Quan Môn

Mua hung

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Diệp Khai vừa lộ mặt đã đem Hàn công tử dọa chạy.

Lúc này Minh Hân mới đi tới cảm tạ hắn.

- Không có gì, chỉ là không vừa mắt khi nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy, trong trường học cũng dám hoành hành, mang đến ảnh hưởng xấu bao nhiêu đây?

Diệp Khai tỏ vẻ đây chỉ là một chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì.

Trong lòng Minh Hân tự nhủ, anh so với hắn còn hung hăng càn quấy nhiều hơn, một chiếc xe tốt vậy hiện tại đã bị biến thành một đống sắt vụn.

Nhưng nàng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bình thường trở lại, đối với loại nha nội như Hàn công tử, cũng chỉ có thái tử gia hồng sắc gia tộc đời thứ ba như Diệp Khai mới có thể trấn được, hãy xem bộ dạng hốt hoảng thất thố bỏ chạy khi nãy của Hàn công tử đã biết rõ Diệp Khai mang tới áp lực lớn bao nhiêu cho hắn, đây gọi là kẻ ác có ác nhân mài.

Người vây xem dần dần tán đi, Minh Hân gọi người của đài truyền hình đem xe mình lái về, lại tỏ vẻ muốn mời Diệp Khai cùng Lê Ngũ đi dùng cơm biểu đạt lòng cảm tạ của nàng vì Diệp Khai ra tay giúp đỡ.

Kỳ thật việc tông xe chỉ là việc nhỏ, thế nhưng điều làm Minh Hân lo lắng nhất là Hàn công tử vì chuyện này một mực quấn quýt lấy nàng không chịu bỏ qua, sự tình liền phiền toái, phải biết rằng Hàn phó chủ tịch cũng được phân công quản lý công tác bên đài truyền hình thành phố, nếu Hàn công tử cố ý làm khó dễ, xác thực là phiền toái.

- Hắn là cái rắm gì, nếu như hắn dám đi đài truyền hình quấy nhiễu cô, cô gọi điện cho tôi là tốt rồi.

Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Vậy thì thật cảm tạ anh!

Minh Hân vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng của nàng cũng có một chút hiếu kỳ, không biết Hàn công tử rốt cục ở đâu chọc phải Diệp Khai, không ngờ để Diệp Khai ghét hắn như vậy, giống như rất thích nắm chặt bím tóc của Hàn công tử.

Diệp Khai cuối cùng cũng không nhận lời ăn cơm với Minh Hân, hắn nhận được tin tức của Chung Ly Dư, nói là bên căn cứ tạo thuyền xảy ra một sự tình, có chút phiền toái.

Sau khi hai người Diệp Khai rời khỏi, nhóm bạn xấu của Hàn công tử mới bu lại đem khán giả đuổi đi, sau đó gọi điện thoại kêu xe tải tới đem xe thể thao bị đụng rách nát lôi đi, đem tới ga ra sửa xe.

- Thật sự là quá ghê tởm!

Hàn công tử một quyền nện lên trên cát, nổi giận đùng đùng hô.

Sự tình hôm nay thật sự là quá mất thể diện.

Vốn tâm tình của mọi người đều rất tốt, hàng năm tới lúc này khi tân sinh đại học nhập học, cũng là một đoạn thời gian mọi người vui vẻ nhất, tại sao đây, bởi vì sẽ có những nữ sinh mới xuất hiện thôi.

Trên thực tế tân sinh đại học là nhóm người rất dễ dàng bị những nha nội quan viên câu vào trong tay, bởi vì các nàng bị nuôi nhốt suốt mười mấy năm từ trưởng tiểu học lên trung học, phí hết bao nhiêu thời gian thanh xuân, đột nhiên đi vào đại học, là hoàn cảnh tương đối rộng mở, tự nhiên sẽ bắt đầu tách ra vẻ đẹp vốn có của mình.

Nguyên nhân chính là vì như thế tất cả mọi người thật ưa thích ở thời điểm tân sinh báo danh, chạy tới sân trường đại học câu dẫn nữ sinh, thứ nhất là không gian lựa chọn khá lớn, thứ hai là đại bộ phận nữ sinh còn chưa hiểu rõ tinh tường đông tây nam bắc, rất dễ dàng câu dẫn vào trong tay.

Chuyện tốt đẹp như vậy, tất cả đều bởi vì Diệp Khai xuất hiện mà bị hắn quấy hoàn toàn kết thúc.

Hàn công tử hoàn toàn không thể ngờ chính mình chỉ đùa giỡn người chủ trì đài truyền hình Minh Hân một chút, lại bị Diệp Khai điên cuồng đả kích, làm mặt mũi hắn hoàn toàn mất hết thì không nói, còn bị cửa xe của đối phương đụng gãy sống mũi.

- Thật sự là quá ghê tởm!

Một tên bạn xấu lòng đầy căm phẫn tỏ vẻ nói.

- Hàn công tử, người nọ có địa vị gì vậy, tôi nhìn thấy xe tuy khá nát, nhưng treo giấy phép là của Quân ủy đấy…

Một bạn xấu khác ánh mắt sắc hơn một chút, trực tiếp liền hỏi tới vấn đề trọng yếu này.

- Đó là một đối đầu của tôi thôi, không nghĩ tới hôm nay đụng phải.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn công tử ấp úng nói.

Hắn bị đánh gãy sống mũi, khi nói chuyện có chút cảm giác ồm ồm, rất không thích ứng, nhưng Hàn công tử cũng không phải kẻ đần, tự nhiên là không chịu nói rõ thân phận lai lịch của Diệp Khai, nếu không nói hắn là công tử của ủy viên Cục chính trị trung ương, còn là bí thư thành ủy Minh Châu, còn không đem đám bạn xấu này dọa chạy?

Nhưng mặc dù Hàn công tử thừa nhận đối phương là đối đầu của mình, cũng làm nhóm bạn xấu lặng ngắt như tờ, có thể đối đầu với công tử của Hàn phó chủ tịch thành phố, lai lịch người kia chắc chắn sẽ không đơn giản.

Hàn công tử chớp mắt nhìn nhìn đám bạn xấu, trong lòng tự nhủ nếu để cho các ngươi biết rõ thiếu gia ta bị hắn ném ra đường hai lần, đoán chừng đám tiểu nhân các ngươi đã vội vàng chạy mất.

Bất quá bởi như vậy Hàn công tử cũng hiểu được mình không thể luôn luôn cứ bị đánh áp như thế, phải suy nghĩ biện pháp khác, hóa giải trạng thái bị động của mình mới được, dù sao mình tác chiến trên sân nhà nha.

Hiện tại Diệp Khai mới tới mà đã lợi hại như vậy rồi, đợi khi hắn dừng chân yên ổn, còn không cưỡi lên trên cổ mọi người đi ị hay sao?

- Hàn công tử, tôi nhận thức một ít người, muốn gọi bọn họ giúp anh xả giận hay không?

Một người bạn xấu đột nhiên nói ra.

Người trên đường? Hàn công tử thoáng sửng sốt, bình thường hắn làm việc đều chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã có người nịnh bợ hắn làm việc, cảnh sát từng dùng qua không ít, về phần người trên đường thật sự là chưa từng tiếp xúc qua, cảm giác mình cùng bọn họ là người của hai thế giới, làm sao có thể kết giao một chỗ đây?

Nói như thế nào mình cũng là công tử của Hàn phó chủ tịch thành phố, là trực hệ của quan viên phó cấp bộ, đáng giá mạo hiểm tiếp xúc với một ít phần tử nguy hiểm như vậy sao?

Hàn công tử lắc đầu nói:

- Những chuyện như vậy tốt nhất không nên tiếp xúc, di chứng rất nhiều đấy.

Người kia lại nói:

- Hiện tại những người kia làm việc rất lưu loát, lấy tiền làm việc, làm xong việc thì rời đi, không hề có chút di chứng, phong hiểm là do chính bọn hắn gánh chịu, chúng ta chỉ cần xuất tiền là được.

Đơn giản như vậy? Sau khi Hàn công tử nghe xong cảm thấy có chút khó tin, đây chẳng phải giống như làm chức nghiệp sát thủ hay sao?

- Phải dùng bao nhiêu tiền?

Hàn công tử không nhịn được hỏi một câu.

- Nghe nói đoàn thể của bọn hắn chỉ cần bỏ ra năm mươi ngàn là có thể giúp hộ khách làm việc thật sạch sẽ triệt để.

Người kia hồi đáp.

Sau khi Hàn công tử nghe được, liền ngẩn ngơ, rất sạch sẽ triệt để là ý tứ gì? Đây khẳng định không cần hỏi nhiều, tuyệt đối là giết người diệt khẩu!

Nghĩ tới chỉ cần bỏ ra năm mươi ngàn đã có người chịu hết mọi chuyện, đem Diệp Khai đáng ghét kia chưng phát khỏi nhân gian, trong nội tâm Hàn công tử vẫn có chút ý động, năm mươi ngàn ở trong mắt người bình thường tuy rất nhiều, nhưng trong mắt hắn thật không coi vào đâu, chỉ nói về phí tổn sửa xe hôm nay, tuyệt đối không ít hơn năm mươi ngàn.

Nhưng nhìn nhìn đám bạn chung quanh, rốt cục Hàn công tử vẫn nhịn được, lắc đầu nói:

- Được rồi, không đến nỗi như vậy.

Sau đó mọi người đi uống rượu tán gẫu, thẳng tới khi tan cuộc, Hàn công tử mới gọi lại bạn xấu kia.

- Xe của tôi đưa cho cậu lái, đây là năm mươi ngàn tiền sửa xe.

Hàn công tử nói với hắn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tiểu tử kia gọi là Diệp Khai, là sinh viên năm nhất của đại học Phục Đán.

Tên kia tiếp nhận năm mươi ngàn, lúc này mới kịp phản ứng, tại sao Hàn công tử nhắc tới chuyện này, xem ra hắn vẫn bị động tâm.

Bất quá như vậy cũng tốt, chính mình vô duyên cớ được một chiếc xe, tiền sửa xe kỳ thật Hàn công tử đã sớm trả, năm mươi ngàn này tuy nói là tiền sửa xe trên thực tế là phí tổn mua hung mà thôi, chỉ có điều trong lòng hắn âm thầm cười trộm, chỉ cần hai mươi ngàn có thể tìm người đi làm chuyện này rồi, xem ra mình còn có thể lưu lại ba mươi ngàn.

Xem ra đi theo bên cạnh Hàn công tử rất có lợi nhuận ah.

Vào buổi tối, khi Hàn phó chủ tịch về nhà, liền thấy được con trai đang ở trong nhà, không khỏi có chút kinh ngạc.

- Sao hôm nay con lại ở nhà, không cùng bạn bè ra ngoài chơi sao?

Hàn phó chủ tịch thay đổi giày, ngồi trên ghế mở ti vi, lại thuận miệng hỏi con trai.

Đứa con trai này luôn làm cho hắn không bớt lo, trên cơ bản mỗi ngày đều ngâm mình ngoài đường, trong một tháng có thể lộ mặt trong nhà được hai lần đã là mừng rỡ, hai cha con giao lưu rất ít, trừ phi con trai gặp phải phiền toái gì mới chạy về xin hắn giúp đỡ.

Chẳng lẽ hôm nay con trai lại gây ra chuyện gì nữa sao?

- Hôm nay xe bị người đụng phải, đã đem xe đi sửa, buổi tối con không ra ngoài.

Hàn công tử nói ra.

Đúng lúc này Hàn phó chủ tịch mới chú ý tới băng dán trên mũi con trai, tiếng nói cũng lạ lùng, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi:

- Vì sao lại bị thương?

- Tông xe thôi, mũi bị dập, kết quả sống mũi bị gãy.

Hàn công tử ồm ồm đáp.

Hàn phó chủ tịch lắc đầu:

- Sau này chạy xe nên chú ý một chút đi, đừng chạy nhanh như vậy, chỉ bị gãy mũi cũng là may, nếu là…hừ…

Hàn công tử tự nhiên không dám đem chuyện mình xung đột cùng Diệp Khai nói ra, nếu không cha hắn khẳng định đánh chết hắn.

Có thể làm tới phó chủ tịch thành phố Minh Châu, trên cơ bản có thể nói năng lực cá nhân cũng được, nhưng cán bộ tại thành phố Minh Châu cũng chia làm hai loại, bản thổ hệ cùng trung ương hệ, cán bộ hệ bản thổ trên cơ bản làm phó chức tương đối nhiều, rất khó có cơ hội tấn chức cao hơn, mà cán bộ hệ trung ương phần lớn đều có phe phái lực lượng chèo chống, bình thường đều giữ vị trí quyền thế, càng có cơ hội lên chức.

Hàn phó chủ tịch thuộc về phe phái của bản thổ hệ, là một trong những nhân vật trọng yếu, thực lực cũng không thể khinh thường.

Bởi vì bọn hắn dù sao cũng là địa đầu xà, đối với đủ mọi phương diện trong thành phố Minh Châu phi thường quen thuộc, năng lực làm việc khá mạnh, bên dưới lại có người, gặp được phiền toái thường xuyên có thể nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết, cho nên bên cán bộ hệ trung ương đối với bọn hắn vừa muốn chèn ép lại muốn lợi dụng, chung quy cùng tồn tại trong loại trạng thái cộng vinh cộng tồn.

Tiếc nuối lớn nhất của Hàn phó chủ tịch là vừa mới tiếp xúc cùng Trần gia trong thủ đô, Trần gia lập tức bị thất lợi trong cuộc đấu tranh chính trị, triệt để té xuống, điều này làm Hàn phó chủ tịch cực kỳ tiếc nuối, nếu có thể thực sự trèo lên được hào môn như thế, con đường làm quan của mình có thể nâng cao thêm một bước, đáng tiếc chính là Trần gia bị lật đổ quá nhanh, hoàn toàn không còn cơ hội xoay chuyển.

Hiện tại Diệp Tử Bình chủ chính thành phố Minh Châu, khiến tình thế lại có biến hóa mới.

Chỉ là quan trường bên thành phố Minh Châu thật phức tạp, mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ, các đại phái hệ đều có người phát ngôn của chính mình, muốn làm tốt quan hệ tại đây cũng cần phải có đoạn thời gian rất dài, chớ đừng nói tới trấn áp thế lực chư phương, muốn ở thành phố Minh Châu làm được nhất ngôn cửu đỉnh, phải cần hao phí khí lực rất lớn.

Hơn nữa muốn thực hiện mục tiêu này, không phải mỗi vị chủ chính đều có thể làm được, điều này cần có thủ đoạn chính trị phi thường cao minh cùng với kỹ xảo thao khống mạnh mẽ.

Lại nói tới, Hàn phó chủ tịch đối với Diệp Tử Bình cũng có một chút chờ mong, nếu như mình có thể gia nhập vào hệ thống của Diệp gia, có lẽ là một sự lựa chọn rất tốt.

Chỉ là thật sự không biết bên Diệp Tử Bình sẽ có thái độ như thế nào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0