Quan Môn

Nổi lên sát ý.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Liên quan tới phương diện xí nghiệp quốc gia đó, sẽ không phải là việc nhỏ nữa.

Nhị lão gia tử thở dài nói:

- Bố con cũng tốt, ông nội con cũng tốt, đều là những người đang nắm quyền chủ chính. Nếu so sánh về những phương diện này, có thời gian đi theo chân bọn họ thật nhiều, giao lưu trao đổi. Một khi con leo lên tới vị trí cấp cao như thế thì sẽ rất khó nghe được lời nói thật rồi.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Câu nói của Nhị cũng đúng, vì chế độ chính trị trong nước bị ảnh hưởng bởi lối tư duy xã hội từ xa xưa tới nay, trào lưu mị thượng khá thịnh hành, người thật sự cầu thị rất thưa thớt, nhất là trong giới quan trường lại càng có ít người dám ăn ngay nói thật.

Ai ai cũng vì chiến tích của mình, gần đây đều giấu trên lừa dưới, cho nên muốn nghe cấp dưới nói lời nói thật đúng là khó ngang lên trời.

Thế nhưng mà nếu như không biết tình hình thực tế dưới cơ sở thì làm sao để chế định phương châm chính sách trong nước một cách thích hợp được chứ?

Giống như Thái Tổ năm đó vậy, mặc dù nói nhiều lần xuống cơ sở thị sát, nhưng cũng không có cách nào hiểu được hết tình hình chân thật, kết quả là thả một đống vệ tinh, cuối cùng là ở bên dưới thiên tai ba năm, vẫn chết đói vô số người dân vô tội, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Nhất là sau khi thân leo lên tới địa vị cao, sé rất nghe khó được những ý kiến cụ thể, đúng trọng tâm.

Nhị lão gia tử nói những lời này, đơn giản cũng là bởi vì hắn chỉ có thể coi là nhân vật đại biểu của quân đội, không thể xen vào những chuyện về chính trị như thế, cũng không thể quá phận. Cho nên cũng chỉ có Diệp Tử Bình, thậm chí là Diêp Tương Kiều nghe xong mới có thể có tác dụng.

Nhưng mà Diệp Kiến Hoan vỗ vai Diệp Khai nói:

- Lão Nhị, chuyện một Bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật như cậu quan tâm tới đúng là nhiều nha, tôi nghĩ đám các cậu không có chuyện gì thì đi xuống cấp dưới, tìm đám cán bộ, bắt mấy tên quan tham ô gì đó, không nghĩ tới cậu vẫn quan tâm tới mấy việc phát triển kinh tế như vậy.

- Hắc, con nói như thế là cớ làm sao.

Nhị lão gia tử trừng mắt nói với Diệp Kiến Hoan:

- tiểu Khai vốn là Ban điều hành, cũng không chỉ làm mỗi công tác Giám sát Thanh tra Kỷ luật thôi, kiến thiết kinh tế mới là thế mạnh của nó, hôm nay ngồi trê vị trí Bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật này cũng chẳng qua là giai đoạn quá độ mà thôi, tương lai vẫn là phải chủ chính một phương chứ. Hôm nay quan tâm nhiều hơn tới phương diện kinh tế cũng là vì chuẩn bị cho tương lai.

Sau đó Nhị lão gia tử lại ngạo nhiên nói một câu:

- Chẳng lẽ nói con cháu lão Diệp gia nhà chúng ta lại không có chút lý tưởng rộng lớn nào hay sao?

- Chú hai, chú cũng đừng quá khoa trương nó, trẻ con thì vẫn nên dùng phương thức giáo dục phê bình là chính, tránh khỏi lại làm nó lên mặt.

Diệp Tử Bình nghe xong, vừa cười vừa nói.

- Cậu cũng đừng nói nó nhỏ, chỉ những chuyện mà nó làm xem, rất nhiều lão quan trong giới chính trị cũng khó mà làm được đấy.

Nhị lão gia tử nói.

- Ăn cơm, ăn cơm thôi.

Mạnh Chiêu Hoa ngồi một bên nói:

- Tất cả mọi người có đói không vậy, đồ ăn hầm cách thủy ngon như thế, phải ăn lúc còn nóng mới ngon chứ.

Mọi người liền cười vậy tới, nhao nhao gắp đồ ăn.

Diệp Kiến Hoan rất ân cần gắp rau cho cô vợ, làm cho mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chuyện như thế quả đúng là vô cùng hiểm thấy, trước kia cũng chưa từng thấy hắn làm như vậy.

- Sao mọi người lại nhìn con như thế chứ?

Diệp Kiến Hoan lập tức nhận ra ánh mắt của mọi người đều đang tập trung trên người mình, liền có chút kinh ngạc hỏi.

- Nhìn hai người thanh tú ân ái chứ sao…

Diệp Khai cười nói:

- Em không có vợ đúng là thiệt thòi mà.

Ăn bữa cơm mất hai giờ, phần lớn thời gian đều là dùng để tán gẫu.

Dù sao vợ chồng Diệp Tử Bình quanh năm không sống ở Bắc Kinh, cho nên phía Nhị lão gia tử cũng có nhiều lời muốn nói. Diệp Khai thì ngồi nói chuyện một hồi cùng vợ chồng Diệp Kiến Hoan liền đưa bọn họ trở về. Chờ tới hơn mười một giờ khuya mới lái xe đưa cha mẹ về nhà.

- Cũng phải tới hơn nửa năm mới về nhà.

Diệp Tử Bình về nhà xong liền nằm trên ghét sa ***, có chút cảm khái nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Minh Châu tới Bắc Kinh tuy rằng ngồi máy bay cũng chẳng mất thời gian lâu lắm, nhưng mà chức vụ Đại tướng nơi biên cương như ông thì bình thường sẽ không về lại Bắc Kinh, muốn về thì cũng phải có lý do mới được, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái.

Về phía cấp dưới mà nói, mọi ong không an lòng công tác dưới cơ sở, mà bên trên lại nói không chịu yên phận, chức Bí thư Minh Châu mà ngồi không yên, suốt ngày chạy tới thủ đô là có tâm tư gì chứ?

Những câu như vậy đúng là đầy ẩn ý mà.

- Mấu chốt là tiểu Khai cũng đi ra ngoài rồi, bằng không ở lại bên Minh Châu đó cũng không tới nỗi quá nhàm chấn.

Bà mẹ Mạnh Chiêu Hoa nhìn Diệp Khai nói.

Diệp Khai đang ngâm một số rượu thuốc, đều là những thứ bổ dưỡng, bố mẹ đi lại vất vả liền cầm hai chén tới, đặt vào trong tay hai người.

- Đây là cái gì?

Diệp Tử Bình nhìn thứ chất lỏng màu vàng tươi trong chén, có chút chần chừ hỏi.

- Rượu bổ, con sai người điều chế đặc biệt, ngâm cũng hơn nửa năm rồi.

Diệp Khai nói, thấy Diệp Tử Bình còn có chút do dự, liền vừa cười vừa nói:

- Bố yên tâm, con cũng uống thử rồi, không chết người đâu.

- Thằng nhỏ này, nói thế nào đấy hả/

Mạnh Chiêu Hoa mắng trách Diệp Khai một câu, sau đó đưa chén rượu lên chóp mũi, ngửi ngửi, sau đó nói:

- Hương vị có vẻ làm thanh tỉnh cảm giác đó.

Bà lại nếm một ngụm, liền nói:

- Cảm giác khá ngọt, lại hơi có chút cay, không xông lên đầu, coi như cũng được.

Diệp Tử Bình nghe xong, liền uống một ngụm, cẩn thận hưởng thụ, gật đầu đồng ý nói:

- Khá ngon đấy, hắn là cũng bỏ đường phèn vào.

- Vâng, đây là phương thức bí truyền lấy được của một vị tiền bối, trên thị trường bình thường nhất định không thấy được đây, ngâm một cân rượu thuốc cũng mất chừng mười vạn tệ ở trong đó, nhưng mà hiệu quả nhất định là vô cùng tốt đấy.

Diệp Khai giải thích nói.

- Quý như thế sao?

Mạnh Chiêu Hoa lập tức lắp bắp kinh hãi.

Bà thật là không ngờ, Diệp Khai lại ngâm một bình rượu thuốc cũng mất nhiều tiền như thế,thật đúng là hơi kinh người rồi.

- Chủ yếu là trong đó có mấy vị dược liệu quý hiếm, cho nên giá tiền hơi đắt, kỳ thật dược liệu này còn có thể ngâm làm nhiều lần.

Bên trong bình rượu thuốc này đều là rượu gạo có nồng độ tinh khiết cao, bằng không mà nói hiệu quả cũng chẳng được như thế, dược liệu bên trong cũng đủ để ngâm tới năm, sáu lần rồi.

Đương nhiên, một số dược liệu phụ trợ thì cần phải tăng thêm nữa, nhưng thế thì cũng tốn chẳng bao nhiêu tiền.

Diệp Tử Bình uống trong chốc lát, cảm thấy thân thể có chút nóng lên, trong đầu ngược lại lại càng thanh tỉnh hơn, không khỏi âm thầm nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ thứ này thật tốt.

- Sau con làm cho bố mấy bình, để ở Minh Châu, từ từ uống.

Diệp Tử Bình nói với con trai.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Đã cho người đóng gói thành một cái hòn rồi, về tự bố uống cũng được, tặng người cũng được, đều rất tốt.

- Được.

Diệp Tử Bình nhẹ gật đầu, nhìn con trai nói:

- Con ở Long Thành như thế, trong sạch hóa tài khoản của bộ máy chính trị, bố ở Minh Châu cũng có nghe nói, hiệu quả cho tới nay ra sao rôi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai làm thí điểm trong sạch hóa tài khoản của bộ máy chính trịm vốn chỉ lấy Ban Thanh tra Ky luật thành phố Long Thành làm một cái tiểu thí điểm, nhưng là vì đã nhận được sự cho phép của Bí thư Ủy ban Kỷ luật trung ương, cho nên đám quan lại cấp cao cũng đã truyền một số tin tức ra ngoài, thế nên Diệp Tử Bình mới biêt đến.

Lúc này thấy con trai ngay trước mắt, hắn không nhìn được muốn hỏi một tiếng.

- Hiện tại còn không rõ ràng lắm, chuyện này phải phối hợp với ban ngành thanh tra hành động mới có hiệu quả.

Diệp Khai giải thích nói:

- Trên thực tế, với chuyện này con cũng chỉ tính là thí điểm một chút thôi. xem mọi người có thể tiếp nhận tới mức thế nào thôi.

- Bố thấy chuyện này hơi mơ hồ.

Diệp Tử Bình nói:

- Muốn cho mọi người tiếp nhận trong khoảng thời gian ngắn là chuyện không dễ dàng. Chuyện con làm thí điểm trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị chính là một chiếc gân gà, nếu là hối lộ với số tiền nhỏ, người ta lại cảm thấy không cần thiết, còn nếu lại là số lượng lớn, thì không phải ai cũng có quyết tâm giao nộp lên trên đâu.

Tình hình trong nước khác với tình trạng ở nước ngoài. Nếu là ở nước ngoài thì một con số tiền hối lộ nho nhỏ cũng có thể bị người ta tóm lấy, sau đó làm điểm yếu, trở thành vết bẩn trong chính trị. Vòng xoáy quan trường bắt đầu, nhưng trong nước thì khả năng này không nhiều, trừ khi có người cố ý lôi ra để đánh vào người khác mới có thể tạo thành sóng gió.

Nếu như trên cơ bản mà nói thì quan viên nước ngoài là dân bầu ra, chỉ cần có trách nhiệm với cử tri là được, cho nên mới không cần mị thượng. Nhưng trong nước ta thì khác, đám quan chức là do cấp trên bổ nhiệm, cho nên trong mắt chỉ có cấp trên, còn dân chúng thì có thể trừng mắt de dọa, không lo có gì là không ổn.

Điểm khác biệt này cũng chính là điều quyết định chế độ làm trong sạch tài khoản bộ máy, chỉ có thể giống như phù dung sớm nở tối tàn, không có khả năng trở thành một động thái làm thay đổi bầu không khí xã hội.

- Chuyện này, trong lòng con cũng biết rõ.

Diệp Khai gật đầu đồng ý nói:

- Nhưng là với tư cách là Bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật, cũng không thể chỉ ngồi không ăn bám. Đã nếm thử một số điều lợi thì nhất định sẽ có người đi làm. Ít nhất con làm thế cũng có một điểm tốt, đợi tới lúc lôi được đám tham quan ra ngoài, trừng trị cũng có thể ra tay độc ác hơn. Cũng không phải là không có cơ hội cho bọn họ, thế mà vẫn còn hoàn toàn không chịu tỉnh ngộ, thế thì chờ tới khi con vác đao tới treo trên đầu, tránh cho bọn họ còn mồm lăm miệng mười để biện hô.

- Con thật đúng là chuẩn bị đại khai sát giới ở thành phố Lonh Thành à?

Diệp Tử Bình lúc này nghe thấy thế mới đột nhiên hiểu ra, hóa ra Diệp Khai có ý định hạ gục một đám người ở thành phố Long Thành, quyết định này quả thật làm cho hắn cảm thấy lắp bắp kinh hãi.

Nếu không phải là tình thế bất đắc dĩ thì thật đúng là không có ai lại hi vọng gây hấn khi mình mới vừa lên chức, chém mấy người để ra oai. Cho nên lúc này Diệp Khai nói thế liền làm cho Diệp Tử Bình thấy chấn động, không biết Diệp Khai vì sao lại gây chuyện, không gió không mưa lại trảm người lập uy.

- Gần đây Ban Kỷ luật Thanh tra thành phố đã lật lại một số bản án năm xưa. Con tra lại hồ sơ đã thấy được thật sự có một số nhân vật thoái hóa tới không tưởng nổi mà hết lần này tới lần khác lại không có ai trừng trị. Chẳn những không bị phạt vì những chuyện đó mà còn một mạch thăng chức lên. Trong đó rốt cuộc là có ẩn tình gì thì hẳn trong lòng mọi người ai cũng biết rõ.

Diệp Khai nói:

- Nếu như con không phải là Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố Long Thành mà nói thì những chuyện như thế con cũng mặc kệ. Nhưng người ta đã đưa con lên tới vị trí này rồi, làm sao con lại có thể cô phụ tâm ý của bọn họ được cơ chứ?

Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức hiểu được, hóa ra con trai mình làm như thế không chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, mà còn muốn trả đũa đám người đã đẩy hắn sang tới Long Thành.

Các ngươi đã chọn lựa một chức vụ Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thì cũng nên chuẩn bị tâm lý gánh chịu kết quả gây thù chuốc oán với người khác.

một khi Diệp Khai đại khai sát giới ở Long Thành, chọc giận một số người, như thế thì không phải chỉ mình Diệp Khai đứng mũi chịu sào, mà mấy vị đưa Diệp Khai tới chức vị Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra ở thành phố Long Thành cũng chịu ảnh hưởng.

Nói thí dụ như Trần Chiêu Vũ đứng sau màn giật dây, hay vị Cố lão hợp tác với Trần Chiêu Vũ kia.

- Có phải con đã nắm được chứng cớ gì rồi hay không?

Diệp Tử Bình nghe con trai nói chuyện xong, lập tức nhạy cảm nhận ra có điều gì đó.

Trong ấn tượng của hắn, con trai luôn là dám đánh dám liều, nhưng mỗi một lần nhìn hắn hành động giống như lỗ mãng, nhưng lại luôn nắm chắc thời cuộc. Cùng với việc hiểu rõ tường tận về đối thủ, cho nên khi Diệp Khai tỏ vẻ muốn giết gà dọa khỉ để ra oai, Diệp Tử Bình liền cảm thấy Diệp Khai có được đầy đủ căn cứ chính xác.

- Thật ra mà nói thì có rất nhiều chứng cớ mà, chỉ là với tư cách lãnh đạo, xem anh có đủ quyết tâm hay không mà thôi.

Diệp Khai trả lời giống như vân đạm phong khinh:

- Con có moi ra thì cũng chỉ là tính một số nợ cũ năm xưa mà thôi, nếu muốn tìm mấy vụ án mấy năm gần đây thì tuyệt đối hoàn toàn có thể đột phá được kỷ lục tham nhũng trong nước từ trước tới giờ, trảm mấy người thì tính là cái gì chứ?

Diệp Tử Bình dùng tay gõ gõ xuống bàn, bắt đầu chăm chú cân nhắc chuyện này.

Vể cách nghĩ của Diệp Khai, hắn có thể hiểu được một chút, nhưng cũng có một số không hiểu, không rõ vì sao đột nhiên trở nên dễ dàng nóng tính như thế chứ?

Trên thực tế, tùy ý Diệp Khai bị điều đi Long Thành, đây cũng là kết quả do tập thể lão Diệp gia một mắt nhắm một mắt mỏ. Diệp lão gia tử đứng đầu đám người Diệp gia cũng chẳng đi ngăn cản. Chỉ là căn cứ vào cân nhắc giữa hai phương diện, một là không cần ra tay cũng có thể thuận lợi đưa Diệp Khai lên làm cán bộ cấp Trưởng ban, mà vấn đề còn lại chính là hi vọng Diệp Khai có thể yên lặng một hồi, không cần gây hấn chuốc quá nhiều thù hận, bằng không lại gây bất lợi cho sự phát triển sau này của hắn.

Dù sao Diệp Khai đắc tội không ít người, trên bờ vai còn non trẻ như thế mà đã gánh vác trọng trách lớn lao tới vậy, cho nên có rất nhiều người đang âm thầm đối phó hắn.

Tình hình như thế đương nhiên là điều mà lão Diệp gia không muốn nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0