Phán đoán đầu tiên
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Oán thầm thì oán thầm, Vương Tùng cũng biết Diệp Khai không phải dễ chọc.
Cũng may là Vương Tùng coi như trải qua nhiều chuyện, đầu óc linh hoạt nên chỉ nói vài ba câu thì động vật hoang dã liền lập tức biến thành nuôi trong nhà .
Đám Trần Nhiên há hốc mồm miệng, không ngờ tới Diệp Khai trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Vừa rồi còn đánh chén ngon lành, buông đũa lại nói về bảo hộ động vật hoang dã, quả thật là nhân tài làm quan.
Trần Nhiên tự hỏi chính mình tuy rằng xuất thân con cháu nhà quan, cha mình là phó bí thư tỉnh ủy nhưng trong tình huống như vậy cũng không có khả năng làm được gọn gàng lưu loát như Diệp Khai.
“Không nghĩ tới Diệp thị trưởng cũng là người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật hoang dại, tôi cũng không thể nào ăn thịt.” Cô gái ngồi cạnh Trần Nhiên liền sáng mắt bày tỏ lập trường của mình.
“Khụ......” Trần Nhiên thấy Diệp Khai nheo mắt liền nhắc nhở,“Phùng Viện, bảo hộ động vật không phải nói không ăn thịt mà còn phải không dùng toàn bộ các chế phẩm từ da lông động vật.”
“A?! Là như vậy sao?!” Cô gái tên là Phùng Viện nghe xong, quả nhiên có chút giật mình, bất giác nhìn xuống chiếc ví mình vừa lấy ra xem.
Chiếc ví của cô ta chẳng những được khảm rất nhiều đá quý, pha lê mà chất liệu chính là da cá sấu, lúc này nghe Trần Nhiên nhắc nhở, không khỏi ngượng ngập.
Thấy Phùng Viện không nói, Trần Nhiên cũng không móc máy gì thêm. Chẳng qua hắn không nhịn được mà thôi, dù sao mọi người giờ coi như ngồi chung thuyền, không thể để cho Diệp Khai thấy có nội chiến.
Một cô gái khác bên cạnh lên tiếng hóa giải,“Kỳ thật so với chủ nghĩa bảo hộ động vật thì tôi cảm thấy cải thiện dân sinh mới là chuyện trọng yếu hơn. Đối với rất nhiều người thì ấm no còn chưa được, nói gì tới chuyện bảo hộ động vật. Chuyện này cũng chưa hẳn là cấp bách.”
“ Nói như vậy cũng có vài phần đúng.” Diệp Khai nghe xong nhìn cô gái kia, gật đầu khẳng định.
Cô gái kia chừng hai ba hai bốn tuổi, xem ra đã học hành tử tế, khí chất có chút trầm ổn, ánh mắt trong sáng, xem ra cũng không phải loại con cháu chỉ biết ăn chơi.
Vừa rồi nghe Vương Tùng giới thiệu thì dường như cô ta là thiên kim của giám đốc sở tài chính, tên hình như là Tả Phi. Cái tên này nghe qua cũng hơi lạ, không biết cha cô ta khi đặt có ý gì, nhưng không thể không nói, tên này nghe rất kêu, nghe qua là nhớ.
Trần Nhiên gật gật đầu nói,“Quả thật, chú ý vấn đề dân sinh thực tế hơn vấn đề bảo hộ động vật rất nhiều. Những người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật trên cơ bản là tiền nhiều đến nỗi không có chỗ để tiêu, hơn nữa không cần phải vất vả vì sinh kế, thừa thời gian mới đi làm, không có quan hệ bao nhiêu với người thường.”
Tuy rằng nói Trần Nhiên là công tử, không thiếu tiền tiêu nhưng dù sao hắn cũng là con nhà quan, gia học sâu xa, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng có một phen kiến thức. Khí độ vẫn khác biệt rất lớn so với đám con cháu cán bộ khác.
“Hiểu biết chính xác.” Diệp Khai đánh giá một câu.
Đúng như Trần Nhiên nói, cái gọi là người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật thật ra là một phương thức khiến cho người khác chú ý mà thôi. Những người khởi xướng ra nó trên cơ bản đều áo cơm không lo, cuộc sống vật chất phong phú đến cực hạn, mà tinh thần hư không, vì muốn giết thời gian mà làm ra một số chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng.
Nói ví dụ như hiệp hội bảo hộ bò Tây Tạng, liên minh chống ngược đãi lợn rừng…càng đáng giận. Bọn họ dựa vào danh nghĩa bảo hộ động vật, thô bạo can thiệp cuộc sống bình thường của người ta, cái này không thể nói là bảo hộ động vật, mà là xâm phạm nhân quyền .
“Cái này giống như có một số vùng thích ăn thịt chó, khi đến mùa nào đó thì bọn họ định kỳ tổ thức ăn thịt chó, truyền thống này đã kéo dài hơn một ngàn năm, trở thành một đặc sắc du lịch của địa phương, hàng năm hấp dẫn đại lượng du khách tới tham gia.” Diệp Khai uống một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp với mọi người,“Sau rồi chuyện này không biết như thế nào bị một đám người yêu chó biết. Biết đám này nói sao không? Chó là bạn bè thân thiết của con người! Vậy mà lại bị con người ăn thịt, đã thế lại còn chế ra nhiều món, quả thực chính là phát rồ, diệt sạch nhân tính a! Vì thế, đám yêu chó này tổ chức thành đoàn chạy đến phản đối.”
“Sau lại thế nào ?” Đề tài này khiến cho mọi người chú ý.
“Cũng không có thế nào.” Diệp Khai cười nói,“Bởi vì chỗ đó có mấy chục vạn người ăn thịt chó, đây đã là cách sống của bọn họ, sao có khả năng thay đổi? Cái gọi là kháng nghị, cuối cùng cũng chỉ là một truyện cười mà thôi.”
Nghe Diệp Khai kể xong, vài người có chút đăm chiêu.
“Hoặc là nói dù là ai cũng không được coi mình là nhất.” Tả Phi nghĩ một hồi rồi nói,“Hoặc là suy nghĩ của anh dù bản thân anh cho rằng chính xác vô cùng, cần thề sống chết duy hộ gì đó, đặt ở trong mắt người khác thật ra không là điều gì.”
Diệp Khai có chút kinh ngạc nhìn Tả Phi.
Lời này khiến hắn thật sự bất ngờ, với những chuyện hiện tại hắn làm chẳng hạn, không ít người hiềm nghi là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, lại hoặc là nói hắn lạm dụng chính nghĩa.
Đám Trần Nhiên cùng Vương Tùng nghe xong cũng khen thầm, trong lòng nghĩ Diệp Khai ngươi chính là không biết điều, bản thân là một thị trưởng, tự dưng xen vào chuyện nợ nần xí nghiệp làm gì?
Bất quá nói đi cũng phải nói trở lại, Diệp Khai cũng có lý do để ra tay. Dù sao món nợ này lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề sinh tồn của mấy xí nghiệp ở Đông Sơn. Từ đó sẽ ảnh hưởng tới vấn đề chiến tích của Diệp Khai.
“Mỗi người đều có lập trường của mình, vô luận là đúng hay sai, chỉ có thành công cùng thất bại mà thôi.” Diệp Khai nói,“Đổi một câu nói, kỳ thật chính là được làm vua thua làm giặc.”
Bữa tiệc diễn ra chừng trong hai giờ.
Trên thực tế, phần lớn thời gian đều là uống rượu hay nói chuyện phiếm. Theo nguyên tắc trên bàn ăn không nói chuyện công, Diệp Khai không nói đến chuyện nợ nần, đám Vương Tùng cũng không gà mờ, cứ một chén cụng một chén, nói một số chuyện đặc sắc của Giang Hoài.
Giữa những chuyện này, đám Vương Tùng cùng Trần Nhiên cũng vô tình nói qua về một số đơn vị có quan hệ nghiệp vụ với Tùng Hoa, ví dụ như căn cứ Hoa Đông thần vận.
Diệp Khai nghe Vương Tùng thổi phồng vụ làm ăn của bọn họ cùng căn cứ Hoa Đông thần vận, gián tiếp cung cấp nguyên vật liệu cho quân đội, không khỏi trong lòng cười thầm.
Nếu đổi là người khác chắc sẽ bị đám này dọa nạt, nhưng quan hệ giữa Diệp Khai cùng căn cứ Hoa Đông thần vận thật sự không giống bình thường. Chưa nói tới chủ tịch Chung Ly Dư là nữ nhân của hắn, cũng là hắn một tay thôi động trở thành người phát ngôn trong thương giới cho hắn, chỉ nói quan hệ giữa hắn và quân đội đã không ai có thể so sánh.
Đám Vương Tùng dù thế nào cũng chỉ bó hẹp trong địa phương, nhiều lắm chỉ bám vào quân đội kiếm chút tiền, thật sự muốn nói có quan hệ gì với quân đội tuyệt đối sẽ khiến cho người cười đến rụng răng.
Trên thực tế, chỉ cần Diệp Khai nói một câu, quân đội sẽ lập tức đứng ra gây khó dễ Tùng Hoa thực nghiệp.
Ngay như về vấn đề cung ứng nguyên vật liệu cũng đủ để làm ra nhiều văn vẻ, cung ứng này đốt giữa, có thể đủ làm rất nhiều văn vẻ, tỷ như có thể lấy lý do bảo mật để điều tra…, không hề khó khăn, chỉ là Diệp Khai có hứng thú vận tác hay không mà thôi.
Có lẽ là vì biểu hiện thực lực của chính mình, đám Vương Tùng dẫn theo toàn bộ đội hình cổ đông, từ công tử của phó bí thư tỉnh ủy, thiên kim của giám đốc sở tài chính, tiểu thư của phó trưởng ban tuyên giáo, còn có công tử của phó chủ tịch tỉnh, thiên kim của chủ nhiệm ủy ban mặt trận thống nhất, thêm vài con cháu của cán bộ trên tỉnh.
Diệp Khai nhìn qua một vòng hơn mười cổ đông của Tùng Hoa, thấy không ai là dân đen, cá biệt còn có kẻ không những chỉ có bối cảnh hiện tại mà còn có cả quan hệ với thế hệ trước, tạo thành một nhóm lợi ích nhỏ phức tạp.
Muốn phá vỡ liên kết này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích rất nhiều người, khó trách món nợ khó đòi như vậy.
Bất quá vào trưa nay, Diệp Khai vẫn có thu hoạch, hắn phát hiện giữa những người này vẫn tồn tại ngăn cách cùng mâu thuẫn nhỏ. Ví như nói mấy cô gái cũng không hòa hợp như bề ngoài, mấy nam nhân cũng là bằng mặt không bằng lòng.
Tuy rằng vì cộng đồng lợi ích mà bọn họ đi tới cùng nhau, đều thành cổ đông của Tùng Hoa thực nghiệp. Nhưng điều này chỉ có thể nói là các đại nhân vật sau lưng chia phần, cũng không có thể nói bọn họ chí thú hợp nhau, thân mật khăng khít .
Nói tóm lại, tuy rằng còn chưa vào cuộc chính thức trong buổi gặp mặt đầu tiên nhưng Diệp Khai vẫn cảm giác được thu hoạch không nhỏ, ít nhất trong lòng hắn đã có một số phác thảo sơ lược, biết nên bắt đầu ra tay từ đâu để đào ra một lỗ hổng từ thành lũy của Tùng Hoa thực nghiệp.
Nghĩ đến đây, Diệp Khai không khỏi có chủ ý, giơ chén rượu chúc một vòng rồi nói,“Buổi tối quân khu có tổ chức biểu diễn văn nghệ, nghe nói là đoàn văn công phía nam biểu diễn, nếu các vị có hứng thú thì tôi có thể nói Ngư chính ủy sắp xếp.”
“Nga?” Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt mọi người đều biến hóa.
Thực hiển nhiên, bọn họ cảm thấy hứng thú với lời mời này.
Cũng may là Vương Tùng coi như trải qua nhiều chuyện, đầu óc linh hoạt nên chỉ nói vài ba câu thì động vật hoang dã liền lập tức biến thành nuôi trong nhà .
Đám Trần Nhiên há hốc mồm miệng, không ngờ tới Diệp Khai trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Vừa rồi còn đánh chén ngon lành, buông đũa lại nói về bảo hộ động vật hoang dã, quả thật là nhân tài làm quan.
Trần Nhiên tự hỏi chính mình tuy rằng xuất thân con cháu nhà quan, cha mình là phó bí thư tỉnh ủy nhưng trong tình huống như vậy cũng không có khả năng làm được gọn gàng lưu loát như Diệp Khai.
“Không nghĩ tới Diệp thị trưởng cũng là người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật hoang dại, tôi cũng không thể nào ăn thịt.” Cô gái ngồi cạnh Trần Nhiên liền sáng mắt bày tỏ lập trường của mình.
“Khụ......” Trần Nhiên thấy Diệp Khai nheo mắt liền nhắc nhở,“Phùng Viện, bảo hộ động vật không phải nói không ăn thịt mà còn phải không dùng toàn bộ các chế phẩm từ da lông động vật.”
“A?! Là như vậy sao?!” Cô gái tên là Phùng Viện nghe xong, quả nhiên có chút giật mình, bất giác nhìn xuống chiếc ví mình vừa lấy ra xem.
Chiếc ví của cô ta chẳng những được khảm rất nhiều đá quý, pha lê mà chất liệu chính là da cá sấu, lúc này nghe Trần Nhiên nhắc nhở, không khỏi ngượng ngập.
Thấy Phùng Viện không nói, Trần Nhiên cũng không móc máy gì thêm. Chẳng qua hắn không nhịn được mà thôi, dù sao mọi người giờ coi như ngồi chung thuyền, không thể để cho Diệp Khai thấy có nội chiến.
Một cô gái khác bên cạnh lên tiếng hóa giải,“Kỳ thật so với chủ nghĩa bảo hộ động vật thì tôi cảm thấy cải thiện dân sinh mới là chuyện trọng yếu hơn. Đối với rất nhiều người thì ấm no còn chưa được, nói gì tới chuyện bảo hộ động vật. Chuyện này cũng chưa hẳn là cấp bách.”
“ Nói như vậy cũng có vài phần đúng.” Diệp Khai nghe xong nhìn cô gái kia, gật đầu khẳng định.
Cô gái kia chừng hai ba hai bốn tuổi, xem ra đã học hành tử tế, khí chất có chút trầm ổn, ánh mắt trong sáng, xem ra cũng không phải loại con cháu chỉ biết ăn chơi.
Vừa rồi nghe Vương Tùng giới thiệu thì dường như cô ta là thiên kim của giám đốc sở tài chính, tên hình như là Tả Phi. Cái tên này nghe qua cũng hơi lạ, không biết cha cô ta khi đặt có ý gì, nhưng không thể không nói, tên này nghe rất kêu, nghe qua là nhớ.
Trần Nhiên gật gật đầu nói,“Quả thật, chú ý vấn đề dân sinh thực tế hơn vấn đề bảo hộ động vật rất nhiều. Những người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật trên cơ bản là tiền nhiều đến nỗi không có chỗ để tiêu, hơn nữa không cần phải vất vả vì sinh kế, thừa thời gian mới đi làm, không có quan hệ bao nhiêu với người thường.”
Tuy rằng nói Trần Nhiên là công tử, không thiếu tiền tiêu nhưng dù sao hắn cũng là con nhà quan, gia học sâu xa, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng có một phen kiến thức. Khí độ vẫn khác biệt rất lớn so với đám con cháu cán bộ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiểu biết chính xác.” Diệp Khai đánh giá một câu.
Đúng như Trần Nhiên nói, cái gọi là người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật thật ra là một phương thức khiến cho người khác chú ý mà thôi. Những người khởi xướng ra nó trên cơ bản đều áo cơm không lo, cuộc sống vật chất phong phú đến cực hạn, mà tinh thần hư không, vì muốn giết thời gian mà làm ra một số chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng.
Nói ví dụ như hiệp hội bảo hộ bò Tây Tạng, liên minh chống ngược đãi lợn rừng…càng đáng giận. Bọn họ dựa vào danh nghĩa bảo hộ động vật, thô bạo can thiệp cuộc sống bình thường của người ta, cái này không thể nói là bảo hộ động vật, mà là xâm phạm nhân quyền .
“Cái này giống như có một số vùng thích ăn thịt chó, khi đến mùa nào đó thì bọn họ định kỳ tổ thức ăn thịt chó, truyền thống này đã kéo dài hơn một ngàn năm, trở thành một đặc sắc du lịch của địa phương, hàng năm hấp dẫn đại lượng du khách tới tham gia.” Diệp Khai uống một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp với mọi người,“Sau rồi chuyện này không biết như thế nào bị một đám người yêu chó biết. Biết đám này nói sao không? Chó là bạn bè thân thiết của con người! Vậy mà lại bị con người ăn thịt, đã thế lại còn chế ra nhiều món, quả thực chính là phát rồ, diệt sạch nhân tính a! Vì thế, đám yêu chó này tổ chức thành đoàn chạy đến phản đối.”
“Sau lại thế nào ?” Đề tài này khiến cho mọi người chú ý.
“Cũng không có thế nào.” Diệp Khai cười nói,“Bởi vì chỗ đó có mấy chục vạn người ăn thịt chó, đây đã là cách sống của bọn họ, sao có khả năng thay đổi? Cái gọi là kháng nghị, cuối cùng cũng chỉ là một truyện cười mà thôi.”
Nghe Diệp Khai kể xong, vài người có chút đăm chiêu.
“Hoặc là nói dù là ai cũng không được coi mình là nhất.” Tả Phi nghĩ một hồi rồi nói,“Hoặc là suy nghĩ của anh dù bản thân anh cho rằng chính xác vô cùng, cần thề sống chết duy hộ gì đó, đặt ở trong mắt người khác thật ra không là điều gì.”
Diệp Khai có chút kinh ngạc nhìn Tả Phi.
Lời này khiến hắn thật sự bất ngờ, với những chuyện hiện tại hắn làm chẳng hạn, không ít người hiềm nghi là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, lại hoặc là nói hắn lạm dụng chính nghĩa.
Đám Trần Nhiên cùng Vương Tùng nghe xong cũng khen thầm, trong lòng nghĩ Diệp Khai ngươi chính là không biết điều, bản thân là một thị trưởng, tự dưng xen vào chuyện nợ nần xí nghiệp làm gì?
Bất quá nói đi cũng phải nói trở lại, Diệp Khai cũng có lý do để ra tay. Dù sao món nợ này lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề sinh tồn của mấy xí nghiệp ở Đông Sơn. Từ đó sẽ ảnh hưởng tới vấn đề chiến tích của Diệp Khai.
“Mỗi người đều có lập trường của mình, vô luận là đúng hay sai, chỉ có thành công cùng thất bại mà thôi.” Diệp Khai nói,“Đổi một câu nói, kỳ thật chính là được làm vua thua làm giặc.”
Bữa tiệc diễn ra chừng trong hai giờ.
Trên thực tế, phần lớn thời gian đều là uống rượu hay nói chuyện phiếm. Theo nguyên tắc trên bàn ăn không nói chuyện công, Diệp Khai không nói đến chuyện nợ nần, đám Vương Tùng cũng không gà mờ, cứ một chén cụng một chén, nói một số chuyện đặc sắc của Giang Hoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa những chuyện này, đám Vương Tùng cùng Trần Nhiên cũng vô tình nói qua về một số đơn vị có quan hệ nghiệp vụ với Tùng Hoa, ví dụ như căn cứ Hoa Đông thần vận.
Diệp Khai nghe Vương Tùng thổi phồng vụ làm ăn của bọn họ cùng căn cứ Hoa Đông thần vận, gián tiếp cung cấp nguyên vật liệu cho quân đội, không khỏi trong lòng cười thầm.
Nếu đổi là người khác chắc sẽ bị đám này dọa nạt, nhưng quan hệ giữa Diệp Khai cùng căn cứ Hoa Đông thần vận thật sự không giống bình thường. Chưa nói tới chủ tịch Chung Ly Dư là nữ nhân của hắn, cũng là hắn một tay thôi động trở thành người phát ngôn trong thương giới cho hắn, chỉ nói quan hệ giữa hắn và quân đội đã không ai có thể so sánh.
Đám Vương Tùng dù thế nào cũng chỉ bó hẹp trong địa phương, nhiều lắm chỉ bám vào quân đội kiếm chút tiền, thật sự muốn nói có quan hệ gì với quân đội tuyệt đối sẽ khiến cho người cười đến rụng răng.
Trên thực tế, chỉ cần Diệp Khai nói một câu, quân đội sẽ lập tức đứng ra gây khó dễ Tùng Hoa thực nghiệp.
Ngay như về vấn đề cung ứng nguyên vật liệu cũng đủ để làm ra nhiều văn vẻ, cung ứng này đốt giữa, có thể đủ làm rất nhiều văn vẻ, tỷ như có thể lấy lý do bảo mật để điều tra…, không hề khó khăn, chỉ là Diệp Khai có hứng thú vận tác hay không mà thôi.
Có lẽ là vì biểu hiện thực lực của chính mình, đám Vương Tùng dẫn theo toàn bộ đội hình cổ đông, từ công tử của phó bí thư tỉnh ủy, thiên kim của giám đốc sở tài chính, tiểu thư của phó trưởng ban tuyên giáo, còn có công tử của phó chủ tịch tỉnh, thiên kim của chủ nhiệm ủy ban mặt trận thống nhất, thêm vài con cháu của cán bộ trên tỉnh.
Diệp Khai nhìn qua một vòng hơn mười cổ đông của Tùng Hoa, thấy không ai là dân đen, cá biệt còn có kẻ không những chỉ có bối cảnh hiện tại mà còn có cả quan hệ với thế hệ trước, tạo thành một nhóm lợi ích nhỏ phức tạp.
Muốn phá vỡ liên kết này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích rất nhiều người, khó trách món nợ khó đòi như vậy.
Bất quá vào trưa nay, Diệp Khai vẫn có thu hoạch, hắn phát hiện giữa những người này vẫn tồn tại ngăn cách cùng mâu thuẫn nhỏ. Ví như nói mấy cô gái cũng không hòa hợp như bề ngoài, mấy nam nhân cũng là bằng mặt không bằng lòng.
Tuy rằng vì cộng đồng lợi ích mà bọn họ đi tới cùng nhau, đều thành cổ đông của Tùng Hoa thực nghiệp. Nhưng điều này chỉ có thể nói là các đại nhân vật sau lưng chia phần, cũng không có thể nói bọn họ chí thú hợp nhau, thân mật khăng khít .
Nói tóm lại, tuy rằng còn chưa vào cuộc chính thức trong buổi gặp mặt đầu tiên nhưng Diệp Khai vẫn cảm giác được thu hoạch không nhỏ, ít nhất trong lòng hắn đã có một số phác thảo sơ lược, biết nên bắt đầu ra tay từ đâu để đào ra một lỗ hổng từ thành lũy của Tùng Hoa thực nghiệp.
Nghĩ đến đây, Diệp Khai không khỏi có chủ ý, giơ chén rượu chúc một vòng rồi nói,“Buổi tối quân khu có tổ chức biểu diễn văn nghệ, nghe nói là đoàn văn công phía nam biểu diễn, nếu các vị có hứng thú thì tôi có thể nói Ngư chính ủy sắp xếp.”
“Nga?” Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt mọi người đều biến hóa.
Thực hiển nhiên, bọn họ cảm thấy hứng thú với lời mời này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro