Một báng súng vào đầu
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Ngày mai sẽ là sinh nhật Hắc Thất, đêm nay hắn làm tiệc rượu trong nhà,
chiêu đãi người quen biết, trong đó không thiếu nhân vật tai to mặt lớn
của thành phố An Bình, nói thí dụ như bí thư thành ủy Bì Mộng Các,
thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Thạch Hoằng Thủy, Bí thư Ủy ban tư pháp nhớ kiêm cục trưởng cục cảnh sát Hà Chấn Vũ, những người này đều đến,
cho tới bây giờ còn chưa về.
Chỗ tiểu biệt thự của Hắc Thất khá lớn, hơn nữa có nhiều cận vệ, tính an toàn hoàn toàn không cần cân nhắc.
Đã đến lúc này, mọi người cũng đều có chút mệt mỏi, từng người đi tìm chỗ nghỉ.
Có thể là do đã sống qua cảng đảo, Hắc Thất càng thêm hướng tới cuộc sống bên kia, chỉ là cảng đảo cũng không dễ lăn lộn, cho nên Hắc Thất ở đó cũng chẳng phát triển được bao nhiêu, ngược lại học được rất nhiều mánh khóe của xã hội đen.
Về tới thành phố An Bình, Hắc Thất đem bổn sự học được phát huy đến cực hạn, một phen thao tác mua được nhà máy thép An Bình chỉ tốn 1000 vạn khiến hắn cảm thấy cao hứng phi thường.
Là nhân vật đi ra từ nhà máy thép An Bình, Hắc Thất rất rõ ràng nhà máy thép giá trị bao nhiêu, chỉ tính riêng tiền bán thiết bị đã là con số cực lớn, chưa nói đất đai và nhân tài kỹ thuật.
Đương nhiên, tài sản phụ cũng là có, bên này khá đông công nhân trên 40 tuổi, trên cơ bản khó có đóng góp gì.
Hắc Thất mua được nhà máy thép An Bình, tự nhiên muốn truy cầu lợi ích lớn nhất, hắn cảm thấy trong hai vạn công nhân viên chức nhà máy thép An Bình, ít nhất phải cho ra đường năm ngàn người mới có thể thực hiện mục tiêu của mình.
Hắn biết rõ nhược điểm của xí nghiệp nhà nước, người nhiều hơn việc, phân quyền không rõ, trong hai vạn công nhân viên chức thì số ngồi không ít nhất cũng phải có hơn 2000 người, cho nên những những người này phải đá ra.
Mặc dù chỉ là một đầu lĩnh lưu manh xã hội đen, nhưng có thủ đoạn Hắc Thất . Hắn không chỉ có đả thông nhân vật tầng trên thành phố An Bình, đồng thời cũng thăm dò xu hướng phát triển của thị trường vật liệu thép.
Hiện giờ quốc gia đang tại phát triển thị trường bất động sản, các nơi bắt đầu xây dựng rầm rộ, trong quá trình này thiếu nhất là gì? Dĩ nhiên là là vật liệu thép cùng với xi-măng.
Hắn thậm chí có cân nhắc qua, trực tiếp mời từ cảng đảo một đội ngũ quản lý tiếp nhận nhà máy thép, vốn hắn chướng mắt với tầng quản lý nhà máy thép An Bình.
Hắc Thất ngồi trong ghế sofa, cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác vị chát trên đầu lưỡi.
- Cuộc đời à, giống như là một ly rượu đỏ, chỉ có trong ngọt ngào trộn lẫn một chút chua chát mới có vị thuần hậu.
Hắc Thất nhịn không được thở dài nói.
Nếu không phải chính mình trước kia được ma luyện nhiều như vậy, trải qua đầu đao thè lưỡi ra liếm máu thì sao hôm nay kiên cường như thế, càng không khả năng hồi mã thương giết trở về, cường thế thu mua nhà máy thép An Bình.
Cho tới bây giờ, đám thành ủy và ủy ban nhân dân còn không phải đều ngoan ngoãn nghe chính mình bài bố sao?
Câu nói kia nói rất đúng, gian nan là nợ anh hùng phải vay!
Hắc Thất mỗi một lần nghĩ tới những lời này, cũng có chút ước mơ tương lai của mình. Hắn không chỉ có muốn làm đầu rồng thế giới ngầm thành phố An Bình mà còn hy vọng là đại nhân vật có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời .
Dù sao đều là người mà thôi, ngoại trừ xuất thân bất đồng cùng trận doanh bất đồng bên ngoài, hắn cũng không biết là chính mình cùng đám lãnh đạo kia có gì khác nhau.
- Thất gia, Cường Tử cùng đám Tiểu Tứ nhi trở về rồi.
Một gã thủ hạ tiến đến nói với Hắc Thất.
- Bọn hắn tới làm gì?
Hắc Thất có chút không vui.
Hôm nay là lúc Hắc Thất mở tiệc chiêu đãi quan lớn thành phố An Bình, hắn đã dẹp đám côn đồ chướng mắt, còn lại đều là thủ hạ đáng tin, thậm chí có một số đã cùng hắn lăn lộn cảng đảo, là lực lượng mà hắn tin cậy.
- Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi dẫn theo một cô bé tới, nói là quà sinh nhật cho ngài.
Thủ hạ hồi đáp.
-Hai thằng này sẽ không gây chuyện cho ta chứ? Bảo vào đi!
Hắc Thất đầu tiên mắng một câu, sau đó bảo.
Sở thích của hắn là ngủ với những cô bé.
Nội địa bất đồng cảng đảo, bên cảng đảo phong khí cởi mở nên không thiếu các cô bé mười lăm mười sáu tuổi đã đi bán dâm, chỉ cần đừng cho cảnh sát bắt sẽ không có vấn đề gì, nhưng nội địa lại khác, rất ít có thể đụng tới cô bé thực sự nên Hắc Thất sau khi nghe cảm thấy rất hứng thú.
Nghĩ đến, nếu như là cái loại tàn hoa bại liễu thì đám Cường Tử cũng không dám mang tới chúc thọ.
- Chúc mừng Thất gia phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi sau khi đi vào, trước hết chúc mừng rồi mới đẩy Chu Tường lên.
- Ồ? Nguyên lai là tiểu nha đầu này......
Hắc Thất thấy được Chu Tường, con mắt lập tức sáng ngời.
Hắn gặp tiểu cô nương này lần đầu là khi đi nhà máy thép An Bình nói chuyện làm ăn, lúc ăn bánh đúc đậu ven đường thì thấy được Chu Tường đang giúp lão Chu thu dọn, cảm giác rất thèm muốn.
Không nghĩ tới Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi có ánh mắt như vậy, rõ ràng nhớ kỹ chuyện này, đem Chu Tường bắt lại.
- Ô ô......
Tay chân tiểu cô nương đều bị băng dán trói chặt lấy, miệng cũng dính chặt nên chỉ có thể trừng mắt nhìn hằm hằm đối phương.
- Thất gia, ngài chậm rãi hưởng dụng, chúng tôi cáo lui trước.
Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi nói.
- Ân, không tệ.
Hắc Thất khẽ gật đầu, hiển nhiên là phi thường hài lòng.
Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi sau khi đi ra, Tiểu Tứ nhi cũng có chút không thoả mãn nói:
- Cường ca, Thất gia cũng không thưởng đồng nào!?
- Mày biết cái gì!
Cường ca gõ đầu Tiểu Tứ nhi, quát lớn:
- Cho mày tiền thưởng thì coi như xong chuyện, Thất gia không cho tiền thưởng chính là cảm thấy chúng ta làm chuyện hợp tâm tư của hắn, tích lũy công lao cho chúng ta!
- Ah, nguyên lai là như vậy ah...... Vậy như mày nói, đây là chuyện tốt rồi......
Tiểu Tứ nhi sau khi nghe, lập tức vui vẻ.
- Đương nhiên là chuyện tốt, học tập lấy một chút đi, tiểu tử.
Cường ca nói.
Trong phòng, Hắc Thất đã sớm đuổi những người không có phận sự đi ra.
Hơi rượu bốc lên khiến cho Hắc Thất cảm thấy trên người có một loại lực lượng muốn tiết ra.
Hắn kéo Chu Tường tới trên giường, lại cảm thấy chỗ đó có chút bất tiện, nghĩ nghĩ kéo cô bé trở lại ghế.
Tiểu cô nương giãy dụa, tuy tay chân bị trói nhưng vẫn tránh né được tay Hắc Thất.
- Mịa nó, mày lại động, lão tử quất chết!
Hắc Thất đêm nay uống rượu không ít, hành động có chút chậm chạp, thủy chung không bắt được trọng điểm, không khỏi có chút tức giận.
Thân trên tiểu cô nương mặc áo sơ mi, hạ thân mặc váy hoa.
Hắc Thất nhìn nhìn, hai tay cầm lấy quần của nàng, khẽ dùng sức xé toạc ra, để lộ váy lót màu trắng bên trong.
Váy lót không dài, chỉ che được hơn nửa đùi tiểu cô nương, dưới ánh đèn trông cực kỳ hấp dẫn.
- Chậc chậc, Cường Tử rất có ánh mắt, biết mình thích kiểu gì.
Hắc Thất cảm giác bộ vị nào đó đã cứng ngắc, hắn cầm lấy chén rượu uống một ngụm, sau đó tưới chỗ rượu còn lại vào mặt tiểu cô nương khiến rượu đỏ lập tức nhuộm loang cả vạt áo sơ mi trắng.
Tiểu cô nương ô ô phản ứng lấy, thấy Hắc Thất ha ha ha cười to, cảm thấy phi thường thú vị.
Đang chuẩn bị bước tiếp theo, Hắc Thất đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, hình như là có người xô cửa.
- Ân?!
Hắc Thất sửng sốt, quay đầu lại thì không thấy có gì dị thường.
Đang nghi hoặc thời điểm, chợt nghe đến lại một tiếng vang thật lớn, toàn bộ gian phòng tựa hồ chấn động rồi cánh cửa gỗ vỡ tan nát.
Đồng tử Hắc Thất đột nhiên co rút lại, cảm giác những mảnh gỗ vụn đang bay tới.
Hắn thụp người mảnh gỗ vụn tránh thoát bay tới, tiếp đó thấy từ ngoài cửa có hai người đàn ông ập vào, trong tay lăm lăm súng.
- Ặc lại tiểu liên đột kích!
Trái tim Hắc Thất khẽ run rẩy, thấy rõ vũ khí cầm trong tay đối phương, không khỏi quá sợ hãi.
Tựa hồ, đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố cũng không có trang bị tốt như vậy?
Hắn là kẻ yêu thích súng ống, cũng sưu tầm mấy khẩu súng tốt nên nhận ra được thứ trong tay đối phương là Desert Eagle của Israel.
Những người này, không phải loại lương thiện!
Hắc Thất lập tức phản ứng, tiện tay lật tung cái bàn về hai người kia, chính mình lại phi tới cửa sổ đi ra ngoài, lăn đến trên ban công.
Hắn vịn tay vào lan can, thân thể lại đột nhiên lộn ra ngoài, thân thủ không tệ, một hơi không dừng lại nhảy xuống, lăn cái đã ở trên thảm cỏ.
Bỗng nhiên trước mắt hắn có một bóng đen rồi tiếng gió vụt đến.
Hắc Thất ngẫng đầu, thấy một gã trẻ tuổi cầm khẩu tiểu liên đột kích, quay họng súng, trực tiếp dùng báng thép đập thẳng vào mặt mình.
Hắc Thất cảm thấy má trái của mình lệch đi, phun ra một búng máu kèm theo mấy cái răng.
- Rốt cuộc là ai tập kích lão tử?!
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Hắc Thất trước khi hôn mê.
Chỗ tiểu biệt thự của Hắc Thất khá lớn, hơn nữa có nhiều cận vệ, tính an toàn hoàn toàn không cần cân nhắc.
Đã đến lúc này, mọi người cũng đều có chút mệt mỏi, từng người đi tìm chỗ nghỉ.
Có thể là do đã sống qua cảng đảo, Hắc Thất càng thêm hướng tới cuộc sống bên kia, chỉ là cảng đảo cũng không dễ lăn lộn, cho nên Hắc Thất ở đó cũng chẳng phát triển được bao nhiêu, ngược lại học được rất nhiều mánh khóe của xã hội đen.
Về tới thành phố An Bình, Hắc Thất đem bổn sự học được phát huy đến cực hạn, một phen thao tác mua được nhà máy thép An Bình chỉ tốn 1000 vạn khiến hắn cảm thấy cao hứng phi thường.
Là nhân vật đi ra từ nhà máy thép An Bình, Hắc Thất rất rõ ràng nhà máy thép giá trị bao nhiêu, chỉ tính riêng tiền bán thiết bị đã là con số cực lớn, chưa nói đất đai và nhân tài kỹ thuật.
Đương nhiên, tài sản phụ cũng là có, bên này khá đông công nhân trên 40 tuổi, trên cơ bản khó có đóng góp gì.
Hắc Thất mua được nhà máy thép An Bình, tự nhiên muốn truy cầu lợi ích lớn nhất, hắn cảm thấy trong hai vạn công nhân viên chức nhà máy thép An Bình, ít nhất phải cho ra đường năm ngàn người mới có thể thực hiện mục tiêu của mình.
Hắn biết rõ nhược điểm của xí nghiệp nhà nước, người nhiều hơn việc, phân quyền không rõ, trong hai vạn công nhân viên chức thì số ngồi không ít nhất cũng phải có hơn 2000 người, cho nên những những người này phải đá ra.
Mặc dù chỉ là một đầu lĩnh lưu manh xã hội đen, nhưng có thủ đoạn Hắc Thất . Hắn không chỉ có đả thông nhân vật tầng trên thành phố An Bình, đồng thời cũng thăm dò xu hướng phát triển của thị trường vật liệu thép.
Hiện giờ quốc gia đang tại phát triển thị trường bất động sản, các nơi bắt đầu xây dựng rầm rộ, trong quá trình này thiếu nhất là gì? Dĩ nhiên là là vật liệu thép cùng với xi-măng.
Hắn thậm chí có cân nhắc qua, trực tiếp mời từ cảng đảo một đội ngũ quản lý tiếp nhận nhà máy thép, vốn hắn chướng mắt với tầng quản lý nhà máy thép An Bình.
Hắc Thất ngồi trong ghế sofa, cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác vị chát trên đầu lưỡi.
- Cuộc đời à, giống như là một ly rượu đỏ, chỉ có trong ngọt ngào trộn lẫn một chút chua chát mới có vị thuần hậu.
Hắc Thất nhịn không được thở dài nói.
Nếu không phải chính mình trước kia được ma luyện nhiều như vậy, trải qua đầu đao thè lưỡi ra liếm máu thì sao hôm nay kiên cường như thế, càng không khả năng hồi mã thương giết trở về, cường thế thu mua nhà máy thép An Bình.
Cho tới bây giờ, đám thành ủy và ủy ban nhân dân còn không phải đều ngoan ngoãn nghe chính mình bài bố sao?
Câu nói kia nói rất đúng, gian nan là nợ anh hùng phải vay!
Hắc Thất mỗi một lần nghĩ tới những lời này, cũng có chút ước mơ tương lai của mình. Hắn không chỉ có muốn làm đầu rồng thế giới ngầm thành phố An Bình mà còn hy vọng là đại nhân vật có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời .
Dù sao đều là người mà thôi, ngoại trừ xuất thân bất đồng cùng trận doanh bất đồng bên ngoài, hắn cũng không biết là chính mình cùng đám lãnh đạo kia có gì khác nhau.
- Thất gia, Cường Tử cùng đám Tiểu Tứ nhi trở về rồi.
Một gã thủ hạ tiến đến nói với Hắc Thất.
- Bọn hắn tới làm gì?
Hắc Thất có chút không vui.
Hôm nay là lúc Hắc Thất mở tiệc chiêu đãi quan lớn thành phố An Bình, hắn đã dẹp đám côn đồ chướng mắt, còn lại đều là thủ hạ đáng tin, thậm chí có một số đã cùng hắn lăn lộn cảng đảo, là lực lượng mà hắn tin cậy.
- Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi dẫn theo một cô bé tới, nói là quà sinh nhật cho ngài.
Thủ hạ hồi đáp.
-Hai thằng này sẽ không gây chuyện cho ta chứ? Bảo vào đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc Thất đầu tiên mắng một câu, sau đó bảo.
Sở thích của hắn là ngủ với những cô bé.
Nội địa bất đồng cảng đảo, bên cảng đảo phong khí cởi mở nên không thiếu các cô bé mười lăm mười sáu tuổi đã đi bán dâm, chỉ cần đừng cho cảnh sát bắt sẽ không có vấn đề gì, nhưng nội địa lại khác, rất ít có thể đụng tới cô bé thực sự nên Hắc Thất sau khi nghe cảm thấy rất hứng thú.
Nghĩ đến, nếu như là cái loại tàn hoa bại liễu thì đám Cường Tử cũng không dám mang tới chúc thọ.
- Chúc mừng Thất gia phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi sau khi đi vào, trước hết chúc mừng rồi mới đẩy Chu Tường lên.
- Ồ? Nguyên lai là tiểu nha đầu này......
Hắc Thất thấy được Chu Tường, con mắt lập tức sáng ngời.
Hắn gặp tiểu cô nương này lần đầu là khi đi nhà máy thép An Bình nói chuyện làm ăn, lúc ăn bánh đúc đậu ven đường thì thấy được Chu Tường đang giúp lão Chu thu dọn, cảm giác rất thèm muốn.
Không nghĩ tới Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi có ánh mắt như vậy, rõ ràng nhớ kỹ chuyện này, đem Chu Tường bắt lại.
- Ô ô......
Tay chân tiểu cô nương đều bị băng dán trói chặt lấy, miệng cũng dính chặt nên chỉ có thể trừng mắt nhìn hằm hằm đối phương.
- Thất gia, ngài chậm rãi hưởng dụng, chúng tôi cáo lui trước.
Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi nói.
- Ân, không tệ.
Hắc Thất khẽ gật đầu, hiển nhiên là phi thường hài lòng.
Cường Tử cùng Tiểu Tứ nhi sau khi đi ra, Tiểu Tứ nhi cũng có chút không thoả mãn nói:
- Cường ca, Thất gia cũng không thưởng đồng nào!?
- Mày biết cái gì!
Cường ca gõ đầu Tiểu Tứ nhi, quát lớn:
- Cho mày tiền thưởng thì coi như xong chuyện, Thất gia không cho tiền thưởng chính là cảm thấy chúng ta làm chuyện hợp tâm tư của hắn, tích lũy công lao cho chúng ta!
- Ah, nguyên lai là như vậy ah...... Vậy như mày nói, đây là chuyện tốt rồi......
Tiểu Tứ nhi sau khi nghe, lập tức vui vẻ.
- Đương nhiên là chuyện tốt, học tập lấy một chút đi, tiểu tử.
Cường ca nói.
Trong phòng, Hắc Thất đã sớm đuổi những người không có phận sự đi ra.
Hơi rượu bốc lên khiến cho Hắc Thất cảm thấy trên người có một loại lực lượng muốn tiết ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn kéo Chu Tường tới trên giường, lại cảm thấy chỗ đó có chút bất tiện, nghĩ nghĩ kéo cô bé trở lại ghế.
Tiểu cô nương giãy dụa, tuy tay chân bị trói nhưng vẫn tránh né được tay Hắc Thất.
- Mịa nó, mày lại động, lão tử quất chết!
Hắc Thất đêm nay uống rượu không ít, hành động có chút chậm chạp, thủy chung không bắt được trọng điểm, không khỏi có chút tức giận.
Thân trên tiểu cô nương mặc áo sơ mi, hạ thân mặc váy hoa.
Hắc Thất nhìn nhìn, hai tay cầm lấy quần của nàng, khẽ dùng sức xé toạc ra, để lộ váy lót màu trắng bên trong.
Váy lót không dài, chỉ che được hơn nửa đùi tiểu cô nương, dưới ánh đèn trông cực kỳ hấp dẫn.
- Chậc chậc, Cường Tử rất có ánh mắt, biết mình thích kiểu gì.
Hắc Thất cảm giác bộ vị nào đó đã cứng ngắc, hắn cầm lấy chén rượu uống một ngụm, sau đó tưới chỗ rượu còn lại vào mặt tiểu cô nương khiến rượu đỏ lập tức nhuộm loang cả vạt áo sơ mi trắng.
Tiểu cô nương ô ô phản ứng lấy, thấy Hắc Thất ha ha ha cười to, cảm thấy phi thường thú vị.
Đang chuẩn bị bước tiếp theo, Hắc Thất đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, hình như là có người xô cửa.
- Ân?!
Hắc Thất sửng sốt, quay đầu lại thì không thấy có gì dị thường.
Đang nghi hoặc thời điểm, chợt nghe đến lại một tiếng vang thật lớn, toàn bộ gian phòng tựa hồ chấn động rồi cánh cửa gỗ vỡ tan nát.
Đồng tử Hắc Thất đột nhiên co rút lại, cảm giác những mảnh gỗ vụn đang bay tới.
Hắn thụp người mảnh gỗ vụn tránh thoát bay tới, tiếp đó thấy từ ngoài cửa có hai người đàn ông ập vào, trong tay lăm lăm súng.
- Ặc lại tiểu liên đột kích!
Trái tim Hắc Thất khẽ run rẩy, thấy rõ vũ khí cầm trong tay đối phương, không khỏi quá sợ hãi.
Tựa hồ, đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố cũng không có trang bị tốt như vậy?
Hắn là kẻ yêu thích súng ống, cũng sưu tầm mấy khẩu súng tốt nên nhận ra được thứ trong tay đối phương là Desert Eagle của Israel.
Những người này, không phải loại lương thiện!
Hắc Thất lập tức phản ứng, tiện tay lật tung cái bàn về hai người kia, chính mình lại phi tới cửa sổ đi ra ngoài, lăn đến trên ban công.
Hắn vịn tay vào lan can, thân thể lại đột nhiên lộn ra ngoài, thân thủ không tệ, một hơi không dừng lại nhảy xuống, lăn cái đã ở trên thảm cỏ.
Bỗng nhiên trước mắt hắn có một bóng đen rồi tiếng gió vụt đến.
Hắc Thất ngẫng đầu, thấy một gã trẻ tuổi cầm khẩu tiểu liên đột kích, quay họng súng, trực tiếp dùng báng thép đập thẳng vào mặt mình.
Hắc Thất cảm thấy má trái của mình lệch đi, phun ra một búng máu kèm theo mấy cái răng.
- Rốt cuộc là ai tập kích lão tử?!
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Hắc Thất trước khi hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro