Tâm kế thiếu nữ
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Diệp Khai cầm ly rượu đỏ, bưng một đĩa thức ăn tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Nhìn những người lui tới trong hội trường, Diệp Khai bỗng nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Đây là một buổi tiệc rượu do Diệp Tử Bình tổ chức tiếp đãi nhân sĩ giới công thương thành phố Minh Châu, người tham dự ước chừng trên dưới hai trăm người, đều là những nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố, cùng người nhà hoặc là tùy tùng đi cùng.
Dạo gần đây thành phố Minh Châu dùng kinh tế làm chỗ đứng, cho nên ai đảm nhiệm bí thư thành ủy đều cần trấn an nhân sĩ công thương giới, tuy nói Đảng lãnh đạo hết thảy, nhưng không buôn bán thì không giàu, cho nên những thương nhân cũng cần đặc biệt xem trọng, dù sao bây giờ là thời đại mở cửa cải cách, mà thành phố Minh Châu lại là cửa khẩu đột phá được trung ương trọng điểm chú ý.
Diệp Khai vốn cũng không muốn tham gia loại tiệc rượu nhàm chán này, chỉ là Mạnh Chiêu Hoa nói với hắn một câu, tuổi tác của hắn đã không còn nhỏ, nên ra ngoài tham gia một ít hoạt động xã giao, được thêm kiến thức.
Cho dù Diệp Khai đã phản bác lúc trước khi mình còn ở thủ đô, mình cũng tham gia hoạt động xã giao không ít đấy.
Nhưng Mạnh Chiêu Hoa không đồng ý, bà nói nếu như đánh nhau cũng được xem là hoạt động xã giao, vậy thì Diệp Khai mới được xem là một danh nhân.
Vì vậy Diệp Khai đành phải đi tới đây theo Diệp Tử Bình dự tiệc.
Nhưng sau khi Diệp Tử Bình vừa xuất hiện liền bị những bảo tiêu cùng những nhân vật tai to mặt lớn vây quanh, bản thân Diệp Khai lặng lẽ tách ra tìm địa phương vắng vẻ uống rượu.
Trên thực tế tham gia loại tiệc rượu này đại bộ phận mọi người sẽ cảm thấy đói bụng.
Mặc dù nói tiệc rượu được tổ chức không tệ, rượu ngon, điểm tâm hoa quả cũng ngon mắt, nhưng người có thể tham gia loại tiệc này có thứ gì chưa từng nếm qua? Làm sao có thể ngồi xuống yên ổn ăn uống? Phải biết rằng mục đích của họ chính là tới xã giao, nhận thức thêm nhiều người, tiếp theo chào hỏi người quen, sau đó mới uống chút rượu, về phần ăn gì đó, chẳng lẽ cho rằng họ đều là kẻ tham ăn hay sao?
Đương nhiên Diệp Khai không có ý thức này, hắn cảm thấy mình đói thì đi kiếm đồ ăn thôi, chuyện rất đương nhiên.
Huống hồ hắn đi tới nơi này chỉ là vì hắn phải đi, không tâm tư kết giao, đổi cách nói khác, nếu có người có ý nghĩ, thì họ phải chạy tới nịnh bợ hắn mới đúng chứ?
Diệp Khai vừa ăn vừa uống, lại thò tay rút tờ báo định xem qua, nhưng vừa nhìn vào liền có tiêu đề làm cho hắn chú ý.
- Không thể không nói trong đoạn thời gian này, đại sứ Mỹ đã làm ra đủ loại hành vi mờ ám không hợp với chức trách bản thân của hắn. Điều này khiến người ta không khỏi đặt câu hỏi, chức trách của một đại sứ là tích cực thúc đẩy quan hệ tốt đẹp giữa hai quốc gia, tiêu trừ hiểu lầm và ngăn cách hay là trăm phương ngàn kế bới móc đảo loạn, chế tạo thêm mâu thuẫn mới giữa hai nước. Những gì mà chúng ta được nhìn thấy, không phải là hành vi của một vị đại sứ nên làm mà là hành vi của một chính khách Mỹ, đây là cố ý hay vô tình, nếu cố ý lại mang động cơ như thế nào, muốn đạt thành loại mục đích gì, mọi người có thể tự mình cân nhắc.
Diệp Khai xem qua, cảm thấy có chút quen mắt.
Tựa hồ bao nhiêu năm rồi tạp chí báo Đảng luôn có lời lẽ sắc bén như thế.
Nhưng tình huống này cũng làm cho hắn ý thức được người Mỹ sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới trong nước gây nháo, chẳng lẽ nói quan hệ gần đây giữa đại lục cùng đài đảo không quá bình thường, cho nên bọn họ mới cố tình gây mâu thuẫn quan hệ đôi bên?
Nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng, người Mỹ đã sắp đến ngày tuyển cử mới.
Quan hệ giữa hai nước nói ra cũng đơn giản, chỉ là “nhất kiến” cùng “nhất thụ”, đó là khi cần đối ứng với chuyện của Đài đảo.
Mỗi một lần tuyển cử tổng thống Mỹ, cần đạt được dân ý ủng hộ, luôn sẽ đem loại vấn đề này đăng lên nhật báo.
Trên thực tế trước biến cố Nam Môn, nghe nói có dân chúng Mỹ có hảo cảm đối với đại lục, mà Bush từng làm đại sứ Mỹ tại đại lục, cũng là vị tổng thống có hữu hảo với nước cộng hòa nhất, chỉ là vận khí của hắn không tốt, ngay trong thời gian tại nhiệm lại gặp tình cảnh quan hệ cục diện giữa hai nước khó khăn xử lý nhất.
Bush quyết ý giữ gìn quan hệ chiến lược giữa hai nước, nhưng hắn lại phải bận tâm cảm xúc của dân chúng Mỹ, Mỹ chế tài đại lục cũng không phải vĩnh cửu, nhưng trên chính trị là chuyện đương nhiên phải làm.
Dưới áp lực của dư luận, Bush tiến hành biện pháp chế tài với đại lục, nhưng hắn lại nghĩ cách xoa dịu quan hệ giữa hai nước, mấy lần phải vận dụng quyền tổng thống phủ quyết những ý kiến phản đối trong chương trình nghị sự xử lý bang giao giữa hai quốc gia.
Gần đây, tỉ lệ phiếu bầu cử ủng hộ Bush đã giảm thật mạnh, đây là một dấu hiệu phi thường đáng sợ.
Phải biết rằng khi cuộc chiến vùng Vịnh chấm dứt, tỉ lệ ủng hộ hắn cao tới 82%.
Dưới áp lực, hắn đồng ý bán ra 150 khung máy bay chiến đấu F-16 cho Đài đảo, bán máy bay chiến đấu F-15 trị giá chín tỷ đô la cho Saudi, tranh thủ thêm phiếu ủng hộ của hai tiểu bang quan trọng nhất trong quá trình bầu cử tổng thống.
Trên báo chí phê phán đại sứ Mỹ trú đóng tại đại lục, tựa hồ việc này rất có quan hệ với Bush, Bush cần phiếu bầu, lại không muốn quá mức gây mâu thuẫn, cho nên đại sứ Mỹ chỉ phải hành động như thế.
- Đều là những chuyện chán ngấy!
Diệp Khai phẩy phẩy tờ báo, ném vào trong rổ.
Khi hắn vừa ngẩng đầu lên, chợt phát hiện đối diện mình có một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện.
- Ồ?
Khi Diệp Khai nhìn thấy nàng, hơi có chút sửng sốt.
Hắn rất nhanh liền phản ứng, cô gái này về sau là một nữ chủ trì khá nổi danh của đài truyền hình Minh Châu, vài năm trước từng đóng một bộ phim truyền hình đề tài thanh thiếu niên, xem như xuất thân là ngôi sao nhỏ tuổi, cho dù ở hiện tại cũng có được không ít ủng hộ.
Chỉ là hiện tại nàng hẳn đang đến trường đi, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Khai lập tức có chút nghi hoặc, nghĩ thầm tựa hồ nhà nàng cũng không có đại nhân vật nào có bối cảnh lên được sân khấu, đoán chừng là nàng đi theo người quen nào cùng tới, nếu không thật giải thích không thông.
Nhưng nhìn thấy nàng đang cúi đầu ăn gì đó, Diệp Khai lại cảm thấy nàng giống như là không phải mang mục đích tăng trưởng kiến thức mới tới đây, những người xuất hiện tại đây đa số là người lớn tuổi, nhưng thanh niên tuấn ngạn cũng có một ít, thiếu nữ như nàng nếu buông tha cơ hội leo lên quyền quý thì cũng thật có chút đáng tiếc.
Diệp Khai quan sát nàng một thoáng, không thể không thừa nhận xác thực là rất xinh đẹp, nếu không phải ngày sau hành vi của nàng khiến cho hắn có ấn tượng không tốt Diệp Khai cũng sẽ không ngại tới bắt chuyện với nàng vài câu.
Theo trong ấn tượng của Diệp Khai, về sau nàng ở trong đại học đã có quan hệ lửa nóng với một người bạn học da đen, sau đó còn có quan hệ với một lão đầu tử, cuối cùng lại gả cho con trai của lão đầu tử kia, tóm lại là quan hệ vô cùng hỗn loạn, mà nghe lão đầu tử kia từng tuyên bố một câu, con dâu của mình ở trên giường chẳng khác gì một con cá chết.
Tuy không biết có phải do đối thủ cạnh tranh ném ra lời đồn đãi hay là xác thực, tóm lại khi Diệp Khai nhìn thấy nàng, cảm giác không quá thoải mái, có chút là lạ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ăn uống của nàng, Diệp Khai lại có cảm giác cô nhỏ này tựa hồ không tới mức ghê tởm như vậy đi?
- Trần Thu Thủy?
Diệp Khai thoáng có chút do dự, rốt cục trầm thấp lên tiếng.
Cô gái đang định cầm chiếc bánh ngọt lên ăn chợt ngừng lại, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khai, tựa hồ không nghĩ tới mình bị người nhận ra.
- Tôi xem như là fan ủng hộ của cô đó.
Diệp Khai đưa tay qua, nhìn bề ngoài giống như muốn bắt tay với nàng.
Cô gái tựa hồ thoáng do dự, mới đưa tay ra nhẹ nhàng chạm tay Diệp Khai một chút sau đó rút về thật nhanh, ánh mắt không tự chủ được nhìn Diệp Khai, tựa hồ đang cảm thấy có chút ngạc nhiên vì tuổi tác của hắn.
- Gần đây có quay phim không?
Diệp Khai lại hỏi một tiếng.
Cô gái lắc đầu, đôi mắt mở to nhìn Diệp Khai, nhìn thấy có chút cảm giác thật ngây thơ.
Nàng phí hết sức lực mới có thể nuốt được miếng bánh ngọt trong miệng, vội vàng cầm ly rượu uống một hớp, lúc này mới ngại ngùng nói:
- Thật xin lỗi, vừa rồi bị nghẹn, còn chưa thỉnh giáo anh là vị nào?
- Diệp Khai, Diệp của lá cây, Khai của khai mở.
Diệp Khai cười trả lời, trong lòng lại nghĩ hiện tại cô bé này còn chưa bước lên con đường diễn nghệ không lối về đi.
Nhưng ngay khi hắn dự định mở miệng nói chuyện, chỉ nghe ở bên kia vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, quay đầu lại nhìn sang, thấy Diệp Tử Bình đang phát biểu một câu nói chuyện ngắn gọn, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh vị bí thư thành ủy tân nhậm mới tới.
- Thật có lỗi, tôi phải đi một chút.
Diệp Khai đứng lên, suy nghĩ một thoáng, vẫn để lại cho cô gái một tờ danh thiếp.
- Có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi, không có chuyện sao, cũng có thể gọi, tạm biệt!
Nhìn thấy Diệp Khai rời đi, cô gái dùng ngón tay mảnh khảnh cầm lấy danh thiếp của Diệp Khai, đột nhiên mỉm cười.
Nhìn dáng vóc gương mặt thật tương tự với Diệp bí thư mới tới, còn là họ Diệp, tuổi tác cũng phù hợp, nếu như nói hắn không quan hệ gì với Diệp bí thư như vậy cũng quá mức trùng hợp đi?
Cô gái cẩn thận cất lại danh thiếp, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ hôm nay mình quả nhiên không đánh mất cơ hội, chỉ là không hiểu rõ ràng vị Diệp Khai kia có phải là công tử của Diệp bí thư hay không? Nhưng xem khí chất cùng tướng mạo lại rất tốt.
Lúc nãy bởi vì nàng phát hiện gương mặt của Diệp Khai tương tự như Diệp Tử Bình nên mới cố ý ngồi xuống đối diện với hắn, bằng không mà nói bàn trống nhiều như vậy, sao nàng lại chen tới cùng nơi với Diệp Khai?
Cô gái còn đang suy nghĩ, một cô bạn đã đi tới lôi kéo cánh tay nàng nói:
- Cô đoán tôi đã nhìn thấy ai đây? Công tử của Hàn phó chủ tịch thành phố! Cô không phải muốn kết bạn với một ít nhân vật lớn sao, muốn đi xem thử có cơ hội kết giao hay không?
Cô gái thoáng chần chờ lại bị cô bạn lôi kéo hướng một bên hội trường đi tới.
Lúc này Diệp Khai đã đi về hướng Diệp Tử Bình.
Chỉ là người vây quanh Diệp Tử Bình thật quá nhiều, Diệp Khai cảm giác mình không thể chen được vào bên trong.
Nhìn những người lui tới trong hội trường, Diệp Khai bỗng nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Đây là một buổi tiệc rượu do Diệp Tử Bình tổ chức tiếp đãi nhân sĩ giới công thương thành phố Minh Châu, người tham dự ước chừng trên dưới hai trăm người, đều là những nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố, cùng người nhà hoặc là tùy tùng đi cùng.
Dạo gần đây thành phố Minh Châu dùng kinh tế làm chỗ đứng, cho nên ai đảm nhiệm bí thư thành ủy đều cần trấn an nhân sĩ công thương giới, tuy nói Đảng lãnh đạo hết thảy, nhưng không buôn bán thì không giàu, cho nên những thương nhân cũng cần đặc biệt xem trọng, dù sao bây giờ là thời đại mở cửa cải cách, mà thành phố Minh Châu lại là cửa khẩu đột phá được trung ương trọng điểm chú ý.
Diệp Khai vốn cũng không muốn tham gia loại tiệc rượu nhàm chán này, chỉ là Mạnh Chiêu Hoa nói với hắn một câu, tuổi tác của hắn đã không còn nhỏ, nên ra ngoài tham gia một ít hoạt động xã giao, được thêm kiến thức.
Cho dù Diệp Khai đã phản bác lúc trước khi mình còn ở thủ đô, mình cũng tham gia hoạt động xã giao không ít đấy.
Nhưng Mạnh Chiêu Hoa không đồng ý, bà nói nếu như đánh nhau cũng được xem là hoạt động xã giao, vậy thì Diệp Khai mới được xem là một danh nhân.
Vì vậy Diệp Khai đành phải đi tới đây theo Diệp Tử Bình dự tiệc.
Nhưng sau khi Diệp Tử Bình vừa xuất hiện liền bị những bảo tiêu cùng những nhân vật tai to mặt lớn vây quanh, bản thân Diệp Khai lặng lẽ tách ra tìm địa phương vắng vẻ uống rượu.
Trên thực tế tham gia loại tiệc rượu này đại bộ phận mọi người sẽ cảm thấy đói bụng.
Mặc dù nói tiệc rượu được tổ chức không tệ, rượu ngon, điểm tâm hoa quả cũng ngon mắt, nhưng người có thể tham gia loại tiệc này có thứ gì chưa từng nếm qua? Làm sao có thể ngồi xuống yên ổn ăn uống? Phải biết rằng mục đích của họ chính là tới xã giao, nhận thức thêm nhiều người, tiếp theo chào hỏi người quen, sau đó mới uống chút rượu, về phần ăn gì đó, chẳng lẽ cho rằng họ đều là kẻ tham ăn hay sao?
Đương nhiên Diệp Khai không có ý thức này, hắn cảm thấy mình đói thì đi kiếm đồ ăn thôi, chuyện rất đương nhiên.
Huống hồ hắn đi tới nơi này chỉ là vì hắn phải đi, không tâm tư kết giao, đổi cách nói khác, nếu có người có ý nghĩ, thì họ phải chạy tới nịnh bợ hắn mới đúng chứ?
Diệp Khai vừa ăn vừa uống, lại thò tay rút tờ báo định xem qua, nhưng vừa nhìn vào liền có tiêu đề làm cho hắn chú ý.
- Không thể không nói trong đoạn thời gian này, đại sứ Mỹ đã làm ra đủ loại hành vi mờ ám không hợp với chức trách bản thân của hắn. Điều này khiến người ta không khỏi đặt câu hỏi, chức trách của một đại sứ là tích cực thúc đẩy quan hệ tốt đẹp giữa hai quốc gia, tiêu trừ hiểu lầm và ngăn cách hay là trăm phương ngàn kế bới móc đảo loạn, chế tạo thêm mâu thuẫn mới giữa hai nước. Những gì mà chúng ta được nhìn thấy, không phải là hành vi của một vị đại sứ nên làm mà là hành vi của một chính khách Mỹ, đây là cố ý hay vô tình, nếu cố ý lại mang động cơ như thế nào, muốn đạt thành loại mục đích gì, mọi người có thể tự mình cân nhắc.
Diệp Khai xem qua, cảm thấy có chút quen mắt.
Tựa hồ bao nhiêu năm rồi tạp chí báo Đảng luôn có lời lẽ sắc bén như thế.
Nhưng tình huống này cũng làm cho hắn ý thức được người Mỹ sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới trong nước gây nháo, chẳng lẽ nói quan hệ gần đây giữa đại lục cùng đài đảo không quá bình thường, cho nên bọn họ mới cố tình gây mâu thuẫn quan hệ đôi bên?
Nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng, người Mỹ đã sắp đến ngày tuyển cử mới.
Quan hệ giữa hai nước nói ra cũng đơn giản, chỉ là “nhất kiến” cùng “nhất thụ”, đó là khi cần đối ứng với chuyện của Đài đảo.
Mỗi một lần tuyển cử tổng thống Mỹ, cần đạt được dân ý ủng hộ, luôn sẽ đem loại vấn đề này đăng lên nhật báo.
Trên thực tế trước biến cố Nam Môn, nghe nói có dân chúng Mỹ có hảo cảm đối với đại lục, mà Bush từng làm đại sứ Mỹ tại đại lục, cũng là vị tổng thống có hữu hảo với nước cộng hòa nhất, chỉ là vận khí của hắn không tốt, ngay trong thời gian tại nhiệm lại gặp tình cảnh quan hệ cục diện giữa hai nước khó khăn xử lý nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bush quyết ý giữ gìn quan hệ chiến lược giữa hai nước, nhưng hắn lại phải bận tâm cảm xúc của dân chúng Mỹ, Mỹ chế tài đại lục cũng không phải vĩnh cửu, nhưng trên chính trị là chuyện đương nhiên phải làm.
Dưới áp lực của dư luận, Bush tiến hành biện pháp chế tài với đại lục, nhưng hắn lại nghĩ cách xoa dịu quan hệ giữa hai nước, mấy lần phải vận dụng quyền tổng thống phủ quyết những ý kiến phản đối trong chương trình nghị sự xử lý bang giao giữa hai quốc gia.
Gần đây, tỉ lệ phiếu bầu cử ủng hộ Bush đã giảm thật mạnh, đây là một dấu hiệu phi thường đáng sợ.
Phải biết rằng khi cuộc chiến vùng Vịnh chấm dứt, tỉ lệ ủng hộ hắn cao tới 82%.
Dưới áp lực, hắn đồng ý bán ra 150 khung máy bay chiến đấu F-16 cho Đài đảo, bán máy bay chiến đấu F-15 trị giá chín tỷ đô la cho Saudi, tranh thủ thêm phiếu ủng hộ của hai tiểu bang quan trọng nhất trong quá trình bầu cử tổng thống.
Trên báo chí phê phán đại sứ Mỹ trú đóng tại đại lục, tựa hồ việc này rất có quan hệ với Bush, Bush cần phiếu bầu, lại không muốn quá mức gây mâu thuẫn, cho nên đại sứ Mỹ chỉ phải hành động như thế.
- Đều là những chuyện chán ngấy!
Diệp Khai phẩy phẩy tờ báo, ném vào trong rổ.
Khi hắn vừa ngẩng đầu lên, chợt phát hiện đối diện mình có một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện.
- Ồ?
Khi Diệp Khai nhìn thấy nàng, hơi có chút sửng sốt.
Hắn rất nhanh liền phản ứng, cô gái này về sau là một nữ chủ trì khá nổi danh của đài truyền hình Minh Châu, vài năm trước từng đóng một bộ phim truyền hình đề tài thanh thiếu niên, xem như xuất thân là ngôi sao nhỏ tuổi, cho dù ở hiện tại cũng có được không ít ủng hộ.
Chỉ là hiện tại nàng hẳn đang đến trường đi, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Khai lập tức có chút nghi hoặc, nghĩ thầm tựa hồ nhà nàng cũng không có đại nhân vật nào có bối cảnh lên được sân khấu, đoán chừng là nàng đi theo người quen nào cùng tới, nếu không thật giải thích không thông.
Nhưng nhìn thấy nàng đang cúi đầu ăn gì đó, Diệp Khai lại cảm thấy nàng giống như là không phải mang mục đích tăng trưởng kiến thức mới tới đây, những người xuất hiện tại đây đa số là người lớn tuổi, nhưng thanh niên tuấn ngạn cũng có một ít, thiếu nữ như nàng nếu buông tha cơ hội leo lên quyền quý thì cũng thật có chút đáng tiếc.
Diệp Khai quan sát nàng một thoáng, không thể không thừa nhận xác thực là rất xinh đẹp, nếu không phải ngày sau hành vi của nàng khiến cho hắn có ấn tượng không tốt Diệp Khai cũng sẽ không ngại tới bắt chuyện với nàng vài câu.
Theo trong ấn tượng của Diệp Khai, về sau nàng ở trong đại học đã có quan hệ lửa nóng với một người bạn học da đen, sau đó còn có quan hệ với một lão đầu tử, cuối cùng lại gả cho con trai của lão đầu tử kia, tóm lại là quan hệ vô cùng hỗn loạn, mà nghe lão đầu tử kia từng tuyên bố một câu, con dâu của mình ở trên giường chẳng khác gì một con cá chết.
Tuy không biết có phải do đối thủ cạnh tranh ném ra lời đồn đãi hay là xác thực, tóm lại khi Diệp Khai nhìn thấy nàng, cảm giác không quá thoải mái, có chút là lạ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ăn uống của nàng, Diệp Khai lại có cảm giác cô nhỏ này tựa hồ không tới mức ghê tởm như vậy đi?
- Trần Thu Thủy?
Diệp Khai thoáng có chút do dự, rốt cục trầm thấp lên tiếng.
Cô gái đang định cầm chiếc bánh ngọt lên ăn chợt ngừng lại, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khai, tựa hồ không nghĩ tới mình bị người nhận ra.
- Tôi xem như là fan ủng hộ của cô đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Khai đưa tay qua, nhìn bề ngoài giống như muốn bắt tay với nàng.
Cô gái tựa hồ thoáng do dự, mới đưa tay ra nhẹ nhàng chạm tay Diệp Khai một chút sau đó rút về thật nhanh, ánh mắt không tự chủ được nhìn Diệp Khai, tựa hồ đang cảm thấy có chút ngạc nhiên vì tuổi tác của hắn.
- Gần đây có quay phim không?
Diệp Khai lại hỏi một tiếng.
Cô gái lắc đầu, đôi mắt mở to nhìn Diệp Khai, nhìn thấy có chút cảm giác thật ngây thơ.
Nàng phí hết sức lực mới có thể nuốt được miếng bánh ngọt trong miệng, vội vàng cầm ly rượu uống một hớp, lúc này mới ngại ngùng nói:
- Thật xin lỗi, vừa rồi bị nghẹn, còn chưa thỉnh giáo anh là vị nào?
- Diệp Khai, Diệp của lá cây, Khai của khai mở.
Diệp Khai cười trả lời, trong lòng lại nghĩ hiện tại cô bé này còn chưa bước lên con đường diễn nghệ không lối về đi.
Nhưng ngay khi hắn dự định mở miệng nói chuyện, chỉ nghe ở bên kia vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, quay đầu lại nhìn sang, thấy Diệp Tử Bình đang phát biểu một câu nói chuyện ngắn gọn, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh vị bí thư thành ủy tân nhậm mới tới.
- Thật có lỗi, tôi phải đi một chút.
Diệp Khai đứng lên, suy nghĩ một thoáng, vẫn để lại cho cô gái một tờ danh thiếp.
- Có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi, không có chuyện sao, cũng có thể gọi, tạm biệt!
Nhìn thấy Diệp Khai rời đi, cô gái dùng ngón tay mảnh khảnh cầm lấy danh thiếp của Diệp Khai, đột nhiên mỉm cười.
Nhìn dáng vóc gương mặt thật tương tự với Diệp bí thư mới tới, còn là họ Diệp, tuổi tác cũng phù hợp, nếu như nói hắn không quan hệ gì với Diệp bí thư như vậy cũng quá mức trùng hợp đi?
Cô gái cẩn thận cất lại danh thiếp, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ hôm nay mình quả nhiên không đánh mất cơ hội, chỉ là không hiểu rõ ràng vị Diệp Khai kia có phải là công tử của Diệp bí thư hay không? Nhưng xem khí chất cùng tướng mạo lại rất tốt.
Lúc nãy bởi vì nàng phát hiện gương mặt của Diệp Khai tương tự như Diệp Tử Bình nên mới cố ý ngồi xuống đối diện với hắn, bằng không mà nói bàn trống nhiều như vậy, sao nàng lại chen tới cùng nơi với Diệp Khai?
Cô gái còn đang suy nghĩ, một cô bạn đã đi tới lôi kéo cánh tay nàng nói:
- Cô đoán tôi đã nhìn thấy ai đây? Công tử của Hàn phó chủ tịch thành phố! Cô không phải muốn kết bạn với một ít nhân vật lớn sao, muốn đi xem thử có cơ hội kết giao hay không?
Cô gái thoáng chần chờ lại bị cô bạn lôi kéo hướng một bên hội trường đi tới.
Lúc này Diệp Khai đã đi về hướng Diệp Tử Bình.
Chỉ là người vây quanh Diệp Tử Bình thật quá nhiều, Diệp Khai cảm giác mình không thể chen được vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro