Quan Môn

Lừa dối cao tầng?

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Diệp Khai trước tiên chạy tới thành phố Minh Châu, vừa đi tới cửa ra vào thành ủy liền thấy có một mỹ nữ ngăn cản xe của hắn.

- Chào anh, Diệp công tử, tôi là thư ký của Diệp bí thư, tên gọi Hà Tình, nhận lệnh chờ anh ở đây.

Mỹ nữ nhìn Diệp Khai nói.

- Ah, cô chính là em gái của Hà thư ký trưởng sao?

Diệp Khai từng thấy qua ảnh chụp của Hà Tình, chức vị thư ký này cũng do hắn chọn lựa giúp cha hắn, chỉ có điều khi nhìn thấy người thật bên ngoài cũng là lần đầu tiên, không khỏi quan sát thêm một chút.

Nói thật ra cô em gái của Hà thư ký trưởng xác thực rất có tiêu chuẩn, hơn nữa trên người của nàng cũng có được một loại khí chất đặc thù, phải nói là một loại tự tin vì trong người thực sự có tài năng, nhìn vào sẽ làm cho người ta cảm thấy cô gái này thật đáng tin cậy.

- Diệp công tử, Diệp bí thư chờ đã lâu, chúng ta đi vào đi.

Mỹ nữ Hà Tình chỉ đứng xa xa nhìn qua Diệp Khai, tựa hồ như có chút phòng bị.

- Vậy thì đi thôi.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, cũng không phản đối.

Hà Tình ngồi lên xe của Diệp Khai, Lê Nhị lái xe, Phùng Thiên Dịch ngồi ở vị trí cạnh tài xế, xe chạy thẳng vào bên trong.

Rất nhanh đã đi vào sâu bên trong cơ quan, nơi này là tòa nhà thành ủy, Lê Nhị cho xe dừng ổn, bốn người đi vào bên trong tòa lầu.

Trên đường đi mọi người nhìn thấy Hà Tình đều vui vẻ chào hỏi nàng.

Đại khái bởi vì hiệu ứng quầng sáng thân phận của thư ký Diệp bí thư, Hà Tình ở bên trong đại viện thành ủy cũng phi thường được người chú ý.

Công tác bảo an bên trong tòa lầu vẫn làm thật tốt, mặc dù có Hà Tình dẫn dắt nhưng ba người Diệp Khai vẫn phải nhận lấy kiểm tra, Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đều đưa ra văn kiện chứng nhận của quân đội, một người là liên lạc quan của tổng tham nhị bộ, một người là nhân viên công tác văn phòng bí thư Quân ủy, đều là quan quân cấp chính xử.

Điều này làm bảo an ở cửa thật giật mình, chức thiếu tướng chỉ bất quá được xem là quan viên cấp phó sảnh mà thôi, hai vị này lại có đãi ngộ của cấp chính xử, quả thật làm bọn họ cảm thấy bất thường.

Về phần của Diệp Khai càng thêm không hợp thói thường.

Đi giữa mọi người, Diệp Khai chẳng khác gì vầng trăng sáng được bao quanh, khi hắn cung cấp giấy chứng nhận, chính là thôn trưởng Thánh Vương thôn thuộc huyện Bằng Dương địa khu Lăng Xuyên tỉnh Giang Trung!

Điều này cũng không tính, làm cho người cảm thấy giật mình là tuổi của hắn, mười tám tuổi!

Bất kể nói như thế nào, một thôn trưởng mười tám tuổi đều làm cho người ta cảm thấy giật mình, dù sao thời đại này không phải như ngày trước, trước kia chỉ mới mười bốn tuổi là có thể nhập Đảng, hiện tại sao được? Thôn trưởng mười tám tuổi xác thực cũng khiến người chú ý.

Nhưng xem xong chứng nhận của Diệp Khai, lại so sánh gương mặt của hắn, bảo an ngoài cổng đã cảm thấy có chút ý tứ, tựa hồ vị Diệp thôn trưởng trẻ tuổi này còn có mấy phần giống với bí thư thành ủy Diệp Tử Bình.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì tới bọn họ, sau khi kiểm tra xong liền lập tức cho đi.

Bốn người vừa đi lên lầu vừa nói chuyện.

- Nhị thiếu gia, lần này đi thủ đô có cần chúng tôi cùng đi không?

Lê Nhị hỏi.

- Được, cùng đi chứ, nói không chừng còn cần đi vài địa phương, mặt khác cần phải đem đặc sản mang về, không thể nào chỉ đi về tay không đi.

Diệp Khai tỏ vẻ.

Lần này đi thủ đô Diệp Khai cảm thấy có chút bất đồng với dĩ vãng, nếu như cần phải đối mặt với những nghi vấn của mấy lão đầu tử kia, chính hắn nên làm sao đối đáp cũng cần phải chú ý lại một chút, cho nên hắn từ trong tay các thôn dân mua thật nhiều món ăn dân dã tự chế biến phân ra đóng gói lại, xem như là cống phẩm mang về.

Chỉ cần mình tự đến thăm, đem đồ vật tặng ra ngoài, những lão đầu tử ăn quà vặt của mình, tự nhiên sẽ không khả năng lại bực tức thêm chuyện gì, một mặt là nể tình Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử, còn có mặt mũi của Diệp Tử Bình, một phương diện khác chính là vừa lòng vì mình biết lễ phép kính lão.

Nói thật ra, cái gì là quốc gia đại sự? Cái gọi là quốc gia đại sự còn không phải do mấy lão đầu tử ngồi chung một chỗ mà đánh giá, sau đó định ra công việc đó thôi.

Diệp Khai đối với việc này nhìn thấu rất rõ ràng, cho nên cũng không đem chuyện lần này xem thành vấn đề gì lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với ý nghĩ của Diệp nhị thiếu, nếu thay đổi là bất luận người nào khác, đoán chừng thật khó có khả năng bình tĩnh đối mặt như vậy, rõ ràng là phải đứng trước mặt lãnh đạo cấp ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương mà báo cáo, há có phải trò đùa?

- Nhị thiếu gia, vì sao không nhìn thấy Tạ tổng đội vậy?

Phùng Thiên Dịch đột nhiên hỏi.

Sáng nay sau khi Tạ Quân Ngọc cùng nhau lái xe đi ra thì rời đi, đã đi trước một bước, hiện tại đã không biết tung tích.

- Nàng trực tiếp ngồi phi cơ đi thủ đô rồi, phải về Cục cảnh sát trung ương báo cáo công tác.

Lê Nhị hồi đáp.

Phùng Thiên Dịch có chút do dự, lại nhìn qua Lê Nhị hỏi:

- Anh nói…có phải là Tạ tổng đội đến giám thị nhị thiếu gia chúng ta hay không?

- Khả năng không lớn đâu, Cục cảnh sát trung ương cũng không có lá gan lớn như vậy.

Lê Nhị lắc đầu nói.

- Được rồi được rồi, những chuyện này cũng đừng có nói ra.

Diệp Khai nghe tới đây cảm thấy thật không phù hợp liền kịp thời ngăn lại.

Hà Tình nghe xong, lại có chút kinh ngạc, nàng chủ yếu là cảm thấy kinh ngạc đối với thân phận cấp bậc của những người đi chung quanh Diệp Khai, một liên lạc viên của tổng tham nhị bộ, một nhân viên công tác văn phòng bí thư Quân ủy, còn có một nữ thượng tá Cục cảnh sát trung ương chưa từng gặp mặt, đây đều là những cấp bậc gì chứ?

Mặc dù nói Diệp gia quyền thế ngập trời, cũng không thể có thể tùy tiện tìm ra ba người có thân phận như vậy làm tùy tùng bảo tiêu cho Diệp Khai đi? Nếu như làm vậy trong cao tầng nhất định sẽ có người bất mãn.

Suy nghĩ tới đây mọi người đã đi tới bên ngoài phòng làm việc của Diệp Tử Bình.

Mấy vị thư ký chuyên trách của Diệp Tử Bình lúc này đang bận trước bận sau, hiện tại Diệp Tử Bình đang tiếp đãi khách nhân.

Hà Tình mời ba người Diệp Khai ngồi uống trà bên ngoài, chờ thêm chốc lát.

Lúc này mọi người ngồi ở phía ngoài, chí ít có hơn mười người, có chút là cán bộ cấp sảnh trong thành phố, có chút là nhân sĩ thương giới đã có hẹn trước, mọi người đều đang ngồi chờ tiếp kiến, nhưng không ngờ lại thấy có thêm vài người trẻ tuổi đi vào, không khỏi cùng nhau nhìn qua, phát hiện mấy vị kia đi cùng thư ký của Diệp bí thư.

- Thân phận mấy vị này không tầm thường đâu.

Trong nội tâm mọi người đều nghĩ như vậy.

Lúc này từ trong văn phòng Diệp Tử Bình đi ra một người, nói với đoàn người đang ngồi đợi:

- Thật xin lỗi chư vị, Diệp bí thư có chuyện quan trọng cần ra ngoài, việc gặp mặt chỉ có thể trì hoãn rồi, lúc nào cần gặp chúng tôi sẽ có thông tri khác.

- Như vậy ah…

Mọi người nghe xong cũng chỉ bất đắc dĩ, an bài của ủy viên Cục chính trị trung ương còn chưa tới phiên bọn họ đến nghi vấn, đành phải rời đi, chỉ nhìn thoáng qua ba người Diệp Khai, lại phát hiện họ vẫn ngồi nguyên ở chỗ kia, không có ý tứ cùng rời khỏi, không khỏi có chút hoài nghi.

Đợi khi đoàn người đi khuất, Diệp Khai mới đứng lên, đi thẳng vào.

Hà Tình cũng đi theo sau, đã thấy người đang nói chuyện với Diệp Tử Bình không phải người khác, chính là thư ký trưởng Hà Thiên Lâm, còn có khu chính ủy thiếu tướng Hứa Đại Bằng.

- Nguyên lai là Diệp công tử đã đến.

Hà Thiên Lâm nhìn Diệp Khai nở nụ cười.

- Chào Hà thư ký, chào Hứa tướng quân.

Diệp Khai bước tới cùng hai vị ủy viên thành ủy bắt tay.

- Chào…chào…

Hai người cũng bắt tay Diệp Khai, sau đó cáo từ rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hà Tình chào hỏi anh trai mình, gật đầu với thiếu tướng Hứa Đại Bằng, không theo họ rời khỏi mà ngồi lại một góc văn phòng.

Nàng làm việc trong văn phòng của Diệp Tử Bình, tương đương với thư ký riêng, đồng thời cũng phụ trách một ít việc vặt trong sinh hoạt, so với những thư ký khác mà nói khả năng tiếp xúc càng thêm nhiều việc, cũng không cần cố kỵ quá nhiều, có chút giống như người nhà.

Đương nhiên, nàng có thể đảm nhiệm được chức vụ này có quan hệ rất lớn tới thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm.

Hà Thiên Lâm vốn là người của đồng chí Hồng Chính, sau khi đồng chí Hồng Chính rời khỏi thành phố Minh Châu mới chuyển quăng dưới trướng Diệp Tử Bình, cũng được xem như bộ hạ thân tín của hắn, như vậy khả năng tin cậy của em gái hắn cũng đã được khẳng định.

- Lúc nào đi thủ đô?

Diệp Khai ngồi xuống lại hỏi.

- Hiện tại đi ngay.

Diệp Tử Bình nhìn nhìn Diệp Khai, có chút tò mò hỏi thăm:

- Sự tình của Thánh Vương thôn là chuyện gì vậy? Bên Hoa Đông chưa từng xảy ra loại động đất quy mô như thế, vì sao lại để cho con gặp phải thế?

- Sao cha cũng biết chuyện này rồi đi?

Diệp Khai vẻ mặt thật hoài nghi.

- Xảy ra sự tình lớn như vậy, toàn bộ Cục chính trị trung ương đều biết hết rồi, cha làm sao có thể không biết?

Diệp Tử Bình nói ra.

Mặc dù nói chuyện này xuất hiện bên trong Cục chính trị trung ương giống như chuyện thần quái, nhưng bởi vì liên quan tới cháu nội của Diệp gia là Diệp Khai cho nên mọi người mới quan tâm nhiều hơn một ít.

Chuyện động đất rất bình thường, thế nhưng lại đúng lúc cháu trai của Diệp gia vừa đi qua nơi đó liền xảy ra động đất, chuyện này thật làm người cảm thấy có chút ý tứ.

Nhất là thời điểm động đất Diệp Khai đã dẫn cư dân trong thôn di dời sang địa chỉ mới, thật có một chút giống như năm xưa Moses dẫn theo tộc nhân của mình rời khỏi thiên tai Ai Cập, tràn đầy sắc thái thần bí.

- Con ở trong mắt cao tầng vốn chính là một tử đệ rất đặc thù, hiện tại lại ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ càng làm cho người cảm thấy kỳ quái, hiện tại có người hoài nghi con có được năng lực tiên đoán.

Diệp Tử Bình nói ra.

- Đúng vậy đó, gần đây con tu thành đại dự ngôn thuật đó thôi.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Diệp Khai nói, phải có ánh sáng, cho nên ngay sau đó liền có ánh sáng, đại thần chi quang ah!

- Vô nghĩa!

Diệp Tử Bình lắc đầu nói:

- Cha xem là những người khác ăn no rỗi việc, ghen ghét Diệp gia chúng ta xuất hiện đời sau ưu tú mà thôi!

Diệp Tử Bình cũng không tin lời tiên đoán gì đó, mặc dù hắn cũng biết bên trong Đảng có một ít đồng chí tuy quyền cao chức trọng nhưng lại ưa thích phong thủy chiêm tinh, hơn nữa khi làm việc đều vô cùng chú ý, nhưng hắn cho rằng những chuyện này hoàn toàn vô nghĩa, hoàn toàn không hề có bất cứ lý tính gì đáng nói, đối với toàn bộ quốc gia, loại tâm tính này của người làm lãnh đạo cũng phi thường có hại.

Đứng trên lập trường của Diệp Tử Bình, hắn càng hi vọng đem khoa học tiếp tục thúc đẩy vào trong chính sách của cao tầng, hình thành một không khí thi hành biện pháp chính trị mới, mà không phải chuyện gì cũng cầu thần xem tướng, đem hi vọng của quốc gia ký thác lên đạo quỷ thần vô cùng thần bí khó lường.

Đương nhiên có vài lời hiện tại cũng không thể nói thẳng, loại chuyện này phải luôn trải qua một hai thế hệ lắng đọng mới có thể triệt để hình thành một nhận thức chung mới.

- Đã như vậy chúng ta bây giờ đi thôi, để nghe con lừa dối bọn họ đi.

Diệp Khai nghe xong lời nói của Diệp Tử Bình, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ rất có ý tứ.

Trêu đùa hí lộng những lão gia tử kia một chút, kỳ thật là một ý nghĩ rất không tệ, chỉ nhìn xem đảm lượng của hắn có đủ lớn hay không.

Bất quá Diệp Khai cũng đã nghĩ qua, đã có người ưa thích nghe chuyện này, thì mình lừa dối họ một chút cũng không phải là chuyện gì quá phận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0