Quan Môn

Mạch suy nghĩ dần dần tinh tường

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Nếu như Đặng Kim Hữu không nói sai thì kế hoạch lần này của huyện Phương Thạch có căn cứ theo khoa học, ít nhất Diệp Khai cho rằng việc giao trồng cây đào mật gì đó trong huyện vùng núi xác thực là phương pháp kiếm tiền rất tốt.

Lý do mà đối phương quấy nhiễu việc này đơn giản là vì nghĩ hạng mục gieo trồng cây đào mật không có tiền đồ, mặc dù có trồng cũng không bán được ra ngoài, sớm muộn gì cũng biến thành đống phân, còn nói sở dĩ trong huyện mở rộng việc gieo trồng là vì kiếm lời bỏ túi riêng.

Nhưng loại lý do này lại không có chứng cớ xác thực, cho nên rất dễ dàng bị người đánh ngã.

Hiện tại huyện Phương Thạch xác thực tồn tại vấn đề vận chuyển khó khăn, nhưng sau khi đường cao tốc kiến thành thì giao thông của huyện Phương Thạch sẽ thông suốt vô cùng, bao nhiêu hàng hóa cũng có thể vận chuyển được ra ngoài.

Những người lãnh đạo huyện Phương Thạch lựa chọn gieo trồng cây đào mật vẫn có ánh mắt nhìn xa tinh tường.

Diệp Khai suy tính một lúc, muốn kiến tạo thành đường cao tốc cũng phải dùng hai ba năm thời gian, lúc này nếu như có thể chứng thực hạng mục gieo trồng, đến khi đó đường cao tốc hoàn thành, căn cứ gieo trồng cây đào mật của huyện Phương Thạch cũng hoàn toàn đủ thời gian đưa sản phẩm ra thị trường, không hề chậm trễ.

Về phần nói lãnh đạo trong huyện mua cây giống kiếm lời bỏ túi riêng gì đấy, lý do này càng đứng không vững. Dù sao chuyện này cũng không phải tìm công ty tư nhân mua giống, mà là cùng Sở nghiên cứu nông nghiệp cấp quốc gia cùng nhau hợp tác làm hạng mục, chất lượng cây ươm được bảo đảm, còn có nhà khoa học chuyên môn xuống chỉ đạo, có thể nói lãnh đạo huyện Phương Thạch vì chuyện này đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.

- Lão Đặng, anh vừa nói như vậy tôi ngược lại muốn đến huyện Phương Thạch nhìn xem thử một chút.

Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, không khỏi cảm thấy có chút hứng thú nói với Đặng Kim Hữu.

- Nếu Diệp chủ tịch chịu xuống thị sát công tác, bọn họ nhất định sẽ thật cao hứng!

Đặng Kim Hữu nói:

- Nếu như được lãnh đạo thành phố ủng hộ, cán bộ cơ sở càng thêm dễ dàng làm công tác. Dù sao tôi chỉ được phân công quản lý hệ thống cảnh sát, lực ảnh hưởng trong phương diện này thật không đủ.

Nói tới bắt người thì Đặng Kim Hữu thật thành thạo, nhưng nhắc tới việc nắm bắt kiến thiết kinh tế, tuy không nói hắn không giỏi giang, nhưng theo người ngoài nhìn vào lực lượng của hắn nhất định là không đủ, dù sao hắn được phân công quản lý công tác không phải kinh tế đó thôi.

Lần này nếu như không phải huyện Phương Thạch xảy ra sự cố ấu đả thì Diệp Khai cũng không khả năng phái Đặng Kim Hữu đi xử lý tình huống.

- Lão Đặng không cần tự xem nhẹ mình, lần này chức vị phó chủ tịch thường vụ thành phố, tôi ủng hộ anh đấy.

Diệp Khai nhắc lại thêm lần nữa.

Diệp Khai đã suy nghĩ rất tinh tường, hiện tại hắn có thể dùng được một phó chủ tịch thành phố chỉ có Đặng Kim Hữu luôn ra sức, hơn nữa năng lực không tệ, cho nên đem hắn bồi dưỡng làm phó chủ tịch thường vụ thành phố nhất định là phù hợp với ích lợi của Diệp Khai, cho nên hiện tại hắn cũng không e ngại cổ vũ thêm vài câu, xem như cho lão Đặng thêm viên thuốc an thần nguyện ý làm việc cho hắn.

Thượng vị giả sử dụng cấp dưới đơn giản là một chữ quyền, một chữ tiền, hai điểm này nếu không cách nào thỏa mãn yêu cầu của cấp dưới chỉ nói dùng nhân phẩm cá nhân đi dụ hoặc người thật sự không hề đáng tin cậy, ở thời điểm mấu chốt chỉ có mũ quan cùng túi tiền vẫn luôn có hiệu quả rõ ràng nhất.

Diệp Khai cùng Đặng Kim Hữu nói chuyện một lát, cảm thấy ban lãnh đạo huyện Phương Thạch có lối suy nghĩ trong phương diện kiến thiết kinh tế khá tốt, có thể đi xuống thị sát tình huống thực tế của bọn họ, xem như càng dễ quyết định làm sao nâng đỡ họ, dù sao muốn ở ngay dưới thủ hạ tìm kiếm mục tiêu phù hợp để bồi dưỡng không phải là một chuyện dễ dàng.

Phát hiện được nhân tài có thể đào tạo thì phải đưa ra chú ý trọng điểm, chờ đợi cơ hội thích hợp để trọng dụng.

- Diệp chủ tịch, cục trưởng Cục cảnh sát huyện Phương Thạch Hầu Tiểu Sơn làm việc bất lực, xuất công không xuất lực, làm cho lãnh đạo huyện ủy lâm vào trong nguy hiểm, có hiềm nghi dung túng kẻ nháo sự, tôi đề nghị tạm thời cách chức đợi xử lý!

Đặng Kim Hữu bỗng nhiên nói với Diệp Khai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ah…việc này anh cứ xem rồi xử lý đi!

Diệp Khai nghe xong cũng không có ý kiến gì khác.

Lần này huyện Phương Thạch xảy ra chuyện, bên Cục cảnh sát huyện đúng là không thể trốn tránh trách nhiệm, về phần bên trong có nội tình cụ thể gì hay không, còn phải tiến thêm một bước tìm hiểu thật rõ ràng.

Nhưng bất kể như thế nào, cảnh sát huyện làm việc bất lực là không thể tránh né trách nhiệm của bọn họ, Đặng Kim Hữu yêu cầu truy cứu trách nhiệm của Hầu Tiểu Sơn cũng không thể tính là quá phận.

Dù sao Cục cảnh sát thành phố quản lý Cục cảnh sát huyện khá lớn, Đặng Kim Hữu đưa ra yêu cầu này rất hợp lý.

- Diệp chủ tịch, còn có một việc tôi cần nói cho anh biết một chút.

Đặng Kim Hữu còn nói thêm:

- Lần này những người kích động nháo sự tuy đã bắt lại, nhưng miệng của bọn hắn rất kín, không trực tiếp cắn ra kẻ làm chủ sau màn. Nhưng căn cứ theo tình huống cho thấy, kẻ chủ mưu sau màn khẳng định là một xí nghiệp công ty vật liệu xây dựng tên là Phồn Thịnh tại địa phương. Nghe nói xí nghiệp này tuy là người bản địa thành lập, nhưng sau lưng hình như lại có quan hệ với tỉnh thành, cho nên trong huyện cũng không có biện pháp gì với bọn họ!

- Điều tra thêm lai lịch của bọn hắn, dân bản xứ sẽ hiểu rõ một ít tình huống đấy. Nếu như xác thực tồn tại những hoạt động không hợp pháp, mặc kệ sau lưng là ai trước tiên bắt lại rồi nói sau!

Diệp Khai nói với Đặng Kim Hữu.

Đối với loại chuyện này Diệp Khai không hề có chút cố kỵ, ngay cả Long Chính Tiết cũng không muốn đối địch chính diện với hắn, huống chi là những tiểu nhân vật khác, vô luận là hắc đạo hay bạch đạo, gặp Diệp Khai chỉ còn có nước lui binh.

- Hiểu rõ!

Đặng Kim Hữu nghe xong, lập tức nghiêm túc nói.

Diệp chủ tịch quả nhiên lợi hại, không cần hỏi bối cảnh của đối phương là gì, trực tiếp dám ra tay bắt người, nếu thay đổi là những lãnh đạo khác, trước tiên nhất định phải tìm hiểu bối cảnh của đối phương, sau đó cân nhắc lợi hại được mất, cuối cùng mới đưa ra biện pháp xử lý.

Đi theo lãnh đạo như vậy làm việc, trong nội tâm đương nhiên thoải mái hơn nhiều.

Ngược lại Diệp Khai trò chuyện xong với Đặng Kim Hữu, về mạch suy nghĩ của huyện Phương Thạch dần dần đã hình thành rõ ràng hơn.

Theo tình huống hiện tại mà xem, huyện ủy cùng Ủy ban huyện Phương Thạch làm việc vẫn khá đắc lực, tính tích cực rất cao, bầu không khí này đương nhiên cần cổ vũ mà không phải chèn ép.

Là lãnh đạo thành phố, Diệp Khai xác thực cảm giác mình phải làm chỗ dựa cho bọn họ, đem một vài thế lực trở ngại việc phát triển của huyện Phương Thạch quét đi sạch sẽ.

Thật khó trách có một số lãnh đạo sau khi đến nhậm chức việc làm đầu tiên là muốn đả kích thế lực bản thổ, mấu chốt là vì sự tồn tại của những người này sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn đối với chính phủ địa phương, làm không ai có tâm tư làm việc, lo lắng vấn đề an toàn cho chính mình, vấn đề như vậy nếu không giải quyết còn tâm tư gì nói chuyện kiến thiết kinh tế?

Lui một bước mà xem, mục đích công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh cũng chưa chắc chỉ giới hạn trong việc muốn nổ núi lấy đá, dù sao hạng mục kiến thiết đường cao tốc tuy cần không ít đá vụn, nhưng thực sự không tới mức để cho bọn hắn bí quá hóa liều, mạo hiểm đắc tội lãnh đạo trong huyện mà đi làm chuyện nháo sự này.

Phải biết rằng một khi bị người phát hiện nội tình, trách nhiệm của bọn hắn cũng không cách nào né tránh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai cảm thấy sở dĩ công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh dám làm như thế, một mặt là vì bên trên có người bảo kê, một phương diện khác là vì bọn hắn còn có một lợi ích nào đó lớn hơn trong huyện Phương Thạch tồn tại.

Bất kể nói như thế nào, Diệp Khai cảm giác mình phải nhanh chóng rút ra thời gian xuống huyện Phương Thạch nhìn rõ tình huống.

Dù sao có một số việc chỉ phải tự mình đi tới nhìn thấy mới có thể đưa ra được một kết luận khách quan.

Điền Thanh bưng chén cơm đi tới phòng ngủ của Từ Chỉ Đồng.

- Chỉ Đồng, ăn chút gì đi, có xương sườn kho mặn, còn có thịt bò…nói tới thức ăn trong nhà Diệp chủ tịch thật sự không tệ đâu…

Điền Thanh đặt chén cơm lên bàn, nhìn Từ Chỉ Đồng đang nằm trên giường nói.

- Không có khẩu vị, em nôn mửa đến uể oải tay chân rồi…

Từ Chỉ Đồng mệt mỏi đáp.

Liên tiếp nôn ra nhiều lần, khiến Từ Chỉ Đồng thoát lực, làm gì còn khí lực ngồi ăn cơm?

Điền Thanh nhìn nàng, không khỏi mắng Diệp Khai một trận, nếu không phải hắn ném loạn đồ lót thì làm sao khiến Từ Chỉ Đồng có phản ứng lớn như vậy.

Nhưng Điền Thanh cũng có chút kỳ quái, vì sao em chồng lại có phản ứng lớn như thế, có chút quá mức rồi đi?

Là nữ nhân, mà vẫn không thể tiếp nhận được loại chuyện này?

- Chỉ Đồng, chị nói em có vẻ quá yếu ớt đi, dù gì cũng là phóng viên đại truyền hình, sự tình gì chưa từng nhìn thấy, có cần vì chút chuyện như vậy mà mệt mỏi đến thế hay không?

Điền Thanh đẩy chén cơm, có chút bất đắc dĩ nói:

- Chiều nay chị còn phải đến đơn vị một chuyến, em đừng để chị có thêm lo lắng cho em đi?

- Chiều nay chị phải đi ra ngoài sao?

Từ Chỉ Đồng nghe xong có chút tâm thần bất định.

Nói thật lòng, bỏ lại nàng một mình nơi này, trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi, mặc dù nói đang ở trong đại viện thành ủy, nhưng là biệt thự của Diệp Khai, làm trong lòng nàng có chút lo lắng.

Hơn nữa xảy ra chuyện lúc giặt quần áo, hiện tại nàng nhìn thấy Diệp Khai không nhịn được liên tưởng tới vụ đồ lót, liền cảm thấy giật mình.

- Em cũng đừng nghĩ lung tung, Diệp chủ tịch tuy trẻ tuổi nhưng là người rất có nguyên tắc, sẽ không làm xằng bậy đâu!

Điền Thanh thấy nàng lo lắng, liền mở miệng an ủi.

Nhưng sau khi Điền Thanh nói ra lời này chính nàng cũng không dám tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0