Quan Môn

Phân tâm

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Lời của con trai đã đưa ra cho Diệp Tử Bình một ít gợi ý giải quyết vấn đề mà Hội đồng Đại biểu Nhân dân đưa ra.

Với tư cách cơ cấu lập pháp, Hội đồng Đại biểu Nhân dân đúng là nên giải quyết một vài vấn đề trong hôn nhân với người nước ngoài, cung cấp ủng hộ về phương diện pháp luật.

Vì vậy Diệp Tử Bình nói:

- Như vậy, chha có thể đem vấn đề này đánh về cho bọn họ nhằm vào vấn đề bảo hộ pháp luật trong hôn nhân với người nước ngoài, tiến hành thảo luận, đợi đến lúc đầy đủ luận chứng, xuất ra phương án hữu hiệu.

- Làm như vậy đúng là phù hợp.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hà Tình nhìn xem hai cha con Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai đang nói chuyện, cảm giác đối với Diệp Khai lại đã xảy ra một ít biến hóa. Theo như đề nghị của Diệp Khai có thể lúc hắn nói nghiêm chỉnh thì rất có tính kiến thiết, chỗ vạch vấn đề cũng phi thường nhạy cảm, không phải loại công tử ăn chơi có thể làm được.

Bất kể thế nào, đề án của Hội đồng Đại biểu Nhân dân vẫn hợp lý, Diệp Khai cảm thấy chuyện này có thể cổ vũ, nhưng phải theo quy phạm, men theo vấn đề đưa ra giải quyết các phương diện cụ thể mới có tác dụng tốt.

- Tăng cường kiến thiết pháp chế, cha có thể cân nhắc gia tăng cho Hội đồng Đại biểu Nhân dân thêm một ít dự toán, cái này cũng có lợi cho khai triển công tác, cũng không thể bảo người ta dùng tiền túi làm điều tra nghiên cứu.

Diệp Khai đề nghị:

- Đương nhiên, đề án quá không hợp thói thường sẽ không có khả năng ủng hộ, còn phải được ủy ban thẩm tra.

- Đề tài này quá mẫn cảm, liên quan đến đến phương diện cải cách thể chế chính trị.

Diệp Tử Bình nói.

- Phải có người đến làm chuyện này, thành phố Minh Châu với tư cách người mở đường hình thái ý thức cả nước có lý do phóng ra bước đầu tiên.

Diệp Khai lập tức nói:

- Không riêng gì ở phương diện này, về vấn để cải cách biên chế thì thành phố Minh Châu cũng phải làm.

Diệp Tử Bình đang suy nghĩ những vấn đề này theo như lời con trai nói. Trên thực tế từ quốc gia nhìn lại, sớm đã có cân nhắc phương diện này, chỉ là liên lụy quá lớn, không cách nào thuận lợi trải rộng, nhiều năm như vậy đã khiến bộ máy hành chính phình to, cản trở nghiêm trọng đến phát triển kinh tế quốc dân.

Để giải quyết vấn đề này từng thử qua mấy lần cải cách, muốn bắt tay từ phương diện nhân sự bắt đầu tinh giản cơ cấu, thế nhưng vì nguyên nhân thể chế mà chẳng những không có vứt bỏ, lại trở nên càng ngày càng trầm trọng.

Truy cứu nguyên nhân, Diệp Khai cho rằng trách nhiệm chủ yếu ngay tại việc phân quyền không rõ, cấp lãnh đạo ý đồ ôm đồm hết thảy quyền lợi, cho nên lúc có việc không biết tìm ai để xử lý?

Bởi vì nhìn vào thì ban ngành nào cũng có tham gia quyền lực, nhưng không ai có năng lực một mình giải quyết vấn đề, mà mấu chốt có thể quyết định thành bại cuối cùng chỉ có thể là chỉ hướng một vị lãnh đạo nói một câu là làm được chuyện mười ban ngành không giải quyết được.

Trước loại vấn đề này, nhìn từ tình hình trong nước, Diệp Khai tuyệt đối là nhân vật trọng yếu thuộc về giai tầng được lợi lớn nhất nhưng hắn đồng thời vô cùng rõ ràng, một khi loại hiện tượng này tiếp tục xuống dưới, không thể đạt được giải quyết hữu hiệu, cuối cùng xảy ra vấn đề có thể sẽ triệt để hủy diệt quốc gia.

Cho nên, hắn cũng muốn ở thời đại này làm một số cải tiến có thể tiếp nhận, áp dụng tiến hành theo phương pháp chất lượng, đến cải biến nhận thức mọi người, dần dần thay đổi loại cục diện bất lợi này.

So với những người khác chỉ biết là cướp lấy quyền lực, vì gia tộc giành lợi ích, Diệp Khai cân nhắc càng nhiều nữa, là như thế nào để cho quốc gia này đi con đường phát triển bình thường, có thể cho mọi người cảm thấy công bình, công chính, công khai, bằng không mà nói, kinh tế càng phát đạt, đối lập lại càng nghiêm trọng, cuối cùng một phát không thể vãn hồi, triệt để sụp đổ.

Quyền lực cùng lực lượng, đồng thời cũng đại biểu trách nhiệm cùng nghĩa vụ.

Diệp Khai cảm giác mình có trách nhiệm cùng nghĩa vụ để cho quốc gia tốt hơn, ít nhất trong vòng hai mươi năm không biến thành hoang mạc đạo đức.

Chính yếu nhất là Diệp Khai rất rõ ràng, sau đại hội đảng lần thứ 14, cục diện chính trị trong nước rốt cục ổn định lại, mà các đại phái hệ chia cắt bánh ngọt cũng tiến nhập giai đoạn thao tác mang tính thực chất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời kì này có thể nói là thời kì kinh tế xã hội hỗn loạn nhất, rất nhiều xí nghiệp nhà nước bị phá sản, công nhân thất nghiệp, tài sản quốc hữu xói mòn tương đương nghiêm trọng, làm cho nhà nước xí nghiệp nguyên khí đại thương.

Đến khi đồng chí Hồng Chính lên vị trí thủ tướng thì vấn đề đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, có thể nói không có đường nào, không cách nào thu thập, toàn bộ cơ sở xí nghiệp nhà nước cơ hồ nát mất, bị quan viên địa phương chia cắt hầu như không còn.

Cuối cùng đồng chí Hồng Chính ra tay thu thập, cũng chỉ là bảo trụ một số xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, những thứ khác chỉ có tráng sĩ chặt tay mà thôi, cũng đã khiến ông chịu tội oan uổng, trút tội danh công nhân thất nghiệp và xí nghiệp nhà nước phá sản lên người.

Kỳ thật, vào lúc ông tiếp nhận vị trí thủ tướng đã nói rất rõ ràng, đây là một chỗ lôi trận, không để ý cũng sẽ bị nổ phấn thân toái cốt, nhưng ông vẫn vì đạo nghĩa không thể chùn bước tiếp nhận nhiệm vụ này, hết sức đi cứu vãn quốc gia này.

Người dụng tâm làm việc, ngược lại sẽ càng bị chê trách, thậm chí phỉ báng cùng vu oan. Người không đếm xỉa đến, có thể cười lạnh kiếm lời, đem gia tộc mình thành đế quốc tài chính khổng lồ.

- Nghĩ đi đâu rồi, như thế nào phân tâm rồi hả?

Diệp Tử Bình thấy con trai lâm vào trong trầm tư, sờ đầu của hắn nói.

Mặc dù nói con trai đã là một cái cấp Phó Ban nhưng Diệp Tử Bình vẫn quen như hồi còn nhỏ.

Trên thực tế, người mười chín tuổi trong mắt cha mẹ cũng không quá đáng là một đứa trẻ lớn mà thôi.

- Ah, con chỉ là đang nghĩ, có một số nên sớm một chút động thủ đi làm mà thôi.

Diệp Khai như có điều suy nghĩ nói:

- Cứ mãi giãy dụa ở bên trong vòng xoáy lịch sử, kỳ thật không bằng chính mình sáng tạo lịch sử, càng có tính khiêu chiến hơn.

- Cái gì, con lại ý định làm cái gì?

Diệp Tử Bình nghe xong lập tức nhíu mày, rất lo lắng hắn vừa chuẩn bị gây sự gì.

Đối với năng lực gây chuyện của Diệp Khai, Diệp Tử Bình đã sớm thấy nhưng ông rất rõ ràng là duuf Diệp Khai bất luận dẫn xuất bao nhiêu chuyện thì luôn có thể đứng trên phương diện đạo nghĩa rồi mượn cơ hội đánh bại đối thủ.

Cho nên, qua thời gian dài, Diệp Tử Bình cũng quen, chỉ cần Diệp Khai không ngang nhiên đối lập lộ tuyến cơ bản của đảng vậy thì cũng không có chuyện gì.

Về phần nói việc nhỏ thì lão Diệp gia khiêng được.

Trên thực tế, chỉ cần là chính trực, cho dù là chuyện lớn, lão Diệp gia cũng khiêng được.

Chỉ có điều nói như vậy, thật có thể muốn thời tiết thay đổi.

- Không có gì, con phân tâm mà thôi......

Diệp Khai hồi đáp.

- Thật sự không có gì?

Diệp Tử Bình tỏ vẻ rất hoài nghi.

- Cha hi vọng có cái gì?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

- Cha thiệt tình hi vọng không có gì......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Tử Bình nói.

Nhìn xem hai cha con đấu võ mồm, Hà Tình khẽ cười, trong lòng tự nhủ rất ít có thể nhìn thấy Diệp bí thư cũng biểu hiện gần gũi như vậy. Thân là người lãnh đạo phó quốc cấp, ông vẫn cực kỳ nghiêm cẩn, dù đang làm việc hay trong sinh hoạt hàng ngày đều biểu hiện phù hợp với thân phận.

Thời khắc nhẹ nhàng như vậy, xác thực phi thường khó được.

Ăn cơm tối xong, Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai, còn có Hà Tình, cùng với cảnh vệ và thư ký của Diệp Tử Bình lên máy bay, bay thẳng Kinh Thành.

Thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm đến sân bay tiễn, chúc bọn họ lên đường bình an.

Đương nhiên, thuận buồm xuôi gió lúc này khó mà nói, máy bay bay trên trời, lo lắng nhất là không trung loạn lưu, hy vọng nhất đúng là gió êm sóng lặng, trái với đi thuyền trên biển.

Hà Thiên Lâm dặn dò Hà Tình:

- Đi Kinh Thành, đem lễ vật anh chuẩn bị, nhìn cơ hội đưa cho Diệp lão gia tử.

- Anh, đây là ngang nhiên hối lộ người lãnh đạo quốc gia ah.

Hà Tình tuy nhận lấy lễ vật, nhưng có chút bất mãn.

- Là lá trà cùng điểm tâm mà thôi, tính toán cái gì hối lộ?

Hà Thiên Lâm cười nói:

- Biểu hiện tốt trước mặt Diệp bí thư, tranh thủ làm thành nữ Chủ tịch tỉnh đầu tiên của Hà gia.

- Hiện tại em mới cấp phó phòng, mục tiêu này cũng thật sự là có chút quá xa xôi rồi.

Hà Tình nói.

- Từ từ sẽ đến nha.

Hà Thiên Lâm vừa cười vừa nói.

Diệp Tử Bình lúc này đây ngồi chính là máy bay nhỏ, thuộc về máy bay công vụ, động cơ chọn dùng động cơ tua-bin quạt, có hai bệ động cơ để nâng cao an toàn. Trong buồng hành trình có thiết bị thông tin hiện đại, mấu chốt nhất là với tư cách chuyên cơ của Diệp Tử Bình, chi phí cũng sẽ rẻ hơn, nếu sử dụng các loại máy bay cỡ lớn, xác thực là có chút xa xỉ.

Diệp Khai kỳ thật cũng muốn làm một máy bay như vậy làm máy bay công vụ nhưng giờ trong nước còn khá khó khăn, chưa nói quản lý nghiêm khắc, thuế phí rất cao, sân bay quá ít, bảo dưỡng máy bay rất khó khăn.

Ở nước ngoài, máy bay công vụ chỉ cần mấy giờ là được xin ra ngoài, thủ tục cũng thập phần đơn giản.

Ở trong nước, máy bay công vụ xinh lịch bay, trình báo, phê duyệt ra ngoài đều rất hạn chế, nhất là sân bay lớn như Minh Châu và kinh thành rất khó xin bay theo đường biển.

Cho nên chỉ có lãnh đạo quốc gia mới có chuyên cơ loại nhỏ kiểu này.

Trên thực tế, đối với đại đa số người lãnh đạo mà nói, càng ưa thích phát triển máy bay an toàn, bởi vì cảm giác tựa hồ tương đối an toàn hơn.

Hai giờ về sau, máy bay đến sân bay thủ đô, nhân viên công tác trung ương đã sớm chờ ở chỗ này rồi.

Chỉ là Diệp Tử Bình cũng không trực tiếp đi đại nội mà đi ô-tô trở về nhà, bởi vì nhị ca trung tướng Diệp Tử Sơ của ông vừa từ Liêu Đông trở về, đang ở nhà của lão Diệp gia.

Hai người cũng có một hồi không gặp mặt, tất nhiên phải hàn huyên!.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0