Nữ nhân này thật sự rất đáng hận
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Diệp Khai ngủ rất thoải mái, thật lâu không có cảm giác như vậy rồi.
Gần đây hắn bề bộn nhiều việc, chạy quanh bốn phía, cũng không gặp Chung Ly Dư nhiều nên tinh lực tồn quá nhiều.
Nhưng trong giấc mơ đêm nay, Diệp Khai tựa hồ cảm giác mình được một cô gái ôm, cảm giác ấm áp, hình như là Chung Ly Dư dưới thân.
Diệp Khai lờ mờ cảm giác thân thể mình và Chung Ly Dư đang giao hòa.
Toàn thân hắn như muốn bay lên, cũng không biết qua bao lâu thì hắn cảm giác thân thể mở ra, một luồng năng lượng tuôn ra ngoài.
- Thoải mái......
Diệp Khai nghĩ thầm.
Bất quá như vậy thoáng cái khiến hắn tỉnh lại.
Đây là ở đại nội nha, Chung Ly Dư sao có khả năng chạy đến đại nội dệt mộng xuân với mình, phi ngựa rồi hả?
- Không đúng!
Diệp Khai lập tức cũng nhớ tới, đây không phải trong nhà mình.
Nghĩ đến trên giường đại nội bị phun ra một đống dịch thể, Diệp Khai vô cùng xấu hổ, chuyện này nếu để cho người khác biết thì mất mặt ah!
Thân là một hồng tam đại, nhân vật nổi danh trong kinh thành, lại khi ngủ cũng biết phi ngựa, đây quả thực là sỉ nhục, muốn nói như thế nào cũng phải là đưa vào trong người nữ nhân mới coi như chính đạo.
- Mất mặt ah!
Diệp Khai có chút ảo não mở mắt, lập tức ngây dại.
Khó trách cảm giác dưới thân thể mềm nhũn vô cùng thoải mái, bên dưới không phải đệm cao cấp của nhà khách đại nội mà một cô gái khỏa thân đang nằm ngửa áp vào, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình!
- Buổi sáng tốt lành!
Diệp Khai nhìn xem Tạ Quân Ngọc mắt hạnh trợn lên, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản, chỉ là lời ân cần của hắn lại có chút không hợp.
Tạ Quân Ngọc cũng không có nghĩ đến, Diệp Khai lại có thể tỉnh lại sớm như vậy.
Hơn nữa, còn phun ra trên thân nàng một đống hồ đồ, làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết ah!
Vốn Tạ Quân Ngọc đang chìm đắm trong trạng thái hái khí thần diệu không thoát ra được, ai nghĩ đến Diệp Khai rõ ràng để lại dấu xuân, dù chưa có gì thực chất nhưng dịch thể này lại phun khắp bụng nàng, làm cho nàng đã xấu hổ và giận dữ, lại có chút không biết làm sao!
Dù sao, Tạ Quân Ngọc là chim non chân chính, đâu đã từng chịu đựng qua tẩy lễ như vậy? Lập tức mờ mịt rồi.
Dáng người Tạ tổng đội cũng rất mê hồn! Da thịt trơn nhuận đàn hồi,, đường cong lả lướt rất hoàn mỹ!
Diệp Khai không tự chủ được với tới, nhéo một cái vào bộ ngực nẩy nở của Tạ Quân Ngọc.
- Bốp...
Đôi bàn tay trắng như phấn tát vào mắt trái Diệp Khai.
- Ối......
Diệp Khai ăn hết một quyền của Tạ Quân Ngọc, lập tức mắt nổi đom đóm, mặc dù không bị nàng đánh cả nhưng hốc mắt cũng đau điếng, sau đó lại bị Tạ Quân Ngọc đạp bắn xuống sàn nhà.
May mắn là sàn gỗ, trên có trải thảm nên hắn cũng không việc gì.
- Tôi nói Tạ tổng đội! Cô hơi quá đáng ah! Cô xong chuyện, hưởng sung sướng rồi thì muốn giết người diệt khẩu à?! Diệp Khai vừa bưng mắt, ôm bụng vừa phẫn nộ.
Tạ Quân Ngọc thiếu chút nữa ngất đi, muốn chạy khỏi đây nhưng giờ vẫn còn đang trần truồng, hơn nữa trên bụng còn dính dịch của Diệp Khai, mùi vị rất nồng.
Chẳng muốn cùng Diệp Khai nói chuyện, Tạ Quân Ngọc quấn khăn nhảy xuống, dường như vẫn chưa hết giận, nhảy tới sút hai quả vào mông hắn, sau đó mới chui vào phòng tắm.
- Cái này mẹ nó là chuyện gì vậy? lão tử bị nữ nhân mê gian hả?!
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào, Diệp Khai buồn bực ngồi trên sàn nhà, xoa xoa mắt, trong lòng hồ nghi.
Kỳ thật Tạ Quân Ngọc cũng tương đối xinh đẹp, coi như một đóa hoa kinh thành, chỉ là tính cách nàng lãnh đạm, sau lưng lại có chỗ dựa, cho nên không có người có thể ngắt lấy đắc thủ mà thôi, trước kia Diệp Khai từng có xung đột với nàng nên chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Bất quá hôm nay đột nhiên sinh ra loại chuyện này, Diệp Khai không khỏi nhớ lại cảm giác nằm trên Tạ Quân Ngọc, quả thực rất hay.
Chỉ là thoải mái quy thoải mái, đối với chuyện này, Diệp Khai cảm thấy không rõ, Tạ Quân Ngọc hẳn không phải loại nữ nhân động tình đi mê gian đàn ông? Dù khát khao thế nào, chắc cũng không sinh ra quan hệ với Diệp Khai vốn đối đầu.
Nhưng Diệp Khai quả thật sau khi ăn hết bát mì Dương Xuân mà Tạ Quân Ngọc đưa tới mới ngủ mê.
- Cũng không biết đến cùng làm không vậy?
Diệp Khai gãi gãi đầu, nhảy đến giường xem lại dấu vết, thấy cũng không có gì đặc biệt, đây nhất định là không hợp với lẽ thường đấy.
Nếu là hai người thật sự làm, như vậy tuyệt đối không thể không lưu lại dấu vết gì.
- Ặc, lão tử rất đơn thuần lại bị nữ nhân chơi rồi hả?
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này lập tức ảo não.
Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Diệp Khai rất muốn một cước đá văng cửa phòng tắm chất vấn Tạ Quân Ngọc là tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Bất quá nghĩ đến thân thủ Tạ Quân Ngọc quá lợi hại, đoán chừng một cước là có thể đá văng mình ra, sau đó còn hành hung nên Diệp Khai vẫn quyết định hoãn lại một chút nói sau.
Qua chừng nửa giờ, cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Quân Ngọc quấn khăn tắm bước ra, trên người hơi nóng bốc mù mịt như sương mù.
Diệp Khai nhìn nàng một cái, chỉ thấy da thịt Tạ Quân Ngọc ửng đỏ, chắc là vừa rồi đã chà xát rất kỹ, không khỏi khẽ nói:
- Giờ chê của tôi dơ? Vậy lúc làm sao hưởng thụ?
Kỳ thật Diệp Khai cũng không thể khẳng định mình và Tạ Quân Ngọc có quan hệ thực chất hay không, chỉ cảm thấy loại tình huống này tựa hồ có chút không thể tưởng tượng.
Tạ Quân Ngọc nghe xong, lúc này mới chú ý tới Diệp Khai đang trần truồng lại sút hắn một cái:
- Vào phòng tắm đi, tôi phải thay quần áo.
Diệp Khai đánh không lại nàng, chỉ phải đi vào phòng tắm, vừa xối nước vừa oán thầm Tạ Quân Ngọc.
- Anh đang nói thầm cái gì đó?!
Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên mở cửa phòng tắm,lạnh lùng nói.
-......
Diệp Khai ngạc nhiên nhìn Tạ Quân Ngọc, hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại làm như vậy, cái này cũng quá không rụt rè đi à nha?
Bất quá nghĩ đến Tạ Quân Ngọc rõ ràng có thể làm ra chuyện hạ mê dược rồi nằm dưới mình lăn lộn, Diệp Khai cũng bình thường trở lại, nữ nhân có thể lăn lộn trong cục cảnh sát đều là sắc lang, mình sao có thể ép được nàng?
Đánh thì đánh không lại, Diệp Nhị thiểu cũng biết thân thủ mình đánh vài ba tên lâu la còn được, nhưng với người trong nghề như Tạ Quân Ngọc thì kém xa. Nếu không cô ta chẳng đã không làm được phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự kinh thành, giờ còn là thượng tá trong cục cảnh vệ.
Người ta cận vệ phụ trách an toàn cho đại lãnh đạo, công phu có thể kém sao?
- Hừ! Không cho nói chuyện này!
Tạ Quân Ngọc đóng rầm cửa lại,
- Bị nữ nhân mê gian, đúng là mất mặt. Stop!
Diệp Khai phiền muộn, tắm rửa xong, tùy tiện xoa xoa rồi đi ra.
Chỉ là lúc soi gương, hắn thấy mắt trái mình bầm tím, phải cảm ơn Tạ Quân Ngọc ban tặng, nếu để Diệp lão gia tử thấy được, làm như thế nào giải thích à?
Chẳng lẽ ăn ngay nói thật, nói mình bị người mê gian ngay trong cục cảnh vệ? Hơn nữa chuyện bại lộ thì bị đánh cho một trận? Cái này thì mất mặt cỡ nào ah!
Bất quá khi hắn lúc đi ra thì không còn thấy Tạ Quân Ngọc. Diệp Khai mặc quần áo, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vừa mới hơn bảy giờ sáng một chút, trời bên ngoài vẫn tối.
Diệp lão gia tử nói là buổi sáng lúc ăn cơm sẽ gặp hắn, cũng không nói thời gian cụ thể.
Diệp Khai dạo trong phòng hai vòng, cảm thấy có chút bực bội, muốn đẩy cửa ra ngoài, rồi lại nhớ tới lời cảnh cáo của Tạ Quân Ngọc.
- Móa! Ai biết nếu đi ra sẽ bị bắn chết?
Diệp Khai nghĩ tới loại khả năng này, không thể không cẩn thận một chút.
Mình với ác phụ Tạ Quân Ngọc kia lên giường nhưng không hề có tình cảm. Hơn nữa mình còn phát hiện ra hành vi nàng mê gian mĩ thiếu nam, rất khó nói nàng có thể muốn giết người diệt khẩu hay không, mượn tay người khác người khác giết mình, cũng là có khả năng đấy.
Đến lúc đó coi như là Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử còn có Diệp Tử Bình nổi giận, cũng đều không làm nên chuyện gì rồi.
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Khai ngoan ngoãn ngồi đó, thấy thời gian còn sớm, dứt khoát ngủ lại.
Chỉ là hắn rất không bình tĩnh, nhắm mắt là thấy thân thể trần truồng của Tạ Quân Ngọc, nhìn như ăn được, nhưng tới lúc mấu chốt thì cô ta lại trợn mắt tung ra một quyền.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy, Diệp Khai rốt cục lại bị người lay tỉnh.
Hắn mở mắt ra thì thấy thượng tá Tạ Quân Ngọc đang đứng trước mặt.
- Diệp Nhị thiểu, thu dọn rồi tới chỗ Diệp lão gia tử dùng cơm.
Tạ Quân Ngọc không hề có chút ngượng ngùng.
- Ừ.
Diệp Khai khẽ gật đầu, liếc Tạ Quân Ngọc, thầm nói cô đúng là khéo giả vờ.
Nhìn xem Tạ Quân Ngọc ở phía trước dẫn đường, bờ mông uốn éo uốn éo, Diệp Khai nuốt nước miếng, chỉ muốn xông lên lột quần nàng rồi tát vào chục cái để giải mối hận.
Cô gái này thật sự là rất đáng hận rồi!
Gần đây hắn bề bộn nhiều việc, chạy quanh bốn phía, cũng không gặp Chung Ly Dư nhiều nên tinh lực tồn quá nhiều.
Nhưng trong giấc mơ đêm nay, Diệp Khai tựa hồ cảm giác mình được một cô gái ôm, cảm giác ấm áp, hình như là Chung Ly Dư dưới thân.
Diệp Khai lờ mờ cảm giác thân thể mình và Chung Ly Dư đang giao hòa.
Toàn thân hắn như muốn bay lên, cũng không biết qua bao lâu thì hắn cảm giác thân thể mở ra, một luồng năng lượng tuôn ra ngoài.
- Thoải mái......
Diệp Khai nghĩ thầm.
Bất quá như vậy thoáng cái khiến hắn tỉnh lại.
Đây là ở đại nội nha, Chung Ly Dư sao có khả năng chạy đến đại nội dệt mộng xuân với mình, phi ngựa rồi hả?
- Không đúng!
Diệp Khai lập tức cũng nhớ tới, đây không phải trong nhà mình.
Nghĩ đến trên giường đại nội bị phun ra một đống dịch thể, Diệp Khai vô cùng xấu hổ, chuyện này nếu để cho người khác biết thì mất mặt ah!
Thân là một hồng tam đại, nhân vật nổi danh trong kinh thành, lại khi ngủ cũng biết phi ngựa, đây quả thực là sỉ nhục, muốn nói như thế nào cũng phải là đưa vào trong người nữ nhân mới coi như chính đạo.
- Mất mặt ah!
Diệp Khai có chút ảo não mở mắt, lập tức ngây dại.
Khó trách cảm giác dưới thân thể mềm nhũn vô cùng thoải mái, bên dưới không phải đệm cao cấp của nhà khách đại nội mà một cô gái khỏa thân đang nằm ngửa áp vào, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình!
- Buổi sáng tốt lành!
Diệp Khai nhìn xem Tạ Quân Ngọc mắt hạnh trợn lên, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản, chỉ là lời ân cần của hắn lại có chút không hợp.
Tạ Quân Ngọc cũng không có nghĩ đến, Diệp Khai lại có thể tỉnh lại sớm như vậy.
Hơn nữa, còn phun ra trên thân nàng một đống hồ đồ, làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết ah!
Vốn Tạ Quân Ngọc đang chìm đắm trong trạng thái hái khí thần diệu không thoát ra được, ai nghĩ đến Diệp Khai rõ ràng để lại dấu xuân, dù chưa có gì thực chất nhưng dịch thể này lại phun khắp bụng nàng, làm cho nàng đã xấu hổ và giận dữ, lại có chút không biết làm sao!
Dù sao, Tạ Quân Ngọc là chim non chân chính, đâu đã từng chịu đựng qua tẩy lễ như vậy? Lập tức mờ mịt rồi.
Dáng người Tạ tổng đội cũng rất mê hồn! Da thịt trơn nhuận đàn hồi,, đường cong lả lướt rất hoàn mỹ!
Diệp Khai không tự chủ được với tới, nhéo một cái vào bộ ngực nẩy nở của Tạ Quân Ngọc.
- Bốp...
Đôi bàn tay trắng như phấn tát vào mắt trái Diệp Khai.
- Ối......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai ăn hết một quyền của Tạ Quân Ngọc, lập tức mắt nổi đom đóm, mặc dù không bị nàng đánh cả nhưng hốc mắt cũng đau điếng, sau đó lại bị Tạ Quân Ngọc đạp bắn xuống sàn nhà.
May mắn là sàn gỗ, trên có trải thảm nên hắn cũng không việc gì.
- Tôi nói Tạ tổng đội! Cô hơi quá đáng ah! Cô xong chuyện, hưởng sung sướng rồi thì muốn giết người diệt khẩu à?! Diệp Khai vừa bưng mắt, ôm bụng vừa phẫn nộ.
Tạ Quân Ngọc thiếu chút nữa ngất đi, muốn chạy khỏi đây nhưng giờ vẫn còn đang trần truồng, hơn nữa trên bụng còn dính dịch của Diệp Khai, mùi vị rất nồng.
Chẳng muốn cùng Diệp Khai nói chuyện, Tạ Quân Ngọc quấn khăn nhảy xuống, dường như vẫn chưa hết giận, nhảy tới sút hai quả vào mông hắn, sau đó mới chui vào phòng tắm.
- Cái này mẹ nó là chuyện gì vậy? lão tử bị nữ nhân mê gian hả?!
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào, Diệp Khai buồn bực ngồi trên sàn nhà, xoa xoa mắt, trong lòng hồ nghi.
Kỳ thật Tạ Quân Ngọc cũng tương đối xinh đẹp, coi như một đóa hoa kinh thành, chỉ là tính cách nàng lãnh đạm, sau lưng lại có chỗ dựa, cho nên không có người có thể ngắt lấy đắc thủ mà thôi, trước kia Diệp Khai từng có xung đột với nàng nên chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Bất quá hôm nay đột nhiên sinh ra loại chuyện này, Diệp Khai không khỏi nhớ lại cảm giác nằm trên Tạ Quân Ngọc, quả thực rất hay.
Chỉ là thoải mái quy thoải mái, đối với chuyện này, Diệp Khai cảm thấy không rõ, Tạ Quân Ngọc hẳn không phải loại nữ nhân động tình đi mê gian đàn ông? Dù khát khao thế nào, chắc cũng không sinh ra quan hệ với Diệp Khai vốn đối đầu.
Nhưng Diệp Khai quả thật sau khi ăn hết bát mì Dương Xuân mà Tạ Quân Ngọc đưa tới mới ngủ mê.
- Cũng không biết đến cùng làm không vậy?
Diệp Khai gãi gãi đầu, nhảy đến giường xem lại dấu vết, thấy cũng không có gì đặc biệt, đây nhất định là không hợp với lẽ thường đấy.
Nếu là hai người thật sự làm, như vậy tuyệt đối không thể không lưu lại dấu vết gì.
- Ặc, lão tử rất đơn thuần lại bị nữ nhân chơi rồi hả?
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này lập tức ảo não.
Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Diệp Khai rất muốn một cước đá văng cửa phòng tắm chất vấn Tạ Quân Ngọc là tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Bất quá nghĩ đến thân thủ Tạ Quân Ngọc quá lợi hại, đoán chừng một cước là có thể đá văng mình ra, sau đó còn hành hung nên Diệp Khai vẫn quyết định hoãn lại một chút nói sau.
Qua chừng nửa giờ, cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Quân Ngọc quấn khăn tắm bước ra, trên người hơi nóng bốc mù mịt như sương mù.
Diệp Khai nhìn nàng một cái, chỉ thấy da thịt Tạ Quân Ngọc ửng đỏ, chắc là vừa rồi đã chà xát rất kỹ, không khỏi khẽ nói:
- Giờ chê của tôi dơ? Vậy lúc làm sao hưởng thụ?
Kỳ thật Diệp Khai cũng không thể khẳng định mình và Tạ Quân Ngọc có quan hệ thực chất hay không, chỉ cảm thấy loại tình huống này tựa hồ có chút không thể tưởng tượng.
Tạ Quân Ngọc nghe xong, lúc này mới chú ý tới Diệp Khai đang trần truồng lại sút hắn một cái:
- Vào phòng tắm đi, tôi phải thay quần áo.
Diệp Khai đánh không lại nàng, chỉ phải đi vào phòng tắm, vừa xối nước vừa oán thầm Tạ Quân Ngọc.
- Anh đang nói thầm cái gì đó?!
Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên mở cửa phòng tắm,lạnh lùng nói.
-......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai ngạc nhiên nhìn Tạ Quân Ngọc, hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại làm như vậy, cái này cũng quá không rụt rè đi à nha?
Bất quá nghĩ đến Tạ Quân Ngọc rõ ràng có thể làm ra chuyện hạ mê dược rồi nằm dưới mình lăn lộn, Diệp Khai cũng bình thường trở lại, nữ nhân có thể lăn lộn trong cục cảnh sát đều là sắc lang, mình sao có thể ép được nàng?
Đánh thì đánh không lại, Diệp Nhị thiểu cũng biết thân thủ mình đánh vài ba tên lâu la còn được, nhưng với người trong nghề như Tạ Quân Ngọc thì kém xa. Nếu không cô ta chẳng đã không làm được phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự kinh thành, giờ còn là thượng tá trong cục cảnh vệ.
Người ta cận vệ phụ trách an toàn cho đại lãnh đạo, công phu có thể kém sao?
- Hừ! Không cho nói chuyện này!
Tạ Quân Ngọc đóng rầm cửa lại,
- Bị nữ nhân mê gian, đúng là mất mặt. Stop!
Diệp Khai phiền muộn, tắm rửa xong, tùy tiện xoa xoa rồi đi ra.
Chỉ là lúc soi gương, hắn thấy mắt trái mình bầm tím, phải cảm ơn Tạ Quân Ngọc ban tặng, nếu để Diệp lão gia tử thấy được, làm như thế nào giải thích à?
Chẳng lẽ ăn ngay nói thật, nói mình bị người mê gian ngay trong cục cảnh vệ? Hơn nữa chuyện bại lộ thì bị đánh cho một trận? Cái này thì mất mặt cỡ nào ah!
Bất quá khi hắn lúc đi ra thì không còn thấy Tạ Quân Ngọc. Diệp Khai mặc quần áo, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vừa mới hơn bảy giờ sáng một chút, trời bên ngoài vẫn tối.
Diệp lão gia tử nói là buổi sáng lúc ăn cơm sẽ gặp hắn, cũng không nói thời gian cụ thể.
Diệp Khai dạo trong phòng hai vòng, cảm thấy có chút bực bội, muốn đẩy cửa ra ngoài, rồi lại nhớ tới lời cảnh cáo của Tạ Quân Ngọc.
- Móa! Ai biết nếu đi ra sẽ bị bắn chết?
Diệp Khai nghĩ tới loại khả năng này, không thể không cẩn thận một chút.
Mình với ác phụ Tạ Quân Ngọc kia lên giường nhưng không hề có tình cảm. Hơn nữa mình còn phát hiện ra hành vi nàng mê gian mĩ thiếu nam, rất khó nói nàng có thể muốn giết người diệt khẩu hay không, mượn tay người khác người khác giết mình, cũng là có khả năng đấy.
Đến lúc đó coi như là Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử còn có Diệp Tử Bình nổi giận, cũng đều không làm nên chuyện gì rồi.
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Khai ngoan ngoãn ngồi đó, thấy thời gian còn sớm, dứt khoát ngủ lại.
Chỉ là hắn rất không bình tĩnh, nhắm mắt là thấy thân thể trần truồng của Tạ Quân Ngọc, nhìn như ăn được, nhưng tới lúc mấu chốt thì cô ta lại trợn mắt tung ra một quyền.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy, Diệp Khai rốt cục lại bị người lay tỉnh.
Hắn mở mắt ra thì thấy thượng tá Tạ Quân Ngọc đang đứng trước mặt.
- Diệp Nhị thiểu, thu dọn rồi tới chỗ Diệp lão gia tử dùng cơm.
Tạ Quân Ngọc không hề có chút ngượng ngùng.
- Ừ.
Diệp Khai khẽ gật đầu, liếc Tạ Quân Ngọc, thầm nói cô đúng là khéo giả vờ.
Nhìn xem Tạ Quân Ngọc ở phía trước dẫn đường, bờ mông uốn éo uốn éo, Diệp Khai nuốt nước miếng, chỉ muốn xông lên lột quần nàng rồi tát vào chục cái để giải mối hận.
Cô gái này thật sự là rất đáng hận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro