện gì?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi thăm.
- Là cha bảo anh về, khả năng có việc cần thiết!
Diệp Khai trả lời.
- Vậy cũng được.
Mộc Uyển Dung lại dặn dò một câu:
- Đi sớm về sớm!
- Ân, anh tận lực tranh thủ!
Diệp Khai gật đầu nói.
Đã đi tới cấp bậc như họ, tuy không nói là được tự do nhưng nếu không có yêu cầu đặc biệt hành động vẫn khá tự nhiên, chỉ cần bảo trì liên hệ là được, ngược lại không cần quá phiền toái.
Lần này Diệp Khai quay về thủ đô, trước đến Long Thành sau đó mới ngồi máy bay trở về.
Khác với dĩ vãng chính là bên người có thêm Nam Cung Vân.
Bởi vì biết rõ Diệp Khai cần dẫn nàng vào thủ đô nói chuyện, giải quyết vấn đề Nam Cung gia trở về, cho nên Nam Cung Vân đặc biệt xem trọng chuyện này, cố ý gọi nhân vật trọng yếu trong tổ chức của mình cùng tới, nghiên cứu chuyện này.
Vì muốn cường tráng thanh thế, Nam Cung Vân còn làm ra cả một dàn giáo tập đoàn đầu tư hải ngoại, dùng danh nghĩa khảo sát đầu tư thương vụ mà đi vào đại lục hoạt động.
Diệp Khai đối với chuyện này không có gì dị nghị, dù sao bọn họ có được một danh nghĩa chính thức thì khi hắn nói chuyện cũng càng thêm thuận tiện một ít.
Trong nước vẫn luôn có rất nhiều người ưa thích bộ tịch này, xem như là có được lý do chính đáng thôi.
- Trước tiên anh an bài tôi đi gặp ai?
Nam Cung Vân vừa lên máy bay liền đuổi theo Diệp Khai vặn hỏi.
- Xem tình huống thôi, cha tôi thì nhất định cần gặp cô đấy, dù sao một tỷ đô la đầu tư rơi lên Minh Châu rồi.
Diệp Khai suy nghĩ một thoáng nói ra:
- Trọng yếu nhất là nhất định phải được vài vị lão nhân gật đầu, thế nhưng tư cách của họ quá lão, địa vị rất cao, sợ là cô không có tư cách đủ đi gặp họ…
- Vậy làm sao bây giờ?
Nam Cung Vân hỏi.
Nàng cũng biết tình huống này xác thực tồn tại, nếu như là ông nội nàng Nam Cung Kinh Hồng quay về, mấy vị lão nhân gia có lẽ còn muốn gặp mặt, bởi vì địa vị của họ tương đương nhau, đều là những nhân vật truyền kỳ, địa vị chính trị cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.
Nhưng nàng chỉ là một vãn bối, không có được mặt mũi lớn như vậy, Diệp Khai có thể an bài được ủy viên Cục chính trị trung ương gặp nàng một lần đã xem như phi thường tận tình.
Kỳ thật được vị lãnh đạo nào tiếp kiến vẫn còn chờ đợi, trọng yếu nhất là chính nàng làm ra tác dụng người câu thông tin tức, có thể đem ý nguyện trở về của Nam Cung gia biểu đạt ra, sau đó thúc đẩy việc này là đã đủ.
- Tận lực tranh thủ cho cô một chút đi, hi vọng trong các ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương có thể có người gặp đoàn khảo sát thương vụ của cô một lần, xem như đem ý tứ của Nam Cung gia biểu đạt đi ra cho bên ngoài hay biết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai hồi đáp.
Khả năng đồng chí Giang Thành chịu tiếp kiến thì không lớn rồi, Diệp lão gia tử tiếp kiến cũng không thuận tiện lắm, cho nên Diệp Khai suy nghĩ nếu trong mấy vị khác có thể tiếp kiến nhóm người Nam Cung Vân, đủ nói rõ vấn đề, dù sao nếu không đạt thành ý kiến nhất trí thì hành động này không cách nào làm được.
Diệp Khai suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu như là đồng chí Hồng Chính tiếp kiến Nam Cung Vân thì an bài càng dễ được người tiếp nhận.
Dù sao đồng chí Hồng Chính quản công tác kinh tế, hiện tại nhóm người Nam Cung Vân lấy danh nghĩa đầu tư mà đến, quy mô cực lớn, đồng chí Hồng Chính ra mặt xem như tỏ vẻ thái độ hoan nghênh rất đầy đủ.
Nếu là người khác ra mặt thì không dễ nói, thật làm cho bên ngoài có được lý giải sai lầm.
Chuyện này dù sao có chút mẫn cảm.
Diệp Khai buồn bực cúi đầu suy nghĩ một lát, trên cơ bản đã có được quyết định hành trình kế tiếp, có chút bất tri bất giác hắn đã ngủ thiếp đi, khi bị người đánh thức thì máy bay đã hạ cánh.
- Không ngờ tôi lại ngủ quên…
Diệp Khai cảm thấy có chút khó tin.
- Khả năng gần đây anh quá mệt mỏi đi?
Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai, trong lòng có chút cảm khái:
- Nhưng hoàn cảnh trên máy bay xác thực rất dễ làm người bị buồn ngủ.
Đoàn người đi ra sân bay, liền nhìn thấy có hơn mười chiếc xe con chờ bên ngoài, người đứng nơi đó không phải ai khác mà chính là Lê thúc.
- Lê thúc, lão nhân gia làm sao lại tới đây?
Diệp Khai nhìn thấy vô cùng kinh ngạc.
- Ha ha, tự nhiên không khả năng chỉ riêng tới đón cháu, đương nhiên là có chuyện cần làm rồi.
Lê thúc cười nói.
- Chào Lê thúc!
Nam Cung Vân nhìn thấy người trung niên ăn mặc thường phục kia, cũng không biết hắn là ai, vì vậy gọi theo cách xưng hô của Diệp Khai.
- Ha ha, khách khí, chào Nam Cung tiểu thư!
Lê thúc cười cười bắt tay Nam Cung Vân:
- Tôi tới, là vì có lão lãnh đạo nghe nói chuyện của các vị nên cố ý cho tôi tới an bài một cuộc gặp mặt mà thôi.
- Là gặp tôi hay là gặp chúng tôi?
Nam Cung Vân nghe xong có chút tò mò hỏi, còn dùng tay chỉ chỉ Diệp Khai lại chỉ chỉ vào mình.
- Cùng nhau đi thôi!
Lê thúc gật đầu nói:
- Như vậy trong lòng cô yên tâm hơn một chút!
Diệp Khai thấy Nam Cung Vân nghi hoặc, liền nói với nàng:
- Vị này chính là bộ trưởng Bộ tình báo thuộc Bộ tổng tham mưu Lê Thiên Chính, quân hàm trung tướng, tướng quân điển hình!
- Nguyên lai là Lê tướng quân, vãn bối kính đã lâu!
Nam Cung Vân nghe xong liền hiểu được thân phận của Lê thúc, không khỏi có chút cảm khái nói.
Nam Cung gia xuất thân ngành tình báo, tuy di cư hải ngoại nhưng cũng không thoát khỏi nghề này, là một trong những người thừa kế của Nam Cung gia, Nam Cung Vân đương nhiên biết rõ Bộ tình báo là dạng tồn tại thế nào, tự nhiên cũng trở nên kính nể.
Mọi người lên xe do Lê thúc mang tới, cùng nhau rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro