Quan Môn

Phi thường khẳng định

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Hai gã nhân viên cảnh sát canh giữ suốt một buổi tối.

Bọn họ nhìn thấy mấy người kia loay hoay dưới gốc cây thật lâu, mãi tới bốn giờ sáng mới chịu rời đi.

- Vương ca, anh nói bọn hắn đang tìm đồ vật gì vậy?

- Khó nói, chẳng lẽ lại tới tầm bảo hay sao?

- Địa phương quỷ quái này có thể có được bảo bối gì?

- Khó mà nói lắm, nghe nói trước kia hương khói của Đông Sơn Tự rất phồn thịnh, có lẽ thực sự có được trấn tự chi bảo gì đó.

- Tôi cảm thấy quá mơ hồ, nếu có bảo bối cũng không khả năng chôn dưới đất nha!

- Lúc trước khi người Nhật Bản đánh tới, các hòa thượng bỏ đi tứ tán, có lẽ bảo bối thực sự bị tạm thời che giấu, về sau vẫn chìm mãi trong chiến tranh, không có cơ hội lấy ra, cuối cùng còn gặp phải cách mạng văn hóa, nhiều năm như vậy đoán chừng những vị hòa thượng lúc đó đều đã chết hết…

Ý nghĩ của Vương ca hiển nhiên là khá phù hợp tình huống thực tế, hắn cho rằng những người kia nửa đêm lên núi đào đất tuyệt đối không phải ăn no rỗi việc, nghĩ tới hẳn là có nguyên nhân.

Xem động tác của bọn hắn đều là những kẻ nhanh nhẹn, thậm chí còn dẫn theo dụng cụ trộm mộ chuyên dụng, xem như là kẻ lão luyện trong nghề này, chỉ là không biết rõ trước kia bọn hắn có làm qua nghề trộm mộ hay không.

- Vì sao Viên đội không dứt khoát hạ lệnh khống chế lại bọn hắn? Nếu cứ một mực thủ tại đây, còn không biết lần sau bọn hắn sẽ đến khi nào…

- Không thể làm như vậy, hiện tại bọn hắn không đào được gì, chúng ta không có chứng cớ tố cáo bọn hắn, tối đa chỉ có thể nói hành tung họ quỷ dị, không tìm được lý do vững chắc bắt giam!

Vương ca hồi đáp.

- Ai, vậy thì tiếp tục canh giữ thôi!

Trong tay Vương ca cầm kính viễn vọng có công năng nhìn ban đêm, tuy đang nói chuyện với đồng đội nhưng không hề phân tâm theo dõi đám người đào bảo kia.

Hắn đã thấy rõ ràng trong mấy người kia tựa hồ do một người đàn ông mặt ngựa cầm đầu, người này đứng nơi đó ngẫu nhiên chỉ chỉ lại có người đi qua đào bới không ngừng.

- Người nọ là thủ lĩnh đi!

Vương ca nhìn nhìn, nhớ kỹ dung mạo người đàn ông mặt ngựa kia.

Hắn xem như là người lão luyện trong ngành, bổn sự cũng đặc thù, sau khi quan sát kỹ một người quay đầu lại có thể đem gương mặt người nọ vẽ ra, lại giống tới tám chín phần.

Bởi vì có kỹ năng đặc thù này nên địa vị của Vương ca trong đội được xem là có danh, nhất là trong công tác rất được lãnh đạo xem trọng.

Lần này Viên Phương phái hắn tới kỳ thật là xem như biểu hiện đầy đủ ý tứ xem trọng vụ án này.

Vương ca nhìn một lát, lấy ra quyển vở dùng bút máy vẽ phác thảo, không bao lâu hình vẽ người đàn ông mặt ngựa hiện trên giấy.

Sau đó hắn lại quan sát một hồi, đem gương mặt mấy người còn lại cũng vẽ đi lên.

Bởi vì là trong đêm tối không cách nào sử dụng cameras, nếu không ánh đèn flash sẽ làm người khác nhìn thấy sự hiện hữu của họ, cho nên Vương ca chỉ có thể dùng cách vẽ tay lưu lại khuôn mặt của đối phương.

- Hắc, Vương ca vẽ ký họa thật không thể chê, ngày khác rảnh giúp tôi vẽ vài bức cho cô bạn gái được không. Tôi đã không ngừng khen anh trước mặt cô ấy đấy…

Đồng sự nhìn thấy liền khen ngợi nói.

- Không có chuyện tự dưng khoa trương tôi làm gì, cậu không sợ bị bạn gái bỏ theo tôi sao?

Vương ca hừ một tiếng nói.

- Hắc, làm sao có thể ah…

Đám người kia xuống núi lập tức lái xe quay về thành phố.

Vương ca cùng đồng sự nhân cơ hội này tranh thủ thời gian ngủ thêm chốc lát.

Thật hiển nhiên bọn họ đã có thể xác định người muốn gây án chính là đám người vừa rồi, nếu như đã minh xác mục tiêu, hơn nữa trời sắp sáng, đương nhiên không cần tiếp tục canh gác, lúc này còn không ngủ thì chờ tới khi nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Cù Hữu Nghĩa vừa mới ăn xong điểm tâm, chờ người đàn ông mặt ngựa quay về báo cáo công việc.

- Lão bản…

Người kia đi vào cung kính hô một tiếng.

- Ân, a Tứ, thu hoạch thế nào?

Cù Hữu Nghĩa hỏi.

- Không phát hiện được gì…

Sắc mặt a Tứ không tốt lắm:

- Chúng tôi đã đào hết phạm vi mười thước chung quanh chuông cũng không phát hiện có điểm nào khác thường cả.

- Tại sao lại như vậy?

Cù Hữu Nghĩa nghe xong lập tức nhướng mày, hiển nhiên là không hài lòng đối với kết quả này:

- Các anh dò xét sâu bao nhiêu?

Cung điện dưới mặt đất rốt cục lớn bao nhiêu thì không biết rõ, cho nên Cù Hữu Nghĩa mới hỏi như thế, nếu như diện tích dò xét quá cạn chưa hẳn tìm được vị trí cung điện ngầm dưới đất.

Cù Hữu Nghĩa lo lắng đám người này lười biếng bỏ lỡ bảo tàng mà không biết.

- Đào thật sâu đấy, khoảng mười thước, phạm vi khá rộng.

A Tứ nghe lời nghi vấn của Cù Hữu Nghĩa cũng không có gì tức giận, hắn giải thích:

- Cả đêm không hề nhàn rỗi, cuối cùng không thu hoạch được gì, nếu như không được tối nay lại đến dò xét xem sao.

- Ah…tạm thời ngừng lại trước đã…

Cù Hữu Nghĩa cân nhắc hồi lâu, rốt cục lắc đầu nói, hắn cũng phát hiện ra vấn đề không đúng:

- Tôi nghĩ vấn đề nằm ở chỗ chiếc chuông lớn kia!

- Ah?

A Tứ nghe xong lập tức cảm thấy có chút hiếu kỳ.

- Nguyên nhân rất đơn giản, chiếc chuông kia không thể nào treo trên cây như vậy.

Cù Hữu Nghĩa giải thích:

- Theo đạo lý mà nói trong chùa miểu quy mô như Đông Sơn Tự, phải có một ngôi đình chuyên treo chuông, đây là lẽ thường. Nhưng hiện tại chuông bị treo trên cây, vậy chỉ có thể nói rõ vấn đề, năm đó sau khi Đông Sơn Tự bị hủy vị trí của chuông cũng biến hóa, tạm thời giắt trên đại thụ, chỉ là không nghĩ tới bị treo lại kéo tới vài chục năm, không còn được đặt ở vị trí ngày xưa.

- Cho nên chúng ta tìm được chuông nhưng không tìm được đúng vị trí bên dưới rồi…

A Tứ nghe xong lập tức hiểu ra.

Sau đó hắn chợt vỗ trán:

- Lão bản, công việc này cũng đơn giản thôi, chỉ cần tìm được vị trí trước kia đặt chuông là được rồi!

- Không sai, nhưng vấn đề khó khăn là ở chỗ này…

Cù Hữu Nghĩa sờ cằm nói:

- Đông Sơn Tự đã bị hủy sáu mươi năm, năm đó chiếc chuông được đặt ở địa phương nào anh cảm thấy còn ai nhớ rõ được sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Việc này…xác thực là một vấn đề…

A Tứ nghe xong lập tức ngẩn người, cảm thấy buồn rầu.

- Về chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có manh mối…

Cù Hữu Nghĩa liếc mắt nhìn a Tứ, chậm rì rì nói:

- Có thể đi thăm dò tra xét lịch sử địa phương, nhìn xem bên trong có miêu tả kiến trúc của Đông Sơn Tự hay không, hoặc là bản đồ kết cấu gì đấy, nếu có hình ảnh thì là tốt nhất.

Đối với chùa miểu nổi danh như Đông Sơn Tự có lẽ có bản vẽ về những vị trí chính trong chùa, nhưng ngôi đình đặt chuông thì chưa chắc sẽ được ghi chú rõ, Cù Hữu Nghĩa nói như vậy kỳ thật chỉ là muốn thử thời vận.

Có một con đường đi dù sao cũng đỡ hơn là không có chút manh mối.

- Còn một việc, có thể thăm viếng cư dân chung quanh một chút, nhìn xem những người già năm xưa còn nhớ được kết cấu năm đó của chùa hay không…

Cù Hữu Nghĩa lại vạch thêm một phương pháp khác.

Ý của hắn muốn a Tứ mang theo thủ hạ tiến hành điều tra từ hai manh mối này, nhanh chóng tìm kiếm vị trí cụ thể của cung điện ngầm dưới Đông Sơn Tự, bằng không một khi Diệp Khai đem công trình trùng kiến Đông Sơn Tự giao cho Bùi Quân Thu, vậy thì chuyện này sẽ không thể xử lý.

Đến lúc đó bị người chiếm lấy mảnh đất kia vậy thì đám người Cù Hữu Nghĩa xem như đã xong, đây là việc mà hắn không dễ dàng bỏ qua, dù sao hắn đã đầu nhập rất nhiều tâm huyết trong chuyện này.

- Dạ!

A Tứ nghe xong liền gật đầu liên tục, nhưng thần sắc vẫn mang theo vẻ hoài nghi.

- Cậu còn gì muốn nói sao?

Cù Hữu Nghĩa chú ý tới sắc mặt của hắn, liền hỏi.

A Tứ thoáng do dự một chút, vẫn đem nghi vấn trong lòng mình nói ra:

- Lão bản, tôi chỉ có chút hoài nghi ngài làm sao có thể xác định lúc trước hòa thượng Đông Sơn Tự còn lưu lại bảo tàng đây? Loại chuyện này dù sao có thật nhiều truyền thuyết, nhưng tình huống thực tế chưa chắc đã là sự thật, thật khó thể tin ah.

Ý của hắn đã vô cùng rõ ràng, nếu như Cù Hữu Nghĩa theo lầm phương hướng, nơi đó vốn không có bảo tàng, cho dù đầu nhập thật nhiều tâm huyết cũng không khả năng tìm được gì, nói nhưu vậy chẳng phải mọi người sẽ không công một chuyến sao?

Mặc dù nói trước kia Cù Hữu Nghĩa từng làm qua không ít chuyện trộm mộ văn vật, buôn lậu thật nhiều văn vật cùng đồ cổ nội địa, nhưng việc tầm bảo là lần đầu tiên, hơn nữa còn ở trong tình huống chưa quen thuộc nơi đây.

A Tứ có chút lo lắng, mình giày vò cả buổi phí không ít khí lực rốt cục không thu hoạch được gì, vậy sẽ biến thành trò cười của người khác.

Hắn hi vọng Cù Hữu Nghĩa thực tế một chút, đừng đắm chìm trong chuyện tầm bảo, cơ hội trong nội địa có rất nhiều, tùy tiện tìm vài đại mộ nhúc nhích chút đầu óc không chừng có được thu hoạch rất tốt, cứ đâm đầu vào chuyện tầm bảo thật sự không đáng tin cậy chút nào.

- Đối với bảo tàng Đông Sơn Tự có thật hay không, tôi có thể phi thường khẳng định nói cho anh biết, chuyện này tuyệt đối là chân thật đấy.

Cù Hữu Nghĩa trầm ngâm hồi lâu, vẫn đem bí mật nói ra:

- Bởi vì chuyện này là trước khi cha tôi lâm chung đã nói cho tôi biết, nhưng trước kia vẫn chưa có cơ hội đến Đông Sơn tầm bảo mà thôi.

- Lệnh tôn đại nhân nói hay sao? Chẳng lẽ ông ấy từng nhìn thấy bảo tàng?

A Tứ có chút kinh ngạc nói.

- Không sai, cha tôi là một trong những người từng tham dự chôn giấu bảo tàng năm xưa.

Cù Hữu Nghĩa gật đầu đáp, sau đó còn nói một câu làm a Tứ giật mình:

- Cha tôi, từng là một vị hòa thượng trong chùa Đông Sơn!

- Ah?

A Tứ nghe xong há hốc miệng thật lâu, hiển nhiên bị tin tức làm chấn kinh.

Nhưng nếu sự thực là như thế, lần này Cù Hữu Nghĩa đến Đông Sơn xác thực là có chuẩn bị sẵn sàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0