Quan Môn

Tâm tư mâu thuẫn

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Ngay cửa lớn trung tâm triển lãm cao cấp thành phố Minh Châu, Hàn công tử bị người nâng lên sau đó ra sức ném xuống, từ trên bậc thang lăn xuống dưới.

Bậc thang cũng không cao lắm, ước chừng hơn ba thước, bởi nghênh đón Diệp Tử Bình cho nên được trải thảm đỏ, vì vậy tuy Hàn công tử khá chật vật lăn xuống, nhưng không có gì trở ngại, chỉ là bị mặt mũi bầm dập bị thương ngoài da mà thôi.

- Có gan thì tụi mày chờ đó cho tao!

Hàn công tử từ dưới mặt đất bò lên, hổn hển chỉ vào Lê Tam cùng Lê Tứ quát.

- Tao nhìn tiểu tử mày đúng là cần ăn đòn!

Lê Tứ làm bộ như định lao xuống, đã thấy Hàn công tử lảo đảo đứng lên hướng xa xa bỏ chạy.

- Tiểu tử này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, lần trước ở thủ đô đã bị nhị thiếu gia thu thập một lần rồi, hiện tại đến Minh Châu rõ ràng còn bộ dạng như vậy.

Lê Tam cau mày lắc đầu nói.

- Nhị thiếu gia vừa tới Minh Châu, lại cao điệu như vậy, có phải là có chút không ổn hay không?

Lê Tứ có chút do dự hỏi.

Kỳ thật từ trong đáy lòng mà nói, năm người Lê Đại vẫn thật bội phục Diệp Khai, tuy Diệp nhị thiếu tuổi nhỏ, nhưng làm việc thật quá tài giỏi, lương bổng của năm người bọn họ một năm là đãi ngộ một triệu!

Lương hàng năm là một triệu, như vậy là trình độ đãi ngộ gì? Phải biết rằng một nhà xí nghiệp tuyển dụng quản lý một năm cũng chỉ năm trăm ngàn, làm vậy đã thật hấp dẫn ánh mắt người, huống chi là một năm một triệu, hắc!

Bởi vậy trong lòng mọi người luôn quan tâm chuyện của Diệp nhị thiếu, nhất là loại khả năng sẽ làm ảnh hưởng tới lợi ích của hắn, bọn họ càng thêm lo lắng.

- Không sao.

Lê Tam lắc đầu đáp:

- Diệp nhị thiếu tự nhiên có suy nghĩ của cậu ấy, cậu ấy không phải là người xúc động.

- Cũng đúng, chúng ta phụng lệnh làm việc là được rồi, cho dù là Lê thúc đối với nhị thiếu cũng phi thường xem trọng đấy, cậu ấy không khả năng phạm phải sai lầm.

Lê Tứ suy nghĩ một chút, nở nụ cười.

Bên trong tiệc rượu, chuyện Hàn công tử bị văng ra cũng không nhấc lên bao nhiêu sóng gió.

Thứ nhất là mọi người đang cao hứng khiêu vũ, không ai chú ý tới chuyện phát sinh bên này, thứ hai là Diệp Khai ra tay quá nhanh, tuy Hàn công tử ngu xuẩn nhưng lại không dám làm rơi mặt mũi của cha hắn, nên không trắng trợn hô to trong buổi tiệc, bằng không dù thế nào mất mặt chính là cha con hai người bọn hắn.

Nhìn cô gái có chút hoảng sợ, Diệp Khai mỉm cười vươn tay ra mời.

- Trần tiểu thư, không cần nghĩ tới những người như vậy, cùng nhau nhảy một bài, thư giãn một chút được chứ?

- Thế nhưng mà…anh vừa đem công tử của Hàn phó chủ tịch ném ra ngoài…

Trần Thu Thủy có chút cà lăm nói:

- Sẽ không…không có việc gì chứ?

Công tử của phó chủ tịch lợi hại thế nào chứ? Đặt ở mấy chục năm sau cũng chỉ là thế mà thôi, nếu dám đùa quá mức nóng nảy, tự nhiên sẽ có vô số miệng người trên internet thịt hắn, ngay cả lão tử của hắn cũng phải ảm đạm mà mất chức.

Nhưng hiện tại là năm 1992, còn chưa thông hành internet, không có truyền thông giám sát, cơ hồ là không có thiên địch, Diệp Khai có gì mà đáng lo?

Giống như cha con Phùng Duẫn Đồng, khi trước dám làm những chuyện như vậy, bọn hắn từng lo lắng qua hay sao? Mặc dù sau khi xảy ra chuyện bại lộ, trong lòng bọn hắn cũng từng ôm may mắn, cho rằng cao tầng sẽ không xử lý nặng đối với một ủy viên Cục chính trị, tất cả mọi người ở chung một thuyền, cũng nên lo lắng cho vận mệnh của chính mình ngày sau một ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghiêm khắc mà nói trong thời đại này muốn xử lý những chuyện càng thêm phong hiểm cũng không nguy hiểm bằng đắc tội một gã nhân vật thực quyền.

- Không sao, hắn chỉ là một cái rắm mà thôi.

Diệp Khai khẽ cười một tiếng, đưa tay dắt Trần Thu Thủy.

- Ah…

Trần Thu Thủy cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng có chút xấu hổ, nhưng không rụt tay trở về, chỉ khi bị Diệp Khai nắm tay thì có chút cảm giác run rẩy.

Diệp Khai tự nhiên nhận ra loại tình huống này, khi tay hắn gác lên eo của Trần Thu Thủy, liền cảm giác có chút cứng ngắc, trong nội tâm không khỏi thấy kinh ngạc, cô gái này rốt cục là thực sự sợ hãi hay chỉ là giả vờ đây?

Hắn ngược lại có chút không tin tưởng, một cô gái biểu diễn trên màn ảnh lão luyện như vậy, vậy mà cũng thực sự ngây thơ được hay sao? Phần hành động này, Diệp nhị thiếu tự thẹn mình không bằng!

Trần Thu Thủy có chút cảm giác bị động, Diệp Khai mang theo nàng nhảy hai bài mới xem như tiến nhập trạng thái.

Cuối cùng tiệc tan, Diệp Tử Bình cũng không tiếp tục xuất hiện.

Dù sao mặt mũi ủy viên Cục chính trị rất lớn, hành trình luôn xem trọng vấn đề an toàn, không khả năng cũng mọi người tụ tập vui đùa, trên thực tế hôm nay chỉ là buổi tiệc gặp mặt mà thôi, đơn giản cho Diệp Tử Bình lộ mặt một chút với mọi người, sau này nếu như còn chuyện trọng yếu gì khác, những người này trên cơ bản rất khó gặp được người lãnh đạo cấp bậc như Diệp Tử Bình.

- Thu Thủy, Hàn công tử đâu rồi?

Cô bạn của Trần Thu Thủy quay lại, không thấy Hàn Kỳ liền hỏi.

- Vừa bị người cho văng ra rồi.

Diệp Khai hồi đáp.

- A?

Cô bạn lắp bắp kinh hãi, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Diệp Khai, lập tức cũng bị choáng mắt, quên mất tiếp tục hỏi chuyện của Hàn công tử.

Nàng vừa nhìn thấy Diệp Khai, liền phát hiện quần áo trên người hắn là hàng hiệu, cộng lại cũng phải hơn trăm ngàn, không khỏi âm thầm líu lưỡi, trong lòng tự nhủ thoạt nhìn Trần Thu Thủy tìm được công tử hào môn thực sự, bằng không sẽ không khả năng ngay cả Hàn công tử cũng không thèm chú ý tới.

Chỉ là nàng cũng có một chút lo lắng, cha của Hàn công tử là phó chủ tịch thành phố, quyền cao chức trọng, đối với những cô gái con lãnh đạo khu huyện như các nàng có áp lực tinh thần quá lớn, mà vừa rồi Hàn công tử rõ ràng có hứng thú với Trần Thu Thủy, lại bị người xen tay vào, chỉ hi vọng Hàn công tử đừng trút giận qua mình, vậy thì nàng sẽ phiền toái.

- Hai người đã nhận thức, tôi đi trước vậy.

Cô bạn nở nụ cười, đi ra ngoài.

- …

Nguyên lai Trần Thu Thủy muốn gọi nàng, nhưng lời tới bên miệng chợt nuốt xuống, chuyện đêm nay tuyệt đối không thể nói là vui vẻ, chuyện của Hàn công tử làm cho nàng cảm thấy tràn đầy sầu lo, cũng có chút sợ hãi.

Hiện tại nàng không nắm chắc được chính là thân phận đích thực của Diệp Khai rốt cục là như thế nào?

Nếu như chỉ dựa vào dòng họ cùng gương mặt có chút tương tự, với khẩu âm có chút hàm súc thủ đô mà nhận định Diệp Khai là thân thuộc của bí thư thành ủy Diệp Tử Bình, tựa hồ có vẻ như không chuẩn xác.

Nhưng theo sự tình vừa rồi mà xem, Diệp Khai vừa vung tay đã có người đem Hàn công tử ném ra ngoài, đủ chứng minh thân phận Diệp Khai không tầm thường, nhưng Hàn công tử tựa hồ cũng rất sợ hãi hắn.

- Cô làm sao đi về, tôi đưa cô về vậy!

Diệp Khai vừa hỏi lời này, lại dùng ngữ khí phi thường khẳng định.

- Không cần, tôi gọi xe về là được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Thu Thủy thoáng do dự, cuối cùng có chút không yên lòng đối với Diệp Khai.

Nàng xác thực là rất muốn leo lên hào môn, bởi vì trong thành thị này những tiểu nhân vật sinh hoạt phi thường gian khổ, thành phố Minh Châu được xưng là Ma Đô, dĩ nhiên có ma lực của nó, vô luận đến từ chính tiền tài, hoặc là quyền lực, đều là những sự vật mà những tiểu nhân vật hướng tới.

Trần Thu Thủy xuất thân từ gia đình bình thường, tự nhiên có ý tiến thủ, gả vào hào môn cũng là mộng tưởng chung cực của nàng.

Nhưng những con cháu nha nội không đáng tin, Trần Thu Thủy cũng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, theo chân bọn họ dĩ nhiên là không kết quả, làm gì vì chút lợi ích nhỏ hay lòng hư vinh của nữ nhân mà hủy diệt thân thể của mình?

Là một tiểu nhân vật nàng rất rõ ràng giá trị của mình, chính là hình dáng không tệ bên ngoài của bản thân.

Diệp Khai ngược lại cũng không cưỡng cầu, trên thực tế tuy hắn có chút hứng thú đối với Trần Thu Thủy, nhưng không nhiều lắm, mấu chốt là hắn không hiểu rõ tình huống của cô gái này là như thế nào.

Diệp nhị thiếu cũng không phải người thiếu nữ nhân, đương nhiên không cần bụng đói ăn quàng, trên thực tế yêu cầu của hắn tương đối cao, nếu không Diệp đại thiếu đưa Lâm Tư Vũ cho hắn thì hắn đã không trực tiếp ăn tươi nàng, ngược lại còn có chút thưởng thức giọng ca của nàng, còn viết vài ca khúc để Diệp đại thiếu nâng hồng nàng.

Gặp được cực phẩm nữ nhân, trực tiếp kéo lên giường chỉ là hành vi tầm thường, chuyện của Chung Ly Dư chỉ là một hồi ngoài ý muốn, Diệp Khai càng hi vọng hưởng thụ toàn bộ quá trình thông đồng, mà không phải chỉ là phát tiết dục vọng.

- Thu Thủy, nguyên lai cô ở nơi này…

Bỗng nhiên một thanh âm nữ tử vang lên, nghe rất êm tai.

Trần Thu Thủy nhìn lại phát hiện là nữ chủ trì Minh Hân, đang đi qua bên cạnh nàng chợt cố ý ngừng lại.

- Chị Minh Hân, chị định về sao?

Trần Thu Thủy khá quen thuộc với Minh Hân.

- Đúng vậy, tôi lái xe tới, tiện đường đưa cô về luôn đi?

Minh Hân nhìn Diệp Khai, cảm thấy người trẻ tuổi này nhìn khá quen mắt, khí độ phi phàm, quần áo đẹp đẽ quý giá, hơn nữa tựa hồ có chút quen mắt, giống như đã gặp nhau ở nơi nào.

- Tốt, vậy làm phiền chị Minh Hân.

Trần Thu Thủy quyết định vẫn cùng Minh Hân rời khỏi thì tốt hơn, đối với Diệp Khai nàng đã có chút chờ mong, nhưng có chút lo lắng, sợ hãi hắn cũng háo sắc như Hàn công tử, nói như vậy nàng có chuyện gì cũng không biết tìm ai mà nói lý lẽ.

- Diệp Khai, cảm ơn anh, tôi cùng chị Minh Hân về trước, tạm biệt!

- Tạm biệt!

Diệp Khai cười cười, khoát tay, trong lòng tự nhủ cô nhỏ này có lòng đề phòng thật cường.

Minh Hân nắm tay Trần Thu Thủy, sóng vai đi ra ngoài, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Diệp Khai, chứng kiến hắn đeo kính râm, liền hiểu ra nguyên lai hắn là bảo tiêu xuất hiện bên cạnh Diệp Tử Bình.

Nhưng chỉ trong nháy mắt nàng cảm thấy tình huống có chút không đúng, nàng xem như là người có kiến thức rộng rãi, còn chưa bao giờ thấy qua một gã bảo tiêu có thể ăn mặc sang trọng như thế, bộ quần áo hơn trăm ngàn, huy sái tự nhiên không chút áp lực, khí độ như vậy thật sự chỉ là một gã bảo tiêu của Diệp Tử Bình thôi sao?

- Thu Thủy, hắn tên là gì?

Minh Hân kéo tay Trần Thu Thủy thấp giọng hỏi.

- Diệp Khai.

Trần Thu Thủy thoáng do dự đáp.

- Diệp Khai?

Trong nội tâm Minh Hân khẽ động, thầm nghĩ, nguyên lai hắn cũng họ Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0