Quan Môn

Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Anh… nói bậy cái gì đó?

Dư Minh nghe xong lập tức giận dữ, nhưng lại chẳng có cách nào, hiện tại hắn ta cũng bị người khác đè xuống đất, căn bản chẳng có sức mà ngăn lại.

Mấy viên cảnh sát khác thấy thế cũng nhao nhao nói:

- Không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi đều là bị ép buộc mà.

- Oan có đầu, nợ có chủ, thật sự không liên quan tới chúng tôi.

Cứ như thế, toàn bộ mũi nhọn đều chĩa về phía ba người Dư Minh cùng Tô Tỉnh, cùng A Phát.

Sắc mặt ba người đen lại, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của đám thủ hạ của dm, lập tức liền ỉu xìu xuống.

Nếu nói đường đường chính chính thì bọn họ căn bản là không hề sợ thân phận của Tô Tỉnh ra sao, Giang Trung sẽ có ai trêu ai chọc hắn chứ? Nhưng đám người của Diệp Khai này ra tay tàn nhẫn, vừa xem đã thấy đó là cách làm của đám dân giang hồ liều mạng, trong lòng liền cảm thấy lo sợ, có khi nào bị đám người của Diệp Khai tiêu diệt hay không?

- Thu thập chứng cớ, giữ lại nhân chứng, thả một viên cảnh sát ra để đi báo tin.

Diệp Khai đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, đối phương đúng là quá không chú ý rồi, làm việc gì cũng không hề nghiêm cẩn chút nào, làm hắn chẳng hề bị dọa gì, còn chưa tới năm phút đồng hồ đã giải quyết xong mọi việc, thật đúng là chẳng có chút tính thách thức nào.

Đám vệ sẽ đáp lời, sau đó liền bắt đầu xử lý những công việc hậu sự.

Sau khi chứng kiến những người này lấy máy ghi âm bỏ túi cùng camera, Dư Minh lập tức phản ứng lại, đám người này tuyệt đối không phải là đám lưu manh liều mạng, đám lưu manh hỗn tạp đó mà làm chuyện dài dòng cầu kỳ tới thế sao?

- Các người rốt cuộc là những ai?

Dư Minh có chút không cam lòng hỏi.

- Ha ha, vấn đề này, Cục trưởng của các người cũng chẳng có tư cách biết tới.

Diệp Khai cười nói:

- Cấp bậc của các người thật sự là quá thấp!

Mặc dù là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trữ Châu, cao nhất cũng chỉ là một cán bộ cấp Phó ban mà thôi, thật vẫn chưa xứng lọt vào mắt Diệp Khai.

Tư lệnh quân khu tỉnh Giang Trung, đứng trong ban Thường ủy của Tỉnh ủy, cũng chẳng qua chỉ là một viên thiếu tướng mà thôi!

Viên cảnh sát được thả ra liền dốc sức liều mạng chạy ra ngoài.

Mấy tên cảnh sát vốn đang đứng vây quanh mấy cái xe Hummer lập tức lô lên ầm ĩ, lập tức gọi trợ giúp, báo cáo với Cục trưởng thành phố.

Kết quả Cục thành phố vừa hỏi bên trong có những người nào xong, lập tức liền hóa đá rồi.

Nếu như nói những thầy cô giáo cùng những học sinh của trường đại học bị giam giữ sẽ khiến cho bọn họ rát bị động, thì việc con trai Chủ tịch tỉnh Tô cùng ở trong đó thì càng rách việc hơn nhiều.

Một khi có sơ xuất gì, đừng nói chỉ cảnh sát ở hiện trường, mà ngay cả toàn bộ cảnh sát ở Trữ Châu cũng đừng nghĩ tơi chuyện sống yên ổn qua ngày, nhất là đám cục trưởng, cục phó cục cảnh sát thành phố như bọn họ, hốt hoảng vội vàng triệu tập tinh binh cường tướng chạy tới kim Sắc Niên Hoa.

Tô Định Phương đang hội kiến với khách, trong lúc đó thư ký của hắn mang sắc mặt cấp bách bước thẳng tới.

- Chủ tịch tỉnh, Tô thiếu gia xảy ra chuyện rồi.

Thư ký trầm giọng nói nhỏ vào trong tai.

Sặc mặt Tô Định Phương cứng lại trong chốc lát, sau đó nói mấy câu với khách, qua loa cho xong chuyện.

Đợi tới khi Tô Định Phương bước vào gian phòng bên cạnh, thư ký liền báo cáo cho lão ta những tình hình mới nhất.

- Hiện tại, đám Tô thiếu gia đang bị nhốt trong đại sảnh tầng hai của Kim Sắc Niên Hoa, có gần bốn mươi người cả thầy cô giáo cùng đám học sinh, có chín nhân viên cảnh sát bị khống chế,, trong đó có cả đội trưởng đội hình sự cục cảnh sát thành phố nữa.

Thư ký nói.

- Đối phương có địa vị ra sao?

Lúc này Tô Định Phương trấn tĩnh trở lại, liền dò hỏi.

Dù sao thì con trai mình cũng đã nằm trong tay người ta, như vậy thì có vội vàng cũng chẳng có tác dụng gì. Điều cấp bách nhất hiện nay chính là làm rõ thân phận của đối phương, xem xem chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình hay không.

- Còn chưa rõ được địa vị của đối phương, chỉ là bọn họ có ba chiếc xe việt dã Hummer, trên xe còn có mười hai khẩu súng đột kích mini, mười khẩu súng ngắn, thậm chí còn có hai khẩu súng rocket cùng đạn dược.

Thư ký trả lời.

- Chẳng lẽ là bọn buôn lậu súng ống đạn dược? Bọn đó chính là bọn giết người không chớp mắt đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Định Phương nghe xong thì trong lòng cũng bất an.

Không sợ đối phương quá hung tàn, chỉ sợ đối phương không nghe quy củ, như vậy thì không có gì để năm chắc tình hình được cả.

Tô Định Phương cũng đứng ngồi không yên, lập tức liền ngồi ô tô về phía Kim Sắc Niên Hoa.

- Làm như vậy quá nguy hiểm.

Cục trưởng cục cảnh sát thành phố mới chạy tới ra vẻ nói.

Thành phố Trữ Châu đột nhiên lại lòi ra một đám tội phạm trang bị vũ khí hạng nặng, thành ra áp lực trên vai lão cũng không nhỏ, chỉ là lão cũng chẳng nắm rõ lai lịch của những ngời này, hoàn toàn không có chút dấu hiệu gì hết cả.

Những người dân xung quanh khu vực Kim Sắc Niên Hoa đột nhiên thấy khu giải trí Kim Sắc Niên Hoa này lại đột nhiên bị lực lượng quân cảnh đông đảo bao vây, chung quanh có căng dây cảnh giới, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận hiện trường.

Lãnh đạo cục cảnh sát thành phố đã tới rồi:

- Chủ tịch tinh Tô, Cục trưởng Đặc, đặc công đã vào vị trí rồi, những tay súng bắn tỉa cũng đã tới, giờ đang phái chuyện gia đàm phán tới thương lượng với đối phương.

Tô Đỉnh Phương cảm thấy cổ họng khô khốc, tình cảnh giống như trên TV này lại rơi trúng vào người lão. Chẳng những rơi trúng người lão, hơn nữa còn dính tới cả con trai của lão, thật sự là có chút cảm giác hoảng hốt.

- Các người là chuyên gia, chuyện ngày hôm nay tôi giao toàn bộ cho các người xử lý.

Lúc này Tô Định Phương cũng không nói dông dài gì nữa, chỉ nhấn mạnh một số chuyện quan trọng:

- Phải nghĩ cách lấy việc cứu viện con tin làm ưu tiên hàng đâu, những thứ khác có thể bỏ qua được.

Nhưng mà chẳng qua bao lâu, chợt nghe từ trong Kim Sắc Niên Hoa đột nhiên truyền tới thanh âm:

- Để cho người của Quân khu tỉnh cử người tới.

- Hả? Ai nấy nghe xong câu nói này đều có chút kinh ngác, không biết là xảy ra vấn đề gì mà đối phương lại yêu cầu người của Quân khu tỉnh xuất hiện chứ?

- Chẳng lẽ nói, bọn họ là người của quân đội?

Tô Định Phương nghe xong, trong lòng cũng thoáng buông lỏng hơn một chút.

Chỉ cần là một người trong thể chế quốc gia, bất kể là quân đội hay là ban ngành nào khác đều có thể ngồi xuống đàm phàm phán một hồi, chuyện hôm nay đúng là làm sợ bóng sợ gió một hồi rồi.

- Liên hệ với Tư lệnh quân đội Vệ Chiêu Thành một chút xem, xem bọn họ có nắm rõ hơn về sự việc bên này hay không?

Tô Đỉnh Phương lập tức quyết định.

Sau khi Vệ Chiêu Thành nhận được tin tức, lập tức dẫn theo hai xe tải binh lính chạy tới.

- Công tử nhà ông sao lại ở bên trong được?

Vệ Chiêu Thành thấy Tô Định Phương, hai người bắt tay một cái, Vệ Chiêu Thành kinh ngạc hỏi.

- Không rõ lắm, nó cùng đám bạn học vừa đi biểu diễn ở tỉnh Vân Điền về, đang ở đây ăn mừng, ai ngờ tới lại xảy ra chuyện này.

Tô Định Phương đáp lại.

Đúng lúc này, đám lãnh đạo cục thành phố bu lại, đưa một phần tư liệu cho Tô Đôn Phương xem.

Vệ Chiêu Thành là một kẻ hấp tấp, vừa tới xong đã sai người kêu gọi bên trong đầu hàng rồi.

- Người bên quân đội có thể cho một người đi vào, có nhiều thứ muốn cho các người xem.

Giọng nói lại vọng ra từ bên trong.

Vệ Chiêu Thành nhìn lại đám người mà mình mang tới, liền phái một tên tham mưu làm đại diện, đi vào bên trong.

Qua mấy phút sau, viên tham mưu kia liền chạy ra, đồng thời còn đưa đám học sinh, cùng giáo viên của đại học Giang Trung ra cùng.

Mọi người lập tức huyên náo một hồi, ai nấy cũng đều tranh thủ đón lấy đám người này rồi hỏi thăm tình hình bên trong.

- Rốt cuộc là người nào làm loạn ở bên trong cơ chứ?

Nhìn có vẻ chẳng hề giống tội phạm chút nào, Vệ Chiêu Thành nhìn tình hình trước mắt, liền cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.

- Tư lệnh, là người của Cục cảnh sát trung ương.

Viên tham mưu nhỏ giọng nói với hắn:

- Con trai Chủ tịch tỉnh Tô có ý đồ làm loạn với một vị học sinh nữ, liền lê kế hoạch hãm hại cô ta cùng bạn cô ta, vừa hay một vị lãnh đạo của trung cục cảnh sát gặp phải chuyện này, Tô thiếu gia kia lại còn gọi điện báo cho cảnh sát, lại còn vu oan bọn họ tàng Trữ ma túy, chuyện này cứ thế mà xe to lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lãnh đạo Cục cảnh sát trung ương…

Vệ Chiêu Thành nghe xong, lập tức hút vào một ngụm khí lạnh.

Cục cảnh sát trung ương là khái niệm thế nào, nhân vật càng ở vị trí cao thì càng có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa của mấy chữ đó. Đây là một bộ phận ngày nào cũng tiếp xúc với những lãnh đạo cao nhất đất nước, chính là “đại nội thị vệ” trong truyền thuyết. Chọc đúng vào một vị lãnh đạo trong cơ quan đó, Tô thiếu gia kia cũng thật là xui xẻo tới cùng cực rồi.

- Là vị lãnh đạo nào hả?

Vệ Chiêu Thành hỏi.

Viên tham mưu đáp lại:

- Phó cục trưởng Cục cảnh sát trung ương, Thiếu tướng Diệp Khai.

- Hít…

Vệ Chiêu Thành nghe xong lại thêm một lần thấy đau đầu, hóa ra là cháu trai của Diệp lão gia, Tô thiếu gia kia thật là chẳng nắm rõ thời thế, ngay cả ông già Tô Định Phương nhà hắn cũng đều chẳng có cách nào trị được tên Diệp Khai kia, thế mà hắn rõ ràng còn dám đi gây chuyện với tên đại thần đó. Thật sự là rảnh rỗi quá sinh nông nổi mà, còn mất công làm cho mọi người kinh sợ, ai ai cũng lo rằng đã xảy ra đại sự gì chứ.

Đúng lúc này, viên tham mưu lại lấy ra một phần tư liệu giao cho Vệ Chiêu Thành:

- Tư lệnh, đây là dùng danh nghĩa Cục cảnh sát trung ương sai tư lệnh chuyển giao cho quân ủy đó. Phó cục trưởng Diệp yêu cầu lập tức dùng máy bay đưa tới Bắc Kinh, giao cho đồng chí Diệp Tương Khôn, Phó thủ trưởng quân ủy trung ương.

Vệ Chiêu Thành nhìn sô tư liệu này còn có công hàm do Diệp Khai tự tay kí tên, lập tức không dám bàng quan nữa, trực tiếp sai người đi làm việc này. Sau đó hắn liền đi tới phía Tô Định Phương, nói với lão:

- Chủ tịch tỉnh Tô, bên trong là thiếu tướng Diệp Khai, Phó cục trưởng Cục cảnh sát trung ương, chắc hắn cậu ấm nhà anh cũng không có chuyện gì đâu.

Lúc này Tô Định Phương cũng lấy được thông tin từ đám học trò cùng giáo viên vừa đi ra, biết được tình hình bên trong, trong lòng hắn thật giận dữ, ai ngờ tới oan gia ngõ hẹp, lại đúng trúng Diệp Khai.

Không sai, Diệp Khai đúng thật là cán bộ của tỉnh Giang Trung, nhưng người ta đồng thời cũng là thiếu tướng, mang cả chức vụ Phó cục trưởng Cục cảnh sát trung ương nữa, một tên Chủ tịch tỉnh như lão đúng là không quản được người ta.

Đối với chuyện này, trong lòng Tô Định Phương đã vô cùng khó chịu rồi.

Mắt thấy rõ ràng Diệp lão gia kia đã đem xúc tu của mình thâm nhập vào Giang Trung, Tô Định Phương hắn còn chẳng có biện pháp phản kích nào. Hôm nay thì hay rồi, lại còn bị gây chuyện ở Trữ Châu, Chủ tịch tỉnh như hắn làm gì còn mặt mũi nào mà đứng ở đây chứ?

- Đây là Giang Trung của ta! Không phải là ở Cục cảnh sát trung ương của hắn!

Tô Đôn Phương nổi giận, quyết tâm muốn làm bẽ mặt Diệp Khai.

Diệp Khai chẳng qua cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, mà bên cạnh mình thậm chí còn dự bị cả thiên quân vạn mã, Tô Định Phương thật sự không tin, bọn hắn dám làm gì con trai Tô Tỉnh của mình chứ?

Tất cả mọi người đều là người trong thể chế nhà nước, nhất là Tô Định Phương còn là lãnh đạo cấp cao tỉnh Giang Trung, mà bản thân Diệp Khai còn là cháu trai, người thừa kế của Diệp gia, là ngôi sao hi vọng trong chốn quan trường, không có khả năng vì mấy chuyện như vậy liền huyên náo dộng dao động thương, không còn cách nào thu thập được.

Cho nên Tô Định Phương mượn loa phóng thanh, kêu gọi đám người bên trong đầu hàng:

- Diệp Khai, anh lập tức thả người, nếu không chúng tôi liền phát động đội đột kích tiến vào! Toàn bộ tổn thất đều do anh chịu trách nhiệm hết!

Giọng nói bên trong kia lại vang lên:

- Chủ tịch tỉnh Tô, ông tốt nhất vẫn là tỉnh táo một chút, tình hình bên trong ông còn chưa rõ ràng, không bằng vào trong gặp mặt nói chuyện, tránh gây ra chuyện gì xấu hổ cho ai đó.

- Không thể đi vào trong, ai biết bọn họ còn giở chiêu trò gì nữa không?

Thư ký của lão liền lập tức phản đối kịch liệt.

Tự bản thân Tô Định Phương có chút hồ nghi, bởi vì hắn nghe bọn họ nói như thế, con trai Tô Tỉnh của mình nhất định là bị Diệp Khai nắm chuôi rồi, nếu không hắn cũng chẳng có khả năng cứ bàng quan tự tại ở bên trong không chịu ra ngoài, tùy ý để cho người bên ngoài vây quanh.

- Được rồi, tôi thấy vẫn là tôi nên đi vào trong xem soa, Diệp Khai cũng không có cả khả năng làm xằng làm bậy được.

Tô Định Phương ra quyết định.

Hắn đương nhiên là có tự tin như thế, Diệp Khai lại có hung hăng càn quấy như thế cũng chẳng dám làm gì với cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, bằng không thì hắn biết ăn nói ra sao khi trung ương hỏi tới đây? Trừ phi lão Diệp gia nhà hắn không còn ý định lăn lộn trong giới chính trị nữa.

Trong năm vị ủy viên thường vụ trung ương cũng không phải ai cũng có quan hệ tốt đối với lão già Diệp gia kia, cũng giống như thế, số lượng người phản đối Nhị lão gia họ Diệp- Diệp Tương Khôn kia trong quân đội cũng không ít, chỉ là những người này cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì mà thôi.

Nhưng là nếu như tình hình có gì thay đổi, ưu thế của lão già họ Diệp kia cũng sẽ không thể lại được như bây giờ, như vậy có khả năng rất lớn là sẽ có đám người phản đối bọn họ. Cũng vì vậy, Diệp Khai không có khả năng làm những chuyện nguy hiểm như thế để gây thêm phiền phức cho Diệp lão kia.

- Để tôi đi vào cùng với ông.

Vệ Chiêu Thành, tư lệnh quân khu tỉnh tỏ vẻ lo lắng nói.

- Cảm ơn ông, đây là việc tư giữa chúng tôi.

Tô Định Phương từ chối nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0