Sợ tới mức không nhẹ.
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Hách Đức Thắng vốn còn định nói một tiếng bên cạnh mình có vị trí dự định, xem thử Diệp Khai phải chăng cần dùng?
Thế nhưng khi hắn nhìn theo ánh mắt Diệp Khai hướng qua cạnh nhìn thoáng qua, liền không hề tiếp tục nghĩ tới chuyện này.
Mấy vị đang đi tới hướng đối diện, cầm đầu là một vị lão nhân dáng người trung đẳng, tướng mạo gầy gò, mái tóc hơi có chút hoa râm, nhìn vào tinh khí thần mười phần, khi bước đi cũng mang theo một loại khí độ khắc nghiệt, xem xét liền có thể biết được vị kia chính là xuất thân từ binh nghiệp.
Nhìn lại gương mặt của ông, trái tim Hách Đức Thắng chợt nhấc lên, cả người liền có chút ngây dại.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, ở nơi này cũng có thể nhìn thấy được thượng tướng Diệp Tương Khôn, là chưởng khống giả thực tế của quân đội, là đại nhân vật phụ trách Quân ủy.
Tuy ở trên ti vi thường xuyen chứng kiến thân ảnh của Diệp Tương Khôn, nhưng ở trước mặt nhìn thấy được người thật đối với Hách Đức Thắng mà nói vẫn là lần đầu tiên, vị ủy viên Cục chính trị trung ương, đệ nhất nhân vật của Quân ủy mang tới áp lực thật lớn đối với hắn.
Quả nhiên, vị Diệp Khai trước mặt thật sự chính là vị công tử kia của Diệp gia.
Còn chưa đợi được Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy kịp phản ứng, Diệp Khai đã bước về phía trước nghênh đón nhị lão gia tử.
- Ha ha, mọi người lại tới sớm!
Nhị lão gia tử thấy được Diệp Khai liền nở nụ cười.
Đi theo sau nhị lão gia tử còn có Diệp Kiến Hoan, thư ký cùng cảnh vệ của nhị lão gia tử, tổng cộng là năm người.
- Kỳ thật cũng không tính là sớm, chỉ hơn vài phút mà thôi.
Diệp Khai nói.
Diệp Kiến Hoan đi tới vỗ vỗ vai Diệp Khai, hai anh em đưa nhị lão gia tử đi vào bên trong.
Vừa thấy được Mộc Uyển Dung, còn có Lâm Uy cùng Hách Đức Thắng, Diệp Khai chỉ đơn giản giới thiệu:
- Vị này chính là chủ tịch thành phố Long Thành đồng chí Mộc Uyển Dung, cháu mời nàng cùng đi dùng cơm, mọi người xem như là người tiếp khách vậy.
- Hai vị này gặp được trên đường, Lâm tiên sinh cùng Hách cục trưởng Bộ vệ sinh.
- Cô gái còn trẻ như vậy mà đã là chủ tịch thành phố rồi, khó được, khó được ah.
Nhị lão gia tử nhìn nhìn Mộc Uyển Dung cười gật đầu nói, về phần nhân vật như Lâm Uy cùng Hách Đức Thắng, chỉ có thể xem là người qua đường giáp ất gì rồi, dù sao Diệp Khai cũng không chính thức giới thiệu bọn họ.
- Chúc mừng năm mới Diệp phó chủ tịch!
Mộc Uyển Dung thấy được Diệp Tương Khôn, cũng có chút giật mình, nàng ngược lại thật không ngờ Diệp Khai mời nàng ăn một bữa cơm người tiếp khách còn là nhân vật ủy viên Cục chính trị trung ương, phó thủ trưởng Quân ủy, nói ra thật sự hù dọa chết người ah.
- Tốt, tốt!
Nhị lão gia tử tâm tình rất tốt, khoát tay nói:
- Đều vào trong rồi hãy nói chuyện, đứng mãi bên ngoài nuốt gió sao?
Mọi người vội vàng gật đầu liền theo nhị lão gia tử đi vào.
Lúc này Hách Đức Thắng ngược lại thầm nghĩ muốn cùng nhóm người Diệp Khai cùng nhau tham gia náo nhiệt, thế nhưng dù sao hắn lại không quen với Diệp Khai, mà xem tình hình Mộc Uyển Dung cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, muốn dựa vào nàng cũng không thỏa đáng, trong nội tâm vô cùng ngứa ngáy khó chịu, lại không có biện pháp làm gì.
Ngược lại lúc này Lâm Uy đã động tâm tư, trong lòng tự nhủ nếu như Mộc Uyển Dung đã đi cùng Diệp Khai, dĩ nhiên quan hệ thật gần, dù lần này không kéo được quan hệ với Diệp gia nhị lão gia tử, về sau cũng sẽ còn cơ hội, ngược lại cũng không nghĩ quá nhiều.
Diệp Khai ngược lại không có gì, hắn đặt phòng tự nhiên là theo quy cách cao nhất, ngồi đầy hai bàn cũng đủ, hơn nữa nếu là ăn thịt dê nướng tự nhiên nhiều người càng thêm náo nhiệt.
Dù sao là ăn Tết thôi, có vài vai diễn phụ cũng không sao.
Vì vậy Diệp Khai nói với Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy:
- Nếu như hai vị không có chuyện gì khẩn cấp thì cùng nhau ngồi chơi náo nhiệt vậy!
- Vậy thì quá tốt, nhưng sẽ không quấy rầy đến các vị chứ?
Hách Đức Thắng nghe xong trên mặt cười như nở hoa.
- Vậy thì không có gì, ăn một bữa cơm mà thôi.
Diệp Khai cười nói.
Hắn cũng không hiểu rõ quan hệ giữa Mộc Uyển Dung cùng Lâm Uy như thế nào, cũng không nghĩ tới giữa hai người họ đã như người xa lạ, chỉ đơn giản cân nhắc nếu đã mời Mộc Uyển Dung dùng cơm, như vậy gặp phải chồng nàng thì tự nhiên phải cùng nhau mời đến, dù sao hắn đặt phòng là loại xa hoa nhất, người bình thường cho dù có tiền cũng không có cơ hội đi vào.
Lời mời của hắn chỉ xuất phát từ sự lễ phép mà thôi, dù sao gian phòng khá lớn, không ngại thêm vài người tham gia.
Ít nhất Mộc Uyển Dung sẽ cảm thấy mình nhận được lễ ngộ, bởi vì đây xem như nể mặt mũi của nàng.
- Vậy thì quấy rầy.
Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy tự nhiên là ngàn chịu vạn chịu vô cùng.
Tuy trong lòng Mộc Uyển Dung không được thoải mái, không muốn nhìn thấy Lâm Uy, thế nhưng thấy Diệp Khai bày tỏ thái độ như vậy, rốt cục là vì ai cũng đã hiểu thật rõ ràng, cho nên nàng cũng không thể nói Diệp Khai làm vậy là không đúng, chỉ có thể tại nàng chưa giải thích rõ tình huống của mình cho Diệp Khai nghe qua mà thôi.
- Chỉ là ăn một bữa cơm thế thôi…
Mộc Uyển Dung suy nghĩ, rốt cục bỏ qua chuyện này, dứt khoát không tiếp tục nghĩ tiếp.
Bọn họ tổng cộng mười người cùng nhau đi vào phòng.
- Chiêu bài của văn phòng trung ương đúng là dùng thật tốt, ở mùa này mà có thể đặt được phòng đôi lớn như vậy.
Nhị lão gia tử nhìn xem tình huống trong phòng, tấm tắc nói.
Loại phòng xa hoa thế này cũng không nhiều lắm, mặc dù nói bình thường nhị lão gia tử vẫn có thể đặt được vị trí ở đây, nhưng có thể đặt được loại phòng này hay không vẫn phải sớm hẹn từ trước, nếu như đã bị đặt hết thì cũng đành phải chờ tới kế tiếp mà thôi.
Trên thực tế các thành viên trong Cục chính trị trung ương cũng không thường xuyên đến nơi này, cho nên bên trong lưu lại vài phòng xa hoa cũng đã đủ để xã giao, trừ phi là gặp phải thời điểm bận rộn thì mới phát sinh hiện tượng xung đột lẫn nhau.
- Đây cũng nhờ Đàm chủ nhiệm của bên văn phòng trung ương nể tình, hơn nữa mấy ngày nay lãnh đạo dùng cơm ở nơi này không nhiều lắm, đại bộ phận đều bận rộn sự vụ, xử lý mãi vẫn chưa hết, cháu xem như chiếm tiện nghi rồi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Mặt mũi của Đàm Thắng Kiệt không nghĩ tới càng lúc càng lớn hơn rồi.
Nhị lão gia tử nói một câu.
Những người đang ngồi nghe xong trong lòng đều rùng mình, không dám tiếp lời của ông.
Hôm nay xem như Đàm Thắng Kiệt cuối cùng đã hết khổ, chẳng những đã từ phó lên làm chính, đồng thời còn thuận lợi tiến vào Cục chính trị, xem như sau đại hội là một trong những đại nhân vật đạt được lợi ích thực tế lớn nhất, từ nay về sau xem như đã tiến vào hàng ngũ người lãnh đạo Đảng cùng quốc gia.
Nói một câu không khoa trương, hôm nay Đàm Thắng Kiệt cho dù muốn làm chuyện gì trong thủ đô thật đúng là không gì làm không được.
Đương nhiên, điều này cũng phải có một điều kiện tiên quyết, đó là đối thủ của hắn không phải là cỗ thế lực khổng lồ như Diệp gia.
Dù sao thời gian thượng vị của đồng chí Giang Thành còn ngắn ngủi, rất nhiều phương diện thậm chí còn đang phải chậm rãi thích ứng, không cách nào làm được theo ý mình.
Chính bởi vì như thế, tác dụng của Diệp gia mới càng thêm trọng yếu.
Đợi thêm vài năm sau, khi vị trí của đồng chí Giang Thành đã ổn định, khi đó tình huống sẽ rất khó nói, cho nên nói nếu như Diệp gia muốn đem quyền lực thuận lợi chuyển dời lên trên tay Diệp Tử Bình, hoàn thành giao tiếp quyền lực đời thứ hai cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng may Diệp gia xuất hiện nhân vật thiên tài như Diệp Khai, có thể nói là ngang trời xuất thế, khiếp sợ bốn phương, ngược lại biến thành chỗ tốt, có thể thuận lợi dọn dẹp chướng ngại cho Diệp gia, trợ giúp Diệp Tử Bình thuận lợi tiến vào bên trong ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương.
- Văn phòng trung ương chuyên xử lý những chuyện nhỏ nhặt mà thôi, nếu muốn quyết định thì phải do các vị ủy viên thường vụ Cục chính trị, huống hồ quyền nói chuyện của Đàm Thắng Kiệt trong Cục chính trị cũng không lớn lắm.
Diệp Khai nói ra:
- Nhị gia gia có phải chướng mắt người ta quan mới nhậm chức đi?
Nhắc tới Cục cảnh vệ trung ương cũng nằm dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của Đàm Thắng Kiệt, chỉ là chủ nhiệm văn phòng trung ương lãnh đạo Cục cảnh vệ trung ương cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, kẻ quản lý thực tế của Cục cảnh vệ chỉ có thể là thủ trưởng số một, đây cũng là vì bảo đảm trong tay thủ trưởng số một tùy thời đều có được một chi đội ngũ trung thành và tận tâm hơn nữa còn rất có sức chiến đấu.
Một khi quyền lãnh đạo Cục cảnh vệ rơi sang tay người khác, không đủ cam đoan điểm quyền lợi đó rồi.
- Không quen nhìn hắn là người khác mà thôi.
Nhị lão gia tử nói ra.
Diệp Khai sờ cằm, cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng.
Tính cách của Đàm Thắng Kiệt, Diệp Khai vẫn tương đối tinh tường, bởi vì lúc trước quan hệ cũng không ít, cho nên Diệp Khai rất rõ ràng người như Đàm Thắng Kiệt năng lực là có, mưu trí xem như nổi tiếng, chỉ bởi nguyên nhân xuất thân nên làm người tương đối cao ngạo, cảm giác mình tài trí hơn người.
Mặc dù nói bình thường Đàm Thắng Kiệt đối xử với mọi người cũng nhiệt tình khiêm tốn, chỉ là vẻ cao ngạo lại từ trong nội tâm hiện ra, sẽ không bởi vì che giấu bên ngoài mà có chỗ yếu đi, ngược lại càng khiến cho người thêm dễ dàng phát giác được tâm lý không thích hợp của hắn.
Khả năng bởi nguyên nhân này mà rất nhiều người xem Đàm Thắng Kiệt có chút không vừa mắt.
Ngược lại cũng có khả năng Đàm Thắng Kiệt tự mình cũng ý thức được điểm này, biết rõ chuyện cây to đón gió cho nên gần đây lại tỏ ra vẻ hữu hảo hơn với Diệp gia một chút, lần này Diệp Khai chỉ nói qua một chút nhờ vả, hắn liền cho người đi an bài đặt phòng ăn, việc này ở trước kia khả năng cũng không lớn, dù sao Diệp Khai chỉ là bậc vãn bối, còn không đặt vào trong mắt của hắn.
- Không bị người đố kỵ chỉ là người tài trí bình thường đó thôi.
Diệp Khai nói ra một câu.
Lâm Uy không ở trong quan trường nên cảm giác đỡ hơn một ít, nhưng lúc này Hách Đức Thắng đã hoảng sợ tới mức nói không ra lời.
Dù sao Hách Đức Thắng cảm thấy tranh đấu giữa những quan chức chính bộ cấp cũng đã là chuyện vô cùng kinh khủng mất rồi, lần này rõ ràng ở trên bàn cơm nghe được chủ đề không hài hòa giữa các vị ủy viên Cục chính trị trung ương, tự nhiên là có chút sợ hãi, tay cầm đũa cũng run rẩy lên.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bưng thức ăn đưa lên, đồng thời cũng đã chuẩn bị xong nồi lẩu và các loại nước chấm với thịt dê.
Nhị lão gia tử ra hiệu một tiếng, mọi người liền bắt đầu ăn.
- Không sai, thịt dê nước, vẫn còn là mùi vị Đông Lai là hợp khẩu vị nhất.
Nhị lão gia tử ăn hết hai phần lại khen ngợi.
Hách Đức Thắng cũng ăn vài miếng thịt dê, uống ngụm rượu trắng, cảm giác có cỗ nhiệt lưu tràn trong lòng, mới cảm thấy loại tâm tình khẩn trương khi nãy rốt cục đã được thư giãn xuống.
Cùng ở một chỗ với các đại nhân vật, áp lực tâm lý đúng thật là rất lớn.
Kỳ thật không chỉ riêng Hách Đức Thắng có chút áp lực, ngay cả Mộc Uyển Dung ngồi bên cạnh Diệp Khai cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu như nói nàng không biết thân phận của nhị lão gia tử thì cũng đỡ, nhưng một khi biết rõ có một vị ủy viên Cục chính trị kiêm phó thủ trưởng thực quyền của Quân ủy đang ngồi bên cạnh mình, trong nội tâm nàng thật đúng là lo sợ.
Cẩn thận, đây chính là tâm tình hiện tại của nàng.
Bữa cơm này nàng ăn quả thật phải cẩn thận từng li từng tí.
Tâm tình nhị lão gia tử không tệ, đã sắp sang năm mới, rốt cục ứng phó xong chuyện của chính phủ, vừa lúc Diệp Khai cũng đang ở tại thủ đô, đây cũng là điều khó được, dưới loại tình huống này mọi người cùng nhau ra ngoài ăn thịt dê nướng xác thực là một chuyện vui vẻ.
Chỉ là chứng kiến hai người ngoài như Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy, trong nội tâm nhị lão gia tử cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút Mộc Uyển Dung là khách nhân mà Diệp Khai mời đến, có lẽ hai người kia có chút quan hệ với Mộc Uyển Dung, hoặc chỉ là vô tình gặp được mà thôi.
Trong bữa tiệc, nhị lão gia tử thăm qua công tác của Diệp Khai.
- Xem ra không tệ, bình thường trong Ban kỷ luật thanh tra cũng không có chuyện đại sự gì.
Diệp Khai hồi đáp.
Công tác của Ban kỷ luật thanh tra làm sao mở rộng xác thực cần có chút chú ý.
Nếu như dựa theo cách làm trước kia, đó là chủ động khai triển ngày giám sát định kỳ, đồng thời tiến hành khảo hạch với cán bộ, nếu như nhận được đơn tố cáo hơi nhiều, cho rằng nên mở rộng công tác điều tra thì cũng phải làm, mặt khác là nhận một ít công tác do thượng cấp an bài.
Tổng thể mà nói, công tác của Ban kỷ luật thanh tra tương đối bị động một ít, nếu tích cực đi điều tra một người không có vấn đề gì, loại tình huống này tuy là cũng có, nhưng không chủ lưu, dù sao Ban kỷ luật thanh tra là giám sát cán bộ, không phải cơ cấu chỉnh người.
- Làm một thời gian còn có một ít nhận thức.
Diệp Khai nhắc tới chuyện này, lại nói:
- Công tác của Ban kỷ luật thanh tra đầu tiên là cần phục vụ đại cục, ý thức đại cục không thể bỏ, nếu không dễ dàng nảy sinh vấn đề phương hướng. Còn có chính là phải thành lập cơ chế kiểm tra giám sát khoa học, điều này cũng rất mấu chốt, trước kia có một ít khuôn sáo đã không còn thích ứng thời đại phát triển. Mặt khác là sáng tạo chế độ mới, cũng tỷ như nói trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị, kỳ thật cũng là một cách sáng tạo cái mới, một cách thử nghiệm. Đương nhiên, bước tiếp theo chúng ta cần mở rộng con đường phản hủ tham ô, khiến cho con đường thông suốt, thuận tiện tiếp thu những tin tức cử báo.
- Tiểu tử, chủ ý của cháu càng ngày càng nhiều.
Nhị lão gia tử nghe xong, gật đầu đồng ý nói:
- Quân đội đối với cách làm của cháu cũng cảm thấy thật hứng thú, có thời gian thì làm một phương án chi tiết đi ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu học tập.
- Được, để cháu về bảo họ làm ra một bộ như thế.
Diệp Khai gật đầu nói.
Thế nhưng khi hắn nhìn theo ánh mắt Diệp Khai hướng qua cạnh nhìn thoáng qua, liền không hề tiếp tục nghĩ tới chuyện này.
Mấy vị đang đi tới hướng đối diện, cầm đầu là một vị lão nhân dáng người trung đẳng, tướng mạo gầy gò, mái tóc hơi có chút hoa râm, nhìn vào tinh khí thần mười phần, khi bước đi cũng mang theo một loại khí độ khắc nghiệt, xem xét liền có thể biết được vị kia chính là xuất thân từ binh nghiệp.
Nhìn lại gương mặt của ông, trái tim Hách Đức Thắng chợt nhấc lên, cả người liền có chút ngây dại.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, ở nơi này cũng có thể nhìn thấy được thượng tướng Diệp Tương Khôn, là chưởng khống giả thực tế của quân đội, là đại nhân vật phụ trách Quân ủy.
Tuy ở trên ti vi thường xuyen chứng kiến thân ảnh của Diệp Tương Khôn, nhưng ở trước mặt nhìn thấy được người thật đối với Hách Đức Thắng mà nói vẫn là lần đầu tiên, vị ủy viên Cục chính trị trung ương, đệ nhất nhân vật của Quân ủy mang tới áp lực thật lớn đối với hắn.
Quả nhiên, vị Diệp Khai trước mặt thật sự chính là vị công tử kia của Diệp gia.
Còn chưa đợi được Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy kịp phản ứng, Diệp Khai đã bước về phía trước nghênh đón nhị lão gia tử.
- Ha ha, mọi người lại tới sớm!
Nhị lão gia tử thấy được Diệp Khai liền nở nụ cười.
Đi theo sau nhị lão gia tử còn có Diệp Kiến Hoan, thư ký cùng cảnh vệ của nhị lão gia tử, tổng cộng là năm người.
- Kỳ thật cũng không tính là sớm, chỉ hơn vài phút mà thôi.
Diệp Khai nói.
Diệp Kiến Hoan đi tới vỗ vỗ vai Diệp Khai, hai anh em đưa nhị lão gia tử đi vào bên trong.
Vừa thấy được Mộc Uyển Dung, còn có Lâm Uy cùng Hách Đức Thắng, Diệp Khai chỉ đơn giản giới thiệu:
- Vị này chính là chủ tịch thành phố Long Thành đồng chí Mộc Uyển Dung, cháu mời nàng cùng đi dùng cơm, mọi người xem như là người tiếp khách vậy.
- Hai vị này gặp được trên đường, Lâm tiên sinh cùng Hách cục trưởng Bộ vệ sinh.
- Cô gái còn trẻ như vậy mà đã là chủ tịch thành phố rồi, khó được, khó được ah.
Nhị lão gia tử nhìn nhìn Mộc Uyển Dung cười gật đầu nói, về phần nhân vật như Lâm Uy cùng Hách Đức Thắng, chỉ có thể xem là người qua đường giáp ất gì rồi, dù sao Diệp Khai cũng không chính thức giới thiệu bọn họ.
- Chúc mừng năm mới Diệp phó chủ tịch!
Mộc Uyển Dung thấy được Diệp Tương Khôn, cũng có chút giật mình, nàng ngược lại thật không ngờ Diệp Khai mời nàng ăn một bữa cơm người tiếp khách còn là nhân vật ủy viên Cục chính trị trung ương, phó thủ trưởng Quân ủy, nói ra thật sự hù dọa chết người ah.
- Tốt, tốt!
Nhị lão gia tử tâm tình rất tốt, khoát tay nói:
- Đều vào trong rồi hãy nói chuyện, đứng mãi bên ngoài nuốt gió sao?
Mọi người vội vàng gật đầu liền theo nhị lão gia tử đi vào.
Lúc này Hách Đức Thắng ngược lại thầm nghĩ muốn cùng nhóm người Diệp Khai cùng nhau tham gia náo nhiệt, thế nhưng dù sao hắn lại không quen với Diệp Khai, mà xem tình hình Mộc Uyển Dung cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, muốn dựa vào nàng cũng không thỏa đáng, trong nội tâm vô cùng ngứa ngáy khó chịu, lại không có biện pháp làm gì.
Ngược lại lúc này Lâm Uy đã động tâm tư, trong lòng tự nhủ nếu như Mộc Uyển Dung đã đi cùng Diệp Khai, dĩ nhiên quan hệ thật gần, dù lần này không kéo được quan hệ với Diệp gia nhị lão gia tử, về sau cũng sẽ còn cơ hội, ngược lại cũng không nghĩ quá nhiều.
Diệp Khai ngược lại không có gì, hắn đặt phòng tự nhiên là theo quy cách cao nhất, ngồi đầy hai bàn cũng đủ, hơn nữa nếu là ăn thịt dê nướng tự nhiên nhiều người càng thêm náo nhiệt.
Dù sao là ăn Tết thôi, có vài vai diễn phụ cũng không sao.
Vì vậy Diệp Khai nói với Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy:
- Nếu như hai vị không có chuyện gì khẩn cấp thì cùng nhau ngồi chơi náo nhiệt vậy!
- Vậy thì quá tốt, nhưng sẽ không quấy rầy đến các vị chứ?
Hách Đức Thắng nghe xong trên mặt cười như nở hoa.
- Vậy thì không có gì, ăn một bữa cơm mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai cười nói.
Hắn cũng không hiểu rõ quan hệ giữa Mộc Uyển Dung cùng Lâm Uy như thế nào, cũng không nghĩ tới giữa hai người họ đã như người xa lạ, chỉ đơn giản cân nhắc nếu đã mời Mộc Uyển Dung dùng cơm, như vậy gặp phải chồng nàng thì tự nhiên phải cùng nhau mời đến, dù sao hắn đặt phòng là loại xa hoa nhất, người bình thường cho dù có tiền cũng không có cơ hội đi vào.
Lời mời của hắn chỉ xuất phát từ sự lễ phép mà thôi, dù sao gian phòng khá lớn, không ngại thêm vài người tham gia.
Ít nhất Mộc Uyển Dung sẽ cảm thấy mình nhận được lễ ngộ, bởi vì đây xem như nể mặt mũi của nàng.
- Vậy thì quấy rầy.
Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy tự nhiên là ngàn chịu vạn chịu vô cùng.
Tuy trong lòng Mộc Uyển Dung không được thoải mái, không muốn nhìn thấy Lâm Uy, thế nhưng thấy Diệp Khai bày tỏ thái độ như vậy, rốt cục là vì ai cũng đã hiểu thật rõ ràng, cho nên nàng cũng không thể nói Diệp Khai làm vậy là không đúng, chỉ có thể tại nàng chưa giải thích rõ tình huống của mình cho Diệp Khai nghe qua mà thôi.
- Chỉ là ăn một bữa cơm thế thôi…
Mộc Uyển Dung suy nghĩ, rốt cục bỏ qua chuyện này, dứt khoát không tiếp tục nghĩ tiếp.
Bọn họ tổng cộng mười người cùng nhau đi vào phòng.
- Chiêu bài của văn phòng trung ương đúng là dùng thật tốt, ở mùa này mà có thể đặt được phòng đôi lớn như vậy.
Nhị lão gia tử nhìn xem tình huống trong phòng, tấm tắc nói.
Loại phòng xa hoa thế này cũng không nhiều lắm, mặc dù nói bình thường nhị lão gia tử vẫn có thể đặt được vị trí ở đây, nhưng có thể đặt được loại phòng này hay không vẫn phải sớm hẹn từ trước, nếu như đã bị đặt hết thì cũng đành phải chờ tới kế tiếp mà thôi.
Trên thực tế các thành viên trong Cục chính trị trung ương cũng không thường xuyên đến nơi này, cho nên bên trong lưu lại vài phòng xa hoa cũng đã đủ để xã giao, trừ phi là gặp phải thời điểm bận rộn thì mới phát sinh hiện tượng xung đột lẫn nhau.
- Đây cũng nhờ Đàm chủ nhiệm của bên văn phòng trung ương nể tình, hơn nữa mấy ngày nay lãnh đạo dùng cơm ở nơi này không nhiều lắm, đại bộ phận đều bận rộn sự vụ, xử lý mãi vẫn chưa hết, cháu xem như chiếm tiện nghi rồi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Mặt mũi của Đàm Thắng Kiệt không nghĩ tới càng lúc càng lớn hơn rồi.
Nhị lão gia tử nói một câu.
Những người đang ngồi nghe xong trong lòng đều rùng mình, không dám tiếp lời của ông.
Hôm nay xem như Đàm Thắng Kiệt cuối cùng đã hết khổ, chẳng những đã từ phó lên làm chính, đồng thời còn thuận lợi tiến vào Cục chính trị, xem như sau đại hội là một trong những đại nhân vật đạt được lợi ích thực tế lớn nhất, từ nay về sau xem như đã tiến vào hàng ngũ người lãnh đạo Đảng cùng quốc gia.
Nói một câu không khoa trương, hôm nay Đàm Thắng Kiệt cho dù muốn làm chuyện gì trong thủ đô thật đúng là không gì làm không được.
Đương nhiên, điều này cũng phải có một điều kiện tiên quyết, đó là đối thủ của hắn không phải là cỗ thế lực khổng lồ như Diệp gia.
Dù sao thời gian thượng vị của đồng chí Giang Thành còn ngắn ngủi, rất nhiều phương diện thậm chí còn đang phải chậm rãi thích ứng, không cách nào làm được theo ý mình.
Chính bởi vì như thế, tác dụng của Diệp gia mới càng thêm trọng yếu.
Đợi thêm vài năm sau, khi vị trí của đồng chí Giang Thành đã ổn định, khi đó tình huống sẽ rất khó nói, cho nên nói nếu như Diệp gia muốn đem quyền lực thuận lợi chuyển dời lên trên tay Diệp Tử Bình, hoàn thành giao tiếp quyền lực đời thứ hai cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng may Diệp gia xuất hiện nhân vật thiên tài như Diệp Khai, có thể nói là ngang trời xuất thế, khiếp sợ bốn phương, ngược lại biến thành chỗ tốt, có thể thuận lợi dọn dẹp chướng ngại cho Diệp gia, trợ giúp Diệp Tử Bình thuận lợi tiến vào bên trong ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương.
- Văn phòng trung ương chuyên xử lý những chuyện nhỏ nhặt mà thôi, nếu muốn quyết định thì phải do các vị ủy viên thường vụ Cục chính trị, huống hồ quyền nói chuyện của Đàm Thắng Kiệt trong Cục chính trị cũng không lớn lắm.
Diệp Khai nói ra:
- Nhị gia gia có phải chướng mắt người ta quan mới nhậm chức đi?
Nhắc tới Cục cảnh vệ trung ương cũng nằm dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của Đàm Thắng Kiệt, chỉ là chủ nhiệm văn phòng trung ương lãnh đạo Cục cảnh vệ trung ương cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, kẻ quản lý thực tế của Cục cảnh vệ chỉ có thể là thủ trưởng số một, đây cũng là vì bảo đảm trong tay thủ trưởng số một tùy thời đều có được một chi đội ngũ trung thành và tận tâm hơn nữa còn rất có sức chiến đấu.
Một khi quyền lãnh đạo Cục cảnh vệ rơi sang tay người khác, không đủ cam đoan điểm quyền lợi đó rồi.
- Không quen nhìn hắn là người khác mà thôi.
Nhị lão gia tử nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai sờ cằm, cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng.
Tính cách của Đàm Thắng Kiệt, Diệp Khai vẫn tương đối tinh tường, bởi vì lúc trước quan hệ cũng không ít, cho nên Diệp Khai rất rõ ràng người như Đàm Thắng Kiệt năng lực là có, mưu trí xem như nổi tiếng, chỉ bởi nguyên nhân xuất thân nên làm người tương đối cao ngạo, cảm giác mình tài trí hơn người.
Mặc dù nói bình thường Đàm Thắng Kiệt đối xử với mọi người cũng nhiệt tình khiêm tốn, chỉ là vẻ cao ngạo lại từ trong nội tâm hiện ra, sẽ không bởi vì che giấu bên ngoài mà có chỗ yếu đi, ngược lại càng khiến cho người thêm dễ dàng phát giác được tâm lý không thích hợp của hắn.
Khả năng bởi nguyên nhân này mà rất nhiều người xem Đàm Thắng Kiệt có chút không vừa mắt.
Ngược lại cũng có khả năng Đàm Thắng Kiệt tự mình cũng ý thức được điểm này, biết rõ chuyện cây to đón gió cho nên gần đây lại tỏ ra vẻ hữu hảo hơn với Diệp gia một chút, lần này Diệp Khai chỉ nói qua một chút nhờ vả, hắn liền cho người đi an bài đặt phòng ăn, việc này ở trước kia khả năng cũng không lớn, dù sao Diệp Khai chỉ là bậc vãn bối, còn không đặt vào trong mắt của hắn.
- Không bị người đố kỵ chỉ là người tài trí bình thường đó thôi.
Diệp Khai nói ra một câu.
Lâm Uy không ở trong quan trường nên cảm giác đỡ hơn một ít, nhưng lúc này Hách Đức Thắng đã hoảng sợ tới mức nói không ra lời.
Dù sao Hách Đức Thắng cảm thấy tranh đấu giữa những quan chức chính bộ cấp cũng đã là chuyện vô cùng kinh khủng mất rồi, lần này rõ ràng ở trên bàn cơm nghe được chủ đề không hài hòa giữa các vị ủy viên Cục chính trị trung ương, tự nhiên là có chút sợ hãi, tay cầm đũa cũng run rẩy lên.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bưng thức ăn đưa lên, đồng thời cũng đã chuẩn bị xong nồi lẩu và các loại nước chấm với thịt dê.
Nhị lão gia tử ra hiệu một tiếng, mọi người liền bắt đầu ăn.
- Không sai, thịt dê nước, vẫn còn là mùi vị Đông Lai là hợp khẩu vị nhất.
Nhị lão gia tử ăn hết hai phần lại khen ngợi.
Hách Đức Thắng cũng ăn vài miếng thịt dê, uống ngụm rượu trắng, cảm giác có cỗ nhiệt lưu tràn trong lòng, mới cảm thấy loại tâm tình khẩn trương khi nãy rốt cục đã được thư giãn xuống.
Cùng ở một chỗ với các đại nhân vật, áp lực tâm lý đúng thật là rất lớn.
Kỳ thật không chỉ riêng Hách Đức Thắng có chút áp lực, ngay cả Mộc Uyển Dung ngồi bên cạnh Diệp Khai cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu như nói nàng không biết thân phận của nhị lão gia tử thì cũng đỡ, nhưng một khi biết rõ có một vị ủy viên Cục chính trị kiêm phó thủ trưởng thực quyền của Quân ủy đang ngồi bên cạnh mình, trong nội tâm nàng thật đúng là lo sợ.
Cẩn thận, đây chính là tâm tình hiện tại của nàng.
Bữa cơm này nàng ăn quả thật phải cẩn thận từng li từng tí.
Tâm tình nhị lão gia tử không tệ, đã sắp sang năm mới, rốt cục ứng phó xong chuyện của chính phủ, vừa lúc Diệp Khai cũng đang ở tại thủ đô, đây cũng là điều khó được, dưới loại tình huống này mọi người cùng nhau ra ngoài ăn thịt dê nướng xác thực là một chuyện vui vẻ.
Chỉ là chứng kiến hai người ngoài như Hách Đức Thắng cùng Lâm Uy, trong nội tâm nhị lão gia tử cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút Mộc Uyển Dung là khách nhân mà Diệp Khai mời đến, có lẽ hai người kia có chút quan hệ với Mộc Uyển Dung, hoặc chỉ là vô tình gặp được mà thôi.
Trong bữa tiệc, nhị lão gia tử thăm qua công tác của Diệp Khai.
- Xem ra không tệ, bình thường trong Ban kỷ luật thanh tra cũng không có chuyện đại sự gì.
Diệp Khai hồi đáp.
Công tác của Ban kỷ luật thanh tra làm sao mở rộng xác thực cần có chút chú ý.
Nếu như dựa theo cách làm trước kia, đó là chủ động khai triển ngày giám sát định kỳ, đồng thời tiến hành khảo hạch với cán bộ, nếu như nhận được đơn tố cáo hơi nhiều, cho rằng nên mở rộng công tác điều tra thì cũng phải làm, mặt khác là nhận một ít công tác do thượng cấp an bài.
Tổng thể mà nói, công tác của Ban kỷ luật thanh tra tương đối bị động một ít, nếu tích cực đi điều tra một người không có vấn đề gì, loại tình huống này tuy là cũng có, nhưng không chủ lưu, dù sao Ban kỷ luật thanh tra là giám sát cán bộ, không phải cơ cấu chỉnh người.
- Làm một thời gian còn có một ít nhận thức.
Diệp Khai nhắc tới chuyện này, lại nói:
- Công tác của Ban kỷ luật thanh tra đầu tiên là cần phục vụ đại cục, ý thức đại cục không thể bỏ, nếu không dễ dàng nảy sinh vấn đề phương hướng. Còn có chính là phải thành lập cơ chế kiểm tra giám sát khoa học, điều này cũng rất mấu chốt, trước kia có một ít khuôn sáo đã không còn thích ứng thời đại phát triển. Mặt khác là sáng tạo chế độ mới, cũng tỷ như nói trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị, kỳ thật cũng là một cách sáng tạo cái mới, một cách thử nghiệm. Đương nhiên, bước tiếp theo chúng ta cần mở rộng con đường phản hủ tham ô, khiến cho con đường thông suốt, thuận tiện tiếp thu những tin tức cử báo.
- Tiểu tử, chủ ý của cháu càng ngày càng nhiều.
Nhị lão gia tử nghe xong, gật đầu đồng ý nói:
- Quân đội đối với cách làm của cháu cũng cảm thấy thật hứng thú, có thời gian thì làm một phương án chi tiết đi ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu học tập.
- Được, để cháu về bảo họ làm ra một bộ như thế.
Diệp Khai gật đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro