Quan Môn

Minh Châu gia yến

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Nhị lão gia tử nhớ tới thằng cháu trai của mình, trên mặt lộ vẻ thật đắc ý:

- Chuyện ở Giang Trung vừa xảy ra, nó liền chạy tới tận Minh Châu luôn, đoán chừng giờ đang ở một chỗ với cha nó ấy. Nhưng mà nha đầu nhà Trữ Thiên Hòa hình như cũng đang dính lại cùng với nó, cũng không biết cuối cùng nên xử lý chuyện này ra sao nữa.

Mặc dù nói Nhị lão gia tử cũng đã từng gặp Ninh Sương, nhưng lão thấy chuyện Diệp Khai dính líu tới nhiều con gái như thế vẫn có chút lo lắng. Điều lo nhất là sợ hắn gây chuyện xấu, lại chọc mất hứng cô đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên bên kia, đến lúc đó mối quan hệ thông gia giữa Diệp gia với Sở gia trở nên khó khăn hơn rồi.

- Ha ha, hiểu được nhìn thời thế thì vẫn là tốt.

Diệp lão gia tử cũng cười lên;

- Nhưng mà giờ nó đi Minh Châu chưa chắc đã chỉ vì đi tán gái không thôi đâu.

- Chẳng lẽ nó còn có mục đích gì khác sao?

Nhị lão gia tử cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.

- Đương nhiên, lần này nó đi Minh Châu cũng là vì tính toán cho bước tiếp theo cho Diệp lão gia nhà chúng ta đó.

Diệp lão gia tử nói:

- Hôm nay cũng đã có đề án nâng cấp Khu phố Giang Đông rồi, nếu như Trữ Thiên Hòa thuận lợi thăng chức lên thành Bí thư của khu cấp Phó tỉnh bộ, thì đối với Diệp gia chúng ta thì cũng là thắng lợi rất to lớn nha.

- Hắc, thằng ranh này sắp sửa thành trưởng ban tổ chức ngầm rồi.

Nhị lão gia tử cảm khái nói.

Nhưng mà ông cũng biết, nhân cơ hội làn sóng dấy lên từ chuyện của Tô Định Phương, tỉ lệ nắm chắc chuyện này là khá cao.

Nhường lại cho mấy người cấp tỉnh bộ đi, lão Diệp gia thăng nhiệm một viên cán bộ cấp Phó tỉnh bộ chắc cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng chứ? Huống hồ người được đề cử lên chức này vốn là điều đương nhiên rồi.

Ông Diệp và ông hai sau khi thương lượng xong xuôi, Diệp Khai đã Ninh Sương tới Minh Châu.

Hiện giờ huyện Minh Châu mới là nhà của Diệp Khai, bởi vì Diệp Tử Bình và Mạnh Chiêu Hoa sau khi nhìn thấy con trai Diệp Khai, Diệp Tử Bình bèn nói:

- Con làm cho mọi việc rối tung lên, sau đó thì bỏ đi, khiến cho người khác đau hết cả đầu thế này sao.

Chuyện ở Giang Trung, ông Diệp đã biết, nói thế nào ông ta cũng là ủy viên Bộ chính trị trung ương, mặc dù hầu hết thời gian đều ở thành phố Minh Châu, nhưng một số chuyện quan trọng vẫn cần thông qua bàn bạc với Bộ chính trị trung ương, đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn được.

Vì vậy hai cha con tuần trước đã nói rất rất ràng rồi, không lâu nữa hắn phải lên thủ đô một chuyến, suy nghĩ đắn đó vấn đề mới quyết định nhậm chức chủ tịch huyện Giang Trung.

Mặc dù người của ủy viên Bộ chính trị trung ương nhận việc này, nhưng về cơ bản lá phiếu cũng rất quan trọng, thêm một câu nói tốt đẹp cũng rất có ích, nhưng nếu thêm một câu nói xấu, hậu quả thật khó lường trước.

Buổi tối là thời gian đoàn tụ gia đình của Diệp Tử Bình và Trữ hiên Hòa, cũng là tiệc đón tiếp Diệp Khai và Ninh Sương.

Hai gia đình dùng cơm ở nhà hàng Minh Châu, bao luôn cả một căn phòng lớn, bảo vệ dùng cơm ở phòng ngoài.

Trữ Thiên Hòa mặc dù là một người chức cao vọng trọng, nhưng mà tính ra cũng không cần làm to, nhưng Diệp Tử Bình không đồng ý, thân là một nhân vật được liệt vào hàng lãnh đạo trong số các lãnh đạo quốc gia, sự an toàn của ông ta là một vấn đề quan trọng, mặc dù hy vọng không phải làm to tát, nhưng mà vẫn cần nhiều cảnh vệ.

Buổi tối ăn cơm có sáu bảo vệthân cận ở bên ngoài.

Diệp Khai nâng ly rượu, uống cùng với sáu bảo vệ.

- Chào chủ tịch huyện.

Diệp Khai vừa đi ra ngoài, sáu người bảo vệ đã đứng hết dậy, chào hắn.

- Chào tất cả các đồng chí.

Diệp Khai không thể không đáp lễ, sau đó nói:

- Mọi người cứ thoải mái chút đi, đây chỉ là một bữa tiệc gia đình thôi, nói cho cùng chúng ta đều là người ngoài, không cần phải gò bó nhiều đâu.

Bọn họ mà là người ngoài sao… ngoại trừ việc là con trai của Diệp Tử Bình ra, còn là phó cục trưởng của cục cảnh sát trung ương, những người bảo vệ này là người của cục cảnh sát trung ương, vì vậy Diệp Khai cũng là lãnh đạo của bọn họ, hơn nữa còn là lãnh đạo trực tiếp.

Là một lực lượng bảo vệ đặc biệt cho các lãnh đạo cấp cao, cục cảnh sát trung ương không chịu sự chỉ đạo trực tiếp của bất kỳ ai, nhưng mấy vị cục trưởng, phó cục trưởng đều có ảnh hưởng trực tiếp tới họ, đặc biệt là phó cục trưởng Diệp Khai mặc dù rất ít khi ở lại chỉ đạo công tác, nhưng sáu người bảo vệ ở đây đều rất quen thuộc hắn.

Nhưng mà đối diện với cấp trên của mình, sáu người bảo vệ vẫn có cảm giác không được thoải mái, Diệp Khai nói với bọn họ mấy câu, sau đó dặn dò người phục vụ làm thêm mấy món ăn rồi mới quay trở lại phòng.

- Phó cục trưởng Diệp rất hòa nhã với mọi người.

- Đương nhiên rồi, nghe nói phó cục trưởng Diệp đối xử rất hậu hĩnh với người của mình.

- Tôi nghe nói mấy người đi theo phó cục trưởng Diệp đều rất tốt.

- Làm việc tốt thì anh Diệp sẽ không bạc đãi chúng ta.

Nghe mấy bảo vệ bên phòng ngoài nói to nói nhỏ, Diệp Khai bất giác cười nhẹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn thực sự đối đãi rất tử tế với người dưới của mình, chỉ cần trung thành, lại có năng lực, Diệp Khai sẽ cố gắng ủng hộ, giống như mấy người mà chú Lê sai tới cùng với mình, bây giờ ai nấy đều có chức vị rồi, nếu như vẫn còn ở trong quân đội những ngày ấy chắc gì đã có được thành quả như bây giờ.

Nhưng mà chú Lê đối xử rất hà khắc với người dưới, hạn chế trong hệ thống quân tình, những người làm việc trong nội bộ quá nhiều, những anh hùng vô danh rất nhiều, cơ hội thăng chức rất thấp, còn nếu đi theo Diệp Khai, cơ hội sẽ rất nhiều.

Dù gì những người này cũng đều rất có bản lĩnh, nếu như có cơ hội nhất định sẽ làm nên việc lớn, hơn nữa thêm sự chỉ bảo của Diệp Khai, muốn thăng chức rất dễ dàng.

- Con làm việc rất tốt, rất biết đối đãi với người dưới.

Diệp Tử Bình thấy Diệp Khai đi vào, bên ngoài truyền tới những âm thanh khen ngợi bèn cười lên.

- Tất nhiên rồi ạ.

Diệp Khai cười rót một ly rượu, đích thân đi chúc rượu các vị lớn tuổi, sau đó nói.

- Công việc bảo vệ rất vất vả, có thể nói là nuôi quân mười năm, dùng quân một giờ, vì thế nên con quan tâm tới họ một chút.

- Bác nên mời cháu một ly mới phải, cháu đã vất vả chăm sóc cho Ninh Sương ở Giang Châu.

Trữ Thiên Hòa nói.

- Là việc cháu nên làm mà.

Diệp Khai nói:

- ở bên Trữ Châu rất phức tạp nên cháu phải chăm sóc cho cô ấy.

Mọi người nghe xong, liền chuyển chủ đề sang Tô Định Phương.

- Ông ta đúng là đen đủi, ai bảo đứa con như thế, làm chết người cho nên phải bỏ chạy.

Diệp Khai nói với vẻ không đồng tình:

- Khi đó người giúp đỡ là Mạch Tử Hiền, em rể của Tô Định Phương, cùng với thư ký của Tô Định Phương là Trần Phương Tuyên. Hiện giờ Mạch Tử Hiền từng bước nuốt chửng tài sản trong các vụ án, ngoài ra tập đoàn Mậu Nguyên của chú tôi cũng bị Tô Định Phương và em rể hắn áp chế rất lớn, thư ký của Tô Định Phương là Trần Phương Tuyên cũng nhận lệnh làm phó chủ tịch huyện thường vụ của Thủy Châu.

- Ba mẹ vẫn khỏe chứ?

Mạnh Chiêu Hoa mặc dù nhiều năm rồi chưa về nhà, nhưng vẫn không thể quên được tình hình của ba ở nhà, nghe Diệp Khai nhắc tới chú Mạnh Thanh Xuyên, liền hỏi tình hình của Mạnh Vân Sơn.

- Bị ốm một trận nặng, bây giờ đang hồi phục, nhưng mà tinh thần thì rất tốt, chỉ có người là gầy đi thôi.

Diệp Khai trở lời:

- Con thấy vấn đề cũng không lớn lắm, sống tới trăm hai mươi tuổi cũng không vấn đề gì.

- Nói như anh biết xem tướng ấy.

Mạnh Chiêu Hoa mặc dù trong miệng trách móc, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng mà nghĩ tới cha con bất hòa lâu năm, trong ánh mắt có chút hơi đỏ lên.

- Sẽ tốt cả thôi.

Diệp Tử Bình vỗ vài Mạnh Chiêu Hoa nói:

- Không phải con nó đã quay về rồi sao, đây chính là sự bắt đầu của tương lai tốt đẹp.

- Cũng phải.

Mạnh Chiêu Hoa gập đầu, trong đầu nghĩ rằng từ bây giờ có Diệp Khai ở đây, không có chuyện gì khó khăn mà không giải quyết được nữa.

Bây giờ trở ngại lớn nhất đó là Tô Định Phương đã bị bắt rồi, có lúc vừa xem tình hình, Diệp Tử Bình vừa suy nghĩ xem có thể có cách nào, trong khoảng cách lớn như thế mà cha con có thể gặp nhau, đúng là một sự đối đãi tốt lắm rồi.

- Bây giờ vấn đề quan trọng đó là việc thăng chức của chú Trữ con.

Diệp Tử Bình nhắc tới chuyện này.

- Diệp Khai, con có suy nghĩ gì?

Hiện giờ quan tranh thủ nắm bắt được Tô Định Phương cùng với việc thảo luận về các chức vị trong Giang Châu, ông Diệp rất hy vọng, Giang Đông có thể trở thành khu hành chính cấp tỉnh phụ, được liệt vào hàng ngũ cấp tỉnh phụ, vì vậy vẫn nên chuẩn bị một chút.

Diệp Tử Bình hỏi Diệp Khai, chỉ là tiện hỏi, hơn nữa ông biết Diệp Khai quả thực có chút dính dáng tới chuyện này.

Quả nhiên, dưới con mắt của nhiều người, Diệp Khai biểu hiện rất tự nhiên:

- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần mời một số người tới Minh Châu thì sẽ trở thành một chuyện lớn.

- Đồng chí Phương Hòa?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Tử Bình và Trữ Thiên Hòa dường như cùng nói lên một cái tên, hai người cùng cười phá lên, Diệp Khai thực sự có suy nghĩ này sao, chỉ cần chút nữa là bắt được tới vấn đề quan trọng.

Vốn dĩ thiết kế ba khu Phổ - Giang – Đông có liên quan mật thiết với đồng chí Phương Hòa, hơn nữa ông ta còn rất quan tâm tới việc phát triển của khu Phổ - Giang - Đông.

Hiện giờ Phổ - Giang – Đông dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Trữ Thiên Hòa đã có những thành tựu rất lớn, cả toàn thể bộ máy đều rất quan trọng, hơn nữa quan trọng hơn là hiện giờ ba khu Phổ - Giang – Đông đã được thăng cấp lên trở thành những thành phố có điều kiện chuẩn bị thăng cấp.

Thiếu chút gì đó, trừ khi chính là

Diệp Tử Bình quả nhiên đã đưa ra đề nghị này, nhưng mà lựa chọn tốt nhất vẫn là do đồng chí Phương Hòa đưa ra, nói như thế sự cản trở càng nhỏ hơn, Diệp Tử Bình sẽ càng có oai hơn.

- Vậy đồng chí Phương Hòa là do con mời hay là ba mời?

Diệp Tử Bình cười nhìn Diệp Khai hỏi.

- Đương nhiên là do ba mời, con làm gì có quyền lớn như vậy.

Diệp Khai có vẻ ngại ngùng trả lời.

Nói thật lòng, Diệp Khai quả thực đã rất được đồng chí Phương Hòa xem trọng, nhưng mà vì hắn vẫn còn quá trẻ, cho dù đồng chí Phương Hòa đồng ý gặp hắn, nhưng những quy tắc thì vẫn phải tuân theo, bình thường những cuộc gặp riêng tư đều được hủy bỏ, nhưng những cuộc gặp vì công việc vì vẫn theo những quy tắc thông thường. Diệp Tử Bình là bí thư thành ủy huyện Minh Châu, lại thêm Trữ Thiên Hòa là người phụ trách khu Phổ - Giang – Đông, cùng mời tới là hợp lý nhất.

Mọi người đều nói đến chuyện này, cảm thấy rất hứng thú, đặc biệt là Ninh Sương nghe nói ba mình hy vọng lên tới cấp tỉnh bộ, trong lòng cảm thấy rất vui, những chuyện không vui khi ở Trữ Châu đều đã tna biến hết.

Diệp Khai rõ ràng là người rất suất sắc, Trữ Thiên Hòa nhìn thấy Diệp Khai trong lòng cảm thấy rất cảm kích, đứa trẻ này thật không tồi, trông Ninh Sương có vẻ thân thiết với hắn.

Bởi vì nguyên nhân nào đó, giữa Ninh Sương và Diệp Khai nhất định sẽ không có kết quả gì.

Mọi người ai cũng có suy nghĩ của mình, đều rất cảm thán, đột nhiên trong phòng tối đen như mực.

- Ôi?

- Sao thế?

- Bảo vệ chủ tịch!

Bên ngoài truyền tới âm thanh đầy cảnh giác.

Một không khí hoảng loạn, trong phòng sáng lên, chỉ nhìn thấy Diệp Khai không biết từ đâu xuất hiện cầm theo một cây nến, đốt lên cẩn thận đặt trên bàn.

- Không sao, chỉ là bị mất điện tạm thời thôi.

Diệp Khai nói với mọi người.

- Ồ.

Mọi người hình như vẫn chưa muốn ăn cơm, tự nhiên lại gặp cảnh mất điện.

Diệp Tử Bình chay mày, rõ ràng là đang có chuyện suy nghĩ.

Phía khách sạn nhanh chóng mang đến rất nhiều nến đến và giúp mọi người cắm lên.

Căn phòng lập tức trở nên rực sáng, dưới ánh sáng của những ngọn nến là một không khí lãng mạn được cố ý tạo ra, chỉ là đột nhiên lại bị mất điện nên vẫn khiến người nhất thời cảm thấy khó thích ứng.

- Haizz…

Diệp Tử Bình thở dài.

Một nửa đèn đường thắp sáng, đèn neong không còn nhấp nháy nữa, trong mỗi phòng ăn nhà hàng không hề mở điều hòa, người dân trong thành phố tranh nhau mua nến, các khu vực giải trí đều dán giấy thông báo mất điện, các doanh nghiệp sản xuất sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Thành phố Minh Châu xuất hiện tình trạng như vậy đã trở thành một khu thiên tai về thiếu điện, mà việc hoang mang khi thiếu điện đang lan tràn từ cục bộ đến phạm vi cả nước, vô số dây chuyền sản xuất của các doanh nghiệp đều đã hoặc sắp phải chịu ảnh hưởng của tình trạng thiếu điện này.

- Tại sao thành phố Minh Châu lại bị cắt điện?

Chuyện này thực sự khiến Diệp Khai cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu nói rằng thủ đô vĩ đại không cho phép cắt điện vì lý do chính trị thì thành phố Minh Châu không thể bị cắt điện, và lại càng phải suy nghĩ về phương diện kinh tế.

Ít nhất trong ấn tượng của Diệp Khai thì thành phố Minh Châu rất ít xuất hiện tình trạng cắt điện,

- Tình hình bây giờ đã thay đổi, gàn đây xuất hiện dấu hiệu phát triển quá đà của nền kinh tế, các loại hình doanh nghiệp đang phát triển lên rất nhiều, sự thiếu hụt điện ở các khu vực rất nghiêm trọng, cho nên ngay cả thành phố Minh Châu cũng phải phân vùng để tiến hành hạn chế cung cấp điện, cũng chính là để đối phó với tình trạng này.

Trữ Thiên Hòa ngồi ở một bên giải thích.

- Ồ, hóa ra là vậy…

Diệp Khai gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.

Ít nhiều anh cũng hiểu một chút về tình trạng này, nguyên nhân cơ bản của tình trạng thiếu điện này chính là do hai năm gần đây việc quy hoạch điện lực chấp hành không tương xứng, nguồn điện mới được hạch chuẩn tập trung ở phía Đông Bắc Bộ, mà một đường dây điện cao thế thông điện từ Tây sang Đông, từ Bắc tới Nam lại phát triển một cách chậm chạp, tại vùng phía Đông nơi tập trung phụ tải dùng điện lại không hề có dự án xây dựng nhà máy điện mới. Tuy nói rằng tỷ lệ đầu tư cho nguồn năng lượng sạch đã tăng lên trên diện rộng nhưng lại không thể đáp ứng được nhu cầu dùng điện, cho nên dẫn đến thiếu điện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0