Quan Môn

Rõ ràng là hắn cúp điện thoại của ta!

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Bất quá bây giờ Cố lão viết chữ “Nhẫn” này, liền có chút khác nhau rất lớn, nhất bút nhất họa giống như là đao khắc rìu đục, móc sắt bạc hoa, nhấ là có vài nét bút như muốn bay ra khỏi mặt giấy, khiến cho người ta có một loại cảm giác ngang ngược.

Cho dù là ai nhìn, đều sẽ cảm thấy chủ nhân của chữ này, sẽ có tâm tình rất tốt.

- Cố lão, ông cái này là tâm ý không thuận a…

Trần Chiêu Vũ không để ý tới ánh mắt ngăn trở của vệ sĩ, tùy tùy tiện tiện ngồi xuống trong thư phòng của Cố lão, bưng chén trà lên, cũng không để ý nóng lạnh, trực tiếp uống một ngụm, sau đó chậm rãi nói ra.

- Lòng dạ ta có điều gì không như ý sao?

Cố lão hừ một tiếng, ném bút lông ở trong tay xuống mặt bàn, thờ hồng hộc nói:

- Ta cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì, lấy tiền lương, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó quốc, mỗi ngày chính là dưỡng hoa, nuôi chim, viết chữ, xem sách, còn có thể ôm một cái cháu trai, ta có lòng dạ gì mà không như ý hay sao?

Trần Chiêu Vũ nghe xong chỉ là cười lạnh:

- Lòng dạ như ý mà nói…, viết chữ nhẫn làm gì?

- Ta luyện chữ không được sao?

Cố lão hừ một tiếng nói.

Bất quá sau khi ném bút lông, Cố lão liền đến bên cạnh chậu rửa tay, sau khi dùng khăn mặt lau khô, rất cẩn thận lau chút ít dầu ở nơi tay, lúc này mới ngồi xuống.

- Đã xem báo chí buổi sáng rồi sao?

Trần Chiêu Vũ hỏi.

- Ừm.

Cố lão nhẹ gật đầu, nhắc tới chuyện này, cơn giận của lão lập tức lại dâng lên, vỗ vỗ chỗ để tay của ghế, phi thường nghiêm nghị tỏ vẻ nói:

- Theo ta thấy, đối với việc quản chế truyền thông của Vu mỗ, chính là quá rộng rãi rồi! Bất kể chuyện gì cũng dám viết linh tinh, nếu đặt vào thời điểm trước kia, chính là sai lầm chính trị nghiêm trọng, là muốn chém đầu đấy!

Khó trách lão nóng tính như vậy, nếu như là cháu gái bị cho lên báo chí nói là bị tiểu quỷ tử chiếm tiện nghi mà nói, cho dù là đặt ở trên thân người nào cũng đều chịu không được, nếu nóng tính một chút, đoán chừng liền trực tiếp dẫn người đi đập phá tòa soạn báo rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu đặt ở trên thân người khác thì còn có khả năng cố ý một chú, nhưng mà đối với bọn hắn… những nhân vật đời trước này, lại có mấy cái là đèn đã cạn dầu? Không đi tìm người khác quấy rối, đã khiến cho bọn họ thắp hương cám ơn trời đất rồi.

- Cái này ta không tiện nhận đồng.

Tuy Trần Chiêu Vũ muốn giữ gìn mối quan hệ với Cố lão, nhưng mà trên phương diện của mình, vẫn là có cái nhìn riêng đấy, cũng sẽ không tùy tiện đi phụ họa cho người khác, lão nhân đến loại tầng thứ này của bọn hắn, bình thường đều tương đối chấp nhất, ngâu nhiên gặp được một số vấn đề khác nhau, sẽ luôn cãi lộn không ngớt:

- Cải cách cho tới bây giờ, đúng là không dễ, như thế nào cũng không thể đi về con đường cũ. Loại tình huống năm đó, coi như là đã đến vị trí như ta và ngươi bây giờ, lại có cảm giác an toàn gì đáng nói?

Nghe hắn vừa nói như vậy, ngược lại thì Cố lão cũng không có phản bác cái gì nữa, chỉ là nhẹ gật đầu.

Bọn họ đều là người niên đại cũ, chịu không ít đau khổ, tự nhiên biết một chút ít chuyện tuyệt đối không thể phát sinh thêm lần nữa.

- Bất quá truyền thông quả thật có chút quá mức, không có lập trường của mình, tại sao có thể làm cây thương của người khác, để công kích cán bộ?

Tiếp đó Trần Chiêu Vũ lại tỏ vẻ nói:

- Ta cảm thấy Bộ tuyên truyền đối với chuyện này, không làm hết trách nhiệm.

- Ý của ngươi là?

Cố lão hỏi.

- Dù sao cũng phải tỏ vẻ một chút.

Trần Chiêu Vũ nói ra.

Cố lão nghe xong, cũng có chút trầm ngâm.

Bộ tuyên truyền bên kia, Diệp gia có sức ảnh hưởng khá lớn, nhưng mà bộ trưởng bây giờ lại là người của đồng chí Giang Thành, cho nên mặc dù Cố lão có lòng muốn làm như vậy, nhưng cũng cần suy tính một chút về vấn đề ảnh hưởng, đã muốn đạt được hiệu quả ồn ào, lại không thể chọc vào tất cả mọi người, cho nên cái này tương đối khó nắm chắc.

- Nghe nói, lúc đó tiểu tử Diệp gia cũng ở đó.

Trần Chiêu Vũ thấy Cố lão không nói, liền nói tiếp một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ông hoài nghi sự tình này là do Diệp Khai làm ra?

Cố lão trầm ngâm nói.

Tuy Cố lão biết rõ tình huống trong đó, nói là Hồ Hán găp phải Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lão cũng không cân nhắc đem chuyện này đi vào.

Nguyên nhân gây ra việc này, vẫn là hai tên tiểu quỷ tử đùa giỡn cháu gái hắn, cái này dù thế nào đi nữa thì cũng không phải do Diệp Khai cổ động hai tên tiểu quỷ tử này đi làm a? Huống hồ, căn cứ vào hiểu biết của Cố lão, Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc và hai tên tiểu quỷ kia, lúc trước vừa mới xung đột với nhau, làm sao có thể lăn lộn đến cùng nơi được?

Hiện tại lão đối với Hồ Hán rất là tức giận, thời điểm tại bộ ủy trước kia, Cố lão cảm thấy Hồ Hán làm người tương đối trầm ổn, là nhân tài làm đại sự, cho nên đối với hắn có nhiều mặt trợ giúp, hơn nữa chọn hắn làm nữ tế dự định, lần này càng là tận hết sức lực để đỡ hắn thay thế Diệp Khai, trở thành Quản ủy hội chủ nhiệm của Thánh Vương tân khu, ý định ngồi mát ăn bát vàng.

Thế nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi Hồ Hán nhận chức, chẳng những không có làm ra thành tích gì, khắp nơi đều là bó tay bó chân, căn bản là mở không ra cục diện, ngay cả phương diện đưa người Nhật vào đầu tư cũng không đàm phán xong.

Kết quả này, là Cố lão bất ngờ đấy.

Hiện tại lão cũng có một ít hoài nghi, thật chẳng lẽ vì chính mình mắt mờ, xem người không chính xác?

- Tiểu tử Diệp Khai kia không phải là đèn cạn dầu, chuyện bị ép đi khỏi Thánh Vương tân khu, hắn chưa hẳn đã có thể nuốt xuống cơn tức này.

Trần Chiêu Vũ nhìn Cố lão nói ra:

- Ta rất hoài nghi, chuyện này có quan hệ với hắn, không ai có thể dễ dàng thay đổi lực lượng truyền thông như vậy được.

Ngụ ý của Trần Chiêu Vũ, Cố lão nghe rõ, Diệp gia đối với Bộ tuyên truyền có lực ảnh hưởng rất lớn, như vậy tự nhiên Diệp Khai cũng có thể dùng một bộ phận tài nguyện này, nếu như Bộ tuyên truyền có ý kiến gì mà nói, tất cả tạp chí lớn nhất định là sẽ dựa theo ý bọn họ mà làm việc đấy.

Có thể trong một đêm liền an bài tốt trang báo, đem chuyện của Hồ Hán cùng Cố Miêu Miêu và người Nhật Bản đưa ra ánh sáng, điều này cần có bao nhiêu năng lượng mới làm được?

Cẩn thận suy nghĩ một chút mà nói…, đáp án cũng đã có rồi.

- Ta đi tìm đồng chí Giang Thành, muốn đòi một lời giải thích đấy.

Cố lão cân nhắc, quả nhiên cảm thấy trong chuyện này, Diệp gia có hiềm nghi rất lớn, lập tức liền nổi giận, vỗ bàn nói ra.

Trần Chiêu Vũ nhẹ gật đầu, lại nâng chung trà lên uống một ngụm.

Mặc dù nói nước trà đã nguội, nhưng mà Trần Chiêu Vũ y nguyên vẫn uống rất thư thái, có thể khiến Diệp gia loạn thêm một chút, lại khiến Diệp Khai tiểu nhi bị giáo huấn một chút, hắn uống mấy ngụm trà lạnh thì tính là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0