Quan Môn

Nam Cung Vân chủ động.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Cô làm như vậy thật sự là có chút không ổn!

Diệp Khai nhìn thấy chợt nói với Nam Cung Vân.

Vô luận là móng tay kim loại hay là dây tơ kim loại, nhìn vào đều là lợi khí chuẩn bị giết người, nhìn trang bị sắc bén như thế rõ ràng lại do một mỹ nữ tuyệt sắc sử dụng, đoán chừng bất kỳ nam nhân nào cũng phát sinh lòng đề phòng rét lạnh.

- Tại sao vậy?

Nam Cung Vân cười cười nói.

- Những vật này có thể tổn thương người cũng có thể tổn thương mình, hung hiểm dị thường!

Diệp Khai hồi đáp, hắn trịnh trọng đề nghị với Nam Cung Vân:

- Cho nên tôi đề nghị cô không nên tiếp xúc với chúng thì tốt hơn!

- Pháp luật đại lục có cấm phụ nữ không được sử dụng móng tay giả hay sao?

Nam Cung Vân hỏi ngược lại.

- Vậy thì không có!

Diệp Khai gật đầu thừa nhận.

- Pháp luật đại lục có cấm phụ nữ sử dụng dây cột tóc bằng kim loại sao?

Nam Cung Vân lại hỏi.

- Vậy thì cũng không có!

Diệp Khai trả lời.

- Như vậy tôi sử dụng cũng không làm trái pháp luật đi?

Nam Cung Vân lại hỏi.

- Không sai!

Diệp Khai gật gật đầu, thừa nhận lời nói của Nam Cung Vân không sai, nhưng hắn lại tỏ vẻ:

- Nhưng cô có loại vật này, đã có được khả năng cấu thành uy hiếp nghiêm trọng tới an toàn của thân thể người khác, cho nên chúng tôi đề nghị cô không nên sử dụng, như vậy là quá nguy hiểm!

- Nguy hiểm? Có loại đồ vật gì mà không nguy hiểm đây?

Nam Cung Vân cười khẽ, thuận tay cầm lên một cây bút máy khảm bạc nạm vàng trên bàn, nhẹ nhàng vặn mở nắp bút, sau đó dùng ngón tay vuốt nhẹ lên ngòi bút bằng kim loại chưa từng sử dụng qua:

- Diệp công tử, tựa như cây bút máy này, nếu ở trong tay người khác đồng dạng cũng là lợi khí câu hồn đoạt phách!

- Được rồi, tôi thừa nhận cô nói có chút đạo lý!

Diệp Khai khoát tay, sau đó chợt hỏi:

- Chỉ là tôi thật sự không rõ, vì sao cô phải mang theo nhiều trang bị đặc thù như vậy?

Chuyện này làm cho Diệp Khai không cách nào hiểu được, xuất thân cao quý như Nam Cung Vân, không thể nào tự thân liên hệ nguy hiểm, nhưng nàng tự dưng lại võ trang giống như một sát nhân cuồng ma, thật sự có chút không thể tưởng tượng.

- Nếu như anh ở trong vòng một năm gặp được qua hai mươi sáu lần ám sát, anh sẽ hiểu vì sao tôi lại mang theo nhiều trang bị đặc thù như thế!

Nam Cung Vân lạnh nhạt đáp:

- Không có bất kỳ cô gái nào sẽ nguyện ý đem mình cùng sát nhân cuồng ma hợp chung một chỗ, họ luôn hướng tới sinh hoạt hạnh phúc bình thản mà thôi!

- Nha…

Diệp Khai nghe xong, gật nhẹ đầu, sau đó chợt nói ra:

- Tôi chỉ mới gặp qua bốn lần ám sát, như vậy tính ra tôi hạnh phúc hơn cô nhiều!

- Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi trở lại đại lục. Cho dù nơi này không giàu có như hải ngoại, nhưng phương diện trị an tựa hồ là tốt hơn một chút, ít nhất cho tôi được cảm giác an tâm khi đi ngủ.

Nam Cung Vân gật nhẹ đầu nói.

Diệp Khai nhìn nhìn Nam Cung Vân, cảm thấy dưới vẻ mỹ lệ kinh người của nàng tựa hồ cất giấu sát cơ lăng lệ ác liệt, nhưng bên dưới sát cơ lăng lệ ác liệt kia còn ẩn giấu một trái tim không cách nào chạm tới.

Phụ nữ ah, thật sự là một loại sinh vật phi thường phức tạp.

- Chúng ta cứ ngồi nói chuyện phiếm cả đêm sao?

Diệp Khai nghĩ nghĩ, hỏi Nam Cung Vân.

- Anh có thể đi ngủ thôi.

Nam Cung Vân nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ tới một thân trang bị đặc thù của Nam Cung Vân, trong lòng Diệp Khai tự nhủ tôi nên trợn mắt thì an toàn hơn một ít, nếu như thật sự đi ngủ, không dám nắm chắc vị tuyệt sắc mỹ nữ này có chịu thành thật ngủ ở căn phòng khác hay không.

Nếu như nàng vụng trộm chạy tới phòng hắn muốn cướp sắc thì cũng thôi, nhưng lỡ như nàng thuận tay dùng sợi tơ kim loại quấn một vòng quanh cổ mình, như vậy từ nay về sau trên thế gian đã không còn Diệp nhị thiếu.

Khả năng nguy hiểm này vẫn thật lớn, Diệp Khai không dám mạo hiểm.

- Hay là tôi không ngủ đâu, tôi uống rượu ăn gì đó, xem ti vi!

Nghĩ tới những chuyện kia, Diệp Khai cười khan một tiếng nói.

- Ha ha, như vậy cũng tốt, có Diệp công tử gác đêm cho tôi, tôi có thể ngủ an tâm một ít!

Nam Cung Vân nở nụ cười, nháy mắt với Diệp Khai, sau đó uốn éo đi vào phòng ngủ của nàng.

Nàng cũng không đóng cửa, cứ tự nhiên cởi giày, nằm nghiêng trên mặt giường lớn.

Chỉ cần Diệp Khai vừa nhấc mắt liền có thể chứng kiến được Nam Cung Vân đang nằm trên chiếc giường kia.

Sợi dây đai áo tắm lả tả tách ra, chiếc áo ngủ ngắn ngủn bị kéo lệch lên phía trên, da thịt trắng nõn óng ánh xuất hiện ngay trước mắt của hắn.

Cho dù Nam Cung Vân đã dùng gối ôm che lại bộ ngực sữa no đủ, nhưng vẫn không cách nào che giấu khe ngực thật sâu, bụng dưới bằng phẳng, đường cong tuyệt mỹ, đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp, khu vực có chiếc quần lót mỏng che chắn càng thêm gợi cảm động người, làm máu huyết hắn sôi sục, khó thể tự chủ chính mình.

Diệp Khai chỉ liếc mắt nhìn liền nhanh chóng nổi lên phản ứng, nửa thân dưới ngay lập tức liền quật khởi.

- Thật hao tổn tâm trí! Vì sao lại gặp phải một nữ nhân như vậy đây?

Diệp Khai nhìn thoáng qua phòng ngủ, tư thế ngủ của Nam Cung Vân mang tới lực trùng kích thị giác cho hắn đúng là phi thường cường liệt.

Chỉ là sau khi kiến thức được một thân trang bị của nàng, Diệp Khai không còn lá gan trực tiếp xông vào cùng nàng phát sinh ra sự tình gì thân mật hơn.

Nữ nhân kia chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, tràn đầy nguy hiểm trí mạng, đáng sợ nhất chính là không ai biết lúc nào nàng sẽ bạo tạc nổ tung, đối với nàng vẫn nên đứng xa mà nhìn thì tốt hơn.

Nếu như nói bình thường ước hẹn nàng đi ra uống nước, ăn bữa cơm, hưởng thự mỹ cảm thị giác một chút thì vẫn có thể cân nhắc lại, ít nhất mang nữ nhân này đi ra ngoài vẫn rất có mặt mũi.

Nữ nhân là lão hổ, nữ nhân là lão hổ…

Diệp Khai dứt khoát dựa vào sô pha, khoanh chân lại, hai tay giao nhau đặt lên trước bụng, cứ như vậy liền nhắm mắt nhập định.

Nhắc tới thật sự kỳ quái, hai mắt vừa nhắm toàn bộ cảnh đẹp lập tức liền biến mất, Diệp Khai rất nhanh đã lâm vào trong yên tĩnh hoàn toàn.

Không biết qua bao lâu, Diệp Khai chợt động, liền mở mắt.

Chợt phát hiện Nam Cung Vân đã thức dậy ngồi trên sô pha đối diện, dùng ngón tay đỡ cằm mở to mắt nhìn hắn, tựa hồ như đang nghiên cứu gì đó.

- Cô thức đã bao lâu rồi?

Diệp Khai phát hiện mình giống như xuất hiện hiện tượng hưng phấn lúc mới thức buổi sáng, đũng quần bị đẩy lên như chiếc lều cao, có chút xấu hổ kéo đệm bên cạnh che lại.

- Vừa mới…

Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai nói ra.

Diệp Khai nhìn nàng, liền phát hiện được khe rãnh trắng nõn dưới áo ngủ, vô cùng chói mắt.

Thật không biết do Nam Cung Vân cố ý hay là không có kinh nghiệm trong phương diện này, lộ liễu như vậy mà vẫn không biết, khiến cho Diệp Khai cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Anh nói tình huống như vậy, anh tiếp tục xem hay là không xem đây?

Nhìn tiếp thì dễ dàng biến thành cầm thú, không nhìn thì ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Vì vậy Diệp Khai liền thoải mái mà nhìn, ngu ngốc sao mà không xem.

- Trời đã sắp sáng rồi…

Nam Cung Vân nói ra.

- Ah…

Diệp Khai nhìn ra cửa sổ, phát hiện bức màn sa mỏng đã lộ ra chút ánh sáng.

- Mục đích của anh đã đạt được…

Nam Cung Vân còn nói thêm.

- Ân!

Diệp Khai gật đầu, hôm nay xem như chuyện này hoàn thành viên mãn.

Mượn cơ hội đánh cuộc với Lý Hiền Xu, Diệp Khai đã thật tự nhiên tiếp cận Nam Cung Vân, mà mượn nhờ Nam Cung Vân có ham mê đặc thù với nữ nhân, lại dễ dàng theo sát nàng đạt thành hiệp nghị, trở tay lừa Lý Hiền Xu, đồng thời phi thường thuận lợi vỗ lên mông Nam Cung Vân, cũng đã thuận lợi cài lên được thiết bị theo dõi nho nhỏ.

Tuy ở giữa cũng xuất hiện chút ít nguy hiểm, nhưng Diệp Khai có lý do tin tưởng Nam Cung Vân vẫn biết rõ nặng nhẹ, không khả năng làm ra hành động gì quá phận đối với mình.

Hiện tại hắn có chút hiểu rõ ý nghĩ của Nam Cung Vân, sở dĩ Nam Cung thế gia có thể hỗn được rất tốt bên Châu Âu khả năng lớn nhất là bọn họ nhúng tay trong hắc đạo, bằng không mà nói gia đình giàu có cũng chỉ biến thành đối tượng bị người ngấp nghé, không khả năng phát triển càng lúc càng lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại Nam Cung Vân đi vào đại lục, mục đích đã rõ ràng minh xác, là muốn từ đen tẩy trắng, muốn có được một thân phận hợp pháp mới tại đại lục.

Nếu không như thế nàng sẽ không tới mức chiều theo ý của Diệp Khai.

Diệp Khai nhìn ra được Nam Cung Vân thực sự có lòng phản cảm xuất phát từ nội tâm đối với nam nhân, theo ngôn ngữ tứ chi của nàng mà nói liền có thể nhận ra thật rõ ràng không thể nghi ngờ.

- Một buổi tối tốt đẹp như vậy, nếu cứ bỏ không chẳng phải là uổng phí?

Nam Cung Vân đột nhiên hỏi.

- Ách?

Diệp Khai thoáng sửng sốt, hắn có chút nghi hoặc nhìn Nam Cung Vân, liền phát hiện trong mắt vị tuyệt sắc mỹ nữ kia như lóe lên một tia sáng yêu dị, giống như đã quyết định chuyện gì đó, nhưng lại không thể quyết định, đó là một loại ánh mắt giống như do dự.

Hắn còn đang nghi hoặc, Nam Cung Vân đột nhiên lười biếng uể oải ngồi dậy, lách người liền lấn qua chỗ Diệp Khai, một tay đẩy hắn ngã ra, nghiêng nghiêng đem thân thể đè ép tới.

- Có người nào nói cho anh biết, Diệp công tử anh kỳ thật rất có mị lực hấp dẫn nữ nhân hay không…

Nam Cung Vân dùng ngón tay đẩy cằm của Diệp Khai, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết cách gương mặt Diệp Khai không tới 0.33m cự ly (một xích), cơ hồ trên mặt có mấy lông tơ cũng nhìn thấy rõ tinh tường.

Ở cự ly gần như vậy, Diệp Khai liền nhìn ra chút dấu vết.

Màu sắc đôi mắt Nam Cung Vân trong ngăm đen mang theo chút thâm lam, mái tóc gợn sóng tự nhiên, sống mũi thẳng tắp, ngoại trừ cá tính đặc biệt cũng làm cho người ta sản sinh cảm giác, liền biết được cô gái này phi thường có chủ kiến.

Ngay trong lúc Diệp Khai còn đang cảm khái, Nam Cung Vân đã đem đôi môi anh đào kề sát lên, muốn hôn lên môi Diệp Khai.

Cô gái này có ý tứ gì? Đại não của Diệp Khai có chút ngừng lại, hắn đương nhiên không ngại được một tuyệt sắc mỹ nữ chủ động dâng lên nụ hôn, nhưng nếu như là cô gái thế này, hắn có chút không thể tiếp nhận, dù sao cũng cần một quá trình chuyển biến tâm lý đi!

- Đợi đã nào…!

Diệp Khai nghĩ tới đây, không khỏi dựng lên ngón tay chắn lên đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Vân.

- Ân?

Nam Cung Vân bị ngăn cản, sắc mặt lập tức biến thành khó chịu nổi.

Từ vị trí này nhìn lại, chiếc áo ngủ rộng thùng thình cũng không đủ che khuất xuân quang, khóe mắt Diệp Khai quét nhìn thậm chí có thể chứng kiến được bộ ngực tuyết trắng cùng anh đào đỏ tươi bị áo ngủ ma sát dựng thẳng tắp lên.

Rất hiển nhiên, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, lúc này Nam Cung Vân tựa hồ là có chút động tình.

Diệp Khai nghiên cứu về nữ nhân cũng thật sâu sắc, tự nhiên có thể nhìn ra được hiện tại Nam Cung Vân đang ở trong trạng thái dễ dàng thông đồng nhất.

Tuy hắn không rõ nguyên nhân bên trong, nhưng có một điều có thể khẳng định, đây chính là thời cơ tốt nhất nắm bắt Nam Cung Vân.

Nhưng Diệp Khai lại có chút do dự, vì tình huống của nữ nhân này xác thực rất không rõ ràng, bộ trưởng Tưởng Thiển Thông rất đặc biệt xem trọng nàng, thậm chí còn đích thân ra mặt mời Diệp Khai ra tay đối phó Nam Cung Vân, đã đủ thấy được nàng quan trọng như thế nào.

Bởi vậy đối mặt với vẻ chủ động thân cận của Nam Cung Vân, tuy Diệp Khai bị dụ hoặc nhưng vẫn tự chủ được bản thân, bởi vì hắn có thói quen khống chế cục diện, không thích bị người điều khiển chính mình.

Bất quá nhìn vào thần sắc Nam Cung Vân đã có chút phát lạnh trở lại, Diệp Khai biết rõ phải giải thích với nàng.

Một cô gái đã chủ động muốn dâng hiến cho anh, anh ra vẻ không biết đồng thời cự tuyệt, đây không phải là biện pháp tốt nhất, nhất là với một tuyệt sắc mỹ nữ có khí chất nữ vương như Nam Cung Vân thì càng không thể nào.

Vì vậy Diệp Khai cũng thật thành khẩn nhìn vào mắt Nam Cung Vân, có chút do dự hỏi:

- Tôi chỉ có chút không dám xác định, son môi của cô có phải nếm thử một chút sẽ làm người ta phát độc mà chết không?

Nam Cung Vân trừng mắt nhìn Diệp Khai, đột nhiên nở nụ cười:

- Anh xem tiểu thuyết thật quá nhiều, bôi thuốc độc lên trên môi mình đầu tiên hạ độc nhất định sẽ là chính mình!

- Vậy tôi an tâm…

Diệp Khai nở nụ cười, ôm ngang vòng eo Nam Cung Vân, một tay ôm đầu của nàng, cúi xuống hôn lên môi.

Miệng lưỡi hai người giao nhau xoắn xuýt, phảng phất như muốn đem mình dung nhập vào trong thân thể của đối phương.

Đầu lưỡi của Diệp Khai phi thường linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi của Nam Cung Vân, không ngừng khiêu khích khiến cho nàng có loại cảm giác vừa đê mê lại khó thể bỏ qua, trong đầu trống rỗng, chỉ bị động nhận lấy sự an ủi của Diệp Khai.

Có chút bất tri bất giác một tay Diệp Khai đã vuốt tới bờ mông của Nam Cung Vân, từ vạt áo ngủ sờ soạng ngược lên trên, lướt qua cặp mông căng tròn, nhẹ nhàng thăm dò vào trong khe mông.

- Đừng…

Nam Cung Vân đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng đẩy hắn thoát khỏi vòng tay của Diệp Khai, thở hổn hển ngăn cản hành động của hắn.

Diệp Khai cũng không có mục đích gì khác, trên thực tế hắn chỉ muốn xác định thiết bị theo dõi mà Tưởng Hiển Thông giao cho hắn còn tồn tại hay không mà thôi, vừa rồi hắn mò trúng đồ vật nhỏ xíu như hạt gạo kia trong nội tâm liền cảm thấy dễ dàng hơn không ít.

Nếu như Nam Cung Vân chưa phát hiện, như vậy người khác cũng không khả năng phát hiện được thứ này. Trừ phi chính nàng có thói quen trần truồng soi gương mới có thể nhìn thấy được thủ đoạn của Diệp Khai.

Chỉ là Diệp Khai phi thường hoài nghi Nam Cung Vân có tự kỷ đến như thế hay không?

Theo đạo lý mà nói nữ nhân có khí chất nữ vương bình thường đều khá đại khí, sẽ không làm ra hành động gì nhàm chán như vậy.

Bộ ngực của Nam Cung Vân có chút phập phồng bất định, hiển nhiên một lần hôn sâu vừa rồi làm hơi thở của nàng không an ổn, hiện tại tim nàng đập rộn lên, trên người tản mát ra một hương vị thật nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0